Chương 27: Em Ở Đó, Anh Đến Gặp Em
Đã là bác sĩ, sẽ phải thấy bệnh nhân mình cất công cứu sống hồi phục, hay thậm chí là chết đi.
Đó chính là số mệnh ban đầu vạch sẵn, mà những người như Mộ Oản chỉ có thể can thiệp vào một chút, không thể định đoạt tất cả.
Càng không thể nói là nhờ tài năng hay bất cứ thứ gì, đôi khi chỉ cần dựa vào hy vọng hay thứ được gọi là may mắn để cứu chữa.
Ánh đèn trắng dã của bệnh viện rọi xuống, chiếu lên gương mặt trầm ngâm của Mộ Oản. Cũng để lại cái bóng trải dài trên mặt đất.
Về đêm, bệnh viện ít người. Đôi lúc bóng đèn sẽ nhấp nháy, làm người ta có chút hoảng sợ.
Mộ Oản lại ngồi im bất động trên ghế, sự mệt mỏi đổ ập xuống người cô. Dường như những thứ xung quanh không hề liên quan đến cô, chỉ có mình Mộ Oản cùng sự tĩnh lặng rợn người.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, Mộ Oản hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn.
Lại có một bệnh nhân vừa đến, bọn họ ở quầy lễ tân làm ầm ĩ đến long trời lở đất.
Y tá trực ban không nói nổi, bất lực trước những hành động vô phép tắc của bọn họ.
Cô ấy liên tục gọi bác sĩ đến, nhưng không một ai nghe máy. Mộ Oản nhìn một lúc lâu, quyết định đứng lên đi về phía bọn họ.
…
Triệu Hâm mừng rỡ nhìn vào điện thoại, la lớn: “Đông Phong, Đông Phong, Tiểu Thanh Mai lên bài viết đính chính rồi.”
Mộ Đông Phong nghe xong cũng không có biểu hiện gì khác. Dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh, hoàn toàn vô cảm.
Triệu Hâm trái lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng Mộ Đông Phong đã được thanh minh.
Hot search nhanh chóng hạ nhiệt, fan girl lại tiếp tục theo được được tình yêu của bọn họ, cảm thấy thật may vì Mộ Đông Phong vẫn còn độc thân.
“Đông Phong, sao thế?” Triệu Hâm nhìn nét mặt khó coi của Mộ Đông Phong thì có hơi hoang mang.
Được đính chính lại chẳng để lộ biểu cảm gì, rốt cuộc không biết là anh đang vui hay buồn.
Triệu Hâm làm quản lý cho Mộ Đông Phong từ khi anh bước vào giới giải trí. Phải nói là rất lâu rồi.
Nhưng gần đây tính tình lẫn cảm xúc của Mộ Đông Phong thay đổi thất thường, lúc vui lúc buồn không rõ ràng.
Triệu Hâm cũng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không ít.
Đột nhiên anh ta nhớ đến cô em gái kia của Mộ Đông Phong, hình như từ lúc cả hai gặp lại thì Mộ Đông Phong bắt đầu thay đổi tính tình, chẳng lẽ là do cô gái đó?
Mộ Đông Phong trầm mặc, đôi lông mi dài hơi rũ xuống. Anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại như mọi lần.
Triệu Hâm khó hiểu đến gần, muốn xem thử Mộ Đông Phong đang xem gì. Lại có thể cứ nhìn điện thoại lâu như vậy.
“Anh Triệu, tôi muốn ra ngoài.”
“Hả?” Đêm rồi cậu còn muốn đi đâu?
“Tôi đi một chút sẽ về.”
“Khuya rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa.”
Mộ Đông Phong không trả lời, đứng lên cầm áo khoác đẩy cửa ra ngoài.
Triệu Hâm từ phía sau hốt hoảng đuổi theo, “Này… Này, mang khẩu trang rồi đội nón vào. Coi chừng để người khác bắt gặp…”
Những lời sau của Triệu Hâm không biết Mộ Đông Phong có nghe lọt từ nào không, chỉ thấy anh gấp gáp chạy ra khỏi căn hộ, dường như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Mộ Đông Phong siết chặt điện thoại trong tay, mặc áo khoác kín cổ chạy xuống gara lấy xe.
Một lát sau chiếc xe màu xám đen lao nhanh ra khỏi tầng hầm căn hộ Mộ Đông Phong đang ở.
Đồng hồ điểm mười một giờ tối, ngoài đường vậy mà vẫn còn rất nhiều người.
Mùa xuân sắp đến, phố phường treo cao đèn lồng đỏ rực. Bên bờ sông có rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua đi lại, nháo nhiệt vô cùng.
Mộ Đông Phong lái xe đến trước một quầy hàng nhỏ gần phố cổ. Sau khi mua hai tô cháo nóng thì đến thẳng bệnh viện, muốn tìm gặp Mộ Oản.
Dọc đường đèn vàng chiếu rọi, hoà vào không khí lành lạnh của buổi đêm xuân sắp đến.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối, cuối cùng dừng lại trước cửa bệnh viện nơi Mộ Oản đang làm việc.
Anh lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số quen thuộc gọi cho cô.
Khoảng chừng gần đến một phút Mộ Oản mới nghe máy, trong giọng nói có chút mệt mỏi, còn hơi khàn đi.
[Có chuyện gì?]
Mộ Đông Phong siết chặt điện thoại trong tay, dịu giọng đáp: “Oản Oản, em bận không?”
[Không bận.]
“Vậy… Em ở yên tại đó, anh đến gặp em.”
Đó chính là số mệnh ban đầu vạch sẵn, mà những người như Mộ Oản chỉ có thể can thiệp vào một chút, không thể định đoạt tất cả.
Càng không thể nói là nhờ tài năng hay bất cứ thứ gì, đôi khi chỉ cần dựa vào hy vọng hay thứ được gọi là may mắn để cứu chữa.
Ánh đèn trắng dã của bệnh viện rọi xuống, chiếu lên gương mặt trầm ngâm của Mộ Oản. Cũng để lại cái bóng trải dài trên mặt đất.
Về đêm, bệnh viện ít người. Đôi lúc bóng đèn sẽ nhấp nháy, làm người ta có chút hoảng sợ.
Mộ Oản lại ngồi im bất động trên ghế, sự mệt mỏi đổ ập xuống người cô. Dường như những thứ xung quanh không hề liên quan đến cô, chỉ có mình Mộ Oản cùng sự tĩnh lặng rợn người.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, Mộ Oản hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn.
Lại có một bệnh nhân vừa đến, bọn họ ở quầy lễ tân làm ầm ĩ đến long trời lở đất.
Y tá trực ban không nói nổi, bất lực trước những hành động vô phép tắc của bọn họ.
Cô ấy liên tục gọi bác sĩ đến, nhưng không một ai nghe máy. Mộ Oản nhìn một lúc lâu, quyết định đứng lên đi về phía bọn họ.
…
Triệu Hâm mừng rỡ nhìn vào điện thoại, la lớn: “Đông Phong, Đông Phong, Tiểu Thanh Mai lên bài viết đính chính rồi.”
Mộ Đông Phong nghe xong cũng không có biểu hiện gì khác. Dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh, hoàn toàn vô cảm.
Triệu Hâm trái lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng Mộ Đông Phong đã được thanh minh.
Hot search nhanh chóng hạ nhiệt, fan girl lại tiếp tục theo được được tình yêu của bọn họ, cảm thấy thật may vì Mộ Đông Phong vẫn còn độc thân.
“Đông Phong, sao thế?” Triệu Hâm nhìn nét mặt khó coi của Mộ Đông Phong thì có hơi hoang mang.
Được đính chính lại chẳng để lộ biểu cảm gì, rốt cuộc không biết là anh đang vui hay buồn.
Triệu Hâm làm quản lý cho Mộ Đông Phong từ khi anh bước vào giới giải trí. Phải nói là rất lâu rồi.
Nhưng gần đây tính tình lẫn cảm xúc của Mộ Đông Phong thay đổi thất thường, lúc vui lúc buồn không rõ ràng.
Triệu Hâm cũng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không ít.
Đột nhiên anh ta nhớ đến cô em gái kia của Mộ Đông Phong, hình như từ lúc cả hai gặp lại thì Mộ Đông Phong bắt đầu thay đổi tính tình, chẳng lẽ là do cô gái đó?
Mộ Đông Phong trầm mặc, đôi lông mi dài hơi rũ xuống. Anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại như mọi lần.
Triệu Hâm khó hiểu đến gần, muốn xem thử Mộ Đông Phong đang xem gì. Lại có thể cứ nhìn điện thoại lâu như vậy.
“Anh Triệu, tôi muốn ra ngoài.”
“Hả?” Đêm rồi cậu còn muốn đi đâu?
“Tôi đi một chút sẽ về.”
“Khuya rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa.”
Mộ Đông Phong không trả lời, đứng lên cầm áo khoác đẩy cửa ra ngoài.
Triệu Hâm từ phía sau hốt hoảng đuổi theo, “Này… Này, mang khẩu trang rồi đội nón vào. Coi chừng để người khác bắt gặp…”
Những lời sau của Triệu Hâm không biết Mộ Đông Phong có nghe lọt từ nào không, chỉ thấy anh gấp gáp chạy ra khỏi căn hộ, dường như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Mộ Đông Phong siết chặt điện thoại trong tay, mặc áo khoác kín cổ chạy xuống gara lấy xe.
Một lát sau chiếc xe màu xám đen lao nhanh ra khỏi tầng hầm căn hộ Mộ Đông Phong đang ở.
Đồng hồ điểm mười một giờ tối, ngoài đường vậy mà vẫn còn rất nhiều người.
Mùa xuân sắp đến, phố phường treo cao đèn lồng đỏ rực. Bên bờ sông có rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua đi lại, nháo nhiệt vô cùng.
Mộ Đông Phong lái xe đến trước một quầy hàng nhỏ gần phố cổ. Sau khi mua hai tô cháo nóng thì đến thẳng bệnh viện, muốn tìm gặp Mộ Oản.
Dọc đường đèn vàng chiếu rọi, hoà vào không khí lành lạnh của buổi đêm xuân sắp đến.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối, cuối cùng dừng lại trước cửa bệnh viện nơi Mộ Oản đang làm việc.
Anh lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số quen thuộc gọi cho cô.
Khoảng chừng gần đến một phút Mộ Oản mới nghe máy, trong giọng nói có chút mệt mỏi, còn hơi khàn đi.
[Có chuyện gì?]
Mộ Đông Phong siết chặt điện thoại trong tay, dịu giọng đáp: “Oản Oản, em bận không?”
[Không bận.]
“Vậy… Em ở yên tại đó, anh đến gặp em.”