Chương 43: Âm Thầm Bảo Vệ
Nhìn bóng lưng Hạ Giai rời đi cùng với đó là những lời cô nói thì Tạ Hinh càng không thể hiểu được cô của bây giờ nữa.
Cô của bây giờ rất cáu kỉnh không còn là một Hạ Giai suốt ngày đi theo sau lưng anh một tiếng “Anh trai.” hai tiếng cũng là “Anh Hinh Hinh.” mà bây giờ gặp anh lại cong giò bỏ chạy.
Anh cũng thật sự không thể hiểu nổi chính mình nữa rồi, trong đầu anh bây giờ suốt ngày chỉ toàn hình bóng của Hạ Giai. Đến cả mơ anh còn mơ thấy cô anh.
Không phải là nực cười quá sao? Lúc trước thì cảm thấy nếu cô không đi theo sau mình, không lúc nào cũng làm phiền mình thì thật tốt. Bây giờ được như ý nguyện lại cảm thấy bức rức trong người.
Từ Triết nhìn thôi biết Tạ Hinh đang không vừa lòng nhưng dù gì cũng không được tùy ý lộ ra tâm trạng của bản thân được nên anh ta đi tới khoác vai Tạ Hinh kéo anh đi.
Nơi này cũng không ít báo chí và truyền thông đến tham dự dĩ nhiên chuyện nóng vừa ra lò mà họ lại được tận mắt chứng kiến nên bọn họ cũng chẳng thể nào bỏ qua được.
Chưa đầy 1 giờ thì tất cả trang báo đều đã đưa tin mới ‴Cháu gái của tập đoàn Vương Thị cố ý bắt nạt con gái thứ hai của Hạ Gia còn lên mặt với người thừa kế Tạ Gia.‷
Vương lão gia cũng đã nghe trợ lý kể lại, ông ấy cũng rất tức giận liền sai người đưa cháu gái hư hỏng này của ông về.
Vương Mỹ Duệ vừa được vệ sĩ đưa vào thư phòng. Cô ta có vẻ rất sợ hãi nên toàn thân run rẩy. Cô ta đứng đơ người ở đó không dám nhúc nhích.
Vương lão gia ngồi trên ghế khuôn mặt dữ tợn khiến ai cũng phải sợ, ông ấy dùng tay đập mạnh bàn lớn tiếng quát:
“QUÁ QUẮT, MÀY THẬT SỰ RẤT QUÁ QUẮT. ĐẾN CẢ TRÊN CẢ DƯỚI MÀY CŨNG KHÔNG ĐỂ TÂM. MÀY NÓI XEM, LÚC NÃY MÀY ĐÃ ĐỤNG TỚI AI? HẢ?”
Cô ta run rẩy, miệng không nói ra được lời nào mà chỉ biết mấp máy. Vương lão gia tiếp tục quát tháo:
“NẾU MÀ SỰ NGHIỆP CẢ ĐỜI CỦA VƯƠNG QUỐC TAO MÀ BỊ CHÍNH TAY MÀY LÀM SỤP ĐỔ TAO THẬT SẼ GIẾT CHẾT MÀY.”
Môi cô ta trắng bệch, khó khăn nói:
“Ông…ông nội…con thật sự không biết…anh…ta anh ta là người thừa kế Tạ Gia. Nếu…nếu biết con cũng sẽ không làm như vậy.”
Vương lão gia nghe cô ta còn dám mở miệng biện minh thì càng tức giận thở gấp nói:
“MÀY CÒN DÁM TRẢ LỜI SAO? MÀY CÓ BIẾT MÀY KHÔNG NHỮNG ĐỤNG PHẢI TẠ GIA MÀ CÒN ĐỤNG CẢ HẠ GIA HAY KHÔNG? MÀY CÓ BIẾT NGƯỜI MÀ MÀY BẮT NẠT LÀ NHỊ TIỂU THƯ CỦA HẠ GIA HAY KHÔNG HẢ?”
Cô ta nghe xong những lời này thì khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, sợ hãi lắc đầu lia lịa chạy lại quỳ gối trước mặt Vương lão gia khóc lóc:
“Ôn…ông nội…con…hức hức con thật sự không biết…con nhỏ đó là con gái của Hạ…Gia con xin lỗi…hức…hức…”
Vương lão gia đẩy cô ta ra rồi đưa tay lấy cây gậy của mình đánh mạnh xuống lưng của cô ta khiến cô ta không đỡ kịp mà nằm sấp dưới đất.
Mẹ của cô ta cũng từ bên ngoài chạy vào mà ôm lấy cô ta. Quỳ xuống cầu xin:
“Ba à, ba tha cho con bé đi… Con bé cũng không phải cố ý.”
Vương lão gia trừng mắt nói:
“Tha sao? Đây là lần thứ mấy rồi hả? Nó không phải là đang hại chết lão gia này thì là gì?”
Bỗng nhiên tiếng chuông điên thoại bàn vang lên làm phá vỡ đi bầu không khí khiến người ta choáng ngợp.
Vương lão gia đi đến cầm lấy điện thoại bàn lên bình tĩnh nói:
﹝Alo?﹞
Ba Hạ từ lúc nhận được tin cũng đã thật sự tức giận. Tập đoàn Vương Thị đang là đối tác chiến lực quan trọng với Hạ Gia ông vậy mà cháu gái của nhà đó lại công khai bắt nạt con gái ông còn bị cả báo chí bắt gặp?
Ông cũng không thể nào để con gái mình bị bắt nạt mà không lên tiếng liền gọi cho Vương lão gia.
Ba Hạ trầm giọng nói:
﹝Là Vương lão gia đang nghe máy sao?﹞
Vương lão gia nghe giọng của ba Hạ liền có thể biết được chắc chắn tin tức đã truyền tới tai của ba Hạ.
Vương lão gia thấp giọng cười một tiếng rồi đưa tay đuổi hai mẹ con cô ta ra ngoài rồi mới ngồi xuống nói:
﹝Là tôi, là tôi. Hôm nay ngọn gió nào lại khiến ông Hạ đây gọi điện thoại cho tôi vậy?﹞
Ba Hạ cũng không khách sáo gì mà nói thẳng:
﹝Chuyện tin tức mới đây không biết ông đã xem chưa?﹞
Vương lão gia cũng biết nếu bây giờ ông nói ông đã biết mà lại không làm gì thì sẽ khiến Hạ Gia không hài lòng nên ông mới giả vờ tỏ ra bất ngờ hỏi:
﹝Tôi chưa, không biết ông Hạ đây là có ý gì?﹞
Ba Hạ cười mỉa mai một tiếng rồi mới nói:
“Tin tức hôm nay đưa tin cháu gái của ông Vương Mỹ Duệ đã hất rượu vào người con gái cưng của tôi Hạ Giai!”
Từng câu từng chữ được ba Hạ nhấn mạnh, ông còn cố tình kéo dài hai chữ Hạ Giai khiến cho Vương lão gia cũng cảm thấy có một chút áp bức.
Vương lão gia trầm giọng nói:
﹝Vậy sao? Ông nói tôi mới biết đấy. Hay là ông cứ giao cho tôi đi. Tôi sẽ hay mặt ông đánh con bé đó một trận. Còn việc hôm nay coi như tôi thay mặt nó xin lỗi gia đình ông được chứ?﹞
Ba Hạ nhếch môi cười nói:
﹝Làm sao được chứ? Ai làm người đó xin lỗi. Một cái hất rượu của cháu gái ông mà làm mất danh dự con gái tôi mà bây giờ ông bảo một câu xin lỗi là bỏ qua được sao?﹞
Vương lão gia thấy ba Hạ không chịu dùng phương án này thì tối sầm cả mặt. Lời nói nói ra cũng có phần u ám.
﹝Vậy ông muốn như thế nào?﹞
Ba Hạ cười to rồi thoải mái nói:
﹝Ha Ha Ha, Thế này đi ông kêu cháu gái ông mở họp bái công khai xin lỗi con gái tôi thì thế nào?﹞
Vương lão gia nghe thấy yêu cầu từ ba Hạ thì cũng không hài lòng lắm nhưng ông biết nếu mà từ chối thì chắc chắn sẽ gây xích mích nên cũng ậm ừ nói:
﹝Được, cứ theo ý ông. Ngày mai tôi sẽ cho người mở họp báo công khai xin lỗi.﹞
Nói xong Vương lão gia liền cúp máy. Ba Hạ để điện thoại xuống mà cũng như rơi vào hầm băng mà khuôn mặt như không chút cảm xúc.
Ông thở dài trong lòng, bây giờ ông biết là ông không thể công khai bảo vệ con gái ông vì ông biết con bé sẽ không đồng ý. Với tính cách của con bé nếu biết ông xen vào chuyện này cũng sẽ tỏ ra khó chịu mà xa cách gia đình này hơn.
Vì vậy, ông chỉ có thể âm thầm gọi điện thoại thỏa hiệp với Vương lão gia. Khiến cho người làm nhục con gái ông trước mặt mọi người phải chịu hình phạt xứng đáng.
______________________