Chương 32: Giúp Đỡ
Một tuần sau Hà Diễn Thâm tỉnh lại trên giường bệnh. Làm người nhà anh ta vui mừng khôn siết.
Tôn Nghiên thay Hà Diễn Thâm tiếp quản Hà thị, không có thời gian đến chăm sóc anh ta, chỉ là không biết Hà phu nhân này đã dùng thủ đoạn cao siêu gì. Lại khiến Tang Hạ có thể ngoan ngoãn đồng ý làm y tá riêng cho Hà Diễn Thâm.
Phòng chăm sóc đặc biệt từ khi anh ta tỉnh lại vẫn luôn mở rộng cửa, người người ra vào tấp nập không ngớt.
Làm Tang Hạ còn tưởng bọn họ đem cả gia phả từ lớn đến bé trong nhà đến thăm Hà Diễn Thâm cũng nên.
Có điều những người này hình như chỉ là người quen thân thiết.
Bởi vì chủ tịch tập đoàn lớn tỉnh dậy cũng không thấy báo chí đưa tin, xem ra được Hà phu nhân che giấu rất kỹ lưỡng.
…
Còn hai tuần nữa là Tết Nguyên Đán đến, nhiều bác sĩ trong bệnh viện đã bắt đầu rục rịch không yên, muốn nhanh nhanh xin nghỉ phép rồi.
Hôm nay Tang Hạ thấy kha khá bác sĩ cùng y tá mua đèn lồng đến, còn mua rất nhiều hoa quả khô cùng bánh kẹo.
Cô nhìn một lúc, đẩy tay Mộ Oản khó hiểu hỏi: “Bọn họ làm gì thế?”
Tang Hạ vừa vào làm y tá cho Lưu Hoa năm nay, có nhiều thứ đương nhiên không biết.
Sẽ có những bác sĩ cùng y tá xin nghỉ phép, nhưng bệnh viện chắc chắn không thể thiếu bác sĩ một ngày.
Tất cả bọn họ đều là những người tình nguyện ở lại bệnh viện trong kì nghỉ Tết.
Tang Hạ nghe xong thì ồ lên một tiếng, cảm thấy cũng phải.
Dù sao cũng không thể thiếu bác sĩ một ngày.
Mộ Oản lại bận việc, nói chào tạm biệt Tang Hạ xong liền đi khỏi phòng làm việc.
Cô ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc của Mộ Oản hồi lâu, nhớ đến Hà Diễn Thâm còn trong phòng bệnh.
Thiết nghĩ mấy người đến thăm chắc đã về hết rồi, thế nên lập tức đứng lên quay về phòng chăm sóc đặc biệt.
Hành lang bệnh viện gần Tết náo nhiệt hơn bình thường, tất cả đều là những tiếng trò chuyện rôm rả của y tá cùng bệnh nhân.
Tang Hạ đi lướt qua bọn họ, vô thức mỉm cười.
Đến khi quay lại, quả nhiên mọi người đã đi hết. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại mỗi Hà Diễn Thâm.
Anh ta im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Cũng không biết là đang nghĩ gì.
Tang Hạ gõ nhẹ lên cánh cửa vài cái, Hà Diễn Thâm lơ đễnh quay đầu lại nhìn cô.
Bên má bỗng nhiên hiện lên một tầng ửng đỏ khác lạ.
Tang Hạ: “?”
Tên này đỏ mặt cái gì?
Cô đến gần, chỉnh lại dây truyền dịch một chút, nhìn sang mỉm cười thân thiện với anh ta. “Anh Hà, thấy có chỗ nào không khoẻ không?”
Hà Diễn Thâm lúng túng một lúc, không biết nên nói gì cho phải. Vệt đỏ bên má anh ta lại lan rộng ra, ngay cả lỗ tai cũng vì thế mà đỏ lên rồi.
Tang Hạ: “???”
Hà Diễn Thâm khó khăn lên tiếng, anh cúi gằm mặt. Xấu hổ đến mức không dám nói lớn, hình như còn sợ Tang Hạ nghe được.
“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tang Hạ dừng tay, bình thản cúi người níu lấy cánh tay Hà Diễn Thâm. Thận trọng đỡ anh ta đứng lên: “Tôi giúp anh đứng lên.”
“Nhưng mà…” Hà Diễn Thâm không biết lại suy diễn lung tung cái gì, không phải nói muốn đi vệ sinh hay sao?
Tang Hạ có lòng tốt giúp anh ta đứng lên đi lại, vậy mà còn đỏ mặt rồi nhưng nhị cái gì?
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tang Hạ cau mày, giọng điệu có chút bực bội. Nhưng vẫn giữ chặt tay Hà Diễn Thâm để anh ta choàng tay qua vai cô.
Hà Diễn Thâm một thân trắng toát, càng làm vệt đỏ trên mặt anh ta nổi bật.
Tang Hạ thầm nghĩ, người đàn ông này thật sự là ông lớn nhà họ Hà sao?
Rõ ràng tính tình chẳng khác nào trẻ con, đã thế còn hay xấu hổ vô lí nữa kìa.
Một tay Tang Hạ vòng qua giữ lấy eo Hà Diễn Thâm, tay còn giữ chặt vai anh ta.
Sợ nếu bản thân giữ không chặt, Hà Diễn Thâm nhất định sẽ ngã khụy.
Cô dìu anh ta vào nhà vệ sinh, sau khi mở nắp bồn cầu lên.
Thản nhiên đứng nhìn.
Hà Diễn Thâm khô khan nuốt nước bọt, nhỏ giọng: “Em ra ngoài một lúc, tôi… Tôi có thể tự giải quyết.”
“Xấu hổ cái gì? Mấy ngày anh nằm liệt giường tôi cũng thấy hết rồi. Không sao! Cứ tự nhiên.”
Lúc nói ra những lời này, Tang Hạ hoàn toàn không để ý nét mặt tối sầm cửa Hà Diễn Thâm.
Dường như cô đã chọc trúng vảy ngược của anh ta vậy, chỉ thấy một luồng sát khí đáng sợ toả ra từ người đàn ông bên cạnh.
Hà Diễn Thâm vậy mà thà nhịn xuống cũng không chịu đi vệ sinh trước mặt Tang Hạ?!
Tang Hạ bắt đầu thấy lo lắng cho thận của người này. Hiện tại cơ thể Hà Diễn Thâm còn yếu, chưa thể đi lại đàng hoàng.
Muốn xuống giường đều phải dùng xe lăn cùng người giúp đỡ.
Nếu bây giờ cô buông ra, Hà Diễn Thâm làm sao có thể đứng vững cho được?
Thế nên cô nhất quyết không buông.
Cứng đầu cùng Hà Diễn Thâm đứng trong toilet đấu mắt.
Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Hà Diễn Thâm lúng búng nắm tay Tang Hạ, nhăn mặt nói: “Em quay đi phía khác đi.”
“Không sao đâu mà!” Dứt lời, Tang Hạ dùng sức kéo quần Hà Diễn Thâm xuống.
Bình thản nhìn dòng nước từ người Hà Diễn Thâm chảy ra, sau đó còn cẩn thận giúp anh ta lau sạch nước bẩn còn dính lại.
Cả quá trình người đối phương đều cứng đờ, đầu bốc khói đen, mặt mày chuyển từ xanh sang đỏ, vô cùng đa dạng.
Hà Diễn Thâm thở mạnh đến mức Tang Hạ còn có thể nghe được tiếng tim trong lồng ngực dồn dập không ngừng của anh ta.
Cảm thấy tên đàn ông này thật buồn cười, chỉ vì chuyện này mà ngại đến vậy sao?
Quả nhiên Tôn Nghiên không lừa cô.
Hà Diễn Thâm đây vẫn còn ngây thơ trong sáng đó nha!
Tôn Nghiên thay Hà Diễn Thâm tiếp quản Hà thị, không có thời gian đến chăm sóc anh ta, chỉ là không biết Hà phu nhân này đã dùng thủ đoạn cao siêu gì. Lại khiến Tang Hạ có thể ngoan ngoãn đồng ý làm y tá riêng cho Hà Diễn Thâm.
Phòng chăm sóc đặc biệt từ khi anh ta tỉnh lại vẫn luôn mở rộng cửa, người người ra vào tấp nập không ngớt.
Làm Tang Hạ còn tưởng bọn họ đem cả gia phả từ lớn đến bé trong nhà đến thăm Hà Diễn Thâm cũng nên.
Có điều những người này hình như chỉ là người quen thân thiết.
Bởi vì chủ tịch tập đoàn lớn tỉnh dậy cũng không thấy báo chí đưa tin, xem ra được Hà phu nhân che giấu rất kỹ lưỡng.
…
Còn hai tuần nữa là Tết Nguyên Đán đến, nhiều bác sĩ trong bệnh viện đã bắt đầu rục rịch không yên, muốn nhanh nhanh xin nghỉ phép rồi.
Hôm nay Tang Hạ thấy kha khá bác sĩ cùng y tá mua đèn lồng đến, còn mua rất nhiều hoa quả khô cùng bánh kẹo.
Cô nhìn một lúc, đẩy tay Mộ Oản khó hiểu hỏi: “Bọn họ làm gì thế?”
Tang Hạ vừa vào làm y tá cho Lưu Hoa năm nay, có nhiều thứ đương nhiên không biết.
Sẽ có những bác sĩ cùng y tá xin nghỉ phép, nhưng bệnh viện chắc chắn không thể thiếu bác sĩ một ngày.
Tất cả bọn họ đều là những người tình nguyện ở lại bệnh viện trong kì nghỉ Tết.
Tang Hạ nghe xong thì ồ lên một tiếng, cảm thấy cũng phải.
Dù sao cũng không thể thiếu bác sĩ một ngày.
Mộ Oản lại bận việc, nói chào tạm biệt Tang Hạ xong liền đi khỏi phòng làm việc.
Cô ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc của Mộ Oản hồi lâu, nhớ đến Hà Diễn Thâm còn trong phòng bệnh.
Thiết nghĩ mấy người đến thăm chắc đã về hết rồi, thế nên lập tức đứng lên quay về phòng chăm sóc đặc biệt.
Hành lang bệnh viện gần Tết náo nhiệt hơn bình thường, tất cả đều là những tiếng trò chuyện rôm rả của y tá cùng bệnh nhân.
Tang Hạ đi lướt qua bọn họ, vô thức mỉm cười.
Đến khi quay lại, quả nhiên mọi người đã đi hết. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại mỗi Hà Diễn Thâm.
Anh ta im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Cũng không biết là đang nghĩ gì.
Tang Hạ gõ nhẹ lên cánh cửa vài cái, Hà Diễn Thâm lơ đễnh quay đầu lại nhìn cô.
Bên má bỗng nhiên hiện lên một tầng ửng đỏ khác lạ.
Tang Hạ: “?”
Tên này đỏ mặt cái gì?
Cô đến gần, chỉnh lại dây truyền dịch một chút, nhìn sang mỉm cười thân thiện với anh ta. “Anh Hà, thấy có chỗ nào không khoẻ không?”
Hà Diễn Thâm lúng túng một lúc, không biết nên nói gì cho phải. Vệt đỏ bên má anh ta lại lan rộng ra, ngay cả lỗ tai cũng vì thế mà đỏ lên rồi.
Tang Hạ: “???”
Hà Diễn Thâm khó khăn lên tiếng, anh cúi gằm mặt. Xấu hổ đến mức không dám nói lớn, hình như còn sợ Tang Hạ nghe được.
“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tang Hạ dừng tay, bình thản cúi người níu lấy cánh tay Hà Diễn Thâm. Thận trọng đỡ anh ta đứng lên: “Tôi giúp anh đứng lên.”
“Nhưng mà…” Hà Diễn Thâm không biết lại suy diễn lung tung cái gì, không phải nói muốn đi vệ sinh hay sao?
Tang Hạ có lòng tốt giúp anh ta đứng lên đi lại, vậy mà còn đỏ mặt rồi nhưng nhị cái gì?
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tang Hạ cau mày, giọng điệu có chút bực bội. Nhưng vẫn giữ chặt tay Hà Diễn Thâm để anh ta choàng tay qua vai cô.
Hà Diễn Thâm một thân trắng toát, càng làm vệt đỏ trên mặt anh ta nổi bật.
Tang Hạ thầm nghĩ, người đàn ông này thật sự là ông lớn nhà họ Hà sao?
Rõ ràng tính tình chẳng khác nào trẻ con, đã thế còn hay xấu hổ vô lí nữa kìa.
Một tay Tang Hạ vòng qua giữ lấy eo Hà Diễn Thâm, tay còn giữ chặt vai anh ta.
Sợ nếu bản thân giữ không chặt, Hà Diễn Thâm nhất định sẽ ngã khụy.
Cô dìu anh ta vào nhà vệ sinh, sau khi mở nắp bồn cầu lên.
Thản nhiên đứng nhìn.
Hà Diễn Thâm khô khan nuốt nước bọt, nhỏ giọng: “Em ra ngoài một lúc, tôi… Tôi có thể tự giải quyết.”
“Xấu hổ cái gì? Mấy ngày anh nằm liệt giường tôi cũng thấy hết rồi. Không sao! Cứ tự nhiên.”
Lúc nói ra những lời này, Tang Hạ hoàn toàn không để ý nét mặt tối sầm cửa Hà Diễn Thâm.
Dường như cô đã chọc trúng vảy ngược của anh ta vậy, chỉ thấy một luồng sát khí đáng sợ toả ra từ người đàn ông bên cạnh.
Hà Diễn Thâm vậy mà thà nhịn xuống cũng không chịu đi vệ sinh trước mặt Tang Hạ?!
Tang Hạ bắt đầu thấy lo lắng cho thận của người này. Hiện tại cơ thể Hà Diễn Thâm còn yếu, chưa thể đi lại đàng hoàng.
Muốn xuống giường đều phải dùng xe lăn cùng người giúp đỡ.
Nếu bây giờ cô buông ra, Hà Diễn Thâm làm sao có thể đứng vững cho được?
Thế nên cô nhất quyết không buông.
Cứng đầu cùng Hà Diễn Thâm đứng trong toilet đấu mắt.
Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Hà Diễn Thâm lúng búng nắm tay Tang Hạ, nhăn mặt nói: “Em quay đi phía khác đi.”
“Không sao đâu mà!” Dứt lời, Tang Hạ dùng sức kéo quần Hà Diễn Thâm xuống.
Bình thản nhìn dòng nước từ người Hà Diễn Thâm chảy ra, sau đó còn cẩn thận giúp anh ta lau sạch nước bẩn còn dính lại.
Cả quá trình người đối phương đều cứng đờ, đầu bốc khói đen, mặt mày chuyển từ xanh sang đỏ, vô cùng đa dạng.
Hà Diễn Thâm thở mạnh đến mức Tang Hạ còn có thể nghe được tiếng tim trong lồng ngực dồn dập không ngừng của anh ta.
Cảm thấy tên đàn ông này thật buồn cười, chỉ vì chuyện này mà ngại đến vậy sao?
Quả nhiên Tôn Nghiên không lừa cô.
Hà Diễn Thâm đây vẫn còn ngây thơ trong sáng đó nha!