Chương 65: Thoát khỏi bệnh viện tâm thần
Cảnh tượng này khiến Giang Nhan và Hàng Án dừng bước.
Triệu Cầm hoảng sợ buông tay ra.
Lúc này, trong hành lang có tiếng động truyền đến, hơn chục đèn pin từ bốn phương tám hướng dọi đến.
Cảnh sát tới.
Triều Cầm ngồi bịch xuống đất dưa vào tường, ánh mắt dại ra.
Cảnh sát đến muộn do xử lý vụ giết người phía trước, Tưởng Lưu bước về phía Giang Nan, vẻ mặt tiều tụy: "Bác sĩ Giang, cô có sao không?"
Cảnh sát chi viện đến nhanh chóng.
Giang Nhan quan sát phản ứng của Triệu Cầm, bàn giao công việc ở đây cho cảnh sát, quay trở lại hành lang ban đầu, cẩn thận quan sát mọi thứ bên trong.
Mọi căn phòng đều được cảnh sát mở ra, căn phòng mà Triệu Cầm bị nhốt cũng thông đến tầng hầm trên tầng ba.
Trừ Lâm Hậu ra, đã có 3 bệnh nhân bị nhốt đã chết, những người còn lại đều quay trở lại căn phòng mình bị giam giữ, sắc mặt mỗi người đều bình tĩnh tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Nhan suy tư nhìn hoa văn trên tường căn phòng chú Lâm ở trước đây.
Hàng Án luôn đi theo sau cô: "Chị... Chúng ta mau ra ngoài đi, nơi nà đáng sợ quá."
Giang Nhan chụp vài tấm ảnh và rời đi dưới sự hộ tống của cảnh sát.
"Bác sĩ tâm lý..."
Nghe thấy có người gọi mình, Giang Nhan quay đầu lại, là bệnh nhân nhờ cô lấy thêm một bát canh gà.
Bệnh nhân đó cười thân nhiên: " Cô rất thú vị, chúc cô sống vui vẻ."
Lời chúc này rất kỳ quái, nhất thời Giang Nhan không đoán ra hàm ý sâu xa trong đó, cũng lễ phép cười đáp lại: "Anh cũng vậy."
Lúc quay người lại, Giang Nhan hỏi cảnh sát bên cạnh: "Đám Tiểu Trương đâu, đã tìm được chưa?"
Cảnh sát đó trả lời: "Sau khi bị đánh gục thì họ bị những bệnh nhân đó chở đến con đường ở ngoại ô, đều không sao cả. Trong thời gian bác sĩ Giang ở trong này cũng phát sinh tình huống không ổn lắm. May mà có mấy người Tiểu Trương về cục cầu chi viện, chuyện này tôi sẽ kể chi tiết sau."
Giang Nhan nhìn lại Hàng Án ở phía sau, lông mày cậu cụp xuống, người run lên.
Cô không nói nữa.
Khi họ ra khỏi đây, cha mẹ của ba học sinh đã đứng đợi để đưa con mình về nhà, Giang Nhan ở lại thêm một lúc nữa.
Tiểu Trương ở bên cạnh mắng: "Chết tiệt, người trong bệnh viện tâm thần này đều là kẻ điên, vứt người ta ở trên đường cũng không sao, lại còn cởi sạch quần áo."
Có trời mới biết lúc đó bọn họ trần như nhộng, không có điện thoại, phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến trạm thu phí, chịu đứng ánh mắt kỳ quái của mọi người để xin giúp đữ, cuối cùng mới giúp hóa giải được nguy hiểm bên trong bệnh viện.
Giang Nhan lắng nghe vài người họ oán trách, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn: "Tiểu Trương, lúc đó các cậu có đủ người không?"
Tiểu Trương dập tắt tàn thuốc: "Không thiếu người nào." Đối mặt với Giang Nhan, anh nói chuyện nghiêm túc lại, "Nhắc đến là thấy kỳ quái, nói bọn họ điên thì lại không giống người điên, còn biết ném chúng tôi ra tận vùng ngoại ô như cố ý dụ chúng tôi rời đi. Bọn họ không giết người khác, chỉ giết người bệnh bên trong bệnh viện, rốt cuộc là có ý gì? "
Giang Nhan cúi đầu suy nghĩ.
Cô và những người khác tiến vào khoa tâm thần này, ngoại trừ bị tổn thương tinh thần thì cũng xem như không có thương vong, giống như chỉ để xem một vở kịch do những bệnh nhân cố tình dựng lên chỉ để diễn cho họ.
***
Trò chơi trong bệnh viện tâm thần bắt đầu một cách ly kì và kết thúc một cách ngớ ngẩn.
Sau đó Giang Nhan đã nhận được lời giải thích hợp lý hơn từ Tưởng Lưu.
Đúng là bệnh viện này có điều gì đó không ổn, tình trạng của bệnh nhân không ổn định, các y tá cũng khó khăn khi hỗ trợ, khi cô tiến vào khoa tâm thần kia không bao lâu thì toàn bộ bệnh viện trở nên hỗn loạn. Tưởng Lưu và những cảnh sát còn lại bị cuốn vào, không có cách nào thoát ra, sau đó chi viện tới, họ phải mất một khoảng thời gian và nhiều công sức mới có thể tiến vào tòa nhà khoa tâm thần cứu họ.
Tuy nhiên trong lúc hỗn loạn, Tưởng Lưu cũng đã nhân cơ hội kiểm tra hồ sơ của bệnh viện tâm thần Thiên Dường, kết hợp với suy đoán của Giang Nhan, ông đã tìm ra một số manh mối mới.
Từ Hoan Nguyệt và Chu Nguyệt là cùng một người, bà ta chỉ là viện trưởng của Bệnh viện tâm thần Thiên Đường trên danh nghĩa, người thực sự quản lý bệnh viện này là anh trai Lâm Hậu, tức là chú của Từ Hoan Nguyệt.
Lâm Hậu mất rất nhiều máu, khi được đưa ra ngoài điều trị thì đã không còn dấu hiệu sinh tồn, Triệu Cầm và Lý Giai Giai được đưa đến phòng khám tâm lý, trạng thái tinh thần của cả hai đều gặp vấn đề, đặc biệt là Triệu Cầm.
Tình huống của Hàng Án cũng không lạc quan, cậu vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi.
Giang Nhan suy nghĩ đã sắp xếp mọi chuyện từ đầu đến cuối, ngày thứ ba đến cục cảnh sát tìm Tưởng Lưu.
Tưởng Lưu và những người khác đang họp để phân tích vụ án trong bệnh viện tâm thần, ông mời Giang Nhan tham gia cùng họ.
Mỗi người đều nhìn nội dung trình chiếu đầy đăm chiêu, vụ án này có quá nhiều điểm kỳ lạ, họ vẫn chưa tìm được điểm đột phá.
Nay vụ án có tiến triển cingx đồng thời xuất hiện thêm nhiều nghi vấn.
Thực tế chỉ có ba bệnh nhân tham gia trò chơi trong bệnh viện và tất cả họ đều đã chết, cảnh sát đã thẩm vấn những bệnh nhân khác nhưng tất cả đều im lặng.
Sau khi Tưởng Lưu giới thiệu ngắn gọn về các vụ án trong bệnh viện xong, ông hỏi Giang Nhan: "Ba bệnh nhân tử vong đều do Lâm Hậu giết, từ lúc ông ta vào bệnh viện tâm thần Thiên Đường trong ba năm đã giết 6 người, bác sĩ Giang có nghĩ anh ta là bị bệnh tâm thần thật không?"
"Những lần trước thì tôi không biết, nhưng lần gần đây thì ông ta giết người trong trạng thái tỉnh táo nên tôi không nghĩ ông ta bị bệnh, nói chính xác hơn là cho dù ông ta thật sự bị tâm thần thì cũng chỉ phát bệnh theo thời điểm nhất định. Ít nhất là lúc tôi gặp ông ta, ông ấy vẫn rất bình thường." Giang Nhan đưa ra kết luận của mình.
Nếu là giết người lúc phát bệnh thì không có khả năng bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn nhận ra Hàng Án, chỉ họ cách thoát ra ngoài.
Tưởng Lưu đẩy mấy bản báo cáo đến trước mặt cô: "Bác sĩ Giang, cô là bác sĩ tâm lý duy nhất chẩn đoán ông ta không mắc bệnh tâm thần."
Giang Nhan nghi ngờ nhìn ông.
Tưởng Lưu nói: "5 bác sĩ tâm lý trước vào đó đều chẩn đoán giống nhau, kết quả đều là ông ta mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, mất trí nên giết nhầm người. Sau đó cả 5 bác sĩ tâm lý đó đều chế, đây là báo cáo chẩn đoán của họ về tình trạng của Lâm Hậu."
Triệu Cầm hoảng sợ buông tay ra.
Lúc này, trong hành lang có tiếng động truyền đến, hơn chục đèn pin từ bốn phương tám hướng dọi đến.
Cảnh sát tới.
Triều Cầm ngồi bịch xuống đất dưa vào tường, ánh mắt dại ra.
Cảnh sát đến muộn do xử lý vụ giết người phía trước, Tưởng Lưu bước về phía Giang Nan, vẻ mặt tiều tụy: "Bác sĩ Giang, cô có sao không?"
Cảnh sát chi viện đến nhanh chóng.
Giang Nhan quan sát phản ứng của Triệu Cầm, bàn giao công việc ở đây cho cảnh sát, quay trở lại hành lang ban đầu, cẩn thận quan sát mọi thứ bên trong.
Mọi căn phòng đều được cảnh sát mở ra, căn phòng mà Triệu Cầm bị nhốt cũng thông đến tầng hầm trên tầng ba.
Trừ Lâm Hậu ra, đã có 3 bệnh nhân bị nhốt đã chết, những người còn lại đều quay trở lại căn phòng mình bị giam giữ, sắc mặt mỗi người đều bình tĩnh tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Nhan suy tư nhìn hoa văn trên tường căn phòng chú Lâm ở trước đây.
Hàng Án luôn đi theo sau cô: "Chị... Chúng ta mau ra ngoài đi, nơi nà đáng sợ quá."
Giang Nhan chụp vài tấm ảnh và rời đi dưới sự hộ tống của cảnh sát.
"Bác sĩ tâm lý..."
Nghe thấy có người gọi mình, Giang Nhan quay đầu lại, là bệnh nhân nhờ cô lấy thêm một bát canh gà.
Bệnh nhân đó cười thân nhiên: " Cô rất thú vị, chúc cô sống vui vẻ."
Lời chúc này rất kỳ quái, nhất thời Giang Nhan không đoán ra hàm ý sâu xa trong đó, cũng lễ phép cười đáp lại: "Anh cũng vậy."
Lúc quay người lại, Giang Nhan hỏi cảnh sát bên cạnh: "Đám Tiểu Trương đâu, đã tìm được chưa?"
Cảnh sát đó trả lời: "Sau khi bị đánh gục thì họ bị những bệnh nhân đó chở đến con đường ở ngoại ô, đều không sao cả. Trong thời gian bác sĩ Giang ở trong này cũng phát sinh tình huống không ổn lắm. May mà có mấy người Tiểu Trương về cục cầu chi viện, chuyện này tôi sẽ kể chi tiết sau."
Giang Nhan nhìn lại Hàng Án ở phía sau, lông mày cậu cụp xuống, người run lên.
Cô không nói nữa.
Khi họ ra khỏi đây, cha mẹ của ba học sinh đã đứng đợi để đưa con mình về nhà, Giang Nhan ở lại thêm một lúc nữa.
Tiểu Trương ở bên cạnh mắng: "Chết tiệt, người trong bệnh viện tâm thần này đều là kẻ điên, vứt người ta ở trên đường cũng không sao, lại còn cởi sạch quần áo."
Có trời mới biết lúc đó bọn họ trần như nhộng, không có điện thoại, phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến trạm thu phí, chịu đứng ánh mắt kỳ quái của mọi người để xin giúp đữ, cuối cùng mới giúp hóa giải được nguy hiểm bên trong bệnh viện.
Giang Nhan lắng nghe vài người họ oán trách, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn: "Tiểu Trương, lúc đó các cậu có đủ người không?"
Tiểu Trương dập tắt tàn thuốc: "Không thiếu người nào." Đối mặt với Giang Nhan, anh nói chuyện nghiêm túc lại, "Nhắc đến là thấy kỳ quái, nói bọn họ điên thì lại không giống người điên, còn biết ném chúng tôi ra tận vùng ngoại ô như cố ý dụ chúng tôi rời đi. Bọn họ không giết người khác, chỉ giết người bệnh bên trong bệnh viện, rốt cuộc là có ý gì? "
Giang Nhan cúi đầu suy nghĩ.
Cô và những người khác tiến vào khoa tâm thần này, ngoại trừ bị tổn thương tinh thần thì cũng xem như không có thương vong, giống như chỉ để xem một vở kịch do những bệnh nhân cố tình dựng lên chỉ để diễn cho họ.
***
Trò chơi trong bệnh viện tâm thần bắt đầu một cách ly kì và kết thúc một cách ngớ ngẩn.
Sau đó Giang Nhan đã nhận được lời giải thích hợp lý hơn từ Tưởng Lưu.
Đúng là bệnh viện này có điều gì đó không ổn, tình trạng của bệnh nhân không ổn định, các y tá cũng khó khăn khi hỗ trợ, khi cô tiến vào khoa tâm thần kia không bao lâu thì toàn bộ bệnh viện trở nên hỗn loạn. Tưởng Lưu và những cảnh sát còn lại bị cuốn vào, không có cách nào thoát ra, sau đó chi viện tới, họ phải mất một khoảng thời gian và nhiều công sức mới có thể tiến vào tòa nhà khoa tâm thần cứu họ.
Tuy nhiên trong lúc hỗn loạn, Tưởng Lưu cũng đã nhân cơ hội kiểm tra hồ sơ của bệnh viện tâm thần Thiên Dường, kết hợp với suy đoán của Giang Nhan, ông đã tìm ra một số manh mối mới.
Từ Hoan Nguyệt và Chu Nguyệt là cùng một người, bà ta chỉ là viện trưởng của Bệnh viện tâm thần Thiên Đường trên danh nghĩa, người thực sự quản lý bệnh viện này là anh trai Lâm Hậu, tức là chú của Từ Hoan Nguyệt.
Lâm Hậu mất rất nhiều máu, khi được đưa ra ngoài điều trị thì đã không còn dấu hiệu sinh tồn, Triệu Cầm và Lý Giai Giai được đưa đến phòng khám tâm lý, trạng thái tinh thần của cả hai đều gặp vấn đề, đặc biệt là Triệu Cầm.
Tình huống của Hàng Án cũng không lạc quan, cậu vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi.
Giang Nhan suy nghĩ đã sắp xếp mọi chuyện từ đầu đến cuối, ngày thứ ba đến cục cảnh sát tìm Tưởng Lưu.
Tưởng Lưu và những người khác đang họp để phân tích vụ án trong bệnh viện tâm thần, ông mời Giang Nhan tham gia cùng họ.
Mỗi người đều nhìn nội dung trình chiếu đầy đăm chiêu, vụ án này có quá nhiều điểm kỳ lạ, họ vẫn chưa tìm được điểm đột phá.
Nay vụ án có tiến triển cingx đồng thời xuất hiện thêm nhiều nghi vấn.
Thực tế chỉ có ba bệnh nhân tham gia trò chơi trong bệnh viện và tất cả họ đều đã chết, cảnh sát đã thẩm vấn những bệnh nhân khác nhưng tất cả đều im lặng.
Sau khi Tưởng Lưu giới thiệu ngắn gọn về các vụ án trong bệnh viện xong, ông hỏi Giang Nhan: "Ba bệnh nhân tử vong đều do Lâm Hậu giết, từ lúc ông ta vào bệnh viện tâm thần Thiên Đường trong ba năm đã giết 6 người, bác sĩ Giang có nghĩ anh ta là bị bệnh tâm thần thật không?"
"Những lần trước thì tôi không biết, nhưng lần gần đây thì ông ta giết người trong trạng thái tỉnh táo nên tôi không nghĩ ông ta bị bệnh, nói chính xác hơn là cho dù ông ta thật sự bị tâm thần thì cũng chỉ phát bệnh theo thời điểm nhất định. Ít nhất là lúc tôi gặp ông ta, ông ấy vẫn rất bình thường." Giang Nhan đưa ra kết luận của mình.
Nếu là giết người lúc phát bệnh thì không có khả năng bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn nhận ra Hàng Án, chỉ họ cách thoát ra ngoài.
Tưởng Lưu đẩy mấy bản báo cáo đến trước mặt cô: "Bác sĩ Giang, cô là bác sĩ tâm lý duy nhất chẩn đoán ông ta không mắc bệnh tâm thần."
Giang Nhan nghi ngờ nhìn ông.
Tưởng Lưu nói: "5 bác sĩ tâm lý trước vào đó đều chẩn đoán giống nhau, kết quả đều là ông ta mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, mất trí nên giết nhầm người. Sau đó cả 5 bác sĩ tâm lý đó đều chế, đây là báo cáo chẩn đoán của họ về tình trạng của Lâm Hậu."