Chương : 69
Vương Thành đã thắp lên đèn hoa rực rỡ
, đèn lồng màu hồng ở hai bên đường đón gió lay động
, họa đống điêu lương
(nhà cửa hoa lệ, chạm khắc tinh tế)
, là tráng lệ mà nơi khác không thể có.
Thẩm Thiên Lăng ngồi trong xe ngựa cảm khái, “Dưới chân thiên tử, quả nhiên rất có tiền.”
“Lại đây.” Tần Thiếu Vũ gọi y.
“Làm gì” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi ở bên người hắn.
Tần Thiếu Vũ đem người kéo vào trong lòng, “Cho ta sờ chỗ nào beo béo một chút.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đã biết sẽ không nghiêm túc mà.
“Béo cho thấy ta nuôi rất tốt a.” Tần Thiếu Vũ nhéo một cái trên lưng hắn.
Bàn tay ấm áp rất thoải mái, Thẩm Thiên Lăng chủ động cọ ra một tư thế thoải mái, “Đói bụng rồi.” Thập phần cam chịu.
“Không thì mang ngươi ra ngoài ăn chút gì trước nha, ” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ăn xong rồi mới đến Hoàng cung.”
“Đầu bếp tốt nhất chẳng lẽ không phải đang ở Hoàng cung sao,” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, vì sao còn muốn ra ngoài ăn a.
“Vậy thì ngươi sai rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Toàn bộ đầu bếp tốt nhất đang ở Truy Ảnh Cung, người của Sở Uyên tính là cái gì chứ.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Bởi vì ta thích nhìn ngươi ăn.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Có đi hay không?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Chúng ta đi ăn vịt nướng đi.”
Tần Thiếu Vũ một ngụm đáp ứng, còn chưa kịp thu lại tay từ trong y phục của y, Thẩm Thiên Phàm đã vén rèm đi vào xe ngựa.
Thẩm tiểu thụ nhanh chóng ngồi thẳng, ánh mắt phi thường thuần khiết!
Vừa rồi chúng ta không có làm gì cả, hết thảy ngươi nhìn thấy đều là ảo giác.
Trong tay Thẩm Thiên Phàm cầm một bao điểm tâm, biểu tình rất phức tạp.
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh thu tay lai, thuận tiện thay Thẩm Thiên Lăng kéo chặt đai lưng
“Đây là trong xe ngựa, không thể thu liễm một chút sao.” Thẩm Thiên Phàm căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ một hồi, sau đó ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng nói, “Đã đói bụng rồi phải không? Tam ca có thay ngươi mua chút điểm tâm.”
“Chúng ta muốn đi ăn vịt nướng.” Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng.
“Đã là giờ Thìn (7h-9h tối), ở đâu có vịt nướng mà ăn.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Ăn chút điểm tâm này trước, ngày mai Tam ca mới mang ngươi đi ăn cái khác.”
“Tửu lâu đóng cửa ?” Biểu tình Thẩm Thiên Lăng rất thất vọng.
“Đóng cửa thì sao.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, “Chỉ cần ngươi muốn ăn, nhất định sẽ có.”
Thẩm Thiên Phàm nhíu mày, “Ngươi cũng quá chìu chuộng y rồi.”
“Chỉ một con vịt nướng mà đã gọi là chìu?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Tương lai cô nương nhà ai dám gả cho ngươi đây.”
“Đây là dưới chân thiên tử, làm việc không cần quá kiêu ngạo.” Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ.
“Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì, lấy đao đặt trên cổ đầu bếp?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, ta chấp nhận ra giá gấp bội, ngươi còn sợ không có người chịu làm sao.”
Thẩm Thiên Phàm: …
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng kéo tốt y phục, ánh mắt vô cùng sủng nịnh.
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy nam nhân của y quả thực không thể lãnh khốc hơn được nữa, vì thế ngoan ngoãn bị nắm tay ra xe ngựa, tàn nhẫn bỏ rơi Tam ca của mình.
Cái này gọi là đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Thẩm tam thiếu gia phát ra phiền muộn từ nội tâm.
Đạp Tuyết Bạch chở hai người, vui vẻ chạy vào trong ngõ nhỏ, bỏ lại đám người huyên náo ở xa xa.
“Ngươi rất quen thuộc với Vương Thành?” Thẩm Thiên Lăng có chút tò mò.
“Trước khi gặp được người, từng đến qua vài lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên cũng nhớ được bảy tám phần.”
“Vậy cũng đã rất nhiều năm rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Hàng năm đều sẽ có bản đồ mới đưa đến Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Cho nên yên tâm, nhất định sẽ không để ngươi đói bụng.”
Cư nhiên còn có công năng của bản đồ! Sùng bái của Thẩm tiểu thụ đối với năm nhân của y lại tăng thêm một bậc.
Xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, đằng trước quả nhiên biến xuất hiện một tòa kiến trúc điêu lan họa đống (lan can, xà ngang được chạm khắc tinh tế), mái lâu treo mấy dây lồng đèn đỏ rất lớn, vô cùng rực rỡ, chỉ là bên trong lại không thắp nhiều đèn đuốc.
“Vẫn là Vân Lam Thành tốt hơn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mặc kệ có trễ tới đâu, đều có thể tìm được quán ăn vặt và tửu lâu, đến nửa đêm mới nghỉ.”
“Mỗi nơi đều có thói quen sinh hoạt của riêng nó.” Tần Thiếu Vũ mang y xuống ngựa, “Bất quá không quan trọng, chỉ cần đầu bếp không chạy trốn, đêm nay ngươi nhất định có thể ăn được.”
“Tần huynh!” Khi hai người nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm rất hưng phấn, “Trùng hợp vậy!”
Thẩm Thiên Lăng quay đầu, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang ôm Hoàng Đại Tiên, vui vẻ bước ra từ bóng tối.
“Theo hết một đường, xác thực rất trùng hợp.” Tần Thiếu Vũ không chút lưu tình.
“Ngươi xem, bị phát hiện rồi.” Mộ Hàn Dạ nhìn Hoàng Đại Tiên, ánh mắt rất vô tội “Đều là vì A Hoàng không chịu trốn vào trong lòng ta.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Mộ huynh sao lại không cùng vào cung?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hai nước bang giao, nào có đạo lý nửa đêm vào cung.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Tuy nói lần này ta là vì A Hoàng mà đến, nhưng nếu muốn gặp Sở hoàng, hiển nhiên phải chọn vào ban ngày.”
“Khó thấy ngươi giữ quy củ như thế.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
“Không có biện pháp a, ta chỉ cầu có thể bớt chút chuyện thôi.” Mộ Hàn Dạ ngẩng đầu nhìn tửu lâu, “Muốn đi ăn cơm? Nhìn qua hình như đã sắp đóng cửa rồi.”
“Vậy Mộ huynh sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng đi vào bên trong, “Thứ cho không tiễn xa được.”
Kết quả tất nhiên là không cắt đuôi được! Mộ Hàn Dạ rất chủ động lại rất tự giác, mang theo Hoàng Đại Tiên cùng đi vào đại đường.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Tần Thiếu Vũ, vốn là định đưa thêm chút bạc để đầu bếp làm, nhưng sự thật đã chứng minh là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì tiểu nhị chỉ vừa liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng một cái, đã tức khắc hưng phấn đến hai má hồng nhuận, nhanh chóng giúp mọi người an bài chỗ ngồi và nước trà hạt dưa, hơn nữa còn thanh thanh cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu thực đơn.
“Theo như lời ngươi thì thứ gì cũng có sao?” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở tiểu nhị, “Đã rất muộn rồi.”
“Đều có đều có, chỉ cần là Thẩm công tử muốn ăn!” Tiểu nhị lập tức gật đầu điên cuồng, trong mắt lóe ra ánh sáng thần thánh của fan não tàn.
“Được rồi, vậy làm thứ ngươi vừa nói đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhanh một chút.”
Đầu tiểu nhị gật đến sắp bay mất, xoay người chạy như điên xuống lầu, rống cổ hô đến khí thế ngất trời, “Trương sư phụ, thức dậy làm vịt tiếp khách thôi! ! ! !”
Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa bị sặc nước trà.
Mộ Hàn Dạ tán thưởng tận đáy lòng, “Nhân sĩ trung thổ quả nhiên hiếu khách.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, rót nước trà nóng để Thẩm Thiên Lăng làm ấm tay.
Trù phòng ở hậu viện rất nhanh đã truyền đến chiên xào xé cắt, hương thơm lượn lờ trong không khí. Đã nhiều ngày chỉ luôn gấp rút lên đường, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được liền nuốt ngụm nước bọt.
“Lưỡi vịt xào đến đây.” Sau một lát, đầu bếp tự mình bưng đồ ăn lên, hiển nhiên cũng là vì muốn nhân cơ hội để ngắm Thẩm công tử một chút, lưu lại để về sau thổi phồng.
Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm tỏ vẻ cảm tạ với hắn, ai ngờ chỉ vừa cầm đũa còn chưa kịp ăn, từ cửa đã có hai nam nhân đi vào, một hắc y một hôi bào (hôi: màu xám), nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
“Khách quan thỉnh bên này.” Tóm lại nhất thời nửa khắc cũng không thể đóng cửa, một bàn là bận rộn hai bàn cũng là bận rộn, cho nên tiểu nhị rất nhiệt tình, đưa hai người đến một cái bàn nằm trong góc.
“Nấu hai bát mì, thêm vài món nhắm rượu.” Hôi bào nam tử nói, “Tốc độ càng nhanh càng tốt.”
“Được được.” Tiểu nhị ôm thực đơn chạy xuống lầu, lại suýt nữa đụng phải Hoàng Đại Tiên vừa mới đi lên lầu—— hắn mới vừa mới đi mao xí một chuyến, cho nên vẫn chưa nhìn thấy hai năm tử trên lầu.
“Ai nha.” Tiểu nhị vội vàng dừng bước, liên tục cười xin lỗi, “Khách quan chớ trách chớ trách.”
“Không sao cả, cũng do ta không tự mình nhìn đường.” Hoàng Đại Tiên cười cười, nghiêng người để tiểu nhị đi xuống lầu, vừa định trở vào bàn, thì hai nam tử ở trong góc trước đó cũng nghe được tiếng động, đồng loạt nhìn về phía này.
Hai bên đối diện, vẻ mặt Hoàng Đại Tiên đột nhiên cứng đờ.
“Hoàng Viễn?” Hắc y nam tử trong đó vỗ bàn đứng dậy, tùy tay cầm lấy bảo kiếm trên bàn.
Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn Mộ Hàn Dạ —— vốn tưởng rằng dựa theo tính tình của hắn, hẳn sẽ lập tức đằng đằng sát khí chạy lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ tình hình thực tế đã có chút thoát cương (không kiểm soát được), bởi vì Mộ Hàn Dạ đang vội vàng sửa sang lại tóc tai, để khi lên sân khấu có thể đẹp trai hơn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca ngươi bình thường chứ.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Đại khái là vì có Mộ Hàn Dạ ở đây, trong lòng Hoàng Viễn cũng không quá khẩn trương.
“Một thời gian không gặp, lá gan lớn không ít a.” Nam tử cười lạnh, “Nhìn thấy chúng ta còn không chạy?”
“Chu Giác đâu?” Hoàng Đại Tiên thản nhiên hỏi.
Vả mặt nam tử khẩn trương một chút, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Dù sao đây cũng là Vương đô Sở quốc, cho dù lá gan hắn có lớn tới đâu, cũng không tới mức dám nhắc đến tên của Chu Giác.
“Các ngươi cũng biết người này không thể ra ánh sáng sao.” Hoàng Đại Tiên bật cười, “Đúng là tự mình hiểu mình.”
Nam tử kia bị nói đến nghẹn, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, lại lo lắng hắn sẽ cá chết lưới rách kêu loạn dẫn quan binh tới, vì thế quyết đoán ra tay tấn công, muốn bắt người lại sau đó giao cho Chu Giác. Ai ngờ kiếm phong còn chưa tới gần Hoàng Đại Tiên, cổ tay đã đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, bảo kiếm cũng “leng keng” rơi trên mặt đất.
Một chiếc đũa trúc giống như phi tiêu, cắm vào cổ tay, máu chảy như trút nước.
Hoàng Đại Tiên quay đầu nhìn Mộ Hàn Dạ.
Thất Tuyệt Vương khoanh tay đón gió mà đứng, nhìn qua rất lãnh khốc uy mãnh, vì để tạo ra hiệu quả khí phách, hắn thậm chí không tiếc trời lạnh mà mở toang cửa sổ, khiến gió phần phật thổi tung vạt áo, thập phần điên cuồng.
Bằng hữu không biết để ý đến ai, nên Tần Thiếu Vũ đành phải dùng áo lông chồn bao Thẩm Thiên Lăng lại, tránh y bị gió thổi cảm lạnh.
Lúc trước hai nam tử kia vẫn chưa chú ý tới bàn bên này, hiện tại nhìn theo ánh mắt Hoàng Đại Tiên, mới đột nhiên phát hiện ra Tần Thiếu Vũ thế nhưng cũng ở đây, nhất thời đại kinh thất sắc, nghĩ muốn chạy trốn.
Kết quả tất nhiên chạy không thoát.
Mộ Hàn Dạ bay lên một cước đá bay cái bàn, đè hai người kia lại, tiếp đó dùng vẻ mặt thâm tình đi qua, thuận thế giữ chặt tay Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng có bị dọa sợ không?”
Hoàng Đại Tiên lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ hướng dẫn từng bước, “A Hoàng không cần cậy mạnh, nếu trong lòng sợ hãi, ôm ấp của bổn vương tùy thời rộng mở vì ngươi.”
Hoàng Đại Tiên như trước lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ rất thất vọng, vì thế đá hắc y nam tử kia một cước.
Nam tử phun ra một búng máu, Hoàng Đại Tiên dùng ánh mắt thập phần không biết nói gì nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Tâm tình không tốt, ai bảo vừa rồi hắn muốn tổn thương ngươi
Cho nên ngươi liền đá bậy sao? Trong lòng Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Ngươi định xử trí hai người này như thế nào?”
Mộ Hàn Dạ một giây do dự cũng không có, nói, “Chặt tay trước.”
Hai mắt nam tử đầy kinh hoảng, cổ tay vẫn luôn đau đớn liên hồi, thương thế như vậy đã là không thể chịu đựng, huống chi là chặt tay? !
“Tùy ngươi.” Đã quen với phong cách hành sự của hắn, Hoàng Đại Tiên cũng chưa từng nhiều lời, xoay người trở về bàn.
Mộ Hàn Dạ ôn nhu nhìn chăm chú thân ảnh của đó, ngay sau đó lại thay đổi thành khuôn mặt tu la, lạnh lùng nhìn hai nam tử nằm trên đất —— tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh, quả thực khiến người ta nhìn không kịp.
“Ngươi cảm thấy cái tay nào dư thừa?” Mộ Hàn Dạ thản nhiên hỏi.
Tiểu nhị bưng đồ ăn lên lầu, sau đó dè dặt đứng trên bậc thang nhìn nhìn, sau khi xác định trên lầu không có đánh đấm, mới nhanh chóng chạy tới đem đồ ăn đặt lên bàn.
“Mấy tên tiểu mao tặc mà thôi, không cần sợ hãi.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, “Chúng ta không muốn làm lớn chuyện, có thể thỉnh tiểu ca đây xem như cái gì cũng không thấy được không?”
“Tất nhiên tất nhiên.” Tiểu nhị nhận bạc, mặt mày hớn hở!
Rốt cuộc là cái vận cứt chó gì mà có thể khiến Thẩm công tử nói nhiều với mình như vậy chứ! Tuy rằng chuyện này không thể đem ra ngoài khoe khoang, nhưng vẫn rất kích động a.
“Ngươi là ai?” Nam tử cố nén đau nhức hỏi hắn.
Mộ Hàn Dạ trắng trợn nói, “Người trong lòng của A Hoàng.”
Nam tử rõ ràng có chút bất ngờ.
“Ngươi quen biết hắn bao lâu rồi?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Nam tử dừng một lát, giống như đang suy xét xem có nên nói hay không.
“Đây là cơ hội giữ mạng duy nhất của ngươi.” Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói.
Nam tử còn đang do dự, hôi bào nhân ở bên cạnh hắn đã chủ động nói, “Chúng ta đều cùng nhau lớn lên với hắn.” (Chỗ này mình thay đổi câu cú 1 chút, nhưng ý nghĩ vẫn vậy nha^^~)
Mộ Hàn Dạ nghe vậy liền hứng thú, như thế xem ra, hai người này có tám chín phần là tâm phúc của Chu Giác? Đương nhiên tâm phúc gì đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bốn chữ lấp lánh ánh vàng Cùng! Nhau! Lớn! Lên, vì thế Thất Tuyệt Vương quyết đoán thay đổi chủ ý, hướng ngoài cửa sổ huýt sáo một tiếng, sau khi gọi ảnh vệ tới dặn dò vài câu, liền kéo hai người kia xuống.
“Ngươi muốn mang bọn họ đi đâu?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Tạm thời giữ lại, nói không chừng có thể moi ra một ít chuyện của Chu Giác.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở trên ghế, “Ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp phải, đây gọi là có được mà chẳng tốn công.”
Thẩm Thiên Lăng thật lòng cảm thấy vận khí của mình không khỏi có chút kỳ lạ rồi, cư nhiên như vậy cũng có thể gặp phải phản tặc.
“Coi như là chuyện tốt.” Tần Thiếu Vũ đút cho y một viên bánh trôi hoa quế, “Đã nói Lăng nhi là phúc tinh mà.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất tha thiết, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ngươi cũng muốn được đút?”
Mộ Hàn Dạ quyết đoán gật đầu, hơn nữa vui vẻ nói, “A Hoàng nguyện ý?”
“Ta nguyện ý hay không không quan trọng.” Hoàng Đại Tiên buông chén rượu, “Chỉ sợ Thẩm công tử sẽ không nguyện ý, Tần cung chủ cũng sẽ đập ngươi.”
Mộ Hàn Dạ: …
Thẩm Thiên Lăng cúi đầu nghẹn cười, ngay cả bả vai cũng run lên.
Tần Thiếu Vũ như cười như không, cũng rất có hưng trí nhìn Mộ Hàn Dạ.
Thất Tuyệt Vương ngữ điệu sủng nịnh, “A Hoàng thật là tiểu nhân nhi nghịch ngợm
Da đầu Thẩm Thiên Lăng run lên, nhanh chóng uống một hớp rượu nếp lớn cho đỡ sợ.
Hoàng Đại Tiên lại là mặt không đổi sắc, tiếp tục tự mình ăn thức ăn, hiển nhiên đã sớm quen với tình huống kinh người này.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng cảm khái, loại ngày tháng thế này cũng không dễ sống a…
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, liền song song cáo từ rời đi. Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên trở về khách sạn, Thẩm Thiên Lăng thì cùng Tần Thiếu Vũ trở lại Hoàng cung
“Cung chủ, công tử.” Mấy ám vệ cũng đang ở dưới lầu uống canh hoành thánh, sắc mặt rất hồng nhuận, nhưng lại có chút bơ phờ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Ám vệ lập tức cáo trạng, “Thủ hạ của Thất Tuyệt Vương không để ý tới chúng ta.” Quả thực không thể chịu nổi a, chúng ta chỉ là muốn làm quen với đồng bọn đến từ dị quốc thôi mà a!
Cư nhiên bị cự tuyệt tàn khốc.
Phi thường đau khổ.
Hết
Thẩm Thiên Lăng ngồi trong xe ngựa cảm khái, “Dưới chân thiên tử, quả nhiên rất có tiền.”
“Lại đây.” Tần Thiếu Vũ gọi y.
“Làm gì” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi ở bên người hắn.
Tần Thiếu Vũ đem người kéo vào trong lòng, “Cho ta sờ chỗ nào beo béo một chút.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đã biết sẽ không nghiêm túc mà.
“Béo cho thấy ta nuôi rất tốt a.” Tần Thiếu Vũ nhéo một cái trên lưng hắn.
Bàn tay ấm áp rất thoải mái, Thẩm Thiên Lăng chủ động cọ ra một tư thế thoải mái, “Đói bụng rồi.” Thập phần cam chịu.
“Không thì mang ngươi ra ngoài ăn chút gì trước nha, ” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Ăn xong rồi mới đến Hoàng cung.”
“Đầu bếp tốt nhất chẳng lẽ không phải đang ở Hoàng cung sao,” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, vì sao còn muốn ra ngoài ăn a.
“Vậy thì ngươi sai rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Toàn bộ đầu bếp tốt nhất đang ở Truy Ảnh Cung, người của Sở Uyên tính là cái gì chứ.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Bởi vì ta thích nhìn ngươi ăn.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Có đi hay không?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Chúng ta đi ăn vịt nướng đi.”
Tần Thiếu Vũ một ngụm đáp ứng, còn chưa kịp thu lại tay từ trong y phục của y, Thẩm Thiên Phàm đã vén rèm đi vào xe ngựa.
Thẩm tiểu thụ nhanh chóng ngồi thẳng, ánh mắt phi thường thuần khiết!
Vừa rồi chúng ta không có làm gì cả, hết thảy ngươi nhìn thấy đều là ảo giác.
Trong tay Thẩm Thiên Phàm cầm một bao điểm tâm, biểu tình rất phức tạp.
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh thu tay lai, thuận tiện thay Thẩm Thiên Lăng kéo chặt đai lưng
“Đây là trong xe ngựa, không thể thu liễm một chút sao.” Thẩm Thiên Phàm căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ một hồi, sau đó ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng nói, “Đã đói bụng rồi phải không? Tam ca có thay ngươi mua chút điểm tâm.”
“Chúng ta muốn đi ăn vịt nướng.” Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng.
“Đã là giờ Thìn (7h-9h tối), ở đâu có vịt nướng mà ăn.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Ăn chút điểm tâm này trước, ngày mai Tam ca mới mang ngươi đi ăn cái khác.”
“Tửu lâu đóng cửa ?” Biểu tình Thẩm Thiên Lăng rất thất vọng.
“Đóng cửa thì sao.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, “Chỉ cần ngươi muốn ăn, nhất định sẽ có.”
Thẩm Thiên Phàm nhíu mày, “Ngươi cũng quá chìu chuộng y rồi.”
“Chỉ một con vịt nướng mà đã gọi là chìu?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Tương lai cô nương nhà ai dám gả cho ngươi đây.”
“Đây là dưới chân thiên tử, làm việc không cần quá kiêu ngạo.” Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ.
“Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì, lấy đao đặt trên cổ đầu bếp?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, ta chấp nhận ra giá gấp bội, ngươi còn sợ không có người chịu làm sao.”
Thẩm Thiên Phàm: …
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng kéo tốt y phục, ánh mắt vô cùng sủng nịnh.
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy nam nhân của y quả thực không thể lãnh khốc hơn được nữa, vì thế ngoan ngoãn bị nắm tay ra xe ngựa, tàn nhẫn bỏ rơi Tam ca của mình.
Cái này gọi là đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Thẩm tam thiếu gia phát ra phiền muộn từ nội tâm.
Đạp Tuyết Bạch chở hai người, vui vẻ chạy vào trong ngõ nhỏ, bỏ lại đám người huyên náo ở xa xa.
“Ngươi rất quen thuộc với Vương Thành?” Thẩm Thiên Lăng có chút tò mò.
“Trước khi gặp được người, từng đến qua vài lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên cũng nhớ được bảy tám phần.”
“Vậy cũng đã rất nhiều năm rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Hàng năm đều sẽ có bản đồ mới đưa đến Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Cho nên yên tâm, nhất định sẽ không để ngươi đói bụng.”
Cư nhiên còn có công năng của bản đồ! Sùng bái của Thẩm tiểu thụ đối với năm nhân của y lại tăng thêm một bậc.
Xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, đằng trước quả nhiên biến xuất hiện một tòa kiến trúc điêu lan họa đống (lan can, xà ngang được chạm khắc tinh tế), mái lâu treo mấy dây lồng đèn đỏ rất lớn, vô cùng rực rỡ, chỉ là bên trong lại không thắp nhiều đèn đuốc.
“Vẫn là Vân Lam Thành tốt hơn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mặc kệ có trễ tới đâu, đều có thể tìm được quán ăn vặt và tửu lâu, đến nửa đêm mới nghỉ.”
“Mỗi nơi đều có thói quen sinh hoạt của riêng nó.” Tần Thiếu Vũ mang y xuống ngựa, “Bất quá không quan trọng, chỉ cần đầu bếp không chạy trốn, đêm nay ngươi nhất định có thể ăn được.”
“Tần huynh!” Khi hai người nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm rất hưng phấn, “Trùng hợp vậy!”
Thẩm Thiên Lăng quay đầu, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang ôm Hoàng Đại Tiên, vui vẻ bước ra từ bóng tối.
“Theo hết một đường, xác thực rất trùng hợp.” Tần Thiếu Vũ không chút lưu tình.
“Ngươi xem, bị phát hiện rồi.” Mộ Hàn Dạ nhìn Hoàng Đại Tiên, ánh mắt rất vô tội “Đều là vì A Hoàng không chịu trốn vào trong lòng ta.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Mộ huynh sao lại không cùng vào cung?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hai nước bang giao, nào có đạo lý nửa đêm vào cung.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Tuy nói lần này ta là vì A Hoàng mà đến, nhưng nếu muốn gặp Sở hoàng, hiển nhiên phải chọn vào ban ngày.”
“Khó thấy ngươi giữ quy củ như thế.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
“Không có biện pháp a, ta chỉ cầu có thể bớt chút chuyện thôi.” Mộ Hàn Dạ ngẩng đầu nhìn tửu lâu, “Muốn đi ăn cơm? Nhìn qua hình như đã sắp đóng cửa rồi.”
“Vậy Mộ huynh sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng đi vào bên trong, “Thứ cho không tiễn xa được.”
Kết quả tất nhiên là không cắt đuôi được! Mộ Hàn Dạ rất chủ động lại rất tự giác, mang theo Hoàng Đại Tiên cùng đi vào đại đường.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Tần Thiếu Vũ, vốn là định đưa thêm chút bạc để đầu bếp làm, nhưng sự thật đã chứng minh là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì tiểu nhị chỉ vừa liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng một cái, đã tức khắc hưng phấn đến hai má hồng nhuận, nhanh chóng giúp mọi người an bài chỗ ngồi và nước trà hạt dưa, hơn nữa còn thanh thanh cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu thực đơn.
“Theo như lời ngươi thì thứ gì cũng có sao?” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở tiểu nhị, “Đã rất muộn rồi.”
“Đều có đều có, chỉ cần là Thẩm công tử muốn ăn!” Tiểu nhị lập tức gật đầu điên cuồng, trong mắt lóe ra ánh sáng thần thánh của fan não tàn.
“Được rồi, vậy làm thứ ngươi vừa nói đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhanh một chút.”
Đầu tiểu nhị gật đến sắp bay mất, xoay người chạy như điên xuống lầu, rống cổ hô đến khí thế ngất trời, “Trương sư phụ, thức dậy làm vịt tiếp khách thôi! ! ! !”
Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa bị sặc nước trà.
Mộ Hàn Dạ tán thưởng tận đáy lòng, “Nhân sĩ trung thổ quả nhiên hiếu khách.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, rót nước trà nóng để Thẩm Thiên Lăng làm ấm tay.
Trù phòng ở hậu viện rất nhanh đã truyền đến chiên xào xé cắt, hương thơm lượn lờ trong không khí. Đã nhiều ngày chỉ luôn gấp rút lên đường, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được liền nuốt ngụm nước bọt.
“Lưỡi vịt xào đến đây.” Sau một lát, đầu bếp tự mình bưng đồ ăn lên, hiển nhiên cũng là vì muốn nhân cơ hội để ngắm Thẩm công tử một chút, lưu lại để về sau thổi phồng.
Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm tỏ vẻ cảm tạ với hắn, ai ngờ chỉ vừa cầm đũa còn chưa kịp ăn, từ cửa đã có hai nam nhân đi vào, một hắc y một hôi bào (hôi: màu xám), nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
“Khách quan thỉnh bên này.” Tóm lại nhất thời nửa khắc cũng không thể đóng cửa, một bàn là bận rộn hai bàn cũng là bận rộn, cho nên tiểu nhị rất nhiệt tình, đưa hai người đến một cái bàn nằm trong góc.
“Nấu hai bát mì, thêm vài món nhắm rượu.” Hôi bào nam tử nói, “Tốc độ càng nhanh càng tốt.”
“Được được.” Tiểu nhị ôm thực đơn chạy xuống lầu, lại suýt nữa đụng phải Hoàng Đại Tiên vừa mới đi lên lầu—— hắn mới vừa mới đi mao xí một chuyến, cho nên vẫn chưa nhìn thấy hai năm tử trên lầu.
“Ai nha.” Tiểu nhị vội vàng dừng bước, liên tục cười xin lỗi, “Khách quan chớ trách chớ trách.”
“Không sao cả, cũng do ta không tự mình nhìn đường.” Hoàng Đại Tiên cười cười, nghiêng người để tiểu nhị đi xuống lầu, vừa định trở vào bàn, thì hai nam tử ở trong góc trước đó cũng nghe được tiếng động, đồng loạt nhìn về phía này.
Hai bên đối diện, vẻ mặt Hoàng Đại Tiên đột nhiên cứng đờ.
“Hoàng Viễn?” Hắc y nam tử trong đó vỗ bàn đứng dậy, tùy tay cầm lấy bảo kiếm trên bàn.
Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn Mộ Hàn Dạ —— vốn tưởng rằng dựa theo tính tình của hắn, hẳn sẽ lập tức đằng đằng sát khí chạy lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ tình hình thực tế đã có chút thoát cương (không kiểm soát được), bởi vì Mộ Hàn Dạ đang vội vàng sửa sang lại tóc tai, để khi lên sân khấu có thể đẹp trai hơn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca ngươi bình thường chứ.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Đại khái là vì có Mộ Hàn Dạ ở đây, trong lòng Hoàng Viễn cũng không quá khẩn trương.
“Một thời gian không gặp, lá gan lớn không ít a.” Nam tử cười lạnh, “Nhìn thấy chúng ta còn không chạy?”
“Chu Giác đâu?” Hoàng Đại Tiên thản nhiên hỏi.
Vả mặt nam tử khẩn trương một chút, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Dù sao đây cũng là Vương đô Sở quốc, cho dù lá gan hắn có lớn tới đâu, cũng không tới mức dám nhắc đến tên của Chu Giác.
“Các ngươi cũng biết người này không thể ra ánh sáng sao.” Hoàng Đại Tiên bật cười, “Đúng là tự mình hiểu mình.”
Nam tử kia bị nói đến nghẹn, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, lại lo lắng hắn sẽ cá chết lưới rách kêu loạn dẫn quan binh tới, vì thế quyết đoán ra tay tấn công, muốn bắt người lại sau đó giao cho Chu Giác. Ai ngờ kiếm phong còn chưa tới gần Hoàng Đại Tiên, cổ tay đã đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, bảo kiếm cũng “leng keng” rơi trên mặt đất.
Một chiếc đũa trúc giống như phi tiêu, cắm vào cổ tay, máu chảy như trút nước.
Hoàng Đại Tiên quay đầu nhìn Mộ Hàn Dạ.
Thất Tuyệt Vương khoanh tay đón gió mà đứng, nhìn qua rất lãnh khốc uy mãnh, vì để tạo ra hiệu quả khí phách, hắn thậm chí không tiếc trời lạnh mà mở toang cửa sổ, khiến gió phần phật thổi tung vạt áo, thập phần điên cuồng.
Bằng hữu không biết để ý đến ai, nên Tần Thiếu Vũ đành phải dùng áo lông chồn bao Thẩm Thiên Lăng lại, tránh y bị gió thổi cảm lạnh.
Lúc trước hai nam tử kia vẫn chưa chú ý tới bàn bên này, hiện tại nhìn theo ánh mắt Hoàng Đại Tiên, mới đột nhiên phát hiện ra Tần Thiếu Vũ thế nhưng cũng ở đây, nhất thời đại kinh thất sắc, nghĩ muốn chạy trốn.
Kết quả tất nhiên chạy không thoát.
Mộ Hàn Dạ bay lên một cước đá bay cái bàn, đè hai người kia lại, tiếp đó dùng vẻ mặt thâm tình đi qua, thuận thế giữ chặt tay Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng có bị dọa sợ không?”
Hoàng Đại Tiên lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ hướng dẫn từng bước, “A Hoàng không cần cậy mạnh, nếu trong lòng sợ hãi, ôm ấp của bổn vương tùy thời rộng mở vì ngươi.”
Hoàng Đại Tiên như trước lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ rất thất vọng, vì thế đá hắc y nam tử kia một cước.
Nam tử phun ra một búng máu, Hoàng Đại Tiên dùng ánh mắt thập phần không biết nói gì nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Tâm tình không tốt, ai bảo vừa rồi hắn muốn tổn thương ngươi
Cho nên ngươi liền đá bậy sao? Trong lòng Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Ngươi định xử trí hai người này như thế nào?”
Mộ Hàn Dạ một giây do dự cũng không có, nói, “Chặt tay trước.”
Hai mắt nam tử đầy kinh hoảng, cổ tay vẫn luôn đau đớn liên hồi, thương thế như vậy đã là không thể chịu đựng, huống chi là chặt tay? !
“Tùy ngươi.” Đã quen với phong cách hành sự của hắn, Hoàng Đại Tiên cũng chưa từng nhiều lời, xoay người trở về bàn.
Mộ Hàn Dạ ôn nhu nhìn chăm chú thân ảnh của đó, ngay sau đó lại thay đổi thành khuôn mặt tu la, lạnh lùng nhìn hai nam tử nằm trên đất —— tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh, quả thực khiến người ta nhìn không kịp.
“Ngươi cảm thấy cái tay nào dư thừa?” Mộ Hàn Dạ thản nhiên hỏi.
Tiểu nhị bưng đồ ăn lên lầu, sau đó dè dặt đứng trên bậc thang nhìn nhìn, sau khi xác định trên lầu không có đánh đấm, mới nhanh chóng chạy tới đem đồ ăn đặt lên bàn.
“Mấy tên tiểu mao tặc mà thôi, không cần sợ hãi.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, “Chúng ta không muốn làm lớn chuyện, có thể thỉnh tiểu ca đây xem như cái gì cũng không thấy được không?”
“Tất nhiên tất nhiên.” Tiểu nhị nhận bạc, mặt mày hớn hở!
Rốt cuộc là cái vận cứt chó gì mà có thể khiến Thẩm công tử nói nhiều với mình như vậy chứ! Tuy rằng chuyện này không thể đem ra ngoài khoe khoang, nhưng vẫn rất kích động a.
“Ngươi là ai?” Nam tử cố nén đau nhức hỏi hắn.
Mộ Hàn Dạ trắng trợn nói, “Người trong lòng của A Hoàng.”
Nam tử rõ ràng có chút bất ngờ.
“Ngươi quen biết hắn bao lâu rồi?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Nam tử dừng một lát, giống như đang suy xét xem có nên nói hay không.
“Đây là cơ hội giữ mạng duy nhất của ngươi.” Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói.
Nam tử còn đang do dự, hôi bào nhân ở bên cạnh hắn đã chủ động nói, “Chúng ta đều cùng nhau lớn lên với hắn.” (Chỗ này mình thay đổi câu cú 1 chút, nhưng ý nghĩ vẫn vậy nha^^~)
Mộ Hàn Dạ nghe vậy liền hứng thú, như thế xem ra, hai người này có tám chín phần là tâm phúc của Chu Giác? Đương nhiên tâm phúc gì đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bốn chữ lấp lánh ánh vàng Cùng! Nhau! Lớn! Lên, vì thế Thất Tuyệt Vương quyết đoán thay đổi chủ ý, hướng ngoài cửa sổ huýt sáo một tiếng, sau khi gọi ảnh vệ tới dặn dò vài câu, liền kéo hai người kia xuống.
“Ngươi muốn mang bọn họ đi đâu?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
“Tạm thời giữ lại, nói không chừng có thể moi ra một ít chuyện của Chu Giác.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở trên ghế, “Ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp phải, đây gọi là có được mà chẳng tốn công.”
Thẩm Thiên Lăng thật lòng cảm thấy vận khí của mình không khỏi có chút kỳ lạ rồi, cư nhiên như vậy cũng có thể gặp phải phản tặc.
“Coi như là chuyện tốt.” Tần Thiếu Vũ đút cho y một viên bánh trôi hoa quế, “Đã nói Lăng nhi là phúc tinh mà.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất tha thiết, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ngươi cũng muốn được đút?”
Mộ Hàn Dạ quyết đoán gật đầu, hơn nữa vui vẻ nói, “A Hoàng nguyện ý?”
“Ta nguyện ý hay không không quan trọng.” Hoàng Đại Tiên buông chén rượu, “Chỉ sợ Thẩm công tử sẽ không nguyện ý, Tần cung chủ cũng sẽ đập ngươi.”
Mộ Hàn Dạ: …
Thẩm Thiên Lăng cúi đầu nghẹn cười, ngay cả bả vai cũng run lên.
Tần Thiếu Vũ như cười như không, cũng rất có hưng trí nhìn Mộ Hàn Dạ.
Thất Tuyệt Vương ngữ điệu sủng nịnh, “A Hoàng thật là tiểu nhân nhi nghịch ngợm
Da đầu Thẩm Thiên Lăng run lên, nhanh chóng uống một hớp rượu nếp lớn cho đỡ sợ.
Hoàng Đại Tiên lại là mặt không đổi sắc, tiếp tục tự mình ăn thức ăn, hiển nhiên đã sớm quen với tình huống kinh người này.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng cảm khái, loại ngày tháng thế này cũng không dễ sống a…
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, liền song song cáo từ rời đi. Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên trở về khách sạn, Thẩm Thiên Lăng thì cùng Tần Thiếu Vũ trở lại Hoàng cung
“Cung chủ, công tử.” Mấy ám vệ cũng đang ở dưới lầu uống canh hoành thánh, sắc mặt rất hồng nhuận, nhưng lại có chút bơ phờ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Ám vệ lập tức cáo trạng, “Thủ hạ của Thất Tuyệt Vương không để ý tới chúng ta.” Quả thực không thể chịu nổi a, chúng ta chỉ là muốn làm quen với đồng bọn đến từ dị quốc thôi mà a!
Cư nhiên bị cự tuyệt tàn khốc.
Phi thường đau khổ.
Hết