Chương 6: Ảnh Đế Mộ! Xin Tự Trọng
Từ đó đến nay đã hơn mười lăm năm. Lâu đến mức có một số chuyện đã sớm bị Mộ Oản quên đi.
Nhưng cũng có những chuyện dù thế nào vẫn không thể quên nổi.
Như năm đó, dưới gốc cây rợp bóng mát sau sân trường. Mộ Đông Phong siết chặt tay Mộ Oản, cúi đầu hôn cô.
Hành động như vậy, nếu nói Mộ Đông Phong đối với Mộ Oản là anh em. Thật sự rất khó tin.
Nhưng... Mộ Oản đã từng nghe thấy rồi.
Mộ Đông Phong năm mười tám tuổi nói với các bạn học chỉ xem Mộ Oản là em gái không hơn không kém. Năm hai mươi bảy tuổi nói với tất cả mọi người trên sóng truyền hình bản thân không có bất cứ tình cảm nào với em gái, yêu đương lại càng không.
Lời khẳng định chắc chắn như vậy nếu đem so với nụ hôn bất chợt thoáng qua của anh ấy vào thời thanh xuân cuồng nhiệt. Thì có lẽ vốn dĩ chẳng đáng giá là bao.
.........
Trong vườn nhà, hạt nước đọng lại trên lá cây thanh mai. Như hạt ngọc nhỏ bám thật chặt không muốn buông, như sương sớm làm thế nào cũng chẳng thể tan.
Ánh đèn yếu ớt từ sau vườn rọi xuống, chiếu lên nửa khuôn mặt Mộ Đông Phong.
Mặt anh ấy dán chặt vào Mộ Oản, đôi môi mềm mại in lên môi cô, từ từ chậm rãi đến thật cuồng nhiệt.
Rốt cuộc người này phát điên gì thế? Không phải trước đó còn nói với mọi người không thích cô sao?
Vậy mà bây giờ lại đứng sau vườn cưỡng hôn cô như vậy?
Mộ Đông Phong, anh rõ ràng chẳng thành thật gì cả.
Lưng Mộ Oản áp vào bức tường lạnh. Mà Mộ Đông Phong cứ thế ngày một lấn tới, ép chặt lấy cô.
Anh ấy dường như không muốn buông Mộ Oản ra, nụ hôn kéo dài thật lâu không dứt. Khiến đầu óc cô quay cuồng, ngay cả suy nghĩ cũng bị người kia làm cho rối tung rối mù.
Không biết qua bao lâu, đến khi Mộ Oản không thể thở nổi nữa, đối phương mới miễn cưỡng buông cô ra.
Trên môi Mộ Đông Phong vương theo ý cười, anh ấy đưa tay nhéo mũi Mộ Oản. "Em phải thở chứ! Nín thở như thế nếu có chuyện gì thì anh biết phải làm sao đây."
Mộ Đông Phong lui lại một chút, tay thuận tiện đút vào túi quần, nụ cười nhàn nhạt thoáng ẩn hiện trên môi: "Oản Oản! Mấy năm nay anh rất nhớ em. Em... Có phải hiểu nhầm chuyện gì không? Nếu không tại sao cứ tránh mặt an..."
"Em không hiểu nhầm!" Mộ Oản lên tiếng, ngắt lời Mộ Đông Phong. "Anh cảm thấy làm như thế rất vui sao?"
"Mộ Đông Phong! Trên sóng truyền hình trước mặt biết bao nhiêu người, anh dùng thân phận ảnh đế của mình nói bản thân chỉ lo nghĩ cho sự nghiệp, không yêu thích bất kỳ ai. Càng không yêu thích em gái."
"Năm đó anh hôn em, sau lại nói với bạn học chỉ xem em như em gái? Ảnh đế Mộ! Có phải là đang muốn đùa giỡn tình cảm của em không?"
"Chúng ta không phải anh em ruột thịt, chuyện này trong ngoài không ai không biết. Việc em yêu thầm anh, anh càng biết rõ nhất."
"Nhưng hết lần này đến lần khác anh gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó. Làm như vậy vui lắm sao?"
Có lẽ ban đầu Mộ Oản đã quyết định chỉ im lặng, nhưng Mộ Đông Phong trước phủ nhận không thích cô, sau cưỡng hôn cô.
Nếu anh ấy không nói, không thừa nhận. Mộ Oản sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đầu mày cô nhíu chặt, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc lạ thường: "Thế nên, quả thật là em tránh né anh. Còn hiểu nhầm thì không!"
Lúc này sắc mặt Mộ Đông Phong đã cứng đờ, anh ấy ấp úng, lại không biết nên nói gì. Có nghĩa là, Mộ Đông Phong không phủ nhận, càng không có lời giải thích chính đáng.
"Thanh Mai..." Lúc sau Mộ Đông Phong khó nhọc lên tiếng, anh tiến lên một bước, níu lấy tay Mộ Oản: "Lúc trước là anh không tốt, nhưng hôm nay trên truyền hình... Nếu không nói vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của em."
"Mộ Đông Phong! Đó không phải là những gì em quan tâm. Em chỉ muốn một đáp án mà thôi. Có điều, anh lại không thể cho em được."
Mộ Oản cúi đầu, gạt bàn tay đang siết chặt cổ tay mình ra. "Anh trai, giữ tự trọng. Sau này đừng làm ra những chuyện như thế nữa. Để người khác biết sẽ không hay."
Nói rồi cô quay người rời khỏi. Để lại Mộ Đông Phong đứng bất động trong vườn.
.........
Rất lâu trước kia.
Vào mùa thu năm Mộ Oản mười sáu tuổi. Thầy giáo muốn cô đến phòng dụng cụ để lấy đồ cùng thầy ấy sau giờ học.
Mộ Oản lúc đó không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Sau giờ học, cô chuẩn bị đến phòng dụng cụ lại bắt gặp Mộ Đông Phong đang đứng trước cửa lớp.
Nét mặt anh ấy chùng xuống, vô cùng khó coi.
Thấy cô ra khỏi lớp, Mộ Đông Phong nhanh chân đến gần. Cầm lấy cặp sách trong tay cô: "Thanh Mai, ra đây với anh."
Mộ Đông Phong kéo cô ra sân sau trường học, tại một góc khuất gần phòng dụng cụ ép sát Mộ Oản vào tường. Không nhẫn nại cưỡng hôn cô.
Khi đó Mộ Oản sợ hãi đến mức nói không nên lời, anh trai trước nay vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với cô, chưa từng quá phận một lần.
Nhưng hôm nay anh ấy lại hôn Mộ Oản, đã thế bàn tay kia đã bắt đầu không yên phận đặt lên eo cô, sau đó dần siết chặt.
Mộ Oản là con gái, sức lực có hạn. Dùng cách nào cũng không thể đẩy Mộ Đông Phong ra được, nhưng trước sự xâm lấn của anh ấy. Cuối cùng Mộ Oản lại không muốn đẩy ra nữa.
Cô yêu thầm Mộ Đông Phong, rất lâu, rất lâu rồi. Chỉ là không biết Mộ Đông Phong có chút tình cảm nào với cô không.
Nhưng hôm nay anh ấy như vậy, có phải là thích Mộ Oản rồi không...
Nhưng cũng có những chuyện dù thế nào vẫn không thể quên nổi.
Như năm đó, dưới gốc cây rợp bóng mát sau sân trường. Mộ Đông Phong siết chặt tay Mộ Oản, cúi đầu hôn cô.
Hành động như vậy, nếu nói Mộ Đông Phong đối với Mộ Oản là anh em. Thật sự rất khó tin.
Nhưng... Mộ Oản đã từng nghe thấy rồi.
Mộ Đông Phong năm mười tám tuổi nói với các bạn học chỉ xem Mộ Oản là em gái không hơn không kém. Năm hai mươi bảy tuổi nói với tất cả mọi người trên sóng truyền hình bản thân không có bất cứ tình cảm nào với em gái, yêu đương lại càng không.
Lời khẳng định chắc chắn như vậy nếu đem so với nụ hôn bất chợt thoáng qua của anh ấy vào thời thanh xuân cuồng nhiệt. Thì có lẽ vốn dĩ chẳng đáng giá là bao.
.........
Trong vườn nhà, hạt nước đọng lại trên lá cây thanh mai. Như hạt ngọc nhỏ bám thật chặt không muốn buông, như sương sớm làm thế nào cũng chẳng thể tan.
Ánh đèn yếu ớt từ sau vườn rọi xuống, chiếu lên nửa khuôn mặt Mộ Đông Phong.
Mặt anh ấy dán chặt vào Mộ Oản, đôi môi mềm mại in lên môi cô, từ từ chậm rãi đến thật cuồng nhiệt.
Rốt cuộc người này phát điên gì thế? Không phải trước đó còn nói với mọi người không thích cô sao?
Vậy mà bây giờ lại đứng sau vườn cưỡng hôn cô như vậy?
Mộ Đông Phong, anh rõ ràng chẳng thành thật gì cả.
Lưng Mộ Oản áp vào bức tường lạnh. Mà Mộ Đông Phong cứ thế ngày một lấn tới, ép chặt lấy cô.
Anh ấy dường như không muốn buông Mộ Oản ra, nụ hôn kéo dài thật lâu không dứt. Khiến đầu óc cô quay cuồng, ngay cả suy nghĩ cũng bị người kia làm cho rối tung rối mù.
Không biết qua bao lâu, đến khi Mộ Oản không thể thở nổi nữa, đối phương mới miễn cưỡng buông cô ra.
Trên môi Mộ Đông Phong vương theo ý cười, anh ấy đưa tay nhéo mũi Mộ Oản. "Em phải thở chứ! Nín thở như thế nếu có chuyện gì thì anh biết phải làm sao đây."
Mộ Đông Phong lui lại một chút, tay thuận tiện đút vào túi quần, nụ cười nhàn nhạt thoáng ẩn hiện trên môi: "Oản Oản! Mấy năm nay anh rất nhớ em. Em... Có phải hiểu nhầm chuyện gì không? Nếu không tại sao cứ tránh mặt an..."
"Em không hiểu nhầm!" Mộ Oản lên tiếng, ngắt lời Mộ Đông Phong. "Anh cảm thấy làm như thế rất vui sao?"
"Mộ Đông Phong! Trên sóng truyền hình trước mặt biết bao nhiêu người, anh dùng thân phận ảnh đế của mình nói bản thân chỉ lo nghĩ cho sự nghiệp, không yêu thích bất kỳ ai. Càng không yêu thích em gái."
"Năm đó anh hôn em, sau lại nói với bạn học chỉ xem em như em gái? Ảnh đế Mộ! Có phải là đang muốn đùa giỡn tình cảm của em không?"
"Chúng ta không phải anh em ruột thịt, chuyện này trong ngoài không ai không biết. Việc em yêu thầm anh, anh càng biết rõ nhất."
"Nhưng hết lần này đến lần khác anh gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó. Làm như vậy vui lắm sao?"
Có lẽ ban đầu Mộ Oản đã quyết định chỉ im lặng, nhưng Mộ Đông Phong trước phủ nhận không thích cô, sau cưỡng hôn cô.
Nếu anh ấy không nói, không thừa nhận. Mộ Oản sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đầu mày cô nhíu chặt, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc lạ thường: "Thế nên, quả thật là em tránh né anh. Còn hiểu nhầm thì không!"
Lúc này sắc mặt Mộ Đông Phong đã cứng đờ, anh ấy ấp úng, lại không biết nên nói gì. Có nghĩa là, Mộ Đông Phong không phủ nhận, càng không có lời giải thích chính đáng.
"Thanh Mai..." Lúc sau Mộ Đông Phong khó nhọc lên tiếng, anh tiến lên một bước, níu lấy tay Mộ Oản: "Lúc trước là anh không tốt, nhưng hôm nay trên truyền hình... Nếu không nói vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của em."
"Mộ Đông Phong! Đó không phải là những gì em quan tâm. Em chỉ muốn một đáp án mà thôi. Có điều, anh lại không thể cho em được."
Mộ Oản cúi đầu, gạt bàn tay đang siết chặt cổ tay mình ra. "Anh trai, giữ tự trọng. Sau này đừng làm ra những chuyện như thế nữa. Để người khác biết sẽ không hay."
Nói rồi cô quay người rời khỏi. Để lại Mộ Đông Phong đứng bất động trong vườn.
.........
Rất lâu trước kia.
Vào mùa thu năm Mộ Oản mười sáu tuổi. Thầy giáo muốn cô đến phòng dụng cụ để lấy đồ cùng thầy ấy sau giờ học.
Mộ Oản lúc đó không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Sau giờ học, cô chuẩn bị đến phòng dụng cụ lại bắt gặp Mộ Đông Phong đang đứng trước cửa lớp.
Nét mặt anh ấy chùng xuống, vô cùng khó coi.
Thấy cô ra khỏi lớp, Mộ Đông Phong nhanh chân đến gần. Cầm lấy cặp sách trong tay cô: "Thanh Mai, ra đây với anh."
Mộ Đông Phong kéo cô ra sân sau trường học, tại một góc khuất gần phòng dụng cụ ép sát Mộ Oản vào tường. Không nhẫn nại cưỡng hôn cô.
Khi đó Mộ Oản sợ hãi đến mức nói không nên lời, anh trai trước nay vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với cô, chưa từng quá phận một lần.
Nhưng hôm nay anh ấy lại hôn Mộ Oản, đã thế bàn tay kia đã bắt đầu không yên phận đặt lên eo cô, sau đó dần siết chặt.
Mộ Oản là con gái, sức lực có hạn. Dùng cách nào cũng không thể đẩy Mộ Đông Phong ra được, nhưng trước sự xâm lấn của anh ấy. Cuối cùng Mộ Oản lại không muốn đẩy ra nữa.
Cô yêu thầm Mộ Đông Phong, rất lâu, rất lâu rồi. Chỉ là không biết Mộ Đông Phong có chút tình cảm nào với cô không.
Nhưng hôm nay anh ấy như vậy, có phải là thích Mộ Oản rồi không...