Chương 53: Phong Lưu
Edit: Astute Nguyễn
Ước Tố không khỏi liếc nhìn thiếu niên xinh đẹp kia lâu hơn một chút, khuôn mặt hắn cực kỳ yêu dị, đôi mắt màu lưu ly thanh trẻo mỹ lệ, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, hắn hơi ngẩng đầu về phía Ước Tố, trong mắt tựa hồ có ánh sáng lung linh xoay chuyển.
Tiết trời hiện tại ấm áp, trang phục trên người thiếu niên cũng cực kỳ tùy tiện, áo choàng lụa đen mặc lỏng lẻo, khoảnh khắc hắn cúi người để lộ xương quai xanh tinh xảo, Ước Tố im lặng rời mắt, biểu cảm lạnh nhạt.
Mã thái thái có chút xấu hổ, cười cười hòa giải: "Trẻ con không hiểu chuyện, Thiếu phu nhân không cần chấp nhặt bọn chúng."
Thiếu niên ấy mang vẻ tà khí nhếch môi, áo choàng tơ đen thêu hạc bên ngoài càng thêm hài hòa với khuôn mặt, Ước Tố nhìn hắn một cái, đột nhiên cất tiếng: "Ngươi tên là gì?"
"Chiếu Thanh." Thiếu niên nhanh chóng đáp lại rồi đột ngột vươn tay kéo tay Ước Tố, "Thiếu phu nhân thì sao, tên người là gì?"
Động tác của hắn khiến Mã thái thái sợ ngây người, Mã thái thái vội vàng bước qua mở tay thiếu niên, lạnh lùng nói: "Em làm cái gì vậy, không biết thân phận Thiếu phu nhân thế nào ư, sao dám làm như vậy!"
Chiếu Thanh ấm ức mếu máo, bộ dáng giống như tiểu hồ ly bị thương: "Thiếu phu nhân đến đây còn không phải để mua vui sao, Mã thái thái có thể, thì Thiếu phu nhân vì sao không thể, dù sao cũng chẳng có ai biết."
"To gan!" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Mã thái thái giáng một bạt tai vào mặt Chiếu Thanh, khuôn mặt xinh đẹp đáng thương ấy lập tức hiện lên vết tay đỏ rõ ràng, Ước Tố đành kéo Mã thái thái.
"Không sao."
Mã thái thái hơi quẫn bách: "Để Thiếu phu nhân chê cười rồi."
Ngay sau đó cô ta liền chuyển hướng sang thiếu niên tên Hi Minh: "Sao lại đưa người lộn xộn thế này đến trước mặt tôi, không có quy củ gì!".
||||| Truyện đề cử: |||||
Hi Minh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước mặt Ước Tố: "Thiếu phu nhân bớt giận, Thiếu Thanh là em trai em, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, Phu nhân tạm tha cho nó lần này đi."
Ước Tố chuyển sang Chiếu Thanh, thấy trên mặt Chiếu Thanh hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng, hắn chớp mắt, đơn thuần vô tội nhìn Ước Tố, Ước Tố thầm thở dài một hơi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vừa mới mười tám ạ."
Giọng Chiếu Thanh cực kỳ dễ nghe, như dòng suối trong trẻo vui vẻ chảy quanh núi đồi.
"Thiếu phu nhân giận em ư?"
"Không," Ước Tố lại dời mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Có điều sau này đừng tùy tiện như vậy nữa."
Mã thái thái thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta hào phóng ôm Hi Minh đến gần giới thiệu: "Thiếu phu nhân, thật không dám giấu giếm, đứa nhỏ này năm nay hai mươi, là tình nhân của tôi. Người biết chuyện này không nhiều lắm. Hi Minh là gánh hát, người yên tâm, không phải loại người không sạch sẽ, tôi chỉ cảm thấy không phục, vì sao lão già ở nhà có thể nuôi nhiều phụ nữ mà tôi thì không, tôi cứ muốn đối xử tốt với Hi Minh, ai mà quản được."
Ước Tố biết mấy thái thái nhà giàu ở Đàm Châu này rất thích xem kịch, tư thông với tiểu sinh của gánh hát không phải là hiếm, Mã thái thái thấy Ước Tố im lặng, đột nhiên thần bí kéo Ước Tố một phen, rồi nhìn về phía Chiếu Thanh: "Thiếu phu nhân, đứa nhỏ này quả thật không tồi, nhìn qua đã biết là thích người, Thiếu soái nhà người hết tình nhân này đến tình nhân nọ, người không ngại thì cũng nuôi một..."
Ước Tố lập tức đỏ mặt, đẩy Mã thái thái ra: "Mã thái thái nói bậy cái gì đó."
Mã thái thái thấy không thú vị, thoải mái ôm lấy Hi Minh: "Người vẫn còn quá tuổi trẻ, chờ qua mấy năm nữa, người sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."
Chiếu Thanh đỏ bừng mặt, hắn chớp đôi mắt to nhìn về phía Ước Tố, trong mắt tựa như mang theo ý cười: "Mã thái thái không cần nói bậy, chị ấy không phải người như vậy, hơn nữa... Chị ấy cũng chẳng thích em."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Ước Tố không khỏi liếc nhìn thiếu niên xinh đẹp kia lâu hơn một chút, khuôn mặt hắn cực kỳ yêu dị, đôi mắt màu lưu ly thanh trẻo mỹ lệ, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, hắn hơi ngẩng đầu về phía Ước Tố, trong mắt tựa hồ có ánh sáng lung linh xoay chuyển.
Tiết trời hiện tại ấm áp, trang phục trên người thiếu niên cũng cực kỳ tùy tiện, áo choàng lụa đen mặc lỏng lẻo, khoảnh khắc hắn cúi người để lộ xương quai xanh tinh xảo, Ước Tố im lặng rời mắt, biểu cảm lạnh nhạt.
Mã thái thái có chút xấu hổ, cười cười hòa giải: "Trẻ con không hiểu chuyện, Thiếu phu nhân không cần chấp nhặt bọn chúng."
Thiếu niên ấy mang vẻ tà khí nhếch môi, áo choàng tơ đen thêu hạc bên ngoài càng thêm hài hòa với khuôn mặt, Ước Tố nhìn hắn một cái, đột nhiên cất tiếng: "Ngươi tên là gì?"
"Chiếu Thanh." Thiếu niên nhanh chóng đáp lại rồi đột ngột vươn tay kéo tay Ước Tố, "Thiếu phu nhân thì sao, tên người là gì?"
Động tác của hắn khiến Mã thái thái sợ ngây người, Mã thái thái vội vàng bước qua mở tay thiếu niên, lạnh lùng nói: "Em làm cái gì vậy, không biết thân phận Thiếu phu nhân thế nào ư, sao dám làm như vậy!"
Chiếu Thanh ấm ức mếu máo, bộ dáng giống như tiểu hồ ly bị thương: "Thiếu phu nhân đến đây còn không phải để mua vui sao, Mã thái thái có thể, thì Thiếu phu nhân vì sao không thể, dù sao cũng chẳng có ai biết."
"To gan!" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Mã thái thái giáng một bạt tai vào mặt Chiếu Thanh, khuôn mặt xinh đẹp đáng thương ấy lập tức hiện lên vết tay đỏ rõ ràng, Ước Tố đành kéo Mã thái thái.
"Không sao."
Mã thái thái hơi quẫn bách: "Để Thiếu phu nhân chê cười rồi."
Ngay sau đó cô ta liền chuyển hướng sang thiếu niên tên Hi Minh: "Sao lại đưa người lộn xộn thế này đến trước mặt tôi, không có quy củ gì!".
||||| Truyện đề cử: |||||
Hi Minh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước mặt Ước Tố: "Thiếu phu nhân bớt giận, Thiếu Thanh là em trai em, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, Phu nhân tạm tha cho nó lần này đi."
Ước Tố chuyển sang Chiếu Thanh, thấy trên mặt Chiếu Thanh hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng, hắn chớp mắt, đơn thuần vô tội nhìn Ước Tố, Ước Tố thầm thở dài một hơi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vừa mới mười tám ạ."
Giọng Chiếu Thanh cực kỳ dễ nghe, như dòng suối trong trẻo vui vẻ chảy quanh núi đồi.
"Thiếu phu nhân giận em ư?"
"Không," Ước Tố lại dời mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Có điều sau này đừng tùy tiện như vậy nữa."
Mã thái thái thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta hào phóng ôm Hi Minh đến gần giới thiệu: "Thiếu phu nhân, thật không dám giấu giếm, đứa nhỏ này năm nay hai mươi, là tình nhân của tôi. Người biết chuyện này không nhiều lắm. Hi Minh là gánh hát, người yên tâm, không phải loại người không sạch sẽ, tôi chỉ cảm thấy không phục, vì sao lão già ở nhà có thể nuôi nhiều phụ nữ mà tôi thì không, tôi cứ muốn đối xử tốt với Hi Minh, ai mà quản được."
Ước Tố biết mấy thái thái nhà giàu ở Đàm Châu này rất thích xem kịch, tư thông với tiểu sinh của gánh hát không phải là hiếm, Mã thái thái thấy Ước Tố im lặng, đột nhiên thần bí kéo Ước Tố một phen, rồi nhìn về phía Chiếu Thanh: "Thiếu phu nhân, đứa nhỏ này quả thật không tồi, nhìn qua đã biết là thích người, Thiếu soái nhà người hết tình nhân này đến tình nhân nọ, người không ngại thì cũng nuôi một..."
Ước Tố lập tức đỏ mặt, đẩy Mã thái thái ra: "Mã thái thái nói bậy cái gì đó."
Mã thái thái thấy không thú vị, thoải mái ôm lấy Hi Minh: "Người vẫn còn quá tuổi trẻ, chờ qua mấy năm nữa, người sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."
Chiếu Thanh đỏ bừng mặt, hắn chớp đôi mắt to nhìn về phía Ước Tố, trong mắt tựa như mang theo ý cười: "Mã thái thái không cần nói bậy, chị ấy không phải người như vậy, hơn nữa... Chị ấy cũng chẳng thích em."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới