Chương 69: Đe Dọa
Có lẽ Tạ Hinh đã quá nghi ngờ năng lực của fan hâm mộ của anh rồi. Chưa đầy 5 tiếng mà bọn họ đã tim được trang chính của cô. Còn soi ra được cái gì gọi là hint với thần tượng bọn họ.
Thế là chỉ trong phút chốc, cô bị số lượng thông báo fans mới tăng lên đột ngột làm cho hoảng sợ muốn té xỉu.
Vừa chỉ 5 tiếng trước cô chỉ có 124 fans là những người bạn thân thiết nhất với cô thôi nhưng bây với lại tăng lên gấp ngàn, chục đôi tới mấy chục fans.
Cô bị con số đó là cho hoảng sợ, bài viết mới nhất của cô từ 100 tim và bình luận chỉ lác đác bây giờ đã tràn đến mấy trăm ngàn.
Cô nhăn mày, cắn môi nhấn mở bình luận ra để xem. Ở dưới có mấy trăm ngàn bình luận, tất cả các bình luận đứng top đều hoảng hốt và khen cô.
Nhưng mà cũng sẽ có một tốp fan cuồng vào chỉ trích và bôi nhọ cô:
「Wow, đây mới thật sự là ánh trăng sáng của chồng chúng ta nè aaaaaa. Tôi còn tìm ra được rất nhiều hint của hai người họ nha. Đáng yêu quá đi mất…」
「Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Cô làm sao có thể xứng đáng với ảnh đế Chu?」
「Cô nhìn lại bản thân một chút đi, sao cô có thể là ánh trăng sáng của anh ấy chứ huhu!!」
「Mọi người sao vậy? Tôi thấy chị gái này rõ ràng đẹp như vậy. Hảo nào lại khiến cho chồng chúng ta si mê lâu như vậy!!!」
「Mê quá rồi, chẳng lẽ tôi nên chuyển qua làm fan của em gái này đây? Vừa slay vừa dễ thương lại đẹp gái như thế. Nói công bằng chứ ảnh đế Chu mới phải là người xách dép cho em gái tôi đó.」
「Mỹ nhânnnnnnnn, chị đừng gả cho anh Chu chị hãy về với em đi em nuôi chị aaa. Anh nhà em nhiều tật xấu lắm sẽ khiến chị hoảng sợ đó!!!」
「…」
Hạ Giai nhìn từng dòng bình luận đang ngày càng tăng lên, lướt nhìn các bình luận thêm một chút cô cũng thấy được một bình luận đe dọa:
「Cô đợi đó, tôi sẽ tới tìm cô sớm thôi, cô không thoát được đâu!!」
Cô bị làm cho hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào chỉ đành tạm xóa app. Cô thật sự không biết được chuyện này có thể đi quá xa như vậy.
Đột nhiên Tạ Hinh gọi cho cô. Cô nghe máy lại nghe được tiếng thở dốc của Tạ Hinh:
﹝Giai Giai, tôi không biết là bọn họ tìm được em nhanh như vậy. Em cứ ở yên đó đừng hoảng sợ được chứ? Anh sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện.﹞
Cô thấy anh hấp tấp như vậy chắc hẳn anh đang lo lắng cho cô lắm nên cô cũng không nói gì nhiều:
﹝Ừm!﹞
Bên kia im lặng một lúc lâu như đang cố bình ổn lại cảm xúc. Một lát sau anh lại nói:
﹝Xin lỗi…﹞
Hạ Giai nhíu mày, không hiểu:
﹝Vì?﹞
Tạ Hinh cụp mắt, khi nãy vừa nghe được thông tin fan hâm mộ của anh đã tràn vào trang cá nhân của cô để làm loạn.
Không ai có thể biết được tậm trạng lúc đó của anh rất hoảng. Anh sợ cô sẽ không thích nghi được, sợ cô sẽ bị dọa cho hoảng sợ.
Anh đang quay quảng cáo vừa nghe tin cũng vội vàng rời khỏi chỗ quay để tìm gặp Triệu Bân mượn điện thoại.
Chỉ có trời mới biết khi cô vừa bắt máy lên với trạng thái không sao mới khiến anh đỡ lo nhưng anh lại sợ cô sẽ giận anh.
Tâm trạng anh bắt đầu trùng xuống, hơi rụt rè nói:
﹝Xin lỗi đã khiến em liên lụy, đáng lẽ tôi nên giải thích ngắn gọn hoặc phủ nhận nhưng anh lại chọn nói sự thật. tôi chỉ muốn công khai là tôi chỉ thích em, mong họ đừng ghép CP tôi nữa nhưng tôi cũng không ngờ họ lại nhanh như vậy…﹞
Cô tất nhiên cũng hiểu nỗi khổ của anh nên cũng trong lòng cũng không trách chỉ là nhớ đến lời đe dọa khi nãy khiến cho cô sợ hãi.
Cô cũng sợ sẽ làm phiền anh nên cũng không nói chuyện này ra. Cô thở dài vội kiếm cớ tắt máy:
﹝Có người gọi cho tôi rồi, tôi tắt đây.﹞
Noãn Uyên sớm giờ cũng đã nghe ngóng được thông tin nên cũng đã rất lo lắng cho Hạ Giai.
Đang ở trên trường cô ấy cũng bỏ về tức tốc chạy đến chung cư của cô. Vừa bước vào Noãn Uyên đã lập tức chạy đến sô pha cô đang ngồi ôm lấy cô vuốt ve.
“Không sao rồi, tớ tới rồi cậu đừng lo.”
Hạ Giai tựa đầu vào vai Noãn Uyên thở dài mệt mỏi:
“Tớ ổn cậu đừng lo…”
Noãn Uyên nắm lấy hai vai cô đẩy cô ra quan sát xung quanh cô bất ngờ hỏi:
“Sao, cậu không khóc sao? Tớ tưởng cậu sẽ bị dọa sợ tới bật khóc nên mới nhanh chóng chạy đến đây để an ủi nha!!!”
Noãn Uyên buông cô ra, bĩu môi khoanh hai tay trước ngực dựa vào ghế sô pha nói:
“Cậu thật sự không bị dọa sợ sao?”
Hạ Giai thở dài:
“Nói không thì dối lòng nói có thì sẽ bất an. Tớ không biết nữa cũng không trách họ được. Tình cảm của fan dành cho thần tượng chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được đâu…”
Noãn Uyên im lặng suy nghĩ xong sau đó lại quay qua cô khuôn mặt hết sức đáng sợ hỏi:
“Cậu với tên đó tới đâu rồi? Đến cả hẹn nhau đi ăn cũng không nói tớ nghe? Cậu hết để ý đến tớ rồi… Vậy mà đòi có bồ sẽ không bỏ tớ!! Chưa gì mà tớ đã thấy cậu sắp quên tớ cmn luôn rồi á!!!”
Cô cười giả trân:
“Haizzz, hôm trước tên đó tỏ tình tớ ấy. Nhưng mà tớ bảo tớ muốn suy nghĩ…”
Noãn Uyên đánh nhẹ cô nói:
“Gì vậy? Mấy năm nay cậu cũng đã quên được tên tồi đó đâu? Sao cậu không đồng ý tớ cũng thấy tên đó có thay đổi có thể tha thứ được.”
Hạ Giai dường như càng thở dài nặng nề hơn, cô mệt mỏi:
“Chuyện đó không phải vấn đề chính bởi vì…bởi vì có rất nhiều rào cản ở giữa bọn tớ…”
Noãn Uyên lườm cô:
“Có rào cản thì tớ thuê người dọn đường cho cậu. Sợ gì chứ thích thì nhích.”
Hạ Giai cười không nổi với cô bạn của cô:
“Hơ hơ, cậu xem tên đó chỉ vừa ẩn ý tớ mà fan vợ đã tìm đến tận trang của tớ để spam đến mức tớ không vào được cả app. Nếu tớ đồng ý chắc bọn họ sẽ giết tớ mất?!!”
Noãn Uyên bĩu môi kí vào đầu cô một cái đau điếng cả người, gằn giọng mắng cô:
“Đầu óc cậu chứa phân sao? Tớ cho mấy tên vệ sĩ nhà tớ theo bảo vệ cậu được chưa?”
Hạ Giai vừa nghe thôi đã sỡ cô lập tức né xa Noãn Uyên xua tay từ chối:
“Chê, tớ không có nhu cầu đâu. Cao to lực lưỡng quá tớ ngộp…”
Noãn Uyên ở lại tâm sự với cô tới chiều tối thì cũng phải ra về. Trước khi ra về Noãn Uyên còn bảo cô khóa cửa cẩn thận một chút.
Cần gì hay gặp tình huống nguy hiểm thì nhất định phải gọi bảo vệ hoặc hét to lên.
Thế là chỉ trong phút chốc, cô bị số lượng thông báo fans mới tăng lên đột ngột làm cho hoảng sợ muốn té xỉu.
Vừa chỉ 5 tiếng trước cô chỉ có 124 fans là những người bạn thân thiết nhất với cô thôi nhưng bây với lại tăng lên gấp ngàn, chục đôi tới mấy chục fans.
Cô bị con số đó là cho hoảng sợ, bài viết mới nhất của cô từ 100 tim và bình luận chỉ lác đác bây giờ đã tràn đến mấy trăm ngàn.
Cô nhăn mày, cắn môi nhấn mở bình luận ra để xem. Ở dưới có mấy trăm ngàn bình luận, tất cả các bình luận đứng top đều hoảng hốt và khen cô.
Nhưng mà cũng sẽ có một tốp fan cuồng vào chỉ trích và bôi nhọ cô:
「Wow, đây mới thật sự là ánh trăng sáng của chồng chúng ta nè aaaaaa. Tôi còn tìm ra được rất nhiều hint của hai người họ nha. Đáng yêu quá đi mất…」
「Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Cô làm sao có thể xứng đáng với ảnh đế Chu?」
「Cô nhìn lại bản thân một chút đi, sao cô có thể là ánh trăng sáng của anh ấy chứ huhu!!」
「Mọi người sao vậy? Tôi thấy chị gái này rõ ràng đẹp như vậy. Hảo nào lại khiến cho chồng chúng ta si mê lâu như vậy!!!」
「Mê quá rồi, chẳng lẽ tôi nên chuyển qua làm fan của em gái này đây? Vừa slay vừa dễ thương lại đẹp gái như thế. Nói công bằng chứ ảnh đế Chu mới phải là người xách dép cho em gái tôi đó.」
「Mỹ nhânnnnnnnn, chị đừng gả cho anh Chu chị hãy về với em đi em nuôi chị aaa. Anh nhà em nhiều tật xấu lắm sẽ khiến chị hoảng sợ đó!!!」
「…」
Hạ Giai nhìn từng dòng bình luận đang ngày càng tăng lên, lướt nhìn các bình luận thêm một chút cô cũng thấy được một bình luận đe dọa:
「Cô đợi đó, tôi sẽ tới tìm cô sớm thôi, cô không thoát được đâu!!」
Cô bị làm cho hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào chỉ đành tạm xóa app. Cô thật sự không biết được chuyện này có thể đi quá xa như vậy.
Đột nhiên Tạ Hinh gọi cho cô. Cô nghe máy lại nghe được tiếng thở dốc của Tạ Hinh:
﹝Giai Giai, tôi không biết là bọn họ tìm được em nhanh như vậy. Em cứ ở yên đó đừng hoảng sợ được chứ? Anh sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện.﹞
Cô thấy anh hấp tấp như vậy chắc hẳn anh đang lo lắng cho cô lắm nên cô cũng không nói gì nhiều:
﹝Ừm!﹞
Bên kia im lặng một lúc lâu như đang cố bình ổn lại cảm xúc. Một lát sau anh lại nói:
﹝Xin lỗi…﹞
Hạ Giai nhíu mày, không hiểu:
﹝Vì?﹞
Tạ Hinh cụp mắt, khi nãy vừa nghe được thông tin fan hâm mộ của anh đã tràn vào trang cá nhân của cô để làm loạn.
Không ai có thể biết được tậm trạng lúc đó của anh rất hoảng. Anh sợ cô sẽ không thích nghi được, sợ cô sẽ bị dọa cho hoảng sợ.
Anh đang quay quảng cáo vừa nghe tin cũng vội vàng rời khỏi chỗ quay để tìm gặp Triệu Bân mượn điện thoại.
Chỉ có trời mới biết khi cô vừa bắt máy lên với trạng thái không sao mới khiến anh đỡ lo nhưng anh lại sợ cô sẽ giận anh.
Tâm trạng anh bắt đầu trùng xuống, hơi rụt rè nói:
﹝Xin lỗi đã khiến em liên lụy, đáng lẽ tôi nên giải thích ngắn gọn hoặc phủ nhận nhưng anh lại chọn nói sự thật. tôi chỉ muốn công khai là tôi chỉ thích em, mong họ đừng ghép CP tôi nữa nhưng tôi cũng không ngờ họ lại nhanh như vậy…﹞
Cô tất nhiên cũng hiểu nỗi khổ của anh nên cũng trong lòng cũng không trách chỉ là nhớ đến lời đe dọa khi nãy khiến cho cô sợ hãi.
Cô cũng sợ sẽ làm phiền anh nên cũng không nói chuyện này ra. Cô thở dài vội kiếm cớ tắt máy:
﹝Có người gọi cho tôi rồi, tôi tắt đây.﹞
Noãn Uyên sớm giờ cũng đã nghe ngóng được thông tin nên cũng đã rất lo lắng cho Hạ Giai.
Đang ở trên trường cô ấy cũng bỏ về tức tốc chạy đến chung cư của cô. Vừa bước vào Noãn Uyên đã lập tức chạy đến sô pha cô đang ngồi ôm lấy cô vuốt ve.
“Không sao rồi, tớ tới rồi cậu đừng lo.”
Hạ Giai tựa đầu vào vai Noãn Uyên thở dài mệt mỏi:
“Tớ ổn cậu đừng lo…”
Noãn Uyên nắm lấy hai vai cô đẩy cô ra quan sát xung quanh cô bất ngờ hỏi:
“Sao, cậu không khóc sao? Tớ tưởng cậu sẽ bị dọa sợ tới bật khóc nên mới nhanh chóng chạy đến đây để an ủi nha!!!”
Noãn Uyên buông cô ra, bĩu môi khoanh hai tay trước ngực dựa vào ghế sô pha nói:
“Cậu thật sự không bị dọa sợ sao?”
Hạ Giai thở dài:
“Nói không thì dối lòng nói có thì sẽ bất an. Tớ không biết nữa cũng không trách họ được. Tình cảm của fan dành cho thần tượng chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được đâu…”
Noãn Uyên im lặng suy nghĩ xong sau đó lại quay qua cô khuôn mặt hết sức đáng sợ hỏi:
“Cậu với tên đó tới đâu rồi? Đến cả hẹn nhau đi ăn cũng không nói tớ nghe? Cậu hết để ý đến tớ rồi… Vậy mà đòi có bồ sẽ không bỏ tớ!! Chưa gì mà tớ đã thấy cậu sắp quên tớ cmn luôn rồi á!!!”
Cô cười giả trân:
“Haizzz, hôm trước tên đó tỏ tình tớ ấy. Nhưng mà tớ bảo tớ muốn suy nghĩ…”
Noãn Uyên đánh nhẹ cô nói:
“Gì vậy? Mấy năm nay cậu cũng đã quên được tên tồi đó đâu? Sao cậu không đồng ý tớ cũng thấy tên đó có thay đổi có thể tha thứ được.”
Hạ Giai dường như càng thở dài nặng nề hơn, cô mệt mỏi:
“Chuyện đó không phải vấn đề chính bởi vì…bởi vì có rất nhiều rào cản ở giữa bọn tớ…”
Noãn Uyên lườm cô:
“Có rào cản thì tớ thuê người dọn đường cho cậu. Sợ gì chứ thích thì nhích.”
Hạ Giai cười không nổi với cô bạn của cô:
“Hơ hơ, cậu xem tên đó chỉ vừa ẩn ý tớ mà fan vợ đã tìm đến tận trang của tớ để spam đến mức tớ không vào được cả app. Nếu tớ đồng ý chắc bọn họ sẽ giết tớ mất?!!”
Noãn Uyên bĩu môi kí vào đầu cô một cái đau điếng cả người, gằn giọng mắng cô:
“Đầu óc cậu chứa phân sao? Tớ cho mấy tên vệ sĩ nhà tớ theo bảo vệ cậu được chưa?”
Hạ Giai vừa nghe thôi đã sỡ cô lập tức né xa Noãn Uyên xua tay từ chối:
“Chê, tớ không có nhu cầu đâu. Cao to lực lưỡng quá tớ ngộp…”
Noãn Uyên ở lại tâm sự với cô tới chiều tối thì cũng phải ra về. Trước khi ra về Noãn Uyên còn bảo cô khóa cửa cẩn thận một chút.
Cần gì hay gặp tình huống nguy hiểm thì nhất định phải gọi bảo vệ hoặc hét to lên.