Chương 4: Bệnh nhân tâm thần
*Tên chương do người dịch đặt.
Giang Nhan cảm thấy người này không đơn giản, còng tay chân và bịt mắt mà anh ta đeo cho mình đều không phải là những thứ bình thường.
Những thứ này cô đã từng nhìn thấy khi chữa bệnh cho bệnh nhân, một khi vùng vẫy sẽ bị điện giật, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.
Thứ đồ sát thương cao như vậy tất nhiên chỉ được lan truyền trong chợ đen, trên thị trường căn bản là không thấy chứ đừng nói đến việc mua chúng.
Người có thể mua nổi những thứ này, lại có thể mở khóa nhà vào nhà cô chắc chắn không phải là người thường.
Cô không biết người đàn ông này đang có âm mưu gì.
Hắn cúi đầu nhìn cô chăm chú, sắc mặt chưa hề thả lỏng, nếu Giang Nhan có thể nhìn thấy sẽ phát hiện từ đầu đến cuối hắn đều mang vẻ mặt lạnh như băng, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Cổ của Giang Nhan đã được xoa bóp bằng tinh dầu nên sáng bóng và mềm mại, gần như có thể phản chiếu.
"Viện trưởng Giang còn nhớ Tiết Bằng không?" Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở, giọng nói không hề ấm áp, "người mà cô đã chữa khỏi cho hắn nửa năm trước."
Vừa nghe đến cái tên này, Giang Nhan liền nhớ ra, cô có ấn tượng sâu sắc với Tiết Bằng, bởi vì đó là bệnh nhân có vấn đề nhất mà cô từng chữa trị, anh ta chưa thành niên mắc bệnh tâm thần nặng, khi còn học cấp 2, anh ta đã cấu kết với một số xã hội đen và ép buộc một số bé gái chưa đủ tuổi làm gái mại dâm, bị kết án hơn mười năm tù. Bởi vì tuổi còn nhỏ, lại có tiền sử bệnh tâm thần, gia đình cũng dùng mối quan hệ để giải quyết giúp hắn được ra tù sau vài tháng.
Hơn nữa chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, liên quan đến rất nhiều chuyện khác, cảnh sát đã tìm tới cô, nhờ cô ấy chẩn đoán cho Tiêt Bằng, cô theo dõi hắn một năm và chắc chắn rằng Tiết Bằng có vấn đề về tâm thần, lại bị người khác tẩy não khống chế.
Lần này trường trung học Minh Đỉnh nhờ cô hỗ trợ có liên quan đến vấn đề của Tiết Bằng.
Giang Nhan đã đoán ra điều gì đó, đang định mở miệng thì người đàn ông lại nói: "Tôi quên nói với bác sĩ Giang là tên Tiết Bằng đã dùng dao đâm chết người vào tháng trước, đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần."
Anh ta cúi người, dán vào tai Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Viện trưởng Giang đã không chữa khỏi cho anh ta."
Giang Nhan nghe thấy rõ ràng có tia vui sướng trong giọng nói của anh ta.
Cô ấy là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, đã điều trị cho nhiều bệnh nhân khác nhau trong nhiều năm, chỉ bằng một vài từ cô ấy có thể đã phát hiện ra vấn đề.
Bệnh tâm thần của Tiết Bằng tái phát, người đàn ông này rất hưng phấn, bởi vì đây là kết quả mà anh ta muốn.
Giang Nhan rõ ràng từ hắn trong giọng nói nghe được vài phần sung sướng.
Hắn và Tiết Bằng không chỉ biết nhau mà còn có một mối liên hệ với nhau.
Giang Nhan nhớ những gì cảnh sát Tưởng đã nhắc nhở cô khi cô đến đồn cảnh sát lần trước: "Viện trưởng Giang, cô phải cẩn thận khi tiếp quản hồ sơ này. Các nhà tâm lý học mà chúng tôi tìm tới trước đây đều đã... vào một bệnh viện tâm thần."
Giọng nói nghiêm trọng của Cảnh sát Tưởng, ông ấy vẫn chưa nói hết lời nhưng Giang Nhan vẫn có thể nghe ra hàm ý của ông.
Chỉ cần bác sĩ tâm lý có liên quan đến chuyện này, rồi sẽ bị đám người kia dùng hết thủ đoạn đưa vào bệnh viện tâm thần.
Họ là một nhóm gây án.
Mà người đàn ông trói cô hiện tại rất có khả năng là một tên trong nhóm đó.
"Sợ?"
Giang Nhan cười khẽ: "Ngược lại, tôi không sợ."
Một số hung thủ thông minh có thể khéo léo sử dụng tất cả các loại thủ thuật để thoát khỏi cuộc truy bắt, họ nghĩ rằng nếu không có đối thủ thì sẽ rất nhàm chán, cố tình để lại lỗ hổng để cảnh sát điều tra theo
manh mối, từ đó đạt được niềm vui khi đùa bỡn người khác.
Là một nhà tâm lý học, làm sao mà không có mặt tối được. Giang Nhan không chỉ giỏi phân tích người khác, cũng dễ dàng phân tích chính mình.
Như nhiều người nói đùa, các nhà tâm lý học mới là kẻ tâm thần thật sự.
Thời điểm cô và Diêu Trấn xé rách mặt nhau, Diêu Chấn cũng đã nói mới là người có bệnh thật sự.
Cô ấy cũng đã điều tra tình huống của Tiết Bằng trong một thời gian dài nhưng vẫn không có manh mối. Hiện tại lại có manh mối mới khiến cô hưng phấn không thể giải thích được.
Nếu người đàn ông đến từ băng đảng kia thì cô muốn giao thủ với đối phương.
Nếu không phải bộ dáng hiện tại hơi quỷ dị, Giang Nhan đã có thể nhàn nhã hỏi: "Anh đã bao giờ nghĩ Tiết Bằng đang giả vờ chưa?"
"Không có khả năng." Giọng người đàn ông chắc nịch.
Giang Nhan nhếch miệng: "Tóm lại tôi sẽ bị đưa đến viện tâm thần nào? Tôi sẽ ở cùng phòng với Tiết Bằng sao?
Người đàn ông đột nhiên im lặng, những ngón tay của anh ta chạm lên mặt Giang Nhan, giống như cái vuốt ve của người yêu, và thậm chí còn dịu dàng hơn.
Nếu không phải đây là nhân vật nguy hiểm, Giang Nhan sẽ cảm thấy rằng mình đang ở bước dạo đầu làm tình với người đàn ông này.
Cô ấy hiếu kỳ về hành động tiếp theo của đối phương.
Những ngón tay của người đàn ông chỉ ở trên mặt cô một lúc rồi trượt xuống. Bàn tay của hắn dính đầy tinh dầu, hắn bôi lên nhũ hoa của Giang Nhan, nhẹ nhàn xoa nắn có lúc còn nhéo lên đầu ngực cô.
Bị người khác giới vuốt ve, Giang Nhan không hề có cảm giác sinh lý nào.
Sau khi hai đầu nhũ hoa được cọ xát đều đến có thể phản quang, phòng khách rơi vào im lặng chết chóc. Giang Nhan hỏi, "Cơ thể của tôi đẹp sao?"
Cô muốn thu hoạch thêm thông tin sơ hở từ người đàn ông này, nhưng hắn trầm ổn hơn nhiều so với cô nghĩ. Bất kể cô hỏi gì hắn đều không trả lời, động tác cũng không ngừng lại hay có biến hoá gì.
Tố chất tâm lý hắn cực tốt.
Hệ quả của say rượu là khát nước, hiện giờ Giang Nhan miệng lưỡi đều khô. Cô tạm ngừng nói.
Đột nhiên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Ging Nhan bất ngờ bật ra tiếng: "Ah..."
Giang Nhan cảm thấy người này không đơn giản, còng tay chân và bịt mắt mà anh ta đeo cho mình đều không phải là những thứ bình thường.
Những thứ này cô đã từng nhìn thấy khi chữa bệnh cho bệnh nhân, một khi vùng vẫy sẽ bị điện giật, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.
Thứ đồ sát thương cao như vậy tất nhiên chỉ được lan truyền trong chợ đen, trên thị trường căn bản là không thấy chứ đừng nói đến việc mua chúng.
Người có thể mua nổi những thứ này, lại có thể mở khóa nhà vào nhà cô chắc chắn không phải là người thường.
Cô không biết người đàn ông này đang có âm mưu gì.
Hắn cúi đầu nhìn cô chăm chú, sắc mặt chưa hề thả lỏng, nếu Giang Nhan có thể nhìn thấy sẽ phát hiện từ đầu đến cuối hắn đều mang vẻ mặt lạnh như băng, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Cổ của Giang Nhan đã được xoa bóp bằng tinh dầu nên sáng bóng và mềm mại, gần như có thể phản chiếu.
"Viện trưởng Giang còn nhớ Tiết Bằng không?" Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở, giọng nói không hề ấm áp, "người mà cô đã chữa khỏi cho hắn nửa năm trước."
Vừa nghe đến cái tên này, Giang Nhan liền nhớ ra, cô có ấn tượng sâu sắc với Tiết Bằng, bởi vì đó là bệnh nhân có vấn đề nhất mà cô từng chữa trị, anh ta chưa thành niên mắc bệnh tâm thần nặng, khi còn học cấp 2, anh ta đã cấu kết với một số xã hội đen và ép buộc một số bé gái chưa đủ tuổi làm gái mại dâm, bị kết án hơn mười năm tù. Bởi vì tuổi còn nhỏ, lại có tiền sử bệnh tâm thần, gia đình cũng dùng mối quan hệ để giải quyết giúp hắn được ra tù sau vài tháng.
Hơn nữa chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, liên quan đến rất nhiều chuyện khác, cảnh sát đã tìm tới cô, nhờ cô ấy chẩn đoán cho Tiêt Bằng, cô theo dõi hắn một năm và chắc chắn rằng Tiết Bằng có vấn đề về tâm thần, lại bị người khác tẩy não khống chế.
Lần này trường trung học Minh Đỉnh nhờ cô hỗ trợ có liên quan đến vấn đề của Tiết Bằng.
Giang Nhan đã đoán ra điều gì đó, đang định mở miệng thì người đàn ông lại nói: "Tôi quên nói với bác sĩ Giang là tên Tiết Bằng đã dùng dao đâm chết người vào tháng trước, đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần."
Anh ta cúi người, dán vào tai Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Viện trưởng Giang đã không chữa khỏi cho anh ta."
Giang Nhan nghe thấy rõ ràng có tia vui sướng trong giọng nói của anh ta.
Cô ấy là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, đã điều trị cho nhiều bệnh nhân khác nhau trong nhiều năm, chỉ bằng một vài từ cô ấy có thể đã phát hiện ra vấn đề.
Bệnh tâm thần của Tiết Bằng tái phát, người đàn ông này rất hưng phấn, bởi vì đây là kết quả mà anh ta muốn.
Giang Nhan rõ ràng từ hắn trong giọng nói nghe được vài phần sung sướng.
Hắn và Tiết Bằng không chỉ biết nhau mà còn có một mối liên hệ với nhau.
Giang Nhan nhớ những gì cảnh sát Tưởng đã nhắc nhở cô khi cô đến đồn cảnh sát lần trước: "Viện trưởng Giang, cô phải cẩn thận khi tiếp quản hồ sơ này. Các nhà tâm lý học mà chúng tôi tìm tới trước đây đều đã... vào một bệnh viện tâm thần."
Giọng nói nghiêm trọng của Cảnh sát Tưởng, ông ấy vẫn chưa nói hết lời nhưng Giang Nhan vẫn có thể nghe ra hàm ý của ông.
Chỉ cần bác sĩ tâm lý có liên quan đến chuyện này, rồi sẽ bị đám người kia dùng hết thủ đoạn đưa vào bệnh viện tâm thần.
Họ là một nhóm gây án.
Mà người đàn ông trói cô hiện tại rất có khả năng là một tên trong nhóm đó.
"Sợ?"
Giang Nhan cười khẽ: "Ngược lại, tôi không sợ."
Một số hung thủ thông minh có thể khéo léo sử dụng tất cả các loại thủ thuật để thoát khỏi cuộc truy bắt, họ nghĩ rằng nếu không có đối thủ thì sẽ rất nhàm chán, cố tình để lại lỗ hổng để cảnh sát điều tra theo
manh mối, từ đó đạt được niềm vui khi đùa bỡn người khác.
Là một nhà tâm lý học, làm sao mà không có mặt tối được. Giang Nhan không chỉ giỏi phân tích người khác, cũng dễ dàng phân tích chính mình.
Như nhiều người nói đùa, các nhà tâm lý học mới là kẻ tâm thần thật sự.
Thời điểm cô và Diêu Trấn xé rách mặt nhau, Diêu Chấn cũng đã nói mới là người có bệnh thật sự.
Cô ấy cũng đã điều tra tình huống của Tiết Bằng trong một thời gian dài nhưng vẫn không có manh mối. Hiện tại lại có manh mối mới khiến cô hưng phấn không thể giải thích được.
Nếu người đàn ông đến từ băng đảng kia thì cô muốn giao thủ với đối phương.
Nếu không phải bộ dáng hiện tại hơi quỷ dị, Giang Nhan đã có thể nhàn nhã hỏi: "Anh đã bao giờ nghĩ Tiết Bằng đang giả vờ chưa?"
"Không có khả năng." Giọng người đàn ông chắc nịch.
Giang Nhan nhếch miệng: "Tóm lại tôi sẽ bị đưa đến viện tâm thần nào? Tôi sẽ ở cùng phòng với Tiết Bằng sao?
Người đàn ông đột nhiên im lặng, những ngón tay của anh ta chạm lên mặt Giang Nhan, giống như cái vuốt ve của người yêu, và thậm chí còn dịu dàng hơn.
Nếu không phải đây là nhân vật nguy hiểm, Giang Nhan sẽ cảm thấy rằng mình đang ở bước dạo đầu làm tình với người đàn ông này.
Cô ấy hiếu kỳ về hành động tiếp theo của đối phương.
Những ngón tay của người đàn ông chỉ ở trên mặt cô một lúc rồi trượt xuống. Bàn tay của hắn dính đầy tinh dầu, hắn bôi lên nhũ hoa của Giang Nhan, nhẹ nhàn xoa nắn có lúc còn nhéo lên đầu ngực cô.
Bị người khác giới vuốt ve, Giang Nhan không hề có cảm giác sinh lý nào.
Sau khi hai đầu nhũ hoa được cọ xát đều đến có thể phản quang, phòng khách rơi vào im lặng chết chóc. Giang Nhan hỏi, "Cơ thể của tôi đẹp sao?"
Cô muốn thu hoạch thêm thông tin sơ hở từ người đàn ông này, nhưng hắn trầm ổn hơn nhiều so với cô nghĩ. Bất kể cô hỏi gì hắn đều không trả lời, động tác cũng không ngừng lại hay có biến hoá gì.
Tố chất tâm lý hắn cực tốt.
Hệ quả của say rượu là khát nước, hiện giờ Giang Nhan miệng lưỡi đều khô. Cô tạm ngừng nói.
Đột nhiên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Ging Nhan bất ngờ bật ra tiếng: "Ah..."