Chương : 34
Từ lúc bắt đầu bước chân vào nhà ăn, Sở Ca vẫn đang suy nghĩ một chuyện –
Vì sao nhà ăn của khách sạn này lại được xây dựng một cách đồ sộ như thế mà phòng ở lại tồi tàn như vậy? Lẽ nào đây là ‘dân dĩ thực vi thiên’ (dân đặt miếng ăn là việc đầu tiên)trong truyền thuyết? Thế nhưng nơi ở cũng quan trọng tương đương mà. Tư duy của ông chủ khách sạn quả thực thường dân không thể giải thích nổi.
Hiên Viên Ngạo Thiên vừa ăn cơm vừa quan sát vẻ mặt của Sở Ca, thấy cậu lại tiến vào trạng thái hai mắt đăm đăm nhìn một nơi bất động như đi vào cõi tiên, liền giả vờ lơ đãng nói: “Trước đây đã đến biển chơi chưa?”
Sở Ca lắc đầu, “Em quên rồi.”
Kỳ thực trước khi xuyên việt thì cũng ra biển chơi rồi, đi cùng với ba mẹ và nhà cô em họ nữa…
Sở Ca nhắm mắt lại, suy nghĩ nhiều đến nỗi sắp rơi lệ. Chuyện quá khứ đã qua rồi thì đừng nghĩ đến nữa, nên hoàn toàn buông đi. Chờ cậu mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút thương cảm nào nữa.
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút nghi hoặc, anh biết Sở Ca mất trí nhớ, nhưng vì sao vừa rồi anh có cảm giác đã nhìn thấy trong mắt cậu lóe lên sự bi thương? Kỹ năng hoang tưởng bị động lại phát tác lần hai, Hiên Viên Ngạo Thiên tư duy cuồn cuộn nghìn vạn vòng, thậm chí nghĩ đến có phải do trước đây Sở Ca cùng một thiếu nữ đã đến nơi này rồi để lại hồi ức tốt đẹp gì gì đó, bị anh nhắc đến đã khiến cậu ngay cả trong tình huống mất trí nhớ cũng đã nhớ ra không.
Hiên Viên Ngạo Thiên bị chính ảo tưởng của mình tạo ra một cảm giác nguy cơ trước đây chưa từng có. Anh lập tức buông đôi đũa trong tay và nghiêm túc nói với Sở Ca: “Trước đây đã xảy ra chuyện gì em không muốn nói cho anh biết thì không cần phải nói đâu, chỉ là mọi chuyện đều đã qua rồi. Hiện giờ để chúng ta cùng nhau ở đây tạo ra những hồi ức tốt đẹp mới được không?”
Trong giây phút Sở Ca đã cho rằng Hiên Viên Ngạo Thiên đoán được cậu là người xuyên không. Nhưng vừa nhớ đến thói quen ảo tưởng của Hiên Viên Ngạo Thiên thì cậu thấy rất an tâm. Tổng tài đại nhân chẳng qua là không biết đã ảo tưởng đến một kỷ nguyên nào mà thôi, không cần phải tự mình dọa chính mình vậy đâu.
Về phần những lời kia của Hiên Viên Ngạo Thiên…
Sở Ca gật đầu: “Em cũng rất mong hồi ức lần này có thể tốt đẹp.”
Cậu nói những lời này cũng không có ý gì khác, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng hiểu đây chỉ là thái độ đồng tình với mình mà thôi. Thế nhưng anh vẫn không thể khống chế được tư duy bệnh trĩ (tức là tư duy thoát tuyến đấy ạ)của mình, thậm chí đã ảo tưởng ra cảnh Sở Ca lõa thể nằm trên giường rên ‘yamete’ với anh.(Thím nào hay xem GV or học tiếng Nhật là hiểu ạ :3)
Quả thực không thể xúc cảm hơn được nữa!
Hiên Viên Ngạo Thiên lại một lần nữa xác định mình thích Sở Ca. Nếu không đã không thể có tư duy bỉ ổi với người đồng giới như thế.
Sở Ca không mang điện thoại, nên hiện giờ cũng chỉ có thể ngẩn người nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên. Cậu tròn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên ngừng ăn cơm, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng kỳ quái, trực giác nói cho Sở Ca biết có chút nguy hiểm ở đây.
Sở Ca vội ho một tiếng: “Hiên Viên đại ca anh đang nghĩ gì vậy?”
Hiên Viên Ngạo Thiên đang ảo tưởng mình đè lên người Sở Ca vội vàng hoàn hồn. Anh dùng khăn ăn để lau miệng, đem nụ cười quỷ dị khôi phục thành dáng cười mà Sở Ca khen đẹp mắt.
Anh nói: “Không nghĩ gì cả, sau này em đừng gọi anh là Hiên Viên đại ca, anh có cảm giác chúng ta chênh lệch nhau rất xa vậy.”
Sở Ca: “…” Người anh em, anh 28 tôi có 18 thôi, chúng ta chẳng lẽ không phải chênh lệch rất xa sao?
Sở Ca suy nghĩ một chút, thấy những lời này nói ra thật sự quá tổn thương trái tim của một lão nam nhân rồi, nên theo lời anh hỏi lại, “Vậy em nên gọi anh là gì bây giờ?”
Chồng ơi, anh yêu, phu quân, tướng công! Hiên Viên Ngạo Thiên nhịn xuống, những lời đã vọt lên đến bên mép này không thể nói ra được đâu.
Anh mỉm cười nói, “Gọi Ngạo Thiên là được rồi.”
Sở Ca: “…” Long Ngạo Thiên hả? Cái tên hố cha như vậy anh bảo tôi gọi tôi cũng chẳng dám gọi đâu.
Sở Ca cảm nhận được một cách sâu sắc sự ác ý từ ba mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên, đặt cho con trai một cái tên khốc suất cuồng phách duệ như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Cậu rối rắm nửa ngày, cuối cùng nói: “Vẫn nên gọi tên đầy đủ thì hơn.”
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút tiếc nuối gật đầu. Anh hoàn toàn không biết trong lòng Sở Ca đã cười nhạo tên anh một hồi, chỉ đơn thuần cho rằng Sở Ca đang xấu hổ.
Không nói đến bữa cơm trưa nhìn như ấm áp của hai người họ nữa.
Ở một bàn ăn cách Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên không xa, có hai thiếu niên vừa ăn thức ăn trên bàn vừa liếc mắt nhìn sang bọn họ.
Hiên Viên Hàn vừa gỡ xương cá trong đĩa vừa nói: “Chúng ta làm vậy có phải không ổn lắm không, bị anh tôi phát hiện thì anh ấy sẽ rất tức giận nhỉ?”
Mặc Kỳ Lân nhìn nụ cười tiêu chuẩn của Hiên Viên Ngạo Thiên ở bàn bên, chẹp chẹp vài tiếng: “Cậu xem anh cậu cười như bông cúc nở hoa thế kia, hiện tại toàn thân toàn tâm anh ta đều nhào hết lên người Sở Ca rồi, không có khả năng sẽ để tâm đến chúng ta đâu.”
Hiên Viên Hàn gật đầu đồng ý, cậu nói: “Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười đáng sợ như vậy, quả thực giống y như thằng cha già biến thái đang dụ dỗ vị thành niên ấy.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Đáng thương cho bạn Sở Ca của chúng ta, cư nhiên bị một tên biến thái như vậy theo dõi.”
“Đồng tình.” Hiên Viên Hàn nói có phần chột dạ.
Mặc Kỳ Lân liếc mắt nhìn Hiên Viên Hàn, may mà đến giờ tên này vẫn chưa biết người cậu thích là ai, bằng không với công lực bạn bè tốt giỏi hãm hại nhau này… Quả nhiên vẫn nên châm một ngọn nến cầu phúc cho tên nhóc Sở Ca cái gì cũng không biết kia.
Vốn Mặc Kỳ Lân có dự định ở nhà thiết kế phần mềm, kết quả vào sáng sớm Hiên Viên Hàn đột nhiên gọi điện đánh thức cậu dậy, mời cậu đi xem quá trình tiến công chiếm đóng Sở Xuẩn của anh trai cậu ta. Mặc Kỳ Lân nghĩ đây thật là một lời đề nghị đầy bát quái, nhưng mà cậu thích.
Vì vậy hai người một đường theo đuôi đến đây, do thời gian khởi hành có chút muộn lại giữa đường gặp phải mưa to, bọn họ đến nơi này đã quá giờ bữa trưa rồi.
Hiên Viên Hàn cho rằng anh trai mình sẽ đưa Sở Ca đến ở biệt thự ven biển của nhà họ nên lôi Mặc Kỳ Lân đến khách sạn ở. Ai ngờ đâu vừa vào nhà ăn đã thấy ngay mục tiêu theo dõi. Quả nhiên đây là Thượng Đế đều muốn cho bọn họ vây xem sao?
Hai người nhìn một hồi, chờ cho Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên ấm áp ăn cơm sau đó rời đi rồi, đường nhìn của Mặc Kỳ Lân đột nhiên lại bị hai người ở bàn khác hấp dẫn.
Đó là một bàn hai người một nam một nữ. Nam tướng mạo anh tuấn, khóe miệng vẫn lộ nụ cười thỏa đáng, một thân đồ thường màu đen nổi bật lên khí tức ôn văn nhĩ nhã, nữ vóc dáng xinh đẹp, chỉ là vẫn bĩu môi tỏ vẻ rất bất mãn.
Nam nhân an tĩnh ăn cơm, nữ nhân lại luôn miệng nói không ngừng gì đó. Cách quá xa không nghe thấy cô ta đang nói gì, nhưng qua nét mặt cũng có thể đoán được là những lời không mấy dễ nghe.
Hiên Viên Hàn thấy Mặc Kỳ Lân nhìn đăm đăm cùng liếc mắt nhìn theo.
Chờ đến khi thấy rõ được tướng mạo của nam nhân kia, cậu nói: “Đây là đám nhà giàu tổ chức đi du lịch biển thành đoàn à? Sao mà Vương tổng cũng đến đây?”
Mặc Kỳ Lân không trả lời câu hỏi của cậu, lại hỏi: “Nữ nhân kia là ai?”
Hiên Viên Hàn thuận miệng đáp: “Ai biết được, chắc là bạn gái. Vương tổng người ta cũng trưởng thành rồi, không giống như anh tôi là gay, tìm bạn gái cũng là bình thường.”
Mặc Kỳ Lân không nói gì nữa.
Chuyện đời trước trên cơ bản cậu đã quên sạch rồi, dù có chuyện chưa quên, nhưng giống y xì đời này cũng không có mấy.
Thế nhưng cậu nhớ kỹ, Vương Dục Vương không phải gay.
Đời trước người nọ chính miệng nói cho cậu biết, anh ấy không phải gay, chỉ là bất cẩn yêu phải một người nam nhân thôi. Thế nhưng vì sao lại yêu, cậu hoàn toàn không có ý định hỏi.
Cho nên nói nếu ở đời này, Vương Dục Vương yêu phải nữ nhân trước, có phải cậu sẽ trực tiếp bị knock out không?
Mặc Kỳ Lân nhất thời có hơi khủng hoảng.
Lúc này chỉ thấy nữ nhân ở bàn bên kia đứng lên, chỉ vào nam nhân nói gì đó, nam nhân nhìn có vẻ dịu dàng kia cũng đứng dậy, nhưng chỉ nhìn cô ta rồi một câu cũng không nói.
Vương Dục Vương vẫn duy trì nụ cười, nhìn nữ nhân đang mắng chửi anh trước mặt.
Người này là đối tượng hẹn hò mẹ anh đã sắp xếp lần trước, con gái lớn của tập đoàn Hà thị Hà Lâm, từ lúc quen biết đến giờ đã hơn nửa tháng.
Lúc mới quen thấy cũng khá thức thời, mình cũng nói rõ là không có cảm giác với cô ta, kết hôn cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ gia đình sắp xếp.
Thương nghiệp thông gia, chẳng qua chỉ là một việc buôn bán có lợi cho cả hai bên thôi.
Hà Lâm với việc này cũng tỏ thái độ ủng hộ.
Kết quả nửa tháng nay, Hà Lâm an phận được vài ngày thì bắt đầu càng lúc càng quá giới hạn, giống như thực sự cho mình là phu nhân Vương thị rồi nên yêu cầu cái này đòi hỏi cái kia. Lần du lịch biển này cũng là cô ta đề nghị, đưa cô ta đến đây thì lại bắt đầu làm mình làm mẩy ghét cái này sợ cái kia, nghe đã thấy bực bội.
Vương Dục Vương sớm đã biết mình là người lạnh lùng, từ nhỏ được bà nội nuôi lớn, sau khi bà nội qua đời thì đối với mọi người kể cả là ba mẹ một năm không gặp được vài lần cũng không có tình cảm gì. Điều anh có thể làm được là cười một nụ cười giả tạo với tất cả mọi người, chỉ là ý cười chưa bao giờ đạt đến đáy mắt.
Cái xác không hồn phỏng chừng cũng giống vậy.
Vương Dục Vương càng nghĩ càng thấy đáng cười, vừa rồi thấy tên mặt núi băng Hiên Viên Ngạo Thiên kia cũng đang tươi cười dụ dỗ con nhà người ta, mình thì lại phải đối mắt với nữ nhân phiền phức này. Có chút hâm mộ Hiên Viên Ngạo Thiên a.
Hà Lâm càng nói càng tức giận, thấy Vương Dục Vương vẫn vẻ mặt tươi cười một chút cũng không để tâm, cô được cưng chiều từ bé cảm thấy mình bị vũ nhục vô cùng. Thân thể nhanh hơn đại não đã vung một cái tát về khuôn mặt tươi cười kia.
Không có tiếng vang giòn tan như trong tưởng tượng.
Tay cô bị một bàn tay trắng nõn ghìm lại.
Một thiếu niên tầm học sinh cao trung đã cầm cổ tay cô, nụ cười làm cả người phát sợ.
Cậu ta nói: “Bà chị, ở chốn đông người mắng chửi người khác còn muốn ra tay đánh người, đây cũng không phải chuyện văn minh lịch sự gì đâu.”
Mặc Kỳ Lân vừa ra vẻ khốc lại vừa âm thầm like cho bộ dáng của mình lúc này. Tuyệt đối đẹp trai chết người.
Nữ nhân này dù có là bạn gái thì hiện giờ chắc chắn cũng sẽ cho bay. Điều này chứng minh cậu vẫn còn cơ hội. Cho nên nhất định phải đứng trước vợ tương lai biểu hiện mặt đàn ông của mình thật tốt, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng!
Vì sao nhà ăn của khách sạn này lại được xây dựng một cách đồ sộ như thế mà phòng ở lại tồi tàn như vậy? Lẽ nào đây là ‘dân dĩ thực vi thiên’ (dân đặt miếng ăn là việc đầu tiên)trong truyền thuyết? Thế nhưng nơi ở cũng quan trọng tương đương mà. Tư duy của ông chủ khách sạn quả thực thường dân không thể giải thích nổi.
Hiên Viên Ngạo Thiên vừa ăn cơm vừa quan sát vẻ mặt của Sở Ca, thấy cậu lại tiến vào trạng thái hai mắt đăm đăm nhìn một nơi bất động như đi vào cõi tiên, liền giả vờ lơ đãng nói: “Trước đây đã đến biển chơi chưa?”
Sở Ca lắc đầu, “Em quên rồi.”
Kỳ thực trước khi xuyên việt thì cũng ra biển chơi rồi, đi cùng với ba mẹ và nhà cô em họ nữa…
Sở Ca nhắm mắt lại, suy nghĩ nhiều đến nỗi sắp rơi lệ. Chuyện quá khứ đã qua rồi thì đừng nghĩ đến nữa, nên hoàn toàn buông đi. Chờ cậu mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút thương cảm nào nữa.
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút nghi hoặc, anh biết Sở Ca mất trí nhớ, nhưng vì sao vừa rồi anh có cảm giác đã nhìn thấy trong mắt cậu lóe lên sự bi thương? Kỹ năng hoang tưởng bị động lại phát tác lần hai, Hiên Viên Ngạo Thiên tư duy cuồn cuộn nghìn vạn vòng, thậm chí nghĩ đến có phải do trước đây Sở Ca cùng một thiếu nữ đã đến nơi này rồi để lại hồi ức tốt đẹp gì gì đó, bị anh nhắc đến đã khiến cậu ngay cả trong tình huống mất trí nhớ cũng đã nhớ ra không.
Hiên Viên Ngạo Thiên bị chính ảo tưởng của mình tạo ra một cảm giác nguy cơ trước đây chưa từng có. Anh lập tức buông đôi đũa trong tay và nghiêm túc nói với Sở Ca: “Trước đây đã xảy ra chuyện gì em không muốn nói cho anh biết thì không cần phải nói đâu, chỉ là mọi chuyện đều đã qua rồi. Hiện giờ để chúng ta cùng nhau ở đây tạo ra những hồi ức tốt đẹp mới được không?”
Trong giây phút Sở Ca đã cho rằng Hiên Viên Ngạo Thiên đoán được cậu là người xuyên không. Nhưng vừa nhớ đến thói quen ảo tưởng của Hiên Viên Ngạo Thiên thì cậu thấy rất an tâm. Tổng tài đại nhân chẳng qua là không biết đã ảo tưởng đến một kỷ nguyên nào mà thôi, không cần phải tự mình dọa chính mình vậy đâu.
Về phần những lời kia của Hiên Viên Ngạo Thiên…
Sở Ca gật đầu: “Em cũng rất mong hồi ức lần này có thể tốt đẹp.”
Cậu nói những lời này cũng không có ý gì khác, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng hiểu đây chỉ là thái độ đồng tình với mình mà thôi. Thế nhưng anh vẫn không thể khống chế được tư duy bệnh trĩ (tức là tư duy thoát tuyến đấy ạ)của mình, thậm chí đã ảo tưởng ra cảnh Sở Ca lõa thể nằm trên giường rên ‘yamete’ với anh.(Thím nào hay xem GV or học tiếng Nhật là hiểu ạ :3)
Quả thực không thể xúc cảm hơn được nữa!
Hiên Viên Ngạo Thiên lại một lần nữa xác định mình thích Sở Ca. Nếu không đã không thể có tư duy bỉ ổi với người đồng giới như thế.
Sở Ca không mang điện thoại, nên hiện giờ cũng chỉ có thể ngẩn người nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên. Cậu tròn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên ngừng ăn cơm, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng kỳ quái, trực giác nói cho Sở Ca biết có chút nguy hiểm ở đây.
Sở Ca vội ho một tiếng: “Hiên Viên đại ca anh đang nghĩ gì vậy?”
Hiên Viên Ngạo Thiên đang ảo tưởng mình đè lên người Sở Ca vội vàng hoàn hồn. Anh dùng khăn ăn để lau miệng, đem nụ cười quỷ dị khôi phục thành dáng cười mà Sở Ca khen đẹp mắt.
Anh nói: “Không nghĩ gì cả, sau này em đừng gọi anh là Hiên Viên đại ca, anh có cảm giác chúng ta chênh lệch nhau rất xa vậy.”
Sở Ca: “…” Người anh em, anh 28 tôi có 18 thôi, chúng ta chẳng lẽ không phải chênh lệch rất xa sao?
Sở Ca suy nghĩ một chút, thấy những lời này nói ra thật sự quá tổn thương trái tim của một lão nam nhân rồi, nên theo lời anh hỏi lại, “Vậy em nên gọi anh là gì bây giờ?”
Chồng ơi, anh yêu, phu quân, tướng công! Hiên Viên Ngạo Thiên nhịn xuống, những lời đã vọt lên đến bên mép này không thể nói ra được đâu.
Anh mỉm cười nói, “Gọi Ngạo Thiên là được rồi.”
Sở Ca: “…” Long Ngạo Thiên hả? Cái tên hố cha như vậy anh bảo tôi gọi tôi cũng chẳng dám gọi đâu.
Sở Ca cảm nhận được một cách sâu sắc sự ác ý từ ba mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên, đặt cho con trai một cái tên khốc suất cuồng phách duệ như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Cậu rối rắm nửa ngày, cuối cùng nói: “Vẫn nên gọi tên đầy đủ thì hơn.”
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút tiếc nuối gật đầu. Anh hoàn toàn không biết trong lòng Sở Ca đã cười nhạo tên anh một hồi, chỉ đơn thuần cho rằng Sở Ca đang xấu hổ.
Không nói đến bữa cơm trưa nhìn như ấm áp của hai người họ nữa.
Ở một bàn ăn cách Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên không xa, có hai thiếu niên vừa ăn thức ăn trên bàn vừa liếc mắt nhìn sang bọn họ.
Hiên Viên Hàn vừa gỡ xương cá trong đĩa vừa nói: “Chúng ta làm vậy có phải không ổn lắm không, bị anh tôi phát hiện thì anh ấy sẽ rất tức giận nhỉ?”
Mặc Kỳ Lân nhìn nụ cười tiêu chuẩn của Hiên Viên Ngạo Thiên ở bàn bên, chẹp chẹp vài tiếng: “Cậu xem anh cậu cười như bông cúc nở hoa thế kia, hiện tại toàn thân toàn tâm anh ta đều nhào hết lên người Sở Ca rồi, không có khả năng sẽ để tâm đến chúng ta đâu.”
Hiên Viên Hàn gật đầu đồng ý, cậu nói: “Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười đáng sợ như vậy, quả thực giống y như thằng cha già biến thái đang dụ dỗ vị thành niên ấy.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Đáng thương cho bạn Sở Ca của chúng ta, cư nhiên bị một tên biến thái như vậy theo dõi.”
“Đồng tình.” Hiên Viên Hàn nói có phần chột dạ.
Mặc Kỳ Lân liếc mắt nhìn Hiên Viên Hàn, may mà đến giờ tên này vẫn chưa biết người cậu thích là ai, bằng không với công lực bạn bè tốt giỏi hãm hại nhau này… Quả nhiên vẫn nên châm một ngọn nến cầu phúc cho tên nhóc Sở Ca cái gì cũng không biết kia.
Vốn Mặc Kỳ Lân có dự định ở nhà thiết kế phần mềm, kết quả vào sáng sớm Hiên Viên Hàn đột nhiên gọi điện đánh thức cậu dậy, mời cậu đi xem quá trình tiến công chiếm đóng Sở Xuẩn của anh trai cậu ta. Mặc Kỳ Lân nghĩ đây thật là một lời đề nghị đầy bát quái, nhưng mà cậu thích.
Vì vậy hai người một đường theo đuôi đến đây, do thời gian khởi hành có chút muộn lại giữa đường gặp phải mưa to, bọn họ đến nơi này đã quá giờ bữa trưa rồi.
Hiên Viên Hàn cho rằng anh trai mình sẽ đưa Sở Ca đến ở biệt thự ven biển của nhà họ nên lôi Mặc Kỳ Lân đến khách sạn ở. Ai ngờ đâu vừa vào nhà ăn đã thấy ngay mục tiêu theo dõi. Quả nhiên đây là Thượng Đế đều muốn cho bọn họ vây xem sao?
Hai người nhìn một hồi, chờ cho Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên ấm áp ăn cơm sau đó rời đi rồi, đường nhìn của Mặc Kỳ Lân đột nhiên lại bị hai người ở bàn khác hấp dẫn.
Đó là một bàn hai người một nam một nữ. Nam tướng mạo anh tuấn, khóe miệng vẫn lộ nụ cười thỏa đáng, một thân đồ thường màu đen nổi bật lên khí tức ôn văn nhĩ nhã, nữ vóc dáng xinh đẹp, chỉ là vẫn bĩu môi tỏ vẻ rất bất mãn.
Nam nhân an tĩnh ăn cơm, nữ nhân lại luôn miệng nói không ngừng gì đó. Cách quá xa không nghe thấy cô ta đang nói gì, nhưng qua nét mặt cũng có thể đoán được là những lời không mấy dễ nghe.
Hiên Viên Hàn thấy Mặc Kỳ Lân nhìn đăm đăm cùng liếc mắt nhìn theo.
Chờ đến khi thấy rõ được tướng mạo của nam nhân kia, cậu nói: “Đây là đám nhà giàu tổ chức đi du lịch biển thành đoàn à? Sao mà Vương tổng cũng đến đây?”
Mặc Kỳ Lân không trả lời câu hỏi của cậu, lại hỏi: “Nữ nhân kia là ai?”
Hiên Viên Hàn thuận miệng đáp: “Ai biết được, chắc là bạn gái. Vương tổng người ta cũng trưởng thành rồi, không giống như anh tôi là gay, tìm bạn gái cũng là bình thường.”
Mặc Kỳ Lân không nói gì nữa.
Chuyện đời trước trên cơ bản cậu đã quên sạch rồi, dù có chuyện chưa quên, nhưng giống y xì đời này cũng không có mấy.
Thế nhưng cậu nhớ kỹ, Vương Dục Vương không phải gay.
Đời trước người nọ chính miệng nói cho cậu biết, anh ấy không phải gay, chỉ là bất cẩn yêu phải một người nam nhân thôi. Thế nhưng vì sao lại yêu, cậu hoàn toàn không có ý định hỏi.
Cho nên nói nếu ở đời này, Vương Dục Vương yêu phải nữ nhân trước, có phải cậu sẽ trực tiếp bị knock out không?
Mặc Kỳ Lân nhất thời có hơi khủng hoảng.
Lúc này chỉ thấy nữ nhân ở bàn bên kia đứng lên, chỉ vào nam nhân nói gì đó, nam nhân nhìn có vẻ dịu dàng kia cũng đứng dậy, nhưng chỉ nhìn cô ta rồi một câu cũng không nói.
Vương Dục Vương vẫn duy trì nụ cười, nhìn nữ nhân đang mắng chửi anh trước mặt.
Người này là đối tượng hẹn hò mẹ anh đã sắp xếp lần trước, con gái lớn của tập đoàn Hà thị Hà Lâm, từ lúc quen biết đến giờ đã hơn nửa tháng.
Lúc mới quen thấy cũng khá thức thời, mình cũng nói rõ là không có cảm giác với cô ta, kết hôn cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ gia đình sắp xếp.
Thương nghiệp thông gia, chẳng qua chỉ là một việc buôn bán có lợi cho cả hai bên thôi.
Hà Lâm với việc này cũng tỏ thái độ ủng hộ.
Kết quả nửa tháng nay, Hà Lâm an phận được vài ngày thì bắt đầu càng lúc càng quá giới hạn, giống như thực sự cho mình là phu nhân Vương thị rồi nên yêu cầu cái này đòi hỏi cái kia. Lần du lịch biển này cũng là cô ta đề nghị, đưa cô ta đến đây thì lại bắt đầu làm mình làm mẩy ghét cái này sợ cái kia, nghe đã thấy bực bội.
Vương Dục Vương sớm đã biết mình là người lạnh lùng, từ nhỏ được bà nội nuôi lớn, sau khi bà nội qua đời thì đối với mọi người kể cả là ba mẹ một năm không gặp được vài lần cũng không có tình cảm gì. Điều anh có thể làm được là cười một nụ cười giả tạo với tất cả mọi người, chỉ là ý cười chưa bao giờ đạt đến đáy mắt.
Cái xác không hồn phỏng chừng cũng giống vậy.
Vương Dục Vương càng nghĩ càng thấy đáng cười, vừa rồi thấy tên mặt núi băng Hiên Viên Ngạo Thiên kia cũng đang tươi cười dụ dỗ con nhà người ta, mình thì lại phải đối mắt với nữ nhân phiền phức này. Có chút hâm mộ Hiên Viên Ngạo Thiên a.
Hà Lâm càng nói càng tức giận, thấy Vương Dục Vương vẫn vẻ mặt tươi cười một chút cũng không để tâm, cô được cưng chiều từ bé cảm thấy mình bị vũ nhục vô cùng. Thân thể nhanh hơn đại não đã vung một cái tát về khuôn mặt tươi cười kia.
Không có tiếng vang giòn tan như trong tưởng tượng.
Tay cô bị một bàn tay trắng nõn ghìm lại.
Một thiếu niên tầm học sinh cao trung đã cầm cổ tay cô, nụ cười làm cả người phát sợ.
Cậu ta nói: “Bà chị, ở chốn đông người mắng chửi người khác còn muốn ra tay đánh người, đây cũng không phải chuyện văn minh lịch sự gì đâu.”
Mặc Kỳ Lân vừa ra vẻ khốc lại vừa âm thầm like cho bộ dáng của mình lúc này. Tuyệt đối đẹp trai chết người.
Nữ nhân này dù có là bạn gái thì hiện giờ chắc chắn cũng sẽ cho bay. Điều này chứng minh cậu vẫn còn cơ hội. Cho nên nhất định phải đứng trước vợ tương lai biểu hiện mặt đàn ông của mình thật tốt, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng!