Chương 1: Thế giới 1: Tiêu Ước x Nguyễn Chi(1)
Bìa: @xichdiemcotich
Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ từng cơn.
Trong võ trường lớn nhất của Tấn Hoa tông, tất cả đệ tử nội môn đang xếp hàng ngay ngắn.
Đại hội 5 năm môt lần của nội môn, sẽ chọn ra 20 người thành đội ngũ đại diện cho tông môn, đến bờ Đông Hải, tiến vào ảo cảnh trên biển cùng đội ngũ của các môn phái khác.
Ảo cảnh trên biển lần này lại không phải cảnh tượng huyền ảo trong thoại bản truyền thuyết, mà là một chiếc gương bí mật từ thời thượng cổ do ba tông môn lần lượt nắm giữ chìa khóa để mở, trong trận đại chiến hàng trăm năm trước nó gần như bị sụp đổ, được trưởng môn của ba môn phái liên hợp lại trấn áp ổn định, dần dần trở thành địa điểm tốt để các đệ tử xuất sắc trong môn phái đến tu luyện.
Đại hội nội môn chia làm 2 vòng.
Vòng đầu tiên là nội bộ 1 đấu 1, cho phép tự do thách đấu, người thắng có thể tiến vào vòng sau; vòng thứ hai là trận tranh đoạt tiến hành ở nơi rộng rãi sau núi, người giành trước được 20 đóa hoa phượng hoàng và đi đến đích, sẽ lập thành nhóm cuối cùng.
Nguyễn Chi đứng giữa hàng ngũ, nhìn về thiếu niên cách đấy hai hàng.
Bạch y ngọc quan, khuôn mặt tuấn tú, dáng đứng như tùng.
Trang phục của đệ tử nội môn Tấn Hoa tông, rõ là lụa Lưu Vân bình thường, không ngờ hắn mặc lên lại có cảm giác như gấm vóc sang quý, cao quý nhã nhặn khó tả; trên tay cầm một thanh kiếm hẹp dài ba thước toàn thân đen nhánh, nhìn như tầm thường không hiếm lạ, tuy nhiên nhìn lâu có thể phát hiện trên thân kiếm thỉnh thoảng lóe lên một chút kim quang, thanh kiếm này có tên là "Đoạn Thủy".
Trên mặt hắn không chút biểu cảm, lông mi rũ xuống, tùy ý nhìn về phía hồ nước khổng lồ bên phải võ trường, trong một khoảnh khắc đôi mắt đào hoa như được tô điểm thêm núi non hồ nước, trung hòa sự xa cách lạnh nhạt tịnh mịch nơi đáy mắt, có sự ôn hòa dịu dàng khó tả.
Rõ ràng tính cách không thích để ý người khác, lại có con mắt đa tình mang ý cười nhạt như vậy.
Đại công tử của Lương châu Tiêu gia, Tiêu Ước.
Xuất thân từ thế gia tu tiên chính thống, tư chất thông minh, thanh cao lỗi lạc, từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý, là đứa con của trời một đường thuận buồm xuôi gió, là một trong những nam chủ thế giới này.
Đây là thế giới diễn sinh* của tiểu thuyết.
(*mình không rõ diễn sinh nghĩa là gì bạn nào biết thì chỉ mình với nhé, xiexie.)
Nhiệm vụ của Nguyễn Chi là đảm nhiệm vai nữ phụ pháo hôi.
Không giống các 'đồng nghiệp' khác, cô phải đồng thời đảm nhiệm nữ phụ pháo hôi của ba thế giới, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, là có thể nhặt về một mạng, trở lại thế giới của mình.
Nửa tháng trước, ba thế giới đã dung hợp.
Nguyễn Chi trở thành nhân sĩ ngoại lai, bị chấn động đến choáng váng âm ỉ, ngay lúc đó ý thức mơ hồ té xỉu, phải nằm trên giường mấy ngày.
Sau khi tỉnh lại, ký ức có lúc mơ hồ không rõ, suýt nữa rối loạn điên đảo, may là cô chưa từng quên mất sứ mệnh quan trọng.
Ba vị nam chính, ba thế giới, đương nhiên cũng có ba hình thức nữ phụ.
Đối mặt với Tiêu Ước, một trong số những nam chính, được trời ưu ái, số mệnh đặc biệt tốt, điều mà Nguyễn Chi phải làm là, phát huy bản sắc của nữ phụ, gây khó dễ, chèn ép, bắt nạt hắn.
Đơn giản mà nói thì phải chống lại hắn, cố hết khả năng tìm đường chết.
"Đại hội nội môn, chính thức bắt đầu."
Theo một tiếng đi xuống của trưởng môn Đàm Phong chân nhân, đội ngũ trên võ đài bắt đầu hỗn loạn, chúng đệ tử bắt đầu tìm kiếm đối thủ tương đương với bản thân tỷ thí –đây là quy định bất thành văn.
Nếu như một người tìm đối thủ quá yếu so với mình để tỷ thí, rất có hiềm nghi 'bắt nạt đối phương', 'không dám tìm người ngang sức đấu'; đến nỗi người tu vi thấp chút càng không có khả năng tìm người có tu vi quá cao để đấu.
Mạnh Ngọc Sơn ngay lúc này đi đến trước mặt Tiêu Ước, hắn là đại đệ tử dưới trướng của Đàm Phong chân nhân, đã nhập môn nhiều năm, dù cho Tiêu Ước là đệ tử của Thanh Tiêu trưởng lão, nhưng tu vi Mạnh Ngọc Sơn cách xa Tiêu Ước.
"Tiêu Ước đệ, có muốn đấu với ta một trận?"
Ngữ khí Mạnh Ngọc Sơn vẫn khách khí lịch sự, nhưng bội kiếm trong tay thì đã ra khỏi vỏ vài tấc, lộ ra sắc bén, đây là tư thế chiến đấu, "Ngươi là đệ tử Thanh Tiêu trưởng lão, ta từ sớm đã muốn thỉnh giáo một phen."
Lập tức khu vực nhỏ bốn phía vắng lặng không tiếng động, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm hai người.
Mạnh Ngọc Sơn chọn Tiêu Ước làm đối thủ, bề ngoài không quá phù hợp, rõ ràng là dựa vào kinh nghiệm nhiều tu vi cao mà ức hiếp người ta.
Nhưng Mạnh Ngọc Sơn không quan tâm nhiều như vậy, từ sau khi Tiêu Ước nhập môn, người này liền khắp nơi khoe mẽ, bộ dáng lại cứ luôn lạnh nhạt khoe khoang, vô cùng không coi ai ra gì; hắn là đại đệ tử trưởng môn, ngược lại vô hình trung bị so kém đi, sự đố kỵ như có như không trong lòng hôm nay rốt cuộc không khống chế được nữa, muốn mượn tỷ thí dạy dỗ vị sư đệ Tiêu Ước này, không cần quá ngạo mạn.
Tiêu Ước nhẹ nâng tay, định nói chuyện.
Nguyễn Chi căn đúng thời điểm nhảy vào, hai bước đã nhảy đến trước người Tiêu Ước, ngửa đầu chạm phải tầm mắt Mạnh Ngọc Sơn: "Ta cũng là đệ tử của Thanh Tiêu trưởng lão, ta đấu cùng huynh."
Tiêu Ước chợt ngừng lại, ánh mắt tự nhiên rơi xuống người Nguyễn Chi trước mặt, ánh mắt không gợn sóng, mày lại thoáng cau lại.
Đám đông xung quanh dừng lại nín lặng, trong mắt sôi nổi lộ ra ánh sáng nhiều chuyện, không vì lý do nào khác:
Vị Nguyễn sư muội này với Tiêu Ước nhập môn cùng năm, lại cùng nhau bái nhập môn hạ của Thanh Tiêu trưởng lão. Ban đầu Nguyễn Chi chỉ là thỉnh thoảng quấy rầy Tiêu Ước, sau một thời gian dài, đích thực là dùng hết khả năng mà dây dưa Tiêu Ước, làm ra rất nhiều hành vi theo đuổi to gan làm cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối; lại tự ý coi Tiêu Ước là vật sở hữu, không cho phép người khác lại gần hắn.
Nhưng mà hành vi quá trớn như vậy lại có ích gì?
Mấy ngày trước Nguyễn Chi liệt giường không ra, Tiêu sư huynh cũng không qua liếc cô một cái, hôm nay đại hội nội môn, Tiêu Ước cũng chưa thèm để ý cô. Thấy chưa, giả vờ không nổi nữa rồi, không tiếc ngăn cản Mạnh Ngọc Sơn cũng phải giành được sự chú ý của Tiêu Ước.
Tất cả mọi người ở hiện trường, không có ngoại lệ, đều cho rằng Nguyễn Chi vì muốn giành lấy sự chú ý của Tiêu Ước, mới không tự lượng sức làm ra hành động như vậy, chung quy cô luôn theo đuổi Tiêu Ước mà không màng tất cả.
Tuy nhiên trên thực tế, Nguyễn Chi chỉ là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của thôi.
Trong nguyên tác có một đoạn như này.
Mạnh Ngọc Sơn bất bình đến khiêu chiến Tiêu Ước, ngôi sao mới nổi nam chính muốn vượt cấp áp đảo, vốn dĩ là hung hiểm, nhưng mấy ngày trước Mạnh Ngọc Sơn lúc ngưng tụ linh lực gặp sự cố, vừa hay trong trận tỷ thí này phát tác, không chỉ không mảy may tổn hại nam chính, mà còn đánh bậy đánh bạ giúp nam chính lĩnh ngộ được kiếm chiêu 'tinh hà lạc ảnh'.
Kẽ hở tốt như vậy, không lợi dụng thì phí!
Thánh tranh thủ giới pháo hôi chính là ta!
Ấp ủ niềm khát khao ăn hôi vô hạn, Nguyễn Chi dũng cảm bước ra, đứng giữa Tiêu Ước và Mạnh Ngọc Sơn.
Mạnh Ngọc Sơn nhìn bóng dáng mềm yếu trước mặt, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, được đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhìn chăm chú, có chút nắm không chắc thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, ngay sau đó lại nghĩ đến cô là tín đồ trung thành của Tiêu Ước, hắn vô cảm nói: "Nguyễn sư muội, huynh biết muội từ trước đến nay luôn bênh vực Tiêu sư đệ, nhưng có những việc phải tự biết lượng sức mà làm, đừng quá mù quáng."
Nguyễn Chi còn chưa kịp trả lời, tiếng của Tiêu Ước đã từ sau truyền lại:
"Không cần, ta có thể đánh."
Nguyễn Chi: "?"
Ngươi có thể đánh được không thì liên quan gì đến ta? Vấn đề là thánh tranh thủ ta muốn thăng cấp dễ dàng thì chỉ có thể đánh với hắn.
Nguyễn Chi quay đầu trừng mắt lườm Tiêu Ước một cái, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân đây là nam chính đối thủ, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng trừng to một chút, muốn làm ra bộ dáng đối chọi gay gắt, lại không biết như thế ngược lại càng làm lộ ra đôi mắt tròn xoe, kết hợp với cánh môi mất đi hồng hào đang mím chặt, lại có chút đáng thương.
Tiêu Ước giật mình.
Nguyễn Chi quay đầu nhắc lại với Mạnh Ngọc Sơn: "Ta đấu với huynh."
Cón sử dụng phép khích tướng: "Mạnh sư huynh chẳng lẽ coi thường nữ tu ta, không muốn đấu với nữ tu?"
"Ngươi không cần phải làm như thế."
Tiếng của Tiêu Ước lại truyền tới, trong sự lạnh lùng lại có ý vị nghiêm túc.
"Không cần phải lúc nào cũng làn những việc ngươi tự cho là đúng."
Có lẽ từ lúc nhập môn đến giờ, Nguyễn Chi luôn viện mọi lý do để tiếp xúc hắn, không hề che giấu việc thích hắn, bên miệng lúc nào cũng treo lời bày tỏ yêu thích, thời gian càng dài càng thêm thái quá, trong nhiều việc còn áp lấy suy nghĩ của bản thân đi làm những việc 'bảo vệ hắn', mặc dù hắn vốn không cần.
"??"
Cái gì gọi là những việc tự cho là đúng?
Rốt cuộc ta là pháo hôi hay ngươi là pháo hôi, ta còn chưa chủ động mở miệng khiêu khích ngươi!
Nguyễn Chi quay phắt lại, không thèm để ý đến khoảng cách chiều cao với Tiêu Ước, ương ngạnh ngẩng đầu sát lại nhìn hắn: "Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử có đến đi nữa, hắn cũng phải đấu với ta, ta chính là không cho hắn đấu với ngươi!"
Tức chớt ngươi!
Đệ tử vây xem: woa, đúng là người vì yêu mà cứ đâm đầu, Nguyễn Chi muội vẫn si tâm trước sau như một không thay đổi, yêu thảm thiết Tiêu sư đệ.
"......"
Tiêu Ước môi mỏng khẽ mở, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại, dáng vẻ này càng giống như không tiếng động thở dài.
Cái cổ mềm mại tinh tế của Nguyễn Chi gần ngay trước mắt, da thịt trắng nõn đung đưa trước mặt hắn.
Biểu cảm của hắn không quá tốt.
Một lát sau, hắn nói: "Ta không yếu đuối như ngươi tưởng."
Ngữ khí trái lại không có gì khác lúc trước, chỉ là tốc độ chậm chút, giống như đang giấu giếm cái gì đấy.
Nguyễn Chi dây dưa hắn đã đến nông nỗi khiến hắn lực bất tòng tâm, nàng vĩnh viễn cố chấp truyền đạt say mê theo ý mình, làm hắn gần như không được thở dốc.
"Ngươi yếu hay không không liên quan đến ta."
Nguyễn Chi kiên quyết bảo vệ con cá lọt lưới mình vơ được, "Bây giờ ta muốn đánh với hắn, ta sẽ không nhường cho ngươi đâu, đi tìm đối thủ khác đi, nhanh đi!"
Còn không đi thì mắng ngươi đấy!
Đừng ép ta phải phát huy bản sắc pháo hôi sớm!
Tiêu Ước ánh mắt nặng nề nhìn cô, viền môi bằng phẳng, hắn không lập tức nói gì, nhưng cũng không đi.
Thân là đồng môn, tu vi của Nguyễn Chi như thế nào lòng hắn biết rõ, tuyệt đối đánh không lại Mạnh Ngọc Sơn, còn có khả năng bị thương. Mạnh Ngọc Sơn vốn là vì hắn mà đến, không có lý do gì để cho Nguyễn Chi làm loạn.
Nhìn hai người bế tắc không ai nhường ai trước mắt.
Mạnh Ngọc Sơn: có cảm giác chưa đánh đã thua.
Cẩu nam nữ, hừ!
Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ từng cơn.
Trong võ trường lớn nhất của Tấn Hoa tông, tất cả đệ tử nội môn đang xếp hàng ngay ngắn.
Đại hội 5 năm môt lần của nội môn, sẽ chọn ra 20 người thành đội ngũ đại diện cho tông môn, đến bờ Đông Hải, tiến vào ảo cảnh trên biển cùng đội ngũ của các môn phái khác.
Ảo cảnh trên biển lần này lại không phải cảnh tượng huyền ảo trong thoại bản truyền thuyết, mà là một chiếc gương bí mật từ thời thượng cổ do ba tông môn lần lượt nắm giữ chìa khóa để mở, trong trận đại chiến hàng trăm năm trước nó gần như bị sụp đổ, được trưởng môn của ba môn phái liên hợp lại trấn áp ổn định, dần dần trở thành địa điểm tốt để các đệ tử xuất sắc trong môn phái đến tu luyện.
Đại hội nội môn chia làm 2 vòng.
Vòng đầu tiên là nội bộ 1 đấu 1, cho phép tự do thách đấu, người thắng có thể tiến vào vòng sau; vòng thứ hai là trận tranh đoạt tiến hành ở nơi rộng rãi sau núi, người giành trước được 20 đóa hoa phượng hoàng và đi đến đích, sẽ lập thành nhóm cuối cùng.
Nguyễn Chi đứng giữa hàng ngũ, nhìn về thiếu niên cách đấy hai hàng.
Bạch y ngọc quan, khuôn mặt tuấn tú, dáng đứng như tùng.
Trang phục của đệ tử nội môn Tấn Hoa tông, rõ là lụa Lưu Vân bình thường, không ngờ hắn mặc lên lại có cảm giác như gấm vóc sang quý, cao quý nhã nhặn khó tả; trên tay cầm một thanh kiếm hẹp dài ba thước toàn thân đen nhánh, nhìn như tầm thường không hiếm lạ, tuy nhiên nhìn lâu có thể phát hiện trên thân kiếm thỉnh thoảng lóe lên một chút kim quang, thanh kiếm này có tên là "Đoạn Thủy".
Trên mặt hắn không chút biểu cảm, lông mi rũ xuống, tùy ý nhìn về phía hồ nước khổng lồ bên phải võ trường, trong một khoảnh khắc đôi mắt đào hoa như được tô điểm thêm núi non hồ nước, trung hòa sự xa cách lạnh nhạt tịnh mịch nơi đáy mắt, có sự ôn hòa dịu dàng khó tả.
Rõ ràng tính cách không thích để ý người khác, lại có con mắt đa tình mang ý cười nhạt như vậy.
Đại công tử của Lương châu Tiêu gia, Tiêu Ước.
Xuất thân từ thế gia tu tiên chính thống, tư chất thông minh, thanh cao lỗi lạc, từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý, là đứa con của trời một đường thuận buồm xuôi gió, là một trong những nam chủ thế giới này.
Đây là thế giới diễn sinh* của tiểu thuyết.
(*mình không rõ diễn sinh nghĩa là gì bạn nào biết thì chỉ mình với nhé, xiexie.)
Nhiệm vụ của Nguyễn Chi là đảm nhiệm vai nữ phụ pháo hôi.
Không giống các 'đồng nghiệp' khác, cô phải đồng thời đảm nhiệm nữ phụ pháo hôi của ba thế giới, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, là có thể nhặt về một mạng, trở lại thế giới của mình.
Nửa tháng trước, ba thế giới đã dung hợp.
Nguyễn Chi trở thành nhân sĩ ngoại lai, bị chấn động đến choáng váng âm ỉ, ngay lúc đó ý thức mơ hồ té xỉu, phải nằm trên giường mấy ngày.
Sau khi tỉnh lại, ký ức có lúc mơ hồ không rõ, suýt nữa rối loạn điên đảo, may là cô chưa từng quên mất sứ mệnh quan trọng.
Ba vị nam chính, ba thế giới, đương nhiên cũng có ba hình thức nữ phụ.
Đối mặt với Tiêu Ước, một trong số những nam chính, được trời ưu ái, số mệnh đặc biệt tốt, điều mà Nguyễn Chi phải làm là, phát huy bản sắc của nữ phụ, gây khó dễ, chèn ép, bắt nạt hắn.
Đơn giản mà nói thì phải chống lại hắn, cố hết khả năng tìm đường chết.
"Đại hội nội môn, chính thức bắt đầu."
Theo một tiếng đi xuống của trưởng môn Đàm Phong chân nhân, đội ngũ trên võ đài bắt đầu hỗn loạn, chúng đệ tử bắt đầu tìm kiếm đối thủ tương đương với bản thân tỷ thí –đây là quy định bất thành văn.
Nếu như một người tìm đối thủ quá yếu so với mình để tỷ thí, rất có hiềm nghi 'bắt nạt đối phương', 'không dám tìm người ngang sức đấu'; đến nỗi người tu vi thấp chút càng không có khả năng tìm người có tu vi quá cao để đấu.
Mạnh Ngọc Sơn ngay lúc này đi đến trước mặt Tiêu Ước, hắn là đại đệ tử dưới trướng của Đàm Phong chân nhân, đã nhập môn nhiều năm, dù cho Tiêu Ước là đệ tử của Thanh Tiêu trưởng lão, nhưng tu vi Mạnh Ngọc Sơn cách xa Tiêu Ước.
"Tiêu Ước đệ, có muốn đấu với ta một trận?"
Ngữ khí Mạnh Ngọc Sơn vẫn khách khí lịch sự, nhưng bội kiếm trong tay thì đã ra khỏi vỏ vài tấc, lộ ra sắc bén, đây là tư thế chiến đấu, "Ngươi là đệ tử Thanh Tiêu trưởng lão, ta từ sớm đã muốn thỉnh giáo một phen."
Lập tức khu vực nhỏ bốn phía vắng lặng không tiếng động, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm hai người.
Mạnh Ngọc Sơn chọn Tiêu Ước làm đối thủ, bề ngoài không quá phù hợp, rõ ràng là dựa vào kinh nghiệm nhiều tu vi cao mà ức hiếp người ta.
Nhưng Mạnh Ngọc Sơn không quan tâm nhiều như vậy, từ sau khi Tiêu Ước nhập môn, người này liền khắp nơi khoe mẽ, bộ dáng lại cứ luôn lạnh nhạt khoe khoang, vô cùng không coi ai ra gì; hắn là đại đệ tử trưởng môn, ngược lại vô hình trung bị so kém đi, sự đố kỵ như có như không trong lòng hôm nay rốt cuộc không khống chế được nữa, muốn mượn tỷ thí dạy dỗ vị sư đệ Tiêu Ước này, không cần quá ngạo mạn.
Tiêu Ước nhẹ nâng tay, định nói chuyện.
Nguyễn Chi căn đúng thời điểm nhảy vào, hai bước đã nhảy đến trước người Tiêu Ước, ngửa đầu chạm phải tầm mắt Mạnh Ngọc Sơn: "Ta cũng là đệ tử của Thanh Tiêu trưởng lão, ta đấu cùng huynh."
Tiêu Ước chợt ngừng lại, ánh mắt tự nhiên rơi xuống người Nguyễn Chi trước mặt, ánh mắt không gợn sóng, mày lại thoáng cau lại.
Đám đông xung quanh dừng lại nín lặng, trong mắt sôi nổi lộ ra ánh sáng nhiều chuyện, không vì lý do nào khác:
Vị Nguyễn sư muội này với Tiêu Ước nhập môn cùng năm, lại cùng nhau bái nhập môn hạ của Thanh Tiêu trưởng lão. Ban đầu Nguyễn Chi chỉ là thỉnh thoảng quấy rầy Tiêu Ước, sau một thời gian dài, đích thực là dùng hết khả năng mà dây dưa Tiêu Ước, làm ra rất nhiều hành vi theo đuổi to gan làm cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối; lại tự ý coi Tiêu Ước là vật sở hữu, không cho phép người khác lại gần hắn.
Nhưng mà hành vi quá trớn như vậy lại có ích gì?
Mấy ngày trước Nguyễn Chi liệt giường không ra, Tiêu sư huynh cũng không qua liếc cô một cái, hôm nay đại hội nội môn, Tiêu Ước cũng chưa thèm để ý cô. Thấy chưa, giả vờ không nổi nữa rồi, không tiếc ngăn cản Mạnh Ngọc Sơn cũng phải giành được sự chú ý của Tiêu Ước.
Tất cả mọi người ở hiện trường, không có ngoại lệ, đều cho rằng Nguyễn Chi vì muốn giành lấy sự chú ý của Tiêu Ước, mới không tự lượng sức làm ra hành động như vậy, chung quy cô luôn theo đuổi Tiêu Ước mà không màng tất cả.
Tuy nhiên trên thực tế, Nguyễn Chi chỉ là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của thôi.
Trong nguyên tác có một đoạn như này.
Mạnh Ngọc Sơn bất bình đến khiêu chiến Tiêu Ước, ngôi sao mới nổi nam chính muốn vượt cấp áp đảo, vốn dĩ là hung hiểm, nhưng mấy ngày trước Mạnh Ngọc Sơn lúc ngưng tụ linh lực gặp sự cố, vừa hay trong trận tỷ thí này phát tác, không chỉ không mảy may tổn hại nam chính, mà còn đánh bậy đánh bạ giúp nam chính lĩnh ngộ được kiếm chiêu 'tinh hà lạc ảnh'.
Kẽ hở tốt như vậy, không lợi dụng thì phí!
Thánh tranh thủ giới pháo hôi chính là ta!
Ấp ủ niềm khát khao ăn hôi vô hạn, Nguyễn Chi dũng cảm bước ra, đứng giữa Tiêu Ước và Mạnh Ngọc Sơn.
Mạnh Ngọc Sơn nhìn bóng dáng mềm yếu trước mặt, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, được đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhìn chăm chú, có chút nắm không chắc thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, ngay sau đó lại nghĩ đến cô là tín đồ trung thành của Tiêu Ước, hắn vô cảm nói: "Nguyễn sư muội, huynh biết muội từ trước đến nay luôn bênh vực Tiêu sư đệ, nhưng có những việc phải tự biết lượng sức mà làm, đừng quá mù quáng."
Nguyễn Chi còn chưa kịp trả lời, tiếng của Tiêu Ước đã từ sau truyền lại:
"Không cần, ta có thể đánh."
Nguyễn Chi: "?"
Ngươi có thể đánh được không thì liên quan gì đến ta? Vấn đề là thánh tranh thủ ta muốn thăng cấp dễ dàng thì chỉ có thể đánh với hắn.
Nguyễn Chi quay đầu trừng mắt lườm Tiêu Ước một cái, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân đây là nam chính đối thủ, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng trừng to một chút, muốn làm ra bộ dáng đối chọi gay gắt, lại không biết như thế ngược lại càng làm lộ ra đôi mắt tròn xoe, kết hợp với cánh môi mất đi hồng hào đang mím chặt, lại có chút đáng thương.
Tiêu Ước giật mình.
Nguyễn Chi quay đầu nhắc lại với Mạnh Ngọc Sơn: "Ta đấu với huynh."
Cón sử dụng phép khích tướng: "Mạnh sư huynh chẳng lẽ coi thường nữ tu ta, không muốn đấu với nữ tu?"
"Ngươi không cần phải làm như thế."
Tiếng của Tiêu Ước lại truyền tới, trong sự lạnh lùng lại có ý vị nghiêm túc.
"Không cần phải lúc nào cũng làn những việc ngươi tự cho là đúng."
Có lẽ từ lúc nhập môn đến giờ, Nguyễn Chi luôn viện mọi lý do để tiếp xúc hắn, không hề che giấu việc thích hắn, bên miệng lúc nào cũng treo lời bày tỏ yêu thích, thời gian càng dài càng thêm thái quá, trong nhiều việc còn áp lấy suy nghĩ của bản thân đi làm những việc 'bảo vệ hắn', mặc dù hắn vốn không cần.
"??"
Cái gì gọi là những việc tự cho là đúng?
Rốt cuộc ta là pháo hôi hay ngươi là pháo hôi, ta còn chưa chủ động mở miệng khiêu khích ngươi!
Nguyễn Chi quay phắt lại, không thèm để ý đến khoảng cách chiều cao với Tiêu Ước, ương ngạnh ngẩng đầu sát lại nhìn hắn: "Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử có đến đi nữa, hắn cũng phải đấu với ta, ta chính là không cho hắn đấu với ngươi!"
Tức chớt ngươi!
Đệ tử vây xem: woa, đúng là người vì yêu mà cứ đâm đầu, Nguyễn Chi muội vẫn si tâm trước sau như một không thay đổi, yêu thảm thiết Tiêu sư đệ.
"......"
Tiêu Ước môi mỏng khẽ mở, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại, dáng vẻ này càng giống như không tiếng động thở dài.
Cái cổ mềm mại tinh tế của Nguyễn Chi gần ngay trước mắt, da thịt trắng nõn đung đưa trước mặt hắn.
Biểu cảm của hắn không quá tốt.
Một lát sau, hắn nói: "Ta không yếu đuối như ngươi tưởng."
Ngữ khí trái lại không có gì khác lúc trước, chỉ là tốc độ chậm chút, giống như đang giấu giếm cái gì đấy.
Nguyễn Chi dây dưa hắn đã đến nông nỗi khiến hắn lực bất tòng tâm, nàng vĩnh viễn cố chấp truyền đạt say mê theo ý mình, làm hắn gần như không được thở dốc.
"Ngươi yếu hay không không liên quan đến ta."
Nguyễn Chi kiên quyết bảo vệ con cá lọt lưới mình vơ được, "Bây giờ ta muốn đánh với hắn, ta sẽ không nhường cho ngươi đâu, đi tìm đối thủ khác đi, nhanh đi!"
Còn không đi thì mắng ngươi đấy!
Đừng ép ta phải phát huy bản sắc pháo hôi sớm!
Tiêu Ước ánh mắt nặng nề nhìn cô, viền môi bằng phẳng, hắn không lập tức nói gì, nhưng cũng không đi.
Thân là đồng môn, tu vi của Nguyễn Chi như thế nào lòng hắn biết rõ, tuyệt đối đánh không lại Mạnh Ngọc Sơn, còn có khả năng bị thương. Mạnh Ngọc Sơn vốn là vì hắn mà đến, không có lý do gì để cho Nguyễn Chi làm loạn.
Nhìn hai người bế tắc không ai nhường ai trước mắt.
Mạnh Ngọc Sơn: có cảm giác chưa đánh đã thua.
Cẩu nam nữ, hừ!