Chương 29: Cưỡng Hôn
Tay Mộ Oản cứng đờ, khô khan nuốt nước bọt. “Chuyện đó… Chuyện đó có phải hơi…”
Mộ Đông Phong nhướn mày: “Hơi?”
“Anh nói mấy chuyện cũ đó làm gì, không còn quan trọng nữa.”
Đổi lại lần này người cứng đờ là Mộ Đông Phong, anh vươn tay đến nắm tay Mộ Oản. Ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú, nói thật rõ ràng: “Quan trọng, cái gì em nói cũng đều quan trọng.”
Từ trước đến nay những gì Mộ Oản nói Mộ Đông Phong đều nhớ như in.
Nhớ cô thích ăn thích ngủ, nhớ cô năm đó thích nhất là dựa dẫm vào anh. Nhớ Mộ Oản từng là thiếu nữ xinh đẹp khả ái. Ngay cả Mộ Đông Phong khi nhìn vào cũng không kìm nổi dục vọng của bản thân.
Càng có nhiều chuyện xảy đến, Mộ Oản lớn lên từng ngày. Không những dựa dẫm vào anh, vậy mà còn thực sự xem Mộ Đông Phong là anh trai.
Anh ghét nhất là nghe những lời này từ người khác, một chút sẽ khen Mộ Đông Phong là anh trai tốt.
Nhưng Mộ Đông Phong không muốn làm anh trai của Mộ Oản, chỉ là… không ngờ cô thực sự xem anh là anh trai.
Khiến Mộ Đông Phong vì thế mà sinh ra chán ghét.
Thấy đối phương sơ hở là nắm tay mình, làm Mộ Oản ngượng ngùng không thôi.
Cô cố rụt tay lại, quay sang phía khác tránh né ánh mắt kì quái của Mộ Đông Phong.
Đợi Mộ Oản ăn xong, Mộ Đông Phong lại đưa tô cháo còn lại cho cô. Mộ Oản thản nhiên nhận lấy, tiếp tục ăn hết.
Phải nói, Mộ Oản không ăn thì không có gì, nhưng hễ ăn rồi sẽ ăn rất nhiều.
Đến cả bố mẹ Mộ lẫn người khác đều phải kinh ngạc. Người nhỏ nhắn như vậy lại có thể ăn gấp đôi người bình thường?
Sau khi ăn xong, Mộ Oản ngồi dựa ra ghế. Trên tay ôm cốc nước ấm Mộ Đông Phong vừa rót cho cô.
“Muộn như vậy rồi, anh về đi.”
“Chưa gì đã muốn đuổi anh đi rồi?” Mộ Đông Phong đứng lên, đi qua bên phía Mộ Oản ngồi xuống, còn thản nhiên tựa đầu vào vai cô.
Mộ Oản giật bắn mình, tim đập thình thịch trước sự tiếp xúc thân mật của Mộ Đông Phong.
Ly nước trong tay khẽ dao động, một chút nước sánh ra ngoài, thấm vào chiếc quần đen trên người Mộ Oản.
Nhận thấy người Mộ Oản cứng đờ, Mộ Đông Phong hài lòng nhắm mắt lại. “Sắp đến Tết rồi.”
“Ừm.”
“Khi nào em được nghỉ anh sẽ đến đón em.”
“Không cần phiền đến anh.”
Mộ Đông Phong cụp mắt, đột nhiên ngẩng đầu đổi tư thế khác. Nửa ôm nửa vùi đầu vào hõm vai Mộ Oản.
Mộ Đông Phong khàn giọng, hơi nóng lập tức phả vào cổ Mộ Oản khiến cô ngứa ngáy.
Anh nói: “Thanh Mai, em không phải em gái anh.”
Mộ Đông Phong ngồi không yên, bây giờ còn ôm cô? Tên này rốt cuộc là làm sao thế?
Mộ Oản thấp giọng nhắc nhở: “Ở bên ngoài đừng gọi em là Thanh Mai. Còn nữa, em theo danh nghĩa vẫn là em gái anh.”
Mặt Mộ Đông Phong ngày càng chôn sâu vào vai Mộ Oản, đột nhiên anh ấy ấn vai cô xuống ghế. Nhe răng cắn mạnh một cái vào cổ Mộ Oản.
Cô giật mình nhưng không kịp đầy đối phương ra, Mộ Đông Phong giữ chặt Mộ Oản, vây cô vào trong lòng.
“Dù thế nào em chắc chắn không phải em gái anh.” Mộ Đông Phong khẳng định chắc nịch, nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Oản.
Trong lòng lúc này lại dâng lên thứ dục vọng không thể kiềm chế. Anh hơi cúi đầu, giữ chặt cằm Mộ Oản hôn xuống.
Mùi hương bạc hà thanh mát bao trùm lấy Mộ Oản, khiến cô không kịp phản ứng lại.
Đối phương như con thú hung hăng cắn lấy môi cô, đến mức Mộ Oản có thể cảm thấy vị máu tanh nồng trong khoang miệng.
Nhưng Mộ Đông Phong không rời ra, anh ấy là đàn ông, sức lực lớn hơn Mộ Oản rất nhiều.
Có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy Mộ Đông Phong ra được.
Đây là lần thứ hai Mộ Đông Phong không thể kiểm soát nổi bản thân. Để cho cơn tức giận thao túng mà hung hăng không biết điểm dừng.
Lần trước là sau vườn trong nhà, lần này lại là ngay trong phong làm việc của Mộ Oản…
Dần dần chút dưỡng khí trong miệng của cô bị Mộ Đông Phong cướp sạch.
Môi anh ấy rất mềm, còn có mùi hương thanh mát. Nụ hôn triền miên kéo dài, ngay cả Mộ Oản ban đầu có kháng cự, có dùng sức đẩy anh ra.
Nhưng đến cuối vẫn bị cuốn theo, cùng Mộ Đông Phong dây dưa không dứt.
Mộ Đông Phong vì thế mà càng tham lam không buông, giữ chặt lấy đầu Mộ Oản, cảm giác còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Tim Mộ Oản từng chút đập mạnh, mạnh đến mức chỉ sợ Mộ Đông Phong đã sớm nghe thấy rồi.
Không biết qua bao lâu, đến khi Mộ Đông Phong thoả mãn rời ra. Anh ấy cúi thấp đầu, khàn giọng bên tai Mộ Oản.
Anh nói: “Không có anh trai nào lại cưỡng hôn em gái cả.”
Mộ Oản, anh sớm đã không còn xem em là em gái rồi.
Mộ Đông Phong nhướn mày: “Hơi?”
“Anh nói mấy chuyện cũ đó làm gì, không còn quan trọng nữa.”
Đổi lại lần này người cứng đờ là Mộ Đông Phong, anh vươn tay đến nắm tay Mộ Oản. Ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú, nói thật rõ ràng: “Quan trọng, cái gì em nói cũng đều quan trọng.”
Từ trước đến nay những gì Mộ Oản nói Mộ Đông Phong đều nhớ như in.
Nhớ cô thích ăn thích ngủ, nhớ cô năm đó thích nhất là dựa dẫm vào anh. Nhớ Mộ Oản từng là thiếu nữ xinh đẹp khả ái. Ngay cả Mộ Đông Phong khi nhìn vào cũng không kìm nổi dục vọng của bản thân.
Càng có nhiều chuyện xảy đến, Mộ Oản lớn lên từng ngày. Không những dựa dẫm vào anh, vậy mà còn thực sự xem Mộ Đông Phong là anh trai.
Anh ghét nhất là nghe những lời này từ người khác, một chút sẽ khen Mộ Đông Phong là anh trai tốt.
Nhưng Mộ Đông Phong không muốn làm anh trai của Mộ Oản, chỉ là… không ngờ cô thực sự xem anh là anh trai.
Khiến Mộ Đông Phong vì thế mà sinh ra chán ghét.
Thấy đối phương sơ hở là nắm tay mình, làm Mộ Oản ngượng ngùng không thôi.
Cô cố rụt tay lại, quay sang phía khác tránh né ánh mắt kì quái của Mộ Đông Phong.
Đợi Mộ Oản ăn xong, Mộ Đông Phong lại đưa tô cháo còn lại cho cô. Mộ Oản thản nhiên nhận lấy, tiếp tục ăn hết.
Phải nói, Mộ Oản không ăn thì không có gì, nhưng hễ ăn rồi sẽ ăn rất nhiều.
Đến cả bố mẹ Mộ lẫn người khác đều phải kinh ngạc. Người nhỏ nhắn như vậy lại có thể ăn gấp đôi người bình thường?
Sau khi ăn xong, Mộ Oản ngồi dựa ra ghế. Trên tay ôm cốc nước ấm Mộ Đông Phong vừa rót cho cô.
“Muộn như vậy rồi, anh về đi.”
“Chưa gì đã muốn đuổi anh đi rồi?” Mộ Đông Phong đứng lên, đi qua bên phía Mộ Oản ngồi xuống, còn thản nhiên tựa đầu vào vai cô.
Mộ Oản giật bắn mình, tim đập thình thịch trước sự tiếp xúc thân mật của Mộ Đông Phong.
Ly nước trong tay khẽ dao động, một chút nước sánh ra ngoài, thấm vào chiếc quần đen trên người Mộ Oản.
Nhận thấy người Mộ Oản cứng đờ, Mộ Đông Phong hài lòng nhắm mắt lại. “Sắp đến Tết rồi.”
“Ừm.”
“Khi nào em được nghỉ anh sẽ đến đón em.”
“Không cần phiền đến anh.”
Mộ Đông Phong cụp mắt, đột nhiên ngẩng đầu đổi tư thế khác. Nửa ôm nửa vùi đầu vào hõm vai Mộ Oản.
Mộ Đông Phong khàn giọng, hơi nóng lập tức phả vào cổ Mộ Oản khiến cô ngứa ngáy.
Anh nói: “Thanh Mai, em không phải em gái anh.”
Mộ Đông Phong ngồi không yên, bây giờ còn ôm cô? Tên này rốt cuộc là làm sao thế?
Mộ Oản thấp giọng nhắc nhở: “Ở bên ngoài đừng gọi em là Thanh Mai. Còn nữa, em theo danh nghĩa vẫn là em gái anh.”
Mặt Mộ Đông Phong ngày càng chôn sâu vào vai Mộ Oản, đột nhiên anh ấy ấn vai cô xuống ghế. Nhe răng cắn mạnh một cái vào cổ Mộ Oản.
Cô giật mình nhưng không kịp đầy đối phương ra, Mộ Đông Phong giữ chặt Mộ Oản, vây cô vào trong lòng.
“Dù thế nào em chắc chắn không phải em gái anh.” Mộ Đông Phong khẳng định chắc nịch, nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Oản.
Trong lòng lúc này lại dâng lên thứ dục vọng không thể kiềm chế. Anh hơi cúi đầu, giữ chặt cằm Mộ Oản hôn xuống.
Mùi hương bạc hà thanh mát bao trùm lấy Mộ Oản, khiến cô không kịp phản ứng lại.
Đối phương như con thú hung hăng cắn lấy môi cô, đến mức Mộ Oản có thể cảm thấy vị máu tanh nồng trong khoang miệng.
Nhưng Mộ Đông Phong không rời ra, anh ấy là đàn ông, sức lực lớn hơn Mộ Oản rất nhiều.
Có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy Mộ Đông Phong ra được.
Đây là lần thứ hai Mộ Đông Phong không thể kiểm soát nổi bản thân. Để cho cơn tức giận thao túng mà hung hăng không biết điểm dừng.
Lần trước là sau vườn trong nhà, lần này lại là ngay trong phong làm việc của Mộ Oản…
Dần dần chút dưỡng khí trong miệng của cô bị Mộ Đông Phong cướp sạch.
Môi anh ấy rất mềm, còn có mùi hương thanh mát. Nụ hôn triền miên kéo dài, ngay cả Mộ Oản ban đầu có kháng cự, có dùng sức đẩy anh ra.
Nhưng đến cuối vẫn bị cuốn theo, cùng Mộ Đông Phong dây dưa không dứt.
Mộ Đông Phong vì thế mà càng tham lam không buông, giữ chặt lấy đầu Mộ Oản, cảm giác còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Tim Mộ Oản từng chút đập mạnh, mạnh đến mức chỉ sợ Mộ Đông Phong đã sớm nghe thấy rồi.
Không biết qua bao lâu, đến khi Mộ Đông Phong thoả mãn rời ra. Anh ấy cúi thấp đầu, khàn giọng bên tai Mộ Oản.
Anh nói: “Không có anh trai nào lại cưỡng hôn em gái cả.”
Mộ Oản, anh sớm đã không còn xem em là em gái rồi.