Chương 37: Rực Rỡ (1)
“Áaaa! Mộ ảnh đế đang ở bên trong!”
“Đâu đâu? Tôi cũng muốn xem!”
“Chồng ơi!”
“Tụi em yêu anh!”
Tiếng hét chói tai vọng lại từ bên ngoài. Mộ Oản hoảng sợ đẩy Mộ Đông Phong ra. Nhưng dù dùng sức thế nào cũng bất thành.
Bên ngoài hỗn loạn, thậm chí bọn họ còn liên tục đập cửa đòi mở ra.
“Oản Oản, cô mở cửa ra cho chúng tôi nhanh lên. Tôi muốn thấy Mộ Đông Phong!”
Mộ Oản bị Mộ Đông Phong chặn môi, đương nhiên không thể lên tiếng. Ánh mắt anh trầm mờ, đôi tay vững vàng siết chặt eo Mộ Oản, một chút lại một chút, kéo cô đến gần hơn.
Mộ Đông Phong cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Mộ Oản, khiến cô rợn cả tóc gáy: “Thanh Mai, mặt em lại đỏ rồi.”
Mặt cô quả thực đỏ, còn đỏ hơn cả cà chua. Tiếng đập cửa càng lớn hơn, Mộ Oản sợ hãi đẩy mạnh Mộ Đông Phong, chạy ra muốn mở cửa.
Nhưng chưa gì Mộ Đông Phong đã ngăn lại, anh mím môi, đầu mày thoáng cau lại: “Không được mở.”
“Không được?”
Ồ! Mộ ảnh đế lúc đến thì rất hùng hồn không sợ trời không sợ đất. Nhưng có vẻ hiện tại bị mấy y tá ngoài kia doạ cho sợ rồi.
Mộ Oản nhún vai, cười tà mị nhìn anh: “Anh có muốn nhảy cửa sổ không?”
Vừa dứt lời, mặt mày Mộ Đông Phong đã sám xịt. Đường cong trên mày anh càng nhăn lại dính chặt vào nhau. Mộ Đông Phong khó nhọc lên tiếng: “Em biết đây là tầng mấy không?”
Mộ Oản rướn người nhìn xuống cửa sổ, nếu nhảy từ đây xuống không què thì cũng tật. Có vẻ cô đưa ra lựa chọn có hơi trái với đạo đức nghề nghiệp thì phải? Nhưng nếu không thì Mộ Đông Phong hoàn toàn không còn đường thoát trước nanh vuốt của fan cuồng.
“Có ‘hơi’ cao một chút, anh không sợ thì có thể thử!”
“Oản Oản, em trả thù anh chuyện khi nãy?”
“Chuyện gì ấy nhỉ?” Mộ Oản nhìn sang, mỉm cười dịu dàng đáp trả.
Dư vị mềm mại vẫn còn đọng lại bên môi, mỗi lần ở cùng Mộ Đông Phong anh ấy sẽ làm ra mấy hành động vô cùng kì quặc. Không ôm thì sẽ hôn Mộ Oản.
Nhiều lần như vậy, cô không còn biết rốt cuộc đâu là thật đâu là giả nữa. Chính miệng Mộ Đông Phong khẳng định chắc nịch không yêu thích cô, nhưng cách hành xử của anh đối với cô lại trái ngược hoàn toàn.
Còn liên tục hỏi Mộ Oản liệu có hiểu lầm gì không? Đương nhiên Mộ Oản không hiểu lầm, vì vốn dĩ những thứ đó là do Mộ Đông Phong cho cô thấy, nhiều lần như vậy khiến Mộ Oản bắt buộc phải tin vào.
Mộ Đông Phong xuất hiện trong cuộc đời Mộ Oản như ngọn gió đông thoáng qua, mạnh mẽ càn quét, vừa lạnh lẽo vừa âm trầm. Lại còn khó nắm bắt, khiến cô không bao giờ hiểu được, cũng chẳng thể đuổi kịp anh.
Mộ Oản ở phía sau nhìn bóng lưng của Mộ Đông Phong rất nhiều năm, ngay đến chính cô còn không rõ rốt cuộc mình đã thích Mộ Đông Phong từ khi nào.
Là năm đó trong buổi tiệc, thiếu niên ngồi bên cây đàn dương cầm, phóng khoáng mạnh mẽ tạo nên nhưng thanh âm trong trẻo động lòng người. Hay rất lâu sau đó ở nơi góc khuất không ai nhìn thấy, ngông cuồng hôn Mộ Oản không biết tiết chế.
Từng chút một theo năm tháng bóng hình Mộ Đông Phong khắc vào tâm trí Mộ Oản. Từng có tình yêu mãnh liệt nơi trái tim nhỏ bé của Mộ Oản, sớm nhen nhóm để rồi bùng cháy, nhưng rất nhanh cũng vì anh mà nguội lạnh.
Tận mắt nhìn thấy bố gi.ết ch.ết mẹ, Mộ Oản sau này luôn cảm thấy không thể tin tưởng vào thứ được gọi là tình yêu. Sợ rằng kết cục của cô rồi sẽ không hay như thế.
Nhưng Mộ Đông Phong xuất hiện, xoa dịu những kí ức u ám trong lòng Mộ Oản. Ngọn gió đông ấy vậy mà lại biết bao bọc, ôm ấy Mộ Oản thật chặt, còn cho cô hơi ấm, khiến Mộ Oản ngây ngốc mà tin vào, còn thật sự yêu anh.
Nếu năm đó Mộ Đông Phong không nói ra những lời đó với vẻ mặt thờ ơ… Khi ấy trên sóng truyền hình không phủ nhận tình cảm giữa hai người. Vậy thì Mộ Oản sẽ lại tin tưởng anh, một lần nữa ngây ngốc xem đó là lời thật lòng.
Cô thừa nhận bản thân ích kỷ, nhưng cũng là vì Mộ Oản sợ. Luôn cảm thấy không an toàn.
Rất sợ sẽ có ngày tình yêu đi vào ngõ cụt như bố mẹ năm đó, kết cục rồi chỉ còn lại nắm tro tàn. Siết chặt tay một chút, sẽ bị gió tàn nhẫn cuốn bay đi.
“Đâu đâu? Tôi cũng muốn xem!”
“Chồng ơi!”
“Tụi em yêu anh!”
Tiếng hét chói tai vọng lại từ bên ngoài. Mộ Oản hoảng sợ đẩy Mộ Đông Phong ra. Nhưng dù dùng sức thế nào cũng bất thành.
Bên ngoài hỗn loạn, thậm chí bọn họ còn liên tục đập cửa đòi mở ra.
“Oản Oản, cô mở cửa ra cho chúng tôi nhanh lên. Tôi muốn thấy Mộ Đông Phong!”
Mộ Oản bị Mộ Đông Phong chặn môi, đương nhiên không thể lên tiếng. Ánh mắt anh trầm mờ, đôi tay vững vàng siết chặt eo Mộ Oản, một chút lại một chút, kéo cô đến gần hơn.
Mộ Đông Phong cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Mộ Oản, khiến cô rợn cả tóc gáy: “Thanh Mai, mặt em lại đỏ rồi.”
Mặt cô quả thực đỏ, còn đỏ hơn cả cà chua. Tiếng đập cửa càng lớn hơn, Mộ Oản sợ hãi đẩy mạnh Mộ Đông Phong, chạy ra muốn mở cửa.
Nhưng chưa gì Mộ Đông Phong đã ngăn lại, anh mím môi, đầu mày thoáng cau lại: “Không được mở.”
“Không được?”
Ồ! Mộ ảnh đế lúc đến thì rất hùng hồn không sợ trời không sợ đất. Nhưng có vẻ hiện tại bị mấy y tá ngoài kia doạ cho sợ rồi.
Mộ Oản nhún vai, cười tà mị nhìn anh: “Anh có muốn nhảy cửa sổ không?”
Vừa dứt lời, mặt mày Mộ Đông Phong đã sám xịt. Đường cong trên mày anh càng nhăn lại dính chặt vào nhau. Mộ Đông Phong khó nhọc lên tiếng: “Em biết đây là tầng mấy không?”
Mộ Oản rướn người nhìn xuống cửa sổ, nếu nhảy từ đây xuống không què thì cũng tật. Có vẻ cô đưa ra lựa chọn có hơi trái với đạo đức nghề nghiệp thì phải? Nhưng nếu không thì Mộ Đông Phong hoàn toàn không còn đường thoát trước nanh vuốt của fan cuồng.
“Có ‘hơi’ cao một chút, anh không sợ thì có thể thử!”
“Oản Oản, em trả thù anh chuyện khi nãy?”
“Chuyện gì ấy nhỉ?” Mộ Oản nhìn sang, mỉm cười dịu dàng đáp trả.
Dư vị mềm mại vẫn còn đọng lại bên môi, mỗi lần ở cùng Mộ Đông Phong anh ấy sẽ làm ra mấy hành động vô cùng kì quặc. Không ôm thì sẽ hôn Mộ Oản.
Nhiều lần như vậy, cô không còn biết rốt cuộc đâu là thật đâu là giả nữa. Chính miệng Mộ Đông Phong khẳng định chắc nịch không yêu thích cô, nhưng cách hành xử của anh đối với cô lại trái ngược hoàn toàn.
Còn liên tục hỏi Mộ Oản liệu có hiểu lầm gì không? Đương nhiên Mộ Oản không hiểu lầm, vì vốn dĩ những thứ đó là do Mộ Đông Phong cho cô thấy, nhiều lần như vậy khiến Mộ Oản bắt buộc phải tin vào.
Mộ Đông Phong xuất hiện trong cuộc đời Mộ Oản như ngọn gió đông thoáng qua, mạnh mẽ càn quét, vừa lạnh lẽo vừa âm trầm. Lại còn khó nắm bắt, khiến cô không bao giờ hiểu được, cũng chẳng thể đuổi kịp anh.
Mộ Oản ở phía sau nhìn bóng lưng của Mộ Đông Phong rất nhiều năm, ngay đến chính cô còn không rõ rốt cuộc mình đã thích Mộ Đông Phong từ khi nào.
Là năm đó trong buổi tiệc, thiếu niên ngồi bên cây đàn dương cầm, phóng khoáng mạnh mẽ tạo nên nhưng thanh âm trong trẻo động lòng người. Hay rất lâu sau đó ở nơi góc khuất không ai nhìn thấy, ngông cuồng hôn Mộ Oản không biết tiết chế.
Từng chút một theo năm tháng bóng hình Mộ Đông Phong khắc vào tâm trí Mộ Oản. Từng có tình yêu mãnh liệt nơi trái tim nhỏ bé của Mộ Oản, sớm nhen nhóm để rồi bùng cháy, nhưng rất nhanh cũng vì anh mà nguội lạnh.
Tận mắt nhìn thấy bố gi.ết ch.ết mẹ, Mộ Oản sau này luôn cảm thấy không thể tin tưởng vào thứ được gọi là tình yêu. Sợ rằng kết cục của cô rồi sẽ không hay như thế.
Nhưng Mộ Đông Phong xuất hiện, xoa dịu những kí ức u ám trong lòng Mộ Oản. Ngọn gió đông ấy vậy mà lại biết bao bọc, ôm ấy Mộ Oản thật chặt, còn cho cô hơi ấm, khiến Mộ Oản ngây ngốc mà tin vào, còn thật sự yêu anh.
Nếu năm đó Mộ Đông Phong không nói ra những lời đó với vẻ mặt thờ ơ… Khi ấy trên sóng truyền hình không phủ nhận tình cảm giữa hai người. Vậy thì Mộ Oản sẽ lại tin tưởng anh, một lần nữa ngây ngốc xem đó là lời thật lòng.
Cô thừa nhận bản thân ích kỷ, nhưng cũng là vì Mộ Oản sợ. Luôn cảm thấy không an toàn.
Rất sợ sẽ có ngày tình yêu đi vào ngõ cụt như bố mẹ năm đó, kết cục rồi chỉ còn lại nắm tro tàn. Siết chặt tay một chút, sẽ bị gió tàn nhẫn cuốn bay đi.