Chương 1
1/ Tôi và sếp gặp tai nạn trên đường tới công ty, lúc tỉnh lại, phần thân dưới của tôi nặng trĩu.
Tôi cúi xuống, vạch quần ra kiểm tra: “Ồ… đồ sộ đấy nhỉ?”
“Dương Thùy Mây, tôi móc mắt cô!”
Lúc này, tôi mới ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì.
Tức tốc đóng quần lại, sắc mặt tôi xanh lè, hai mắt ngây dại nhìn sang vị cấp trên trong hình dạng vô cùng quen thuộc kia.
Sao có thể không quen được, sáng nào tôi cũng dùng gương mặt đẹp như hoa ấy để soi gương cơ mà.
Khuôn miệng tôi đóng mở cứng ngắc, khó khăn hỏi: “Sếp, sao sếp lại đi phẫu thuật thành em vậy kìa?”
Nếu trên đời có đến hai Dương Thùy Mây, bố mẹ tôi sẽ khổ lắm.
Sếp tôi – Bùi Trạch Dương nghiến răng ken két, mở ứng dụng camera điện thoại, chỉnh thành cam trước, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
“Sao cô không nói chúng ta bị bác sĩ đánh thuốc mê rồi phẫu thuật chuyển giới luôn đi.”
Nhìn gương mặt sống mũi cao thẳng và xương hàm đầy nét nam tính trong màn hình, tôi sững sờ tại chỗ, hét lên: “Aaaa!”
Sau đó, như là bản năng, tôi lại vạch quần ra.
Thì ra, cái đồ sộ này là của sếp?
“Đồ vô liêm sỉ!!! Mặc quần lại cho tôi!!!” Bùi Trạch Dương gào lớn.
Nghe lời sếp bất kể tình huống và bất kể đúng sai đã ăn sâu vào tiềm thức tôi, anh vừa ra lệnh, tôi chưa hiểu cũng lập tức khép quần lại. Thế nhưng, ngay lúc đó, hai y tá trực đêm từ bên ngoài nhào tới, nhanh như cắt khóa tay rồi ấn tôi quỳ rạp xuống giường.
“Bệnh nhân, cô đừng sợ, chúng tôi đã khống chế tên biến thái này! Cô muốn xử lý thế nào?!” Y tá lớn tiếng.
Cả tôi và Bùi Trạch Dương đều đần ra, đến khi tôi đau quá không chịu nổi nữa, thân thể liền vùng vẫy, nghiêng mặt nhìn anh: “Sếp biết em bị oan cơ mà! Cái thân này mà mang tiếng xấu thì sếp chả được ích lợi gì đâu!”
Một phút im lặng…
Bùi Trạch Dương đau đầu day thái dương, sau đó hắng giọng, khẽ gọi một y tá đến gần để nói gì đó.
Tôi không biết anh ta giải thích thế nào, nhưng kết cục, hai y tá nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn nhìn tôi bằng ánh mắt “chúng tôi hiểu mà”.
Tôi: “Sếp đã nói gì vậy?”
Bùi Trạch Dương mỉm cười: “Nói cái thân này của cô bị hoang tưởng thích cắn bừa, đặc biệt là cắn sếp.”
Tôi cúi xuống, vạch quần ra kiểm tra: “Ồ… đồ sộ đấy nhỉ?”
“Dương Thùy Mây, tôi móc mắt cô!”
Lúc này, tôi mới ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì.
Tức tốc đóng quần lại, sắc mặt tôi xanh lè, hai mắt ngây dại nhìn sang vị cấp trên trong hình dạng vô cùng quen thuộc kia.
Sao có thể không quen được, sáng nào tôi cũng dùng gương mặt đẹp như hoa ấy để soi gương cơ mà.
Khuôn miệng tôi đóng mở cứng ngắc, khó khăn hỏi: “Sếp, sao sếp lại đi phẫu thuật thành em vậy kìa?”
Nếu trên đời có đến hai Dương Thùy Mây, bố mẹ tôi sẽ khổ lắm.
Sếp tôi – Bùi Trạch Dương nghiến răng ken két, mở ứng dụng camera điện thoại, chỉnh thành cam trước, sau đó đưa tới trước mặt tôi.
“Sao cô không nói chúng ta bị bác sĩ đánh thuốc mê rồi phẫu thuật chuyển giới luôn đi.”
Nhìn gương mặt sống mũi cao thẳng và xương hàm đầy nét nam tính trong màn hình, tôi sững sờ tại chỗ, hét lên: “Aaaa!”
Sau đó, như là bản năng, tôi lại vạch quần ra.
Thì ra, cái đồ sộ này là của sếp?
“Đồ vô liêm sỉ!!! Mặc quần lại cho tôi!!!” Bùi Trạch Dương gào lớn.
Nghe lời sếp bất kể tình huống và bất kể đúng sai đã ăn sâu vào tiềm thức tôi, anh vừa ra lệnh, tôi chưa hiểu cũng lập tức khép quần lại. Thế nhưng, ngay lúc đó, hai y tá trực đêm từ bên ngoài nhào tới, nhanh như cắt khóa tay rồi ấn tôi quỳ rạp xuống giường.
“Bệnh nhân, cô đừng sợ, chúng tôi đã khống chế tên biến thái này! Cô muốn xử lý thế nào?!” Y tá lớn tiếng.
Cả tôi và Bùi Trạch Dương đều đần ra, đến khi tôi đau quá không chịu nổi nữa, thân thể liền vùng vẫy, nghiêng mặt nhìn anh: “Sếp biết em bị oan cơ mà! Cái thân này mà mang tiếng xấu thì sếp chả được ích lợi gì đâu!”
Một phút im lặng…
Bùi Trạch Dương đau đầu day thái dương, sau đó hắng giọng, khẽ gọi một y tá đến gần để nói gì đó.
Tôi không biết anh ta giải thích thế nào, nhưng kết cục, hai y tá nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn nhìn tôi bằng ánh mắt “chúng tôi hiểu mà”.
Tôi: “Sếp đã nói gì vậy?”
Bùi Trạch Dương mỉm cười: “Nói cái thân này của cô bị hoang tưởng thích cắn bừa, đặc biệt là cắn sếp.”