Chương 17: Chụp trộm
8 giờ tối, Giang Nhan dùng xong bữa tối tại một nhà hàng Tứ Xuyên, sau đó đến trung tâm mua sắm một chút.
Thời gian gần đây, vì chuyện hôn nhân cô không có tinh thần ăn lắm, dùng vị cay kích thích vị giác, tâm trạng vui vẻ, cô mua 2 bộ quần áo và 2 đôi giày mới.
Giang Nhan là khách hàng VIP, nhân viên tư vấn đã biết cô được mấy năm, thấy cô đột nhiên thay đổi phong cách, cười hỏi: "Sao lại chọn kiểu quần áo này? Lâu rồi em chưa thấy chị đi giày đế bằng."
"Cuộc sống sẽ nhàm chán nếu cứ giữ hoài một phong cách." Giang Nhan cười khẽ.
Lâu rồi cô chưa được gọi là dì nên không thể cứ trang điểm đậm như thế này được.
"Thay đổi kiểu mới cũng có tình thú hơn." Nhân viên cười ẩn ý, đưa hàng đã gói cho cô: "Đàn ông đều thích sự mới mẻ."
Giang Nhan quét mã thanh toán: "Bây giờ tôi độc thân."
Nhân viên tiếp tục cười: "Vậy càng nên đối xử tốt với chính mình, ngoài kia nhiều anh chàng trẻ trung đẹp trai như vậy, mỗi người một vẻ, thể lực cũng tốt, không thể lãng phí thời gian trên một người đàn ông."
Câu này nói rất hợp ý Giang Nhan.
"Tuổi trẻ đúng là vốn liếng của đàn ông."
Trước kia cô kén cá chọn canh, cảm thấy bọn họ chỉ được cái mã ngoài, bên trong cùng một kiểu người, hiện tại ngẫm lại Diêu Chấn cũng đâu khác gì bọn họ? Thậm chí Diêu Chấn còn hèn hơn những người đàn ông khác, cứ từ từ không vội.
Thắt cổ trên một gốc cây là quyết định tồi tệ nhất mà cô từng làm trong đời.
***
10 giờ, Giang Nhan về đến nhà, cô ngồi xuống ghế sofa thì Diêu Chấn gọi.
Cô bắt máy trong vài giây: "Có việc?"
Trước đó lúc Diêu Chấn gọi cho cô, anh ta đã phải gọi ít nhất vài lần liên tiếp cô mới bắt máy, nhưng hôm nay cô bắt máy quá nhanh, sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Mấy ngày nay em thế nào?"
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Giang Nhan lười cùng hắn vòng vo, nghe thấy giọng nói của anh ta liền hết muốn ăn.
" Anh chỉ muốn hỏi thăm tình huống của em, không có gì khác."
"Nếu có thời gian anh nên quan tâm đến bạn gái nhỏ nhiều hơn, tôi không cần." Giang Nhan trực tiếp cúp điện thoại ném lên bàn, vừa đặt xuống thì cuộc gọi khác đã đến, cô liếc nhìn, là một số lạ.
Giang Nhan do dự hơn mười giây, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phòng khách không có gì bất thường, cô vừa cầm điện thoại vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Bên kia im lặng thật lâu, không cúp máy.
Giang Nhan cũng không nói lời nào, cẩn thận nhìn vào trong nhà, chờ đối phương mở miệng.
"Tôi đoán, bây giờ cô đang nghi ngờ tôi ở trong nhà, khẩn trương kiểm tra." Giọng nói của bên kia cuối cùng cũng truyền đến: "Không cần nhìn, tôi không có ở đây."
Giang Nhan ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài và rót cho mình một cốc nước.
"Anh đoán khá chuẩn đó, nhưng lần sau anh có thể không dùng giọng nói ghê tởm này và sử dụng giọng nói của mình không."
"Cô thật sự chán ghét giọng nói của chồng mình sao?"
"Ừ."
"Trưa hôm nay hắn vừa mới ăn cơm cùng nữ sinh kia, cô có muốn nhìn ảnh chụp không?"
"Không muốn."
"Được thôi."
"Nếu anh muốn cho tôi xem, có thể gửi". Giang Nhan sửa lại câu nói, tối nay ăn quá cay và nhiều dầu mỡ, cổ họng hơi khó chịu, cô uống một cốc nước rồi mới tiếp tục nói, "Mấy ngày nay anh thế nào?"
"Cũng không khác gì cô. Ngủ sớm đi, chúc cô ngủ ngon."
Điện thoại bị cúp, một tin nhắn được gửi đến, trong đó có hai bức ảnh, một là ảnh Diêu Chấn và Lục San đang ăn, hai là ảnh phong cảnh, Giang Nhan lập tức lưu lại, phóng to lên để nhìn kỹ.
Cô đã gửi một bản sao của bức ảnh và số điện thoại gửi đến cho cảnh sát Tưởng.
Khi đang xem bức ảnh, cảnh sát Tưởng đã gọi: "Bác sĩ Giang, ở nhà có gì bất thường không? Tôi đã cử người đến chung cư của cô theo dõi."
"Không có, cảnh sát Tưởng, phiền anh điều tra nhà hàng mà Diêu Chấn đến vào trưa nay một chút, xem có manh mối gì không."
"Được, tôi lập tức cử người đi điều tra, chỗ cô có vấn đề gì thì liên lạc ngay với tôi nhé."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Nhan tiếp tục quan sát những bức ảnh được gửi đến, từ góc chụp, cách bài trí của nhà hàng cho đến biểu cảm của Diêu Chấn và Lục San.
Sau đó cô tập trung vào bức ảnh phong cảnh thứ hai. Cô đã nhìn thấy cảnh hoàng hôn trong ảnh khi đang lái xe đi ăn. Nó mới được chụp vào hôm nay.
Đối phương có mục đích gì khi cố tình gửi cho cô 2 tấm ảnh này?
~~~~~~~~~~~
Nay anh tâm thần soft dị =)))
Thời gian gần đây, vì chuyện hôn nhân cô không có tinh thần ăn lắm, dùng vị cay kích thích vị giác, tâm trạng vui vẻ, cô mua 2 bộ quần áo và 2 đôi giày mới.
Giang Nhan là khách hàng VIP, nhân viên tư vấn đã biết cô được mấy năm, thấy cô đột nhiên thay đổi phong cách, cười hỏi: "Sao lại chọn kiểu quần áo này? Lâu rồi em chưa thấy chị đi giày đế bằng."
"Cuộc sống sẽ nhàm chán nếu cứ giữ hoài một phong cách." Giang Nhan cười khẽ.
Lâu rồi cô chưa được gọi là dì nên không thể cứ trang điểm đậm như thế này được.
"Thay đổi kiểu mới cũng có tình thú hơn." Nhân viên cười ẩn ý, đưa hàng đã gói cho cô: "Đàn ông đều thích sự mới mẻ."
Giang Nhan quét mã thanh toán: "Bây giờ tôi độc thân."
Nhân viên tiếp tục cười: "Vậy càng nên đối xử tốt với chính mình, ngoài kia nhiều anh chàng trẻ trung đẹp trai như vậy, mỗi người một vẻ, thể lực cũng tốt, không thể lãng phí thời gian trên một người đàn ông."
Câu này nói rất hợp ý Giang Nhan.
"Tuổi trẻ đúng là vốn liếng của đàn ông."
Trước kia cô kén cá chọn canh, cảm thấy bọn họ chỉ được cái mã ngoài, bên trong cùng một kiểu người, hiện tại ngẫm lại Diêu Chấn cũng đâu khác gì bọn họ? Thậm chí Diêu Chấn còn hèn hơn những người đàn ông khác, cứ từ từ không vội.
Thắt cổ trên một gốc cây là quyết định tồi tệ nhất mà cô từng làm trong đời.
***
10 giờ, Giang Nhan về đến nhà, cô ngồi xuống ghế sofa thì Diêu Chấn gọi.
Cô bắt máy trong vài giây: "Có việc?"
Trước đó lúc Diêu Chấn gọi cho cô, anh ta đã phải gọi ít nhất vài lần liên tiếp cô mới bắt máy, nhưng hôm nay cô bắt máy quá nhanh, sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Mấy ngày nay em thế nào?"
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Giang Nhan lười cùng hắn vòng vo, nghe thấy giọng nói của anh ta liền hết muốn ăn.
" Anh chỉ muốn hỏi thăm tình huống của em, không có gì khác."
"Nếu có thời gian anh nên quan tâm đến bạn gái nhỏ nhiều hơn, tôi không cần." Giang Nhan trực tiếp cúp điện thoại ném lên bàn, vừa đặt xuống thì cuộc gọi khác đã đến, cô liếc nhìn, là một số lạ.
Giang Nhan do dự hơn mười giây, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phòng khách không có gì bất thường, cô vừa cầm điện thoại vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Bên kia im lặng thật lâu, không cúp máy.
Giang Nhan cũng không nói lời nào, cẩn thận nhìn vào trong nhà, chờ đối phương mở miệng.
"Tôi đoán, bây giờ cô đang nghi ngờ tôi ở trong nhà, khẩn trương kiểm tra." Giọng nói của bên kia cuối cùng cũng truyền đến: "Không cần nhìn, tôi không có ở đây."
Giang Nhan ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài và rót cho mình một cốc nước.
"Anh đoán khá chuẩn đó, nhưng lần sau anh có thể không dùng giọng nói ghê tởm này và sử dụng giọng nói của mình không."
"Cô thật sự chán ghét giọng nói của chồng mình sao?"
"Ừ."
"Trưa hôm nay hắn vừa mới ăn cơm cùng nữ sinh kia, cô có muốn nhìn ảnh chụp không?"
"Không muốn."
"Được thôi."
"Nếu anh muốn cho tôi xem, có thể gửi". Giang Nhan sửa lại câu nói, tối nay ăn quá cay và nhiều dầu mỡ, cổ họng hơi khó chịu, cô uống một cốc nước rồi mới tiếp tục nói, "Mấy ngày nay anh thế nào?"
"Cũng không khác gì cô. Ngủ sớm đi, chúc cô ngủ ngon."
Điện thoại bị cúp, một tin nhắn được gửi đến, trong đó có hai bức ảnh, một là ảnh Diêu Chấn và Lục San đang ăn, hai là ảnh phong cảnh, Giang Nhan lập tức lưu lại, phóng to lên để nhìn kỹ.
Cô đã gửi một bản sao của bức ảnh và số điện thoại gửi đến cho cảnh sát Tưởng.
Khi đang xem bức ảnh, cảnh sát Tưởng đã gọi: "Bác sĩ Giang, ở nhà có gì bất thường không? Tôi đã cử người đến chung cư của cô theo dõi."
"Không có, cảnh sát Tưởng, phiền anh điều tra nhà hàng mà Diêu Chấn đến vào trưa nay một chút, xem có manh mối gì không."
"Được, tôi lập tức cử người đi điều tra, chỗ cô có vấn đề gì thì liên lạc ngay với tôi nhé."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Nhan tiếp tục quan sát những bức ảnh được gửi đến, từ góc chụp, cách bài trí của nhà hàng cho đến biểu cảm của Diêu Chấn và Lục San.
Sau đó cô tập trung vào bức ảnh phong cảnh thứ hai. Cô đã nhìn thấy cảnh hoàng hôn trong ảnh khi đang lái xe đi ăn. Nó mới được chụp vào hôm nay.
Đối phương có mục đích gì khi cố tình gửi cho cô 2 tấm ảnh này?
~~~~~~~~~~~
Nay anh tâm thần soft dị =)))