Chương 19: Pháo hoa
30 tết, hôm nay đã là giao thừa rồi. Cô tôi và gia đình đã về bên nhà nội của Khánh Ly. Tức là bây giờ người trông bé Su là tôi trời ơi. Mệt quá đi thôiiii
"Anh ơi cứu em." Tôi bất lực cầu cứu anh hai.
Anh nhìn tôi với vẻ thương cảm, "Ừa, nghỉ đi rồi tối đi tới phố đi bộ xem pháo hoa."
"Dàaaaa."
Bây giờ là 11h trưa, 13 tiếng đếm ngược trước khi qua năm mới. Tối nay tôi và anh hai sẽ kéo nhau ra phố đi bộ Nguyễn Huệ để countdown đón giao thừa. Nói 13 tiếng chứ thật ra tầm 16, 17h là bọn tôi đã ra đó rồi. Nghe nói năm nay thành phố tổ chức bắn pháo hoa tưng bừng lắm, mà đừng nói tưng bừng, chỉ bình thường thôi mà con phố đó đã đông rồi huống hồ gì ngày hôm nay.
[Hà(m) Hồ: Năm nay Đà Lạt lạnh quá mày ơi, cứu tao.]
Tôi khẽ mỉm cười trước tin nhắn của nhỏ Hà, tôi chưa đi lên Đà Lạt lần nào nên cũng muốn thử lên đó để nếm thử cảm giác ăn kem trong không khí 23°C là như thế nào.
[Nguyệt Ánh: Ừa ừa, mấy nay có đi chơi không?]
[Hà(m) Hồ: Đi gì mà đi, cái homestay của dì tao đang thiếu người nên tao hi sinh vô làm để kiếm thêm thu nhập nè.]
[Nguyệt Ánh: Đã dữ rồi đó, không biết tụi bạn mình sao rồi hen mày.]
[Hà(m) Hồ: Thì về quê, ăn ngủ nghỉ phẻ.]
[Hà(m) Hồ: Ê khoan... Mày nói tụi bạn là đang nói bạn số nhiều hay bạn số ít vậy?]
Tôi giật mình trước tin nhắn của nhỏ Hà, nói mơ hồ vậy mà nó vẫn nhận ra điều đặc biệt nữa.
[Nguyệt Ánh: Có gì đâu. Thôi tao off nha. Bye.]
[Hà(m) Hồ: Đừng có giả ngu, có chuyện gì nói lẹ.]
[Nguyệt Ánh:...Thì là]
[Hà(m) Hồ: Sao? Thằng Minh Hoàng nói chuyện gì với mày?]
[Nguyệt Ánh: Ủa tao chưa nói tên mà?]
[Hà(m) Hồ: "Bạn số ít" của mày chỉ có duy nhất nó thôi:)). Mày quên tao là ai à? Tao là một con Bảo Bình tháng 2 với EQ siêu siêu cao.]
[Nguyệt Ánh:...Ok đúng là không qua mắt được mày.]
[Nguyệt Ánh: Chuyện là hôm qua Minh Hoàng rủ tao tối nay video call xem pháo hoa để phân tích thành phần cấu tạo. Người gì đâu mà tri thức quá ha mày.]
Hồ Dương Ngân Hà: Con này giả ngu hay ngu thiệt vậy ạ?
[Hà(m) Hồ: À ừ... ừm... Vậy chúc hai bạn phân tích pháo hoa vui vẻ nha?]
[Nguyệt Ánh: Ok! Chờ tao phân tích xong rồi kể cho mày nghe!]
Hồ Dương Ngân Hà: Con này bị ngu thiệt anh em à.
***
23 giờ, countdown 1 tiếng trước khi qua năm mới. Giờ đây ta nói cái phố đi bộ nó đông kìa ta ơi, muốn không có oxi để thở luôn à. Anh hai và tôi chui vào quán cafe gần đó từ sớm nhưng mà nó vẫn đông. Vẫn rất rất là đông!
Đi đón giao thừa ở đây chỉ có tôi với anh hai tôi thôi à. Tôi có rủ mama đại nhân nhưng nguyên văn của mama như sau: "Hằng ngày đi làm mẹ đã phải quản lý bao nhiêu nhân viên, ngày nào cũng gặp cả đống người mà giờ con còn muốn mẹ lao đầu vô mấy chỗ đông người nữa. Thôi hai đứa đi một mình đi, mẹ ở nhà coi Táo Quân đây." Ừ thì là vậy đó.
"Chán quá đi." Tôi than vãn.
"Ngồi đây nha, anh hai đi lấy nước."
"Ò."
Tôi chán chường đến mức muốn nằm ngang nằm dọc ra bàn, bỗng có thằng cha kia từ đâu chui ra từ đằng sau tôi.
"Em ơi, cho anh xin số điện thoại nha." Thằng cha này cười cười giơ điện thoại ra cho tôi.
Gì? Xin thông tin liên lạc với tôi? Excuse me?
"Sorry anh nha, em không cho người LẠ thông tin cá nhân được." Tôi nhấn mạnh từ "lạ" luôn nhá. Nhìn sơ sơ khứa này, hừm, đầu để Ivy League, áo bomber bên trong là áo thun đen, mặt nhìn lớn hơn tôi vài tuổi. Hừm... Nhưng còn chẳng đẹp bằng Minh Hoàng nữa.
"Haha bây giờ là người lạ nhưng ở Highlands Hoàng Hoa Thám ngày mai thì mình sẽ là người quen."
"..." Thấy mắc ói. Bắc phoi hàng rởm à.
Tôi định "nói đạo lý" với anh ta thêm vài câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Minh Hoàng
cuộc gọi video trên messager
Tôi khẽ mỉm cười, nâng mắt lên lại gặp bản mặt gợi đòn của cha kia. Thấy mắc ghét.
"Xin lỗi anh, người yêu em gọi điện thoại đến cho em rồi."
"..."
"Bé à, đi nè." Anh hai đến cạnh, đưa tôi ly hồng trà.
Wao, nhìn vẻ mặt thằng cha đó nhìn tôi kìa. Kiểu giống nhìn thấy girl phố hay gì à, ê khoan khoan, Minh Hoàng gọi đến cộng với thằng anh trai đi đến và gọi tôi là bé. Hơi giống mấy đứa hay lừa tình người ta thật...
Mà kệ đi, người qua đường thôi mà. Và thế là tôi bước ra khỏi quán cafe trong ánh mắt rất là "sâu sắc" của khứa đó.
Tôi và anh hai may mắn chọn được một chỗ để ngồi giữa "dòng người vội vàng bước qua", sau khi đã an tọa thành công, tôi bắt đầu sám hối bằng cách gọi điện cho Minh Hoàng.
Không tới 15 giây đã có người nhận.
"Alo."
"Xin lỗi Minh Hoàng nha, lúc nãy tôi vướng phải một số rắc rối nhỏ nên không nhận máy được."
Qua màn hình điện thoại, tôi thấy Minh Hoàng với mái tóc bù xù đang mỉm cười, đuôi mắt đào hoa cong cong.
"Không sao, Nguyệt Ánh gọi lại là tôi vui rồi."
"Nhuyệt Nhánh nhọi nhà nhôi nhui nhồi." Thằng anh tôi bên cạnh đã nhìn và khinh bỉ.
"... Xin lỗi Minh Hoàng nha, nãy anh hai tôi lỡ hốc hết nửa cái bánh kem nên giờ bị nghẹt họng rồi."
Nguyễn Trần Phúc Thiên vừa mới khịa xong: "..."
Anh hai tôi không từ mà biệt, ngồi cách xa tôi 3m.
Tôi:???
"Ở chỗ Nguyệt Ánh đông người quá nhỉ?" Minh Hoàng đặt điện thoại tựa vào đâu đó, chống cằm nhìn khung cảnh phía sau tôi qua màn hình điện thoại.
"Ừm ừm, phố đi bộ đông quá trời luôn. Mà cũng có mấy cha nội nào hài lắm. Nãy có ông kia y chang boi phố lại xin infor tôi nè."
"Hả?" Minh Hoàng đập tay lên bàn khiến chiếc điện thoại rung lắc, cậu ấy nhanh chóng cầm điện thoại lên vẻ mặt nửa ngạc nhiên nửa hốt hoảng nhìn tôi. "Thằng đó có làm gì Nguyệt Ánh không? Có gây khó dễ gì không?"
"Không sao không sao, chỗ đông người mà, đố ổng dám làm."
"Vậy... Nguyệt Ánh có cho thằng đó infor không?" Vẻ mặt Minh Hoàng đầy sự sốt ruột, ngập ngừng hỏi tôi.
"Không có cho, lúc nãy đúng lúc Minh Hoàng gọi đến thế là tôi nói Minh Hoàng là người y-.." Tôi chợt nhận ra câu mình chuẩn bị nói có hơi ấy ấy rồi, liền phanh lại kịp lúc.
"Gì cơ?"
"À, tôi nói có người quen gọi đến xong rồi chuồn luôn."
"À..." Minh Hoàng thở hắt ra đầy nhẹ nhõm. Xém tí nữa là mất vợ rồi!
"A! 7 phút nữa là 0h rồi kìa."
"Ừm."
"Minh Hoàng ngồi ở đâu để coi pháo hoa vậy?"
"Nhà nội tôi gần chỗ bắn, tôi nhìn từ cửa sổ là thấy à."
"Ồ." Ngồi chill chill tại nhà vẫn xem được pháo hoa full HD. Sướng quá à nha! Ghen tị đó!
Còn 2 phút nữa là sang năm mới, tôi lật đật đổi camera ra sau để quay được full cảnh bắn pháo.
Bắt đầu 60 giây đếm ngược.
10!
9!
8!
Đám đông cùng nhau đếm ngược thời khắc này.
3!
2!
1!
"Chúc mừng năm mới nha Nguyệt Ánh."
"Chúc mừng năm mới nha Minh Hoàng."
Tôi và Minh Hoàng không hẹn mà đồng thời cất lời chúc mừng giữa những tia pháo hoa ngập cả bầu trời.
"Năm nay thành phố thích Al với Mg rồi." Tôi nhìn từng chùm pháo hoa màu trắng to lớn nổ nhỏ ra thành từng chùm sao nhỏ li ti.
"Hả?"
"Thì Al với Mg là chất tạo màu trắng cho pháo hoa mà?"
Minh Hoàng: Nói phét thôi mà bé cũng tin rồi phân tích thành phần nữa chứ.
"...Ừ. Trên đây thì người ta thích Ca hơn nè."
"Àaaaa"
Vậy là một màn "phân tích thành phần màu sắc của pháo hoa" đã kết thúc. Hẹn gặp các bạn vào mùng 1 (7 tiếng nữa thôi) - Ngày làm ăn của tôi nhé! Tạm biệt ><
- Nguyệt Ánh -
- --
Đêm pháo hoa, trong khoảnh khắc rực rỡ ấy, tất cả mọi người đều nhìn vào khung cảnh chân thật gần ngay trước mắt của mình, duy chỉ có tôi nhìn vào khung cảnh trước mắt em qua màn hình điện thoại như để cho mình gần em hơn. Mong những năm sau "chúng ta" sẽ cùng đón năm mới bên nhau theo đúng nghĩa chứ không phải là "tôi" và "bạn"cùng đón qua màn hình.
- Minh Hoàng -
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phố đi bộ Nguyễn Huệ - Nỗi ám ảnh đêm giao thừa với những đứa hướng nội như tui. Đông vãi cả ra!
"Anh ơi cứu em." Tôi bất lực cầu cứu anh hai.
Anh nhìn tôi với vẻ thương cảm, "Ừa, nghỉ đi rồi tối đi tới phố đi bộ xem pháo hoa."
"Dàaaaa."
Bây giờ là 11h trưa, 13 tiếng đếm ngược trước khi qua năm mới. Tối nay tôi và anh hai sẽ kéo nhau ra phố đi bộ Nguyễn Huệ để countdown đón giao thừa. Nói 13 tiếng chứ thật ra tầm 16, 17h là bọn tôi đã ra đó rồi. Nghe nói năm nay thành phố tổ chức bắn pháo hoa tưng bừng lắm, mà đừng nói tưng bừng, chỉ bình thường thôi mà con phố đó đã đông rồi huống hồ gì ngày hôm nay.
[Hà(m) Hồ: Năm nay Đà Lạt lạnh quá mày ơi, cứu tao.]
Tôi khẽ mỉm cười trước tin nhắn của nhỏ Hà, tôi chưa đi lên Đà Lạt lần nào nên cũng muốn thử lên đó để nếm thử cảm giác ăn kem trong không khí 23°C là như thế nào.
[Nguyệt Ánh: Ừa ừa, mấy nay có đi chơi không?]
[Hà(m) Hồ: Đi gì mà đi, cái homestay của dì tao đang thiếu người nên tao hi sinh vô làm để kiếm thêm thu nhập nè.]
[Nguyệt Ánh: Đã dữ rồi đó, không biết tụi bạn mình sao rồi hen mày.]
[Hà(m) Hồ: Thì về quê, ăn ngủ nghỉ phẻ.]
[Hà(m) Hồ: Ê khoan... Mày nói tụi bạn là đang nói bạn số nhiều hay bạn số ít vậy?]
Tôi giật mình trước tin nhắn của nhỏ Hà, nói mơ hồ vậy mà nó vẫn nhận ra điều đặc biệt nữa.
[Nguyệt Ánh: Có gì đâu. Thôi tao off nha. Bye.]
[Hà(m) Hồ: Đừng có giả ngu, có chuyện gì nói lẹ.]
[Nguyệt Ánh:...Thì là]
[Hà(m) Hồ: Sao? Thằng Minh Hoàng nói chuyện gì với mày?]
[Nguyệt Ánh: Ủa tao chưa nói tên mà?]
[Hà(m) Hồ: "Bạn số ít" của mày chỉ có duy nhất nó thôi:)). Mày quên tao là ai à? Tao là một con Bảo Bình tháng 2 với EQ siêu siêu cao.]
[Nguyệt Ánh:...Ok đúng là không qua mắt được mày.]
[Nguyệt Ánh: Chuyện là hôm qua Minh Hoàng rủ tao tối nay video call xem pháo hoa để phân tích thành phần cấu tạo. Người gì đâu mà tri thức quá ha mày.]
Hồ Dương Ngân Hà: Con này giả ngu hay ngu thiệt vậy ạ?
[Hà(m) Hồ: À ừ... ừm... Vậy chúc hai bạn phân tích pháo hoa vui vẻ nha?]
[Nguyệt Ánh: Ok! Chờ tao phân tích xong rồi kể cho mày nghe!]
Hồ Dương Ngân Hà: Con này bị ngu thiệt anh em à.
***
23 giờ, countdown 1 tiếng trước khi qua năm mới. Giờ đây ta nói cái phố đi bộ nó đông kìa ta ơi, muốn không có oxi để thở luôn à. Anh hai và tôi chui vào quán cafe gần đó từ sớm nhưng mà nó vẫn đông. Vẫn rất rất là đông!
Đi đón giao thừa ở đây chỉ có tôi với anh hai tôi thôi à. Tôi có rủ mama đại nhân nhưng nguyên văn của mama như sau: "Hằng ngày đi làm mẹ đã phải quản lý bao nhiêu nhân viên, ngày nào cũng gặp cả đống người mà giờ con còn muốn mẹ lao đầu vô mấy chỗ đông người nữa. Thôi hai đứa đi một mình đi, mẹ ở nhà coi Táo Quân đây." Ừ thì là vậy đó.
"Chán quá đi." Tôi than vãn.
"Ngồi đây nha, anh hai đi lấy nước."
"Ò."
Tôi chán chường đến mức muốn nằm ngang nằm dọc ra bàn, bỗng có thằng cha kia từ đâu chui ra từ đằng sau tôi.
"Em ơi, cho anh xin số điện thoại nha." Thằng cha này cười cười giơ điện thoại ra cho tôi.
Gì? Xin thông tin liên lạc với tôi? Excuse me?
"Sorry anh nha, em không cho người LẠ thông tin cá nhân được." Tôi nhấn mạnh từ "lạ" luôn nhá. Nhìn sơ sơ khứa này, hừm, đầu để Ivy League, áo bomber bên trong là áo thun đen, mặt nhìn lớn hơn tôi vài tuổi. Hừm... Nhưng còn chẳng đẹp bằng Minh Hoàng nữa.
"Haha bây giờ là người lạ nhưng ở Highlands Hoàng Hoa Thám ngày mai thì mình sẽ là người quen."
"..." Thấy mắc ói. Bắc phoi hàng rởm à.
Tôi định "nói đạo lý" với anh ta thêm vài câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Minh Hoàng
cuộc gọi video trên messager
Tôi khẽ mỉm cười, nâng mắt lên lại gặp bản mặt gợi đòn của cha kia. Thấy mắc ghét.
"Xin lỗi anh, người yêu em gọi điện thoại đến cho em rồi."
"..."
"Bé à, đi nè." Anh hai đến cạnh, đưa tôi ly hồng trà.
Wao, nhìn vẻ mặt thằng cha đó nhìn tôi kìa. Kiểu giống nhìn thấy girl phố hay gì à, ê khoan khoan, Minh Hoàng gọi đến cộng với thằng anh trai đi đến và gọi tôi là bé. Hơi giống mấy đứa hay lừa tình người ta thật...
Mà kệ đi, người qua đường thôi mà. Và thế là tôi bước ra khỏi quán cafe trong ánh mắt rất là "sâu sắc" của khứa đó.
Tôi và anh hai may mắn chọn được một chỗ để ngồi giữa "dòng người vội vàng bước qua", sau khi đã an tọa thành công, tôi bắt đầu sám hối bằng cách gọi điện cho Minh Hoàng.
Không tới 15 giây đã có người nhận.
"Alo."
"Xin lỗi Minh Hoàng nha, lúc nãy tôi vướng phải một số rắc rối nhỏ nên không nhận máy được."
Qua màn hình điện thoại, tôi thấy Minh Hoàng với mái tóc bù xù đang mỉm cười, đuôi mắt đào hoa cong cong.
"Không sao, Nguyệt Ánh gọi lại là tôi vui rồi."
"Nhuyệt Nhánh nhọi nhà nhôi nhui nhồi." Thằng anh tôi bên cạnh đã nhìn và khinh bỉ.
"... Xin lỗi Minh Hoàng nha, nãy anh hai tôi lỡ hốc hết nửa cái bánh kem nên giờ bị nghẹt họng rồi."
Nguyễn Trần Phúc Thiên vừa mới khịa xong: "..."
Anh hai tôi không từ mà biệt, ngồi cách xa tôi 3m.
Tôi:???
"Ở chỗ Nguyệt Ánh đông người quá nhỉ?" Minh Hoàng đặt điện thoại tựa vào đâu đó, chống cằm nhìn khung cảnh phía sau tôi qua màn hình điện thoại.
"Ừm ừm, phố đi bộ đông quá trời luôn. Mà cũng có mấy cha nội nào hài lắm. Nãy có ông kia y chang boi phố lại xin infor tôi nè."
"Hả?" Minh Hoàng đập tay lên bàn khiến chiếc điện thoại rung lắc, cậu ấy nhanh chóng cầm điện thoại lên vẻ mặt nửa ngạc nhiên nửa hốt hoảng nhìn tôi. "Thằng đó có làm gì Nguyệt Ánh không? Có gây khó dễ gì không?"
"Không sao không sao, chỗ đông người mà, đố ổng dám làm."
"Vậy... Nguyệt Ánh có cho thằng đó infor không?" Vẻ mặt Minh Hoàng đầy sự sốt ruột, ngập ngừng hỏi tôi.
"Không có cho, lúc nãy đúng lúc Minh Hoàng gọi đến thế là tôi nói Minh Hoàng là người y-.." Tôi chợt nhận ra câu mình chuẩn bị nói có hơi ấy ấy rồi, liền phanh lại kịp lúc.
"Gì cơ?"
"À, tôi nói có người quen gọi đến xong rồi chuồn luôn."
"À..." Minh Hoàng thở hắt ra đầy nhẹ nhõm. Xém tí nữa là mất vợ rồi!
"A! 7 phút nữa là 0h rồi kìa."
"Ừm."
"Minh Hoàng ngồi ở đâu để coi pháo hoa vậy?"
"Nhà nội tôi gần chỗ bắn, tôi nhìn từ cửa sổ là thấy à."
"Ồ." Ngồi chill chill tại nhà vẫn xem được pháo hoa full HD. Sướng quá à nha! Ghen tị đó!
Còn 2 phút nữa là sang năm mới, tôi lật đật đổi camera ra sau để quay được full cảnh bắn pháo.
Bắt đầu 60 giây đếm ngược.
10!
9!
8!
Đám đông cùng nhau đếm ngược thời khắc này.
3!
2!
1!
"Chúc mừng năm mới nha Nguyệt Ánh."
"Chúc mừng năm mới nha Minh Hoàng."
Tôi và Minh Hoàng không hẹn mà đồng thời cất lời chúc mừng giữa những tia pháo hoa ngập cả bầu trời.
"Năm nay thành phố thích Al với Mg rồi." Tôi nhìn từng chùm pháo hoa màu trắng to lớn nổ nhỏ ra thành từng chùm sao nhỏ li ti.
"Hả?"
"Thì Al với Mg là chất tạo màu trắng cho pháo hoa mà?"
Minh Hoàng: Nói phét thôi mà bé cũng tin rồi phân tích thành phần nữa chứ.
"...Ừ. Trên đây thì người ta thích Ca hơn nè."
"Àaaaa"
Vậy là một màn "phân tích thành phần màu sắc của pháo hoa" đã kết thúc. Hẹn gặp các bạn vào mùng 1 (7 tiếng nữa thôi) - Ngày làm ăn của tôi nhé! Tạm biệt ><
- Nguyệt Ánh -
- --
Đêm pháo hoa, trong khoảnh khắc rực rỡ ấy, tất cả mọi người đều nhìn vào khung cảnh chân thật gần ngay trước mắt của mình, duy chỉ có tôi nhìn vào khung cảnh trước mắt em qua màn hình điện thoại như để cho mình gần em hơn. Mong những năm sau "chúng ta" sẽ cùng đón năm mới bên nhau theo đúng nghĩa chứ không phải là "tôi" và "bạn"cùng đón qua màn hình.
- Minh Hoàng -
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phố đi bộ Nguyễn Huệ - Nỗi ám ảnh đêm giao thừa với những đứa hướng nội như tui. Đông vãi cả ra!