Chương 45: Phép Màu Không Đến (1)
“Oản Oản!”
Mộ Oản cảm nhận được cơn đau nhức toàn thân truyền đến. Đầu cô như bị ai đó cầm búa gõ mạnh, tim cũng đập nhanh đến mức như mạch nước ngầm đang cuồn cuộn tuôn trào.
Bên tai liên tục là những tiếng rè rè như thanh âm phát ra từ chiếc radio cũ, và cả giọng ai đó đang gào thét tên cô.
Liệu… Có phải Mộ Đông Phong không?
…
Mộ Oản được đưa vào bệnh viện, Mộ Đông Phong thẫn thờ ngồi trước phòng phẫu thuật cả đêm.
Cũng quên mất điện thoại đã đầy những cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ.
Chuyện vừa nãy xảy ra quá mức đột ngột, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đảo lộn không thể kiểm soát.
Nụ cười còn hằn trên môi Mộ Oản thoáng chốc liền biến thành nước mắt trào ra nơi khoé mắt Mộ Đông Phong.
Anh không biết bản thân đã ngồi trước cửa phòng phẫu thuật bao lâu. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết trái tim này vì cô mà không ngừng đập điên cuồng đến mức không thể kiểm soát.
Hai tay Mộ Đông Phong siết chặt vào nhau, những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để lại dấu vết hình lưỡi liềm. Nhưng Mộ Đông Phong lại không thấy đau, cũng chẳng thể cảm nhận được thêm bất cứ cảm giác nào nữa.
Về đêm, bệnh viện vắng người, ánh đèn trắng dã chiếu xuống. Để lại cái bóng cô độc của Mộ Đông Phong trên nền đất.
Một loạt thanh âm hỗn loạn vang lên, bước chân ai đó gấp gáp chạy nhanh trên nền gạch về phía anh.
Người đó vội vã đến gần, một lát sau đã đứng im lặng trước mặt Mộ Đông Phong.
Anh ngước mắt, không kịp lên tiếng liền bị đối phương ôm vào lòng.
Mặt Mộ Đông Phong chôn sâu vào ngực mẹ Mộ. Bà có thể cảm nhận bờ vai trước nay vẫn luôn vững vàng lúc này vậy mà lại run lên bần bật. Cũng cảm nhận được thứ nước ấm áp thấm vào áo mình.
Mộ Đông Phong khàn giọng: “Là lỗi của con, không bảo vệ được em ấy.”
“A Phong, chỉ là tai nạn thôi, con không cần phải trách bản thân.”
“Nhưng nếu con cùng em ấy…”
“A Phong!” Mẹ Mộ tức giận gằn giọng: “Tự trách thì có ích gì? Đừng có làm loạn nữa. Không phải mẹ đã nói con bé sẽ không sao còn gì?”
“Nhưng…” Mộ Đông Phong nhìn xuống tay mình, điên cuồng lắc đầu, hoảng loạn đến mức không thể kiềm chế nổi nữa: “Nhưng khi đó người Thanh Mai chảy ra rất nhiều máu, rất nhiều máu. Mẹ, người em ấy có rất nhiều máu…”
Bốp!
Má Mộ Đông Phong truyền đến cảm giác đau rát, anh thẫn thờ liên tục lặp đi lặp lại câu nói kia.
Mẹ Mộ cụp mắt, tay cũng run lên liên hồi. Thật sự không thể tin nổi mình vậy mà vừa tát Mộ Đông Phong.
“A Phong, về nhà đi.” Bà ngồi xuống ghế bên cạnh, ngước nhìn ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật, nhỏ giọng nói.
“Con không về.”
“Mẹ nói con mau về đi.”
“Con sẽ không về, con muốn đợi Thanh Mai.”
“Mộ Đông Phong, con ở lại đây thì có ích gì? Không phải mẹ đã nói chuyện này không liên quan đến con rồi sao? Mau cút về nhà nhanh lên. Mẹ sẽ chăm sóc cho con bé.”
Dù có nói thế nào Mộ Đông Phong cũng nhất quyết không chịu về nhà, anh tự đóng đinh vào bàn chân mình, để nó ghim xuống thật sâu dưới nền đất lạnh. Một khắc cũng không muốn rời khỏi.
Mộ Oản không rõ sống chết, Mộ Đông Phong làm sao có thể an tâm về nhà?
Nếu khi đó anh cùng Mộ Oản qua đường, hay hối thúc cô đi nhanh hơn một chút. Vậy chuyện này… Có lẽ sẽ không xảy ra.
Mộ Đông Phong đương nhiên biết rõ, Mộ Oản gặp tai nạn không liên quan đến anh. Nhưng khi nhìn thấy cô nằm im bất động trong vũng máu, hai mắt nhắm nghiền. Mộ Đông Phong lại cảm thấy tất cả lỗi lầm đều là do anh, là vì anh.
Mẹ Mộ không khuyên nổi Mộ Đông Phong. Chỉ có thể nhìn anh đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch cùng đôi mắt đỏ ngầu như sắp phát điên ngồi ngay bên cạnh.
Bà biết, Mộ Đông Phong không hiểu chuyện yêu đương là gì. Có một số chuyện lại càng ngu ngốc hơn. Nhưng đôi khi cách hành xử không tự chủ của kẻ ngốc lại chính là đáp án chính xác nhất.
Mộ Đông Phong có thể lạnh nhạt ít nói, có thể lãnh đạm xa cách, càng cứng rắn phủ nhận bản thân rất lâu trước kia không thích Mộ Oản. Vì khi đó anh hoàn toàn không thể hiểu được, yêu thương một người sẽ phải làm sao, phải thể hiện thế nào, cần làm gì mới là đủ.
Nhưng với Mộ Đông Phong hiện tại không phải như vậy. Anh thật sự rất thích thích Mộ Oản. Thích cô nhiều đến mức không muốn cách xa dù chỉ là một chút.
Lần này không phải muốn “thử”, mà là thật lòng.
“Đừng cứng đầu nữa, Thanh Mai nhất định không muốn thấy con trong bộ dạng xấu xí thế này. Đợi con bé tỉnh lại mẹ sẽ lập tức nói với con.” Mẹ Mộ thở dài, vỗ vai Mộ Đông Phong.
Anh thẫn thờ nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật. Chỉ khẽ lắc đầu: “Thanh Mai từng nói em ấy thích một diễn viên nam trên chương trình truyền hình. Sau này con trở thành diễn viên vì muốn em ấy vui vẻ. Nhưng thật kì lạ… Thanh Mai lại không như năm đó khi thấy người đàn ông kia, em ấy mỗi lần thấy con đều sẽ né tránh, sẽ không vui.” Mộ Đông Phong cụp mắt, nhìn bàn tay run rẩy của mình: “Bây giờ Thanh Mai đã không còn lạnh nhạt với con như trước nữa, em ấy cười với con, còn nói thích con. Nhưng lại…”
Mẹ Mộ kiên nhẫn lặp lại, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Mộ Đông Phong: “A Phong, mẹ đã nói Mộ Oản sẽ không sao. Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Mộ Đông Phong đột nhiên bật cười như kẻ điên dại, ngước lên nhìn mẹ Mộ: “Bác sĩ nói mạch Thanh Mai rất yếu, không thể cứu được nữa.”
Mộ Oản cảm nhận được cơn đau nhức toàn thân truyền đến. Đầu cô như bị ai đó cầm búa gõ mạnh, tim cũng đập nhanh đến mức như mạch nước ngầm đang cuồn cuộn tuôn trào.
Bên tai liên tục là những tiếng rè rè như thanh âm phát ra từ chiếc radio cũ, và cả giọng ai đó đang gào thét tên cô.
Liệu… Có phải Mộ Đông Phong không?
…
Mộ Oản được đưa vào bệnh viện, Mộ Đông Phong thẫn thờ ngồi trước phòng phẫu thuật cả đêm.
Cũng quên mất điện thoại đã đầy những cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ.
Chuyện vừa nãy xảy ra quá mức đột ngột, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đảo lộn không thể kiểm soát.
Nụ cười còn hằn trên môi Mộ Oản thoáng chốc liền biến thành nước mắt trào ra nơi khoé mắt Mộ Đông Phong.
Anh không biết bản thân đã ngồi trước cửa phòng phẫu thuật bao lâu. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết trái tim này vì cô mà không ngừng đập điên cuồng đến mức không thể kiểm soát.
Hai tay Mộ Đông Phong siết chặt vào nhau, những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để lại dấu vết hình lưỡi liềm. Nhưng Mộ Đông Phong lại không thấy đau, cũng chẳng thể cảm nhận được thêm bất cứ cảm giác nào nữa.
Về đêm, bệnh viện vắng người, ánh đèn trắng dã chiếu xuống. Để lại cái bóng cô độc của Mộ Đông Phong trên nền đất.
Một loạt thanh âm hỗn loạn vang lên, bước chân ai đó gấp gáp chạy nhanh trên nền gạch về phía anh.
Người đó vội vã đến gần, một lát sau đã đứng im lặng trước mặt Mộ Đông Phong.
Anh ngước mắt, không kịp lên tiếng liền bị đối phương ôm vào lòng.
Mặt Mộ Đông Phong chôn sâu vào ngực mẹ Mộ. Bà có thể cảm nhận bờ vai trước nay vẫn luôn vững vàng lúc này vậy mà lại run lên bần bật. Cũng cảm nhận được thứ nước ấm áp thấm vào áo mình.
Mộ Đông Phong khàn giọng: “Là lỗi của con, không bảo vệ được em ấy.”
“A Phong, chỉ là tai nạn thôi, con không cần phải trách bản thân.”
“Nhưng nếu con cùng em ấy…”
“A Phong!” Mẹ Mộ tức giận gằn giọng: “Tự trách thì có ích gì? Đừng có làm loạn nữa. Không phải mẹ đã nói con bé sẽ không sao còn gì?”
“Nhưng…” Mộ Đông Phong nhìn xuống tay mình, điên cuồng lắc đầu, hoảng loạn đến mức không thể kiềm chế nổi nữa: “Nhưng khi đó người Thanh Mai chảy ra rất nhiều máu, rất nhiều máu. Mẹ, người em ấy có rất nhiều máu…”
Bốp!
Má Mộ Đông Phong truyền đến cảm giác đau rát, anh thẫn thờ liên tục lặp đi lặp lại câu nói kia.
Mẹ Mộ cụp mắt, tay cũng run lên liên hồi. Thật sự không thể tin nổi mình vậy mà vừa tát Mộ Đông Phong.
“A Phong, về nhà đi.” Bà ngồi xuống ghế bên cạnh, ngước nhìn ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật, nhỏ giọng nói.
“Con không về.”
“Mẹ nói con mau về đi.”
“Con sẽ không về, con muốn đợi Thanh Mai.”
“Mộ Đông Phong, con ở lại đây thì có ích gì? Không phải mẹ đã nói chuyện này không liên quan đến con rồi sao? Mau cút về nhà nhanh lên. Mẹ sẽ chăm sóc cho con bé.”
Dù có nói thế nào Mộ Đông Phong cũng nhất quyết không chịu về nhà, anh tự đóng đinh vào bàn chân mình, để nó ghim xuống thật sâu dưới nền đất lạnh. Một khắc cũng không muốn rời khỏi.
Mộ Oản không rõ sống chết, Mộ Đông Phong làm sao có thể an tâm về nhà?
Nếu khi đó anh cùng Mộ Oản qua đường, hay hối thúc cô đi nhanh hơn một chút. Vậy chuyện này… Có lẽ sẽ không xảy ra.
Mộ Đông Phong đương nhiên biết rõ, Mộ Oản gặp tai nạn không liên quan đến anh. Nhưng khi nhìn thấy cô nằm im bất động trong vũng máu, hai mắt nhắm nghiền. Mộ Đông Phong lại cảm thấy tất cả lỗi lầm đều là do anh, là vì anh.
Mẹ Mộ không khuyên nổi Mộ Đông Phong. Chỉ có thể nhìn anh đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch cùng đôi mắt đỏ ngầu như sắp phát điên ngồi ngay bên cạnh.
Bà biết, Mộ Đông Phong không hiểu chuyện yêu đương là gì. Có một số chuyện lại càng ngu ngốc hơn. Nhưng đôi khi cách hành xử không tự chủ của kẻ ngốc lại chính là đáp án chính xác nhất.
Mộ Đông Phong có thể lạnh nhạt ít nói, có thể lãnh đạm xa cách, càng cứng rắn phủ nhận bản thân rất lâu trước kia không thích Mộ Oản. Vì khi đó anh hoàn toàn không thể hiểu được, yêu thương một người sẽ phải làm sao, phải thể hiện thế nào, cần làm gì mới là đủ.
Nhưng với Mộ Đông Phong hiện tại không phải như vậy. Anh thật sự rất thích thích Mộ Oản. Thích cô nhiều đến mức không muốn cách xa dù chỉ là một chút.
Lần này không phải muốn “thử”, mà là thật lòng.
“Đừng cứng đầu nữa, Thanh Mai nhất định không muốn thấy con trong bộ dạng xấu xí thế này. Đợi con bé tỉnh lại mẹ sẽ lập tức nói với con.” Mẹ Mộ thở dài, vỗ vai Mộ Đông Phong.
Anh thẫn thờ nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật. Chỉ khẽ lắc đầu: “Thanh Mai từng nói em ấy thích một diễn viên nam trên chương trình truyền hình. Sau này con trở thành diễn viên vì muốn em ấy vui vẻ. Nhưng thật kì lạ… Thanh Mai lại không như năm đó khi thấy người đàn ông kia, em ấy mỗi lần thấy con đều sẽ né tránh, sẽ không vui.” Mộ Đông Phong cụp mắt, nhìn bàn tay run rẩy của mình: “Bây giờ Thanh Mai đã không còn lạnh nhạt với con như trước nữa, em ấy cười với con, còn nói thích con. Nhưng lại…”
Mẹ Mộ kiên nhẫn lặp lại, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Mộ Đông Phong: “A Phong, mẹ đã nói Mộ Oản sẽ không sao. Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Mộ Đông Phong đột nhiên bật cười như kẻ điên dại, ngước lên nhìn mẹ Mộ: “Bác sĩ nói mạch Thanh Mai rất yếu, không thể cứu được nữa.”