Chương : 35
Mọi người nói tôi đang thay đổi, càng ngày càng giống bộ dạng si tình của kẻ đang yêu, cái này chắc cũng tính là lời khen nhỉ? Có những lúc tôi vẫn nghĩ trong tương lai phải phấn đấu thành loại người như mấy ông đại gia giàu xổi, cả người toàn là hơi tiền,bảo đảm đi đâu người ta cũng phải ngoái lại nhìn.
Ấy vậy mà giờ, thứ tôi quan tâm hàng đầu không phải kiếm tiền mà là một người khác.
“Hoàng hậu bánh rán” từng nói chúng tôi chưa chắc đã có tương lai. Tôi không tin, bởi cái gọi là tương lai phải do chính mình quyết định. Nói ra nghe có vẻ lí thuyết sáo rỗng, nhưng thực tế chứng minh, rất nhiều người đã làm được đấy thôi.
Xã hội bây giờ, vật chất che mờ mắt con người, cảm tình trở thành thứ chẳng đáng giá nửa xu. Tôi tuy rằng không ủng hộ, nhưng cũng chẳng phản đối. Bởi vì giữa tôi và Đặng Thiệu chênh lệch quá lớn, cả về gia đình, địa vị, tiền bạc… Nói không chừng một ngày nào đấy trở thành ăn mày, Đặng Thiệu sẽ trốn khỏi tôi thì sao?
Cho nên tôi nhắc nhở chính mình, mỗi ngày càng phải cố gắng hơn nữa, cố gắng cho một tương lai tốt đẹp.
Từ lúc thay đổi bề ngoài xong, cùng anh đi ra đường cảm giác như khoảng cách giữa hai đứa được kéo lại gần. Quá khứ đều là cúi đầu bước theo anh, giờ đây tôi đã có thể hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang sánh vai cùng anh.
Đặng Thiệu nói tôi có tự tin, nhưng anh không biết,sự tự tin này là nhờ anh mà có. Cho nên tôi vẫn luôn cầu nguyện, cầu nguyện anh đừng mang nó đi..
Mở quán cũng được hai, ba ngày. Mấy ngày nay tiền tôi đều gói trong một túi chưa từng đếm qua. Hiện giờ mới lấy ra, thả hết lên chăn bắt đầu ngồi tính.
Đặng Thiệu lấy quyển sổ mới toanh từ cặp tài liệu, nói: “ Tiểu Lục, từ nay về sau em tập viết sổ đi. Mỗi ngày chi cái gì, thu được bao nhiêu viết hết ra. Cuối ngày tính xem hôm nay thừa thiếu bao nhiêu, gộp lại thành lãi. Quan trọng nhất là tiền bạc phải rõ ràng,đừng có để lẫn lộn khoản nọ khoản kia, sau này khó quản lí lắm, hiểu không?”
Tôi thận trọng gật đầu, nhận quyển sổ từ Đặng Thiệu, nói: “Mới hai, ba ngày đã kiếm được nhiều thế này. Chẳng biết sau này có bị lỗ không.”
Đặng Thiệu trừng mắt nhìn một đống tiền lẻ, cười nói: “Lỗ thì chắc không đâu, nhưng lãi e là không nhiều lắm.:”
“Sao lại thế?”
Đặng Thiệu chỉ vào quần áo trên người, cười nói: “ Thế quần áo này từ đâu mà có? Không phải em bỏ tiền ra sao? Còn cả tóc em, lens nữa, phải tính cả các khoản này chứ.”
Đặng Thiệu không nói tôi cũng quên luôn, vội vàng lấy ra một trăm đồng nói: “ Hôm nay đi mua quần áo không mang đủ tiền, chị dâu phải cho em vay một trăm đó.”
Đặng Thiệu cười, nói: “ Nói thật, đồ ngốc em cũng giỏi thật đấy.Nhiều lúc đi làm tự nhiên lại nghĩ em đang làm gì ở nhà, cứ như bị em cho bùa mê thuốc lú ấy.”
Lòng tôi mềm ra, chôn đầu trước ngực, nói: “Em cũng thế, lúc nào cũng tự hỏi anh đang làm gì.”
(Sao mà sến thế =)))
Đặng Thiệu hồi lâu không đáp lại, tôi trộm ngẩng đầu lại thấy anh liếc mắt đưa tình với mình: “Đồ ngốc, chúng ta thế này gọi là yêu đương cuồng nhiệt đó nhỉ?”
“Yêu đương cuồng nhiệt?” Tôi lắc đầu: “Em chưa từng yêu, làm sao biết yêu đương cuồng nhiệt là cái quái gì.”
Đặng Thiệu chẹp miệng, ngáp một cái, nói: “ Thực ra anh cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ. Nhưng chắc cũng là cảm giác như bây giờ thôi.”Vừa dứt lời, Đặng Thiệu vỗ tay cái bốp, nói: “ Đúng rồi, chiều nay anh về nhà một chuyến mang máy tính sang đây. Như thế buổi tối chúng mình có cái để giải sầu rồi.”
Nói xong, Đặng Thiệu lấy máy tính từ trong túi, cắm nguồn, mở máy lên rồi nói: “ Ở đây có wifi đó. Em đi nói với chủ nhà để họ kết nối là mình lên mạng được thôi.”
Tôi nghĩ cũng không nghĩ ném chỗ tiền lẻ lại cho Đặng Thiệu, đi dép chạy ra ngoài. Lúc tôi quay lại, Đặng Thiệu sớm đã xếp tiền gọn gàng đặt đầu giường, bản thân thì nhãn nhã tựa vào thành giường nghịch máy tính.
Tôi cởi giày, hỏi: “ Anh đếm xong rồi à? Sao nhanh thế?”
Đặng Thiệu ừ một tiếng, nói: Tổng cộng là 416 đồng, em bỏ ra 600 mua đồ. Vậy tính ra mấy ngày vừa rồi kiếm được hơn 1000 đồng.”
“Nhiều như thế á?” Tôi hưng phấn cầm tiền, nói: “ Sớm biết kiếm được nhiều như thế em đã mua cho anh bộ quần áo tốt hơn.:
Nghe tôi nói thế, Đặng Thiệu ngẩng đầu, cười nói: “Tiểu Lục, em từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Nhân bất vị kỷ (*), vì cái gì em có tiền rồi không lo cho mình mà chỉ lo cho anh hả?” Đặng Thiệu một lời nói trúng tâm sự (**), chạm đúng vào điểm mấu chốt.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một phen, cố ý nâng giọng, nói: “ Đó là vì em thích anh, cho nên mới muốn lấy lòng anh. Em thì thế nào cũng được, mặc gì cũng như nhau thôi.”
Đặng Thiệu nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đành thở dài, mìm cười nói: “Đồ ngốc thì mãi là đồ ngốc mà. Em đã có thể vì anh mà làm mọi thứ như thế, nếu anh còn phụ bạc em chẳng phải không bằng thứ súc vật sao?”
Tôi cố lấy dũng khó tới gần Đặng Thiệu, cười hì hì nói: “Không sao, nếu anh thật sự phụ bạc em, em sẽ coi mình là nhân vật chính trong phim điện ảnh tình yêu lâm li bi đát.”
Đặng Thiệu nắm lấy tay tôi, dùng sức nắm lấy, nói: “ Nếu em thật sự không sao thì tốt rồi.” Nói xong, Đặng Thiệu nâng người để tôi dựa vào vai anh, nói: “ Anh tìm được một bộ anime (***) hay phết, cùng xem đi.”
“Anime? Không thể nào, già như anh còn học đòi xem phim hoạt hình làm gì?” Tôi nhớ mình từ mấy năm trước đã khinh không thèm xem hoạt hình nữa rồi.
Đặng Thiệu cười hôn lên gáy tôi một cái, cười nói: “Ngốc, tóc em thơm thật đấy.”
“Đúng rồi, hôm qua đi cắt tóc, thợ cắt tóc đổ cái gì lên đầu em đó.”
Đặng Thiệu cười không phúc hậu, dán miệng lên lỗ tai tôi, nói: “ Đồ ngốc đúng là mãi không đổi được mà, vẫn mười phần dân quê. Thợ cắt tóc là cách gọi cũ rồi, giờ người ta gọi là nhà tạo mẫu tóc.”
(Chê em quê mà chết mê chết mệt cái vị quê của em =))))
Tôi không thèm quan tâm, nhún vai: “ Ở chỗ em mọi người toàn gọi thế.”
“Thế mới nói em đổi không được” Đặng Thiệu ôm tôi, tay còn lại bấm bấm trên máy tính, lúc tiếng nhạc nổi lên, anh nói: “ Bộ anime này gần đây anh mới tìm được đấy. Ở cơ quan anh có hai cô bé bị đội trưởng bắt được lúc đang xem trộm, anh nhân cơ hội xém lén liền nhớ kĩ luôn.”
“Phim hoạt hình gì cơ?” Tôi nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Đặng Thiệu đột nhiên buông tay ra, hôn thoáng một cái lên môi tôi. Khi anh rời đi, trong mắt đã đong đầy ý cười: “ Mối tình đầu”
( =)))))) Sở thích thật đặc biệt =))))
Tôi bị nụ hôn bất thình lình làm cho giật mình, chờ lấy lại tinh thần đã buột miệng nói: “ Thực ra, anh mới là tên tục tĩu ấy, xem trộm của người ta mà còn khoe.”
Hai gò má Đặng Thiệu ửng đỏ, thẹn thùng nói: “ Chẳng qua anh muốn lãng mạn một chút thôi mà. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối xem kiểu này này đó, giờ nghĩ thấy buồn nôn muốn chết.”
Tôi cười rộ lên: “ Anh mà cũng biết buồn nôn cơ á? Nhưng mà phim hoạt hình này thật sự tên là “Mối tình đầu” à?”
Được Đặng Thiệu ôm vào ngực, vô thức đùa nghịch tay tôi, nói: “Tên là “mối tình đầu” thật mà, thực ra thì là câu chuyện mấy người đàn ông yêu nhau thôi mà.”
Tôi nhất thời kinh ngạc, nói: “ Mấy người đàn ông yêu nhau? Éc, quá xằng bậy. Thế chẳng phải là loạn luân sao?”
(Nếu không nhầm thì hình như bạn Sơ Lục tưởng là 3P.4P =)))))Kiểu nhất thụ đa công nên em mới thấy ghê)
Nghe tôi nói thế, Đặng Thiệu không cười nữa, mặt lạnh tanh nói: “ Thứ nhất, không phải mấy người cùng nhau mà là một đôi yêu nhau. Thứ hai, cái này không gọi là loạn luân, loạn luân là chỉ những người cùng huyết thông mà có quan hệ yêu đương. Hiểu chưa?”
“A…..” Tôi dài giọng, bừng tỉnh đại ngộ nói “Anh nói sớm có phải em hiểu rồi không. Nhưng mà phim hoạt hình bây giờ cũng cởi mở thật đấy, em chưa từng thấy bộ nào tương tự cả.”
( Hai chị đồng nghiệp của anh Thiệu hủ nữ chắc luôn =)))
Sắc mặt Đặng Thiệu hòa hoãn hơn: “ Chưa thấy thì cùng xem đi. Ngoan ngoãn nằm yên cho anh, không được lộn xộn.”
Chúng tôi tắt đèn, cả hai chui vào ổ chăn nho nhỏ cùng xem câu chuyện tình yêu xưa. Tuy là hoạt hình, tình tiết không có gì mới nhưng lại làm người ta cảm động không thôi, bởi tình yêu của những kẻ chấp nhất quá khứ, dẫu biết là phải buông tay nhưng chẳng thể buông, rốt cuộc cả hai đều chịu tổn thương.
Tôi luôn thẳng thắn nói suy nghĩ của mình cho Đặng Thiệu, vì thế liền hỏi anh mối tình đầu thì thế nào nhỉ? Sao người ta khó quên thế? Đặng Thiệu lại cười tôi khờ nhưng quyết không nói lí do vì sao. Là anh ép tôi ác, sau mấy phút đồng hồ tàn bạo cắn bả vai anh mới chịu nói.
“Ngốc, chúng mình đây là mối tình đầu còn gì.”
Hóa ra không chỉ tôi ngốc, cả hai chúng tôi đều ngốc.
Tôi thử nghĩ xem mối tình đầu của mình thì thế nào nhỉ, lần đầu gặp nhau, câu nói đầu tiên, từng chút kỉ niệm lôi ra thưởng thức.Còn đang mải mê đắm chìm trong ảo tưởng thì máy tính phát ra hàng loạt những âm thanh khiến người đỏ mặt.
(Vầng, một bộ anime sến sẩm đề tài BL có rating 18+ =)))))
“Phim hoạt hình mà cũng có cảnh thế này à?”
Đặng Thiệu chậc lưỡi, cười nói: “ Anh có biết đâu, hôm nay mới là lần đầu xem mà. Nhưng mà cảm giác không tệ chút nào, hay tụi mình cũng thử đi?”
“Chúng mình?” Tôi trừng mắt, cứng lưỡi nói.
Đặng Thiệu thận trọng, nói: “ Ừ, chúng ta cũng thử xem sao?”
“Nhưng mà…. Nhưng mà” Tôi chỉ vào màn hình máy tính: “ Em thấy người nằm dưới khổ chết đi được. Anh xem biểu hiện của nhân vật kia kìa, dù là phim hoạt hình cũng đủ chân thực rồi.”
Không đợi tôi nói hết câu, Đặng Thiệu xoay người đè lên, cười meo meo nói: “ Cục cưng, đêm nay giao trinh tiết cho anh đi, hahahaha”
Thực ra tôi cũng không phải người muộn tao gì cho cam, loại chuyện này nếu đã sẵn sàng thì cứ phối hợp thôi, đầu chưa kịp nghĩ miệng đã nói: “ Cởi quần áo trước đã.”
Đặng Thiệu ngẩn ra, sau đó cười nói: “ Đệt, hôm nay để anh hầu hạ em cởi quần áo ha”
(Đặng đại gia đã thành Đặng sắc lang =))))
Chờ Đặng Thiệu cởi sạch quần áo, tôi thẹn thùng che những bộ phận quan trọng, mặt chôn trong chăn, nói: “ Anh làm gì thì làm nhanh đi, em lạnh.”
Khí phách hiên ngang, dõng dạc chờ chết.
Khi trước ngực cảm thấy lành lạnh, đầu ti ươn ướt, tôi nhịn không được phì cười, vội vàng đẩy đầu Đặng Thiệu ra, nói: “ Ha ha… Nhột chết đi được, anh đừng có liếm.”
Đặng Thiệu nhấc đầu dậy, lạnh lùng nói: “ Em ngậm mồm cho anh, ai lại cười lúc này hả. Em muốn mà còn già mồm cãi láo.”
“Già mồm cãi láo là ý gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Đặng Thiệu liếm liếm môi, âm trầm nói: “ Là dục cự còn nghênh (****), anh muốn bính (*****) em, em cũng thèm muốn chết nhưng ngoài mồm lại cự nự không chịu. Đã hiểu chưa?”
Tôi cái hiểu cái không, lại nhịn không được bật cười: “ Anh có phải có bệnh không? Em cũng có nói không cho anh làm đâu, có gì mà phải cự nự chứ.”
“Hừ” Đặng Thiệu áp lên người tôi, cười khổ: “ Thôi quên đi, trực tiếp vào chủ đề chính cho rồi.”
“Chủ đề?” Tôi cười: “ Anh, anh định chà mông em đấy à?”
(Chà =))))))))
“Trời ạ….” Đặng Thiệu khóc không ra nước mắt: “ Sao anh lại quen em được nhỉ, cái gì vào mồm em cũng thành lệch lạc hết.”
“Vô nghĩa, người bị thông là em. Vả lại địa phương kia nhỏ như vậy, làm sao mà chà được?”
Đặng Thiệu xoay người ngã xuống đất, ôm bụng cười khanh khách: “ Ông trời ơi, cứu tôi với.”
(*) Nhân bất vị kỷ: Nguyên văn là “Nhân bất vị kỷ thiên tru địa diệt”, là một câu nói nổi tiếng của Tào Tháo, đại ý là làm người phải tự biết lo cho chính mình, nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.
(**) Nhất châm huyết tâm: Đây là nguyên văn nhưng tớ dịch là nói trúng vào tâm sự.
(***) Anime: là từ mượn của tiếng Anh, từ chữ animation có nghĩa là “phim hoạt hình”), chỉ các bộ phim hoạt hình sản xuất tại Nhật Bản hay với phong cách Nhật Bản.
(****) Dục cự còn nghênh: muốn nghênh còn cự, kiểu như muốn mà cứ làm bộ làm tịch ấy.
(*****) Bính: Là ấy ấy
Ấy vậy mà giờ, thứ tôi quan tâm hàng đầu không phải kiếm tiền mà là một người khác.
“Hoàng hậu bánh rán” từng nói chúng tôi chưa chắc đã có tương lai. Tôi không tin, bởi cái gọi là tương lai phải do chính mình quyết định. Nói ra nghe có vẻ lí thuyết sáo rỗng, nhưng thực tế chứng minh, rất nhiều người đã làm được đấy thôi.
Xã hội bây giờ, vật chất che mờ mắt con người, cảm tình trở thành thứ chẳng đáng giá nửa xu. Tôi tuy rằng không ủng hộ, nhưng cũng chẳng phản đối. Bởi vì giữa tôi và Đặng Thiệu chênh lệch quá lớn, cả về gia đình, địa vị, tiền bạc… Nói không chừng một ngày nào đấy trở thành ăn mày, Đặng Thiệu sẽ trốn khỏi tôi thì sao?
Cho nên tôi nhắc nhở chính mình, mỗi ngày càng phải cố gắng hơn nữa, cố gắng cho một tương lai tốt đẹp.
Từ lúc thay đổi bề ngoài xong, cùng anh đi ra đường cảm giác như khoảng cách giữa hai đứa được kéo lại gần. Quá khứ đều là cúi đầu bước theo anh, giờ đây tôi đã có thể hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang sánh vai cùng anh.
Đặng Thiệu nói tôi có tự tin, nhưng anh không biết,sự tự tin này là nhờ anh mà có. Cho nên tôi vẫn luôn cầu nguyện, cầu nguyện anh đừng mang nó đi..
Mở quán cũng được hai, ba ngày. Mấy ngày nay tiền tôi đều gói trong một túi chưa từng đếm qua. Hiện giờ mới lấy ra, thả hết lên chăn bắt đầu ngồi tính.
Đặng Thiệu lấy quyển sổ mới toanh từ cặp tài liệu, nói: “ Tiểu Lục, từ nay về sau em tập viết sổ đi. Mỗi ngày chi cái gì, thu được bao nhiêu viết hết ra. Cuối ngày tính xem hôm nay thừa thiếu bao nhiêu, gộp lại thành lãi. Quan trọng nhất là tiền bạc phải rõ ràng,đừng có để lẫn lộn khoản nọ khoản kia, sau này khó quản lí lắm, hiểu không?”
Tôi thận trọng gật đầu, nhận quyển sổ từ Đặng Thiệu, nói: “Mới hai, ba ngày đã kiếm được nhiều thế này. Chẳng biết sau này có bị lỗ không.”
Đặng Thiệu trừng mắt nhìn một đống tiền lẻ, cười nói: “Lỗ thì chắc không đâu, nhưng lãi e là không nhiều lắm.:”
“Sao lại thế?”
Đặng Thiệu chỉ vào quần áo trên người, cười nói: “ Thế quần áo này từ đâu mà có? Không phải em bỏ tiền ra sao? Còn cả tóc em, lens nữa, phải tính cả các khoản này chứ.”
Đặng Thiệu không nói tôi cũng quên luôn, vội vàng lấy ra một trăm đồng nói: “ Hôm nay đi mua quần áo không mang đủ tiền, chị dâu phải cho em vay một trăm đó.”
Đặng Thiệu cười, nói: “ Nói thật, đồ ngốc em cũng giỏi thật đấy.Nhiều lúc đi làm tự nhiên lại nghĩ em đang làm gì ở nhà, cứ như bị em cho bùa mê thuốc lú ấy.”
Lòng tôi mềm ra, chôn đầu trước ngực, nói: “Em cũng thế, lúc nào cũng tự hỏi anh đang làm gì.”
(Sao mà sến thế =)))
Đặng Thiệu hồi lâu không đáp lại, tôi trộm ngẩng đầu lại thấy anh liếc mắt đưa tình với mình: “Đồ ngốc, chúng ta thế này gọi là yêu đương cuồng nhiệt đó nhỉ?”
“Yêu đương cuồng nhiệt?” Tôi lắc đầu: “Em chưa từng yêu, làm sao biết yêu đương cuồng nhiệt là cái quái gì.”
Đặng Thiệu chẹp miệng, ngáp một cái, nói: “ Thực ra anh cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ. Nhưng chắc cũng là cảm giác như bây giờ thôi.”Vừa dứt lời, Đặng Thiệu vỗ tay cái bốp, nói: “ Đúng rồi, chiều nay anh về nhà một chuyến mang máy tính sang đây. Như thế buổi tối chúng mình có cái để giải sầu rồi.”
Nói xong, Đặng Thiệu lấy máy tính từ trong túi, cắm nguồn, mở máy lên rồi nói: “ Ở đây có wifi đó. Em đi nói với chủ nhà để họ kết nối là mình lên mạng được thôi.”
Tôi nghĩ cũng không nghĩ ném chỗ tiền lẻ lại cho Đặng Thiệu, đi dép chạy ra ngoài. Lúc tôi quay lại, Đặng Thiệu sớm đã xếp tiền gọn gàng đặt đầu giường, bản thân thì nhãn nhã tựa vào thành giường nghịch máy tính.
Tôi cởi giày, hỏi: “ Anh đếm xong rồi à? Sao nhanh thế?”
Đặng Thiệu ừ một tiếng, nói: Tổng cộng là 416 đồng, em bỏ ra 600 mua đồ. Vậy tính ra mấy ngày vừa rồi kiếm được hơn 1000 đồng.”
“Nhiều như thế á?” Tôi hưng phấn cầm tiền, nói: “ Sớm biết kiếm được nhiều như thế em đã mua cho anh bộ quần áo tốt hơn.:
Nghe tôi nói thế, Đặng Thiệu ngẩng đầu, cười nói: “Tiểu Lục, em từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Nhân bất vị kỷ (*), vì cái gì em có tiền rồi không lo cho mình mà chỉ lo cho anh hả?” Đặng Thiệu một lời nói trúng tâm sự (**), chạm đúng vào điểm mấu chốt.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một phen, cố ý nâng giọng, nói: “ Đó là vì em thích anh, cho nên mới muốn lấy lòng anh. Em thì thế nào cũng được, mặc gì cũng như nhau thôi.”
Đặng Thiệu nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đành thở dài, mìm cười nói: “Đồ ngốc thì mãi là đồ ngốc mà. Em đã có thể vì anh mà làm mọi thứ như thế, nếu anh còn phụ bạc em chẳng phải không bằng thứ súc vật sao?”
Tôi cố lấy dũng khó tới gần Đặng Thiệu, cười hì hì nói: “Không sao, nếu anh thật sự phụ bạc em, em sẽ coi mình là nhân vật chính trong phim điện ảnh tình yêu lâm li bi đát.”
Đặng Thiệu nắm lấy tay tôi, dùng sức nắm lấy, nói: “ Nếu em thật sự không sao thì tốt rồi.” Nói xong, Đặng Thiệu nâng người để tôi dựa vào vai anh, nói: “ Anh tìm được một bộ anime (***) hay phết, cùng xem đi.”
“Anime? Không thể nào, già như anh còn học đòi xem phim hoạt hình làm gì?” Tôi nhớ mình từ mấy năm trước đã khinh không thèm xem hoạt hình nữa rồi.
Đặng Thiệu cười hôn lên gáy tôi một cái, cười nói: “Ngốc, tóc em thơm thật đấy.”
“Đúng rồi, hôm qua đi cắt tóc, thợ cắt tóc đổ cái gì lên đầu em đó.”
Đặng Thiệu cười không phúc hậu, dán miệng lên lỗ tai tôi, nói: “ Đồ ngốc đúng là mãi không đổi được mà, vẫn mười phần dân quê. Thợ cắt tóc là cách gọi cũ rồi, giờ người ta gọi là nhà tạo mẫu tóc.”
(Chê em quê mà chết mê chết mệt cái vị quê của em =))))
Tôi không thèm quan tâm, nhún vai: “ Ở chỗ em mọi người toàn gọi thế.”
“Thế mới nói em đổi không được” Đặng Thiệu ôm tôi, tay còn lại bấm bấm trên máy tính, lúc tiếng nhạc nổi lên, anh nói: “ Bộ anime này gần đây anh mới tìm được đấy. Ở cơ quan anh có hai cô bé bị đội trưởng bắt được lúc đang xem trộm, anh nhân cơ hội xém lén liền nhớ kĩ luôn.”
“Phim hoạt hình gì cơ?” Tôi nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Đặng Thiệu đột nhiên buông tay ra, hôn thoáng một cái lên môi tôi. Khi anh rời đi, trong mắt đã đong đầy ý cười: “ Mối tình đầu”
( =)))))) Sở thích thật đặc biệt =))))
Tôi bị nụ hôn bất thình lình làm cho giật mình, chờ lấy lại tinh thần đã buột miệng nói: “ Thực ra, anh mới là tên tục tĩu ấy, xem trộm của người ta mà còn khoe.”
Hai gò má Đặng Thiệu ửng đỏ, thẹn thùng nói: “ Chẳng qua anh muốn lãng mạn một chút thôi mà. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối xem kiểu này này đó, giờ nghĩ thấy buồn nôn muốn chết.”
Tôi cười rộ lên: “ Anh mà cũng biết buồn nôn cơ á? Nhưng mà phim hoạt hình này thật sự tên là “Mối tình đầu” à?”
Được Đặng Thiệu ôm vào ngực, vô thức đùa nghịch tay tôi, nói: “Tên là “mối tình đầu” thật mà, thực ra thì là câu chuyện mấy người đàn ông yêu nhau thôi mà.”
Tôi nhất thời kinh ngạc, nói: “ Mấy người đàn ông yêu nhau? Éc, quá xằng bậy. Thế chẳng phải là loạn luân sao?”
(Nếu không nhầm thì hình như bạn Sơ Lục tưởng là 3P.4P =)))))Kiểu nhất thụ đa công nên em mới thấy ghê)
Nghe tôi nói thế, Đặng Thiệu không cười nữa, mặt lạnh tanh nói: “ Thứ nhất, không phải mấy người cùng nhau mà là một đôi yêu nhau. Thứ hai, cái này không gọi là loạn luân, loạn luân là chỉ những người cùng huyết thông mà có quan hệ yêu đương. Hiểu chưa?”
“A…..” Tôi dài giọng, bừng tỉnh đại ngộ nói “Anh nói sớm có phải em hiểu rồi không. Nhưng mà phim hoạt hình bây giờ cũng cởi mở thật đấy, em chưa từng thấy bộ nào tương tự cả.”
( Hai chị đồng nghiệp của anh Thiệu hủ nữ chắc luôn =)))
Sắc mặt Đặng Thiệu hòa hoãn hơn: “ Chưa thấy thì cùng xem đi. Ngoan ngoãn nằm yên cho anh, không được lộn xộn.”
Chúng tôi tắt đèn, cả hai chui vào ổ chăn nho nhỏ cùng xem câu chuyện tình yêu xưa. Tuy là hoạt hình, tình tiết không có gì mới nhưng lại làm người ta cảm động không thôi, bởi tình yêu của những kẻ chấp nhất quá khứ, dẫu biết là phải buông tay nhưng chẳng thể buông, rốt cuộc cả hai đều chịu tổn thương.
Tôi luôn thẳng thắn nói suy nghĩ của mình cho Đặng Thiệu, vì thế liền hỏi anh mối tình đầu thì thế nào nhỉ? Sao người ta khó quên thế? Đặng Thiệu lại cười tôi khờ nhưng quyết không nói lí do vì sao. Là anh ép tôi ác, sau mấy phút đồng hồ tàn bạo cắn bả vai anh mới chịu nói.
“Ngốc, chúng mình đây là mối tình đầu còn gì.”
Hóa ra không chỉ tôi ngốc, cả hai chúng tôi đều ngốc.
Tôi thử nghĩ xem mối tình đầu của mình thì thế nào nhỉ, lần đầu gặp nhau, câu nói đầu tiên, từng chút kỉ niệm lôi ra thưởng thức.Còn đang mải mê đắm chìm trong ảo tưởng thì máy tính phát ra hàng loạt những âm thanh khiến người đỏ mặt.
(Vầng, một bộ anime sến sẩm đề tài BL có rating 18+ =)))))
“Phim hoạt hình mà cũng có cảnh thế này à?”
Đặng Thiệu chậc lưỡi, cười nói: “ Anh có biết đâu, hôm nay mới là lần đầu xem mà. Nhưng mà cảm giác không tệ chút nào, hay tụi mình cũng thử đi?”
“Chúng mình?” Tôi trừng mắt, cứng lưỡi nói.
Đặng Thiệu thận trọng, nói: “ Ừ, chúng ta cũng thử xem sao?”
“Nhưng mà…. Nhưng mà” Tôi chỉ vào màn hình máy tính: “ Em thấy người nằm dưới khổ chết đi được. Anh xem biểu hiện của nhân vật kia kìa, dù là phim hoạt hình cũng đủ chân thực rồi.”
Không đợi tôi nói hết câu, Đặng Thiệu xoay người đè lên, cười meo meo nói: “ Cục cưng, đêm nay giao trinh tiết cho anh đi, hahahaha”
Thực ra tôi cũng không phải người muộn tao gì cho cam, loại chuyện này nếu đã sẵn sàng thì cứ phối hợp thôi, đầu chưa kịp nghĩ miệng đã nói: “ Cởi quần áo trước đã.”
Đặng Thiệu ngẩn ra, sau đó cười nói: “ Đệt, hôm nay để anh hầu hạ em cởi quần áo ha”
(Đặng đại gia đã thành Đặng sắc lang =))))
Chờ Đặng Thiệu cởi sạch quần áo, tôi thẹn thùng che những bộ phận quan trọng, mặt chôn trong chăn, nói: “ Anh làm gì thì làm nhanh đi, em lạnh.”
Khí phách hiên ngang, dõng dạc chờ chết.
Khi trước ngực cảm thấy lành lạnh, đầu ti ươn ướt, tôi nhịn không được phì cười, vội vàng đẩy đầu Đặng Thiệu ra, nói: “ Ha ha… Nhột chết đi được, anh đừng có liếm.”
Đặng Thiệu nhấc đầu dậy, lạnh lùng nói: “ Em ngậm mồm cho anh, ai lại cười lúc này hả. Em muốn mà còn già mồm cãi láo.”
“Già mồm cãi láo là ý gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Đặng Thiệu liếm liếm môi, âm trầm nói: “ Là dục cự còn nghênh (****), anh muốn bính (*****) em, em cũng thèm muốn chết nhưng ngoài mồm lại cự nự không chịu. Đã hiểu chưa?”
Tôi cái hiểu cái không, lại nhịn không được bật cười: “ Anh có phải có bệnh không? Em cũng có nói không cho anh làm đâu, có gì mà phải cự nự chứ.”
“Hừ” Đặng Thiệu áp lên người tôi, cười khổ: “ Thôi quên đi, trực tiếp vào chủ đề chính cho rồi.”
“Chủ đề?” Tôi cười: “ Anh, anh định chà mông em đấy à?”
(Chà =))))))))
“Trời ạ….” Đặng Thiệu khóc không ra nước mắt: “ Sao anh lại quen em được nhỉ, cái gì vào mồm em cũng thành lệch lạc hết.”
“Vô nghĩa, người bị thông là em. Vả lại địa phương kia nhỏ như vậy, làm sao mà chà được?”
Đặng Thiệu xoay người ngã xuống đất, ôm bụng cười khanh khách: “ Ông trời ơi, cứu tôi với.”
(*) Nhân bất vị kỷ: Nguyên văn là “Nhân bất vị kỷ thiên tru địa diệt”, là một câu nói nổi tiếng của Tào Tháo, đại ý là làm người phải tự biết lo cho chính mình, nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.
(**) Nhất châm huyết tâm: Đây là nguyên văn nhưng tớ dịch là nói trúng vào tâm sự.
(***) Anime: là từ mượn của tiếng Anh, từ chữ animation có nghĩa là “phim hoạt hình”), chỉ các bộ phim hoạt hình sản xuất tại Nhật Bản hay với phong cách Nhật Bản.
(****) Dục cự còn nghênh: muốn nghênh còn cự, kiểu như muốn mà cứ làm bộ làm tịch ấy.
(*****) Bính: Là ấy ấy