Chương 74: Thì Thầm
Cả đêm hôm đó, anh không có dám ngủ mà cứ ngồi tựa vào gối bấm máy tính để lướt tin tức. Hầu như các trang báo liên quan đều viết về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Chưa kể có một vài fan club của anh từ nhiều nơi cũng đã đến đứng ở trước cổng bệnh viện để chờ đợi thông tin.
Cả buổi tối, Triệu Bân phải đau đầu đi giải tán đám người hâm mộ cứ tập trung tại cửa khiến cho giao thông của bệnh viện tắc nghẽn.
Anh nằm ở trên giường bệnh cũng không khỏi đau đầu, nửa đêm anh đóng máy tính lại cất sang một bên đi lại bên giường của cô ngồi xuống.
Anh chỉnh sửa chăn giúp cô, tém vài sợ tóc trên má cô sang một bên. Anh mỉm cười ngồi xuống ghế nắm lấy một bên tay của cô.
Anh nhẹ nhàng nắn nót tay cô, dịu dàng hôn lên tay cô một nụ hôn giọng khàn khàn nói:
“Em có nghe không? Anh là Tạ Hinh đây. Anh đã tỉnh lại rồi, tỉnh sớm hơn cả em đấy mặc dù anh lại là người bị thương nặng hơn cơ mà…”
Anh cụp mắt xuống nói:
“Em biết lần đầu tiên anh gặp em có ấn tượng gì hay không? Haha, anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến nhà em chơi em đã mặc một chiếc đầm máu trắng tinh cùng với gương mặt mũm mỉm trắng treo trông rất dễ thương. Vừa mới tí tuổi mà em còn rất mê trai cơ. Anh vào nhà ngồi lại em đã chạy đến ôm chân của anh đòi anh bế. Lúc đó ai nấy trong nhà đều bật cười còn nói sau này nhất định phải gả em cho anh.”
Anh tự ngồi nói chuyện một mình xong lại cười một mình nhưng lại chẳng hề quan tâm rằng cô có nghe được hay không:
“Nhưng mà sau khi lớn hơn một chút, có lẽ em không còn thích anh nữa. Em không thường xuyên đến tìm anh cũng không có mè nheo đòi anh chơi cùng nữa. Chị em nói em rất ghét anh, ghét anh vì luôn ỷ mình được cô thích mà cứ trêu ghẹo em. Từ lúc đó trở đi anh cũng không dám đến tìm em nữa. Anh sợ anh càng đến gần em sẽ lại càng hoảng mà đẩy anh đi…”
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô:
“Em biết không em so với trước đó càng ngày càng xinh đẹp rồi. Cũng không còn dáng vẻ của cô nhóc cứ bám theo anh gọi anh Hinh Hinh, anh Hinh Hinh nữa…”
Anh nắm chặt tay cô hôn tới tấp:
“Rồi lại đến một ngày em lại đột nhiên bảo là anh đừng phiền em nữa, em chết đi một lần rồi anh vẫn chưa vừa lòng sao?”
Anh kéo ghế sát lại gần cô nhỏ giọng thủ thỉ:
“Em biết không? Anh từng đi lên rất nhiều chùa, đi rất nhiều nơi xin cho anh gặp lại em. Anh cũng đã biết được đời trước rồi. Nhưng mà anh thật sự bị oan mà. Anh là đã thích em từ lâu lâu lâu lắm rồi cơ. Từ khi em chạy tới ôm chân anh đòi anh bế lên. Lúc nựng vào mặt em là anh đã rất muốn hôn em rồi.”
Anh nhìn cô lại không nhịn được muốn hôn nhưng lại không muốn lợi dụng cơ hội này để hôn cô nên anh chỉ hôn vào tay cô uất ức nói:
“Em tỉnh lại có được không? Tỉnh lại rồi để anh còn theo đuổi em nữa. Không phải em ước được cùng anh sống hạnh phúc đến 100 tuổi sao? Em mau tỉnh dậy đi rồi cùng anh thực hiện…”
Anh cứ ngồi nói chuyện với cô mãi cho đến hai giờ sáng anh mới lim dim nắm lấy tay cô gục đầu xuống giường để ngủ.
Trong tiềm thức, Hạ Giai giống như có thể nghe được những lời anh nói, cô gióng như một đứa trẻ ngồi ngay ngắn lắng nghe, trả lời mặc dù không biết người kia có nghe hay không…
Cô muốn trả lời anh…
Cô sẽ tỉnh lại nhất định sẽ tỉnh lại, mong anh có thể đợi cô một chút…"
Sáng hôm sau, cô bị tia nắng chiếu vào làm cho tỉnh dậy. Tay cô hơi động đậy lại cảm thấy không đúng cảm giác nặng nề như cái gì đó đang đè lên tay cô.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là Tạ Hinh anh đang ôm tay cô ngủ rất ngon. Cả người anh lộ ra vẻ tiều tuỵ, râu ria mọc ra làm cho tay cô hơi ngứa.
Cô định nhẹ nhàng rút tay ra ngoài thì lại vô tình làm anh tỉnh giấc. Anh chậm chạp mở mắt ra, đụng vào ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này, cô tự như thấy được một tia sáng nào đó loé lên trong mắt của anh. Anh hốt hoảng nhào đến ôm chầm lấy cô.
Cô chậm chạp phản ứng hơi đẩy anh ra sơ ý đụng vào vết thương ở bụng của anh khiến anh hét lên:
“Ây da…”
Cô giật mình theo quán tính xem thấy nơi đó chảy ra ít máu thì sợ hãi:
“Em xin lỗi.”
Anh che miệng thấp giọng cười buông cô ra đi đến nhấn chuông ở trước đầu giường:
“Bác sĩ, Hạ Giai tỉnh rồi.”
Anh bình tỉnh lại nhìn cô mỉm cười đứng ở một bên. Bác sĩ cũng rất nhanh chóng chạy vào kiểm tra cho cô.
Sau khi kiểm tra bác sĩ nói:
“Hai cô cậu nên ở đây tạm quan sát một tuần nếu ổn hai người có thể về.”
Khi bác sĩ định đi ra ngoài thì bị Hạ Giai kéo lại nói:
“Hay là hay là bác sĩ xem lại vết thương cho anh ấy đi… Anh ấy ngay chỗ đó bị chảy máu rồi…”
Bác sĩ quay qua nhìn Tạ Hinh, anh cũng ngoan ngoãn đi lại giường của mình nằm xuống. Triệu Bân sáng ngủ ở ngoài ghế đợi khi dậy nghe Ha Giai đã tỉnh cũng rất vui mừng mà chạy đi gọi cho ba mẹ Tạ.
Hạ Giai bây giờ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi yên trên giường nằm xem TV. Lúc mẹ Tạ tới chỉ có mình cô trong phòng.
Cô bất ngờ hoảng hốt ngồi thẳng lưng:
“Dì Tạ, dì đến thăm Tạ Hinh sao? Anh ấy bảo muốn đi mua ít đồ ạ!”
Mẹ Tạ gật đầu mang những món bà đem đi lại chỗ của cô:
“Ta làm gì mà phải thăm thằng nhóc đó, ta là tới đây thăm con. Con xem toàn là món dì tự làm con mau thử xem.”
Cô hoảng hồn nhìn đống đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn dì Tạ:
“Nhưng mà dì à, nhiều quá…”
Mẹ Tạ đưa thìa cho cô nói:
“Con mà không mau ăn ta sẽ thật sự giận con.”
Cô thở dài cuối cùng cũng phải đành thoả hiệp cầm thìa ngồi ăn. Đến khi cô ăn xong Tạ Hinh mới bước vào trên tay cầm một đồ ăn vặt.
Chưa kể có một vài fan club của anh từ nhiều nơi cũng đã đến đứng ở trước cổng bệnh viện để chờ đợi thông tin.
Cả buổi tối, Triệu Bân phải đau đầu đi giải tán đám người hâm mộ cứ tập trung tại cửa khiến cho giao thông của bệnh viện tắc nghẽn.
Anh nằm ở trên giường bệnh cũng không khỏi đau đầu, nửa đêm anh đóng máy tính lại cất sang một bên đi lại bên giường của cô ngồi xuống.
Anh chỉnh sửa chăn giúp cô, tém vài sợ tóc trên má cô sang một bên. Anh mỉm cười ngồi xuống ghế nắm lấy một bên tay của cô.
Anh nhẹ nhàng nắn nót tay cô, dịu dàng hôn lên tay cô một nụ hôn giọng khàn khàn nói:
“Em có nghe không? Anh là Tạ Hinh đây. Anh đã tỉnh lại rồi, tỉnh sớm hơn cả em đấy mặc dù anh lại là người bị thương nặng hơn cơ mà…”
Anh cụp mắt xuống nói:
“Em biết lần đầu tiên anh gặp em có ấn tượng gì hay không? Haha, anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến nhà em chơi em đã mặc một chiếc đầm máu trắng tinh cùng với gương mặt mũm mỉm trắng treo trông rất dễ thương. Vừa mới tí tuổi mà em còn rất mê trai cơ. Anh vào nhà ngồi lại em đã chạy đến ôm chân của anh đòi anh bế. Lúc đó ai nấy trong nhà đều bật cười còn nói sau này nhất định phải gả em cho anh.”
Anh tự ngồi nói chuyện một mình xong lại cười một mình nhưng lại chẳng hề quan tâm rằng cô có nghe được hay không:
“Nhưng mà sau khi lớn hơn một chút, có lẽ em không còn thích anh nữa. Em không thường xuyên đến tìm anh cũng không có mè nheo đòi anh chơi cùng nữa. Chị em nói em rất ghét anh, ghét anh vì luôn ỷ mình được cô thích mà cứ trêu ghẹo em. Từ lúc đó trở đi anh cũng không dám đến tìm em nữa. Anh sợ anh càng đến gần em sẽ lại càng hoảng mà đẩy anh đi…”
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô:
“Em biết không em so với trước đó càng ngày càng xinh đẹp rồi. Cũng không còn dáng vẻ của cô nhóc cứ bám theo anh gọi anh Hinh Hinh, anh Hinh Hinh nữa…”
Anh nắm chặt tay cô hôn tới tấp:
“Rồi lại đến một ngày em lại đột nhiên bảo là anh đừng phiền em nữa, em chết đi một lần rồi anh vẫn chưa vừa lòng sao?”
Anh kéo ghế sát lại gần cô nhỏ giọng thủ thỉ:
“Em biết không? Anh từng đi lên rất nhiều chùa, đi rất nhiều nơi xin cho anh gặp lại em. Anh cũng đã biết được đời trước rồi. Nhưng mà anh thật sự bị oan mà. Anh là đã thích em từ lâu lâu lâu lắm rồi cơ. Từ khi em chạy tới ôm chân anh đòi anh bế lên. Lúc nựng vào mặt em là anh đã rất muốn hôn em rồi.”
Anh nhìn cô lại không nhịn được muốn hôn nhưng lại không muốn lợi dụng cơ hội này để hôn cô nên anh chỉ hôn vào tay cô uất ức nói:
“Em tỉnh lại có được không? Tỉnh lại rồi để anh còn theo đuổi em nữa. Không phải em ước được cùng anh sống hạnh phúc đến 100 tuổi sao? Em mau tỉnh dậy đi rồi cùng anh thực hiện…”
Anh cứ ngồi nói chuyện với cô mãi cho đến hai giờ sáng anh mới lim dim nắm lấy tay cô gục đầu xuống giường để ngủ.
Trong tiềm thức, Hạ Giai giống như có thể nghe được những lời anh nói, cô gióng như một đứa trẻ ngồi ngay ngắn lắng nghe, trả lời mặc dù không biết người kia có nghe hay không…
Cô muốn trả lời anh…
Cô sẽ tỉnh lại nhất định sẽ tỉnh lại, mong anh có thể đợi cô một chút…"
Sáng hôm sau, cô bị tia nắng chiếu vào làm cho tỉnh dậy. Tay cô hơi động đậy lại cảm thấy không đúng cảm giác nặng nề như cái gì đó đang đè lên tay cô.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là Tạ Hinh anh đang ôm tay cô ngủ rất ngon. Cả người anh lộ ra vẻ tiều tuỵ, râu ria mọc ra làm cho tay cô hơi ngứa.
Cô định nhẹ nhàng rút tay ra ngoài thì lại vô tình làm anh tỉnh giấc. Anh chậm chạp mở mắt ra, đụng vào ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này, cô tự như thấy được một tia sáng nào đó loé lên trong mắt của anh. Anh hốt hoảng nhào đến ôm chầm lấy cô.
Cô chậm chạp phản ứng hơi đẩy anh ra sơ ý đụng vào vết thương ở bụng của anh khiến anh hét lên:
“Ây da…”
Cô giật mình theo quán tính xem thấy nơi đó chảy ra ít máu thì sợ hãi:
“Em xin lỗi.”
Anh che miệng thấp giọng cười buông cô ra đi đến nhấn chuông ở trước đầu giường:
“Bác sĩ, Hạ Giai tỉnh rồi.”
Anh bình tỉnh lại nhìn cô mỉm cười đứng ở một bên. Bác sĩ cũng rất nhanh chóng chạy vào kiểm tra cho cô.
Sau khi kiểm tra bác sĩ nói:
“Hai cô cậu nên ở đây tạm quan sát một tuần nếu ổn hai người có thể về.”
Khi bác sĩ định đi ra ngoài thì bị Hạ Giai kéo lại nói:
“Hay là hay là bác sĩ xem lại vết thương cho anh ấy đi… Anh ấy ngay chỗ đó bị chảy máu rồi…”
Bác sĩ quay qua nhìn Tạ Hinh, anh cũng ngoan ngoãn đi lại giường của mình nằm xuống. Triệu Bân sáng ngủ ở ngoài ghế đợi khi dậy nghe Ha Giai đã tỉnh cũng rất vui mừng mà chạy đi gọi cho ba mẹ Tạ.
Hạ Giai bây giờ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi yên trên giường nằm xem TV. Lúc mẹ Tạ tới chỉ có mình cô trong phòng.
Cô bất ngờ hoảng hốt ngồi thẳng lưng:
“Dì Tạ, dì đến thăm Tạ Hinh sao? Anh ấy bảo muốn đi mua ít đồ ạ!”
Mẹ Tạ gật đầu mang những món bà đem đi lại chỗ của cô:
“Ta làm gì mà phải thăm thằng nhóc đó, ta là tới đây thăm con. Con xem toàn là món dì tự làm con mau thử xem.”
Cô hoảng hồn nhìn đống đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn dì Tạ:
“Nhưng mà dì à, nhiều quá…”
Mẹ Tạ đưa thìa cho cô nói:
“Con mà không mau ăn ta sẽ thật sự giận con.”
Cô thở dài cuối cùng cũng phải đành thoả hiệp cầm thìa ngồi ăn. Đến khi cô ăn xong Tạ Hinh mới bước vào trên tay cầm một đồ ăn vặt.