CHƯƠNG 16: MỜI CÔ ẤY ĂN CƠM
CHƯƠNG 16: MỜI CÔ ẤY ĂN CƠM
Buổi tối, Tô Cẩn Nghiêm đến tìm cô nhưng không lên nhà, mãi đến khi Chung Thủy Linh xuống cầu thang và đi đến lối vào của nhà khách thì đã thấy anh đang đứng cạnh chiếc xe Jeep quân dụng, vẫn còn mặc nguyên quân trang lúc trưa trên người, chiếc mũ lính được vắt trên vai. Vừa thấy cô đi tới, anh ga lăng mở cửa xe cho cô sau đó mới vòng qua đầu xe sang bên kia.
Ngồi trên xe, Chung Thủy Linh tò mò hỏi anh: “Chúng ta định đi đâu?"
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô rồi trả lời một câu gọn lỏn: “Mời cô ăn cơm." Nói xong anh liền nổ máy xe, bất ngờ lao đi.
Chung Thủy Linh mở cửa sổ, hôm nay trời đã ấm áp hơn, một cơn gió thổi qua khiến cả người có cảm giác rất thoải mái, lúc này sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, bởi vì ở đây là khu vực doanh trại quân đội, bình thường chỉ có binh sĩ huấn luyện mà thôi, cho nên trong vòng mấy cây số trở lại không có nhiều nhà cửa cho lắm, mặt đường là đất đỏ xen lẫn cát nên những chỗ xe vừa chạy qua, cát bụi tung mù trời, phủ mờ cả gương chiếu hậu.
Chung Thủy Linh nâng cửa sổ lên một chút rồi nói với Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh: “Chúng ta đang đi đâu vậy, thật ra tôi cũng không quan trọng lắm đến chuyện ăn uống đâu."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô cười nói: “Tôi đã nói muốn mời cô đi ăn cơm thì tôi không muốn tùy tiện tìm đại một nơi để sau này cô lại trách tôi."
Chung Thủy Linh cũng cười, rồi tựa lưng vào ghế nói: “Sao cũng được, chỉ cần lát nữa anh nhớ chở tôi về là được, nơi này tôi không quen, tôi chỉ biết có mình anh thôi đấy.”
"Không quen mà cô cũng dám đến, không sợ sẽ không tìm được tôi à?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi, thật lòng mà nói thì hiện tại anh cũng hơi bội phục sự gan dạ của cô nhóc này rồi, một mình mà cũng dám chạy đến tận đây.
"Trước khi tới đây tôi đâu có suy nghĩ nhiều đâu, trong lòng chỉ nghĩ rằng đến đây rồi anh sẽ mời tôi đi ăn cơm." Chung Thủy Linh nhìn ra bên ngoài, mặt trời chiều chiếu đỏ cả một góc trời, ngay cả mặt đất cũng được phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ.
"Chỉ vì một bữa cơm, cần gì phải chạy đến nơi xa xôi này." Anh không tin với điều kiện của cô, lẽ nào ở Giang Thành không có ai muốn mời cơm cô sao.
Nghe vậy, Chung Thủy Linh liền quay sang nói với anh: “Vậy phải xem bữa cơm này sẽ ăn với ai, tôi không phải là người mà ai mời tôi cũng đi." Nói xong liền nghiêng đầu nở một nụ cười với anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô xong quay đi không nói thêm gì nữa.
Tô Cẩn Nghiêm lái xe hơn nửa ngày mới chở cô đến một nơi mà thật ra cũng chỉ là một quán cơm nhỏ, tuy nhiên dù phía trước quán cơm không rộng nhưng trong ngoài, trên dưới có rất nhiều khách.
Tô Cẩn Nghiêm tìm khắp các ngõ ngách cuối cùng cũng tìm được một chỗ liền kéo ghế lại rồi bảo Chung Thủy Linh ngồi xuống, còn anh thì ra phía sau bếp gọi món. Khi anh quay lại thì hai tay đã bưng theo một mâm cánh gà và đậu phộng, anh đặt mâm thức ăn lên bàn rồi vừa đưa đũa cho Chung Thủy Linh vừa nói: “Cô chưa từng đến những nơi như này ăn cơm đúng không?" Vừa nói chuyện anh vừa với tay lấy chiếc cốc giấy đặt trên bàn rót cho cô một ly trà, sau đó mới lấy đũa cho mình.
"Đúng vậy, lần đầu tiên tôi đến đây nên rất tò mò." Chung Thủy Linh nói xong quay lại nhìn cái quán chật ních người, món trên bàn họ đều giống nhau, đều là một nồi cá hoặc một nồi hải sản lớn, cô quay lại hỏi Tô Cẩn Nghiêm: “Nơi này chuyên bán cá và hải sản à?”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu rồi bóc một hạt đậu phộng ném vào mồm: “Ở đây không có món gì khác, chỉ có cá và gỏi hải sản nhưng ăn cũng không đến nỗi nào.”
"Vậy sao, vậy đợi lát nữa tôi phải nếm thử mới được." Chung Thủy Linh cũng vừa nói vừa cho một hạt đậu phộng vào miệng: “Uhm, rất thơm."
Tô Cẩn Nghiêm gắp một cánh gà cho vào bát cô: “Nếm thử cái này đi." Nói xong liền đứng dậy đi về phía chiếc tủ lạnh lớn sau lưng mình lấy một lon coca về rót cho Chung Thủy Linh một cốc, sau đó cũng tự rót cho mình một cốc.
Cá được đưa lên trước, thật ra thì cách nấu không khác gì với món cá hấp bình thường nhưng những món đi kèm thì phong phú hơn nhiều, nào nấm, nào giá đỗ rồi còn cả mì nữa, cũng phải gần chục loại. Chung Thủy Linh chẳng để ý đến số lượng, cô đang chăm chú vào lớp ớt sa tế đỏ đỏ bên trên khiến người ta vừa thấy đã thèm thuồng, nếm thử một miếng thì thấy đúng là cực kỳ ngon như Tô Cẩn Nghiêm nói. Rõ ràng là trông rất cay nhưng vừa vào đến miệng thì chỉ cay ở mức vừa phải, dĩ nhiên đối với một người ít ăn được đồ cay như Chung Thủy Linh mà nói thì như vậy là vừa miệng rồi.
"Thế nào?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô với vẻ mặt mong chờ, giống như đang chờ tiếng “ngon” được nói ra từ miệng cô vậy.
Chung Thủy Linh gật đầu: “Ngon, so với món cá hấp mà tôi từng ăn thì ngon hơn nhiều." Bây giờ Chung Thủy Linh mới hiểu cái quán ăn nhỏ bé này không tầm thường chút nào, thậm chí từ khi vào quán đến giờ, ngay cả một người phục vụ cũng không thấy, đến cả ly nước lẫn đồ uống cũng phải tự đi lấy mà lại đông khách như vậy. Hơn nữa, Tô Cẩn Nghiêm còn đặc biệt lái xe chở cô đi hơn hai mươi cây số để đến đi ăn món này, mà lý do cực kỳ giản đơn, hương vị món ăn quán này đúng là rất ngon.
Không chỉ có một món cá, Tô Cẩn Nghiêm còn gọi một phần gỏi hải sản, có điều dù ngon đến mấy đi nữa thì bụng của Chung Thủy Linh cũng đã no căng phồng rồi nên không thể ăn được nữa.
Thấy cô buông chén đũa, Tô Cẩn Nghiêm liền hỏi: “Không ăn nữa à?"
Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Thật sự không ăn nổi nữa, anh gọi nhiều quá."
"Dạ dày của cô như dạ dày chim ấy." Tô Cẩn Nghiêm cười nói, rồi lại gắp một con cua cho vào bát mình, sau đó bắt đầu ăn mà chẳng hề sợ bị mất hình tượng.
Chung Thủy Linh cũng chẳng đôi co làm gì, cô chỉ yên lặng ngồi đối diện nhìn anh ăn.
Dạ dày của Tô Cẩn Nghiêm to hơn Chung Thủy Linh nghĩ nhiều, một mình anh xì xà xì xụp ăn hết thức ăn trong hai cái đĩa to, Chung Thủy Linh trông thấy mà bội phục trong lòng.
Lúc tính tiền chuẩn bị về, Chung Thủy Linh sơ ý thiếu chút nữa là va phải người đang đi vào, Tô Cẩn Nghiêm nhanh mắt kéo cô vào lòng che chắn rồi ôm vai cô cùng rời khỏi quán cơm.
Có điều chỉ chốc lát sau, vừa ra khỏi quán ăn, Tô Cẩn Nghiêm liền buông tay khỏi vai Chung Thủy Linh luôn.
"Để tôi đưa cô về." Nói xong Tô Cẩn Nghiêm liền vòng sang bên kia xe.
"Đi dạo một chút đã, vừa mới ăn no xong." Chung Thủy Linh sờ sờ bụng của mình, quả thật hôm nay ăn hơi nhiều rồi.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, rồi cùng đi với cô.
So với những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu ở thành thị thì đèn đường ở thị trấn thôn quê có vẻ hơi ảm đạm, hiện trời cũng chưa tối lắm nhưng trên đường hoàn toàn vắng bóng người, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít, trong nhà đèn đuốc sáng choang, ngay cả xe trên đường cũng chỉ lác đác vài chiếc.
Chung Thủy Linh hít một hơi thật sâu, có thể là do không bị ô nhiễm bởi khói bụi xe cô nên không khí nơi này trong lành hơn trong thành phố nhiều.
"Đã lâu rồi không đi dạo trên đường như vậy." Chung Thủy Linh nhắm mắt tận hưởng cảm giác này.
Tô Cẩn Nghiêm nói với cô: “Chắc cô chưa từng ở những nơi như thế này nhỉ?"
"Ai nói, hồi còn bé tôi cũng từng lớn lên ở những nơi như này."
Buổi tối, Tô Cẩn Nghiêm đến tìm cô nhưng không lên nhà, mãi đến khi Chung Thủy Linh xuống cầu thang và đi đến lối vào của nhà khách thì đã thấy anh đang đứng cạnh chiếc xe Jeep quân dụng, vẫn còn mặc nguyên quân trang lúc trưa trên người, chiếc mũ lính được vắt trên vai. Vừa thấy cô đi tới, anh ga lăng mở cửa xe cho cô sau đó mới vòng qua đầu xe sang bên kia.
Ngồi trên xe, Chung Thủy Linh tò mò hỏi anh: “Chúng ta định đi đâu?"
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô rồi trả lời một câu gọn lỏn: “Mời cô ăn cơm." Nói xong anh liền nổ máy xe, bất ngờ lao đi.
Chung Thủy Linh mở cửa sổ, hôm nay trời đã ấm áp hơn, một cơn gió thổi qua khiến cả người có cảm giác rất thoải mái, lúc này sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, bởi vì ở đây là khu vực doanh trại quân đội, bình thường chỉ có binh sĩ huấn luyện mà thôi, cho nên trong vòng mấy cây số trở lại không có nhiều nhà cửa cho lắm, mặt đường là đất đỏ xen lẫn cát nên những chỗ xe vừa chạy qua, cát bụi tung mù trời, phủ mờ cả gương chiếu hậu.
Chung Thủy Linh nâng cửa sổ lên một chút rồi nói với Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh: “Chúng ta đang đi đâu vậy, thật ra tôi cũng không quan trọng lắm đến chuyện ăn uống đâu."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô cười nói: “Tôi đã nói muốn mời cô đi ăn cơm thì tôi không muốn tùy tiện tìm đại một nơi để sau này cô lại trách tôi."
Chung Thủy Linh cũng cười, rồi tựa lưng vào ghế nói: “Sao cũng được, chỉ cần lát nữa anh nhớ chở tôi về là được, nơi này tôi không quen, tôi chỉ biết có mình anh thôi đấy.”
"Không quen mà cô cũng dám đến, không sợ sẽ không tìm được tôi à?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi, thật lòng mà nói thì hiện tại anh cũng hơi bội phục sự gan dạ của cô nhóc này rồi, một mình mà cũng dám chạy đến tận đây.
"Trước khi tới đây tôi đâu có suy nghĩ nhiều đâu, trong lòng chỉ nghĩ rằng đến đây rồi anh sẽ mời tôi đi ăn cơm." Chung Thủy Linh nhìn ra bên ngoài, mặt trời chiều chiếu đỏ cả một góc trời, ngay cả mặt đất cũng được phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ.
"Chỉ vì một bữa cơm, cần gì phải chạy đến nơi xa xôi này." Anh không tin với điều kiện của cô, lẽ nào ở Giang Thành không có ai muốn mời cơm cô sao.
Nghe vậy, Chung Thủy Linh liền quay sang nói với anh: “Vậy phải xem bữa cơm này sẽ ăn với ai, tôi không phải là người mà ai mời tôi cũng đi." Nói xong liền nghiêng đầu nở một nụ cười với anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô xong quay đi không nói thêm gì nữa.
Tô Cẩn Nghiêm lái xe hơn nửa ngày mới chở cô đến một nơi mà thật ra cũng chỉ là một quán cơm nhỏ, tuy nhiên dù phía trước quán cơm không rộng nhưng trong ngoài, trên dưới có rất nhiều khách.
Tô Cẩn Nghiêm tìm khắp các ngõ ngách cuối cùng cũng tìm được một chỗ liền kéo ghế lại rồi bảo Chung Thủy Linh ngồi xuống, còn anh thì ra phía sau bếp gọi món. Khi anh quay lại thì hai tay đã bưng theo một mâm cánh gà và đậu phộng, anh đặt mâm thức ăn lên bàn rồi vừa đưa đũa cho Chung Thủy Linh vừa nói: “Cô chưa từng đến những nơi như này ăn cơm đúng không?" Vừa nói chuyện anh vừa với tay lấy chiếc cốc giấy đặt trên bàn rót cho cô một ly trà, sau đó mới lấy đũa cho mình.
"Đúng vậy, lần đầu tiên tôi đến đây nên rất tò mò." Chung Thủy Linh nói xong quay lại nhìn cái quán chật ních người, món trên bàn họ đều giống nhau, đều là một nồi cá hoặc một nồi hải sản lớn, cô quay lại hỏi Tô Cẩn Nghiêm: “Nơi này chuyên bán cá và hải sản à?”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu rồi bóc một hạt đậu phộng ném vào mồm: “Ở đây không có món gì khác, chỉ có cá và gỏi hải sản nhưng ăn cũng không đến nỗi nào.”
"Vậy sao, vậy đợi lát nữa tôi phải nếm thử mới được." Chung Thủy Linh cũng vừa nói vừa cho một hạt đậu phộng vào miệng: “Uhm, rất thơm."
Tô Cẩn Nghiêm gắp một cánh gà cho vào bát cô: “Nếm thử cái này đi." Nói xong liền đứng dậy đi về phía chiếc tủ lạnh lớn sau lưng mình lấy một lon coca về rót cho Chung Thủy Linh một cốc, sau đó cũng tự rót cho mình một cốc.
Cá được đưa lên trước, thật ra thì cách nấu không khác gì với món cá hấp bình thường nhưng những món đi kèm thì phong phú hơn nhiều, nào nấm, nào giá đỗ rồi còn cả mì nữa, cũng phải gần chục loại. Chung Thủy Linh chẳng để ý đến số lượng, cô đang chăm chú vào lớp ớt sa tế đỏ đỏ bên trên khiến người ta vừa thấy đã thèm thuồng, nếm thử một miếng thì thấy đúng là cực kỳ ngon như Tô Cẩn Nghiêm nói. Rõ ràng là trông rất cay nhưng vừa vào đến miệng thì chỉ cay ở mức vừa phải, dĩ nhiên đối với một người ít ăn được đồ cay như Chung Thủy Linh mà nói thì như vậy là vừa miệng rồi.
"Thế nào?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô với vẻ mặt mong chờ, giống như đang chờ tiếng “ngon” được nói ra từ miệng cô vậy.
Chung Thủy Linh gật đầu: “Ngon, so với món cá hấp mà tôi từng ăn thì ngon hơn nhiều." Bây giờ Chung Thủy Linh mới hiểu cái quán ăn nhỏ bé này không tầm thường chút nào, thậm chí từ khi vào quán đến giờ, ngay cả một người phục vụ cũng không thấy, đến cả ly nước lẫn đồ uống cũng phải tự đi lấy mà lại đông khách như vậy. Hơn nữa, Tô Cẩn Nghiêm còn đặc biệt lái xe chở cô đi hơn hai mươi cây số để đến đi ăn món này, mà lý do cực kỳ giản đơn, hương vị món ăn quán này đúng là rất ngon.
Không chỉ có một món cá, Tô Cẩn Nghiêm còn gọi một phần gỏi hải sản, có điều dù ngon đến mấy đi nữa thì bụng của Chung Thủy Linh cũng đã no căng phồng rồi nên không thể ăn được nữa.
Thấy cô buông chén đũa, Tô Cẩn Nghiêm liền hỏi: “Không ăn nữa à?"
Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Thật sự không ăn nổi nữa, anh gọi nhiều quá."
"Dạ dày của cô như dạ dày chim ấy." Tô Cẩn Nghiêm cười nói, rồi lại gắp một con cua cho vào bát mình, sau đó bắt đầu ăn mà chẳng hề sợ bị mất hình tượng.
Chung Thủy Linh cũng chẳng đôi co làm gì, cô chỉ yên lặng ngồi đối diện nhìn anh ăn.
Dạ dày của Tô Cẩn Nghiêm to hơn Chung Thủy Linh nghĩ nhiều, một mình anh xì xà xì xụp ăn hết thức ăn trong hai cái đĩa to, Chung Thủy Linh trông thấy mà bội phục trong lòng.
Lúc tính tiền chuẩn bị về, Chung Thủy Linh sơ ý thiếu chút nữa là va phải người đang đi vào, Tô Cẩn Nghiêm nhanh mắt kéo cô vào lòng che chắn rồi ôm vai cô cùng rời khỏi quán cơm.
Có điều chỉ chốc lát sau, vừa ra khỏi quán ăn, Tô Cẩn Nghiêm liền buông tay khỏi vai Chung Thủy Linh luôn.
"Để tôi đưa cô về." Nói xong Tô Cẩn Nghiêm liền vòng sang bên kia xe.
"Đi dạo một chút đã, vừa mới ăn no xong." Chung Thủy Linh sờ sờ bụng của mình, quả thật hôm nay ăn hơi nhiều rồi.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, rồi cùng đi với cô.
So với những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu ở thành thị thì đèn đường ở thị trấn thôn quê có vẻ hơi ảm đạm, hiện trời cũng chưa tối lắm nhưng trên đường hoàn toàn vắng bóng người, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít, trong nhà đèn đuốc sáng choang, ngay cả xe trên đường cũng chỉ lác đác vài chiếc.
Chung Thủy Linh hít một hơi thật sâu, có thể là do không bị ô nhiễm bởi khói bụi xe cô nên không khí nơi này trong lành hơn trong thành phố nhiều.
"Đã lâu rồi không đi dạo trên đường như vậy." Chung Thủy Linh nhắm mắt tận hưởng cảm giác này.
Tô Cẩn Nghiêm nói với cô: “Chắc cô chưa từng ở những nơi như thế này nhỉ?"
"Ai nói, hồi còn bé tôi cũng từng lớn lên ở những nơi như này."