Chương 33
Tôi không biết nghĩ sao trước thái độ thản nhiên của Dương. Dương nhìn màn hình điện thoại, nhận thấy đã đến giờ phải đi liền đứng dậy bước ra khỏi bàn trước tôi. Tôi không ngồi lâu hơn, hiểu cần phải theo Dương ra sân bay bây giờ không lại lỡ thời gian. Chuyến đi gói gọn trong vòng một ngày theo như kế hoạch Dương cho tôi biết. Đúng là con người của công việc. Tôi chỉ kịp chụp vài hình ảnh tại những nơi tôi qua, nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của cái Giang tôi cũng cảm thấy hơi áy náy.
Nhóm vệ sĩ của Dương đã biến mất từ lúc nào, họ hoàn toàn không xuất hiện như lúc chúng tôi đến đây. Tôi và Dương lên một chiếc taxi màu vàng đỗ ở ngay trước nhà hàng.
Ngồi trên taxi, tôi thẫn thờ quay mặt về cửa kính, lơ đãng nhìn dòng người lướt qua, lòng rối bời như tơ vò. Dương không phản đối chuyện đau lòng mà Thành cho tôi biết, cũng có nghĩa… sự thật là như vậy. Vậy thì… tôi còn hỏi Dương để làm gì, để càng khiến Dương nghĩ đến cô ta hay sao? Nếu quá khứ chỉ là quá khứ như lời Dương nói, tại sao anh ta lại hành động như vậy với Mai? Tôi thực sự không hiểu. Mà… dù tôi có hiểu thì cũng có ý nghĩa gì? Dương là kẻ có quyền. Nếu anh ta không muốn kết hôn với tôi, tôi mới là kẻ thất bại thực sự. Bởi trên hết, tôi nợ anh ta, tôi nợ ông Hòa, tôi nợ gia đình nhà họ, tôi cũng chiều được lòng ông tôi như Dương chiều lòng ông Hòa. Thế thì, kết hôn với Dương, tôi được nhiều hơn mất, có lý gì tôi cứ cố chấp đòi hỏi nhiều đến thế? Tôi đúng là kẻ đòi hỏi quá nhiều, khi trong tay tôi chẳng có gì, khi mẹ tôi đang ốm đau như vậy… Nếu không nhờ dòng máu nhà họ Phạm đang chảy trong người thì tôi hoàn toàn không bao giờ mơ chạm được đến Dương. Tôi nghĩ thông rồi. Tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này, chấp nhận lấy Dương, chấp nhận là người phụ nữ đứng đằng sau anh ta, chờ đợi anh ta. Đó chẳng phải cũng là hạnh phúc hay sao? Được ở gần Dương với tư cách là vợ, tôi còn muốn gì hơn nữa?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình thiệt thòi một tẹo, thế nên… tôi muốn “mặc cả” thêm một chút. Tôi nong nóng mặt quay sang người đàn ông khẽ nhắm mắt như chẳng màng đến sự đời.
– Anh Dương này… tôi có chuyện muốn nói.
Dương nghe tiếng tôi, hai tay đặt lên mi tâm như giữ sự tỉnh táo cần thiết rồi quay sang tôi. Tôi chẳng hiểu mình hạ quyết tâm thế nào, nhìn vẻ nghiêm túc của Dương cuối cùng lại chẳng thể nói nổi, cứ trân trân nhìn.
– À… thôi… không có gì đâu. Anh cứ ngủ tiếp đi… hehe…
Tôi cười cười, cảm giác mặt mũi như ở trong hỏa lò. Dương bất ngờ tiến sát lại làm tôi vô thức lùi đầu về phía sau, đến khi không thể lùi nữa, đành chịu thua Dương mà mím môi nhìn anh ta. Trái tim tôi lại đập loạn lên khiến tôi lúng túng như gà mắc tóc.
– Chịu rồi sao?
Đúng là cái đồ… đi giày da trong bụng người khác! Tôi nuốt ực một ngụm, gật đầu. Đôi mắt hạnh trước mắt tôi ánh lên tia sáng, khóe môi tinh xảo khẽ nhếch, vừa đẹp đến mê người lại vừa gây cảm giác khó nắm bắt làm tôi sợ hãi.
Nhận ra mình đang chăm chăm nhìn Dương, tôi lập tức quay mặt đi. Dương không ép tôi thêm nữa, anh ta trở lại vị trí của mình. Tôi khẽ e hèm trong cổ họng:
– Nhưng mà… tôi có một điều kiện… trước khi chúng ta kết hôn.
Tôi nghe có tiếng cười, giọng Dương cất lên:
– Cô nói đi!
– Mẹ tôi đang đối diện với ca phẫu thuật. Lúc nào lòng tôi cũng như có lửa đốt, quả thực… tôi không thể chịu nổi việc phải xa mẹ, phải ngóng chờ tin mẹ từ xa. Thế nên… dù tôi biết là khó nhưng… tôi mong được sang đó với mẹ, được chăm sóc cho mẹ trong lúc mẹ cần tôi nhất.
Tôi nói mà không dám nhìn Dương, hai tay đan chặt vào nhau như sự van xin trong vô thức. Tôi không đòi hỏi gì ở Dương ngoài điều này. Dù Dương có lấy tôi vì nghĩa vụ, dù lòng Dương có luôn tơ tưởng đến người cũ đi chăng nữa… chỉ cần Dương cho tôi điều này thôi… nhất định tôi sẽ toàn tâm toàn ý với anh ta, nhất định sẽ chiều lòng anh ta.
Những giây yên lặng trôi qua, lòng tôi hồi hộp vô cùng. Việc tôi sang Singapore, với Dương mà nói không có vấn đề gì lớn phải không? Anh ta đâu thiếu tiền, tôi cũng đâu có giá trị với Phượng Hoàng đến mức rời khỏi đó một thời gian cũng không được.
– Sức khỏe của ông tôi… tôi e là…
Thì ra là vậy, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Dương vội vã muốn kết hôn với tôi như vậy. Thế nhưng… tôi vẫn muốn thuyết phục Dương. Tôi quay sang Dương, hai tay níu lấy khuỷu tay Dương:
– Ngày mai mẹ tôi làm sinh thiết rồi… sinh thiết não đâu phải đơn giản… hay… chỉ cần mai thôi… sau đó… tùy theo tình hình sức khỏe của ông rồi tính tiếp. Vậy có được không anh Dương?
Dương im lặng, vài giây sau mới nói:
– Thôi được… nhưng tối nay chúng ta cùng đến báo tin cho ông vui.
Tôi sụt sịt khi cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của Dương, ngại ngùng bỏ tay khỏi áo anh ta nhưng vẫn thắc mắc:
– Không phải ông đang dưỡng bệnh ở nước ngoài sao?
– Ông về quê thôi.
– Quê?
– Lá rụng về cội… cô hiểu không?
Tôi gật nhẹ, hiểu ra chuyện khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi cũng đã lâu không gặp ông tôi, chẳng biết dạo này sức khỏe ông thế nào. Ông vẫn hay than đau lưng, thuốc tây thuốc tàu đủ loại cũng chẳng đỡ… Bất giác sống mũi tôi cay cay khi nghĩ đến hai người ông, cảm thấy bản thân mình thật bất hiếu. Lâu nay tôi chẳng nghĩ được như Dương. Tình yêu ư… đó chỉ là giấc mơ không có thật, chỉ có tình cảm gia đình mới là điều đáng để hi sinh mà thôi. Tôi ngậm ngùi tựa đầu vào ghế da, hai mắt nhắm hờ để mặc dòng nước mắt lăn dài trên má.
– Đừng lo. Đám cưới này… tôi tự nguyện.
Dương đang trấn an tôi. Anh ta áy náy có phải không? Dương không cần phải áy náy đâu. Tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa? Đòi hỏi một tình yêu hoàn mỹ ở một người đàn ông như Dương hay sao? Tôi bặm môi hít vào một hơi, gật nhẹ đầu thêm lần nữa. Không gian chìm vào tiếng nhạc dân ca Thái du dương, chẳng biết tôi cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào…
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy mẹ tôi tỉnh táo trở lại như ngày tôi còn bé, tôi vui mừng lao vào vòng tay mẹ, vừa cười vừa khóc kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra những năm qua như gặp lại mẹ sau bao nhiêu năm xa cách. Bất ngờ, con Huệ kéo mẹ ra khỏi tôi, nó còn gào vào mặt tôi, nó nói mẹ tôi đã chết trong ca phẫu thuật, tôi đang ôm mẹ nó chứ không phải mẹ tôi. Tôi cố sức nhìn lại, thấy trong tay con Huệ không phải mẹ tôi mà đúng là bà Diệu, toàn thân tôi lạnh toát đi. Tôi liền lao vào cả hai mẹ con nó, luôn miệng đòi trả mẹ lại cho tôi. Tôi cứ thế khóc như điên như dại, cứ như thể mẹ tôi đã không còn trên cuộc đời này nữa. Gào khóc trong giá lạnh khiến tôi tỉnh giấc, nhận ra cơ thể mình đang được một cơ thể đàn ông to lớn ấm áp bao bọc, người mà tôi sẽ được gọi là chồng, bất giác hơi ấm từ đâu lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tâm trí tôi bỗng chốc bình an, cả cơ thể cũng nhẹ nhõm đến ngỡ ngàng. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi nhưng trong lòng tôi, bão giông dường như tạm lùi xa.
Nhóm vệ sĩ của Dương đã biến mất từ lúc nào, họ hoàn toàn không xuất hiện như lúc chúng tôi đến đây. Tôi và Dương lên một chiếc taxi màu vàng đỗ ở ngay trước nhà hàng.
Ngồi trên taxi, tôi thẫn thờ quay mặt về cửa kính, lơ đãng nhìn dòng người lướt qua, lòng rối bời như tơ vò. Dương không phản đối chuyện đau lòng mà Thành cho tôi biết, cũng có nghĩa… sự thật là như vậy. Vậy thì… tôi còn hỏi Dương để làm gì, để càng khiến Dương nghĩ đến cô ta hay sao? Nếu quá khứ chỉ là quá khứ như lời Dương nói, tại sao anh ta lại hành động như vậy với Mai? Tôi thực sự không hiểu. Mà… dù tôi có hiểu thì cũng có ý nghĩa gì? Dương là kẻ có quyền. Nếu anh ta không muốn kết hôn với tôi, tôi mới là kẻ thất bại thực sự. Bởi trên hết, tôi nợ anh ta, tôi nợ ông Hòa, tôi nợ gia đình nhà họ, tôi cũng chiều được lòng ông tôi như Dương chiều lòng ông Hòa. Thế thì, kết hôn với Dương, tôi được nhiều hơn mất, có lý gì tôi cứ cố chấp đòi hỏi nhiều đến thế? Tôi đúng là kẻ đòi hỏi quá nhiều, khi trong tay tôi chẳng có gì, khi mẹ tôi đang ốm đau như vậy… Nếu không nhờ dòng máu nhà họ Phạm đang chảy trong người thì tôi hoàn toàn không bao giờ mơ chạm được đến Dương. Tôi nghĩ thông rồi. Tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này, chấp nhận lấy Dương, chấp nhận là người phụ nữ đứng đằng sau anh ta, chờ đợi anh ta. Đó chẳng phải cũng là hạnh phúc hay sao? Được ở gần Dương với tư cách là vợ, tôi còn muốn gì hơn nữa?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình thiệt thòi một tẹo, thế nên… tôi muốn “mặc cả” thêm một chút. Tôi nong nóng mặt quay sang người đàn ông khẽ nhắm mắt như chẳng màng đến sự đời.
– Anh Dương này… tôi có chuyện muốn nói.
Dương nghe tiếng tôi, hai tay đặt lên mi tâm như giữ sự tỉnh táo cần thiết rồi quay sang tôi. Tôi chẳng hiểu mình hạ quyết tâm thế nào, nhìn vẻ nghiêm túc của Dương cuối cùng lại chẳng thể nói nổi, cứ trân trân nhìn.
– À… thôi… không có gì đâu. Anh cứ ngủ tiếp đi… hehe…
Tôi cười cười, cảm giác mặt mũi như ở trong hỏa lò. Dương bất ngờ tiến sát lại làm tôi vô thức lùi đầu về phía sau, đến khi không thể lùi nữa, đành chịu thua Dương mà mím môi nhìn anh ta. Trái tim tôi lại đập loạn lên khiến tôi lúng túng như gà mắc tóc.
– Chịu rồi sao?
Đúng là cái đồ… đi giày da trong bụng người khác! Tôi nuốt ực một ngụm, gật đầu. Đôi mắt hạnh trước mắt tôi ánh lên tia sáng, khóe môi tinh xảo khẽ nhếch, vừa đẹp đến mê người lại vừa gây cảm giác khó nắm bắt làm tôi sợ hãi.
Nhận ra mình đang chăm chăm nhìn Dương, tôi lập tức quay mặt đi. Dương không ép tôi thêm nữa, anh ta trở lại vị trí của mình. Tôi khẽ e hèm trong cổ họng:
– Nhưng mà… tôi có một điều kiện… trước khi chúng ta kết hôn.
Tôi nghe có tiếng cười, giọng Dương cất lên:
– Cô nói đi!
– Mẹ tôi đang đối diện với ca phẫu thuật. Lúc nào lòng tôi cũng như có lửa đốt, quả thực… tôi không thể chịu nổi việc phải xa mẹ, phải ngóng chờ tin mẹ từ xa. Thế nên… dù tôi biết là khó nhưng… tôi mong được sang đó với mẹ, được chăm sóc cho mẹ trong lúc mẹ cần tôi nhất.
Tôi nói mà không dám nhìn Dương, hai tay đan chặt vào nhau như sự van xin trong vô thức. Tôi không đòi hỏi gì ở Dương ngoài điều này. Dù Dương có lấy tôi vì nghĩa vụ, dù lòng Dương có luôn tơ tưởng đến người cũ đi chăng nữa… chỉ cần Dương cho tôi điều này thôi… nhất định tôi sẽ toàn tâm toàn ý với anh ta, nhất định sẽ chiều lòng anh ta.
Những giây yên lặng trôi qua, lòng tôi hồi hộp vô cùng. Việc tôi sang Singapore, với Dương mà nói không có vấn đề gì lớn phải không? Anh ta đâu thiếu tiền, tôi cũng đâu có giá trị với Phượng Hoàng đến mức rời khỏi đó một thời gian cũng không được.
– Sức khỏe của ông tôi… tôi e là…
Thì ra là vậy, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Dương vội vã muốn kết hôn với tôi như vậy. Thế nhưng… tôi vẫn muốn thuyết phục Dương. Tôi quay sang Dương, hai tay níu lấy khuỷu tay Dương:
– Ngày mai mẹ tôi làm sinh thiết rồi… sinh thiết não đâu phải đơn giản… hay… chỉ cần mai thôi… sau đó… tùy theo tình hình sức khỏe của ông rồi tính tiếp. Vậy có được không anh Dương?
Dương im lặng, vài giây sau mới nói:
– Thôi được… nhưng tối nay chúng ta cùng đến báo tin cho ông vui.
Tôi sụt sịt khi cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của Dương, ngại ngùng bỏ tay khỏi áo anh ta nhưng vẫn thắc mắc:
– Không phải ông đang dưỡng bệnh ở nước ngoài sao?
– Ông về quê thôi.
– Quê?
– Lá rụng về cội… cô hiểu không?
Tôi gật nhẹ, hiểu ra chuyện khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi cũng đã lâu không gặp ông tôi, chẳng biết dạo này sức khỏe ông thế nào. Ông vẫn hay than đau lưng, thuốc tây thuốc tàu đủ loại cũng chẳng đỡ… Bất giác sống mũi tôi cay cay khi nghĩ đến hai người ông, cảm thấy bản thân mình thật bất hiếu. Lâu nay tôi chẳng nghĩ được như Dương. Tình yêu ư… đó chỉ là giấc mơ không có thật, chỉ có tình cảm gia đình mới là điều đáng để hi sinh mà thôi. Tôi ngậm ngùi tựa đầu vào ghế da, hai mắt nhắm hờ để mặc dòng nước mắt lăn dài trên má.
– Đừng lo. Đám cưới này… tôi tự nguyện.
Dương đang trấn an tôi. Anh ta áy náy có phải không? Dương không cần phải áy náy đâu. Tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa? Đòi hỏi một tình yêu hoàn mỹ ở một người đàn ông như Dương hay sao? Tôi bặm môi hít vào một hơi, gật nhẹ đầu thêm lần nữa. Không gian chìm vào tiếng nhạc dân ca Thái du dương, chẳng biết tôi cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào…
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy mẹ tôi tỉnh táo trở lại như ngày tôi còn bé, tôi vui mừng lao vào vòng tay mẹ, vừa cười vừa khóc kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra những năm qua như gặp lại mẹ sau bao nhiêu năm xa cách. Bất ngờ, con Huệ kéo mẹ ra khỏi tôi, nó còn gào vào mặt tôi, nó nói mẹ tôi đã chết trong ca phẫu thuật, tôi đang ôm mẹ nó chứ không phải mẹ tôi. Tôi cố sức nhìn lại, thấy trong tay con Huệ không phải mẹ tôi mà đúng là bà Diệu, toàn thân tôi lạnh toát đi. Tôi liền lao vào cả hai mẹ con nó, luôn miệng đòi trả mẹ lại cho tôi. Tôi cứ thế khóc như điên như dại, cứ như thể mẹ tôi đã không còn trên cuộc đời này nữa. Gào khóc trong giá lạnh khiến tôi tỉnh giấc, nhận ra cơ thể mình đang được một cơ thể đàn ông to lớn ấm áp bao bọc, người mà tôi sẽ được gọi là chồng, bất giác hơi ấm từ đâu lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tâm trí tôi bỗng chốc bình an, cả cơ thể cũng nhẹ nhõm đến ngỡ ngàng. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi nhưng trong lòng tôi, bão giông dường như tạm lùi xa.