Chương 55: Có lẽ em không kiềm chế được nữa
Tác giả: Hoả Lại
Chuyển ngữ: La Luna Rosa
Giang Nhan thực sự không thích bị đánh ngất, khi tỉnh táo thì cô còn sức lực và có thể tìm cách chống cự, nhưng trong thời gian ngất đi sẽ không biết người khác đã làm gì với mình.
Giống như bây giờ, thân thể bị trói buộc không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị người khác thao túng.
Cảm giác bất lực này có thể khiến cô trở nên bực bội.
Đáng lo ngại hơn nữa là Hàng Án, cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 đã bị ép làm kẻ cưỡng gian, mà người bị cưỡng gian lại là cô giáo thực tập của mình, đây là một việc rất khó chấp nhận.
Trong lòng đã cố gắng tự thuyết phục nhưng khi bắt đầu hành động vẫn phát run vì sợ hãi.
Môi cậu áp vào má Giang Nhan, sau vài giây lại nhụt chí rời đi.
"Chị, em vẫn sợ lắm."
Hô hấp cậu thật nhẹ, hơi thở phả vào tai Giang Nhan, "Nhưng trong phòng có camera, nếu không làm thì chúng ta đều sẽ chết."
Cậu nhấn mạnh liên tục, không biết là để an ủi bản thân hay Giang Nhan.
"Chị đừng sợ nha, sẽ nhanh qua thôi." Cậu nắm lấy tay Giang Nhan, mười ngón tay đan vào nhau, run đến mức ngay cả tay Giang Nhan cũng bị run theo.
"Chị..."
Giang Nhan không nói gì, tình cảnh này quá giống với ngày đó ở nhà cô, cô cảm nhận được hơi thở của Hàng Án thông qua sự im lặng.
Thật lạ, có vài giây quá khứ hiện tại như hòa làm một, nhưng sau đó lại hoàn toàn bất đồng, dù là hơi thở hay cảm giác chạm vào da thịt đều khác với ngày hôm đó.
"Em sẽ hối hận." Giang Nhan chậm rãi nói: "Nếu như hôm nay em làm tên xấu xa này thì cho dù sau này có thể sống sót ra ngoài, mỗi ngày em đều sẽ sống trong áy náy và thống khổ. Hàng Án, phạm tội hiếp dâm không dễ làm như vậy."
Giang Nhan xem cậu như một nam sinh bình thường để đã đưa ra lời khuyên cuối cùng.
Lúc này, tiếng còi lại đột nhiên vang lên, vô cùng dồn dập, nhịp tim họ cũng tăng nhanh.
"Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác." Hàng Án hít sâu một hơi, cậu đã nghĩ rồi không chần chờ nữa, cúi đầu nhìn môi Giang Nhan, nhắm mắt lại, chậm rãi dán lên.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên nền tảng wattpad - lunarosa79, vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức nhà dịch, cảm ơn bạn.
Môi cậu mềm mại lạnh lạnh, vẫn hơ run run, lần đầu tiên hôn không có kinh nghiệm nên rất trúc trắc, hô hấp rất nặng nề, giống như mổ lên một đồ vật, mỗi nơi mổ một chút.
Giang Nhan không nói gì, đôi môi mím chặt vào nhau.
Trong đầu Hàng Án hiện tại chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cảm thấy bộ dạng của hai người bây giờ có gì không ổn, cậu giống như một con bò xông vào đồng cỏ mênh mông, liều lĩnh tìm đường ra.
Thời gian từng chút trôi qua, sự căng thẳng và sợ hãi dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác bực bội khó tả.
Trong quá trình hôn Giang Nhan, dục vọng nguyên thủy trong lòng của cậu bị khơi dậy, hô hấp trở nên gấp gáp, cơ thể nóng lên, không hiểu sao khiến cậu càng cảm thấy bất an, cảm giác mãnh liệt đến nổi khiến cậu đột nhiên mở mắt ra, ngây người nhìn Giang Nhan...
Làm sao...làm sao cậu có thể có phản ứng sinh lý với giáo viên thực tập?
Sau khi ý thức được chuyện này, tay chân cậu càng lên luống cuống.
"Chị..." Ánh mặt cậu mờ mịt gọi Giang Nhan, "Em xong rồi."
"Bên cạnh không phải có chăn sao?" Giang Nhan nói: "Em có thể đem chăn đắp cho chúng ta, sau đó giả bộ mô phỏng thôi."
Giọng cô lạnh lùng, không có chút hơi ấm nào.
Đây là phép thử cuối cùng của cô dành cho Hàng án, cũng là cho cậu cơ hội cuối cùng.
Hàng Án ngẩn ra một lúc mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn chăn bông trên giường, hốt hoảng nhặt lấy và đắp lên người: "Em... em hoảng quá, không để ý..."
Sau khi đắp đại cái chăn che đây cơ thể hai người, anh cong lưng chống tay xuống giường nhìn Giang Nhan, ghé sát vào tai cô nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: "Chị, để em giả vờ như chúng ta đang quan hệ, nếu có thể vượt qua thì chúng ta sẽ an toàn."
Cậu vụng về hé môi ngậm lấy tai Giang Nhan, liếm mút, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, cậu có thể nghe rõ nhịp tim của mình, toàn thân tê dại như bị điện giật.
Sự đụng chạm lên cơ thể mềm mại của người khác giới khiến lồng ngực cậu phập phồng, người khẽ run lên, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Rõ ràng biết làm như vậy là sai, nhưng cảm giác cọ xát da thịt dâng lên khoái cảm khiến cậu muốn ngừng mà không được, nội tâm kháng cự cơ thể lại muốn nhiều hơn.
Rõ ràng biết làm như vậy không đúng, chính là làn da cùng làn da cọ xát cảm giác dâng lên khoái cảm làm hắn muốn ngừng mà không được, nội tâm kháng cự thân thể lại muốn đến càng nhiều.
Cậu nhắm mắt lại, môi cậu di chuyển từ tai cô đến môi cô, khoảnh khắc môi và răng chạm nhau, cơ thể cậu lại run lên.
Người chị thật mềm và thơm.
"Chị..." Giọng Hàng Án khàn khàn, âm thanh như đang gọi người yêu, có chút bất lực, "Có lẽ em không kiềm chế được nữa. "
Vừa dứt lời cơ thể Giang Nhan nặng trĩu, toàn bộ sức nặng của Hàng Án đè lên người cô.
Đũng quần cậu dán lên vùng riêng tư của cô, chỗ nhô lên cứng ngắc cho thấy hiện tại cậu đang kiềm chế và bị dày vò như thế nào.
Cậu có phản ứng.
Chuyển ngữ: La Luna Rosa
Giang Nhan thực sự không thích bị đánh ngất, khi tỉnh táo thì cô còn sức lực và có thể tìm cách chống cự, nhưng trong thời gian ngất đi sẽ không biết người khác đã làm gì với mình.
Giống như bây giờ, thân thể bị trói buộc không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị người khác thao túng.
Cảm giác bất lực này có thể khiến cô trở nên bực bội.
Đáng lo ngại hơn nữa là Hàng Án, cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 đã bị ép làm kẻ cưỡng gian, mà người bị cưỡng gian lại là cô giáo thực tập của mình, đây là một việc rất khó chấp nhận.
Trong lòng đã cố gắng tự thuyết phục nhưng khi bắt đầu hành động vẫn phát run vì sợ hãi.
Môi cậu áp vào má Giang Nhan, sau vài giây lại nhụt chí rời đi.
"Chị, em vẫn sợ lắm."
Hô hấp cậu thật nhẹ, hơi thở phả vào tai Giang Nhan, "Nhưng trong phòng có camera, nếu không làm thì chúng ta đều sẽ chết."
Cậu nhấn mạnh liên tục, không biết là để an ủi bản thân hay Giang Nhan.
"Chị đừng sợ nha, sẽ nhanh qua thôi." Cậu nắm lấy tay Giang Nhan, mười ngón tay đan vào nhau, run đến mức ngay cả tay Giang Nhan cũng bị run theo.
"Chị..."
Giang Nhan không nói gì, tình cảnh này quá giống với ngày đó ở nhà cô, cô cảm nhận được hơi thở của Hàng Án thông qua sự im lặng.
Thật lạ, có vài giây quá khứ hiện tại như hòa làm một, nhưng sau đó lại hoàn toàn bất đồng, dù là hơi thở hay cảm giác chạm vào da thịt đều khác với ngày hôm đó.
"Em sẽ hối hận." Giang Nhan chậm rãi nói: "Nếu như hôm nay em làm tên xấu xa này thì cho dù sau này có thể sống sót ra ngoài, mỗi ngày em đều sẽ sống trong áy náy và thống khổ. Hàng Án, phạm tội hiếp dâm không dễ làm như vậy."
Giang Nhan xem cậu như một nam sinh bình thường để đã đưa ra lời khuyên cuối cùng.
Lúc này, tiếng còi lại đột nhiên vang lên, vô cùng dồn dập, nhịp tim họ cũng tăng nhanh.
"Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác." Hàng Án hít sâu một hơi, cậu đã nghĩ rồi không chần chờ nữa, cúi đầu nhìn môi Giang Nhan, nhắm mắt lại, chậm rãi dán lên.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên nền tảng wattpad - lunarosa79, vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức nhà dịch, cảm ơn bạn.
Môi cậu mềm mại lạnh lạnh, vẫn hơ run run, lần đầu tiên hôn không có kinh nghiệm nên rất trúc trắc, hô hấp rất nặng nề, giống như mổ lên một đồ vật, mỗi nơi mổ một chút.
Giang Nhan không nói gì, đôi môi mím chặt vào nhau.
Trong đầu Hàng Án hiện tại chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cảm thấy bộ dạng của hai người bây giờ có gì không ổn, cậu giống như một con bò xông vào đồng cỏ mênh mông, liều lĩnh tìm đường ra.
Thời gian từng chút trôi qua, sự căng thẳng và sợ hãi dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác bực bội khó tả.
Trong quá trình hôn Giang Nhan, dục vọng nguyên thủy trong lòng của cậu bị khơi dậy, hô hấp trở nên gấp gáp, cơ thể nóng lên, không hiểu sao khiến cậu càng cảm thấy bất an, cảm giác mãnh liệt đến nổi khiến cậu đột nhiên mở mắt ra, ngây người nhìn Giang Nhan...
Làm sao...làm sao cậu có thể có phản ứng sinh lý với giáo viên thực tập?
Sau khi ý thức được chuyện này, tay chân cậu càng lên luống cuống.
"Chị..." Ánh mặt cậu mờ mịt gọi Giang Nhan, "Em xong rồi."
"Bên cạnh không phải có chăn sao?" Giang Nhan nói: "Em có thể đem chăn đắp cho chúng ta, sau đó giả bộ mô phỏng thôi."
Giọng cô lạnh lùng, không có chút hơi ấm nào.
Đây là phép thử cuối cùng của cô dành cho Hàng án, cũng là cho cậu cơ hội cuối cùng.
Hàng Án ngẩn ra một lúc mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn chăn bông trên giường, hốt hoảng nhặt lấy và đắp lên người: "Em... em hoảng quá, không để ý..."
Sau khi đắp đại cái chăn che đây cơ thể hai người, anh cong lưng chống tay xuống giường nhìn Giang Nhan, ghé sát vào tai cô nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: "Chị, để em giả vờ như chúng ta đang quan hệ, nếu có thể vượt qua thì chúng ta sẽ an toàn."
Cậu vụng về hé môi ngậm lấy tai Giang Nhan, liếm mút, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, cậu có thể nghe rõ nhịp tim của mình, toàn thân tê dại như bị điện giật.
Sự đụng chạm lên cơ thể mềm mại của người khác giới khiến lồng ngực cậu phập phồng, người khẽ run lên, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Rõ ràng biết làm như vậy là sai, nhưng cảm giác cọ xát da thịt dâng lên khoái cảm khiến cậu muốn ngừng mà không được, nội tâm kháng cự cơ thể lại muốn nhiều hơn.
Rõ ràng biết làm như vậy không đúng, chính là làn da cùng làn da cọ xát cảm giác dâng lên khoái cảm làm hắn muốn ngừng mà không được, nội tâm kháng cự thân thể lại muốn đến càng nhiều.
Cậu nhắm mắt lại, môi cậu di chuyển từ tai cô đến môi cô, khoảnh khắc môi và răng chạm nhau, cơ thể cậu lại run lên.
Người chị thật mềm và thơm.
"Chị..." Giọng Hàng Án khàn khàn, âm thanh như đang gọi người yêu, có chút bất lực, "Có lẽ em không kiềm chế được nữa. "
Vừa dứt lời cơ thể Giang Nhan nặng trĩu, toàn bộ sức nặng của Hàng Án đè lên người cô.
Đũng quần cậu dán lên vùng riêng tư của cô, chỗ nhô lên cứng ngắc cho thấy hiện tại cậu đang kiềm chế và bị dày vò như thế nào.
Cậu có phản ứng.