Chương 46: Chuẩn Bị Đồ Đi Du Học
Sau lần nói chuyện qua điện thoại với mẹ Hạ, không biết vì lí do gì hay do đã bị lời nói của mẹ Hạ đã chạm đến lòng tự trọng mà trong chưa gần hai tuần mà Vương lão gia đã đơn phương rút khỏi dự án chung và cũng bỏ luôn cái danh hiệu đối tác quan trọng của Hạ Gia.
Ba Hạ và Hạ Nghiễn cũng không bất ngờ cho lắm vì nếu Vương lão gia không tự động rút trước thì chắc chắn Hạ Gia cũng sẽ chèn ép đến khi nào ông ấy rút thì thôi.
Hạ Giai từ sau hôm đó cũng chẳng để tâm gì đến chuyện đó nữa mà cô cũng phải chuẩn bị cho mùa tựu trường sắp đến.
Dạo này tần suất cô học thêm cũng ngày một tăng lên, cô muốn lần này mình phải được đâu vào trường top đầu cả nước.
Chắc do đã trải qua một đời nên mấy cái vụ thi cử này đề nào cô cũng quen nên việc ôn tập cũng càng dễ dàng hơn.
Hôm nay, như thường lệ Cao Tri lại đến đón cô đi học thêm. Đời trước, cô cũng nào có giao du với ai nên cũng không có nhiều bạn.
Lần này, cô lại kiếm được những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tuy là bọn cô đều có mặt chưa hoàn hảo nhưng trong mắt của bọn tớ thì bọn tớ luôn hoàn hảo nhất.
Nhưng có lẽ là cô thân với Cao Tri hơn một chút nên Noãn Uyên cũng từng nhiều lần hỏi cô cảm thấy Cao Tri như thế nào. Lần này cũng vậy, cô cũng chỉ biết đứng sịt keo bất ngờ vì câu hỏi của Noãn Uyên:
“Bọn tớ là bạn bình thường mà?”
Noãn Uyên nheo mắt nhìn coi nghi hoặc hỏi:
“Chắc không? Sao tớ lại thấy Cao Tri lại đối xử với cậu rất khác?”
Cô cười hơ hơ lấy lệ rồi nói:
“Đâu phải cứ thân là có ý với nhau đâu chứ? Cậu cũng biết Cao Tri chắc chắn không thích kiểu người như tớ đâu. Tất cả bạn gái cũ của cậu ấy ai cũng eo thon, n.g.ự.c bự so với tớ còn hơn gấp x10 lần mà cậu nghĩ xem người như tớ sẽ lại lọt vào mắt cậu ấy sao?”
Noãn Uyên đẩy nhẹ vai cô rồi nói:
“Ai mà biết được cậu ấy lại đem lòng si mê cậu thì sao? Cậu đừng có mà hạ thấp bản thân như vậy. Cậu vừa xinh, vừa đẹp, vừa giỏi, còn tự lập từ sớm ai mà chả thích?”
Hạ Giai cười cho có lệ rồi nói:
“Cậu đừng nói như vậy nữa, tớ thật sự là không muốn nhận thêm phiền phức nào nữa đâu nhé? Cậu đừng quên lần trước tớ chỉ nhờ Cao Tri đi mua đồ dùm tớ mà người yêu cũ của cậu ấy đã làm ầm lên. Nếu mà để phán đoán của cậu cho cô ta nghe chắc cô ta cạo sạch đầu của tớ quá!!!”
Noãn Uyên cười mỉm rồi ngãi nhẹ đầu như đã nhớ ra chuyện đó nên gật đầu nói:
“Cũng đúng nhỉ, tớ lại quên mất cái chuyện quan trọng đó.”
Cô nhếch môi cười một cái rồi đứng dậy nói:
“Tớ đi lên xem điện thoại đầy pin chưa đã. Cậu đợi tớ một xíu.”
Cô xoay người đi thẳng lên phòng, cô đi đến bàn trang điểm cầm lấy điện thoại để xem thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của má Tạ Hinh.
Cô giật mình không biết lần này làm sao lại tìm cô. Cô sợ có việc gì gấp nên cũng mở khóa điện thoại ra rồi gọi lại.
Bên kia, giọng nói dịu dàng của mẹ Tạ vang lên:
﹝Giai Giai, là con nghe máy sao?﹞
Cô mỉm cười lễ phép nói:
﹝Dạ, là con đây.﹞
Mẹ Tạ nghe vậy thì cười thấp một tiếng rồi mới nói:
﹝À, con nhớ lần ăn cơm lần trước ta có nhờ con đi tiễn thằng bé Hinh Hinh nhà ta đi du học chưa?﹞
Cô nghe thấy thì giật mình nói to: ﹝HẢ? Có sao dì?﹞
Mẹ Tạ thấy cô không nhớ thì lắc đầu cười trừ rồi kiên nhẫn nhắc lại:
“Lần trước nhà ta mời con đến ăn cơm. Chính miệng con cũng đã nói sẽ đến tiễn Hinh Hinh thay chúng ta.”
Hạ Giai dừng lại như để nhớ lại, khi nhớ lại đúng là mình có nói như vậy nhưng mà cô đâu có trả lời là được đâu chứ???
Cô cười ngượng ngùng nói:
﹝Dì à, không thích hợp đâu.﹞
Mẹ Tạ bên kia chưa để cô từ chối thì đã nhanh chóng chen vào:
﹝Thích hợp hay không thích hợp gì chứ? Dù sao dì cũng xem con là người trong nhà. Có gì mà phải ngại ngùng, thích hợp hay không thích hợp chứ?﹞
﹝Với cả dì và chú con đang ở bên California du lịch rồi nên cũng không bay về kịp. Tối nay con nhớ trang thủ đến tiễn thằng bé nhé.﹞
Cô khó xử đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm, cô cũng rất muốn từ chối. Nói trắng ra là cô không muốn đụng mặt anh nữa.
Thế mà cái quần gì lần nào cũng gặp. Anh như cô hồn suốt ngày đi đâu cũng có thể thấy bản mặt anh ở đó khiến cô phát điên.
Đến cả bây giờ mỗi lần đi qua bên sân bóng rổ của anh đang chơi thì cô đều vô thức chạy đi. Cô sợ anh sẽ bắt cô lại rồi lại dính lấy cô.
Nhưng bây giờ cô lại không biết nên trả lời mẹ Tạ thế nào nên cô đành phải nói:
﹝Dạ, đi cứ yên tâm chiều nay con sẽ đến tiễn anh ấy đi giúp hai người ạ.﹞
Khi mẹ Tạ nhận được câu trả lời mà mình thích thì cả người tự động vui vẻ đến mức nhảy cẩn lên.
Bà quay sang Tạ Hinh với nét mặt hóng hớt nhìn bà vui mừng. Anh lạnh lùng hỏi:
“Hạ Giai nói gì?”
Mẹ Tạ lườm anh rồi nói:
“Hứ, đây là công của ta đấy con mau xin lỗi ta đi. Nếu không mẹ sẽ không kẻ con nghe đáp án của con bé.”
Tạ Hinh nghe thế thì rất ngoan ngoãn mà khoanh tay xin lỗi. Mẹ Tạ cũng giữ lời hứa mà lấy lỗ tai Tạ Hinh lại gần rồi nói nhỏ:
“Con bé nói là chiều nay sẽ đi tiễn con.”
Anh nghe xong thì cũng chút khó tin hay là cô lại muốn bùm kèo anh, hứa đại là muốn anh đứng đợi cô? Khiến anh thất vọng?
Nhưng mà anh cũng biết Hạ Giai không phải người tuyệt tình như vậy. Cô chắc chắn sẽ nói được làm được nên tin thần của anh cũng phấn chấn hơn nên đứng dậy đi lên phòng.
Mẹ Tạ thấy anh chưa gì hết đã chạy lên phòng thì hỏi to:
“Con đi đâu thế?”
Tạ Hinh cũng không ngoảnh đầu lại một lần nói:
“Con đi sắp xếp đồ không kẻo tối nay lại trễ.”
Mẹ Tạ thấy vẻ hào hứng ra mặt thì cũng đoán được con bà đã có tình cảm với con bé Hạ Giai là 99% rồi.
Bà rất nôn nao đến cái ngày mà Hạ Giai gọi bà một tiếng mẹ. Ôi! Nghĩ thôi mà lòng bà đã nôn như ngày mai là ngày đám cưới vậy đó.
Ba Hạ và Hạ Nghiễn cũng không bất ngờ cho lắm vì nếu Vương lão gia không tự động rút trước thì chắc chắn Hạ Gia cũng sẽ chèn ép đến khi nào ông ấy rút thì thôi.
Hạ Giai từ sau hôm đó cũng chẳng để tâm gì đến chuyện đó nữa mà cô cũng phải chuẩn bị cho mùa tựu trường sắp đến.
Dạo này tần suất cô học thêm cũng ngày một tăng lên, cô muốn lần này mình phải được đâu vào trường top đầu cả nước.
Chắc do đã trải qua một đời nên mấy cái vụ thi cử này đề nào cô cũng quen nên việc ôn tập cũng càng dễ dàng hơn.
Hôm nay, như thường lệ Cao Tri lại đến đón cô đi học thêm. Đời trước, cô cũng nào có giao du với ai nên cũng không có nhiều bạn.
Lần này, cô lại kiếm được những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tuy là bọn cô đều có mặt chưa hoàn hảo nhưng trong mắt của bọn tớ thì bọn tớ luôn hoàn hảo nhất.
Nhưng có lẽ là cô thân với Cao Tri hơn một chút nên Noãn Uyên cũng từng nhiều lần hỏi cô cảm thấy Cao Tri như thế nào. Lần này cũng vậy, cô cũng chỉ biết đứng sịt keo bất ngờ vì câu hỏi của Noãn Uyên:
“Bọn tớ là bạn bình thường mà?”
Noãn Uyên nheo mắt nhìn coi nghi hoặc hỏi:
“Chắc không? Sao tớ lại thấy Cao Tri lại đối xử với cậu rất khác?”
Cô cười hơ hơ lấy lệ rồi nói:
“Đâu phải cứ thân là có ý với nhau đâu chứ? Cậu cũng biết Cao Tri chắc chắn không thích kiểu người như tớ đâu. Tất cả bạn gái cũ của cậu ấy ai cũng eo thon, n.g.ự.c bự so với tớ còn hơn gấp x10 lần mà cậu nghĩ xem người như tớ sẽ lại lọt vào mắt cậu ấy sao?”
Noãn Uyên đẩy nhẹ vai cô rồi nói:
“Ai mà biết được cậu ấy lại đem lòng si mê cậu thì sao? Cậu đừng có mà hạ thấp bản thân như vậy. Cậu vừa xinh, vừa đẹp, vừa giỏi, còn tự lập từ sớm ai mà chả thích?”
Hạ Giai cười cho có lệ rồi nói:
“Cậu đừng nói như vậy nữa, tớ thật sự là không muốn nhận thêm phiền phức nào nữa đâu nhé? Cậu đừng quên lần trước tớ chỉ nhờ Cao Tri đi mua đồ dùm tớ mà người yêu cũ của cậu ấy đã làm ầm lên. Nếu mà để phán đoán của cậu cho cô ta nghe chắc cô ta cạo sạch đầu của tớ quá!!!”
Noãn Uyên cười mỉm rồi ngãi nhẹ đầu như đã nhớ ra chuyện đó nên gật đầu nói:
“Cũng đúng nhỉ, tớ lại quên mất cái chuyện quan trọng đó.”
Cô nhếch môi cười một cái rồi đứng dậy nói:
“Tớ đi lên xem điện thoại đầy pin chưa đã. Cậu đợi tớ một xíu.”
Cô xoay người đi thẳng lên phòng, cô đi đến bàn trang điểm cầm lấy điện thoại để xem thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của má Tạ Hinh.
Cô giật mình không biết lần này làm sao lại tìm cô. Cô sợ có việc gì gấp nên cũng mở khóa điện thoại ra rồi gọi lại.
Bên kia, giọng nói dịu dàng của mẹ Tạ vang lên:
﹝Giai Giai, là con nghe máy sao?﹞
Cô mỉm cười lễ phép nói:
﹝Dạ, là con đây.﹞
Mẹ Tạ nghe vậy thì cười thấp một tiếng rồi mới nói:
﹝À, con nhớ lần ăn cơm lần trước ta có nhờ con đi tiễn thằng bé Hinh Hinh nhà ta đi du học chưa?﹞
Cô nghe thấy thì giật mình nói to: ﹝HẢ? Có sao dì?﹞
Mẹ Tạ thấy cô không nhớ thì lắc đầu cười trừ rồi kiên nhẫn nhắc lại:
“Lần trước nhà ta mời con đến ăn cơm. Chính miệng con cũng đã nói sẽ đến tiễn Hinh Hinh thay chúng ta.”
Hạ Giai dừng lại như để nhớ lại, khi nhớ lại đúng là mình có nói như vậy nhưng mà cô đâu có trả lời là được đâu chứ???
Cô cười ngượng ngùng nói:
﹝Dì à, không thích hợp đâu.﹞
Mẹ Tạ bên kia chưa để cô từ chối thì đã nhanh chóng chen vào:
﹝Thích hợp hay không thích hợp gì chứ? Dù sao dì cũng xem con là người trong nhà. Có gì mà phải ngại ngùng, thích hợp hay không thích hợp chứ?﹞
﹝Với cả dì và chú con đang ở bên California du lịch rồi nên cũng không bay về kịp. Tối nay con nhớ trang thủ đến tiễn thằng bé nhé.﹞
Cô khó xử đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm, cô cũng rất muốn từ chối. Nói trắng ra là cô không muốn đụng mặt anh nữa.
Thế mà cái quần gì lần nào cũng gặp. Anh như cô hồn suốt ngày đi đâu cũng có thể thấy bản mặt anh ở đó khiến cô phát điên.
Đến cả bây giờ mỗi lần đi qua bên sân bóng rổ của anh đang chơi thì cô đều vô thức chạy đi. Cô sợ anh sẽ bắt cô lại rồi lại dính lấy cô.
Nhưng bây giờ cô lại không biết nên trả lời mẹ Tạ thế nào nên cô đành phải nói:
﹝Dạ, đi cứ yên tâm chiều nay con sẽ đến tiễn anh ấy đi giúp hai người ạ.﹞
Khi mẹ Tạ nhận được câu trả lời mà mình thích thì cả người tự động vui vẻ đến mức nhảy cẩn lên.
Bà quay sang Tạ Hinh với nét mặt hóng hớt nhìn bà vui mừng. Anh lạnh lùng hỏi:
“Hạ Giai nói gì?”
Mẹ Tạ lườm anh rồi nói:
“Hứ, đây là công của ta đấy con mau xin lỗi ta đi. Nếu không mẹ sẽ không kẻ con nghe đáp án của con bé.”
Tạ Hinh nghe thế thì rất ngoan ngoãn mà khoanh tay xin lỗi. Mẹ Tạ cũng giữ lời hứa mà lấy lỗ tai Tạ Hinh lại gần rồi nói nhỏ:
“Con bé nói là chiều nay sẽ đi tiễn con.”
Anh nghe xong thì cũng chút khó tin hay là cô lại muốn bùm kèo anh, hứa đại là muốn anh đứng đợi cô? Khiến anh thất vọng?
Nhưng mà anh cũng biết Hạ Giai không phải người tuyệt tình như vậy. Cô chắc chắn sẽ nói được làm được nên tin thần của anh cũng phấn chấn hơn nên đứng dậy đi lên phòng.
Mẹ Tạ thấy anh chưa gì hết đã chạy lên phòng thì hỏi to:
“Con đi đâu thế?”
Tạ Hinh cũng không ngoảnh đầu lại một lần nói:
“Con đi sắp xếp đồ không kẻo tối nay lại trễ.”
Mẹ Tạ thấy vẻ hào hứng ra mặt thì cũng đoán được con bà đã có tình cảm với con bé Hạ Giai là 99% rồi.
Bà rất nôn nao đến cái ngày mà Hạ Giai gọi bà một tiếng mẹ. Ôi! Nghĩ thôi mà lòng bà đã nôn như ngày mai là ngày đám cưới vậy đó.