Chương : 38
Văn Sát ở trong thư phòng gặp vài tâm phúc. Hắn mất tích nhiều ngày, trong núi không có hổ chấn, vài con khỉ đã nổi dục vọng.
Cũng không có gì kỳ quái, trong hắc đạo, từ trước đến nay, thực lực quyết định tất cả. Chức chủ vị trống, ai cũng mơ có ngày ngồi vào ngôi vàng.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường Văn Sát.
Khóe miệng hắn lơ đãng cong lên độ cung thị huyết.Đã đến lúc thanh trừ rồi.
Một số tâm phúc quỳ gối, vô tình ngẩng lên, bắt gặp vẻ mặt của hắn, thân thể bèn lạnh toát.
Thủ đoạn của Văn Sát đã cực kỳ nổi danh không chỉ trong hắc đạo mà còn cả ở bạch đạo.Những người quỳ dưới đường đều cảm thấy mình đã không lựa chọn sai, âm thầm vui sướng.
Hắn mới ở đây một lúc, ngoài cửa đã truyền tới tiếng thị nữ thỉnh an. Chúng thủ hạ lập tức im lặng, đều tự hỏi, không biết tì nữ nào mà lớn mật vậy, dám cắt ngang cuộc nghị sự của đường chủ.
Nhưng Văn Sát lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Cho vào.”
Tì nữ bước vào, quỳ xuống hành lễ với Văn Sát đang ngồi trên cao, “Thưa chủ tử, công tử không chịu ăn cơm.”
Là “công tử” nào, đương nhiên Văn Sát biết. Hắn ngồi yên, chỉ có tiếng ngón tay gõ lên tay vịn ghế bằng gỗ lim.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Tiếng động này tựa hồ như tiếng gõ vào tim tất cả những ai có mặt.
“Ép.”Chỉ một chữ. Đây chính là tác phong từ trước tới nay của Văn Sát.
Tì nữ nhận lệnh, chậm rãi lui xuống.
Cuộc họp tiếp tục.
Một lúc sau, tì nữ nọ lại tới.
Khó có ngày Văn Sát kiên nhẫn như vậy, lại cho tì nữ tiến vào.
Tầm mắt ai nấy như được mở rộng, nhao nhao suy đoán “công tử” trong miệng tì nữ rốt cuộc từ đâu ra.
Tì nữ liếc Văn Sát một cái, có lẽ là sợ bị chủ thượng trách phạt, lộ ra vẻ khó xử: “Đường chủ…”Tựa hồ rất khó mở miệng.
Văn Sát nâng mắt lên, “Nói, không sao.”
Tì nữ thở phào, nhất nhất trình bày: “Đã ép liên tục, người nôn rồi ngất xỉu.”
Văn Sát gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tì nữ không hiểu Văn Sát có ý gì, đứng yên không dám nhúc nhích, cơ thể run lên.
“Mặc kệ hắn.”
Như đã đợi cả thế kỷ, tì nữ nghe thấy lời Văn Sát, thở phào một cái rồi lui ra ngoài.
Văn Sát liếc người dưới đường, thanh âm lạnh lẽo: “Gọi ám vệ.”
Tất cả đều kinh hãi.
Ám vệ là đội ngũ có thực lực mạnh nhất trong Nhất Ngôn đường, trực tiếp thuộc sự quản lý của đường chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đường chủ. Đó cũng là một mũi đao để Nhất Ngôn đường khống chế môn đồ.Chỉ cần đường chủ chưa chết thì vẫn còn ám vệ, họ là lý do vì sao Văn Sát mất tích lâu như vậy mà vẫn không phát sinh chuyện đoạt vị trắng trợn. Một ngày chưa tìm thấy thi thể Văn Sát thì hắn vẫn là chủ thượng tối cáo nhất của Nhất Ngôn đường.
Văn Sát gọi ám vệ tới; nói cách khác, chuyện cần họ đi làm, những thủ hạ dưới đường không đủ khả năng thực hiện, chỉ cóám vệ *** anh mà thôi.
Tất cả lại cúi đầu, không dám mở miệng, dưới sự tỏ ý của Văn Sát mà an tĩnh lui ra ngoài.
Còn sau đó, Văn Sát sai ám vệ thực hiện nhiệm vụ gì thì không ai biết.
Ba ngày sau.
Đã nhiều ngày rồi Mạc Ly tuyệt thực, thân thể yếu ớt, nếu không có nhóm thị nữ cưỡng chế ép y húpcanh theo lệnh của Văn Sát, lúc này phỏng chừng y đã không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Nhớ lại cái ngày y chịu khuất phục trước màn *** uy của Văn Sát, rồi nhớ lại từng hành vi việc làm của hai kẻ hắc bạch ấy, Mạc Ly chợt thấy tâm tàn ý lạnh. Có thể đoán được, sau này y sẽ biến thành một công cụ, một thứ bị kẹp giữa cuộc tranh quyền đoạt lợi của hắc bạch lưỡng đạo.
Mạc Ly ân hận rồi.
Và nếu y không chết, phỏng chừng sẽ còn liên lụy nhiều người.
Vết thương do roi quất trên lưng đã hết đau nhức, ý thức y cũng chỉ còn là một sợi nhỏ.
Như vậy là xong?Mạc Ly nghĩ.
Tự sát? Trước kia y sẽ không bao giờ có ý định này. Nhưng giờ đây, y còn có thể làm gì khác? Còn có thể làm gì?
Mặc kệ thôi.Mạc Ly mỉm cười tịch mịch, đó là tín hiệu của người sắp vứt bỏ chính bản thân.
Đúng lúc ấy, cửa tẩm cung được mở ra. Tiếng cánh cửa nặng nề vang lên. Mấy ngày nay, Mạc Ly đã quá quen thuộc với âm thanh này. Ý thức đang hỗn độn, y chẳng có phản ứng gì. Cho đến khi giọng nói Văn Sát thốt ra: “Mạc Ly, ngươi xem này, ta mang cho ngươi một món quà.”
Mạc Ly cảm nhận được thân thể nhược bạc của mình bị kéo dậy, tựa vào gối.
“Món quà này… Hiếm lắm đó.”
Mạc Ly không nói gì, chỉ oán thầm vài câu. Mí mắt y chẳng buốn nhúc nhích, chẳng chút hứng thú.
“Đúng rồi đấy, là vài mẩu xương cốt.” Giọng nói lạnh băng của Văn Sát, có chút chế nhạo lại vang lên, “Thế nào thì cũng phải có một người mà ngươi muốn trò chuyện cùng chứ, nhỉ?”
Thế là Mạc Ly nghe thấy tiếng động như ai đó bị một vật nặng đập vào. Có điều y không thấy đau, vậy thì Văn Sát đang đánh ai?
Dự cảm xấu chợt xuất hiện, mí mắt nặng nề của Mạc Ly đành chuyển động. Nhưng y quá yếu, cố mãi mà làn mi cũng chỉ hơi run rẩy. Tiếng đánh đập vẫn vang lên, từng cú, một, hai, ba…
Âm thanh ồn ào cũng như đang nện vào đầu Mạc Ly. Tiếng kêu rên của ai đó buột ra. Là của người bị đánh.
Không, không phải hắn…
Rốt cuộc đôi mắt y cũng vén lên hoàn toàn.Mạc Ly dồn hết sức, tập trung tiêu cự. Đập vào mắt y… Chấn động tựa địa chấn, trời long đất lở.
Dược Lang?! Không!!!Mạc Ly muốn hét lên, nhưng cổ họng khô khốc, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh mà chỉ là những âm tiết vụn vặt.
Không có sự cho phép của Văn Sát, kẻ thi hình vẫn chưa dừng tay.
Trong không khí, mùi tanh nồng đã lan tỏa khắp nơi. Thân thể Mạc Ly ở trong vòng tay ai kia có chút giãy giụa.
Dược Lang bị hai kẻ giữ chặt, trên trán máu còn chảy giọt, còn dưới thân thì đã ướt sũng huyết dịch.
Thấy Mạc Ly tỉnh, Dược Lang thở hổn hển, “Tiểu Ly… Mặc kệ ta…”
Văn Sát bật cười, ghé vào tai Mạc Ly: “Ngươi mặc kệ ư? Hửm?”
Bàn tay trắng bệch, lộ cả mạch máu của y vươn ra, bắt lấy ống tay áo Văn Sát, “Ta… Ta xin ngươi… Đừng… Đừng đánh…”
Văn Sát bắt lấy cằm y, bắt y nhìn khung cảnh trước mặt, “Có người rất thích chịu khổ. Chuyện tốt không làm, lại cứ muốn sự tình đi đến nước này. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai không tự trọng?”
Trái tim Mạc Ly thắt lại, đau buốt.
Phải, là y không tự trọng. Bằng không,ngày ấy sẽ không cứu ngươi.
“Ngươi… Rốt cuộc muốn… thế nào…”
Cực hình vẫn tiếp diễn, Văn Sát chưa tỏ ý ngừng. Hắn giơ tay lên, một chén cháo trắng đưa tới, “Khi nào ngươi ăn xong thì sẽ ngừng.” Văn Sát đặt bát cháo cạnh Mạc Ly.
Mạc Ly run rẩy cầm lấy bát. Thế nhưng đã một thời gian dài đói bụng, y chẳng cẩm nổi chiếc thìa. Càng vội thì càng trơn tay. Ngày thường chiếc thìa nhỏ nào có đáng gì, nhưng giờ nặng tựa ngàn cân.
Tiếng thi hình lẫn vang lên bên tai, Mạc Ly đã cố nhiều lần nhưng vẫn không thể nhấc nổi thìa. Y bi ai nhìn về phía thị tỳ bên canh.
Có điều là thị tỳ của Vô Xá cốc, đây là chuyện không liên quan đến mình, tâm lý còn vững hơn đá, sao có thể mạo hiểm chiếc đầu trên cổ để chủ động giúp đỡ Mạc Ly.
Mạc Ly quay sang nhìn Văn Sát, trên mặt hắn viết rõ bốn chữ “Cầu xin ta đi”.
Y không muốn phải mở miệng với tên cầm thú này, trái lại còn tránh né sự ôm ấp của hắn, thân thể nhất thời nghiêng ngả, xô đổ bát cháo ngọc bên cạnh.
Hóa ra dù có đánh đổ bát cháo, y cũng không muốn cầu xin Văn Sát thêm lần nữa. Điều này khiến hắn thoáng kinh ngạc, nhưng rất mau chóng đè nén lại. Hắn liếc thị tỳ một cái, thị tỳ lập tức cầm bát cháo lên, bắt đầu bón cho Mạc Ly.
Y liều mạng nuốt, thế nhưng vì nhiều ngày tuyệt thực, trong miệng không có nước bót, mỗi một lần nuốt xuống tựa như bị dao rạch vào thực quản.
Cứ nuốt một cách khó khăn như vậy, bát cháo cũng thấy đáy. Văn Sát rất hài lòng, giơ tay lệnh ngừng lại với kẻ thi hình.
Mạc Ly không hề rơi lệ, bởi vì y biết, nước mắt với ác ma chẳng đáng một đồng. Vì Dược Lang, y phải kiên cường.Dạ dày hơi đau, nhưng Mạc Ly phớt lờ đi. Ánh mắt y, trong quá trình ăn cháo, chưa một lần dời khỏi Dược Lang.
Dược Lang cũng luôn nhìn y.
Cho tới khi kẻ thi hình dừng tay, ai nấy đếu có vài giây thả lỏng. Dược Lang nắm lấy cơ hội này, giãy giụa thoát khỏi hai kẻ giữ mình, vọt tới trước mặt Mạc Ly. Thật thê thảm. Trước khi Dược Lang bị kéo xuống, Mạc Ly đã kịp nghe hắn nói: “Cửu Nhụ ở thủy lao…”
Trình Cửu Nhụ cũng bị bắt?
Chút hy vọng của Mạc Ly tan vỡ. Dược Lang và Trình Cửu Nhụ đều nằm trong tay Văn Sát, y đã hết đường lùi.
Võ công của Dược Lang sớm bị kim châm vào gốc huyệt ngăn lại, chân trái gãy, toàn thân chẳng tốt hơn Mạc Ly là bao. Trải qua một màn cực hình vừa nãy, người hắn lại thụ thêm không ít vết thương.
Văn Sát khó chịu nhất là bị khiêu khích, tay thủ thế ác, muốn nắm lấy đầu Dược Lang.
Lúc này, một người ngăn hắn lại.
Mạc Ly ôm lấy tay hắn, đôi con ngươi mọng nước, cầu khẩn nhìn hắn. Mạc Ly không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn.
Cả đời Văn Sát, đây là lần đầu tiên bị một người ảnh hưởng tới vậy. Sát khí đụng phải ánh mắt như nước của y lập tức biến mất. Bản thân hắn cũng không hiểu là vì sao.
Tay đã thủ thế ngưng tụ công lực, gặp phải sự ngăn trở của Mạc Ly,hắn đành thu nội lực về, phất một chưởng đánh văng Dược Lang.
Dược Lang văng ra xa, may mắn gần cửa trải thảm lông dê trên đất, giúp cậu ta đỡ bị thương nặng hơn.
“Dẫn đi.”
Dược Lang với toàn thân đầy máu bị kéo đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.Văn Sát xoa nhẹ gò má Mạc Ly. Gầy quá, xúc cảm không tốt.
“Sau này ngươi ăn bao nhiêu thì chúng được ăn bấy nhiêu. Hiểu chưa?”
Mạc Ly run rẩy, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật khẽ.
Văn Sát cười: “Ta muốn nghe ngươi nói.”
Mạc Ly ngẩn người, bật cười tự giễu, hạ giọng khàn khàn: “Ta hiểu.”
Cũng không có gì kỳ quái, trong hắc đạo, từ trước đến nay, thực lực quyết định tất cả. Chức chủ vị trống, ai cũng mơ có ngày ngồi vào ngôi vàng.
Nhưng bọn họ đã quá coi thường Văn Sát.
Khóe miệng hắn lơ đãng cong lên độ cung thị huyết.Đã đến lúc thanh trừ rồi.
Một số tâm phúc quỳ gối, vô tình ngẩng lên, bắt gặp vẻ mặt của hắn, thân thể bèn lạnh toát.
Thủ đoạn của Văn Sát đã cực kỳ nổi danh không chỉ trong hắc đạo mà còn cả ở bạch đạo.Những người quỳ dưới đường đều cảm thấy mình đã không lựa chọn sai, âm thầm vui sướng.
Hắn mới ở đây một lúc, ngoài cửa đã truyền tới tiếng thị nữ thỉnh an. Chúng thủ hạ lập tức im lặng, đều tự hỏi, không biết tì nữ nào mà lớn mật vậy, dám cắt ngang cuộc nghị sự của đường chủ.
Nhưng Văn Sát lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Cho vào.”
Tì nữ bước vào, quỳ xuống hành lễ với Văn Sát đang ngồi trên cao, “Thưa chủ tử, công tử không chịu ăn cơm.”
Là “công tử” nào, đương nhiên Văn Sát biết. Hắn ngồi yên, chỉ có tiếng ngón tay gõ lên tay vịn ghế bằng gỗ lim.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Tiếng động này tựa hồ như tiếng gõ vào tim tất cả những ai có mặt.
“Ép.”Chỉ một chữ. Đây chính là tác phong từ trước tới nay của Văn Sát.
Tì nữ nhận lệnh, chậm rãi lui xuống.
Cuộc họp tiếp tục.
Một lúc sau, tì nữ nọ lại tới.
Khó có ngày Văn Sát kiên nhẫn như vậy, lại cho tì nữ tiến vào.
Tầm mắt ai nấy như được mở rộng, nhao nhao suy đoán “công tử” trong miệng tì nữ rốt cuộc từ đâu ra.
Tì nữ liếc Văn Sát một cái, có lẽ là sợ bị chủ thượng trách phạt, lộ ra vẻ khó xử: “Đường chủ…”Tựa hồ rất khó mở miệng.
Văn Sát nâng mắt lên, “Nói, không sao.”
Tì nữ thở phào, nhất nhất trình bày: “Đã ép liên tục, người nôn rồi ngất xỉu.”
Văn Sát gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tì nữ không hiểu Văn Sát có ý gì, đứng yên không dám nhúc nhích, cơ thể run lên.
“Mặc kệ hắn.”
Như đã đợi cả thế kỷ, tì nữ nghe thấy lời Văn Sát, thở phào một cái rồi lui ra ngoài.
Văn Sát liếc người dưới đường, thanh âm lạnh lẽo: “Gọi ám vệ.”
Tất cả đều kinh hãi.
Ám vệ là đội ngũ có thực lực mạnh nhất trong Nhất Ngôn đường, trực tiếp thuộc sự quản lý của đường chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đường chủ. Đó cũng là một mũi đao để Nhất Ngôn đường khống chế môn đồ.Chỉ cần đường chủ chưa chết thì vẫn còn ám vệ, họ là lý do vì sao Văn Sát mất tích lâu như vậy mà vẫn không phát sinh chuyện đoạt vị trắng trợn. Một ngày chưa tìm thấy thi thể Văn Sát thì hắn vẫn là chủ thượng tối cáo nhất của Nhất Ngôn đường.
Văn Sát gọi ám vệ tới; nói cách khác, chuyện cần họ đi làm, những thủ hạ dưới đường không đủ khả năng thực hiện, chỉ cóám vệ *** anh mà thôi.
Tất cả lại cúi đầu, không dám mở miệng, dưới sự tỏ ý của Văn Sát mà an tĩnh lui ra ngoài.
Còn sau đó, Văn Sát sai ám vệ thực hiện nhiệm vụ gì thì không ai biết.
Ba ngày sau.
Đã nhiều ngày rồi Mạc Ly tuyệt thực, thân thể yếu ớt, nếu không có nhóm thị nữ cưỡng chế ép y húpcanh theo lệnh của Văn Sát, lúc này phỏng chừng y đã không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Nhớ lại cái ngày y chịu khuất phục trước màn *** uy của Văn Sát, rồi nhớ lại từng hành vi việc làm của hai kẻ hắc bạch ấy, Mạc Ly chợt thấy tâm tàn ý lạnh. Có thể đoán được, sau này y sẽ biến thành một công cụ, một thứ bị kẹp giữa cuộc tranh quyền đoạt lợi của hắc bạch lưỡng đạo.
Mạc Ly ân hận rồi.
Và nếu y không chết, phỏng chừng sẽ còn liên lụy nhiều người.
Vết thương do roi quất trên lưng đã hết đau nhức, ý thức y cũng chỉ còn là một sợi nhỏ.
Như vậy là xong?Mạc Ly nghĩ.
Tự sát? Trước kia y sẽ không bao giờ có ý định này. Nhưng giờ đây, y còn có thể làm gì khác? Còn có thể làm gì?
Mặc kệ thôi.Mạc Ly mỉm cười tịch mịch, đó là tín hiệu của người sắp vứt bỏ chính bản thân.
Đúng lúc ấy, cửa tẩm cung được mở ra. Tiếng cánh cửa nặng nề vang lên. Mấy ngày nay, Mạc Ly đã quá quen thuộc với âm thanh này. Ý thức đang hỗn độn, y chẳng có phản ứng gì. Cho đến khi giọng nói Văn Sát thốt ra: “Mạc Ly, ngươi xem này, ta mang cho ngươi một món quà.”
Mạc Ly cảm nhận được thân thể nhược bạc của mình bị kéo dậy, tựa vào gối.
“Món quà này… Hiếm lắm đó.”
Mạc Ly không nói gì, chỉ oán thầm vài câu. Mí mắt y chẳng buốn nhúc nhích, chẳng chút hứng thú.
“Đúng rồi đấy, là vài mẩu xương cốt.” Giọng nói lạnh băng của Văn Sát, có chút chế nhạo lại vang lên, “Thế nào thì cũng phải có một người mà ngươi muốn trò chuyện cùng chứ, nhỉ?”
Thế là Mạc Ly nghe thấy tiếng động như ai đó bị một vật nặng đập vào. Có điều y không thấy đau, vậy thì Văn Sát đang đánh ai?
Dự cảm xấu chợt xuất hiện, mí mắt nặng nề của Mạc Ly đành chuyển động. Nhưng y quá yếu, cố mãi mà làn mi cũng chỉ hơi run rẩy. Tiếng đánh đập vẫn vang lên, từng cú, một, hai, ba…
Âm thanh ồn ào cũng như đang nện vào đầu Mạc Ly. Tiếng kêu rên của ai đó buột ra. Là của người bị đánh.
Không, không phải hắn…
Rốt cuộc đôi mắt y cũng vén lên hoàn toàn.Mạc Ly dồn hết sức, tập trung tiêu cự. Đập vào mắt y… Chấn động tựa địa chấn, trời long đất lở.
Dược Lang?! Không!!!Mạc Ly muốn hét lên, nhưng cổ họng khô khốc, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh mà chỉ là những âm tiết vụn vặt.
Không có sự cho phép của Văn Sát, kẻ thi hình vẫn chưa dừng tay.
Trong không khí, mùi tanh nồng đã lan tỏa khắp nơi. Thân thể Mạc Ly ở trong vòng tay ai kia có chút giãy giụa.
Dược Lang bị hai kẻ giữ chặt, trên trán máu còn chảy giọt, còn dưới thân thì đã ướt sũng huyết dịch.
Thấy Mạc Ly tỉnh, Dược Lang thở hổn hển, “Tiểu Ly… Mặc kệ ta…”
Văn Sát bật cười, ghé vào tai Mạc Ly: “Ngươi mặc kệ ư? Hửm?”
Bàn tay trắng bệch, lộ cả mạch máu của y vươn ra, bắt lấy ống tay áo Văn Sát, “Ta… Ta xin ngươi… Đừng… Đừng đánh…”
Văn Sát bắt lấy cằm y, bắt y nhìn khung cảnh trước mặt, “Có người rất thích chịu khổ. Chuyện tốt không làm, lại cứ muốn sự tình đi đến nước này. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai không tự trọng?”
Trái tim Mạc Ly thắt lại, đau buốt.
Phải, là y không tự trọng. Bằng không,ngày ấy sẽ không cứu ngươi.
“Ngươi… Rốt cuộc muốn… thế nào…”
Cực hình vẫn tiếp diễn, Văn Sát chưa tỏ ý ngừng. Hắn giơ tay lên, một chén cháo trắng đưa tới, “Khi nào ngươi ăn xong thì sẽ ngừng.” Văn Sát đặt bát cháo cạnh Mạc Ly.
Mạc Ly run rẩy cầm lấy bát. Thế nhưng đã một thời gian dài đói bụng, y chẳng cẩm nổi chiếc thìa. Càng vội thì càng trơn tay. Ngày thường chiếc thìa nhỏ nào có đáng gì, nhưng giờ nặng tựa ngàn cân.
Tiếng thi hình lẫn vang lên bên tai, Mạc Ly đã cố nhiều lần nhưng vẫn không thể nhấc nổi thìa. Y bi ai nhìn về phía thị tỳ bên canh.
Có điều là thị tỳ của Vô Xá cốc, đây là chuyện không liên quan đến mình, tâm lý còn vững hơn đá, sao có thể mạo hiểm chiếc đầu trên cổ để chủ động giúp đỡ Mạc Ly.
Mạc Ly quay sang nhìn Văn Sát, trên mặt hắn viết rõ bốn chữ “Cầu xin ta đi”.
Y không muốn phải mở miệng với tên cầm thú này, trái lại còn tránh né sự ôm ấp của hắn, thân thể nhất thời nghiêng ngả, xô đổ bát cháo ngọc bên cạnh.
Hóa ra dù có đánh đổ bát cháo, y cũng không muốn cầu xin Văn Sát thêm lần nữa. Điều này khiến hắn thoáng kinh ngạc, nhưng rất mau chóng đè nén lại. Hắn liếc thị tỳ một cái, thị tỳ lập tức cầm bát cháo lên, bắt đầu bón cho Mạc Ly.
Y liều mạng nuốt, thế nhưng vì nhiều ngày tuyệt thực, trong miệng không có nước bót, mỗi một lần nuốt xuống tựa như bị dao rạch vào thực quản.
Cứ nuốt một cách khó khăn như vậy, bát cháo cũng thấy đáy. Văn Sát rất hài lòng, giơ tay lệnh ngừng lại với kẻ thi hình.
Mạc Ly không hề rơi lệ, bởi vì y biết, nước mắt với ác ma chẳng đáng một đồng. Vì Dược Lang, y phải kiên cường.Dạ dày hơi đau, nhưng Mạc Ly phớt lờ đi. Ánh mắt y, trong quá trình ăn cháo, chưa một lần dời khỏi Dược Lang.
Dược Lang cũng luôn nhìn y.
Cho tới khi kẻ thi hình dừng tay, ai nấy đếu có vài giây thả lỏng. Dược Lang nắm lấy cơ hội này, giãy giụa thoát khỏi hai kẻ giữ mình, vọt tới trước mặt Mạc Ly. Thật thê thảm. Trước khi Dược Lang bị kéo xuống, Mạc Ly đã kịp nghe hắn nói: “Cửu Nhụ ở thủy lao…”
Trình Cửu Nhụ cũng bị bắt?
Chút hy vọng của Mạc Ly tan vỡ. Dược Lang và Trình Cửu Nhụ đều nằm trong tay Văn Sát, y đã hết đường lùi.
Võ công của Dược Lang sớm bị kim châm vào gốc huyệt ngăn lại, chân trái gãy, toàn thân chẳng tốt hơn Mạc Ly là bao. Trải qua một màn cực hình vừa nãy, người hắn lại thụ thêm không ít vết thương.
Văn Sát khó chịu nhất là bị khiêu khích, tay thủ thế ác, muốn nắm lấy đầu Dược Lang.
Lúc này, một người ngăn hắn lại.
Mạc Ly ôm lấy tay hắn, đôi con ngươi mọng nước, cầu khẩn nhìn hắn. Mạc Ly không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn.
Cả đời Văn Sát, đây là lần đầu tiên bị một người ảnh hưởng tới vậy. Sát khí đụng phải ánh mắt như nước của y lập tức biến mất. Bản thân hắn cũng không hiểu là vì sao.
Tay đã thủ thế ngưng tụ công lực, gặp phải sự ngăn trở của Mạc Ly,hắn đành thu nội lực về, phất một chưởng đánh văng Dược Lang.
Dược Lang văng ra xa, may mắn gần cửa trải thảm lông dê trên đất, giúp cậu ta đỡ bị thương nặng hơn.
“Dẫn đi.”
Dược Lang với toàn thân đầy máu bị kéo đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.Văn Sát xoa nhẹ gò má Mạc Ly. Gầy quá, xúc cảm không tốt.
“Sau này ngươi ăn bao nhiêu thì chúng được ăn bấy nhiêu. Hiểu chưa?”
Mạc Ly run rẩy, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật khẽ.
Văn Sát cười: “Ta muốn nghe ngươi nói.”
Mạc Ly ngẩn người, bật cười tự giễu, hạ giọng khàn khàn: “Ta hiểu.”