Chương : 45
Cuộc sống đại học so với trung học thì thoải mái hơn nhiều, nhất là đối với kiểu mở auto như Sở Ca và Mặc Kỳ Lân mà nói thì ngay cả cuộc thi cuối kỳ duy nhất phải lo lắng đến thì độ khó cũng không đáng kể.
Hiên Viên Hàn do không cùng khoa, buổi trưa lại luôn luôn cùng ăn cơm với Mộ Dung Cầm đã nhận lời thổ lộ của cậu, dẫn đến số lần gặp mặt của nhóm ba người tấu hài càng ngày càng ít.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân thì vẫn thành đôi thành cặp đi chung như trước, ngay cả Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không chỉ một lần nói là anh cực kỳ ghen tỵ với Mặc Kỳ Lân.
Đương nhiên lời này cũng chỉ là nói đùa thôi, trong lòng Tổng tài đại nhân vẫn rõ ràng lắm, hai thụ chơi bời với nhau có mãnh liệt cỡ nào thì cũng chỉ là khuê mật (bạn bè thân thiết – thường nói đến nữ giới với nhau) mà thôi.
Vào buổi trưa một ngày đẹp trời, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân vẫn cùng nhau đến canteen trường để dùng bữa như trước, chỉ thấy cách đó không xa Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm đang ngồi cùng nhau anh một miếng em một miếng vô cùng ngọt ngào nồng ấm.
Mặc Kỳ Lân tặc lưỡi nói: “Đây là chỉ thấy người mới cười, không gặp người xưa khóc trong truyền thuyết sao. Nhớ năm nào ba người chúng ta ở bên nhau hạnh phúc biết mấy, hiện tại … Haizzz.”
Cậu thở một tiếng thật dài, ai không biết lại tưởng rằng cậu ta đang bi thương lắm.
Sở Ca nhìn Mặc Kỳ Lân đầy ghét bỏ: “Cậu rõ là đang đố kỵ người ta hẹn hò còn mình thì FA, còn nữa đừng có ăn nói sến súa như vậy, tôi sắp nổi da gà rồi.”
Mặc Kỳ Lân rất hào phóng gật đầu thừa nhận: “Đúng rồi tôi đang đố kỵ đấy, chờ đến lúc tôi tán được vợ rồi thì nhất định sẽ đứng trước mặt các cậu ân ái mặn nồng cho mù mắt chó của mấy cậu đi.”
Sở Ca đồng tình nhìn Mặc Kỳ Lân, cầm tay cậu ta nói: “Loại tâm trạng trống rỗng này của cậu tôi thấu hiểu lắm, trước đây lúc tôi lên đại học, toàn bộ ký túc xá chỉ có mỗi mình tôi không có bạn gái, tôi chính là tâm tình đó đó.”
Mặc Kỳ Lân: “…”
Cậu yên lặng rút tay mình ra khỏi tay Sở Ca. Mặc Kỳ Lân rất muốn rống vào mặt Sở Ca nói ‘Ông đây không phải là không có vợ! Chỉ là chưa tán được đến tay thôi!’ Nhưng mà suy nghĩ lại thì chưa tán được với không có hình như cũng không khác gì nhau, nên đành cúi đầu ăn không tiếp lời nữa.
Hai người không nói lời nào nhưng cũng không nhàm chán, chỉ là cùng nhau lặng lẽ liếc mắt về phía Hiên Viên Hàn để hóng hớt.
Thành thật mà nói thì bộ dạng của Mộ Dung Cầm rất xinh đẹp, mắt to sóng mũi cao, mái tóc dài ngang lưng được buộc lên bằng một sợi dây màu xanh nhạt làm nổi bật sức sống tuổi trẻ rực rỡ.
Lúc trước Hiên Viên Hàn cũng giới thiệu Mộ Dung Cầm cho bọn họ biết, tiếp xúc mấy lần xong Sở Ca thật sự không thể kết nối Mộ Dung Cầm mà cậu biết với cô gái hám lợi đầy bụng tâm kế trong miệng Hiên Viên Ngạo Thiên với nhau được.
Nhưng mà ngay cả Hiên Viên Ngạo Thiên đều nói mọi chuyện cứ để Hiên Viên Hàn từ từ hiểu ra thì Sở Ca cũng không nói gì nữa.
Hiện giờ đã là cuối thu, Mộ Dung Cầm mặc một chiếc áo lông mỏng cao cổ thuần trắng, có một loại khí chất đầy cao nhã không nói lên lời.
Có thể vì tính chất ngây thơ của đàn ông con trai nhà Hiên Viên là do gia truyền, Hiên Viên Hàn vốn không có ý định ở chốn đông người như canteen này mà làm mấy chuyện ân ái ngọt ngào chói lòa hai mắt, thế nhưng không chịu nổi Mộ Dung Cầm gắp xong thức ăn đưa đến miệng và nũng nịu bảo cánh tay mỏi quá rồi.
Làm một người đàn ông tốt đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của bạn gái. Tuy rằng đến cuối cùng anh một miếng em một miếng hết bữa cơm rồi mà Hiên Viên Hàn cũng không phát hiện ra bạn gái mình rốt cuộc đau tay ở đâu.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nhìn một lượt thì thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa, khi hai người họ định chuyển tầm nhìn để chuyên tâm ăn cơm thì đột nhiên thấy Hiên Viên Hàn cầm đũa không vững, một miếng thịt kho tàu từ chiếc đũa trượt xuống rơi trên ngực Mộ Dung Cầm, rồi cứ từ từ phi xuống dưới, lưu lại trên chiếc áo lông trắng một vệt dầu mỡ cực kỳ rõ ràng, cuối cùng thuận lợi đáp xuống mặt đất.
Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm đều sửng sốt: “…”
Mặc Kỳ Lân không kiềm chế được, rất không nghĩa khí phì cười một tiếng rõ to, may mà bọn họ ngồi cách khá xa, Hiên Viên Hàn không nghe thấy tiếng cười của cậu.
Sở Ca lập tức cúi đầu thu nhỏ sự tồn tại của mình, chuyện lúng túng như thế này nhất định không thể cho để cậu bạn thân phát hiện bọn họ đang hóng hớt.
Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm cũng hiểu được rất xấu hổ, hai người không tiếp tục ăn nữa mà trực tiếp cầm đồ đứng dậy rời đi.
Chờ hai người kia ra khỏi canteen rồi, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân rốt cuộc mới yên tâm mà to gan cười lớn. Mặc Kỳ Lân nói: “Tiểu Ca cậu xem, đây là hậu quả của diễn ân ái đó, sau này bảo vị kia nhà cậu cũng bớt phóng túng chút đi.”
Sở Ca nói: “Anh ấy dù có đút cho tôi ăn cũng sẽ không ngồi cách xa như vậy, cậu yên tâm đi.”
Một lát sau, Mặc Kỳ Lân đột nhiên nói: “Buổi tối cùng tôi đến Dạ Sắc được không?”
Dạ Sắc ở thành phố D là một quán bar, Sở Ca thấy nơi đó cũng là lúc trước khi Hiên Viên Ngạo Thiên biết cậu là xuyên đến thì đã dẫn cậu đi tham quan thành phố D một lần, cậu cũng chỉ nhìn lướt qua bên ngoài thôi. Lúc ấy là ban ngày nên cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng làm một trạch nam chuyên nghiệp, Sở Ca bất kể là trước khi hay sau khi xuyên việt thì vẫn chưa từng đến những nơi như quán bar một lần nào.
Vì lý do an toàn, trước khi cậu trả lời thì vẫn hỏi trước một câu: “Cậu đến Dạ Sắc chưa?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu nói: “Đâu chỉ Dạ Sắc, hai đời tôi cộng lại cũng chưa đi đến quán bar nào.”
Sở Ca: “…”
Cậu giơ tay lên, cho Mặc Kỳ Lân một ngón tay dựng thẳng. Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Mặc Kỳ Lân không rõ vì sao cậu ta đột nhiên lại like cho mình, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm. Cậu tiếp tục hỏi Sở Ca: “Rốt cuộc cậu có đi cùng tôi không?”
Sở Ca dùng một ánh mắt như nhìn não tàn để nhìn Mặc Kỳ Lân, nói: “Cậu chưa từng đi, tôi cũng chưa từng đi. Địa hình không biết thì chúng ta đến đó làm gì? Vạn nhất gặp nguy hiểm thì sao?”
Mặc Kỳ Lân nói: “Cậu là trẻ con hả, có thể xuất hiện nguy hiểm gì được. Hơn nữa coi như có nguy hiểm thì tôi bảo vệ cậu, được chưa.” Cậu ta vừa nói vừa vén tay áo lên, làm một hành động khoe cơ bắp để Sở Ca nhìn rõ phần cơ bắp nho nhỏ gồ lên trên cánh tay mình.
Sở Ca khinh bỉ nhìn cậu: “Chỉ với cái cơ thể đó của cậu, hai kẻ cơ bắp đến trong vài phút là chúng ta xong đời rồi hiểu không.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Đi đi tôi mời khách.”
Sở Ca lắc đầu: “Hiên Viên Ngạo Thiên không cho tôi uống rượu bên ngoài.”
Mặc Kỳ Lân: “…” Mọe nó nói thế nào thì cũng không đồng ý đúng không! Nếu không phải thấy hơi sợ hãi phải đi một mình thì cậu cũng chẳng thèm bảo Sở Ca đi cùng đâu.
Sở Ca nhìn Mặc Kỳ Lân đang trong tiết tấu cuồng bạo trong trầm lắng liền nói: “Cũng không phải là không đi cùng với cậu, nhưng chí ít thì cậu cũng phải nói cho tôi biết đến đó làm gì chứ?”
Mặc Kỳ Lân nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn thành thật khai báo: “Tôi theo dõi đã lâu, phát hiện Vương Dục Vương vào thứ 6 mỗi tuần đều có thói quen đến Dạ Sắc uống vài chén, cho nên dự định đi tăng độ tồn tại. Bằng không hiện tại tôi mới nhiêu tuổi? Chờ lúc tôi ra trường có việc làm để quét độ hảo cảm ở công việc thì không chừng người ta đã kết hôn rồi.”
Lúc trước ở trong thời gian quân huấn, Mặc Kỳ Lân đã giải thích rành mạch rõ ràng cho Sở Ca nghe về những chuyện hư hỏng cậu làm đời trước, kể cả tình yêu đơn phương của Vương Dục Vương, còn thuận tiện tặng thêm hoàn cảnh lần đầu tiên gặp mặt ở đời này của cậu và anh ấy.
Sở Ca cực kỳ khó hiểu, vì sao đời này rõ ràng Vương tổng không có loại tình cảm kia với Mặc Kỳ Lân mà sao Kỳ Lân vẫn còn tin tưởng vững chắc có một ngày nào đó mình có thể đè được Vương tổng nhỉ.
Cậu còn nhớ rõ câu trả lời của Mặc Kỳ Lân khi cậu hỏi ra vấn đề này –
“Bản tính tôi ngốc lắm, cả đời chỉ có nhận chuẩn một người thôi. Tôi cũng không biết đời này anh ấy rốt cuộc có còn yêu tôi được hay không, nếu như không yêu thì coi như là tôi trả nợ tình kiếp trước cho anh ấy.”
Sở Ca nghĩ Mặc Kỳ Lân như vậy rất ngoan cố, nhưng lại cảm thấy có chút ngược tâm.
Đến chiều, Sở Ca vẫn làm nũng cả buổi với Hiên Viên Ngạo Thiên đang rất mất hứng, cuối cùng anh mới bất đắc dĩ đồng ý cho cậu và Mặc Kỳ Lân đến Dạ Sắc. Trước khi cậu ra khỏi cửa còn liên tục dặn đi dặn lại không được uống rượu, Sở Ca gật đầu bảo đảm đến đau cả cổ mới được đi.
Sau khi Sở Ca đi rồi, Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ trái nghĩ phải vẫn cảm thấy lo lắng Sở Ca một mình đến đó. Đợi hơn mười phút để xác định Sở Ca đã đi xa rồi, anh mới tìm một chiếc áo gió rộng màu đen, đeo thêm một chiếc kính đen rồi rời nhà đi đến Dạ Sắc.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân gặp nhau ở trước cửa Dạ Sắc, lúc này mới vừa chạng vạng.
Cách bài trí trong bar cũng không tệ lắm, một bên quầy bar là một hàng ghế tròn màu đen đặt quanh, bên còn lại là một vũ đài nhỏ, đối diện sân khấu là từng bộ bàn tròn và sô pha xếp cạnh nhau. Đồ trang trí cũng không quá xa hoa, lại trông rất đẹp mắt.
Có thể là do hiện giờ chưa đông khách nên âm nhạc cũng chỉ là khúc dương cầm chậm rãi.
Hai người gọi hai chai Rio rồi đến một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Vị trí Mặc Kỳ Lân chọn, không bị người khác chú ý đến dễ dàng, nhưng lại có thể quan sát được toàn cảnh.
Sở Ca nói: “Không phải cậu muốn quét độ tồn tại hả, trốn trong góc này thì cậu quét cái lông!!!”
Mặc Kỳ Lân đã hóa thân thành Hòn Vọng Phu nhìn chằm chằm vào cửa, cậu nói: “Trước rình coi đã rồi quét độ tồn tại sau.”
Sở Ca: “…” Cậu hoàn toàn hết lời nói về sự quyết đoán hãi hùng đến chết của cậu bạn thân rồi.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào cửa ra vào nên không phát hiện ra, ở một bàn chéo đằng sau hai người có một người đàn ông đeo kính râm đen sì đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chai Rio trước mặt Sở Ca.
Vợ mình càng ngày càng không ngoan, rõ ràng trước khi bước chân ra khỏi cửa đã hứa không uống rượu rồi, coi như là chỉ số thấp thì cũng không thay đổi được sự thật thứ vớ vẩn kia là rượu, hiểu không!
Hiên Viên Ngạo Thiên càng nghĩ càng tức giận, nếu như mình không đi theo thì có thể xảy ra chuyện vợ mình uống say bị người lôi đi XXOO không? Lần này nhất định phải trọng chấn phu cương!
Nhưng mà…
Vẫn nên chờ vợ về nhà rồi nói.
Hội trưởng hiệp hội sủng thê – ngài Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn phu cương bất chấn như trước, chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm vợ thôi, ngồi một mình càng ảo tưởng càng tức giận, càng tức giận lại càng ảo tưởng.
Cũng không lâu lắm, khách trong quán bar dần dần đông hơn. Thân ảnh mà Mặc Kỳ Lân ngày chờ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa.
Vương Dục Vương mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, kết hợp với quần tối màu càng tôn dáng người thêm đẹp.
Sở Ca nghĩ nếu như có kỹ thuật hình ảnh thì ánh mắt Mặc Kỳ Lân nhìn người ta quả thực đều binh binh ra hai trái tim hồng rực rỡ rồi.
Mất mặt đến chết.
Nhưng mà cũng may Vương Dục Vương không phát hiện ra bọn họ.
Sở Ca tự thầm an ủi mình.
Cậu hoàn toàn không ngờ được, Vương Dục Vương từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống đã đại khái nhìn lướt qua quán bar một lượt, mà hai người họ ngay từ đầu đã bị người ta phát hiện rồi.
Vương Dục Vương lựa chọn một vị trí vừa khéo có thể khiến Mặc Kỳ Lân trực tiếp nhìn thẳng được. Ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình lại ngồi chỗ này cho người ta nhìn.
Lúc trước vẫn luôn cảm thấy mấy tháng nay hình như thiếu thiếu một thứ gì đó, vào giờ khắc này anh mới hiểu được, chính là thiếu một đường nhìn vẫn luôn đuổi theo thân ảnh mình.
Đã lâu không thấy vị thiếu gia gay nhà Mặc Kỳ rồi.
Vương Dục Vương cảm thấy mình có thể bị điên rồi. Anh dĩ nhiên lại nghĩ rằng có một người luôn dùng ánh mắt ngốc ngốc nhìn thẳng vào anh không rời, hình như cũng rất tốt.
Hiên Viên Hàn do không cùng khoa, buổi trưa lại luôn luôn cùng ăn cơm với Mộ Dung Cầm đã nhận lời thổ lộ của cậu, dẫn đến số lần gặp mặt của nhóm ba người tấu hài càng ngày càng ít.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân thì vẫn thành đôi thành cặp đi chung như trước, ngay cả Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không chỉ một lần nói là anh cực kỳ ghen tỵ với Mặc Kỳ Lân.
Đương nhiên lời này cũng chỉ là nói đùa thôi, trong lòng Tổng tài đại nhân vẫn rõ ràng lắm, hai thụ chơi bời với nhau có mãnh liệt cỡ nào thì cũng chỉ là khuê mật (bạn bè thân thiết – thường nói đến nữ giới với nhau) mà thôi.
Vào buổi trưa một ngày đẹp trời, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân vẫn cùng nhau đến canteen trường để dùng bữa như trước, chỉ thấy cách đó không xa Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm đang ngồi cùng nhau anh một miếng em một miếng vô cùng ngọt ngào nồng ấm.
Mặc Kỳ Lân tặc lưỡi nói: “Đây là chỉ thấy người mới cười, không gặp người xưa khóc trong truyền thuyết sao. Nhớ năm nào ba người chúng ta ở bên nhau hạnh phúc biết mấy, hiện tại … Haizzz.”
Cậu thở một tiếng thật dài, ai không biết lại tưởng rằng cậu ta đang bi thương lắm.
Sở Ca nhìn Mặc Kỳ Lân đầy ghét bỏ: “Cậu rõ là đang đố kỵ người ta hẹn hò còn mình thì FA, còn nữa đừng có ăn nói sến súa như vậy, tôi sắp nổi da gà rồi.”
Mặc Kỳ Lân rất hào phóng gật đầu thừa nhận: “Đúng rồi tôi đang đố kỵ đấy, chờ đến lúc tôi tán được vợ rồi thì nhất định sẽ đứng trước mặt các cậu ân ái mặn nồng cho mù mắt chó của mấy cậu đi.”
Sở Ca đồng tình nhìn Mặc Kỳ Lân, cầm tay cậu ta nói: “Loại tâm trạng trống rỗng này của cậu tôi thấu hiểu lắm, trước đây lúc tôi lên đại học, toàn bộ ký túc xá chỉ có mỗi mình tôi không có bạn gái, tôi chính là tâm tình đó đó.”
Mặc Kỳ Lân: “…”
Cậu yên lặng rút tay mình ra khỏi tay Sở Ca. Mặc Kỳ Lân rất muốn rống vào mặt Sở Ca nói ‘Ông đây không phải là không có vợ! Chỉ là chưa tán được đến tay thôi!’ Nhưng mà suy nghĩ lại thì chưa tán được với không có hình như cũng không khác gì nhau, nên đành cúi đầu ăn không tiếp lời nữa.
Hai người không nói lời nào nhưng cũng không nhàm chán, chỉ là cùng nhau lặng lẽ liếc mắt về phía Hiên Viên Hàn để hóng hớt.
Thành thật mà nói thì bộ dạng của Mộ Dung Cầm rất xinh đẹp, mắt to sóng mũi cao, mái tóc dài ngang lưng được buộc lên bằng một sợi dây màu xanh nhạt làm nổi bật sức sống tuổi trẻ rực rỡ.
Lúc trước Hiên Viên Hàn cũng giới thiệu Mộ Dung Cầm cho bọn họ biết, tiếp xúc mấy lần xong Sở Ca thật sự không thể kết nối Mộ Dung Cầm mà cậu biết với cô gái hám lợi đầy bụng tâm kế trong miệng Hiên Viên Ngạo Thiên với nhau được.
Nhưng mà ngay cả Hiên Viên Ngạo Thiên đều nói mọi chuyện cứ để Hiên Viên Hàn từ từ hiểu ra thì Sở Ca cũng không nói gì nữa.
Hiện giờ đã là cuối thu, Mộ Dung Cầm mặc một chiếc áo lông mỏng cao cổ thuần trắng, có một loại khí chất đầy cao nhã không nói lên lời.
Có thể vì tính chất ngây thơ của đàn ông con trai nhà Hiên Viên là do gia truyền, Hiên Viên Hàn vốn không có ý định ở chốn đông người như canteen này mà làm mấy chuyện ân ái ngọt ngào chói lòa hai mắt, thế nhưng không chịu nổi Mộ Dung Cầm gắp xong thức ăn đưa đến miệng và nũng nịu bảo cánh tay mỏi quá rồi.
Làm một người đàn ông tốt đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của bạn gái. Tuy rằng đến cuối cùng anh một miếng em một miếng hết bữa cơm rồi mà Hiên Viên Hàn cũng không phát hiện ra bạn gái mình rốt cuộc đau tay ở đâu.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nhìn một lượt thì thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa, khi hai người họ định chuyển tầm nhìn để chuyên tâm ăn cơm thì đột nhiên thấy Hiên Viên Hàn cầm đũa không vững, một miếng thịt kho tàu từ chiếc đũa trượt xuống rơi trên ngực Mộ Dung Cầm, rồi cứ từ từ phi xuống dưới, lưu lại trên chiếc áo lông trắng một vệt dầu mỡ cực kỳ rõ ràng, cuối cùng thuận lợi đáp xuống mặt đất.
Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm đều sửng sốt: “…”
Mặc Kỳ Lân không kiềm chế được, rất không nghĩa khí phì cười một tiếng rõ to, may mà bọn họ ngồi cách khá xa, Hiên Viên Hàn không nghe thấy tiếng cười của cậu.
Sở Ca lập tức cúi đầu thu nhỏ sự tồn tại của mình, chuyện lúng túng như thế này nhất định không thể cho để cậu bạn thân phát hiện bọn họ đang hóng hớt.
Hiên Viên Hàn và Mộ Dung Cầm cũng hiểu được rất xấu hổ, hai người không tiếp tục ăn nữa mà trực tiếp cầm đồ đứng dậy rời đi.
Chờ hai người kia ra khỏi canteen rồi, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân rốt cuộc mới yên tâm mà to gan cười lớn. Mặc Kỳ Lân nói: “Tiểu Ca cậu xem, đây là hậu quả của diễn ân ái đó, sau này bảo vị kia nhà cậu cũng bớt phóng túng chút đi.”
Sở Ca nói: “Anh ấy dù có đút cho tôi ăn cũng sẽ không ngồi cách xa như vậy, cậu yên tâm đi.”
Một lát sau, Mặc Kỳ Lân đột nhiên nói: “Buổi tối cùng tôi đến Dạ Sắc được không?”
Dạ Sắc ở thành phố D là một quán bar, Sở Ca thấy nơi đó cũng là lúc trước khi Hiên Viên Ngạo Thiên biết cậu là xuyên đến thì đã dẫn cậu đi tham quan thành phố D một lần, cậu cũng chỉ nhìn lướt qua bên ngoài thôi. Lúc ấy là ban ngày nên cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng làm một trạch nam chuyên nghiệp, Sở Ca bất kể là trước khi hay sau khi xuyên việt thì vẫn chưa từng đến những nơi như quán bar một lần nào.
Vì lý do an toàn, trước khi cậu trả lời thì vẫn hỏi trước một câu: “Cậu đến Dạ Sắc chưa?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu nói: “Đâu chỉ Dạ Sắc, hai đời tôi cộng lại cũng chưa đi đến quán bar nào.”
Sở Ca: “…”
Cậu giơ tay lên, cho Mặc Kỳ Lân một ngón tay dựng thẳng. Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Mặc Kỳ Lân không rõ vì sao cậu ta đột nhiên lại like cho mình, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm. Cậu tiếp tục hỏi Sở Ca: “Rốt cuộc cậu có đi cùng tôi không?”
Sở Ca dùng một ánh mắt như nhìn não tàn để nhìn Mặc Kỳ Lân, nói: “Cậu chưa từng đi, tôi cũng chưa từng đi. Địa hình không biết thì chúng ta đến đó làm gì? Vạn nhất gặp nguy hiểm thì sao?”
Mặc Kỳ Lân nói: “Cậu là trẻ con hả, có thể xuất hiện nguy hiểm gì được. Hơn nữa coi như có nguy hiểm thì tôi bảo vệ cậu, được chưa.” Cậu ta vừa nói vừa vén tay áo lên, làm một hành động khoe cơ bắp để Sở Ca nhìn rõ phần cơ bắp nho nhỏ gồ lên trên cánh tay mình.
Sở Ca khinh bỉ nhìn cậu: “Chỉ với cái cơ thể đó của cậu, hai kẻ cơ bắp đến trong vài phút là chúng ta xong đời rồi hiểu không.”
Mặc Kỳ Lân nói: “Đi đi tôi mời khách.”
Sở Ca lắc đầu: “Hiên Viên Ngạo Thiên không cho tôi uống rượu bên ngoài.”
Mặc Kỳ Lân: “…” Mọe nó nói thế nào thì cũng không đồng ý đúng không! Nếu không phải thấy hơi sợ hãi phải đi một mình thì cậu cũng chẳng thèm bảo Sở Ca đi cùng đâu.
Sở Ca nhìn Mặc Kỳ Lân đang trong tiết tấu cuồng bạo trong trầm lắng liền nói: “Cũng không phải là không đi cùng với cậu, nhưng chí ít thì cậu cũng phải nói cho tôi biết đến đó làm gì chứ?”
Mặc Kỳ Lân nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn thành thật khai báo: “Tôi theo dõi đã lâu, phát hiện Vương Dục Vương vào thứ 6 mỗi tuần đều có thói quen đến Dạ Sắc uống vài chén, cho nên dự định đi tăng độ tồn tại. Bằng không hiện tại tôi mới nhiêu tuổi? Chờ lúc tôi ra trường có việc làm để quét độ hảo cảm ở công việc thì không chừng người ta đã kết hôn rồi.”
Lúc trước ở trong thời gian quân huấn, Mặc Kỳ Lân đã giải thích rành mạch rõ ràng cho Sở Ca nghe về những chuyện hư hỏng cậu làm đời trước, kể cả tình yêu đơn phương của Vương Dục Vương, còn thuận tiện tặng thêm hoàn cảnh lần đầu tiên gặp mặt ở đời này của cậu và anh ấy.
Sở Ca cực kỳ khó hiểu, vì sao đời này rõ ràng Vương tổng không có loại tình cảm kia với Mặc Kỳ Lân mà sao Kỳ Lân vẫn còn tin tưởng vững chắc có một ngày nào đó mình có thể đè được Vương tổng nhỉ.
Cậu còn nhớ rõ câu trả lời của Mặc Kỳ Lân khi cậu hỏi ra vấn đề này –
“Bản tính tôi ngốc lắm, cả đời chỉ có nhận chuẩn một người thôi. Tôi cũng không biết đời này anh ấy rốt cuộc có còn yêu tôi được hay không, nếu như không yêu thì coi như là tôi trả nợ tình kiếp trước cho anh ấy.”
Sở Ca nghĩ Mặc Kỳ Lân như vậy rất ngoan cố, nhưng lại cảm thấy có chút ngược tâm.
Đến chiều, Sở Ca vẫn làm nũng cả buổi với Hiên Viên Ngạo Thiên đang rất mất hứng, cuối cùng anh mới bất đắc dĩ đồng ý cho cậu và Mặc Kỳ Lân đến Dạ Sắc. Trước khi cậu ra khỏi cửa còn liên tục dặn đi dặn lại không được uống rượu, Sở Ca gật đầu bảo đảm đến đau cả cổ mới được đi.
Sau khi Sở Ca đi rồi, Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ trái nghĩ phải vẫn cảm thấy lo lắng Sở Ca một mình đến đó. Đợi hơn mười phút để xác định Sở Ca đã đi xa rồi, anh mới tìm một chiếc áo gió rộng màu đen, đeo thêm một chiếc kính đen rồi rời nhà đi đến Dạ Sắc.
Sở Ca và Mặc Kỳ Lân gặp nhau ở trước cửa Dạ Sắc, lúc này mới vừa chạng vạng.
Cách bài trí trong bar cũng không tệ lắm, một bên quầy bar là một hàng ghế tròn màu đen đặt quanh, bên còn lại là một vũ đài nhỏ, đối diện sân khấu là từng bộ bàn tròn và sô pha xếp cạnh nhau. Đồ trang trí cũng không quá xa hoa, lại trông rất đẹp mắt.
Có thể là do hiện giờ chưa đông khách nên âm nhạc cũng chỉ là khúc dương cầm chậm rãi.
Hai người gọi hai chai Rio rồi đến một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Vị trí Mặc Kỳ Lân chọn, không bị người khác chú ý đến dễ dàng, nhưng lại có thể quan sát được toàn cảnh.
Sở Ca nói: “Không phải cậu muốn quét độ tồn tại hả, trốn trong góc này thì cậu quét cái lông!!!”
Mặc Kỳ Lân đã hóa thân thành Hòn Vọng Phu nhìn chằm chằm vào cửa, cậu nói: “Trước rình coi đã rồi quét độ tồn tại sau.”
Sở Ca: “…” Cậu hoàn toàn hết lời nói về sự quyết đoán hãi hùng đến chết của cậu bạn thân rồi.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào cửa ra vào nên không phát hiện ra, ở một bàn chéo đằng sau hai người có một người đàn ông đeo kính râm đen sì đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chai Rio trước mặt Sở Ca.
Vợ mình càng ngày càng không ngoan, rõ ràng trước khi bước chân ra khỏi cửa đã hứa không uống rượu rồi, coi như là chỉ số thấp thì cũng không thay đổi được sự thật thứ vớ vẩn kia là rượu, hiểu không!
Hiên Viên Ngạo Thiên càng nghĩ càng tức giận, nếu như mình không đi theo thì có thể xảy ra chuyện vợ mình uống say bị người lôi đi XXOO không? Lần này nhất định phải trọng chấn phu cương!
Nhưng mà…
Vẫn nên chờ vợ về nhà rồi nói.
Hội trưởng hiệp hội sủng thê – ngài Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn phu cương bất chấn như trước, chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm vợ thôi, ngồi một mình càng ảo tưởng càng tức giận, càng tức giận lại càng ảo tưởng.
Cũng không lâu lắm, khách trong quán bar dần dần đông hơn. Thân ảnh mà Mặc Kỳ Lân ngày chờ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa.
Vương Dục Vương mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, kết hợp với quần tối màu càng tôn dáng người thêm đẹp.
Sở Ca nghĩ nếu như có kỹ thuật hình ảnh thì ánh mắt Mặc Kỳ Lân nhìn người ta quả thực đều binh binh ra hai trái tim hồng rực rỡ rồi.
Mất mặt đến chết.
Nhưng mà cũng may Vương Dục Vương không phát hiện ra bọn họ.
Sở Ca tự thầm an ủi mình.
Cậu hoàn toàn không ngờ được, Vương Dục Vương từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống đã đại khái nhìn lướt qua quán bar một lượt, mà hai người họ ngay từ đầu đã bị người ta phát hiện rồi.
Vương Dục Vương lựa chọn một vị trí vừa khéo có thể khiến Mặc Kỳ Lân trực tiếp nhìn thẳng được. Ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình lại ngồi chỗ này cho người ta nhìn.
Lúc trước vẫn luôn cảm thấy mấy tháng nay hình như thiếu thiếu một thứ gì đó, vào giờ khắc này anh mới hiểu được, chính là thiếu một đường nhìn vẫn luôn đuổi theo thân ảnh mình.
Đã lâu không thấy vị thiếu gia gay nhà Mặc Kỳ rồi.
Vương Dục Vương cảm thấy mình có thể bị điên rồi. Anh dĩ nhiên lại nghĩ rằng có một người luôn dùng ánh mắt ngốc ngốc nhìn thẳng vào anh không rời, hình như cũng rất tốt.