Chương : 8
Sinh ý của khách điếm không thể bỏ đấy, nhưng từ ngày Dược Lang và Trình Cửu Nhụ rời đi, lại thành thiếu người.
Tuy rằng có A Thổ và Từ Tam Nương, nhưng cặp đôi này phá so với làm còn nhiều hơn. Làm loạn xong rồi thì thành khẩn nhận lỗi, cuối cùng Mạc Ly cũng chỉ lắc đầu trước kiểu người ngoan cố “tích cực nhận lỗi, cương quyết làm sai” điển hình.
Chăm nom khách điếm cũng đã là một việc khó ứng phó với Mạc Ly, lại còn ngày ngày mang thuốc thang đến cho bệnh nhân, càng có phần lực bất tòng tâm.Xem xét một thời gian, phát hiện sau vụ Thương Long môn, khách điếm lại vô sự, Mạc Ly có ý định đưa nam tử kia quay lại khách điếm.Thứ nhất, phòng trống trong khách điếm nhiều, cũng tiện chăm sóc; thứ hai, nếu nam tử kia rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng có thể giúp chạy bàn.
Ở cùng một thời gian dài, cảnh giác của nam tử với Mạc Ly dần dần bớt đi, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Nhưng với tính danh và thân phận của nam tử, Mạc Ly cũng biết không nên hỏi, mà hắn cũng không nói.Mạc Ly hiểu. Mà với mấy chuyện tranh chấp giang hồ, y cũng hiểu. Y chỉ cứu người thôi.
Nam tử ngoài độc tính trong cơ thể chưa được giải, thương thế đã khá lên nhiều, nhất thời cũng không dễ dàng bị kẻ khác bắt giữ. Hơn nữa, có lẽ hắn cũng muốn thăm dò chút thông tin hữu ích từ nhân khẩu tới tới lui lui của khách điếm.
Khi Mạc Ly đem chuyện muốn đưa nam tử về khách điếm, hắn trầm tư một hồi rồi đáp ứng.
Mạc Ly đưa người về, nam tử liền bị Từ Tam Nương miệng mồm lanh lợi xỉa xói một phen.Tam Nương coi Mạc Ly như người nhà, lúc nào cũng như gà mái bảo hộ gà con thương yêu.Lần trước trông thấy vết hằn nam nhân lưu lại trên cổ Mạc Ly, nàng đã thầm mắng te tua tiểu nhân “lấy oán trả ơn”. Cuối cùng giờ cũng gặp, đương nhiên chẳng dễ dàng buông tha.
Nam tử cũng rất phong độ, tùy Tam Nương mắng chửi khó nghe bất kể. Đến khi Tam Nương miệng khô lưỡi rát, uống một ly trà A Thổ đưa tới, cuối cùng mới ngừng.
Tam Nương rất có phong thái lão bản nương của khách điếm, ngồi trên ghế, trong tay là trà trản, “Sau này ngươi ở *** làm tạp dịch, thế nào cũng phải có cái tên,không thể cứ ‘này, này’ mà gọi được!”
Nam tử nghe vậy chỉ cười không đáp.
“Quên đi, không bằng đặt cho cái tên.”Tam Nương dùng ánh mắt coi khinh đánh giáhắn từ trên xuống dưới một phen, “Nhìn cái mặt lở loét của ngươi, xấu chết được. Nếu không phải Mạc Ly nói trước với ta, ta còn tưởng xác chết từ quan tài đi ra, ban ngày hù người ta thăng thiên.”Tam Nương đảo mắt, “Gọi là Sửu Nô đi!”
Mạc Ly ngồi bên bất đắc dĩ: “Tên này cay độc quá đấy…”
Nam tử lại đưa tay kéo Mạc Ly, “Tên này rất được.”Giọng trầm cất tiếng nói đầu tiên trong ngày. Nếu đương sự đã đồng ý, Mạc Ly cũng không biết phải ý kiến thế nào.
Vì vậy, Sửu Nôra đời.
Sửu Nô là một người trầm ổn nghiêm cẩn. Cho dù ngày thường làm các công việc vặt như chẻ củi, quét dọn, sửa phòng, vân vân… đều thấy rõ cá tính cẩn thận tỉ mỉ của hắn.
Cách xử sự so với Dược Lang đúng là một trời một vực.
Bởi trên người Sửu Nô có mụn mủ nên thường chỉ ở hậu viện giúp việc.Mấy ngày nay, hắn đã quen hết với các công việc hàng ngày của khách điếm, một chút cũng không giống người vừa tới chưa lâu.
Sửu Nô tuy không hay mở miệng, nhưng với món ăn Mạc Ly làm cũng giống mọi người, lập tức thích ngay.Chưa khen câu nào, nhưng cơm nước thì ăn sạch không để thừa, mỗi lần được nếm món mới, ánh mắt đều lóe lên thích thú.
Chỉ có điều, Sửu Nô rửa bát rất tệ.
Có lẽ hắn trời sinh có thù có oán gì với đám bát đĩa dễ vỡ kia, lúc nào cũng tạo thành một đống hỗn độn.Đến độ sau này Mạc Ly dứt khoát không cho hắn chạm vào bát đĩa nữa.Sửu Nô cũng chẳng tỏ vẻ xấu hổ, chỉ luôn an tĩnh đứng sau Mạc Ly, nhìn y thành thạo bận việc.
Vì món ăn Mạc Ly làm không giống người thường, khách nhân ở xa nghe tiếng mà đến rất nhiều.So với những khách dừng chân, khách tới ăn cơm rất rất nhiều. Đôi khi chỉ rửa bát cũng phải đến khuya. Mà Sửu Nô cứ yên lặng đừng sau nhìn Mạc Ly, thậm chí đôi khi Mạc Ly không chú ý, quay lại mới biết hắn còn đứng đó.
A Thổ mua được một mũ sa từ trên chợ cho Sửu Nô.
Nhiều người ra vào khách điếm, khó trách có lúc đi nhầm vào hậu viện. Bị hình dạng Sửu Nô dọa sợ chỉ là chuyện nhỏ, nếu ai nhận ra thân phận hắn mới là gay go.Cho nên cẩn tắc vô áy náy, trước khi khách điếm đóng cửa, Sửu Nô vẫn nên mang mũ sa.
Cách ngày, A Thổ và Tam Nương có việc không thể qua hỗ trợ, đúng lúc khách nhân lại đông.Rất nhiều người vì đợi lâu không thấy món ăn, cũng bất mãn mà nhốn nháo ngoài đại đường.
Mạc Ly không phải không nghĩ tới chuyện mời thêm mấy trù sư tới giúp, nhưng chẳng biết làm sao món ăn làm ra mùi vị khác biệt rất nhiều, khách nhân đều chỉ đích danh Mạc Ly làm.Bất đắc dĩ, Mạc Ly đành để Sửu Nô giúp tiểu đồng mang món ăn lên, như vậy mới tiết kiệm nhiều thời gian hơn.
Không biết có phải người chờ ở đại đường lâu đâm nhàm, muốn tìm chuyện vui hay có nguyên nhân gì khác, có kẻ ỷ mình tập võ, liền chọc ghẹo Sửu Nô.
Trên đại đường, rất nhiều người cũng bỡn cợt quấy rối theo, bắt Sửu Nô phải tháo mũ sa xuống.Sửu Nô không đáp, cũng không làm gì, chỉ xoay người quay về hậu viện.Kẻ gây rối kia nhảy vọt lại, cầm bội kiếm chắn đường Sửu Nô.
“Trên giang hồ chẳng kẻ nào không nể mặt ‘Thiên Sơn Nhất Kiếm’ ta đây, hôm nay không nhìn được lư sơn chân diện mục của ngươi, ta cũng không bỏ qua.”
Nghe danh hào ngời ngời của người này, đại đường nhất thời an tĩnh.Thiên Sơn Nhất Kiếm là hải tặc đang bị bạch đạo truy bắt, chuyên cướp bóc nhà ở của bạch đạo nhân sĩ, gặp người là giết. Hiện đã có mấy môn phái nhỏ bị diệt môn.Ước chừng vùng này ít có bạch đạo, Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng không thèm kiêng dè, bộ dạng thật kiêu căng.
Tiểu đồng lập tức chạy vào trù phòng báo cho Mạc Ly, y thở dài, vội ra giải quyết rắc rối.Xốc rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy Sửu Nô bị một đám vây lại, nhức đầu không thôi.
Thấy khách điếm lão bản đi ra, Thiên Sơn Nhất Kiếm kia coi như còn khách khí.
Mạc Ly nói: “Vị đại ca, không biết Sửu Nô nhà ta đã gây chuyện gì, hôm nay thôi thì để ta bồi tội với các vị.”
Thiên Sơn Nhất Kiếm kết huynh đệ với Thiết Lang Chuy, thấy thái độ ôn hòa của Mạc Ly, liền được voi đòi tiên, lấy danh hào của Thiết Lang Chuy làm vũ khí.Gã đó có một cây búa trăm cân, Thiết Lang Chuy vung nó như thường, búa đi tới đâu là đánh người huyết nhục lẫn lộn.
[4: Chuy: cái búa.]
Danh tiếng của Thiết Lang Chuy trên giang hồ không chỉ bởi vũ khí hắn dùng khiến người ta phải sợ, quan trọng hơn là tính tình háo sắc, nam nữ không tha. Giang hồ còn đồn đại rằng, phân thân của kẻ này còn khủng bố hơn cả cây búa gã mang, có thể móc hết huyết nhục trong huyệt nội người ta. Bị gã thượng thì chẳng mấy chốc chết là chết, tàn tật là tàn tật, rất kinh khủng.
Thiết Lang Chuy còn ở bên kêu gào: “Hôm nay nếu không thấy chân diện mục của đồ quỷ kia, bồi chúng ta một bàn há là xong.” Gã tiến lại gần, nhéo nhéo cái eo mảnh khảnh của Mạc Ly, “Trong đám tình nhân của ta đang thiếu một người biết nấu ăn nha, dù không xinh lắm, nhưng chẳng biết sao lại cứ nhớ ngươi…”
Lời hèn mọn còn chưa dứt, Thiết Lang Chuy đã bị một đĩa thức ăn bay vào mặt.Nhất thời xanh đỏ vàng trắng, lẫn lộn lủng lẳng trên gáy gã.
Thiết Lang Chuy mãi không thốt nên lời, chỉ thấy gân xanh nổi lên, vung búa lớn, nhằm vào đầu Sửu Nô.
Mạc Ly kinh hãi: “Coi chừng!”
Sửu Nô dùng khinh công hiểm, nhảy vọt lên mới toàn mạng dưới cây búa khổng lồ.
Nhìn hai thân ảnh đuổi theo nhau, Mạc Ly chợt nhớ Trình Cửu Nhụ đã nhắc, không được để Sửu Nô đề công vận khí, lòng lập tức như lửa đốt.
Tuy rằng có A Thổ và Từ Tam Nương, nhưng cặp đôi này phá so với làm còn nhiều hơn. Làm loạn xong rồi thì thành khẩn nhận lỗi, cuối cùng Mạc Ly cũng chỉ lắc đầu trước kiểu người ngoan cố “tích cực nhận lỗi, cương quyết làm sai” điển hình.
Chăm nom khách điếm cũng đã là một việc khó ứng phó với Mạc Ly, lại còn ngày ngày mang thuốc thang đến cho bệnh nhân, càng có phần lực bất tòng tâm.Xem xét một thời gian, phát hiện sau vụ Thương Long môn, khách điếm lại vô sự, Mạc Ly có ý định đưa nam tử kia quay lại khách điếm.Thứ nhất, phòng trống trong khách điếm nhiều, cũng tiện chăm sóc; thứ hai, nếu nam tử kia rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng có thể giúp chạy bàn.
Ở cùng một thời gian dài, cảnh giác của nam tử với Mạc Ly dần dần bớt đi, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Nhưng với tính danh và thân phận của nam tử, Mạc Ly cũng biết không nên hỏi, mà hắn cũng không nói.Mạc Ly hiểu. Mà với mấy chuyện tranh chấp giang hồ, y cũng hiểu. Y chỉ cứu người thôi.
Nam tử ngoài độc tính trong cơ thể chưa được giải, thương thế đã khá lên nhiều, nhất thời cũng không dễ dàng bị kẻ khác bắt giữ. Hơn nữa, có lẽ hắn cũng muốn thăm dò chút thông tin hữu ích từ nhân khẩu tới tới lui lui của khách điếm.
Khi Mạc Ly đem chuyện muốn đưa nam tử về khách điếm, hắn trầm tư một hồi rồi đáp ứng.
Mạc Ly đưa người về, nam tử liền bị Từ Tam Nương miệng mồm lanh lợi xỉa xói một phen.Tam Nương coi Mạc Ly như người nhà, lúc nào cũng như gà mái bảo hộ gà con thương yêu.Lần trước trông thấy vết hằn nam nhân lưu lại trên cổ Mạc Ly, nàng đã thầm mắng te tua tiểu nhân “lấy oán trả ơn”. Cuối cùng giờ cũng gặp, đương nhiên chẳng dễ dàng buông tha.
Nam tử cũng rất phong độ, tùy Tam Nương mắng chửi khó nghe bất kể. Đến khi Tam Nương miệng khô lưỡi rát, uống một ly trà A Thổ đưa tới, cuối cùng mới ngừng.
Tam Nương rất có phong thái lão bản nương của khách điếm, ngồi trên ghế, trong tay là trà trản, “Sau này ngươi ở *** làm tạp dịch, thế nào cũng phải có cái tên,không thể cứ ‘này, này’ mà gọi được!”
Nam tử nghe vậy chỉ cười không đáp.
“Quên đi, không bằng đặt cho cái tên.”Tam Nương dùng ánh mắt coi khinh đánh giáhắn từ trên xuống dưới một phen, “Nhìn cái mặt lở loét của ngươi, xấu chết được. Nếu không phải Mạc Ly nói trước với ta, ta còn tưởng xác chết từ quan tài đi ra, ban ngày hù người ta thăng thiên.”Tam Nương đảo mắt, “Gọi là Sửu Nô đi!”
Mạc Ly ngồi bên bất đắc dĩ: “Tên này cay độc quá đấy…”
Nam tử lại đưa tay kéo Mạc Ly, “Tên này rất được.”Giọng trầm cất tiếng nói đầu tiên trong ngày. Nếu đương sự đã đồng ý, Mạc Ly cũng không biết phải ý kiến thế nào.
Vì vậy, Sửu Nôra đời.
Sửu Nô là một người trầm ổn nghiêm cẩn. Cho dù ngày thường làm các công việc vặt như chẻ củi, quét dọn, sửa phòng, vân vân… đều thấy rõ cá tính cẩn thận tỉ mỉ của hắn.
Cách xử sự so với Dược Lang đúng là một trời một vực.
Bởi trên người Sửu Nô có mụn mủ nên thường chỉ ở hậu viện giúp việc.Mấy ngày nay, hắn đã quen hết với các công việc hàng ngày của khách điếm, một chút cũng không giống người vừa tới chưa lâu.
Sửu Nô tuy không hay mở miệng, nhưng với món ăn Mạc Ly làm cũng giống mọi người, lập tức thích ngay.Chưa khen câu nào, nhưng cơm nước thì ăn sạch không để thừa, mỗi lần được nếm món mới, ánh mắt đều lóe lên thích thú.
Chỉ có điều, Sửu Nô rửa bát rất tệ.
Có lẽ hắn trời sinh có thù có oán gì với đám bát đĩa dễ vỡ kia, lúc nào cũng tạo thành một đống hỗn độn.Đến độ sau này Mạc Ly dứt khoát không cho hắn chạm vào bát đĩa nữa.Sửu Nô cũng chẳng tỏ vẻ xấu hổ, chỉ luôn an tĩnh đứng sau Mạc Ly, nhìn y thành thạo bận việc.
Vì món ăn Mạc Ly làm không giống người thường, khách nhân ở xa nghe tiếng mà đến rất nhiều.So với những khách dừng chân, khách tới ăn cơm rất rất nhiều. Đôi khi chỉ rửa bát cũng phải đến khuya. Mà Sửu Nô cứ yên lặng đừng sau nhìn Mạc Ly, thậm chí đôi khi Mạc Ly không chú ý, quay lại mới biết hắn còn đứng đó.
A Thổ mua được một mũ sa từ trên chợ cho Sửu Nô.
Nhiều người ra vào khách điếm, khó trách có lúc đi nhầm vào hậu viện. Bị hình dạng Sửu Nô dọa sợ chỉ là chuyện nhỏ, nếu ai nhận ra thân phận hắn mới là gay go.Cho nên cẩn tắc vô áy náy, trước khi khách điếm đóng cửa, Sửu Nô vẫn nên mang mũ sa.
Cách ngày, A Thổ và Tam Nương có việc không thể qua hỗ trợ, đúng lúc khách nhân lại đông.Rất nhiều người vì đợi lâu không thấy món ăn, cũng bất mãn mà nhốn nháo ngoài đại đường.
Mạc Ly không phải không nghĩ tới chuyện mời thêm mấy trù sư tới giúp, nhưng chẳng biết làm sao món ăn làm ra mùi vị khác biệt rất nhiều, khách nhân đều chỉ đích danh Mạc Ly làm.Bất đắc dĩ, Mạc Ly đành để Sửu Nô giúp tiểu đồng mang món ăn lên, như vậy mới tiết kiệm nhiều thời gian hơn.
Không biết có phải người chờ ở đại đường lâu đâm nhàm, muốn tìm chuyện vui hay có nguyên nhân gì khác, có kẻ ỷ mình tập võ, liền chọc ghẹo Sửu Nô.
Trên đại đường, rất nhiều người cũng bỡn cợt quấy rối theo, bắt Sửu Nô phải tháo mũ sa xuống.Sửu Nô không đáp, cũng không làm gì, chỉ xoay người quay về hậu viện.Kẻ gây rối kia nhảy vọt lại, cầm bội kiếm chắn đường Sửu Nô.
“Trên giang hồ chẳng kẻ nào không nể mặt ‘Thiên Sơn Nhất Kiếm’ ta đây, hôm nay không nhìn được lư sơn chân diện mục của ngươi, ta cũng không bỏ qua.”
Nghe danh hào ngời ngời của người này, đại đường nhất thời an tĩnh.Thiên Sơn Nhất Kiếm là hải tặc đang bị bạch đạo truy bắt, chuyên cướp bóc nhà ở của bạch đạo nhân sĩ, gặp người là giết. Hiện đã có mấy môn phái nhỏ bị diệt môn.Ước chừng vùng này ít có bạch đạo, Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng không thèm kiêng dè, bộ dạng thật kiêu căng.
Tiểu đồng lập tức chạy vào trù phòng báo cho Mạc Ly, y thở dài, vội ra giải quyết rắc rối.Xốc rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy Sửu Nô bị một đám vây lại, nhức đầu không thôi.
Thấy khách điếm lão bản đi ra, Thiên Sơn Nhất Kiếm kia coi như còn khách khí.
Mạc Ly nói: “Vị đại ca, không biết Sửu Nô nhà ta đã gây chuyện gì, hôm nay thôi thì để ta bồi tội với các vị.”
Thiên Sơn Nhất Kiếm kết huynh đệ với Thiết Lang Chuy, thấy thái độ ôn hòa của Mạc Ly, liền được voi đòi tiên, lấy danh hào của Thiết Lang Chuy làm vũ khí.Gã đó có một cây búa trăm cân, Thiết Lang Chuy vung nó như thường, búa đi tới đâu là đánh người huyết nhục lẫn lộn.
[4: Chuy: cái búa.]
Danh tiếng của Thiết Lang Chuy trên giang hồ không chỉ bởi vũ khí hắn dùng khiến người ta phải sợ, quan trọng hơn là tính tình háo sắc, nam nữ không tha. Giang hồ còn đồn đại rằng, phân thân của kẻ này còn khủng bố hơn cả cây búa gã mang, có thể móc hết huyết nhục trong huyệt nội người ta. Bị gã thượng thì chẳng mấy chốc chết là chết, tàn tật là tàn tật, rất kinh khủng.
Thiết Lang Chuy còn ở bên kêu gào: “Hôm nay nếu không thấy chân diện mục của đồ quỷ kia, bồi chúng ta một bàn há là xong.” Gã tiến lại gần, nhéo nhéo cái eo mảnh khảnh của Mạc Ly, “Trong đám tình nhân của ta đang thiếu một người biết nấu ăn nha, dù không xinh lắm, nhưng chẳng biết sao lại cứ nhớ ngươi…”
Lời hèn mọn còn chưa dứt, Thiết Lang Chuy đã bị một đĩa thức ăn bay vào mặt.Nhất thời xanh đỏ vàng trắng, lẫn lộn lủng lẳng trên gáy gã.
Thiết Lang Chuy mãi không thốt nên lời, chỉ thấy gân xanh nổi lên, vung búa lớn, nhằm vào đầu Sửu Nô.
Mạc Ly kinh hãi: “Coi chừng!”
Sửu Nô dùng khinh công hiểm, nhảy vọt lên mới toàn mạng dưới cây búa khổng lồ.
Nhìn hai thân ảnh đuổi theo nhau, Mạc Ly chợt nhớ Trình Cửu Nhụ đã nhắc, không được để Sửu Nô đề công vận khí, lòng lập tức như lửa đốt.