Chương 41: Rực Rỡ (5)
“Làm gì mà lề mề thế?” Bố nhận lấy giỏ trái cây trong tay Mộ Đông Phong, hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài hàng rào.
Mộ Đông Phong lúng túng, lập tức đứng chắn trước mặt ông: “Ayya! Không có gì đâu. Lão Mộ mau vào nhà đi, đừng nhìn nữa.”
Lão Mộ hình như không phục, còn muốn tiếp tục nhìn. Ông đẩy mạnh đầu Mộ Đông Phong ra, nheo mắt: “Không có gì thật sao?”
Mộ Đông Phong hoang mang nhìn ra bên ngoài hàng rào, người đàn ông đó đã không thấy đâu nữa. Tất cả chỉ còn một khoảng vắng lặng.
Lão Mộ ngó nghiêng một hồi, cũng không thấy có gì đặc biệt. Ông quay người, cầm giỏ trái cây đi vào trong: “Không có gì thì đừng nhìn nữa, vào nhà thôi.”
Mộ trạch được trang trí theo phong cách hoàng gia cũ, vừa cổ kính lại trang nhã. Mọi thứ trong nhà đều được làm theo sở thích của mẹ Mộ, trông rất có khí chất.
Mấy năm nay Mộ Oản cùng Mộ Đông Phong dọn ra ngoài ở. Mọi thứ trong nhà đều được giữ nguyên cách bài trí như cũ, ngay cả bình hoa lẫn bức ảnh cũng không bị xê dịch dù chỉ một chút. Đến khi quay về vẫn có thể cảm thấy có cảm giác như khi Mộ gia có bốn người đầy đủ, như được quay lại những năm tháng trước đó. Năm tháng Mộ Oản ngồi trên xích đu sau vườn nhà dưới tán ngô đồng rợp bóng, Mộ Đông Phong sẽ lặng lẽ đứng từ xa nhìn cô.
Chỉ thầm lặng như thế mà thôi.
Mà lúc này mẹ Mộ đang phân vân nhìn vào đống trang sức trước mặt, trìu mến nắm tay Mộ Oản: “Thanh Mai, con thấy cái nào đẹp thì cứ chọn. Mẹ cho con hết! Nếu khó chọn quá thì cứ lấy tất!”
Mộ Oản khô khan nhìn mấy món trang sức lấp lánh trước mặt, nhìn đến hoa mắt chóng mặt ù tai. Năm nào cô về nhà cũng bị mẹ dúi cho cả đống sặc sỡ này. Mộ Oản làm bác sĩ ở bệnh viện, thời gian ăn diện còn không có, còn cần mấy thứ lấp lánh đắt tiền này sao?
“Mộ phu nhân! Con không lấy đâu.”
“Sao thế? Không thích à?” Đột nhiên mẹ Mộ nhớ ra gì đó, hai mắt bất giác sáng ngời: “Aa, sắp tới có buổi đấu gia, mẹ dẫn con đi chọn. Tốt nhất là chọn món nào đắt nhất cho mẹ!”
Mộ Oản nghe đến đây càng thấy run sợ, mấy món đồ ở buổi đấu giá căn bản không đắt tới mức trên trời như vậy. Một sợi dây chuyền nhỏ so với giá gốc lại bị đôn lên đến gấp mười lần. Đẹp thì đẹp, nhưng như thế rõ ràng quá tốn kém.
Mấy chỗ như thế bình thường chỉ dùng để đốt tiền vô tội vạ, Mộ Oản không muốn vì chuyện này làm bố mẹ Mộ phải tốn kém vì một món đồ không đáng.
Cô khó khăn chỉ vào hộp đựng dây chuyền trước mặt, đá sapphire màu xanh dương đính trên mặt dây bạc lấp lánh. Trông vừa thanh lịch lại rất hợp thời, cũng không quá mức nổi bật.
Mẹ Mộ vừa nhìn thấy thứ Mộ Oản chỉ liền cười cực kỳ vui vẻ: “Thanh Mai của mẹ quả nhiên có mắt thẩm mỹ, Mắt Xanh này là món đắt tiền nhất đó!”
Nói rồi bà lấy thứ kia ra khỏi hộp đựng, hùng hổ lao đến đeo lên cổ cho Mộ Oản: “Đừng có mà tháo ra!”
Mộ Oản: “?” Đắt… đắt nhất?
“Mẹ! Hay là đổi món khác được không?”
“Không được!” Mộ phu nhân cau mày: “Đã chọn rồi thì làm gì có chuyện đổi lại. Trừ phi…”
“Trừ phi…?”
“Trừ phi con lấy hết số trang sức này!”
Mộ Oản: “…” Thôi được rồi, cô không đổi nữa.
Mộ Đông Phong từ lúc bước vào cửa đã bị lão Mộ lôi vào bếp cùng gọt trái cây.
Vai vế trong nhà trước nay vẫn luôn giữ vững, mẹ Mộ chưa từng phải chạm tay vào bất cứ việc gì. Nếu bà không thích thì không ai ép được. Lão Mộ cũng không nhẫn tâm để bà làm.
Mộ Đông Phong uất ức nhìn ra ngoài phòng khách, đau lòng nói: “Lão Mộ, tại sao chúng ta phải làm những việc này thế?”
“Tại sao? Đây rõ ràng là việc của chúng ta còn gì? Đừng có mà nhiều lời.” Ông huých vào cánh tay Mộ Đông Phong, trợn mắt: “Đem trái cây ra đi.”
Mộ Đông Phong đem trái cây ra ngoài phòng khách, duỗi chân ngồi xuống: “Không có con ở nhà, thường ngày mẹ bắt nạt lão Mộ nhiều lắm sao?”
“Nói nhăng nói cuội, là ông ấy tự nguyện. Mẹ không ép. A Phong, con không nghĩ sau này khi kết hôn chẳng lẽ để vợ con chạm tay vào những việc nhà như vậy?”
Mộ Đông Phong đáp lời rất nhanh: “Không để!”
“Nếu thế thì lão Mộ làm là đúng rồi!”
Dứt lời mẹ Mộ nhìn về phía Mộ Oản, bà đưa tay vuốt tóc cô: “Thanh Mai, ở bệnh viện con có nhìn trúng ai không? Nếu có chúng ta lập tức…”
Mộ Oản khẽ lắc đầu, cắt lời bà: “Con không có ý định sẽ kết hôn.”
“Không kết hôn?” Lão Mộ từ trong bếp ló đầu ra, cau mày lớn giọng: “Không kết hôn cũng được, lão Mộ nuôi con!”
Mẹ Mộ trái lại có chút không hài lòng, bà liếc xéo lão Mộ. Ông lập tức im bặt quay đi.
“Nếu không nhìn trúng ai trong bệnh viện, vậy thì người ngoài thì sao? Không thì…” Mẹ Mộ ẩn ý nhìn về phía Mộ Đông Phong.
Anh lập tức hiểu ra ý của bà, khoé môi hơi nhếch lên mỉm cười.
Mộ Oản đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt kì quái của hai người này, vẫn kiên định lặp lại lời cũ: “Con sẽ không kết hôn đâu.”
“Thanh Mai.” Mộ Đông Phong nhìn cô chăm chú, cong môi: “Em nghĩ kĩ đi.”
…
Cách vài ngày trước Tết, quả nhiên theo đúng dự tính. Mẹ Mộ ôm theo Mộ Oản càn quét trung tâm thương mại. Đi đến đâu cũng làm người ta có cảm giác thần tài vừa mới lướt qua. Chỉ cần Mộ Oản nhìn thứ gì lâu một chút, mẹ Mộ sẽ lập tức mua cho cô thứ đó, không một chút ngần ngại.
Về đến nhà cũng là giữa trưa, Mộ Đông Phong cùng lão Mộ sớm đã nấu một bàn đầy thức ăn. Nếu đem so với mẹ Mộ thì có vẻ vẫn kém hơn vài phần, nhưng chung quy vẫn là không tệ.
Mộ Oản vừa ngồi xuống bàn đã ăn vô cùng ngon miệng, Mộ Đông Phong vẫn theo thói quen gặp thức ăn cho cô.
“Ăn chậm một chút.”
Mộ Oản nhìn miếng thịt vừa được anh gắp vào bát cho, cúi đầu thấp giọng: “Cảm ơn.”
Lão Mộ cùng mẹ Mộ ngồi bên cạnh liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộ Đông Phong, rốt cuộc cũng hiểu ra một vài thứ.
Xem ra đứa con trai này của ông bà sắp không giữ nổi nữa.
Phải “gả” đi thôi!
…
Rất nhanh hoa đào đã rụng đầy trong sân, phố phường treo cao đèn lồng đỏ rực, hoa lệ xinh đẹp.
Tối hôm đó bố mẹ Mộ ngồi trong vườn nhà. Mỉm cười ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, từng đợt pháo hoa rực rỡ bắn lên, mang theo thanh âm náo nhiệt nhộn nhịp.
Nụ cười hạnh phúc bên môi lan rộng đến khoé mắt, hằn sâu nơi những nếp nhăn sớm đã không thể xoá nhoà.
Lão Mộ nhìn sang, đột nhiên nhớ đến gì đó: “Mộ phu nhân của tôi có thấy hai đứa nó đâu không?”
Mẹ Mộ lúc này dời mắt khỏi pháo hoa trên trời, cũng quay lại hoang mang nhìn ông: “Đúng rồi, Thanh Mai cùng A Phong đâu?”
Lão Mộ lấy một miếng mứt nhét vào miệng, lại nhấp một ngụm trà: “Thôi bỏ đi, có lẽ đi ngủ rồi. Ngày mai chúng ta chuẩn bị hồng bao thật lớn cho tụi nó.”
Mẹ Mộ bật cười dựa vào vai ông: “Tôi cũng muốn có hồng bao.”
“Được, được! Bà cũng sẽ có!” Lão Mộ vòng tay qua ôm lấy vai bà, ngước lên nhìn pháo hoa rợp trời.
…
Tiếng pháo hoa vang dội bên ngoài cuối cùng lấn át cả tiếng tim đập mạnh của Mộ Oản.
Cũng giấu đi vẻ lo lắng nơi đáy mắt Mộ Đông Phong.
Anh cúi đầu, ép chặt Mộ Oản vào cánh cửa trong phòng ngủ. Bàn tay ẩm ướt đan chặt vào tay cô. Hai mắt sáng ngời thành khẩn nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Oản, khắc ghi thật kỹ hình bóng của cô.
Mùi rượu thơm nồng quẩn quanh nơi chóp mũi Mộ Oản, cảm thấy hình như Mộ Đông Phong lại say rồi.
Nhìn gương mặt tuấn mĩ cách mặt mình chưa đầy một gang tay. Mộ Oản không kìm được, vô thức mấp máy môi: “Anh… Anh say rồi?”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Uống một chút, chưa say.”
“Nói dối!”
“Thanh Mai, anh không nói dối. Lời nào anh nói cũng là thật… Em, tin anh được không?”
Lời này vừa dứt Mộ Đông Phong đã lấn tới, đôi môi mềm mại ập xuống, mang theo hương rượu nhàn nhạt thoang thoảng.
Anh nói: “Thanh Mai, anh thích em, rất thích, rất thích em…”
Mộ Đông Phong lúng túng, lập tức đứng chắn trước mặt ông: “Ayya! Không có gì đâu. Lão Mộ mau vào nhà đi, đừng nhìn nữa.”
Lão Mộ hình như không phục, còn muốn tiếp tục nhìn. Ông đẩy mạnh đầu Mộ Đông Phong ra, nheo mắt: “Không có gì thật sao?”
Mộ Đông Phong hoang mang nhìn ra bên ngoài hàng rào, người đàn ông đó đã không thấy đâu nữa. Tất cả chỉ còn một khoảng vắng lặng.
Lão Mộ ngó nghiêng một hồi, cũng không thấy có gì đặc biệt. Ông quay người, cầm giỏ trái cây đi vào trong: “Không có gì thì đừng nhìn nữa, vào nhà thôi.”
Mộ trạch được trang trí theo phong cách hoàng gia cũ, vừa cổ kính lại trang nhã. Mọi thứ trong nhà đều được làm theo sở thích của mẹ Mộ, trông rất có khí chất.
Mấy năm nay Mộ Oản cùng Mộ Đông Phong dọn ra ngoài ở. Mọi thứ trong nhà đều được giữ nguyên cách bài trí như cũ, ngay cả bình hoa lẫn bức ảnh cũng không bị xê dịch dù chỉ một chút. Đến khi quay về vẫn có thể cảm thấy có cảm giác như khi Mộ gia có bốn người đầy đủ, như được quay lại những năm tháng trước đó. Năm tháng Mộ Oản ngồi trên xích đu sau vườn nhà dưới tán ngô đồng rợp bóng, Mộ Đông Phong sẽ lặng lẽ đứng từ xa nhìn cô.
Chỉ thầm lặng như thế mà thôi.
Mà lúc này mẹ Mộ đang phân vân nhìn vào đống trang sức trước mặt, trìu mến nắm tay Mộ Oản: “Thanh Mai, con thấy cái nào đẹp thì cứ chọn. Mẹ cho con hết! Nếu khó chọn quá thì cứ lấy tất!”
Mộ Oản khô khan nhìn mấy món trang sức lấp lánh trước mặt, nhìn đến hoa mắt chóng mặt ù tai. Năm nào cô về nhà cũng bị mẹ dúi cho cả đống sặc sỡ này. Mộ Oản làm bác sĩ ở bệnh viện, thời gian ăn diện còn không có, còn cần mấy thứ lấp lánh đắt tiền này sao?
“Mộ phu nhân! Con không lấy đâu.”
“Sao thế? Không thích à?” Đột nhiên mẹ Mộ nhớ ra gì đó, hai mắt bất giác sáng ngời: “Aa, sắp tới có buổi đấu gia, mẹ dẫn con đi chọn. Tốt nhất là chọn món nào đắt nhất cho mẹ!”
Mộ Oản nghe đến đây càng thấy run sợ, mấy món đồ ở buổi đấu giá căn bản không đắt tới mức trên trời như vậy. Một sợi dây chuyền nhỏ so với giá gốc lại bị đôn lên đến gấp mười lần. Đẹp thì đẹp, nhưng như thế rõ ràng quá tốn kém.
Mấy chỗ như thế bình thường chỉ dùng để đốt tiền vô tội vạ, Mộ Oản không muốn vì chuyện này làm bố mẹ Mộ phải tốn kém vì một món đồ không đáng.
Cô khó khăn chỉ vào hộp đựng dây chuyền trước mặt, đá sapphire màu xanh dương đính trên mặt dây bạc lấp lánh. Trông vừa thanh lịch lại rất hợp thời, cũng không quá mức nổi bật.
Mẹ Mộ vừa nhìn thấy thứ Mộ Oản chỉ liền cười cực kỳ vui vẻ: “Thanh Mai của mẹ quả nhiên có mắt thẩm mỹ, Mắt Xanh này là món đắt tiền nhất đó!”
Nói rồi bà lấy thứ kia ra khỏi hộp đựng, hùng hổ lao đến đeo lên cổ cho Mộ Oản: “Đừng có mà tháo ra!”
Mộ Oản: “?” Đắt… đắt nhất?
“Mẹ! Hay là đổi món khác được không?”
“Không được!” Mộ phu nhân cau mày: “Đã chọn rồi thì làm gì có chuyện đổi lại. Trừ phi…”
“Trừ phi…?”
“Trừ phi con lấy hết số trang sức này!”
Mộ Oản: “…” Thôi được rồi, cô không đổi nữa.
Mộ Đông Phong từ lúc bước vào cửa đã bị lão Mộ lôi vào bếp cùng gọt trái cây.
Vai vế trong nhà trước nay vẫn luôn giữ vững, mẹ Mộ chưa từng phải chạm tay vào bất cứ việc gì. Nếu bà không thích thì không ai ép được. Lão Mộ cũng không nhẫn tâm để bà làm.
Mộ Đông Phong uất ức nhìn ra ngoài phòng khách, đau lòng nói: “Lão Mộ, tại sao chúng ta phải làm những việc này thế?”
“Tại sao? Đây rõ ràng là việc của chúng ta còn gì? Đừng có mà nhiều lời.” Ông huých vào cánh tay Mộ Đông Phong, trợn mắt: “Đem trái cây ra đi.”
Mộ Đông Phong đem trái cây ra ngoài phòng khách, duỗi chân ngồi xuống: “Không có con ở nhà, thường ngày mẹ bắt nạt lão Mộ nhiều lắm sao?”
“Nói nhăng nói cuội, là ông ấy tự nguyện. Mẹ không ép. A Phong, con không nghĩ sau này khi kết hôn chẳng lẽ để vợ con chạm tay vào những việc nhà như vậy?”
Mộ Đông Phong đáp lời rất nhanh: “Không để!”
“Nếu thế thì lão Mộ làm là đúng rồi!”
Dứt lời mẹ Mộ nhìn về phía Mộ Oản, bà đưa tay vuốt tóc cô: “Thanh Mai, ở bệnh viện con có nhìn trúng ai không? Nếu có chúng ta lập tức…”
Mộ Oản khẽ lắc đầu, cắt lời bà: “Con không có ý định sẽ kết hôn.”
“Không kết hôn?” Lão Mộ từ trong bếp ló đầu ra, cau mày lớn giọng: “Không kết hôn cũng được, lão Mộ nuôi con!”
Mẹ Mộ trái lại có chút không hài lòng, bà liếc xéo lão Mộ. Ông lập tức im bặt quay đi.
“Nếu không nhìn trúng ai trong bệnh viện, vậy thì người ngoài thì sao? Không thì…” Mẹ Mộ ẩn ý nhìn về phía Mộ Đông Phong.
Anh lập tức hiểu ra ý của bà, khoé môi hơi nhếch lên mỉm cười.
Mộ Oản đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt kì quái của hai người này, vẫn kiên định lặp lại lời cũ: “Con sẽ không kết hôn đâu.”
“Thanh Mai.” Mộ Đông Phong nhìn cô chăm chú, cong môi: “Em nghĩ kĩ đi.”
…
Cách vài ngày trước Tết, quả nhiên theo đúng dự tính. Mẹ Mộ ôm theo Mộ Oản càn quét trung tâm thương mại. Đi đến đâu cũng làm người ta có cảm giác thần tài vừa mới lướt qua. Chỉ cần Mộ Oản nhìn thứ gì lâu một chút, mẹ Mộ sẽ lập tức mua cho cô thứ đó, không một chút ngần ngại.
Về đến nhà cũng là giữa trưa, Mộ Đông Phong cùng lão Mộ sớm đã nấu một bàn đầy thức ăn. Nếu đem so với mẹ Mộ thì có vẻ vẫn kém hơn vài phần, nhưng chung quy vẫn là không tệ.
Mộ Oản vừa ngồi xuống bàn đã ăn vô cùng ngon miệng, Mộ Đông Phong vẫn theo thói quen gặp thức ăn cho cô.
“Ăn chậm một chút.”
Mộ Oản nhìn miếng thịt vừa được anh gắp vào bát cho, cúi đầu thấp giọng: “Cảm ơn.”
Lão Mộ cùng mẹ Mộ ngồi bên cạnh liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộ Đông Phong, rốt cuộc cũng hiểu ra một vài thứ.
Xem ra đứa con trai này của ông bà sắp không giữ nổi nữa.
Phải “gả” đi thôi!
…
Rất nhanh hoa đào đã rụng đầy trong sân, phố phường treo cao đèn lồng đỏ rực, hoa lệ xinh đẹp.
Tối hôm đó bố mẹ Mộ ngồi trong vườn nhà. Mỉm cười ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, từng đợt pháo hoa rực rỡ bắn lên, mang theo thanh âm náo nhiệt nhộn nhịp.
Nụ cười hạnh phúc bên môi lan rộng đến khoé mắt, hằn sâu nơi những nếp nhăn sớm đã không thể xoá nhoà.
Lão Mộ nhìn sang, đột nhiên nhớ đến gì đó: “Mộ phu nhân của tôi có thấy hai đứa nó đâu không?”
Mẹ Mộ lúc này dời mắt khỏi pháo hoa trên trời, cũng quay lại hoang mang nhìn ông: “Đúng rồi, Thanh Mai cùng A Phong đâu?”
Lão Mộ lấy một miếng mứt nhét vào miệng, lại nhấp một ngụm trà: “Thôi bỏ đi, có lẽ đi ngủ rồi. Ngày mai chúng ta chuẩn bị hồng bao thật lớn cho tụi nó.”
Mẹ Mộ bật cười dựa vào vai ông: “Tôi cũng muốn có hồng bao.”
“Được, được! Bà cũng sẽ có!” Lão Mộ vòng tay qua ôm lấy vai bà, ngước lên nhìn pháo hoa rợp trời.
…
Tiếng pháo hoa vang dội bên ngoài cuối cùng lấn át cả tiếng tim đập mạnh của Mộ Oản.
Cũng giấu đi vẻ lo lắng nơi đáy mắt Mộ Đông Phong.
Anh cúi đầu, ép chặt Mộ Oản vào cánh cửa trong phòng ngủ. Bàn tay ẩm ướt đan chặt vào tay cô. Hai mắt sáng ngời thành khẩn nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Oản, khắc ghi thật kỹ hình bóng của cô.
Mùi rượu thơm nồng quẩn quanh nơi chóp mũi Mộ Oản, cảm thấy hình như Mộ Đông Phong lại say rồi.
Nhìn gương mặt tuấn mĩ cách mặt mình chưa đầy một gang tay. Mộ Oản không kìm được, vô thức mấp máy môi: “Anh… Anh say rồi?”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Uống một chút, chưa say.”
“Nói dối!”
“Thanh Mai, anh không nói dối. Lời nào anh nói cũng là thật… Em, tin anh được không?”
Lời này vừa dứt Mộ Đông Phong đã lấn tới, đôi môi mềm mại ập xuống, mang theo hương rượu nhàn nhạt thoang thoảng.
Anh nói: “Thanh Mai, anh thích em, rất thích, rất thích em…”