Chương 43: Hoa Càng Nở Sớm, Thời Khắc Lụi Tàn Đến Càng Nhanh (2)
Năm đó sau khi Mộ Đông Phong cưỡng hôn Mộ Oản trong trường học. Cảnh này bị thầy giáo nhìn thấy.
Ông ta đem chuyện này phê phán lên toàn trường. Nói học sinh có thể yêu đương, nhưng những chuyện nhạy cảm như thế phải biết tiết chế. Không thể cứ thích là làm, như thế còn ra thể thống gì nữa?
Không những làm mất mặt trường học, còn để lại tấm gương xấu cho các bạn học khác.
Lúc đó chỉ vì lời lẽ chất vấn gay gắt của ông ta, đã dấy lên một làn sóng chấn chỉnh chuyện yêu đương trong trường học.
Nhiều phụ huynh cũng cảm thấy chuyện này nên như thế. Suốt cả quãng thời gian dài, ánh mắt bạn học dành cho Mộ Oản cùng Mộ Đông Phong thay đổi nhanh đến không thể kiểm soát.
Ai ai cũng biết cô là con gái nuôi nhà họ Mộ, thành tích học tập đứng đầu toàn tỉnh. Một cô bé không những thông minh mà còn xinh đẹp khả ái, đương nhiên anh trai nuôi sẽ không kìm nổi ham muốn mà đem lòng yêu thích.
Mộ Oản khi đó thầm lặng ngưỡng mộ nhìn về phía Mộ Đông Phong. Thầm yêu thầm thích.
Chỉ vì nụ hôn bất chợt này mà đem theo tương tự, trái tim thiếu nữ đập rộn trong lồng ngực, vừa nhìn thấy Mộ Đông Phong thôi đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lon ton chạy đến bên anh.
Nhưng rất nhanh, Mộ Oản nghe được lời thú nhận của Mộ Đông Phong trước mặt bạn bè, nói anh không thích cô. Muốn “thử” một chút thôi.
Vậy mà còn ngây thơ đến mức tin vào tình cảm này đến từ hai phía, cuối cùng Mộ Oản thu người, không muốn tiếp tục yêu thích Mộ Đông Phong nữa.
Sau đó một tuần, cả hai chuyển trường, Mộ Oản không biết nguyên nhân vì sao. Nhưng theo lời bạn học đồn đoán là do giáo viên kia làm lớn chuyện, khiến nhiều phụ huynh vì chuyện này mà quan trọng hoá vấn đề.
Nói nếu tiếp tục để chuyện này tiếp diễn nhất định sẽ gây ra hoạ lớn. Rất nhanh dưới sức ép của các bậc phụ huynh mà cả hai phải chuyển trường.
Sau khi đến trường học mới, Mộ Oản vô thức lùi bước khi thấy Mộ Đông Phong. Nhưng anh vẫn tỏ ra thản nhiên mà quan tâm cô, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mộ Đông Phong vẫn là anh trai tốt, Mộ Oản vẫn là đứa con nuôi ngoan ngoãn biết điều.
Khoảng cách giữa hai thế giới chỉ có một bước chân, nhưng đã là hai thế giới thì làm sao có thể chạm đến nhau? Cho dù chỉ cách nhau một milimet, vẫn là một khoảng cách xa vời.
Đem những ngày yêu thầm giấu vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tìm một cái cây rồi chôn xuống. Có lẽ một ngày nào đó sẽ đơm hoa kết trái. Chỉ là, không biết đó sẽ là quả ngọt hay trái đắng mà thôi.
Nhưng rất nhanh hạt giống trong tim Mộ Oản lại bén rễ không kiểm soát, chỉ vì một câu nói vu vơ của mẹ Mộ.
…
Buổi tốt sau khi sắp xếp lại hết tất cả mọi chuyện ổn thỏa, Mộ Đông Phong cùng lão Mộ ngồi trong phòng khách đánh cờ.
Mộ Oản lại bị mẹ Mộ lôi ra ngoài vườn. Bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trước đây khi Mộ Đông Phong còn nhỏ.
Cuối cùng dừng lại khi cả hai cùng học cấp ba.
Mẹ nói: “Gia đình chúng ta khá giả, đương nhiên theo lời lão Mộ các con phải được học ở trường tư thục. Mẹ cũng cảm thấy rất có lý, chỉ là không được bao lâu lại xảy ra chuyện khó coi như vậy.”
Mộ Oản cho rằng bà thất vọng vì chuyện kia, khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Nhưng rất nhanh lời tiếp theo của bà đã khiến Mộ Oản nhìn thấu rất nhiều chuyện.
“Haizzz, trường tư thục ấy mà. Toàn bộ đều là người có tiền mới có đủ điều kiện theo học, bọn họ càng quan tâm nhất là thể diện. Năm đó khi biết chuyện thằng nhóc A Phong này bắt nạt con, bố mẹ lo lắng muốn ch-ết. Trách mắng nó một trận, lão Mộ còn đánh nó đến mức hai mông nở hoa luôn đó!”
Mẹ Mộ xoa xoa tay Mộ Oản, bên môi hiện lên nụ cười dịu dàng: “Quãng thời gian đó bố mẹ thật sự rất khó xử, sợ rằng con sẽ cảm thấy tổn thương. Vậy mà thằng nhóc cứng miệng đó cuối cùng mới chịu nói sự thật.”
“Sự thật?” Mộ Oản hoài nghi, tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ Mộ, còn có sự thật nào nữa sao?
“Ừm, lão thầy giáo kia quấy rối rất nhiều học sinh, không kể nam nữ. Miễn là ông ta thấy thích thì sẽ không bỏ qua. Con cũng biết đó, mấy bậc phụ huynh kia xem thể diện như mạng, chuyện con cái bọn họ bị quấy rối làm sao có thể dễ dàng công khai? Mà nhà trường cũng thuộc trường học hàng đầu. Hai bên đồng lòng muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Thế nên không một ai biết chuyện dơ bẩn của ông ta.”
Mộ Oản nhớ đến lần thầy giáo muốn cô đến phòng dụng cụ sau trường lấy đồ cho ông ta, sau đó lại bị Mộ Đông Phong kéo đi.
Cảm thấy chuyện này khi đó đã rất kì lạ rồi, những lúc đó cô căn bản không nghĩ được nhiều đến vậy.
Chẳng lẽ khi đó là muốn…?
“Còn tưởng nhà trường sẽ đuổi việc lão ta, nhưng không ngờ vẫn cố chấp giữ lại. Năm đó sau khi hai đứa chuyển trường, theo điều tra bố mẹ mới biết hắn ta là em trai của hiệu trưởng, bảo sao mãi vẫn không bị đuổi việc, ra là có quan hệ từ trước rồi.”
Mộ Oản nghĩ đến mà rợn người. Vậy nên khi đó Mộ Đông Phong làm như vậy là muốn giúp cô?
Nhưng anh ấy rõ ràng có thể nói rõ sự thật cho cô biết, vì sao cứ phải nói ra những lời khó nghe như vậy?
Mẹ Mộ hiểu được suy nghĩ rối bời của Mộ Oản, mỉm cười vuốt tóc cô: “A Phong không biết cách thể hiện tình yêu, nó chỉ làm những thứ mình cho là đúng thôi. Oản Oản, mẹ biết, ánh mắt nó dành cho con sớm đã không phải là anh trai dành cho em gái rồi.”
Cuối cùng bà nắm tay cô, cẩn thận nhắc nhở: “Oản Oản, con đừng hiểu lầm nó nữa. Lâu như vậy nó sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.”
…
Khi pháo hoa bắn lên trời cao, bố mẹ Mộ ngồi trong vườn nhà cùng ngắm cảnh sắc hoa lệ trước mắt.
Mộ Đông Phong lại to gan khoá chặt cửa phòng Mộ Oản, cúi đầu hôn cô.
Mộ Oản sợ sệt lên tiếng: “Mộ Đông Phong, anh say rồi.”
“Uống một chút, không say.”
“Nói dối!”
“Thanh Mai, anh không nói dối. Lời nào anh nói cũng là thật… Em, tin anh được không?”
Anh nói: “Thanh Mai, anh thích em, rất thích, rất thích em…”
Sau cùng khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, những lời ẩn giấu cuối cùng cũng được thổ lộ.
Sau gần mười năm, tình yêu thầm kín bị giấu đi nơi trái tim cuồng nhiệt của Mộ Oản bị Mộ Đông Phong mạnh mẽ đào bới.
Nắm chặt không buông.
“Thanh Mai, anh không phải anh trai em.”
Ông ta đem chuyện này phê phán lên toàn trường. Nói học sinh có thể yêu đương, nhưng những chuyện nhạy cảm như thế phải biết tiết chế. Không thể cứ thích là làm, như thế còn ra thể thống gì nữa?
Không những làm mất mặt trường học, còn để lại tấm gương xấu cho các bạn học khác.
Lúc đó chỉ vì lời lẽ chất vấn gay gắt của ông ta, đã dấy lên một làn sóng chấn chỉnh chuyện yêu đương trong trường học.
Nhiều phụ huynh cũng cảm thấy chuyện này nên như thế. Suốt cả quãng thời gian dài, ánh mắt bạn học dành cho Mộ Oản cùng Mộ Đông Phong thay đổi nhanh đến không thể kiểm soát.
Ai ai cũng biết cô là con gái nuôi nhà họ Mộ, thành tích học tập đứng đầu toàn tỉnh. Một cô bé không những thông minh mà còn xinh đẹp khả ái, đương nhiên anh trai nuôi sẽ không kìm nổi ham muốn mà đem lòng yêu thích.
Mộ Oản khi đó thầm lặng ngưỡng mộ nhìn về phía Mộ Đông Phong. Thầm yêu thầm thích.
Chỉ vì nụ hôn bất chợt này mà đem theo tương tự, trái tim thiếu nữ đập rộn trong lồng ngực, vừa nhìn thấy Mộ Đông Phong thôi đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lon ton chạy đến bên anh.
Nhưng rất nhanh, Mộ Oản nghe được lời thú nhận của Mộ Đông Phong trước mặt bạn bè, nói anh không thích cô. Muốn “thử” một chút thôi.
Vậy mà còn ngây thơ đến mức tin vào tình cảm này đến từ hai phía, cuối cùng Mộ Oản thu người, không muốn tiếp tục yêu thích Mộ Đông Phong nữa.
Sau đó một tuần, cả hai chuyển trường, Mộ Oản không biết nguyên nhân vì sao. Nhưng theo lời bạn học đồn đoán là do giáo viên kia làm lớn chuyện, khiến nhiều phụ huynh vì chuyện này mà quan trọng hoá vấn đề.
Nói nếu tiếp tục để chuyện này tiếp diễn nhất định sẽ gây ra hoạ lớn. Rất nhanh dưới sức ép của các bậc phụ huynh mà cả hai phải chuyển trường.
Sau khi đến trường học mới, Mộ Oản vô thức lùi bước khi thấy Mộ Đông Phong. Nhưng anh vẫn tỏ ra thản nhiên mà quan tâm cô, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mộ Đông Phong vẫn là anh trai tốt, Mộ Oản vẫn là đứa con nuôi ngoan ngoãn biết điều.
Khoảng cách giữa hai thế giới chỉ có một bước chân, nhưng đã là hai thế giới thì làm sao có thể chạm đến nhau? Cho dù chỉ cách nhau một milimet, vẫn là một khoảng cách xa vời.
Đem những ngày yêu thầm giấu vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tìm một cái cây rồi chôn xuống. Có lẽ một ngày nào đó sẽ đơm hoa kết trái. Chỉ là, không biết đó sẽ là quả ngọt hay trái đắng mà thôi.
Nhưng rất nhanh hạt giống trong tim Mộ Oản lại bén rễ không kiểm soát, chỉ vì một câu nói vu vơ của mẹ Mộ.
…
Buổi tốt sau khi sắp xếp lại hết tất cả mọi chuyện ổn thỏa, Mộ Đông Phong cùng lão Mộ ngồi trong phòng khách đánh cờ.
Mộ Oản lại bị mẹ Mộ lôi ra ngoài vườn. Bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trước đây khi Mộ Đông Phong còn nhỏ.
Cuối cùng dừng lại khi cả hai cùng học cấp ba.
Mẹ nói: “Gia đình chúng ta khá giả, đương nhiên theo lời lão Mộ các con phải được học ở trường tư thục. Mẹ cũng cảm thấy rất có lý, chỉ là không được bao lâu lại xảy ra chuyện khó coi như vậy.”
Mộ Oản cho rằng bà thất vọng vì chuyện kia, khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Nhưng rất nhanh lời tiếp theo của bà đã khiến Mộ Oản nhìn thấu rất nhiều chuyện.
“Haizzz, trường tư thục ấy mà. Toàn bộ đều là người có tiền mới có đủ điều kiện theo học, bọn họ càng quan tâm nhất là thể diện. Năm đó khi biết chuyện thằng nhóc A Phong này bắt nạt con, bố mẹ lo lắng muốn ch-ết. Trách mắng nó một trận, lão Mộ còn đánh nó đến mức hai mông nở hoa luôn đó!”
Mẹ Mộ xoa xoa tay Mộ Oản, bên môi hiện lên nụ cười dịu dàng: “Quãng thời gian đó bố mẹ thật sự rất khó xử, sợ rằng con sẽ cảm thấy tổn thương. Vậy mà thằng nhóc cứng miệng đó cuối cùng mới chịu nói sự thật.”
“Sự thật?” Mộ Oản hoài nghi, tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ Mộ, còn có sự thật nào nữa sao?
“Ừm, lão thầy giáo kia quấy rối rất nhiều học sinh, không kể nam nữ. Miễn là ông ta thấy thích thì sẽ không bỏ qua. Con cũng biết đó, mấy bậc phụ huynh kia xem thể diện như mạng, chuyện con cái bọn họ bị quấy rối làm sao có thể dễ dàng công khai? Mà nhà trường cũng thuộc trường học hàng đầu. Hai bên đồng lòng muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Thế nên không một ai biết chuyện dơ bẩn của ông ta.”
Mộ Oản nhớ đến lần thầy giáo muốn cô đến phòng dụng cụ sau trường lấy đồ cho ông ta, sau đó lại bị Mộ Đông Phong kéo đi.
Cảm thấy chuyện này khi đó đã rất kì lạ rồi, những lúc đó cô căn bản không nghĩ được nhiều đến vậy.
Chẳng lẽ khi đó là muốn…?
“Còn tưởng nhà trường sẽ đuổi việc lão ta, nhưng không ngờ vẫn cố chấp giữ lại. Năm đó sau khi hai đứa chuyển trường, theo điều tra bố mẹ mới biết hắn ta là em trai của hiệu trưởng, bảo sao mãi vẫn không bị đuổi việc, ra là có quan hệ từ trước rồi.”
Mộ Oản nghĩ đến mà rợn người. Vậy nên khi đó Mộ Đông Phong làm như vậy là muốn giúp cô?
Nhưng anh ấy rõ ràng có thể nói rõ sự thật cho cô biết, vì sao cứ phải nói ra những lời khó nghe như vậy?
Mẹ Mộ hiểu được suy nghĩ rối bời của Mộ Oản, mỉm cười vuốt tóc cô: “A Phong không biết cách thể hiện tình yêu, nó chỉ làm những thứ mình cho là đúng thôi. Oản Oản, mẹ biết, ánh mắt nó dành cho con sớm đã không phải là anh trai dành cho em gái rồi.”
Cuối cùng bà nắm tay cô, cẩn thận nhắc nhở: “Oản Oản, con đừng hiểu lầm nó nữa. Lâu như vậy nó sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.”
…
Khi pháo hoa bắn lên trời cao, bố mẹ Mộ ngồi trong vườn nhà cùng ngắm cảnh sắc hoa lệ trước mắt.
Mộ Đông Phong lại to gan khoá chặt cửa phòng Mộ Oản, cúi đầu hôn cô.
Mộ Oản sợ sệt lên tiếng: “Mộ Đông Phong, anh say rồi.”
“Uống một chút, không say.”
“Nói dối!”
“Thanh Mai, anh không nói dối. Lời nào anh nói cũng là thật… Em, tin anh được không?”
Anh nói: “Thanh Mai, anh thích em, rất thích, rất thích em…”
Sau cùng khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, những lời ẩn giấu cuối cùng cũng được thổ lộ.
Sau gần mười năm, tình yêu thầm kín bị giấu đi nơi trái tim cuồng nhiệt của Mộ Oản bị Mộ Đông Phong mạnh mẽ đào bới.
Nắm chặt không buông.
“Thanh Mai, anh không phải anh trai em.”