Chương 14: Đi chơi thôi
Vì ông bà nội ngoại đều trong miền Nam, nên việc chúc Tết cũng rất nhanh là xong. Sau đó ba tôi còn dẫn theo cả gia đình đi chúc tết bạn bè của ba, không thì cũng là bạn làm ăn chung.
Mùng 4 Tết, tôi dự định cùng với Ái My đi núi Bà Đen xin lễ. Sau đó thì đi Vũng Tàu chơi. Hầu như từ khi quen biết, năm nào chúng tôi cũng sẽ đi chơi với nhau, tất nhiên là không chỉ có hai đứa tôi rồi.
Chúng tôi còn hai thằng bạn nữa, một đứa có thể gọi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Ái My. Thằng này thì nó du học từ lúc lên cấp 3, Tết năm nào nó cũng về với gia đình. Còn một đứa nữa thì chắc không gọi nó là thằng được, bông hoa tím lịm sìm sim của nhóm.
Bé này là nó với tôi quen biết từ cấp một đến giờ, nó hiện đang học ở trường chuyên. Tôi hay gọi bé nó là bé Mèo.
Gia đình thì cũng biết tụi tôi quen nhau, nên cũng không khó khăn gì cả. Được cái có thêm một đứa con trai và một đứa nửa con trai tôi cũng thấy đỡ mệt hẳn. Đồ đặc nặng nề là có bọn nó lo hết.
________
Trời còn chưa sáng, thì cả đám đã tập trung ở nhà tôi. Đi thì đi ba ngày hai đêm mà thôi, sau đó về nhà nghỉ ngơi rồi đi học. Tôi thay đồ xong là xách lê cái vali xuống bậc thềm. Thằng Mèo nó thấy tôi nghiêng ngả mới nói:
" Trời trời! Mày từ từ thôi, hồi sao té gãy răng khỏi đi luôn giờ!"
" Mày khỏi lo! Có què nó cũng phải đi!"
Ái My cầm cái gương chỉnh lại tóc mái của bản thân. Đứng gần nó là thằng Phong, mới đi du học có một thời gian mà tôi tưởng nó thay da đổi thịt không vậy đó. Nó cao lại còn đô nữa, cái kiểu nhan sắc này làm tôi liên tưởng đến quan võ thời xưa.
Kiểu mà chính trực ngay thẳng ấy, mặt mày sáng láng, tiền đồ không biết rộng mở hay không chứ thấy kiểu này mấy em gái si mê cũng không ít đâu à.
Tôi đi về phía bọn nó, hất cằm về phía cổng nói:
" Đi thôi, giờ đi bộ ra đầu hẻm đợi một lát là xe tới là vừa!"
Chúng tôi đặt xe xuống Vũng Tàu, rồi đến đó thuê xe máy để di chuyển. Khách sạn cũng đặt phòng trước rồi, chỉ cần xuống rồi đi chơi thôi.
Tiếng bánh của vali trên đất kêu lọc cọc, Ái My đi song song với tôi, con bé hỏi:
" Bảo Ngọc có rủ mày đi chơi không?"
" Có! Hôm mùng hai nó rủ tao đi chơi, không bảo tao là đi đâu. Nhưng thời gian trùng với ngày đi với tụi mày nên tao không đi."
Bảo Ngọc gọi điện rủ tôi, nhưng lại trùng lịch. Với lại tôi cũng không muốn đi cho lắm, không thân thiết nhiều, đi chơi không thỏa thích được. Thằng Mèo đi sau lưng tôi cũng lắm chuyện hỏi vào:
" Bảo Ngọc là ai thế?"
" Bạn cùng lớp với tao! Con bé là tomboy, tao nghĩ chắc mày biết nó đấy!"
" Hmmm...Bảo Ngọc? Có phải tên nó là Hoàng Hà Bảo Ngọc đúng không?"
"Nó đó!"
Bọn tôi dừng dưới cột đèn đường đầu hẻm đợi xe. Thằng Mèo nó nghe được câu tôi khẳng định rồi mới bất ngờ nhìn tôi, cười đầy vẻ mỉa mai:
"Tao không ngờ mày sẽ chơi với con bé đó đấy! Ai đó bảo với tao là qua trường mới sẽ sống ẩn dật, thế mà mở miệng ra là quen biết toàn mấy đứa nổi thôi! Ẩn ghê á!"
Thằng Phong nãy giờ vẫn yên lặng, nó tắt điện thoại đi quay qua hỏi Mèo:
" Sao gặp ai mày cũng biết thế? Qua tận trường khác rồi vẫn biết!"
" Xời ơi! Nghĩ sao vậy! Mày nhìn cái mỏ nó đi, cỡ cái mỏ nó quen trong trường thôi thì sao mà đủ với nó."
Ái My tay cầm lô quấn cái tóc mái lên, bĩu môi.
Phải công nhận, Mèo nó ngoại giao ghê lắm. Mối quan hệ bạn bè lúc mà tôi học chung với nó như cái mạng nhện vậy đó. Kể ra cả tiếng đồng hồ cũng không hết.
" Biết sao được mấy ní ơi! Chắc hồi bé mẹ tui đẻ cái mỏ tui ra trước đó! Giờ vậy rồi thì chịu thôi chớ sao!"
_______
Tôi đâu có ngờ cái mỏ của bạn mình nó ghê gớm đến vậy. Bọn tôi ngồi nói nhảm hết cả chặng đường. Rủ cả anh lái xe chơi nối chữ. Thằng Mèo ở một bên thì lại kiểu:
" Anh ơi! Anh có vợ chưa anh? Nhìn anh trẻ vậy chắc là chưa đâu ha!"
" Trời ơi! Anh ơi, anh nhìn em vậy chứ em dịu lắm nha! Mong manh dữ lắm à! Em là em có khi dịu mà ăn đứt mấy bà bánh bèo luôn chứ chả đùa!"
" Anh ơi! Nay anh với em có duyên được ngồi cùng nhau trên một chuyến xe, chưa biết là duyên nào. Nhưng thôi lỡ gặp rồi cho em xin số nào rảnh em đặt xe anh nhaaa..."
Tôi: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Ái My: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Hoàng Phong: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Đoạn đường chỉ có bốn, năm tiếng mà tôi cười muốn nổ phổi. Đến khi xuống trước khách sạn rồi nó vẫn cố trêu anh lái xe:
"Buồn ghê! Mới gặp anh có mấy tiếng mà giờ phải tạm biệt anh rồi! Chả nhẽ đây là nghiệt duyên sao???"
Thiệt chứ thằng Mèo nó mà nói chuyện bình thường là không ai nhìn ra nó bóng đâu, mấy em gái không biết còn xin số mấy lần, lần nào nó cũng bảo chị em với nhau làm vậy nó ngại lắm. Mà lỡ nó hăng máu rồi là màu tím nó phải nói là tím lè luôn.
Bọn tôi vào nhận phòng khách sạn, phòng có hai giường. Có ban công nhìn ra được bãi sau, cũng thoáng mát, dễ chịu. Sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi tắm rửa xong đi ăn trưa. Nhìn nắng bên ngoài cũng gắt đấy, nhưng làm sao mà gắt bằng cơn đói mà tôi đang cảm nhận được.
Mùng 4 Tết, tôi dự định cùng với Ái My đi núi Bà Đen xin lễ. Sau đó thì đi Vũng Tàu chơi. Hầu như từ khi quen biết, năm nào chúng tôi cũng sẽ đi chơi với nhau, tất nhiên là không chỉ có hai đứa tôi rồi.
Chúng tôi còn hai thằng bạn nữa, một đứa có thể gọi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Ái My. Thằng này thì nó du học từ lúc lên cấp 3, Tết năm nào nó cũng về với gia đình. Còn một đứa nữa thì chắc không gọi nó là thằng được, bông hoa tím lịm sìm sim của nhóm.
Bé này là nó với tôi quen biết từ cấp một đến giờ, nó hiện đang học ở trường chuyên. Tôi hay gọi bé nó là bé Mèo.
Gia đình thì cũng biết tụi tôi quen nhau, nên cũng không khó khăn gì cả. Được cái có thêm một đứa con trai và một đứa nửa con trai tôi cũng thấy đỡ mệt hẳn. Đồ đặc nặng nề là có bọn nó lo hết.
________
Trời còn chưa sáng, thì cả đám đã tập trung ở nhà tôi. Đi thì đi ba ngày hai đêm mà thôi, sau đó về nhà nghỉ ngơi rồi đi học. Tôi thay đồ xong là xách lê cái vali xuống bậc thềm. Thằng Mèo nó thấy tôi nghiêng ngả mới nói:
" Trời trời! Mày từ từ thôi, hồi sao té gãy răng khỏi đi luôn giờ!"
" Mày khỏi lo! Có què nó cũng phải đi!"
Ái My cầm cái gương chỉnh lại tóc mái của bản thân. Đứng gần nó là thằng Phong, mới đi du học có một thời gian mà tôi tưởng nó thay da đổi thịt không vậy đó. Nó cao lại còn đô nữa, cái kiểu nhan sắc này làm tôi liên tưởng đến quan võ thời xưa.
Kiểu mà chính trực ngay thẳng ấy, mặt mày sáng láng, tiền đồ không biết rộng mở hay không chứ thấy kiểu này mấy em gái si mê cũng không ít đâu à.
Tôi đi về phía bọn nó, hất cằm về phía cổng nói:
" Đi thôi, giờ đi bộ ra đầu hẻm đợi một lát là xe tới là vừa!"
Chúng tôi đặt xe xuống Vũng Tàu, rồi đến đó thuê xe máy để di chuyển. Khách sạn cũng đặt phòng trước rồi, chỉ cần xuống rồi đi chơi thôi.
Tiếng bánh của vali trên đất kêu lọc cọc, Ái My đi song song với tôi, con bé hỏi:
" Bảo Ngọc có rủ mày đi chơi không?"
" Có! Hôm mùng hai nó rủ tao đi chơi, không bảo tao là đi đâu. Nhưng thời gian trùng với ngày đi với tụi mày nên tao không đi."
Bảo Ngọc gọi điện rủ tôi, nhưng lại trùng lịch. Với lại tôi cũng không muốn đi cho lắm, không thân thiết nhiều, đi chơi không thỏa thích được. Thằng Mèo đi sau lưng tôi cũng lắm chuyện hỏi vào:
" Bảo Ngọc là ai thế?"
" Bạn cùng lớp với tao! Con bé là tomboy, tao nghĩ chắc mày biết nó đấy!"
" Hmmm...Bảo Ngọc? Có phải tên nó là Hoàng Hà Bảo Ngọc đúng không?"
"Nó đó!"
Bọn tôi dừng dưới cột đèn đường đầu hẻm đợi xe. Thằng Mèo nó nghe được câu tôi khẳng định rồi mới bất ngờ nhìn tôi, cười đầy vẻ mỉa mai:
"Tao không ngờ mày sẽ chơi với con bé đó đấy! Ai đó bảo với tao là qua trường mới sẽ sống ẩn dật, thế mà mở miệng ra là quen biết toàn mấy đứa nổi thôi! Ẩn ghê á!"
Thằng Phong nãy giờ vẫn yên lặng, nó tắt điện thoại đi quay qua hỏi Mèo:
" Sao gặp ai mày cũng biết thế? Qua tận trường khác rồi vẫn biết!"
" Xời ơi! Nghĩ sao vậy! Mày nhìn cái mỏ nó đi, cỡ cái mỏ nó quen trong trường thôi thì sao mà đủ với nó."
Ái My tay cầm lô quấn cái tóc mái lên, bĩu môi.
Phải công nhận, Mèo nó ngoại giao ghê lắm. Mối quan hệ bạn bè lúc mà tôi học chung với nó như cái mạng nhện vậy đó. Kể ra cả tiếng đồng hồ cũng không hết.
" Biết sao được mấy ní ơi! Chắc hồi bé mẹ tui đẻ cái mỏ tui ra trước đó! Giờ vậy rồi thì chịu thôi chớ sao!"
_______
Tôi đâu có ngờ cái mỏ của bạn mình nó ghê gớm đến vậy. Bọn tôi ngồi nói nhảm hết cả chặng đường. Rủ cả anh lái xe chơi nối chữ. Thằng Mèo ở một bên thì lại kiểu:
" Anh ơi! Anh có vợ chưa anh? Nhìn anh trẻ vậy chắc là chưa đâu ha!"
" Trời ơi! Anh ơi, anh nhìn em vậy chứ em dịu lắm nha! Mong manh dữ lắm à! Em là em có khi dịu mà ăn đứt mấy bà bánh bèo luôn chứ chả đùa!"
" Anh ơi! Nay anh với em có duyên được ngồi cùng nhau trên một chuyến xe, chưa biết là duyên nào. Nhưng thôi lỡ gặp rồi cho em xin số nào rảnh em đặt xe anh nhaaa..."
Tôi: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Ái My: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Hoàng Phong: Một phút tạ lỗi với anh xế!
Đoạn đường chỉ có bốn, năm tiếng mà tôi cười muốn nổ phổi. Đến khi xuống trước khách sạn rồi nó vẫn cố trêu anh lái xe:
"Buồn ghê! Mới gặp anh có mấy tiếng mà giờ phải tạm biệt anh rồi! Chả nhẽ đây là nghiệt duyên sao???"
Thiệt chứ thằng Mèo nó mà nói chuyện bình thường là không ai nhìn ra nó bóng đâu, mấy em gái không biết còn xin số mấy lần, lần nào nó cũng bảo chị em với nhau làm vậy nó ngại lắm. Mà lỡ nó hăng máu rồi là màu tím nó phải nói là tím lè luôn.
Bọn tôi vào nhận phòng khách sạn, phòng có hai giường. Có ban công nhìn ra được bãi sau, cũng thoáng mát, dễ chịu. Sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi tắm rửa xong đi ăn trưa. Nhìn nắng bên ngoài cũng gắt đấy, nhưng làm sao mà gắt bằng cơn đói mà tôi đang cảm nhận được.