Chương 4: Oan gia ngõ hẹp
Trần Phong Linh cũng cắm đầu chạy theo nhỏ bạn nhưng chạy một hồi chả thấy bạn đâu, một lúc sau mới nhận ra được mình chạy khá xa khu bar đó rồi, đã vậy còn bị ngược đường.
Xui nguyên một ngày, xui không sao tả hết, sắp qua ngày mới rồi vẫn còn xui.
Đi một lát nhìn qua nhìn lại thấy hơi vắng, cô cũng hơi rén, chân cố ý bước dài và nhanh hơn để có thể nhanh chóng rời khỏi đó.
Đang đi đến chỗ giao nhau với một con hẻm..
"Á!"
Phong Linh hét lên theo phản xạ cùng với thứ ngôn ngữ gì mà chính cô cũng không biết, vừa hét vừa nhảy ra đằng sau mấy bước, mặt mày tái me tái mét nhìn lại cái thứ vừa chạm vào mình.
Có một bàn tay nhớp nháp đưa ra cầm lấy cổ chân cô lúc đang bước đến, bàn tay thò ra từ con hẻm đó.
Sau khi định thần lại, hơi thở đã trở lại bình thường, nhịp tim cũng đập lại ổn định, Phong Linh đứng xa xa nheo mắt nhìn về phía ấy, còn run run lôi điện thoại ra mở đèn pin lên.
Dưới cổ chân của cô, nơi bị chạm tới khi nãy có dính vết máu, và phía con hẻm ấy có một người đàn ông nằm ở đó không rõ bị thương hay đã chết, cả người lẫn gương mặt cũng toàn là máu. Phong Linh nhanh chóng nhìn xung quanh, không có một ai khác, lướt qua màn hình điện thoại..
Hơn mười hai giờ rồi.
Tay lò mò muốn bấm điện thoại gọi cảnh sát báo án, nhưng do sợ hãi mà tay run run bấm mãi không xong, đột nhiên người bên đó động đậy, cánh tay đưa ra như đang kêu cứu.
Với một cô gái mới lớn như Phong Linh, đêm hôm khuya khoắt ở nơi vắng người mà gặp chuyện như này, tất nhiên cô rất sợ hãi. Cô đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy vì dù sao cũng không liên quan gì đến mình, nhưng lương tâm lại không cho phép điều đó.
Anh ta còn sống, và anh ta có thể sẽ chết nếu không được cứu chữa kịp thời.
Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, cô bắt đầu mon men lại gần. Tuy không nhìn rõ được gương mặt, nhưng nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán được người này còn khá trẻ.
"Anh gì ơi! Anh.. sao rồi?"
"..."
Im lặng.
"Anh cảm thấy đau ở đâu?"
Mới thấy động đậy đó, sao lại im re rồi?
Hay là chết rồi?
Phong Linh chầm chậm đưa ngón tay lên mũi người thanh niên. Khi ngón tay cách gượng mặt ấy chừng vài cm thì cổ tay của cô bị hắn ta chụp lấy.
Cô sợ cứng người, mở to mắt ra nhìn mà không thể thốt lên được lời nào. Người đó đang cố nhìn xem cô là ai, nhưng do một bên mắt đang sưng lên vì bị thương, máu lại chảy từ trán xuống nên tầm nhìn bị hạn chế..
"Tôi.. tôi.. chỉ muốn xem anh còn thở hay không. Tôi không làm hại anh đâu. Anh thả tay ra, để tôi gọi cấp cứu.." Phong Linh lắp bắp.
Đỗ Đăng Khoa đã nhận ra đối phương là con nhỏ "chuông gió" trèo tường lúc sáng, không ngờ có thể gặp lại trong hoàn cảnh này. Nhưng hình như đối phương không nhận ra hắn, cũng đúng thôi, mặt mũi hiện tại có ra hình người đâu mà kêu người ta nhận ra được.
Hắn bị một nhóm bên trường khác đánh lén. Một mình không thể chọi lại cả chục thằng, bị nó đánh cho nhừ tử, nếu nằm như vậy tới sáng thì có thể sẽ chết thật, không nghĩ là con bé này lại có thể xuất hiện ở nơi này, vào giờ này, xem ra thì số hắn chưa tận được.
Đăng Khoa thả tay ra, nằm thở mệt nhọc nhìn Phong Linh gọi điện cho xe cấp cứu, thuật lại tình hình. Xong xuôi, cô tắt máy quay lại nhìn cơ thể to đùng đang nằm đó, mím môi tiến lại gần hơn, cố gắng hỏi chuyện vì nhân viên y tế có dặn đừng để nạn nhân hôn mê.
"Anh gì ơi! Anh nói chuyện được không?"
"..."
"Họ nói đừng để anh ngủ, nên anh cố gắng tỉnh cho đến khi họ đến nhé!"
Đăng Khoa không trả lời, chỉ lấy sức muốn ngồi dậy. Phong Linh đang đứng cách đó mấy bước, cũng ngập ngừng một chút, sau cùng vẫn là đi đến giúp.
"Không sợ tôi là người xấu à?" Hắn nói bằng cái giọng ồm ồm, vì đau, vì mệt.
"Anh bây giờ ngồi dậy còn khó khăn thì làm gì được tôi?" Phong Linh nói thật lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh, vẫn là cố ý ngồi cách ra một chút. Miệng thì bảo thế, nhưng nói không sợ chút nào là nói dối.
Đăng Khoa cười khẩy, nhưng vì đau mà nụ cười đẹp trai thường ngày trở nên méo mó khó coi. Hắn thở dài.
Một lúc sau.
"Cảm ơn." Hắn mở miệng.
"Anh có muốn gọi cho người nhà không? Tôi gọi giúp anh." Dù sao thì cô cũng giúp tới đây thôi, vẫn gọi cho người nhà anh ta vẫn hơn.
"Về đi! Tôi.. tự chờ xe cứu thương được.."
"Thôi thì làm người tốt cho trót, bỏ anh một mình lỡ có chuyện gì thì sao?"
"0352xxxxxx. Gọi.. giúp tôi.. số này.."
Phong Linh nhanh chóng bấm số, không nhận ra giọng nói mệt nhọc, đứt quãng của người nọ.
"Alo! Ai mà gọi giờ này vậy?" Đầu bên kia có người bắt máy, là một giọng nam.
"À xin lỗi, có người nhờ tôi.." Cô quay sang hắn, tính hỏi hắn tên gì, nhưng người đã bất tỉnh nhân sự rồi.
"Anh gì ơi! Anh gì ơi!"
* * *
"Phong Linh chưa về à?" Diệp Chi giật mình, mở to mắt hỏi Hải Quỳnh khi cô nàng ra mở cửa cho mình.
"Hai cậu đi chung mà sao hỏi mình?"
"Chết rồi!"
Diệp Chi vội vàng lôi điện thoại ra gọi gấp cho nhỏ bạn. Không biết có chuyện gì mà bây giờ còn chưa về.
"Thuê bao quý khách.."
Gọi lại lần nữa vẫn là cái âm thanh ấy.
Diệp Chi một tay cầm điện thoại, một tay đưa ngón cái lên cắn theo thói quen mỗi khi lo lắng hay cần suy nghĩ, Hải Quỳnh nhìn qua là biết có chuyện.
"Cậu nói rõ xem nào!"
An Vũ cũng thức dậy từ lâu, nãy giờ vẫn ngồi trên giường, bây giờ mới lên tiếng:
"Phong Linh làm sao?"
Diệp Chi méo mặt kể lại mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay, kể cả chuyện cô bị sàm sỡ, đến việc cô được một người tên Andrew cứu, còn Phong Linh thì chạy hướng khác, lúc nãy còn gọi được cho nhau, bây giờ thì "thuê bao" rồi.
"An à! Hơn một giờ sáng rồi, cậu có thể.." Họ Diệp tóm lấy tay An Vũ, nhưng chưa nói hết câu đã nhận lại một cú lườm sắc còn hơn dao cau.
"Đã bảo hai cậu đừng có lui tới đó nữa, nơi đó không giành cho mấy đứa nhóc như các cậu."
"Cậu đừng nhìn mình như vậy được không? Sợ chết đi được." Diệp Chi thả tay bạn ra, bĩu môi nói.
An Vũ là người có giác quan thứ sáu cực nhạy, nhưng cô không thích nhắc đến nó một cách vô tội vạ. Không như những cô bạn của mình, mấy cô nhóc đó xem cô như thầy bói, nhà tiên tri, thầy phù thuỷ, nhất là con nhóc tên Diệp Ngọc Kim Chi, có chuyện gì cũng đều réo cô.
An Vũ thở dài:
"Mình không phải thầy bói, đợi thêm một lát xem sao." Trả lời xong thì đứng dậy đi về giường của mình, bỏ lại hai cô gái nhìn nhau tiu nghỉu.
Gần ba giờ sáng.
Một chiếc mô tô dừng ở cổng sau ký túc xá, Trần Phong Linh leo xuống, cởi nón bảo hiểm ra. Lục Huy cầm lại chiếc nón, nhìn cô:
"Cảm ơn cậu đã cứu thằng Khoa. Không có cậu có thể nó chết rồi."
Sự sống và cái chết mà nói ra miệng đơn giản như thế, Phong Linh nghe xong thì hơi mất tự nhiên, cũng đúng thôi, dù gì thì những người này cô cũng không hề muốn dây vào.
"Không có gì, tôi cũng không biết là cậu ta, trùng hợp thôi."
"Mà giờ này có vào được không?" Lục Huy nhìn về phía cổng đang đóng im lìm.
"Có một lối nhỏ có thể chui vào. Cậu quay lại bệnh viện đi!"
"Theo lý thì tôi nên chờ cậu an toàn đi vào rồi mới về, thằng Khoa nó mà biết nó sẽ trách tôi đấy!"
Phong Linh há miệng muốn nói thêm nhưng đóng lại ngay lập tức. Nói sao được mà nói, khi cái "lối nhỏ" mà cô nhắc tới đó chỉ là một cái lỗ vừa nhỏ vừa hẹp được tạo ra bởi những đối tượng thường xuyên đi chơi về trễ sau khi cửa ký túc xá đóng lại. Các cô hay gọi thân thương là "chui lỗ chó", giờ có đánh chết cô cũng không chui trước mặt cậu ta.
Thấy đối phương muốn nói lại thôi, Lục Huy lại tưởng rằng cô không vào được:
"Cậu không thể vào đúng không? Bây giờ là ba giờ sáng đấy, đừng nói cậu ở ngoài này chờ trời sáng nhé?"
"Không có! Cậu về đi! Tôi có cách để vào, không thể tiết lộ cho người ngoài được." Cô hất mặt nói chắc nịch sau khi nghĩ ra được cái lý do coi bộ cũng hợp lý.
Lục Huy bật cười:
"Học cùng trường bao lâu rồi, sao giờ mới biết cậu nhỉ?"
"Tôi cũng không hề muốn biết các cậu đâu. Lần sau gặp cứ xem như người xa lạ nhé! Mời đi! Không tiễn!" Cô hất hàm ý đuổi cậu ta.
Lục Huy cũng không nhiều lời nữa, vẫn nguyên ý cười trên mặt, đội nón bảo hiểm và phóng đi cái vèo, chỉ chừa lại một làn khói.
Phong Linh chờ cậu ta đi khuất mới mon men tới chỗ "cái lỗ chó", vạch lá cây ra, sau đó chui vào.
Vừa thò đầu vào cô đã muốn hét lên vì cái mặt trắng phếu hiện ra như Valak.
"Diệp Ngọc Kim Chi! Cậu muốn dọa chết mình à? Con nhỏ này!" Cô chửi bằng cái giọng thì thào vì sợ động đến ban quản lý ký túc xá.
Diệp Chi kia vì nôn nóng chờ bạn về nên đã ra ngồi ngay cái lỗ đó để chờ, ấy vậy mà còn ráng đắp thêm cái mặt nạ dưỡng da, trong bóng tối hiện lên không khác gì ma sơ.
"Linh à!" Họ Diệp với cái giọng đặc trưng nhào tới ôm bạn cứ như xa cách lâu ngày gặp lại không bằng.
Phong Linh cười bất lực.
Sau đó lại nghe tiếng đập muỗi "bép bép" bên cạnh mới biết không chỉ mỗi nhỏ Chi, cả Hải Quỳnh và An Vũ cũng đang chờ mình trở về. Mặt dù nhìn nhỏ An đứng trong bóng tối trông còn sợ hơn cái mặt "ma" của Diệp Chi, nhưng hôm nay Phong Linh thấy mọi người thật sự đáng yêu, rất đáng yêu.
Tự nhiên cảm động ghê ta ơi!
Xui nguyên một ngày, xui không sao tả hết, sắp qua ngày mới rồi vẫn còn xui.
Đi một lát nhìn qua nhìn lại thấy hơi vắng, cô cũng hơi rén, chân cố ý bước dài và nhanh hơn để có thể nhanh chóng rời khỏi đó.
Đang đi đến chỗ giao nhau với một con hẻm..
"Á!"
Phong Linh hét lên theo phản xạ cùng với thứ ngôn ngữ gì mà chính cô cũng không biết, vừa hét vừa nhảy ra đằng sau mấy bước, mặt mày tái me tái mét nhìn lại cái thứ vừa chạm vào mình.
Có một bàn tay nhớp nháp đưa ra cầm lấy cổ chân cô lúc đang bước đến, bàn tay thò ra từ con hẻm đó.
Sau khi định thần lại, hơi thở đã trở lại bình thường, nhịp tim cũng đập lại ổn định, Phong Linh đứng xa xa nheo mắt nhìn về phía ấy, còn run run lôi điện thoại ra mở đèn pin lên.
Dưới cổ chân của cô, nơi bị chạm tới khi nãy có dính vết máu, và phía con hẻm ấy có một người đàn ông nằm ở đó không rõ bị thương hay đã chết, cả người lẫn gương mặt cũng toàn là máu. Phong Linh nhanh chóng nhìn xung quanh, không có một ai khác, lướt qua màn hình điện thoại..
Hơn mười hai giờ rồi.
Tay lò mò muốn bấm điện thoại gọi cảnh sát báo án, nhưng do sợ hãi mà tay run run bấm mãi không xong, đột nhiên người bên đó động đậy, cánh tay đưa ra như đang kêu cứu.
Với một cô gái mới lớn như Phong Linh, đêm hôm khuya khoắt ở nơi vắng người mà gặp chuyện như này, tất nhiên cô rất sợ hãi. Cô đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy vì dù sao cũng không liên quan gì đến mình, nhưng lương tâm lại không cho phép điều đó.
Anh ta còn sống, và anh ta có thể sẽ chết nếu không được cứu chữa kịp thời.
Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, cô bắt đầu mon men lại gần. Tuy không nhìn rõ được gương mặt, nhưng nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán được người này còn khá trẻ.
"Anh gì ơi! Anh.. sao rồi?"
"..."
Im lặng.
"Anh cảm thấy đau ở đâu?"
Mới thấy động đậy đó, sao lại im re rồi?
Hay là chết rồi?
Phong Linh chầm chậm đưa ngón tay lên mũi người thanh niên. Khi ngón tay cách gượng mặt ấy chừng vài cm thì cổ tay của cô bị hắn ta chụp lấy.
Cô sợ cứng người, mở to mắt ra nhìn mà không thể thốt lên được lời nào. Người đó đang cố nhìn xem cô là ai, nhưng do một bên mắt đang sưng lên vì bị thương, máu lại chảy từ trán xuống nên tầm nhìn bị hạn chế..
"Tôi.. tôi.. chỉ muốn xem anh còn thở hay không. Tôi không làm hại anh đâu. Anh thả tay ra, để tôi gọi cấp cứu.." Phong Linh lắp bắp.
Đỗ Đăng Khoa đã nhận ra đối phương là con nhỏ "chuông gió" trèo tường lúc sáng, không ngờ có thể gặp lại trong hoàn cảnh này. Nhưng hình như đối phương không nhận ra hắn, cũng đúng thôi, mặt mũi hiện tại có ra hình người đâu mà kêu người ta nhận ra được.
Hắn bị một nhóm bên trường khác đánh lén. Một mình không thể chọi lại cả chục thằng, bị nó đánh cho nhừ tử, nếu nằm như vậy tới sáng thì có thể sẽ chết thật, không nghĩ là con bé này lại có thể xuất hiện ở nơi này, vào giờ này, xem ra thì số hắn chưa tận được.
Đăng Khoa thả tay ra, nằm thở mệt nhọc nhìn Phong Linh gọi điện cho xe cấp cứu, thuật lại tình hình. Xong xuôi, cô tắt máy quay lại nhìn cơ thể to đùng đang nằm đó, mím môi tiến lại gần hơn, cố gắng hỏi chuyện vì nhân viên y tế có dặn đừng để nạn nhân hôn mê.
"Anh gì ơi! Anh nói chuyện được không?"
"..."
"Họ nói đừng để anh ngủ, nên anh cố gắng tỉnh cho đến khi họ đến nhé!"
Đăng Khoa không trả lời, chỉ lấy sức muốn ngồi dậy. Phong Linh đang đứng cách đó mấy bước, cũng ngập ngừng một chút, sau cùng vẫn là đi đến giúp.
"Không sợ tôi là người xấu à?" Hắn nói bằng cái giọng ồm ồm, vì đau, vì mệt.
"Anh bây giờ ngồi dậy còn khó khăn thì làm gì được tôi?" Phong Linh nói thật lòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh, vẫn là cố ý ngồi cách ra một chút. Miệng thì bảo thế, nhưng nói không sợ chút nào là nói dối.
Đăng Khoa cười khẩy, nhưng vì đau mà nụ cười đẹp trai thường ngày trở nên méo mó khó coi. Hắn thở dài.
Một lúc sau.
"Cảm ơn." Hắn mở miệng.
"Anh có muốn gọi cho người nhà không? Tôi gọi giúp anh." Dù sao thì cô cũng giúp tới đây thôi, vẫn gọi cho người nhà anh ta vẫn hơn.
"Về đi! Tôi.. tự chờ xe cứu thương được.."
"Thôi thì làm người tốt cho trót, bỏ anh một mình lỡ có chuyện gì thì sao?"
"0352xxxxxx. Gọi.. giúp tôi.. số này.."
Phong Linh nhanh chóng bấm số, không nhận ra giọng nói mệt nhọc, đứt quãng của người nọ.
"Alo! Ai mà gọi giờ này vậy?" Đầu bên kia có người bắt máy, là một giọng nam.
"À xin lỗi, có người nhờ tôi.." Cô quay sang hắn, tính hỏi hắn tên gì, nhưng người đã bất tỉnh nhân sự rồi.
"Anh gì ơi! Anh gì ơi!"
* * *
"Phong Linh chưa về à?" Diệp Chi giật mình, mở to mắt hỏi Hải Quỳnh khi cô nàng ra mở cửa cho mình.
"Hai cậu đi chung mà sao hỏi mình?"
"Chết rồi!"
Diệp Chi vội vàng lôi điện thoại ra gọi gấp cho nhỏ bạn. Không biết có chuyện gì mà bây giờ còn chưa về.
"Thuê bao quý khách.."
Gọi lại lần nữa vẫn là cái âm thanh ấy.
Diệp Chi một tay cầm điện thoại, một tay đưa ngón cái lên cắn theo thói quen mỗi khi lo lắng hay cần suy nghĩ, Hải Quỳnh nhìn qua là biết có chuyện.
"Cậu nói rõ xem nào!"
An Vũ cũng thức dậy từ lâu, nãy giờ vẫn ngồi trên giường, bây giờ mới lên tiếng:
"Phong Linh làm sao?"
Diệp Chi méo mặt kể lại mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay, kể cả chuyện cô bị sàm sỡ, đến việc cô được một người tên Andrew cứu, còn Phong Linh thì chạy hướng khác, lúc nãy còn gọi được cho nhau, bây giờ thì "thuê bao" rồi.
"An à! Hơn một giờ sáng rồi, cậu có thể.." Họ Diệp tóm lấy tay An Vũ, nhưng chưa nói hết câu đã nhận lại một cú lườm sắc còn hơn dao cau.
"Đã bảo hai cậu đừng có lui tới đó nữa, nơi đó không giành cho mấy đứa nhóc như các cậu."
"Cậu đừng nhìn mình như vậy được không? Sợ chết đi được." Diệp Chi thả tay bạn ra, bĩu môi nói.
An Vũ là người có giác quan thứ sáu cực nhạy, nhưng cô không thích nhắc đến nó một cách vô tội vạ. Không như những cô bạn của mình, mấy cô nhóc đó xem cô như thầy bói, nhà tiên tri, thầy phù thuỷ, nhất là con nhóc tên Diệp Ngọc Kim Chi, có chuyện gì cũng đều réo cô.
An Vũ thở dài:
"Mình không phải thầy bói, đợi thêm một lát xem sao." Trả lời xong thì đứng dậy đi về giường của mình, bỏ lại hai cô gái nhìn nhau tiu nghỉu.
Gần ba giờ sáng.
Một chiếc mô tô dừng ở cổng sau ký túc xá, Trần Phong Linh leo xuống, cởi nón bảo hiểm ra. Lục Huy cầm lại chiếc nón, nhìn cô:
"Cảm ơn cậu đã cứu thằng Khoa. Không có cậu có thể nó chết rồi."
Sự sống và cái chết mà nói ra miệng đơn giản như thế, Phong Linh nghe xong thì hơi mất tự nhiên, cũng đúng thôi, dù gì thì những người này cô cũng không hề muốn dây vào.
"Không có gì, tôi cũng không biết là cậu ta, trùng hợp thôi."
"Mà giờ này có vào được không?" Lục Huy nhìn về phía cổng đang đóng im lìm.
"Có một lối nhỏ có thể chui vào. Cậu quay lại bệnh viện đi!"
"Theo lý thì tôi nên chờ cậu an toàn đi vào rồi mới về, thằng Khoa nó mà biết nó sẽ trách tôi đấy!"
Phong Linh há miệng muốn nói thêm nhưng đóng lại ngay lập tức. Nói sao được mà nói, khi cái "lối nhỏ" mà cô nhắc tới đó chỉ là một cái lỗ vừa nhỏ vừa hẹp được tạo ra bởi những đối tượng thường xuyên đi chơi về trễ sau khi cửa ký túc xá đóng lại. Các cô hay gọi thân thương là "chui lỗ chó", giờ có đánh chết cô cũng không chui trước mặt cậu ta.
Thấy đối phương muốn nói lại thôi, Lục Huy lại tưởng rằng cô không vào được:
"Cậu không thể vào đúng không? Bây giờ là ba giờ sáng đấy, đừng nói cậu ở ngoài này chờ trời sáng nhé?"
"Không có! Cậu về đi! Tôi có cách để vào, không thể tiết lộ cho người ngoài được." Cô hất mặt nói chắc nịch sau khi nghĩ ra được cái lý do coi bộ cũng hợp lý.
Lục Huy bật cười:
"Học cùng trường bao lâu rồi, sao giờ mới biết cậu nhỉ?"
"Tôi cũng không hề muốn biết các cậu đâu. Lần sau gặp cứ xem như người xa lạ nhé! Mời đi! Không tiễn!" Cô hất hàm ý đuổi cậu ta.
Lục Huy cũng không nhiều lời nữa, vẫn nguyên ý cười trên mặt, đội nón bảo hiểm và phóng đi cái vèo, chỉ chừa lại một làn khói.
Phong Linh chờ cậu ta đi khuất mới mon men tới chỗ "cái lỗ chó", vạch lá cây ra, sau đó chui vào.
Vừa thò đầu vào cô đã muốn hét lên vì cái mặt trắng phếu hiện ra như Valak.
"Diệp Ngọc Kim Chi! Cậu muốn dọa chết mình à? Con nhỏ này!" Cô chửi bằng cái giọng thì thào vì sợ động đến ban quản lý ký túc xá.
Diệp Chi kia vì nôn nóng chờ bạn về nên đã ra ngồi ngay cái lỗ đó để chờ, ấy vậy mà còn ráng đắp thêm cái mặt nạ dưỡng da, trong bóng tối hiện lên không khác gì ma sơ.
"Linh à!" Họ Diệp với cái giọng đặc trưng nhào tới ôm bạn cứ như xa cách lâu ngày gặp lại không bằng.
Phong Linh cười bất lực.
Sau đó lại nghe tiếng đập muỗi "bép bép" bên cạnh mới biết không chỉ mỗi nhỏ Chi, cả Hải Quỳnh và An Vũ cũng đang chờ mình trở về. Mặt dù nhìn nhỏ An đứng trong bóng tối trông còn sợ hơn cái mặt "ma" của Diệp Chi, nhưng hôm nay Phong Linh thấy mọi người thật sự đáng yêu, rất đáng yêu.
Tự nhiên cảm động ghê ta ơi!