Chương 8: Nông thôn - 8
Edit: Ji
[Nỗi kinh hoàng trong sương mù]
- ----o0o-----
Bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời xám xịt, khắp vùng núi và cánh đồng chìm trong sương mù.
Thôn Vạn Hoành yên tĩnh, thỉnh thoảng những người nông dân dậy sớm lại xách dụng cụ ra đồng làm việc trong sương trắng.
Cây lúa mới trồng cần tưới nước bảo vệ, phun thuốc diệt cỏ để diệt cỏ, những ngày mưa còn phải tát nước.
Trương Giang Hà, người sống ở phía tây của thôn, vác cuốc, bước đi vững chắc trên những con đường đất xen lẫn cánh đồng.
Sương mù mù mịt, gã nhìn không rõ, dựa vào trí nhớ đi về phía cánh đồng của mình, đi được hơn mười phút, sương mù càng dày đặc hơn, gã cau mày, thận trọng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ngón chân của gã đá phải thứ gì đó, gã gần như mất thăng bằng, vội vàng lảo đảo lùi lại để ổn định cơ thể, cùng lúc đó, một mùi tanh hôi xộc vào mũi khiến gã buồn nôn.
Trương Giang Hà bối rối cúi đầu xuống, mơ hồ nhìn thấy một bàn tay màu xanh tím.
"Cái gì vậy?"
Sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế, gã cầm chiếc cuốc vác trên vai chọc chọc về phía trước, đụng phải một vật lớn, gã lấy hết dũng khí tiến lên một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay run rẩy sờ soạng.
Chạm vào, gã liền sờ phải một xác chết lạnh lẽo.
Đúng vậy, là xác chết!
"—— Chết —— người —— —— chết người!!!"
***
Tần Tiểu Du tỉnh dậy bởi tiếng còi cảnh sát.
Âm thanh "U u u u" nhanh chóng làm xáo trộn giấc mơ của cậu, cậu đang mơ mình ăn bánh kem ở nhà Lý tiên sinh, tiếng còi cảnh sát chói tai vù qua, cậu lập tức tỉnh lại.
Cậu ôm chăn, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy.
Dưới lầu, Vương Xuân Lan hét lên: "Tiểu Du, mau dậy đi! Sắp muộn học rồi!"
Tần Tiểu Du lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã sáu giờ bốn mươi.
Cậu ngủ sâu như vậy sao?
Cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Cậu vội vàng mặc đồng phục, vuốt đám tóc rối xuống, rồi vội vàng mà xuống tầng hai, vào thư phòng, nhặt cặp sách đã sắp sẵn tối qua rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.
Ở tầng dưới, Vương Xuân Lan chuẩn bị bữa sáng, Tần Lâm và Tần Phi Dược ngồi vào bàn, mỗi người ăn một bát đậu hũ ngọt, bánh quẩy cùng màn thầu, ăn một cách thích thú.
Tần Tiểu Du ném cặp sách lên ghế, với tay lấy màn thầu, Vương Xuân Lan dùng đũa gõ cho một cái. "Trước tiên đánh răng rửa mặt đi."
Tần Tiểu Du xoa bàn tay đau nhức của mình, ấm ức nói: "Đã muộn rồi mẹ".
"Không kịp cũng phải đánh răng rửa mặt." Vương Xuân Lan nhướng mày.
Tần Tiểu Du lè lưỡi xoay người đi vào phòng vệ sinh ở tầng một, chưa đầy hai phút, đánh răng xong, quay trở lại bàn, trên tóc nước vẫn nhỏ giọt, háo hức cầm lấy màn thầu, há to miệng cắn một miếng.
Vương Xuân Lan đưa cho cậu một bát đậu hũ có đường.
Đậu phụ có màu trắng và mềm, ăn kèm với màn thầu và bánh quẩy sẽ rất ngon.
Tần Tiểu Du vừa mới uống hai thìa đậu phụ, Tần Lâm đã ăn xong liền đứng dậy, cầm cặp sách chuẩn bị đi học.
Vương Xuân Lan gọi y: "Tiểu Lâm, chờ Tiểu Du một chút."
Tần Lâm gật đầu, từ trong cặp sách lấy ra cuốn sách ngữ văn.
Tần Tiểu Du dùng sức gặm màn thầu, nuốt một ngụm, mơ hồ hỏi: "Mẹ, sao mẹ không đánh thức con sớm hơn?"
Vương Xuân Lan liếc cậu một cái, tức giận nói: "Con ngủ như lợn, kêu thế nào cũng không dậy nổi."
Tần Tiểu Du rên rỉ.
Tại sao lại so sánh mình với lợn chứ?
Có con lợn nào gầy như cậu không?
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng còi cảnh sát, Tần Tiểu Du nhìn ra ngoài cổng, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương Xuân Lan cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cậu: "Nhóc con đừng hỏi nhiều nữa, ăn nhanh đi."
Tần Tiểu Du mím môi, nhai xong màn thầu, ăn nửa que bánh quẩy, uống đậu hũ, dùng mu bàn tay lau miệng rồi cầm cặp sách trên ghế lên.
"Anh trai, chúng ta đi thôi."
Tần Lâm nhét quyển ngữ văn vào cặp rồi đi theo Tần Tiểu Du.
Vương Xuân Lan nhìn hai anh em rời nhà, lo lắng nói với Tần Phi Dược: "Gần đây trong thôn thật sự không yên bình!"
Tần Phi Dược chậm rãi uống đậu hũ: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng suy nghĩ nhiều."
Vương Xuân Lan bẻ màn thầu, lắc đầu không đồng tình: "Một lần thì là ngoài ý muốn, nhưng lần hai thì chưa chắc. Tôi phải tìm trưởng thôn có ý kiến, thôn sẽ thành lập đội tuần tra đề đề phòng."
Thấy vợ chủ động như vậy, Tần Phi Dược cũng không phản đối.
Mặt trời ló dạng, sương mù tan đi, chỉ còn những đỉnh núi xa xa vẫn bị bao phủ bởi một lớp trắng mờ ảo.
Tần Tiểu Du đi ngang qua sân phơi lúa, nhìn thấy xe cảnh sát, trưởng thôn cùng mấy cán bộ vây quanh bốn người cảnh sát, bọn họ không biết nói gì, vẻ mặt kích động.
Cậu tò mò muốn bước tới, nhưng Tần Lâm đã nắm chặt cổ tay cậu: "Nhanh lên, sắp trễ rồi."
Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Tần Lâm, Tần Tiểu Du mím môi, miễn cưỡng bị kéo ra ngoài.
Tần Lâm mắt nhìn thẳng, bước đi rất nhanh, Tần Tiểu Du phải đuổi theo mới theo kịp.
Hai người bước vào cổng trường lúc 6 giờ 58 phút.
Tần Lâm buông tay em trai mình ra, đi về phía lớp 5.
Tần Tiểu Du gãi gãi đầu, xoay người đi về phòng học. Vừa bước vào cửa đã thấy các bạn cùng lớp đang tụ tập thành từng nhóm hai, ba người, đang thảo luận một điều gì đó rất thần bí.
"Các cậu nói cái gì đấy?" Tần Tiểu Du ngồi xuống chỗ ngồi, quay đầu hỏi Thạch Đại Hải ở bàn sau.
Thạch Đại Hải lấy tay che miệng, thấp giọng nói: "Trong thôn lại có người chết."
"Lại có người chết?" Tần Tiểu Du đầu tiên là hoang mang, sau đó kinh ngạc.
Thạch Đại Hải nói: "Cậu có thấy xe cảnh sát đậu ở sân phơi lúa không?"
Tần Tiểu Du gật đầu: "Có thấy."
"Tôi nghe bà nhà bên cạnh nói chú Trương ở phía Tây thôn khi đi làm đồng đã phát hiện ra xác chết." Dừng một chút, y nắm lấy cổ tay Tần Tiểu Du, vẻ mặt hoảng sợ: "Xác chết đó... giống như chị A Lan, lượng máu trong cơ thể đã mất đi một nửa."
Đồng tử của Tần Tiểu Du co rút, thái dương giật giật đau đớn, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, như bị che bởi một tấm màn che, khó nhìn rõ.
"Cậu có biết ai đã chết không?" Thạch Đại Hải thanh âm run rẩy.
"...Ai?" Tần Tiểu Du theo bản năng hỏi.
Thạch Đại Hải liếc nhìn về phía trước bên trái của lớp học. "Cha của Lý Bảo."
Tần Tiểu Du đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc ghế trống ở hàng thứ ba bên trái.
"Reng——"
Khi tiếng chuông vào học vang lên, Lý Bảo cũng không xuất hiện.
Lớp trưởng Lý Nguyệt ôm một chồng sách bài tập đi đến bàn của Tần Tiểu Du, thúc giục: "Bạn học Tần, bài tập về nhà."
Tần Tiểu Du lấy cuốn sách bài tập về nhà trong cặp ra và đưa cho cô.
Lý Nguyệt thu bài tập về nhà và nhìn Vương Diễm, nhưng lại ngần ngại không dám nói.
Vương Diễm nhắm mắt làm ngơ với cô, tiếp tục cầm bút chì vẽ lên cuốn vở trống.
Bài tập về nhà?
Tất nhiên là không làm rồi.
Vương Diễm tự tin nói.
Lý Nguyệt im lặng bước đi, đặt chồng sách bài tập lên bàn giáo viên.
Vương Diễm đắc ý xoay bút, quay về phía Tần Tiểu Du: "Lý Nguyệt và Lý Bảo là chị em họ, người chết là chú của cậu ta. Nhưng nhìn cậu ta xem, có chút đau lòng nào không?"
"Ồ." Tần Tiểu Du tùy ý đáp lại, không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của cô ta, gõ nhẹ vào đầu mình. Cậu luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó nhưng lại không thể nhớ ra.
Cô Từ chủ nhiệm lớp bước vào, liếc nhìn vị trí của Lý Bảo, thở dài rồi bước lên bục giảng.
"Các em, bắt đầu học thôi".
Tiết học đầu tiên kết thúc, cô Từ thông báo: "Thầy Hoắc đã xin nghỉ phép. Tiết học ngôn ngữ Ciro và tiết âm nhạc hôm nay sẽ được thay thế bằng ngữ văn và toán."
"Hả? Thật sao?"
"Thầy Hoắc xin nghỉ? Không phải chứ ——"
"Có thể đổi sang tiết thể dục được không?"
"Oh! No!"
"Khi nào thầy Hoắc mới về?"
Lớp học ồn ào, học sinh kêu la, cô Từ nở nụ cười bất lực.
Trước khi thầy Hoắc đến, không phải họ đều học ngữ văn và toán sao? Mới có nửa tháng mà đã quên mất thói quen này à? Chờ khi thầy Hoắc hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ giảng dạy trở về thành phố, những đứa trẻ này sẽ khóc lớn thế nào chứ?
Cô Từ an ủi vài câu rồi ôm vở bài tập rời khỏi lớp.
Các bạn cùng lớp vẫn đang bất mãn kêu la, nhưng Tần Tiểu Du lại nhẹ nhàng thở ra.
Thầy Hoắc xin nghỉ phép?
Thật tuyệt!
Thầy Hoắc không có mặt ở trường nên mẹ cậu sẽ không thể nói chuyện đội bóng với thầy.
"Tiểu Du." Thạch Đại Hải chọc vào lưng Tần Tiểu Du.
"Hả?" Tần Tiểu Du quay người lại.
"Ngày mai là thứ bảy, buổi chiều chúng ta lên núi chơi đi!" Thạch Đại Hải nhiệt tình hỏi.
Gần thôn Vạn Hoành có núi Đại Minh, trên núi có nhiều tài nguyên, mỗi nhà đều có một mảnh vườn trên núi, có thể trồng trọt gì cũng được. Nhà Tần Tiểu Du trồng khoai lang, nhà Thạch Đại Hải trồng cam.
Cứ vào tháng 5, tháng 6, khi mâm xôi dại chín đỏ, trẻ con trong thôn rất thích chạy lên núi.
Quả mâm xôi có vị chua chua ngọt ngọt, ăn cực kỳ ngon.
Tần Tiểu Du nghe lời đề nghị của Thạch Đại Hải, động tâm: "Được, ngoài chúng ta còn ai đi cùng không?".
"Tiểu Hắc và A Trung." Thạch Đại Hải nói: "Bọn họ còn muốn nấu cơm, dã ngoại nữa."
Núi Đại Minh có thảm thực vật rậm rạp, có thác nước, suối, núi đá kỳ lạ và phong cảnh đẹp, là nơi thích hợp cho những chuyến dã ngoại, vui chơi.
"Thêm tôi vào nữa!" Vương Diễm bên cạnh xen mồm vào.
Thạch Đại Hải và Tần Tiểu Du nhìn nhau, kiên quyết lắc đầu. Vương Diễm tính xấu, không ai muốn chơi với cô ta. Hơn nữa, họ đều là con trai nên sẽ rất bất tiện khi dẫn theo một đứa con gái.
Vương Diễm khịt mũi: "Có ý gì?"
Thạch Đại Hải co rúm người lại, nhìn Tần Tiểu Du cầu cứu.
Vì mẹ của Vương Diễm là hiệu trưởng nên nhiều người sợ cô ta, ngoại trừ những học sinh làm tùy tùng để lấy lòng cô ta, những học sinh khác đều tránh xa cô.
Tần Tiểu Du là một trong số ít người không sợ Vương Diễm, dưới ánh mắt tức giận của Vương Diễm, cậu bình tĩnh xoa mũi: "Trong núi có rắn, cậu chắc chắn muốn đi cùng chúng tôi sao?"
Nghe thấy từ rắn, mặt Vương Diễm tái nhợt.
Khi còn nhỏ, cô ta bị rắn độc cắn suýt chết, rất may trong thôn có thầy lang biết cách giải độc, cứu sống cô ta. Ấn tượng sâu sắc đến mức sắc mặt cô ta thay đổi khi nghe thấy từ "rắn".
"Quên đi, không thèm chơi với mấy tên con trai thối các cậu." Vương Diễm nghiến răng nghiến lợi.
Bị gọi là "mấy tên con trai thối", Tần Hiểu Du nhún vai thờ ơ.
Buổi trưa, Vương Xuân Lan đến trường tìm thầy Hoắc nhưng không thành.
"Đội bóng đá?" Cô Từ tiếp đón Vương Xuân Lan, nghe được lý do tìm thầy Hoắc, nghi hoặc hỏi: "Tôi chưa từng nghe thầy Hoắc nhắc tới chuyện này!"
"Hả?" Vương Xuân Lan khó hiểu. Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không biết việc thành lập đội bóng, chẳng lẽ con trai bà nói dối?
Mặt bà nóng lên, xấu hổ nói: "Có lẽ là tôi nghe nhầm... Ha ha, còn nhỏ không chăm chỉ học hành, còn nói dối! Cô yên tâm, đợi tan học, tôi nhất định đánh nó thật đau!"
Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Vương Xuân Lan, cô Từ uyển chuyển khuyên nhủ: "Có lẽ không phải đứa nhỏ nói dối. Thầy Hoắc có chuyện gấp phải đi, tôi cũng không gặp được, chờ thầy ấy trở về, tôi sẽ hỏi lại".
Vương Xuân Lan liên tục đáp lại: "Được, được, vậy làm phiền cô."
Thầy Từ mỉm cười: "Không có gì."
Vương Xuân Lan liên tục cảm ơn rồi bước ra khỏi cổng trường, đang nghĩ đến việc đi vào kho chứa củi để tìm cây gậy to nhất.
Tên nhóc thối này, không đánh một ngày, ngứa da ngay!
Tần Tiểu Du không biết mẹ mình đang nhớ thương mông của cậu, khi chuông tan học vang lên, cậu là người đầu tiên lao ra khỏi lớp.
"Tiểu Du, đợi tôi với." Thạch Đại Hải vội vàng cầm cặp sách lên, đuổi theo cậu.
Hai người lần lượt chạy ra khỏi cổng trường, rất nhanh đã tới con đường nhỏ trên đồng ruộng.
Nhìn thấy Tần Tiểu Du chạy ngược hướng nhà mình, Thạch Đại Hải hét lên: "Tiểu Du, cậu không về nhà sao?"
Tần Tiểu Du thả chậm tốc độ, quay người: "Tôi có việc, chưa về nhà."
Đã mấy ngày cậu không đến nhà Lý tiên sinh, dù sao hôm nay thế nào cậu cũng phải đi.
Thạch Đại Hải nắm lấy tay cậu, ngập ngừng nói: "Hôm nay... tốt nhất là đừng đi loanh quanh? Dù sao —— trong thôn cũng có người chết."
Tần Tiểu Du sửng sốt, bước chân dừng lại.
Là, người chết.
Chết ——
Giống như chị A Lan, một nửa lượng máu trong cơ thể người đó đã mất đi.
Một luồng khí lạnh đột nhiên từ lòng bàn chân xông lên, Tần Tiểu Du bất giác rùng mình.
Ký ức giống như chiếc hộp được mở ra, điên cuồng xuất hiện.
Dòng sông đầy lục bình, xác chết trôi bị bọt nước làm trong trắng bệch, tóc đen như rễ lục bình, khuôn mặt thê thảm không thể nhận ra...
Hình ảnh đã mờ mịt bấy lâu nay hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, Tần Hiểu Du nhịn không được, cảm thấy buồn nôn, "Ọe" một tiếng phun ra ngoài.
[Nỗi kinh hoàng trong sương mù]
- ----o0o-----
Bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời xám xịt, khắp vùng núi và cánh đồng chìm trong sương mù.
Thôn Vạn Hoành yên tĩnh, thỉnh thoảng những người nông dân dậy sớm lại xách dụng cụ ra đồng làm việc trong sương trắng.
Cây lúa mới trồng cần tưới nước bảo vệ, phun thuốc diệt cỏ để diệt cỏ, những ngày mưa còn phải tát nước.
Trương Giang Hà, người sống ở phía tây của thôn, vác cuốc, bước đi vững chắc trên những con đường đất xen lẫn cánh đồng.
Sương mù mù mịt, gã nhìn không rõ, dựa vào trí nhớ đi về phía cánh đồng của mình, đi được hơn mười phút, sương mù càng dày đặc hơn, gã cau mày, thận trọng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ngón chân của gã đá phải thứ gì đó, gã gần như mất thăng bằng, vội vàng lảo đảo lùi lại để ổn định cơ thể, cùng lúc đó, một mùi tanh hôi xộc vào mũi khiến gã buồn nôn.
Trương Giang Hà bối rối cúi đầu xuống, mơ hồ nhìn thấy một bàn tay màu xanh tím.
"Cái gì vậy?"
Sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế, gã cầm chiếc cuốc vác trên vai chọc chọc về phía trước, đụng phải một vật lớn, gã lấy hết dũng khí tiến lên một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay run rẩy sờ soạng.
Chạm vào, gã liền sờ phải một xác chết lạnh lẽo.
Đúng vậy, là xác chết!
"—— Chết —— người —— —— chết người!!!"
***
Tần Tiểu Du tỉnh dậy bởi tiếng còi cảnh sát.
Âm thanh "U u u u" nhanh chóng làm xáo trộn giấc mơ của cậu, cậu đang mơ mình ăn bánh kem ở nhà Lý tiên sinh, tiếng còi cảnh sát chói tai vù qua, cậu lập tức tỉnh lại.
Cậu ôm chăn, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy.
Dưới lầu, Vương Xuân Lan hét lên: "Tiểu Du, mau dậy đi! Sắp muộn học rồi!"
Tần Tiểu Du lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã sáu giờ bốn mươi.
Cậu ngủ sâu như vậy sao?
Cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Cậu vội vàng mặc đồng phục, vuốt đám tóc rối xuống, rồi vội vàng mà xuống tầng hai, vào thư phòng, nhặt cặp sách đã sắp sẵn tối qua rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.
Ở tầng dưới, Vương Xuân Lan chuẩn bị bữa sáng, Tần Lâm và Tần Phi Dược ngồi vào bàn, mỗi người ăn một bát đậu hũ ngọt, bánh quẩy cùng màn thầu, ăn một cách thích thú.
Tần Tiểu Du ném cặp sách lên ghế, với tay lấy màn thầu, Vương Xuân Lan dùng đũa gõ cho một cái. "Trước tiên đánh răng rửa mặt đi."
Tần Tiểu Du xoa bàn tay đau nhức của mình, ấm ức nói: "Đã muộn rồi mẹ".
"Không kịp cũng phải đánh răng rửa mặt." Vương Xuân Lan nhướng mày.
Tần Tiểu Du lè lưỡi xoay người đi vào phòng vệ sinh ở tầng một, chưa đầy hai phút, đánh răng xong, quay trở lại bàn, trên tóc nước vẫn nhỏ giọt, háo hức cầm lấy màn thầu, há to miệng cắn một miếng.
Vương Xuân Lan đưa cho cậu một bát đậu hũ có đường.
Đậu phụ có màu trắng và mềm, ăn kèm với màn thầu và bánh quẩy sẽ rất ngon.
Tần Tiểu Du vừa mới uống hai thìa đậu phụ, Tần Lâm đã ăn xong liền đứng dậy, cầm cặp sách chuẩn bị đi học.
Vương Xuân Lan gọi y: "Tiểu Lâm, chờ Tiểu Du một chút."
Tần Lâm gật đầu, từ trong cặp sách lấy ra cuốn sách ngữ văn.
Tần Tiểu Du dùng sức gặm màn thầu, nuốt một ngụm, mơ hồ hỏi: "Mẹ, sao mẹ không đánh thức con sớm hơn?"
Vương Xuân Lan liếc cậu một cái, tức giận nói: "Con ngủ như lợn, kêu thế nào cũng không dậy nổi."
Tần Tiểu Du rên rỉ.
Tại sao lại so sánh mình với lợn chứ?
Có con lợn nào gầy như cậu không?
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng còi cảnh sát, Tần Tiểu Du nhìn ra ngoài cổng, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương Xuân Lan cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cậu: "Nhóc con đừng hỏi nhiều nữa, ăn nhanh đi."
Tần Tiểu Du mím môi, nhai xong màn thầu, ăn nửa que bánh quẩy, uống đậu hũ, dùng mu bàn tay lau miệng rồi cầm cặp sách trên ghế lên.
"Anh trai, chúng ta đi thôi."
Tần Lâm nhét quyển ngữ văn vào cặp rồi đi theo Tần Tiểu Du.
Vương Xuân Lan nhìn hai anh em rời nhà, lo lắng nói với Tần Phi Dược: "Gần đây trong thôn thật sự không yên bình!"
Tần Phi Dược chậm rãi uống đậu hũ: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng suy nghĩ nhiều."
Vương Xuân Lan bẻ màn thầu, lắc đầu không đồng tình: "Một lần thì là ngoài ý muốn, nhưng lần hai thì chưa chắc. Tôi phải tìm trưởng thôn có ý kiến, thôn sẽ thành lập đội tuần tra đề đề phòng."
Thấy vợ chủ động như vậy, Tần Phi Dược cũng không phản đối.
Mặt trời ló dạng, sương mù tan đi, chỉ còn những đỉnh núi xa xa vẫn bị bao phủ bởi một lớp trắng mờ ảo.
Tần Tiểu Du đi ngang qua sân phơi lúa, nhìn thấy xe cảnh sát, trưởng thôn cùng mấy cán bộ vây quanh bốn người cảnh sát, bọn họ không biết nói gì, vẻ mặt kích động.
Cậu tò mò muốn bước tới, nhưng Tần Lâm đã nắm chặt cổ tay cậu: "Nhanh lên, sắp trễ rồi."
Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Tần Lâm, Tần Tiểu Du mím môi, miễn cưỡng bị kéo ra ngoài.
Tần Lâm mắt nhìn thẳng, bước đi rất nhanh, Tần Tiểu Du phải đuổi theo mới theo kịp.
Hai người bước vào cổng trường lúc 6 giờ 58 phút.
Tần Lâm buông tay em trai mình ra, đi về phía lớp 5.
Tần Tiểu Du gãi gãi đầu, xoay người đi về phòng học. Vừa bước vào cửa đã thấy các bạn cùng lớp đang tụ tập thành từng nhóm hai, ba người, đang thảo luận một điều gì đó rất thần bí.
"Các cậu nói cái gì đấy?" Tần Tiểu Du ngồi xuống chỗ ngồi, quay đầu hỏi Thạch Đại Hải ở bàn sau.
Thạch Đại Hải lấy tay che miệng, thấp giọng nói: "Trong thôn lại có người chết."
"Lại có người chết?" Tần Tiểu Du đầu tiên là hoang mang, sau đó kinh ngạc.
Thạch Đại Hải nói: "Cậu có thấy xe cảnh sát đậu ở sân phơi lúa không?"
Tần Tiểu Du gật đầu: "Có thấy."
"Tôi nghe bà nhà bên cạnh nói chú Trương ở phía Tây thôn khi đi làm đồng đã phát hiện ra xác chết." Dừng một chút, y nắm lấy cổ tay Tần Tiểu Du, vẻ mặt hoảng sợ: "Xác chết đó... giống như chị A Lan, lượng máu trong cơ thể đã mất đi một nửa."
Đồng tử của Tần Tiểu Du co rút, thái dương giật giật đau đớn, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, như bị che bởi một tấm màn che, khó nhìn rõ.
"Cậu có biết ai đã chết không?" Thạch Đại Hải thanh âm run rẩy.
"...Ai?" Tần Tiểu Du theo bản năng hỏi.
Thạch Đại Hải liếc nhìn về phía trước bên trái của lớp học. "Cha của Lý Bảo."
Tần Tiểu Du đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc ghế trống ở hàng thứ ba bên trái.
"Reng——"
Khi tiếng chuông vào học vang lên, Lý Bảo cũng không xuất hiện.
Lớp trưởng Lý Nguyệt ôm một chồng sách bài tập đi đến bàn của Tần Tiểu Du, thúc giục: "Bạn học Tần, bài tập về nhà."
Tần Tiểu Du lấy cuốn sách bài tập về nhà trong cặp ra và đưa cho cô.
Lý Nguyệt thu bài tập về nhà và nhìn Vương Diễm, nhưng lại ngần ngại không dám nói.
Vương Diễm nhắm mắt làm ngơ với cô, tiếp tục cầm bút chì vẽ lên cuốn vở trống.
Bài tập về nhà?
Tất nhiên là không làm rồi.
Vương Diễm tự tin nói.
Lý Nguyệt im lặng bước đi, đặt chồng sách bài tập lên bàn giáo viên.
Vương Diễm đắc ý xoay bút, quay về phía Tần Tiểu Du: "Lý Nguyệt và Lý Bảo là chị em họ, người chết là chú của cậu ta. Nhưng nhìn cậu ta xem, có chút đau lòng nào không?"
"Ồ." Tần Tiểu Du tùy ý đáp lại, không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của cô ta, gõ nhẹ vào đầu mình. Cậu luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó nhưng lại không thể nhớ ra.
Cô Từ chủ nhiệm lớp bước vào, liếc nhìn vị trí của Lý Bảo, thở dài rồi bước lên bục giảng.
"Các em, bắt đầu học thôi".
Tiết học đầu tiên kết thúc, cô Từ thông báo: "Thầy Hoắc đã xin nghỉ phép. Tiết học ngôn ngữ Ciro và tiết âm nhạc hôm nay sẽ được thay thế bằng ngữ văn và toán."
"Hả? Thật sao?"
"Thầy Hoắc xin nghỉ? Không phải chứ ——"
"Có thể đổi sang tiết thể dục được không?"
"Oh! No!"
"Khi nào thầy Hoắc mới về?"
Lớp học ồn ào, học sinh kêu la, cô Từ nở nụ cười bất lực.
Trước khi thầy Hoắc đến, không phải họ đều học ngữ văn và toán sao? Mới có nửa tháng mà đã quên mất thói quen này à? Chờ khi thầy Hoắc hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ giảng dạy trở về thành phố, những đứa trẻ này sẽ khóc lớn thế nào chứ?
Cô Từ an ủi vài câu rồi ôm vở bài tập rời khỏi lớp.
Các bạn cùng lớp vẫn đang bất mãn kêu la, nhưng Tần Tiểu Du lại nhẹ nhàng thở ra.
Thầy Hoắc xin nghỉ phép?
Thật tuyệt!
Thầy Hoắc không có mặt ở trường nên mẹ cậu sẽ không thể nói chuyện đội bóng với thầy.
"Tiểu Du." Thạch Đại Hải chọc vào lưng Tần Tiểu Du.
"Hả?" Tần Tiểu Du quay người lại.
"Ngày mai là thứ bảy, buổi chiều chúng ta lên núi chơi đi!" Thạch Đại Hải nhiệt tình hỏi.
Gần thôn Vạn Hoành có núi Đại Minh, trên núi có nhiều tài nguyên, mỗi nhà đều có một mảnh vườn trên núi, có thể trồng trọt gì cũng được. Nhà Tần Tiểu Du trồng khoai lang, nhà Thạch Đại Hải trồng cam.
Cứ vào tháng 5, tháng 6, khi mâm xôi dại chín đỏ, trẻ con trong thôn rất thích chạy lên núi.
Quả mâm xôi có vị chua chua ngọt ngọt, ăn cực kỳ ngon.
Tần Tiểu Du nghe lời đề nghị của Thạch Đại Hải, động tâm: "Được, ngoài chúng ta còn ai đi cùng không?".
"Tiểu Hắc và A Trung." Thạch Đại Hải nói: "Bọn họ còn muốn nấu cơm, dã ngoại nữa."
Núi Đại Minh có thảm thực vật rậm rạp, có thác nước, suối, núi đá kỳ lạ và phong cảnh đẹp, là nơi thích hợp cho những chuyến dã ngoại, vui chơi.
"Thêm tôi vào nữa!" Vương Diễm bên cạnh xen mồm vào.
Thạch Đại Hải và Tần Tiểu Du nhìn nhau, kiên quyết lắc đầu. Vương Diễm tính xấu, không ai muốn chơi với cô ta. Hơn nữa, họ đều là con trai nên sẽ rất bất tiện khi dẫn theo một đứa con gái.
Vương Diễm khịt mũi: "Có ý gì?"
Thạch Đại Hải co rúm người lại, nhìn Tần Tiểu Du cầu cứu.
Vì mẹ của Vương Diễm là hiệu trưởng nên nhiều người sợ cô ta, ngoại trừ những học sinh làm tùy tùng để lấy lòng cô ta, những học sinh khác đều tránh xa cô.
Tần Tiểu Du là một trong số ít người không sợ Vương Diễm, dưới ánh mắt tức giận của Vương Diễm, cậu bình tĩnh xoa mũi: "Trong núi có rắn, cậu chắc chắn muốn đi cùng chúng tôi sao?"
Nghe thấy từ rắn, mặt Vương Diễm tái nhợt.
Khi còn nhỏ, cô ta bị rắn độc cắn suýt chết, rất may trong thôn có thầy lang biết cách giải độc, cứu sống cô ta. Ấn tượng sâu sắc đến mức sắc mặt cô ta thay đổi khi nghe thấy từ "rắn".
"Quên đi, không thèm chơi với mấy tên con trai thối các cậu." Vương Diễm nghiến răng nghiến lợi.
Bị gọi là "mấy tên con trai thối", Tần Hiểu Du nhún vai thờ ơ.
Buổi trưa, Vương Xuân Lan đến trường tìm thầy Hoắc nhưng không thành.
"Đội bóng đá?" Cô Từ tiếp đón Vương Xuân Lan, nghe được lý do tìm thầy Hoắc, nghi hoặc hỏi: "Tôi chưa từng nghe thầy Hoắc nhắc tới chuyện này!"
"Hả?" Vương Xuân Lan khó hiểu. Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không biết việc thành lập đội bóng, chẳng lẽ con trai bà nói dối?
Mặt bà nóng lên, xấu hổ nói: "Có lẽ là tôi nghe nhầm... Ha ha, còn nhỏ không chăm chỉ học hành, còn nói dối! Cô yên tâm, đợi tan học, tôi nhất định đánh nó thật đau!"
Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Vương Xuân Lan, cô Từ uyển chuyển khuyên nhủ: "Có lẽ không phải đứa nhỏ nói dối. Thầy Hoắc có chuyện gấp phải đi, tôi cũng không gặp được, chờ thầy ấy trở về, tôi sẽ hỏi lại".
Vương Xuân Lan liên tục đáp lại: "Được, được, vậy làm phiền cô."
Thầy Từ mỉm cười: "Không có gì."
Vương Xuân Lan liên tục cảm ơn rồi bước ra khỏi cổng trường, đang nghĩ đến việc đi vào kho chứa củi để tìm cây gậy to nhất.
Tên nhóc thối này, không đánh một ngày, ngứa da ngay!
Tần Tiểu Du không biết mẹ mình đang nhớ thương mông của cậu, khi chuông tan học vang lên, cậu là người đầu tiên lao ra khỏi lớp.
"Tiểu Du, đợi tôi với." Thạch Đại Hải vội vàng cầm cặp sách lên, đuổi theo cậu.
Hai người lần lượt chạy ra khỏi cổng trường, rất nhanh đã tới con đường nhỏ trên đồng ruộng.
Nhìn thấy Tần Tiểu Du chạy ngược hướng nhà mình, Thạch Đại Hải hét lên: "Tiểu Du, cậu không về nhà sao?"
Tần Tiểu Du thả chậm tốc độ, quay người: "Tôi có việc, chưa về nhà."
Đã mấy ngày cậu không đến nhà Lý tiên sinh, dù sao hôm nay thế nào cậu cũng phải đi.
Thạch Đại Hải nắm lấy tay cậu, ngập ngừng nói: "Hôm nay... tốt nhất là đừng đi loanh quanh? Dù sao —— trong thôn cũng có người chết."
Tần Tiểu Du sửng sốt, bước chân dừng lại.
Là, người chết.
Chết ——
Giống như chị A Lan, một nửa lượng máu trong cơ thể người đó đã mất đi.
Một luồng khí lạnh đột nhiên từ lòng bàn chân xông lên, Tần Tiểu Du bất giác rùng mình.
Ký ức giống như chiếc hộp được mở ra, điên cuồng xuất hiện.
Dòng sông đầy lục bình, xác chết trôi bị bọt nước làm trong trắng bệch, tóc đen như rễ lục bình, khuôn mặt thê thảm không thể nhận ra...
Hình ảnh đã mờ mịt bấy lâu nay hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, Tần Hiểu Du nhịn không được, cảm thấy buồn nôn, "Ọe" một tiếng phun ra ngoài.