Chương 36: Hàng Án, tôi rất sợ
Giang Nhan do dự chưa đến nửa phút, đã ngồi lên yên sau xe Hàng Án.
Cô giả vờ nói đùa: "Em thực sự may mắn đến mức có gặp chuyện xấu gì cũng không bị liên luỵ sao?"
Hàng Án cười: "Lăng Dũng khoác loác thôi ạ, tụi em không có mâu thuẫn với những người đó, chỉ tình cờ đi ngang qua thì bọn họ đánh tụi em làm gì? Chị à, chị cũng đừng quên rằng em là đứng nhất trường, em mà bị đánh, trường sẽ phải truy cứu trách nhiệm đó."
Ngồi ở phía sau nên Giang Nhan không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng cô biết cậu đang cười, giọng điệu có vẻ có chút tự đắc và kiêu ngạo.
Hàng Án đạp xe khá chậm, Lăng Dũng giảm tốc độ để chạy song song với họ, nhịn không được chen vào nói: "Chị gái phú bà à, để em nói cho chị biết, Hàng Án là bộ mặt của trường ta, nếu cậu ấy mà bị đánh thì sẽ kinh động đến cả hiệu trưởng nên ai dám đánh hắn sao? IQ cao chính là một tấm bùa hộ mệnh, mặc dù em không có nhưng em là bạn của Hàng Án, cho nên cũng xem như được hưởng ké bùa hộ mệnh luôn."
Nói xong cậu cười ha ha, nhìn vui vẻ hơn cả lúc thi được điểm cao.
Lăng Dũng thật sự nói nhiều, hay qua loa đại khái nhưng sau khi tiếp xúc với cậu bé một thời gian, Giang Nhan nhận ra cậu có trái tim đơn thuần, vô tư.
Nhưng điểm số thì nát bét, một vài lần thi còn nằm thứ nhất ở dưới đếm lên.
Nhất lớp và bét lớp là bạn tốt, tình bạn này cũng thật hiếm có.
Giang Nhan im lặng không có phản hồi nào.
"Hàng Án, em có mang di động không? Tôi muốn mượn gọi một cuộc điện thoại."
Hàng Án dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, không chút do dự đưa cho cô.
"Không cài mật khẩu ạ."
Lăng Dũng cũng dừng xe lại, thấy đồng phục cảnh sát không hợp với bộ cô đang mặc: "Chị gái phú bà, người có tiền như các chị thích mặc các kiểu quần áo kỳ quái như vậy sao? Đồng phục cảnh sát không thể mặc bừa đâu ạ, nếu bị cảnh sát bắt gặp sẽ bắt chị lên đồn viết kiểm điểm á."
Hàng Án: "Lăng Dũng, đừng nói bậy."
Lăng Dũng ồ một tiếng, thấy Giang Nhan đang gọi điện thoại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bạch Khả Kim bắt máy sau vài giây, giọng điệu không tốt lắm: "Ai đó?"
"Là tớ." Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Cậu đến nhà tớ chờ trước đi, mấy bé học sinh sẽ đưa tớ về."
"Học sinh sao, là ai?"
"Hàng Án và Lăng Dũng, là hai nam sinh trong lớp tớ đang thực tập, điện thoại tớ bị ném hỏng rồi, hiện tại đang dùng điện thoại của Hàng Án gọi cậu."
Bạch Khả Kim lập tức hiểu ra: "Chú ý an toàn."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Giang Nhan trả lại điện thoại cho Hàng Án.
Vì tôn trọng quyền riêng tư, cô không tra soát điện thoại của cậu, nhanh thoát khỏi giao diện danh bạ, thoáng thấy hình nền trắng rất đơn giản.
Hàng Án cất điện thoại, chậm rãi đạp xe, Lăng Dũng cảm thấy tốc độ này thật chán: "Hàng Án, tớ có thể chạy trước không? Cậu và chị gái phú bà đi sau, tôi muốn đạp vòng vòng chơi một lúc."
"Chú ý an toàn." Hàng Án dặn dò cậu bé.
Lăng Dũng ra sức đạp, vài phút sau đã khuất tầm nhìn của Giang Nhan.
Hằng An đột nhiên hỏi: "Chị, chị gặp chuyện gì sao?"
"Sao em lại hỏi vậy?"
Giọng của Giang Nhan không thân thiện lắm, Hàng Án nhẹ nhàng đáp: "Chị đừng giận, em chỉ đang quan tâm chị thôi. Mới rạng sáng chị lại đứng một mình trên đường, điện thoại thì hỏng, trên người lại mặc đồng phục cảnh sát, không giống như ra ngoài tản bộ."
"Vừa rồi em với Lăng Dũng đạp xe từ bên kia qua, nhìn thấy mấy xe cảnh sát đuổi theo một chiếc xe nào đó, nên đoán nơi này đã xảy ra chuyện."
Dừng một chút, cậu cố ý nói thêm: "Không phải em muốn dò hỏi gì đâu, nếu chị thấy không tiện thì có thể không trả lời ạ."
Gió đêm mát mẻ dễ chịu, nhưng Giang Nhan cảm thấy trong lòng ớn lạnh, suy nghĩ có chút rối loạn.
Cô nhìn bóng lưng Hàng Án, suy nghĩ một chút, khẽ cúi đầu nắm lấy góc áo cậu: "Hàng Án, tôi rất sợ."
Cơ thể Hàng Án căng chặt, tay cầm xe đạp có chút cứng đờ.
Đợi một lúc lâu, Giang Nhan nghe thấy cậu đang mất tự nhiên trả lời mình: "Chị, chị đừng sợ, em là đàn ông, có em ở đây chị sẽ không gặp chuyện gì nữa."
Cô giả vờ nói đùa: "Em thực sự may mắn đến mức có gặp chuyện xấu gì cũng không bị liên luỵ sao?"
Hàng Án cười: "Lăng Dũng khoác loác thôi ạ, tụi em không có mâu thuẫn với những người đó, chỉ tình cờ đi ngang qua thì bọn họ đánh tụi em làm gì? Chị à, chị cũng đừng quên rằng em là đứng nhất trường, em mà bị đánh, trường sẽ phải truy cứu trách nhiệm đó."
Ngồi ở phía sau nên Giang Nhan không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng cô biết cậu đang cười, giọng điệu có vẻ có chút tự đắc và kiêu ngạo.
Hàng Án đạp xe khá chậm, Lăng Dũng giảm tốc độ để chạy song song với họ, nhịn không được chen vào nói: "Chị gái phú bà à, để em nói cho chị biết, Hàng Án là bộ mặt của trường ta, nếu cậu ấy mà bị đánh thì sẽ kinh động đến cả hiệu trưởng nên ai dám đánh hắn sao? IQ cao chính là một tấm bùa hộ mệnh, mặc dù em không có nhưng em là bạn của Hàng Án, cho nên cũng xem như được hưởng ké bùa hộ mệnh luôn."
Nói xong cậu cười ha ha, nhìn vui vẻ hơn cả lúc thi được điểm cao.
Lăng Dũng thật sự nói nhiều, hay qua loa đại khái nhưng sau khi tiếp xúc với cậu bé một thời gian, Giang Nhan nhận ra cậu có trái tim đơn thuần, vô tư.
Nhưng điểm số thì nát bét, một vài lần thi còn nằm thứ nhất ở dưới đếm lên.
Nhất lớp và bét lớp là bạn tốt, tình bạn này cũng thật hiếm có.
Giang Nhan im lặng không có phản hồi nào.
"Hàng Án, em có mang di động không? Tôi muốn mượn gọi một cuộc điện thoại."
Hàng Án dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, không chút do dự đưa cho cô.
"Không cài mật khẩu ạ."
Lăng Dũng cũng dừng xe lại, thấy đồng phục cảnh sát không hợp với bộ cô đang mặc: "Chị gái phú bà, người có tiền như các chị thích mặc các kiểu quần áo kỳ quái như vậy sao? Đồng phục cảnh sát không thể mặc bừa đâu ạ, nếu bị cảnh sát bắt gặp sẽ bắt chị lên đồn viết kiểm điểm á."
Hàng Án: "Lăng Dũng, đừng nói bậy."
Lăng Dũng ồ một tiếng, thấy Giang Nhan đang gọi điện thoại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bạch Khả Kim bắt máy sau vài giây, giọng điệu không tốt lắm: "Ai đó?"
"Là tớ." Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Cậu đến nhà tớ chờ trước đi, mấy bé học sinh sẽ đưa tớ về."
"Học sinh sao, là ai?"
"Hàng Án và Lăng Dũng, là hai nam sinh trong lớp tớ đang thực tập, điện thoại tớ bị ném hỏng rồi, hiện tại đang dùng điện thoại của Hàng Án gọi cậu."
Bạch Khả Kim lập tức hiểu ra: "Chú ý an toàn."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Giang Nhan trả lại điện thoại cho Hàng Án.
Vì tôn trọng quyền riêng tư, cô không tra soát điện thoại của cậu, nhanh thoát khỏi giao diện danh bạ, thoáng thấy hình nền trắng rất đơn giản.
Hàng Án cất điện thoại, chậm rãi đạp xe, Lăng Dũng cảm thấy tốc độ này thật chán: "Hàng Án, tớ có thể chạy trước không? Cậu và chị gái phú bà đi sau, tôi muốn đạp vòng vòng chơi một lúc."
"Chú ý an toàn." Hàng Án dặn dò cậu bé.
Lăng Dũng ra sức đạp, vài phút sau đã khuất tầm nhìn của Giang Nhan.
Hằng An đột nhiên hỏi: "Chị, chị gặp chuyện gì sao?"
"Sao em lại hỏi vậy?"
Giọng của Giang Nhan không thân thiện lắm, Hàng Án nhẹ nhàng đáp: "Chị đừng giận, em chỉ đang quan tâm chị thôi. Mới rạng sáng chị lại đứng một mình trên đường, điện thoại thì hỏng, trên người lại mặc đồng phục cảnh sát, không giống như ra ngoài tản bộ."
"Vừa rồi em với Lăng Dũng đạp xe từ bên kia qua, nhìn thấy mấy xe cảnh sát đuổi theo một chiếc xe nào đó, nên đoán nơi này đã xảy ra chuyện."
Dừng một chút, cậu cố ý nói thêm: "Không phải em muốn dò hỏi gì đâu, nếu chị thấy không tiện thì có thể không trả lời ạ."
Gió đêm mát mẻ dễ chịu, nhưng Giang Nhan cảm thấy trong lòng ớn lạnh, suy nghĩ có chút rối loạn.
Cô nhìn bóng lưng Hàng Án, suy nghĩ một chút, khẽ cúi đầu nắm lấy góc áo cậu: "Hàng Án, tôi rất sợ."
Cơ thể Hàng Án căng chặt, tay cầm xe đạp có chút cứng đờ.
Đợi một lúc lâu, Giang Nhan nghe thấy cậu đang mất tự nhiên trả lời mình: "Chị, chị đừng sợ, em là đàn ông, có em ở đây chị sẽ không gặp chuyện gì nữa."