CHƯƠNG 14: TÌM ĐẾN TẬN NƠI
CHƯƠNG 14: TÌM ĐẾN TẬN NƠI
Kết thúc huấn luyện buổi sáng, Tô Cẩn Nghiêm tháo mũ xuống cầm trong tay, chuẩn bị làm một bản kế hoạch huấn luyện cho tuần tới nhân thời gian nghỉ ăn cơm trưa.
Bởi vì là buổi trưa, đa số mọi người đều đã đi ăn cơm rồi, trong phòng làm việc ngoại trừ anh ra cũng không còn ai khác.
Ngồi xuống ghế làm việc của mình, anh mở máy tính, đồng thời lấy điện thoại đã tắt nguồn trong ngăn kéo ra rồi bật nguồn lại.
Vừa mở máy, anh liền nhìn thấy có hơn mười tin nhắn được gửi đến, đa số đều là cuộc gọi nhỡ của chị anh, ngoài ra còn có một tin nhắn của Cố Hoàng Liên.
Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, chắc là chị ấy có việc gấp muốn tìm, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp gọi điện lại.
Người nghe máy là thư kí, nói là chị anh vẫn đang trong phòng họp.
Nghe thư kí nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cũng đoán được là không có chuyện gì quan trọng, nếu quan trọng thì giờ này chị không còn ở công ty.
Cúp máy, anh vứt điện thoại sang một bên. Nhìn vào máy tính chuẩn bị làm kế hoạch huấn luyện, nhưng ánh mắt anh lại không kìm chế được mà nhìn về phía chiếc điện thoại.
Ban nãy những tin nhắn nhận được ngoại trừ của chị gái anh thì còn có một tin nhắn của Cố Hoàng Liên nữa.
“Cô nhóc đó chẳng lẽ vẫn chưa chịu từ bỏ à?” Đúng lúc này, điện thoại vang lên một hồi chuông.
Cầm lên xem, là chị anh gọi đến, anh vuốt màn hình nhận cuộc gọi, anh chưa kịp nói, giọng của Tô Mỹ Dung đã vang lên: “Tô Cẩn Nghiêm, sao em nói đi là đi luôn thế, em nghỉ phép một tháng cơ mà, sao mới được có vài ngày đã đi rồi?”
Âm lượng giọng nói bên kia quá to, Tô Cẩn Nghiêm phải để điện thoại ra xa một chút, tránh cho đôi tai của anh phải chịu khổ.
“Còn nữa, điện thoại của em chỉ để trang trí thôi à? Sao mấy ngày liền đều không thể gọi được, cả ngày không liên lạc được, em cũng khỏi cần dùng điện thoại nữa đi, đằng nào có cũng như không!” Tô Mỹ Dung hình như thật sự tức giận rồi, bất kể là giọng nói hay cách dùng từ của cô đều rất kích động.
Đợi phía bên kia điện thoại bình tĩnh lại một chút, Tô Cẩn Nghiêm mới cầm điện thoại lại gần, nói: “Chị à, là do bên đội có nhiệm vụ đột xuất, nếu không em cũng muốn ở nhà thêm vài ngày nữa với chị và ba.”
“Bớt kiếm cớ đi, trước khi về, em vừa mới kết thúc xong buổi diễn tập, còn có thể có chuyện gì nữa chứ, đừng có xem chị như kẻ ngốc mà lừa gạt chị như vậy!” Tô Mỹ Dung không hồ đồ như những gì anh nghĩ.
Tô Cẩn Nghiêm bật cười, nói: “Thật mà, chị là chị gái của em, là người quan trọng nhất, sao em có thể lừa chị được!”
“Thế em nói xem, mấy ngày nay chị gọi điện thoại cho em sao vẫn luôn tắt máy?”
“Em đang chấp hành nhiệm vụ, chị biết mà, khi lính chấp hành nhiệm vụ không cho phép sử dụng điện thoại.” Khi quân nhân làm nhiệm vụ quả thật không được sử dụng điện thoại, nhưng Tô Cẩn Nghiêm sẽ không nói thẳng là mấy ngày nay anh không có nhiệm vụ, chỉ là thuần túy không muốn có liên hệ với thế giới bên ngoài mà thôi.
“Thật sự có nhiệm vụ à?” Tô Mỹ Dung có chút dao động, cô cũng là thành viên của một gia đình làm quân nhân, ít nhiều cũng biết được những quy tắc khi quân nhân chấp hành nhiệm vụ, vì vậy mấy ngày nay cho dù không liên lạc được với em trai, cô cũng không dám liên lạc với đồng đội của anh, chỉ sợ nếu như anh thật sự đang chấp hành nhiệm vụ, cô gọi điện đến sẽ làm phiền anh.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lúc Tô Cẩn Nghiêm nói lời này, đúng lúc Anh Phan đang từ bên ngoài đi vào, thấy anh đang gọi điện, cũng ngầm hiểu, không phát ra tiếng động.
“Thôi bỏ đi, chị cũng không thèm quan tâm em nói thật hay nói dối. Chị nói cho em biết, cô Cố Hoàng Liên kia chị đã gặp rồi, chị hai thấy khá tốt, bối cảnh gia đình đều ổn, tuy nghe nói ba mẹ của cô ấy lúc trước có làm việc ở khu khai thác mỏ than, cho người ta cảm giác nhà giàu mới nổi nhưng chúng ta cũng không quá quan trọng chuyện này. Hơn nữa chị thấy cô Cố kia cũng rất tốt, dịu dàng điềm tĩnh, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nhìn qua thì thấy khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện.” Tô Mỹ Dung nói qua điện thoại, luôn miệng nói những lời tốt đẹp về Cố Hoàng Liên.
“Dịu dàng điềm tĩnh, nói chuyện nhỏ nhẹ, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện?” Dùng những từ ngữ này để hình dung về Cố Hoàng Liên, Tô Cẩn Nghiêm nghi ngờ không biết người anh và chị anh gặp có phải cùng một người hay không, sau vài lần tiếp xúc, anh thật sự không cảm nhận được vẻ dịu dàng điềm tĩnh của cô nhóc kia.
“Lẽ nào không phải sao?” Tô Mỹ Dung hỏi ngược lại anh.
Tô Cẩn Nghiêm chỉ cười, không phản bác lại, cầm điện thoại nói: “Chị, chuyện của em chị đừng lo lắng quá, chị có thời gian rảnh thì quan tâm nhiều đến Cảnh Thịnh đi.”
“Cảnh Thịnh còn cần chị quan tâm hay sao? Mấy ngày trước thằng bé trở về nói với chị muốn kết hôn, đối tượng cũng đã tìm được rồi.”
“Muốn kết hôn? Nhanh vậy sao!” Theo trí nhớ của anh Cảnh Thịnh hình như còn nhỏ hơn anh bốn, năm tuổi gì đó.
“Sớm gì nữa, thằng bé cũng đã hai mươi tám rồi, lúc chị hai mươi tám thì nó cũng đã mấy tuổi rồi.” Tô Mỹ Dung có một cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Cẩn Nghiêm à, em không thể khiến chị bớt lo lắng hay sao, em cũng đã ba mươi ba rồi, ba cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ đợi em sinh cho ông ấy một đứa cháu trai thôi đấy, sao em không chịu để tâm chút nào vậy hả!”
Tô Cẩn Nghiêm vỗ vỗ đầu, nói ra thì anh quả thực cũng cảm thấy có lỗi với ba và các chị gái trong nhà, bởi vì do nghề nghiệp, anh không thường xuyên ở nhà được để tận hiếu với ba mình, đều là nhờ các chị anh chăm sóc cho ông, anh vẫn luôn thấy áy áy về chuyện này.
Tô Mỹ Dung thở dài một hơi, có chút bất lực nói: “Cẩn Nghiêm, không phải chị muốn ép em, tuổi tác của em quả thực cũng không còn nhỏ nữa, em không suy nghĩ cho bản thân thì ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho gia đình mình chứ.”
“Em biết rồi, em biết rồi, em sẽ cố gắng giải quyết nhanh chuyện cá nhân, à mà khi nào định xong ngày cưới của Cảnh Thịnh thì chị thông báo trước cho em, để em còn sắp xếp thời gian xin nghỉ, bây giờ em còn có chút việc, không nói chuyện với chị nữa, hôm khác em gọi cho chị.” Tô Cẩn Nghiêm nói liền một hơi, nói xong liền trực tiếp cúp máy, chỉ sợ chị anh sẽ nói nhiều thêm một chữ.
Thở dài một hơi, cái điện thoại giống như củ khoai tây nóng vậy, anh vội vàng đẩy nó sang một bên.
Anh Phan bên cạnh thấy vậy, cầm ly trà lên uống rồi bước qua phía anh, nói: “Lần này quay lại sớm, chưa hết nghỉ phép là vì tránh xem mắt à?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta, đưa tay ra cướp lấy ly trà, uống một hớp rồi nói: “Cũng không hẳn vậy, có điều lần xem mắt này đúng là xem sợ rồi.” Thật ra, anh quay lại đơn vị sớm là vì tránh gặp mặt cô nhóc Cố Hoàng Liên kia, anh sợ nếu như mình còn ở lại sẽ bị cô hạ gục. Mặc dù biết rõ mục đích cô muốn kết hôn với anh không hề đơn giản như vậy, nhưng anh vẫn không kìm được mà bị cô thu hút. Anh không thích những chuyện mà mình không thể khống chế được, vì vậy liền trở về trước hạn nghỉ.
“Cậu cũng lớn rồi chứ còn trẻ nữa đâu, nên cân nhắc đến vấn đề này rồi, hay là tôi bảo người nhà tôi tìm giúp cậu một người trong đoàn văn công nhé?” Anh Phan nhiệt tình nói, người nhà anh cũng vừa may là người trong đoàn đó.
Tô Cẩn Nghiêm vội vàng giơ tay từ chối, nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, còn sức lực thì cậu hãy nghĩ giúp tôi chuyện tuyển đợt lính tiếp theo đi, tôi đang đau đầu…”
Vẫn chưa đợi Tô Cẩn Nghiêm nói xong, điện thoại trên bàn lại vang lên, anh nghe máy: “Ai vậy?”
“Đội trưởng Tô sao, tôi là cảnh vệ ở đây, ở cổng quân khu có một cô gái đến tìm anh, tờ đơn khai người cần tìm là anh.”
“Cô gái?” Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, hỏi: “Cô gái nào?”
“Cô ấy nói tên là Cố Hoàng Liên.”
Kết thúc huấn luyện buổi sáng, Tô Cẩn Nghiêm tháo mũ xuống cầm trong tay, chuẩn bị làm một bản kế hoạch huấn luyện cho tuần tới nhân thời gian nghỉ ăn cơm trưa.
Bởi vì là buổi trưa, đa số mọi người đều đã đi ăn cơm rồi, trong phòng làm việc ngoại trừ anh ra cũng không còn ai khác.
Ngồi xuống ghế làm việc của mình, anh mở máy tính, đồng thời lấy điện thoại đã tắt nguồn trong ngăn kéo ra rồi bật nguồn lại.
Vừa mở máy, anh liền nhìn thấy có hơn mười tin nhắn được gửi đến, đa số đều là cuộc gọi nhỡ của chị anh, ngoài ra còn có một tin nhắn của Cố Hoàng Liên.
Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, chắc là chị ấy có việc gấp muốn tìm, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp gọi điện lại.
Người nghe máy là thư kí, nói là chị anh vẫn đang trong phòng họp.
Nghe thư kí nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cũng đoán được là không có chuyện gì quan trọng, nếu quan trọng thì giờ này chị không còn ở công ty.
Cúp máy, anh vứt điện thoại sang một bên. Nhìn vào máy tính chuẩn bị làm kế hoạch huấn luyện, nhưng ánh mắt anh lại không kìm chế được mà nhìn về phía chiếc điện thoại.
Ban nãy những tin nhắn nhận được ngoại trừ của chị gái anh thì còn có một tin nhắn của Cố Hoàng Liên nữa.
“Cô nhóc đó chẳng lẽ vẫn chưa chịu từ bỏ à?” Đúng lúc này, điện thoại vang lên một hồi chuông.
Cầm lên xem, là chị anh gọi đến, anh vuốt màn hình nhận cuộc gọi, anh chưa kịp nói, giọng của Tô Mỹ Dung đã vang lên: “Tô Cẩn Nghiêm, sao em nói đi là đi luôn thế, em nghỉ phép một tháng cơ mà, sao mới được có vài ngày đã đi rồi?”
Âm lượng giọng nói bên kia quá to, Tô Cẩn Nghiêm phải để điện thoại ra xa một chút, tránh cho đôi tai của anh phải chịu khổ.
“Còn nữa, điện thoại của em chỉ để trang trí thôi à? Sao mấy ngày liền đều không thể gọi được, cả ngày không liên lạc được, em cũng khỏi cần dùng điện thoại nữa đi, đằng nào có cũng như không!” Tô Mỹ Dung hình như thật sự tức giận rồi, bất kể là giọng nói hay cách dùng từ của cô đều rất kích động.
Đợi phía bên kia điện thoại bình tĩnh lại một chút, Tô Cẩn Nghiêm mới cầm điện thoại lại gần, nói: “Chị à, là do bên đội có nhiệm vụ đột xuất, nếu không em cũng muốn ở nhà thêm vài ngày nữa với chị và ba.”
“Bớt kiếm cớ đi, trước khi về, em vừa mới kết thúc xong buổi diễn tập, còn có thể có chuyện gì nữa chứ, đừng có xem chị như kẻ ngốc mà lừa gạt chị như vậy!” Tô Mỹ Dung không hồ đồ như những gì anh nghĩ.
Tô Cẩn Nghiêm bật cười, nói: “Thật mà, chị là chị gái của em, là người quan trọng nhất, sao em có thể lừa chị được!”
“Thế em nói xem, mấy ngày nay chị gọi điện thoại cho em sao vẫn luôn tắt máy?”
“Em đang chấp hành nhiệm vụ, chị biết mà, khi lính chấp hành nhiệm vụ không cho phép sử dụng điện thoại.” Khi quân nhân làm nhiệm vụ quả thật không được sử dụng điện thoại, nhưng Tô Cẩn Nghiêm sẽ không nói thẳng là mấy ngày nay anh không có nhiệm vụ, chỉ là thuần túy không muốn có liên hệ với thế giới bên ngoài mà thôi.
“Thật sự có nhiệm vụ à?” Tô Mỹ Dung có chút dao động, cô cũng là thành viên của một gia đình làm quân nhân, ít nhiều cũng biết được những quy tắc khi quân nhân chấp hành nhiệm vụ, vì vậy mấy ngày nay cho dù không liên lạc được với em trai, cô cũng không dám liên lạc với đồng đội của anh, chỉ sợ nếu như anh thật sự đang chấp hành nhiệm vụ, cô gọi điện đến sẽ làm phiền anh.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lúc Tô Cẩn Nghiêm nói lời này, đúng lúc Anh Phan đang từ bên ngoài đi vào, thấy anh đang gọi điện, cũng ngầm hiểu, không phát ra tiếng động.
“Thôi bỏ đi, chị cũng không thèm quan tâm em nói thật hay nói dối. Chị nói cho em biết, cô Cố Hoàng Liên kia chị đã gặp rồi, chị hai thấy khá tốt, bối cảnh gia đình đều ổn, tuy nghe nói ba mẹ của cô ấy lúc trước có làm việc ở khu khai thác mỏ than, cho người ta cảm giác nhà giàu mới nổi nhưng chúng ta cũng không quá quan trọng chuyện này. Hơn nữa chị thấy cô Cố kia cũng rất tốt, dịu dàng điềm tĩnh, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nhìn qua thì thấy khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện.” Tô Mỹ Dung nói qua điện thoại, luôn miệng nói những lời tốt đẹp về Cố Hoàng Liên.
“Dịu dàng điềm tĩnh, nói chuyện nhỏ nhẹ, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện?” Dùng những từ ngữ này để hình dung về Cố Hoàng Liên, Tô Cẩn Nghiêm nghi ngờ không biết người anh và chị anh gặp có phải cùng một người hay không, sau vài lần tiếp xúc, anh thật sự không cảm nhận được vẻ dịu dàng điềm tĩnh của cô nhóc kia.
“Lẽ nào không phải sao?” Tô Mỹ Dung hỏi ngược lại anh.
Tô Cẩn Nghiêm chỉ cười, không phản bác lại, cầm điện thoại nói: “Chị, chuyện của em chị đừng lo lắng quá, chị có thời gian rảnh thì quan tâm nhiều đến Cảnh Thịnh đi.”
“Cảnh Thịnh còn cần chị quan tâm hay sao? Mấy ngày trước thằng bé trở về nói với chị muốn kết hôn, đối tượng cũng đã tìm được rồi.”
“Muốn kết hôn? Nhanh vậy sao!” Theo trí nhớ của anh Cảnh Thịnh hình như còn nhỏ hơn anh bốn, năm tuổi gì đó.
“Sớm gì nữa, thằng bé cũng đã hai mươi tám rồi, lúc chị hai mươi tám thì nó cũng đã mấy tuổi rồi.” Tô Mỹ Dung có một cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Cẩn Nghiêm à, em không thể khiến chị bớt lo lắng hay sao, em cũng đã ba mươi ba rồi, ba cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ đợi em sinh cho ông ấy một đứa cháu trai thôi đấy, sao em không chịu để tâm chút nào vậy hả!”
Tô Cẩn Nghiêm vỗ vỗ đầu, nói ra thì anh quả thực cũng cảm thấy có lỗi với ba và các chị gái trong nhà, bởi vì do nghề nghiệp, anh không thường xuyên ở nhà được để tận hiếu với ba mình, đều là nhờ các chị anh chăm sóc cho ông, anh vẫn luôn thấy áy áy về chuyện này.
Tô Mỹ Dung thở dài một hơi, có chút bất lực nói: “Cẩn Nghiêm, không phải chị muốn ép em, tuổi tác của em quả thực cũng không còn nhỏ nữa, em không suy nghĩ cho bản thân thì ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho gia đình mình chứ.”
“Em biết rồi, em biết rồi, em sẽ cố gắng giải quyết nhanh chuyện cá nhân, à mà khi nào định xong ngày cưới của Cảnh Thịnh thì chị thông báo trước cho em, để em còn sắp xếp thời gian xin nghỉ, bây giờ em còn có chút việc, không nói chuyện với chị nữa, hôm khác em gọi cho chị.” Tô Cẩn Nghiêm nói liền một hơi, nói xong liền trực tiếp cúp máy, chỉ sợ chị anh sẽ nói nhiều thêm một chữ.
Thở dài một hơi, cái điện thoại giống như củ khoai tây nóng vậy, anh vội vàng đẩy nó sang một bên.
Anh Phan bên cạnh thấy vậy, cầm ly trà lên uống rồi bước qua phía anh, nói: “Lần này quay lại sớm, chưa hết nghỉ phép là vì tránh xem mắt à?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta, đưa tay ra cướp lấy ly trà, uống một hớp rồi nói: “Cũng không hẳn vậy, có điều lần xem mắt này đúng là xem sợ rồi.” Thật ra, anh quay lại đơn vị sớm là vì tránh gặp mặt cô nhóc Cố Hoàng Liên kia, anh sợ nếu như mình còn ở lại sẽ bị cô hạ gục. Mặc dù biết rõ mục đích cô muốn kết hôn với anh không hề đơn giản như vậy, nhưng anh vẫn không kìm được mà bị cô thu hút. Anh không thích những chuyện mà mình không thể khống chế được, vì vậy liền trở về trước hạn nghỉ.
“Cậu cũng lớn rồi chứ còn trẻ nữa đâu, nên cân nhắc đến vấn đề này rồi, hay là tôi bảo người nhà tôi tìm giúp cậu một người trong đoàn văn công nhé?” Anh Phan nhiệt tình nói, người nhà anh cũng vừa may là người trong đoàn đó.
Tô Cẩn Nghiêm vội vàng giơ tay từ chối, nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, còn sức lực thì cậu hãy nghĩ giúp tôi chuyện tuyển đợt lính tiếp theo đi, tôi đang đau đầu…”
Vẫn chưa đợi Tô Cẩn Nghiêm nói xong, điện thoại trên bàn lại vang lên, anh nghe máy: “Ai vậy?”
“Đội trưởng Tô sao, tôi là cảnh vệ ở đây, ở cổng quân khu có một cô gái đến tìm anh, tờ đơn khai người cần tìm là anh.”
“Cô gái?” Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, hỏi: “Cô gái nào?”
“Cô ấy nói tên là Cố Hoàng Liên.”