Chương 67: Hàng Án đến tự thú
Bệnh viện tâm thần xảy ra chuyện lớn như vậy Từ Hoan Nguyệt không thoát được liên quan, bà ta bị giam giữ vì tình nghi tổ chức hoạt động nguy hiểm và mạo danh người khác.
Giang Nhan gặp Từ Hoan Nguyệt trong phòng thẩm vấn, hai người ngồi đối mặt nhau, Tưởng Lưu và hai cảnh sát khác ngồi bên cạnh họ.
Từ Hoan Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, giống như đang ở trong phòng làm việc của bệnh viện tâm thần, bả ta thản nhiên cười.
"Bác sĩ Giang muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Bà là người tôi đã cứu ở bờ sông trong công viên bốn năm trước đúng không?"
"Không phải ra điều tra ra rồi sao?" Từ Hoan Nguyệt hỏi lại.
Tội phạm sẽ không nói ra sự thật dễ dàng, Giang Nhan biết bà ta sẽ không ăn ngay nói thật, cô đi thẳng vào vấn đề: "Bà muốn giết Triệu Cầm và Lâm Hậu sao?"
Từ Hoan Nguyệt dựa vào ghế: "Tôi không có lý do gì phải giết hai người họ, tội mạo danh và bất lực trong điều hành bệnh viện thì tôi nhận, nhưng nói tôi giết người chính là vu khống."
"Lần đầu tiên nhìn thấy bà, cảm thấy bà rất tốt bụng. Mặc dù lúc đó bà có ý định tự tử, nhưng khi nhìn thấy một đứa trẻ vô tình rơi xuống nước bà đã bất chấp cứu người trước."
"Ở trong bệnh viên ta đã gặp rất nhiều bệnh nhân, hầu hết những người mắc chứng trầm cảm và các dạng tâm thần khác là vì họ quá thiện lương, bạn lại là người thiện lương nhất mà tôi từng gặp."
Giọng nói của Giang Nhan rất bình tĩnh, như thể cô và bà ấy đang ôn chuyện nhà.
Những gì cô nói cũng là sự thật.
Ngày đó cô gặp Từ Hoan Nghiệp là sự trùng hợp ngẫu nhiên, buổi tối trên đường bị kẹt xe, cô đến trường đón Diêu Chấn tan làn, chạy dọc theo đại lộ ven sông thì nhìn thấy một người đang chuẩn bị nhảy xuống sông tự tử. Khi đó bờ sông không có nhiều người, có một học sinh trung học chơi ván trượt cũng không cẩn thận ngã xuống xong, Từ Hoan Nguyệt nhìn thấy liền quay lại cứu người.
Lúc ấy cô và Diêu Chấn đều đến giúp đỡ.
Sau khi Từ Hoan Nguyệt cứu người vẫn muốn quyên sinh, nhưng cô hảo tâm thuyết phục và đưa bà ấy về nhà, trong lúc trò chuyện, cô cố tình tiết lộ mình là bác sĩ tâm lý, sau đó Từ Hoan Nguyệt đã đến bệnh viện tìm cô vài lần.
Bà ấy bạo lực gia đình trong thời gian dài, mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn lo âu, nặng nhất là khi mang thai, cô đã dùng cả thuốc điều trị và tư vấn tâm lý nhưng triệu chứng không thuyên giảm. Sau khi đứa bé chào đời, Từ Hoán Nguyệt lại đến gặp cô, trong lúc trò chuyện có thể thấy tâm trạng bà ấy rất tốt, có thể nhìn ra bà đã dần thoát khỏi bóng tối.
Khi đó, cô đồng cảm với cuộc đời của Từ Hoan Nguyệt, cảm thấy bà là một người mẹ ẩn nhẫn nhịn và dịu dàng.
Có lý thuyết người như Từ Hoan Nguyệt sẽ không phạm tội giết người, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà ta động cơ gây án.
Từ Hoan Nguyệt cười: "Nhiều người nói tôi ân cần, ôn hòa rộng rãi, nhưng đó chỉ là bề ngoài, nội tâm ai chẳng phức tạp."
"Bà đã biết đến sự tồn tại của Triệu Cầm phải không?"
"Biết chứ, đó là con gái ngoài giá thú của chồng cũ tôi, hắn đưa Triệu Cầm về nhà mấy lần. Lần này con bé bị một bệnh nhân đưa về bệnh viện tâm thần, tôi khá bất ngờ, sau mấy năm con bé đã thay đổi rất nhiều, khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra." Từ Hoan Nguyệt rất phối hợp.
"Bởi vì sự xuất hiện của đứa nhỏ này làm mâu thuẫn giữa Lâm Hậu và tôi ngày càng sâu sắc, cãi nhau mỗi ngày. Lúc đó tôi cũng bị trầm cảm, phải rất lâu mới thoát ra được."
"Xán Xán có thật là do Lâm Hậu hại không?"
Khi Giang Nhan hỏi câu này, Tưởng Lưu và những người khác đồng thời ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Từ Hoan Nguyệt
Sắc mặt Từ Hoan Nguyệt không hề gợn sóng: ""Tôi không nghĩ vậy. Anh ta rất nóng tính, lúc tức giận sẽ đánh người, nhưng anh ta rất tốt với Xán Xán, sẽ không gây hại cho Xán Xán. Tôi nghi Triệu Cầm đẩy Xán Xán xuống hồ, bởi vì bên hồ có lan can bảo vệ nên việc xe đẩy em bé không được cố định đúng cách để rơi xuống hồ hoàn toàn vô lý, nhưng tôi không có bằng chứng, sau này Lâm Hậu thừa nhận mình hắn bất cẩn không trông coi con kĩ, sau khi hắn đến đồn cảnh sát tự thú thì chuyện này liền cho qua."
Nhắc đến con gái, bà ấy không nổi điên hay phẫn nộ, vô cùng bình tĩnh, thậm chí không giấu diếm suy đoán của mình mà nói thẳng ra.
"Bác sĩ Giang hỏi tôi muốn giết Triệu Cầm không đúng không?" Từ Hoan Nguyệt chồm người người về phóa trước, đặt hai tay lên bàn, "Trực giác của người mẹ rất chính xác, tôi cho rằng Triệu Cầm đã giết con gái tôi, nhưng không có chứng cứ gì, tôi cũng không làm điều đó. Thay vì nghi ngờ tôi có đưa Triệu Cầm đến bệnh viện tâm thần thì hãy thử tìm hiểu xem cô ta có liên quan gì đến cái chết của Xán Xán hay không, điều này sẽ có lợi cho việc điều tra của cảnh sát Tưởng hơn đó."
"Tôi luôn mong muốn cảnh sát giúp tôi điều tra rõ chân tướng cái chết của Xán Xán."
Giang Nhan lấy bức tranh đã được photo và đặt nó lên bàn: "Trước đây Xán Xán có vẻ tranh sao?"
Từ Hoan Nguyệt liếc nhìn, cười nói: "Con bé nhỏ như vậy sao có thể vẽ tranh chứ?"
***
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Từ Hoan Nguyệt không để lộ bất kỳ sai sót nào, nhưng dựa vào trực giác và kinh nghiệm nhiều năm của Giang Nhan, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ Hoan Nguyệt nghi ngờ Triệu Cầm, nhưng biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, cô đã đọc hết thông tin tư liệu của bà ta, ngoại trừ việc giả danh làm trưởng khoa và thường xuyên gặp vấn đề khi quản lý bệnh viện tâm thần thì không có sai sót nào khác.
Đó là lý do mọi thứ nhìn càng đáng nghi hơn.
Nếu bà ta thực sự buông tay thì tại sao phải đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường, đang có Lâm Hậu chữa trị bên trong đó.
Tưởng Lưu hỏi: "Bác sĩ Giang thấy thế nào?"
"Trò chơi chắc chắn là do Từ Hoan Nguyệt sắp xếp, cảnh sát Tưởng có thể thu thập bằng chứng. Khi điều tra Triệu Cầm, hãy kiểm tra cả lịch sử trò truyện trên mạng. Mấy đứa trẻ thời nay thích trút hết cảm xúc lên mạng, nếu thời điểm đó Triệu Cầm có vấn đề thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên đó."
"Học sinh đã chết của trường trung học Mỉnh Đỉnh và Triệu Cầm là bạn học cấp hai, có thể giữa họ có mối liên hệ nào đó."
Tưởng Lưu cũng cảm thấy Từ Hoan Nguyệt có vấn đề: "Buổi nay tôi sẽ đi hỏi thăm hàng xóm của một chuyến."
Giang Nhan bổ sung: "Tôi nghĩ Hàng Án cũng có vấn đề, lúc ở bệnh viện tâm thần có nhiều lúc cậu ấy có biểu hiện không thích hợp."
"Cụ thể là?"
Ngay lúc Giang Nhan đang định nói ra một số điểm đáng ngờ thì Tiểu Trương đi tới: "Đội trưởng Tưởng, Hàng Án đến đầu thú."
Giang Nhan gặp Từ Hoan Nguyệt trong phòng thẩm vấn, hai người ngồi đối mặt nhau, Tưởng Lưu và hai cảnh sát khác ngồi bên cạnh họ.
Từ Hoan Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, giống như đang ở trong phòng làm việc của bệnh viện tâm thần, bả ta thản nhiên cười.
"Bác sĩ Giang muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Bà là người tôi đã cứu ở bờ sông trong công viên bốn năm trước đúng không?"
"Không phải ra điều tra ra rồi sao?" Từ Hoan Nguyệt hỏi lại.
Tội phạm sẽ không nói ra sự thật dễ dàng, Giang Nhan biết bà ta sẽ không ăn ngay nói thật, cô đi thẳng vào vấn đề: "Bà muốn giết Triệu Cầm và Lâm Hậu sao?"
Từ Hoan Nguyệt dựa vào ghế: "Tôi không có lý do gì phải giết hai người họ, tội mạo danh và bất lực trong điều hành bệnh viện thì tôi nhận, nhưng nói tôi giết người chính là vu khống."
"Lần đầu tiên nhìn thấy bà, cảm thấy bà rất tốt bụng. Mặc dù lúc đó bà có ý định tự tử, nhưng khi nhìn thấy một đứa trẻ vô tình rơi xuống nước bà đã bất chấp cứu người trước."
"Ở trong bệnh viên ta đã gặp rất nhiều bệnh nhân, hầu hết những người mắc chứng trầm cảm và các dạng tâm thần khác là vì họ quá thiện lương, bạn lại là người thiện lương nhất mà tôi từng gặp."
Giọng nói của Giang Nhan rất bình tĩnh, như thể cô và bà ấy đang ôn chuyện nhà.
Những gì cô nói cũng là sự thật.
Ngày đó cô gặp Từ Hoan Nghiệp là sự trùng hợp ngẫu nhiên, buổi tối trên đường bị kẹt xe, cô đến trường đón Diêu Chấn tan làn, chạy dọc theo đại lộ ven sông thì nhìn thấy một người đang chuẩn bị nhảy xuống sông tự tử. Khi đó bờ sông không có nhiều người, có một học sinh trung học chơi ván trượt cũng không cẩn thận ngã xuống xong, Từ Hoan Nguyệt nhìn thấy liền quay lại cứu người.
Lúc ấy cô và Diêu Chấn đều đến giúp đỡ.
Sau khi Từ Hoan Nguyệt cứu người vẫn muốn quyên sinh, nhưng cô hảo tâm thuyết phục và đưa bà ấy về nhà, trong lúc trò chuyện, cô cố tình tiết lộ mình là bác sĩ tâm lý, sau đó Từ Hoan Nguyệt đã đến bệnh viện tìm cô vài lần.
Bà ấy bạo lực gia đình trong thời gian dài, mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn lo âu, nặng nhất là khi mang thai, cô đã dùng cả thuốc điều trị và tư vấn tâm lý nhưng triệu chứng không thuyên giảm. Sau khi đứa bé chào đời, Từ Hoán Nguyệt lại đến gặp cô, trong lúc trò chuyện có thể thấy tâm trạng bà ấy rất tốt, có thể nhìn ra bà đã dần thoát khỏi bóng tối.
Khi đó, cô đồng cảm với cuộc đời của Từ Hoan Nguyệt, cảm thấy bà là một người mẹ ẩn nhẫn nhịn và dịu dàng.
Có lý thuyết người như Từ Hoan Nguyệt sẽ không phạm tội giết người, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà ta động cơ gây án.
Từ Hoan Nguyệt cười: "Nhiều người nói tôi ân cần, ôn hòa rộng rãi, nhưng đó chỉ là bề ngoài, nội tâm ai chẳng phức tạp."
"Bà đã biết đến sự tồn tại của Triệu Cầm phải không?"
"Biết chứ, đó là con gái ngoài giá thú của chồng cũ tôi, hắn đưa Triệu Cầm về nhà mấy lần. Lần này con bé bị một bệnh nhân đưa về bệnh viện tâm thần, tôi khá bất ngờ, sau mấy năm con bé đã thay đổi rất nhiều, khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra." Từ Hoan Nguyệt rất phối hợp.
"Bởi vì sự xuất hiện của đứa nhỏ này làm mâu thuẫn giữa Lâm Hậu và tôi ngày càng sâu sắc, cãi nhau mỗi ngày. Lúc đó tôi cũng bị trầm cảm, phải rất lâu mới thoát ra được."
"Xán Xán có thật là do Lâm Hậu hại không?"
Khi Giang Nhan hỏi câu này, Tưởng Lưu và những người khác đồng thời ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Từ Hoan Nguyệt
Sắc mặt Từ Hoan Nguyệt không hề gợn sóng: ""Tôi không nghĩ vậy. Anh ta rất nóng tính, lúc tức giận sẽ đánh người, nhưng anh ta rất tốt với Xán Xán, sẽ không gây hại cho Xán Xán. Tôi nghi Triệu Cầm đẩy Xán Xán xuống hồ, bởi vì bên hồ có lan can bảo vệ nên việc xe đẩy em bé không được cố định đúng cách để rơi xuống hồ hoàn toàn vô lý, nhưng tôi không có bằng chứng, sau này Lâm Hậu thừa nhận mình hắn bất cẩn không trông coi con kĩ, sau khi hắn đến đồn cảnh sát tự thú thì chuyện này liền cho qua."
Nhắc đến con gái, bà ấy không nổi điên hay phẫn nộ, vô cùng bình tĩnh, thậm chí không giấu diếm suy đoán của mình mà nói thẳng ra.
"Bác sĩ Giang hỏi tôi muốn giết Triệu Cầm không đúng không?" Từ Hoan Nguyệt chồm người người về phóa trước, đặt hai tay lên bàn, "Trực giác của người mẹ rất chính xác, tôi cho rằng Triệu Cầm đã giết con gái tôi, nhưng không có chứng cứ gì, tôi cũng không làm điều đó. Thay vì nghi ngờ tôi có đưa Triệu Cầm đến bệnh viện tâm thần thì hãy thử tìm hiểu xem cô ta có liên quan gì đến cái chết của Xán Xán hay không, điều này sẽ có lợi cho việc điều tra của cảnh sát Tưởng hơn đó."
"Tôi luôn mong muốn cảnh sát giúp tôi điều tra rõ chân tướng cái chết của Xán Xán."
Giang Nhan lấy bức tranh đã được photo và đặt nó lên bàn: "Trước đây Xán Xán có vẻ tranh sao?"
Từ Hoan Nguyệt liếc nhìn, cười nói: "Con bé nhỏ như vậy sao có thể vẽ tranh chứ?"
***
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Từ Hoan Nguyệt không để lộ bất kỳ sai sót nào, nhưng dựa vào trực giác và kinh nghiệm nhiều năm của Giang Nhan, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ Hoan Nguyệt nghi ngờ Triệu Cầm, nhưng biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, cô đã đọc hết thông tin tư liệu của bà ta, ngoại trừ việc giả danh làm trưởng khoa và thường xuyên gặp vấn đề khi quản lý bệnh viện tâm thần thì không có sai sót nào khác.
Đó là lý do mọi thứ nhìn càng đáng nghi hơn.
Nếu bà ta thực sự buông tay thì tại sao phải đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường, đang có Lâm Hậu chữa trị bên trong đó.
Tưởng Lưu hỏi: "Bác sĩ Giang thấy thế nào?"
"Trò chơi chắc chắn là do Từ Hoan Nguyệt sắp xếp, cảnh sát Tưởng có thể thu thập bằng chứng. Khi điều tra Triệu Cầm, hãy kiểm tra cả lịch sử trò truyện trên mạng. Mấy đứa trẻ thời nay thích trút hết cảm xúc lên mạng, nếu thời điểm đó Triệu Cầm có vấn đề thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên đó."
"Học sinh đã chết của trường trung học Mỉnh Đỉnh và Triệu Cầm là bạn học cấp hai, có thể giữa họ có mối liên hệ nào đó."
Tưởng Lưu cũng cảm thấy Từ Hoan Nguyệt có vấn đề: "Buổi nay tôi sẽ đi hỏi thăm hàng xóm của một chuyến."
Giang Nhan bổ sung: "Tôi nghĩ Hàng Án cũng có vấn đề, lúc ở bệnh viện tâm thần có nhiều lúc cậu ấy có biểu hiện không thích hợp."
"Cụ thể là?"
Ngay lúc Giang Nhan đang định nói ra một số điểm đáng ngờ thì Tiểu Trương đi tới: "Đội trưởng Tưởng, Hàng Án đến đầu thú."