Chương 4: Bất lực chấp nhận
Ngân Tâm cùng các chị nhân viên dọn dẹp xong nhà hàng, thì được ông chủ phát lương, cất đi rồi nhanh chóng xách chiếc balo nhỏ trở về nhà. Mấy tháng nghỉ hè không những không được nghỉ ngơi vui chơi như bạn bè đồng trang lứa, ngược lại còn phải cật lực làm việc như một vòng lặp không được nghỉ ngơi. Áp lực này với cô bé 16 tuổi là quá lớn lao, cô chưa bao giờ cho rằng mình sẽ gánh vác nổi nó. Nhưng thời gian lại chứng minh những điều cô nghĩ hoàn toàn sai lệch, cô không những gánh vác giỏi mà chịu đựng cũng giỏi.
Âu Dương Ngân Tâm đói đến lã người, đi ngang qua cửa hàng bánh kem cô thèm lắm, thèm được nếm hương vị của bánh kem dù chỉ một chút, bao năm qua chỉ có thể ăn kẹo đường nên cô quên mất mùi vị của bánh kem rồi. Cô chỉ nhớ lần cuối cùng mà mình được ăn bánh kem là sinh nhật năm 7 tuổi mà bố đã tặng. Chiếc bánh hôm ấy xinh lắm! Tiếc là chỉ vừa ăn một miếng thì ngọn lửa đã vùi dập tất cả. Bố cô mất vào ngày sinh nhật năm cô tròn 7 tuổi, một buổi tiệc sinh nhật chìm trong biển lửa lẫn nước mắt. Chính vì cú sốc đó mà Ngân Tâm vào ngày sinh nhật mỗi năm luôn tự giằng vặt mình, tự trách bản thân mình vô dụng đã gián tiếp hại chết bố, biến ngày vui nhất trở thành ngày buồn nhất. Ngày sinh nhật năm nào cũng muốn tránh né, thậm chí cô còn ước nó trôi qua thật nhanh. Sau tai nạn kinh hoàng năm đó, dù có thích đến mức nào, cô cũng không bao giờ đụng vào bánh kem dù chỉ một miếng. Có thì cũng chỉ ăn bánh ngọt, nhưng khổ nỗi bánh ngọt cũng đắt quá! Cô cũng không dám ăn nốt.
"Đừng nhìn nữa, đi về phía trước mới là thứ mày nên ăn." Cô tự an ủi mình, đi thẳng về phía trước.
Ngân Tâm ghé vào tiệm sủi cảo, mua một phần sủi cao rẻ nhất rồi lặng lẽ ngồi vào một góc nhỏ ăn hết phần thức ăn của mình. Bữa ăn đầu tiên cũng là bữa ăn cuối cùng trong ngày, may ra cũng khiến cô có chút chất dinh dưỡng trong người và chút tinh bột cứu đói trong bụng, ít ra thì đã tốt hơn những ngày không được ăn gì. Buồn làm gì nữa khi mọi chuyện đã như một vòng tuần hoàn, cứ lặp đi lặp lại liên tục. Dù có thất vọng nhưng cô đã chấp nhận sự thật từ lâu, việc bây giờ cô phải làm là tiếp tục sống tốt, làm những việc cần làm và ngay lúc này là phải ăn hết sủi cảo.
Dù sao thì sủi cao cũng ngon lắm! Là món ngon nhất đối với cô, dù ngày nào cũng ăn nhưng cô không ngán, ngược lại còn thích nó lắm! Căn bản là cô chỉ đủ tiền để mua mỗi nó, mà không phải là món khác. Dù sao thì nó vẫn đầy đủ dinh dưỡng và đối với cô thì sủi cao ở vị trí số một trong danh sách mỹ vị của cô.
Ngân Tâm sau khi được ăn ngon lập tức trở về nhà, cô vừa vào đến cổng lập tức chạy ra sau nhà âm thầm đào một chiếc hộp sắt ở dưới gốc cây ngô đồng, giấu đi phần tiền lương được chủ nhà hàng phát cho, nhìn trước ngó sau rồi mới dám chôn xuống lại. Đến khi hoàn thành tất cả cô mới trở lại vào nhà.
Ngân Tâm đã giấu Thanh Nhược việc mình có hai công việc làm thêm, vì cô muốn dành riêng một số tiền nhỏ để phục vụ cho nhu cầu về sau của mình. Cô càng không muốn tiền mình làm ra lại để cho Thanh Nhược sử dụng nó vào những tệ nạn hại người, để rồi mất hết trong chốc lát. Làm như vậy chẳng khác nào là đạp đổ đi thành quả lao động của cô hay sao?
Không bao giờ! Âu Dương Ngân Tâm này dù có hiền lành, lương thiện như thế nào chứ cũng không ngu ngốc để người khác cướp hết tiền của mình một cách trắng trợn như vậy được! Cô buộc phải có dự tính cho về sau.
Vừa bước vào nhà, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị Thanh Nhược chặn ngay ngoài cửa, tra hỏi ngay tức khắc, bà ta cau mày hỏi: "Âu Dương Ngân Tâm! Mày đã đi đâu từ chiều đến giờ? Công việc ở cửa hàng 22h đã xong rồi, sao bây giờ mới về?"
Cô nhìn thấy nét mặt khả nghi của bà ta liền chuẩn bị kịch bản mình đã lên từ trước mà ứng phó với Thanh Nhược: "Con đi kiếm việc làm vào thêm mẹ ạ."
"Công việc ở cửa hàng tiện lợi đang làm bình thường sao phải tìm việc khác? Chẳng lẽ mày bị người ta đuổi rồi?"
"Không phải đâu mẹ! Tuần sau con nhập học rồi, con được trường trao tặng học bổng chuyển vào trường lớn để trao dồi thành tích, giờ học của con vẫn như cũ nên không thể làm việc ở cửa hàng tiện lợi được nữa. Con buộc phải tranh thủ đi tìm việc làm khác."
"Vậy tiền lương tháng này đâu? Đưa cho tao!"
Thanh Nhược vừa nói vừa giật lấy balo của cô lấy tiền từ trong balo ra. Cô biết số tiền đó cùng lắm là tiêu hết trong một tuần mà thôi, may là cô đã lấy ra số tiền mà bà chủ cửa hàng tiện lợi trả thêm cho một tuần nữa ra từ trước, chứ nếu không là sẽ mất ngay từ đầu khi vừa vào đến cửa. Công việc ở cửa hàng tiện lợi vốn là vào buổi sáng nhưng cô lại nói dối mẹ là làm vào buổi tối, còn buổi sáng thì lại viện cớ là phụ bà con tiểu thương ở trong chợ để người ta giảm bớt tiền mua thức ăn, tiết kiệm được tiền ăn uống trong gia đình.
Thanh Nhược thế mà không chút nghi ngờ, cứ vậy mà ậm ừ tin lời cô.
Tin là đúng rồi! Dù sao thì bà ta cũng không để cô vào mắt, chỉ quan tâm đến tiền, một lần hỏi han còn không có huống chi là việc làm của cô. Đối với kẻ thực dụng như bà ta thì cô làm gì cũng được, miễn là có tiền.
Bà ta sau khi lấy được tiền liền sáng mắt, hớn hở ra mặt chạy lại chồng mình, vui vẻ khoe khoang.
Cô thấy cả hai người cười tít mắt chỉ dám rụt rè bước lại, nhẹ giọng xin xỏ: "Mẹ ơi, tiền đi chợ tháng này hết rồi mẹ ạ. Mẹ cho con tiền để đi chợ nha mẹ!"
Thanh Nhược nhìn cô với ánh mắt chán ghét, cảm thấy Ngân Tâm phiền phức liền vứt cho cô vài tờ tiền rồi bảo biến đi khỏi mắt mình. Nhận thấy sự ghét bỏ của mẹ, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, ngồi xổm xuống nhặt tiền rồi trở về phòng.
Một ngày vô cùng cực nhọc nữa lại trôi qua, Ngân Tâm lấy quần áo đi tắm rửa thật sạch sẽ để thoải mái một chút. Bình thường cô sẽ không tắm trễ như thế, vì nó không tốt cho sức khỏe nhưng hôm nay cô đã rất bẩn, cô buộc phải tắm để thoải mái hơn.
Tắm rửa sạch sẽ cô không vội đi ngủ được, việc bây giờ của cô chính là lên kế hoạch cho những chi tiêu sắp tới. Sắp vào năm học mới, cô phải tiết kiệm tiền để mua sách vở, đồ dùng học tập và cả đồng phục của mình nữa. Tốn rất nhiều tiền. May là trước đó đã tích góp được một chút, nhưng đồng phục của trường mới đắt quá rồi! Cô chỉ đủ tiền để đặt may một bộ mà thôi! Nhưng trường lại quy định nữ sinh và nam sinh đều phải có cả hai bộ đồng phục trở lên và phải có một bộ quần áo thể dục, đặc biệt tất cả phải là may đo riêng. Trang phục may riêng thật sự rất đắt, có cả chục tô sủi cảo cộng lại cũng chưa chắc đủ để may một bộ. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hết cách cô leo lên giường đi ngủ một giấc cho lành, tạm gác lại chuyện này vậy!
Sáng hôm sau, 5 giờ sáng Ngân Tâm đã thức dậy, cô mở cửa nhà, quét sân sau, rồi chạy ra gốc cây lấy số tiền mình tiết kiệm lên liền chạy vào phòng giấu vào trong túi. Sau đó mới an tâm ra khỏi phòng dọn dẹp nhà cửa, cô làm bữa sáng cho mẹ và bố dượng rồi tranh thủ ăn một ít trước.
Lúc dọn dẹp chén đĩa của mình thì cũng là lúc Thanh Nhược thức dậy, vừa ra khỏi phòng bà ta đã gọi cô: "Âu Dương Ngân Tâm, nấu đồ ăn sáng chưa?"
"Dạ rồi thưa mẹ" Cô ngoan ngoãn trả lời.
Thanh Nhược nhận được câu trả lời vừa ý cũng không nói gì nữa, bà ta ngồi lên bàn ăn sáng như thường. Ngân Tâm nhìn tâm trạng của mẹ mình hôm nay khá tốt nên mới bẽn lẽn xin phép được ra ngoài: "Mẹ ơi, con có thể ra ngoài được không?"
"Làm gì? "
"Sắp vào năm học mới rồi, con muốn ra ngoài mua ít đồ dùng học tập với cả tranh thủ thời gian xin việc làm mẹ ạ."
"Mua đồ dùng học tập thì đi đi, còn xin việc làm thì khỏi."
"Sao vậy ạ?" Cô thắc mắc hỏi.
"Tao tìm được việc làm cho mày rồi."
"Làm gì vậy mẹ?"
"Giúp việc! Nhà đó cần một giúp việc đi theo làm chân sai vặt cho con trai người ta, nghe bảo là học cùng trường với mày, tao thấy cũng tiện nên xin cho mày rồi!"
"Chân sai vặt sao mẹ?" Cô đưa đôi mắt thất vọng hỏi lại.
"Thì có gì đâu mà ngại, mình là chân sai vặt thì nói là chân sai vặt, tiền lương cũng cao lắm! Mày khỏi từ chối gì hết, tao đã đồng ý rồi! Ngày mai tới nhà người ta." Thanh Nhược biết cô sẽ tự ái mà từ chối nên kiên quyết muốn đưa cô đi.
"Nhưng mà ngôi trường đó thật sự sẽ khiến con rất khó sống nếu họ biết con là một người giúp việc cho bạn học của mình. Họ sẽ bắt nạt con mất mẹ ạ!" Cô thật sự rất lo lắng cho tương lai của mình, cố giải thích.
Thấy cô có ý khước từ, Thanh Nhược nhăn mặt không vui, buông đũa hỏi: "Bây giờ tiền quan trọng hơn hay là danh dự quan trọng hơn?"
Giở giọng ích kỷ tiếp tục nói: "Tao không quan tâm, tao chỉ biết là sẽ có rất nhiều tiền!"
Thanh Nhược đã kiên quyết như thế dẫu cô có tìm cách từ chối ra sao thì cũng chỉ có thể bất lực cắn răng chấp nhận mà thôi. Dù sao thì cũng là giúp việc, đâu phải là làm gì xấu xa, thế nhưng ngôi trường đó là ngôi trường có tiếng, chỉ dành cho con nhà trâm anh thế phiệt mà thôi, không biết cô còn có thể bị sỉ nhục ra sao đây nữa?
Ngân Tâm đâu phải kẻ ngốc mà không biết đám nhà giàu vừa có quyền vừa có tiền ấy khinh người đến mức nào, cô đã chẳng còn xa lạ gì so với những trò đùa dơ bẩn của lũ nhà giàu đối với mình ở ngôi trường trước rồi. Cứ tưởng vào ngôi trường mới sẽ im lặng mà sống, ai mà ngờ rằng ngôi trường công lập mang danh vẻ ngoài hào nhoáng này còn khốc liệt hơn ngôi trường trước kia. Nếu họ biết, cô là một chân sai vặt cho một bạn học được gọi là cậu chủ thì mức chịu đựng của Ngân Tâm còn có thể chống cự nổi không? Dẫu là vậy như Thanh Nhược đã bày trí từ trước không thể từ chối chỉ có thể bất lực chấp nhận.
"Dạ vâng, mai con đi cùng mẹ."
Âu Dương Ngân Tâm đói đến lã người, đi ngang qua cửa hàng bánh kem cô thèm lắm, thèm được nếm hương vị của bánh kem dù chỉ một chút, bao năm qua chỉ có thể ăn kẹo đường nên cô quên mất mùi vị của bánh kem rồi. Cô chỉ nhớ lần cuối cùng mà mình được ăn bánh kem là sinh nhật năm 7 tuổi mà bố đã tặng. Chiếc bánh hôm ấy xinh lắm! Tiếc là chỉ vừa ăn một miếng thì ngọn lửa đã vùi dập tất cả. Bố cô mất vào ngày sinh nhật năm cô tròn 7 tuổi, một buổi tiệc sinh nhật chìm trong biển lửa lẫn nước mắt. Chính vì cú sốc đó mà Ngân Tâm vào ngày sinh nhật mỗi năm luôn tự giằng vặt mình, tự trách bản thân mình vô dụng đã gián tiếp hại chết bố, biến ngày vui nhất trở thành ngày buồn nhất. Ngày sinh nhật năm nào cũng muốn tránh né, thậm chí cô còn ước nó trôi qua thật nhanh. Sau tai nạn kinh hoàng năm đó, dù có thích đến mức nào, cô cũng không bao giờ đụng vào bánh kem dù chỉ một miếng. Có thì cũng chỉ ăn bánh ngọt, nhưng khổ nỗi bánh ngọt cũng đắt quá! Cô cũng không dám ăn nốt.
"Đừng nhìn nữa, đi về phía trước mới là thứ mày nên ăn." Cô tự an ủi mình, đi thẳng về phía trước.
Ngân Tâm ghé vào tiệm sủi cảo, mua một phần sủi cao rẻ nhất rồi lặng lẽ ngồi vào một góc nhỏ ăn hết phần thức ăn của mình. Bữa ăn đầu tiên cũng là bữa ăn cuối cùng trong ngày, may ra cũng khiến cô có chút chất dinh dưỡng trong người và chút tinh bột cứu đói trong bụng, ít ra thì đã tốt hơn những ngày không được ăn gì. Buồn làm gì nữa khi mọi chuyện đã như một vòng tuần hoàn, cứ lặp đi lặp lại liên tục. Dù có thất vọng nhưng cô đã chấp nhận sự thật từ lâu, việc bây giờ cô phải làm là tiếp tục sống tốt, làm những việc cần làm và ngay lúc này là phải ăn hết sủi cảo.
Dù sao thì sủi cao cũng ngon lắm! Là món ngon nhất đối với cô, dù ngày nào cũng ăn nhưng cô không ngán, ngược lại còn thích nó lắm! Căn bản là cô chỉ đủ tiền để mua mỗi nó, mà không phải là món khác. Dù sao thì nó vẫn đầy đủ dinh dưỡng và đối với cô thì sủi cao ở vị trí số một trong danh sách mỹ vị của cô.
Ngân Tâm sau khi được ăn ngon lập tức trở về nhà, cô vừa vào đến cổng lập tức chạy ra sau nhà âm thầm đào một chiếc hộp sắt ở dưới gốc cây ngô đồng, giấu đi phần tiền lương được chủ nhà hàng phát cho, nhìn trước ngó sau rồi mới dám chôn xuống lại. Đến khi hoàn thành tất cả cô mới trở lại vào nhà.
Ngân Tâm đã giấu Thanh Nhược việc mình có hai công việc làm thêm, vì cô muốn dành riêng một số tiền nhỏ để phục vụ cho nhu cầu về sau của mình. Cô càng không muốn tiền mình làm ra lại để cho Thanh Nhược sử dụng nó vào những tệ nạn hại người, để rồi mất hết trong chốc lát. Làm như vậy chẳng khác nào là đạp đổ đi thành quả lao động của cô hay sao?
Không bao giờ! Âu Dương Ngân Tâm này dù có hiền lành, lương thiện như thế nào chứ cũng không ngu ngốc để người khác cướp hết tiền của mình một cách trắng trợn như vậy được! Cô buộc phải có dự tính cho về sau.
Vừa bước vào nhà, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị Thanh Nhược chặn ngay ngoài cửa, tra hỏi ngay tức khắc, bà ta cau mày hỏi: "Âu Dương Ngân Tâm! Mày đã đi đâu từ chiều đến giờ? Công việc ở cửa hàng 22h đã xong rồi, sao bây giờ mới về?"
Cô nhìn thấy nét mặt khả nghi của bà ta liền chuẩn bị kịch bản mình đã lên từ trước mà ứng phó với Thanh Nhược: "Con đi kiếm việc làm vào thêm mẹ ạ."
"Công việc ở cửa hàng tiện lợi đang làm bình thường sao phải tìm việc khác? Chẳng lẽ mày bị người ta đuổi rồi?"
"Không phải đâu mẹ! Tuần sau con nhập học rồi, con được trường trao tặng học bổng chuyển vào trường lớn để trao dồi thành tích, giờ học của con vẫn như cũ nên không thể làm việc ở cửa hàng tiện lợi được nữa. Con buộc phải tranh thủ đi tìm việc làm khác."
"Vậy tiền lương tháng này đâu? Đưa cho tao!"
Thanh Nhược vừa nói vừa giật lấy balo của cô lấy tiền từ trong balo ra. Cô biết số tiền đó cùng lắm là tiêu hết trong một tuần mà thôi, may là cô đã lấy ra số tiền mà bà chủ cửa hàng tiện lợi trả thêm cho một tuần nữa ra từ trước, chứ nếu không là sẽ mất ngay từ đầu khi vừa vào đến cửa. Công việc ở cửa hàng tiện lợi vốn là vào buổi sáng nhưng cô lại nói dối mẹ là làm vào buổi tối, còn buổi sáng thì lại viện cớ là phụ bà con tiểu thương ở trong chợ để người ta giảm bớt tiền mua thức ăn, tiết kiệm được tiền ăn uống trong gia đình.
Thanh Nhược thế mà không chút nghi ngờ, cứ vậy mà ậm ừ tin lời cô.
Tin là đúng rồi! Dù sao thì bà ta cũng không để cô vào mắt, chỉ quan tâm đến tiền, một lần hỏi han còn không có huống chi là việc làm của cô. Đối với kẻ thực dụng như bà ta thì cô làm gì cũng được, miễn là có tiền.
Bà ta sau khi lấy được tiền liền sáng mắt, hớn hở ra mặt chạy lại chồng mình, vui vẻ khoe khoang.
Cô thấy cả hai người cười tít mắt chỉ dám rụt rè bước lại, nhẹ giọng xin xỏ: "Mẹ ơi, tiền đi chợ tháng này hết rồi mẹ ạ. Mẹ cho con tiền để đi chợ nha mẹ!"
Thanh Nhược nhìn cô với ánh mắt chán ghét, cảm thấy Ngân Tâm phiền phức liền vứt cho cô vài tờ tiền rồi bảo biến đi khỏi mắt mình. Nhận thấy sự ghét bỏ của mẹ, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, ngồi xổm xuống nhặt tiền rồi trở về phòng.
Một ngày vô cùng cực nhọc nữa lại trôi qua, Ngân Tâm lấy quần áo đi tắm rửa thật sạch sẽ để thoải mái một chút. Bình thường cô sẽ không tắm trễ như thế, vì nó không tốt cho sức khỏe nhưng hôm nay cô đã rất bẩn, cô buộc phải tắm để thoải mái hơn.
Tắm rửa sạch sẽ cô không vội đi ngủ được, việc bây giờ của cô chính là lên kế hoạch cho những chi tiêu sắp tới. Sắp vào năm học mới, cô phải tiết kiệm tiền để mua sách vở, đồ dùng học tập và cả đồng phục của mình nữa. Tốn rất nhiều tiền. May là trước đó đã tích góp được một chút, nhưng đồng phục của trường mới đắt quá rồi! Cô chỉ đủ tiền để đặt may một bộ mà thôi! Nhưng trường lại quy định nữ sinh và nam sinh đều phải có cả hai bộ đồng phục trở lên và phải có một bộ quần áo thể dục, đặc biệt tất cả phải là may đo riêng. Trang phục may riêng thật sự rất đắt, có cả chục tô sủi cảo cộng lại cũng chưa chắc đủ để may một bộ. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hết cách cô leo lên giường đi ngủ một giấc cho lành, tạm gác lại chuyện này vậy!
Sáng hôm sau, 5 giờ sáng Ngân Tâm đã thức dậy, cô mở cửa nhà, quét sân sau, rồi chạy ra gốc cây lấy số tiền mình tiết kiệm lên liền chạy vào phòng giấu vào trong túi. Sau đó mới an tâm ra khỏi phòng dọn dẹp nhà cửa, cô làm bữa sáng cho mẹ và bố dượng rồi tranh thủ ăn một ít trước.
Lúc dọn dẹp chén đĩa của mình thì cũng là lúc Thanh Nhược thức dậy, vừa ra khỏi phòng bà ta đã gọi cô: "Âu Dương Ngân Tâm, nấu đồ ăn sáng chưa?"
"Dạ rồi thưa mẹ" Cô ngoan ngoãn trả lời.
Thanh Nhược nhận được câu trả lời vừa ý cũng không nói gì nữa, bà ta ngồi lên bàn ăn sáng như thường. Ngân Tâm nhìn tâm trạng của mẹ mình hôm nay khá tốt nên mới bẽn lẽn xin phép được ra ngoài: "Mẹ ơi, con có thể ra ngoài được không?"
"Làm gì? "
"Sắp vào năm học mới rồi, con muốn ra ngoài mua ít đồ dùng học tập với cả tranh thủ thời gian xin việc làm mẹ ạ."
"Mua đồ dùng học tập thì đi đi, còn xin việc làm thì khỏi."
"Sao vậy ạ?" Cô thắc mắc hỏi.
"Tao tìm được việc làm cho mày rồi."
"Làm gì vậy mẹ?"
"Giúp việc! Nhà đó cần một giúp việc đi theo làm chân sai vặt cho con trai người ta, nghe bảo là học cùng trường với mày, tao thấy cũng tiện nên xin cho mày rồi!"
"Chân sai vặt sao mẹ?" Cô đưa đôi mắt thất vọng hỏi lại.
"Thì có gì đâu mà ngại, mình là chân sai vặt thì nói là chân sai vặt, tiền lương cũng cao lắm! Mày khỏi từ chối gì hết, tao đã đồng ý rồi! Ngày mai tới nhà người ta." Thanh Nhược biết cô sẽ tự ái mà từ chối nên kiên quyết muốn đưa cô đi.
"Nhưng mà ngôi trường đó thật sự sẽ khiến con rất khó sống nếu họ biết con là một người giúp việc cho bạn học của mình. Họ sẽ bắt nạt con mất mẹ ạ!" Cô thật sự rất lo lắng cho tương lai của mình, cố giải thích.
Thấy cô có ý khước từ, Thanh Nhược nhăn mặt không vui, buông đũa hỏi: "Bây giờ tiền quan trọng hơn hay là danh dự quan trọng hơn?"
Giở giọng ích kỷ tiếp tục nói: "Tao không quan tâm, tao chỉ biết là sẽ có rất nhiều tiền!"
Thanh Nhược đã kiên quyết như thế dẫu cô có tìm cách từ chối ra sao thì cũng chỉ có thể bất lực cắn răng chấp nhận mà thôi. Dù sao thì cũng là giúp việc, đâu phải là làm gì xấu xa, thế nhưng ngôi trường đó là ngôi trường có tiếng, chỉ dành cho con nhà trâm anh thế phiệt mà thôi, không biết cô còn có thể bị sỉ nhục ra sao đây nữa?
Ngân Tâm đâu phải kẻ ngốc mà không biết đám nhà giàu vừa có quyền vừa có tiền ấy khinh người đến mức nào, cô đã chẳng còn xa lạ gì so với những trò đùa dơ bẩn của lũ nhà giàu đối với mình ở ngôi trường trước rồi. Cứ tưởng vào ngôi trường mới sẽ im lặng mà sống, ai mà ngờ rằng ngôi trường công lập mang danh vẻ ngoài hào nhoáng này còn khốc liệt hơn ngôi trường trước kia. Nếu họ biết, cô là một chân sai vặt cho một bạn học được gọi là cậu chủ thì mức chịu đựng của Ngân Tâm còn có thể chống cự nổi không? Dẫu là vậy như Thanh Nhược đã bày trí từ trước không thể từ chối chỉ có thể bất lực chấp nhận.
"Dạ vâng, mai con đi cùng mẹ."