Chương 64: Nhuộm Tóc Đôi
Tạ Hinh kể từ ngày đi khám bệnh về cũng đã gia nhập vào đoàn phim để bắt đầu khởi quay một đoàn phim mới.
Cũng từ lúc kết bạn lại anh và cô cũng không có nhắn tin gì cả. Chỉ có mình anh là hằng ngày đều đặn sẽ vào xem trang cá nhân của cô một lần.
Giống như mới đây, sáng nay anh thấy cô đăng lên một khoảnh khắc mới nhuộm tóc màu nâu kiwi. Lúc đó, anh cũng đang ngồi trên ghế ở trường quay.
Anh nhìn vào tấm ảnh, xong lại quay sang Triệu Bân đang nói chuyện với đạo diễn:
“Triệu Bân, em muốn nhuộm tóc.”
Triệu Bân nghe thấy thì hốt hoảng, nhìn lên đạo diễn rồi lại nhìn Tạ Hinh với đôi mắt căm phẫn gằn giọng nói:
“Em là lại phát bệnh gì nữa đây?”
Tạ Hinh lắc đầu, vẫn kiên nhẫn nói:
“Em muốn nhuộm nâu kiwi…”
Triệu Bân lại nhìn đạo diễn ở bên cạnh cười cười đưa tay bảo ông ta đừng tức giận:
“Đạo diễn đừng lo, để tôi nói chuyện với cậu ấy. Chốc lát cậu ấy sẽ bình thường trở lại.”
Triệu Bân lại nhìn Tạ Hinh gằn giọng nói, ánh mắt lại cứ liếc sang đạo diện:
“Chu Dương em quên sao? Hình tượng nhân vật vốn đã như vậy. Nếu bây giờ em một hai muốn đi nhuộm tóc thì nhân vật sẽ như thế sẽ không phải sẽ mất đi hình tượng gốc của nhân vật sao?”
Tạ Hinh cụp mắt xuống nói:
“Cũng không có gì to tát mà, dù sao chúng ta vẫn còn chưa quay. Còn nếu không được thì đạo diễn đây có thể tìm người khác. Tôi không quay nữa.”
Triệu Bân tức điên lên, muốn đi tới mắng anh xem trong não anh rốt cuộc là chứ thứ gì nhưng đạo diễn lại ngăn anh ta lại kéo anh ta ra một bên:
“Chu Dương, tôi biết cậu trước giờ không thích bị ép buộc. Thế thì bây giờ nhân vật nam này quả thật chỉ có mình cậu hợp. Nếu không phải cậu thì tôi cũng không muốn quay nữa.”
Đạo diễn lại gần nói như đang muốn thỏa thuận với anh:
“Đó giờ diễn viên của tôi đều luôn nghe theo chỉ đạo của tôi. Riêng cậu, cậu muốn nhuộm màu nâu kiwi phải không được tôi cho cậu nhuộm nhưng vào điều kiện.”
Tạ Hinh đưa tay lên cắt ngang lời ông:
“Đã cho còn phải cần điều kiện sao? Thế thì tôi không cần đâu cảm ơn đạo diễn.”
Tạ Hinh định đứng dậy rời đi thì bị đạo diễn kéo lại ngồi xuống ghế khổ sở nói:
“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi nhân vật của cậu sẽ được nhuộm tóc. Được chứ?”
Thấy đạo diễn trước nay luôn là người khó tính, khó chịu với mọi người xung quanh. Mấy diễn viên trước kia cũng bị ông ta gây khó dễ không ít.
Bây giờ lại đi thuyết phục Tạ Hinh đến nỗi muốn quỳ xuống cầu xin anh đừng đi lại còn dễ dàng chấp thuận yêu cầu của anh?
Ai nấy trong trường quay đều há hốc mồm, mở to mắt ra để hóng chuyện. Triệu Bân thì ngại ngùng nhìn xung quanh nói:
“Không có chuyện gì hóng đâu mọi người mau làm việc đi.”
Quay lại Tạ Hinh, sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ thì anh cũng chấp nhận. Vậy là Triệu Bân lại phải đưa anh đến salon tóc để nhuộm.
Anh ta phải ngồi đợi cái tên tùy hứng này cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi muốn ngủ gật đến nơi. Anh ta còn tự chửi thầm trong bụng.
Làm cái quần qu.è gì mà lâu thế? Cái tên này chỉ biết báo thôi chứ làm được việc gì.
Vì là buổi trưa nên lượng khách ra vào trong tiệm salon cũng không ít, lúc đi vào thấy Tạ Hinh sẽ lại là:
「AAAAA, Phải ảnh đế Chu Dương không? Tao có nằm mơ không?」
「Người ở ngoài đúng là đẹp trai hơn khi ở trên màn ảnh nha.」
「Cậu xem làm da trắng nõn của anh ấy kìa, awwww còn nhuộm màu nâu kiwi nữa trong đẹp trai quá.」
Triệu Bân ngồi ở đầu sau đưa mắt lườm bọn họ, làm quản lí cho nghệ sĩ ai nói là sướng đâu ra đây? La hết cái quái gì chứ việc ai mấy làm đi.
Đến khi làm tóc xong trời cũng đã tối, Triệu Bân ở lại tính tiền còn Tạ Hinh lại đội mũ, khăn choàng che cả nửa mặt đi ra ngoài.
Anh ngồi vào trong xe, tâm trạng vui vẻ như muốn nhảy lên. Anh lấy điện thoại trong túi ra chụp lấy một tấm hình với dòng một cái icon trái kiwi.
Đợi đến lúc Triệu Bân quay lại anh cũng đã đăng xong. Rất nhanh đã có hàng triệu fan girl tràn vào bình luận:
「Chồng? Sao hôm nay anh lại ngôi lên đây sớm vậy?」
「Hồi chiều tôi thấy anh ấy vào tiệm salon gần chỗ tôi để nhuộm tóc nè, ở ngoài ảnh trắng xĩu aaaaa.」
「Chồng ơi, vợ ở đây nè.」
「Chồng ơi, không phải anh đang quay phim mới sao? Sao lại hứng ngôi lên đây vậy?」
「Huhuhu, thường là đợi một tấm ảnh của chồng là hết cả tuổi xuân của em nhưng mà hôm nay ảnh lại ngôi lên sớm hơn dự kiến của tụi em rồi.」
「…」
Hàng triệu bình luận cứ nhảy lên, anh cũng không đọc nhiều chỉ lướt qua vài bình luận để đọc cho đỡ nhàm chán.
…****************…
Hạ Giai vừa mới đi ăn tối với Ninh Lâm trở về, bụng đã no đến mức muốn nức ra.
Cô đi vào phòng quăng túi xách của mình lên trên giường, lấy đồ đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc cô bước ra, đầu tóc cô ướt nhẹp chảy xuống sàn. Cô ngồi xuống bàn trang điểm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Bỗng điệng thoại ‘Ting’ lên làm cô phải từ trên ghế ngồi dậy đi tới túi xách lấy ra. Trên thanh thông báo hiện ra một tin nhắn:
Ninh Lâm đã gửi một ảnh cho bạn.
Cô bấm vào xem Ninh Lâm nhắn gì:
﹝Giai Giai ơi, cậu xem hôm nay chồng tớ đã ngôi lên rồi nè. Người gì quả thật quá đẹp trai.﹞
Cô nhìn cười trừ:
﹝Tớ thấy cũng bình thường mà?﹞
Ninh Lâm gửi sticker tức giận qua cho cô:
﹝Cậu nhìn kĩ lại xem nào, người ra là ảnh đế hàng đầu màn ảnh đó. Vừa trẻ tuổi, đẹp trai, kinh tế đầy đủ cả. Không gì phải chê.﹞
Hạ Giai bó tay với đứa bạn này:
“Tớ bó tay với cậu rồi đó nha.”
Ninh Lâm rất nhanh trả lời cô bằng một cái icon buồn cười.
﹝Nhưng mà cậu xem, có phải anh ấy đang nhuộm màu tóc giống cậu không? Hay là…﹞
Hạ Giai nghe Ninh Lâm nói thì mới chú ý vội cắt ngang lời cô ấy:
“Giống gì chứ? Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Ninh Lâm cười lớn:
“Cậu làm như gì ý tớ chỉ định nói hay là cậu cũng là fan girl của chồng tớ. Nhưng không đúng lắm lúc cậu đi concert với cậu cũng chỉ toàn cắm đầu vào điện thoại. Fan girl ai lại đi bơ thần tượng từ đầu tới cuối đâu chứ?”
Hạ Giai cười cười, gửiaji một sticker:
“Đúng vậy chắc chỉ là hiểu lần thôi, cậu học bài đi bây giờ cũng phải học bài đây.”
Cô và Ninh Lâm kết thúc cuộc trò chuyện ở đó. Vì cũng quá mệt mỏi nên cô liền nằm xuống giường ngủ:
Cũng từ lúc kết bạn lại anh và cô cũng không có nhắn tin gì cả. Chỉ có mình anh là hằng ngày đều đặn sẽ vào xem trang cá nhân của cô một lần.
Giống như mới đây, sáng nay anh thấy cô đăng lên một khoảnh khắc mới nhuộm tóc màu nâu kiwi. Lúc đó, anh cũng đang ngồi trên ghế ở trường quay.
Anh nhìn vào tấm ảnh, xong lại quay sang Triệu Bân đang nói chuyện với đạo diễn:
“Triệu Bân, em muốn nhuộm tóc.”
Triệu Bân nghe thấy thì hốt hoảng, nhìn lên đạo diễn rồi lại nhìn Tạ Hinh với đôi mắt căm phẫn gằn giọng nói:
“Em là lại phát bệnh gì nữa đây?”
Tạ Hinh lắc đầu, vẫn kiên nhẫn nói:
“Em muốn nhuộm nâu kiwi…”
Triệu Bân lại nhìn đạo diễn ở bên cạnh cười cười đưa tay bảo ông ta đừng tức giận:
“Đạo diễn đừng lo, để tôi nói chuyện với cậu ấy. Chốc lát cậu ấy sẽ bình thường trở lại.”
Triệu Bân lại nhìn Tạ Hinh gằn giọng nói, ánh mắt lại cứ liếc sang đạo diện:
“Chu Dương em quên sao? Hình tượng nhân vật vốn đã như vậy. Nếu bây giờ em một hai muốn đi nhuộm tóc thì nhân vật sẽ như thế sẽ không phải sẽ mất đi hình tượng gốc của nhân vật sao?”
Tạ Hinh cụp mắt xuống nói:
“Cũng không có gì to tát mà, dù sao chúng ta vẫn còn chưa quay. Còn nếu không được thì đạo diễn đây có thể tìm người khác. Tôi không quay nữa.”
Triệu Bân tức điên lên, muốn đi tới mắng anh xem trong não anh rốt cuộc là chứ thứ gì nhưng đạo diễn lại ngăn anh ta lại kéo anh ta ra một bên:
“Chu Dương, tôi biết cậu trước giờ không thích bị ép buộc. Thế thì bây giờ nhân vật nam này quả thật chỉ có mình cậu hợp. Nếu không phải cậu thì tôi cũng không muốn quay nữa.”
Đạo diễn lại gần nói như đang muốn thỏa thuận với anh:
“Đó giờ diễn viên của tôi đều luôn nghe theo chỉ đạo của tôi. Riêng cậu, cậu muốn nhuộm màu nâu kiwi phải không được tôi cho cậu nhuộm nhưng vào điều kiện.”
Tạ Hinh đưa tay lên cắt ngang lời ông:
“Đã cho còn phải cần điều kiện sao? Thế thì tôi không cần đâu cảm ơn đạo diễn.”
Tạ Hinh định đứng dậy rời đi thì bị đạo diễn kéo lại ngồi xuống ghế khổ sở nói:
“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi nhân vật của cậu sẽ được nhuộm tóc. Được chứ?”
Thấy đạo diễn trước nay luôn là người khó tính, khó chịu với mọi người xung quanh. Mấy diễn viên trước kia cũng bị ông ta gây khó dễ không ít.
Bây giờ lại đi thuyết phục Tạ Hinh đến nỗi muốn quỳ xuống cầu xin anh đừng đi lại còn dễ dàng chấp thuận yêu cầu của anh?
Ai nấy trong trường quay đều há hốc mồm, mở to mắt ra để hóng chuyện. Triệu Bân thì ngại ngùng nhìn xung quanh nói:
“Không có chuyện gì hóng đâu mọi người mau làm việc đi.”
Quay lại Tạ Hinh, sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ thì anh cũng chấp nhận. Vậy là Triệu Bân lại phải đưa anh đến salon tóc để nhuộm.
Anh ta phải ngồi đợi cái tên tùy hứng này cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi muốn ngủ gật đến nơi. Anh ta còn tự chửi thầm trong bụng.
Làm cái quần qu.è gì mà lâu thế? Cái tên này chỉ biết báo thôi chứ làm được việc gì.
Vì là buổi trưa nên lượng khách ra vào trong tiệm salon cũng không ít, lúc đi vào thấy Tạ Hinh sẽ lại là:
「AAAAA, Phải ảnh đế Chu Dương không? Tao có nằm mơ không?」
「Người ở ngoài đúng là đẹp trai hơn khi ở trên màn ảnh nha.」
「Cậu xem làm da trắng nõn của anh ấy kìa, awwww còn nhuộm màu nâu kiwi nữa trong đẹp trai quá.」
Triệu Bân ngồi ở đầu sau đưa mắt lườm bọn họ, làm quản lí cho nghệ sĩ ai nói là sướng đâu ra đây? La hết cái quái gì chứ việc ai mấy làm đi.
Đến khi làm tóc xong trời cũng đã tối, Triệu Bân ở lại tính tiền còn Tạ Hinh lại đội mũ, khăn choàng che cả nửa mặt đi ra ngoài.
Anh ngồi vào trong xe, tâm trạng vui vẻ như muốn nhảy lên. Anh lấy điện thoại trong túi ra chụp lấy một tấm hình với dòng một cái icon trái kiwi.
Đợi đến lúc Triệu Bân quay lại anh cũng đã đăng xong. Rất nhanh đã có hàng triệu fan girl tràn vào bình luận:
「Chồng? Sao hôm nay anh lại ngôi lên đây sớm vậy?」
「Hồi chiều tôi thấy anh ấy vào tiệm salon gần chỗ tôi để nhuộm tóc nè, ở ngoài ảnh trắng xĩu aaaaa.」
「Chồng ơi, vợ ở đây nè.」
「Chồng ơi, không phải anh đang quay phim mới sao? Sao lại hứng ngôi lên đây vậy?」
「Huhuhu, thường là đợi một tấm ảnh của chồng là hết cả tuổi xuân của em nhưng mà hôm nay ảnh lại ngôi lên sớm hơn dự kiến của tụi em rồi.」
「…」
Hàng triệu bình luận cứ nhảy lên, anh cũng không đọc nhiều chỉ lướt qua vài bình luận để đọc cho đỡ nhàm chán.
…****************…
Hạ Giai vừa mới đi ăn tối với Ninh Lâm trở về, bụng đã no đến mức muốn nức ra.
Cô đi vào phòng quăng túi xách của mình lên trên giường, lấy đồ đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc cô bước ra, đầu tóc cô ướt nhẹp chảy xuống sàn. Cô ngồi xuống bàn trang điểm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Bỗng điệng thoại ‘Ting’ lên làm cô phải từ trên ghế ngồi dậy đi tới túi xách lấy ra. Trên thanh thông báo hiện ra một tin nhắn:
Ninh Lâm đã gửi một ảnh cho bạn.
Cô bấm vào xem Ninh Lâm nhắn gì:
﹝Giai Giai ơi, cậu xem hôm nay chồng tớ đã ngôi lên rồi nè. Người gì quả thật quá đẹp trai.﹞
Cô nhìn cười trừ:
﹝Tớ thấy cũng bình thường mà?﹞
Ninh Lâm gửi sticker tức giận qua cho cô:
﹝Cậu nhìn kĩ lại xem nào, người ra là ảnh đế hàng đầu màn ảnh đó. Vừa trẻ tuổi, đẹp trai, kinh tế đầy đủ cả. Không gì phải chê.﹞
Hạ Giai bó tay với đứa bạn này:
“Tớ bó tay với cậu rồi đó nha.”
Ninh Lâm rất nhanh trả lời cô bằng một cái icon buồn cười.
﹝Nhưng mà cậu xem, có phải anh ấy đang nhuộm màu tóc giống cậu không? Hay là…﹞
Hạ Giai nghe Ninh Lâm nói thì mới chú ý vội cắt ngang lời cô ấy:
“Giống gì chứ? Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Ninh Lâm cười lớn:
“Cậu làm như gì ý tớ chỉ định nói hay là cậu cũng là fan girl của chồng tớ. Nhưng không đúng lắm lúc cậu đi concert với cậu cũng chỉ toàn cắm đầu vào điện thoại. Fan girl ai lại đi bơ thần tượng từ đầu tới cuối đâu chứ?”
Hạ Giai cười cười, gửiaji một sticker:
“Đúng vậy chắc chỉ là hiểu lần thôi, cậu học bài đi bây giờ cũng phải học bài đây.”
Cô và Ninh Lâm kết thúc cuộc trò chuyện ở đó. Vì cũng quá mệt mỏi nên cô liền nằm xuống giường ngủ: