Chương 35
Tại Lục gia, Phong Hạo nhàn nhã ngồi phòng khách, Lục Thiên Đình không rõ buồn vui nhìn vị khách đang uống trà trước mặt. Phong Hạo thấy liền cười. " Không tiếp đón sao? Về nước là qua đây thăm mày liền đấy "
Lục Thiên Đình cười khẩy " Sao lại không tiếp đón chứ? Tao là đang vui hân hoan đấy "
" Ồ, mặt mày giống như bị tao trộm sổ gạo. "
Lục Thiên Đình cười qua loa không tiếp tục đề tài. " Công việc bên đó ổn định lại tốt rồi hả? "
Phong Hạo gật đầu, không mặn không nhạt trả lời. " Đã tốt rồi. Còn Phong Lạp Truy tao tuyệt đối không cho lão tiếp quản "
" Tốt nhất vẫn nên để ông ta điều trị ở bệnh viện. "
Phong Hạo nhìn Lục Thiên Đình, cái người này vẫn không thay đổi nhiều, có lẽ điều thay đổi duy nhất là có phong thái người đàn ông của gia đình. " Năm đó mày để tao làm lão đại Noir, thật sự rất ngạc nhiên đấy. "
Lục Thiên Đình cười trừ " Tao và Đông Thần đã có gia đình riêng, không thể quản hết được Noir, chỉ có kẻ còn độc thân mới làm được thôi. "
Phong Hạo nhíu mày, nén giận nói " Này, xỏ xiên tao đấy hả? "
Lục Thiên Đình nhún vai, giọng điệu châm chọc " Phải rồi, mày đâu có độc thân. Hotsearch trên mạng ấn tượng đấy "
Nói đến tin tức đứng đầu sáng nay, Phong Hạo đã nghe thư ký Cao báo cáo, anh cũng không để ý nên mặc kệ. " Mấy tên phóng viên rảnh rỗi phồng thổi lên. "
Lục Thiên Đình cười ha hả khi anh gặp nạn. " Không sợ cô ấy nhìn thấy? "
Phong Hạo đoán được " cô ấy " mà Lục Thiên Đình nhắc đến. Anh cong khóe môi, một nụ cười không cảm xúc " Đều không liên quan "
Người phụ nữ nhẫn tâm ấy nhìn thấy thì sao? Sẽ đau lòng khổ tâm? Không đời nào, cô ấy không có trái tim, chính là không biết cảm giác ấy, anh không quan tâm.
Tiếng bước chân chầm chậm từ trên lầu truyền xuống, hai người đàn ông khẽ nhìn lên, Tô Mạn Hân trong tay ôm một cục bột nhỏ trắng trẻo dễ thương, cậu bé ôm kè kè bên Tô Mạn Hân, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Lục Thiên Đình. Anh ấy mỉm cười đón lấy thằng bé từ tay Tô Mạn Hân.
Phong Hạo lần đầu tiên nhìn cậu bé, đã được 4 tuổi rồi, đã ra hình ra dạng rõ ràng, là một bản sao thu nhỏ của Lục Thiên Đình, gương mặt non choẹt nhưng lại có vẻ chững chạc ít nói. Anh thầm than trong lòng, ngoại hình và tính cách đều giống Lục Thiên Đình.
" Anh về rồi sao? " Tô Mạn Hân nhìn thấy anh, bất ngờ hỏi.
" Về tối qua, liền hôm nay tới thăm "
" Chào chú Hạo đi " Lục Thiên Đình bế cậu bé trước mặt Phong Hạo.
Cậu bé ngây thơ nhìn anh, hai má hồng hào phúng phính làm tan chảy tim anh, mặc dù mặt giống thằng cha nó nhưng nhìn vẫn đáng yêu hơn cha nó. Môi nhỏ khẽ nói " Chú Hạo "
Phong Hạo cười khúc khích, chạm nhẹ lên bàn tay bé xíu " Chào nhóc con. Tên thằng bé là gì thế? "
" Cứ gọi nó là tiểu Nam " Lục Thiên Đình nhìn vẻ mặt Phong Hạo như hoa si nhìn con trai mình, lạnh lùng đáp.
Phong Hạo hừ cười, tưởng có con là ngon à. Anh mặc kệ gương mặt âm trì kia, cười cười chọc tiểu Nam.
Anh ngồi được một lúc liền về công ty, không nán lại nữa.
***
Mẹ cô đã nhắc về thăm bà ngoại nên Đỗ Trình Tranh dành thời gian nghỉ ít ỏi đi mua sắm đồ. Trước mắt cô muốn mua cho bà ngoại quần áo giữ ấm, người già rất dễ bị trở lạnh. Khi đang mua đồ Đỗ Trình Tranh tình cờ gặp Hạ Vũ, anh ta thấy cô liền cười hào hứng. " Cô cũng đến mua đồ hả? "
Đỗ Trình Tranh mỉm cười " Phải, anh là đi với ai sao? "
" Tôi đi với em gái, hôm nay con bé đòi mua quần áo mới "
Đỗ Trình Tranh không biết nói gì hơn, chỉ cười gật đầu.
" Lát tôi sẽ quay lại nhé. Cô cứ mua đồ đi "
Đỗ Trình Tranh muốn nói anh ta không cần quay lại đây đâu nhưng chưa kịp nói thì bóng dáng anh ta đã đi khuất. Cô chỉ mím môi thở dài mặc kệ. Đi dạo ngang qua cửa hàng giày dép, trông thấy một đôi giày da phù hợp cho người lớn tuổi cô rất ưng ý, nghĩ sẽ hợp với bà ngoại cô, nhưng đôi giày này được trưng bày vị trí tương đối cao, với chiều cao của phụ nữ thì không thể chạm tới. Đỗ Trình Tranh nhón chân lên, cánh tay duỗi lên vẫn vô tác dụng, ngay khi cô muốn gọi nhân viên giúp thì một người đàn ông thân hình cao lớn đứng phía sau lúc nào không hay đã giúp cô lấy. Mùi hương bạc hà thơm mát như gió ngày xuân quen thuộc lởn vởn khiến đầu óc cô trì trệ vài giây. Giọng nói trầm ổn từ tính nhàn nhạt cất lên
" Cô muốn lấy này sao? " Bàn tay to, các khớp xương tinh tế cầm đôi dép đến trước mặt cô, Đỗ Trình Tranh nghi ngờ khả năng suy nghĩ của bản thân, không thể nào trùng hợp như thế. Ngay khi gương mặt cô đối diện với người đàn ông, nụ cười lịch sự chợt tắt ngấm, câu cảm ơn liền mắc nghẹn trong cổ họng. Quả nhiên thật sự chính là anh. Cô liền thay đổi sắc mặt, cứng đờ mất tự nhiên nhìn anh.
Phong Hạo cũng không ngờ bản thân sẽ gặp lại Đỗ Trình Tranh, còn trong tình huống như này. Lúc nãy anh đã thấy một người phụ nữ thân hình nhỏ bé cố gắng lấy cho bằng được đôi dép được để trên cao, đơn giản chỉ nghĩ giúp đỡ một chút nhưng không ngờ lại là người anh không bao giờ muốn gặp lại. Quả nhiên cô đã nhuộm tóc thành màu đen còn cắt ngắn đi, bỏ đi mái tóc vàng óng vốn có làm anh không nhận ra bóng lưng từ đằng sau. Ánh mắt lóe qua tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, không có cảm xúc dư thừa nào. Giọng nói lạnh nhạt hơn ban đầu " Của cô "
Đỗ Trình Tranh cắn môi nhìn tay anh, cứng nhắc nhận lấy đôi dép từ tay anh. Cô cũng không ngờ gặp lại anh sớm, không biết phải mở miệng câu đầu tiên sau bao nhiêu năm gặp lại thế nào.
" Cảm ơn, anh..." câu nói vế sau bị cô nuốt xuống khi bị một giọng nữ trong trẻo khác xen vào.
" Anh làm gì ở đó lâu thế? " người phụ nữ từ đầu đến chân mang hàng hiệu, phong thái tự tin quyến rũ đi đến gần. Trông thấy cô, người đó vừa bất ngờ vừa vui vẻ nói " Bác sĩ Đỗ là cô sao? Còn nhớ tôi chứ? "
Nghe có người hỏi mình, Đỗ Trình Tranh theo bản năng nhìn người phụ nữ, ngờ vực hỏi " Cô là Thư Nhiễm? " lần trước khám bệnh cô ấy đeo kính che nửa khuôn mặt, lần này có thêm chiếc khẩu trang đen nên cô chỉ phán đoán qua giọng nói. Thư Nhiễm cười qua lớp khẩu trang " Cảm ơn cô lần đó nhé, thuốc rất hiệu quả. Mấy nốt sẩn sắp hết rồi. "
" Không có gì, đều là việc tôi nên làm "
Phong Hạo nghe hai người phụ nữ kẻ ca người xướng, hơi chút thiếu kiên nhẫn, giọng nói duy trì sự lạnh nhạt. " Đi thôi "
Thư Nhiễm nghe anh nói, động tác rất tự nhiên khoác tay lên cánh tay săn chắc, cười cười chào tạm biệt cô. Đỗ Trình Tranh nhìn thấy thế, cũng không biết nên nói gì hay làm gì, mọi hành động như một con rô bốt cứng đờ. Lúc hai người họ sánh đôi rời đi, cô kịp nghe được cuộc đối thoại.
Thư Nhiễm nhìn anh hỏi " Anh quen biết bác sĩ Đỗ? "
Phong Hạo dửng dưng đáp lại " Loại người đó sao tôi có thể quen biết chứ "
Một câu nói như nhát dao vô hình đâm vào trái tim cô, rất đau. Đỗ Trình Tranh cứ ngỡ đang rơi xuống một hầm băng, cả cơ thể cô lạnh lẽo run rẩy. Người như cô không đáng để anh quen biết, có lẽ đây là cái giá phải trả của cô. Đỗ Trình Tranh biết bản thân là người đã làm tổn thương đến anh, đây là hậu quả, nhưng tại sao tim cô lại nhức nhối thế này? Hơi thở cô trở nên dồn dập, gương mặt tái xanh. Hạ Vũ tìm thấy cô đứng ở quầy bán dép liền đi đến thì thấy điều bất ổn ở cô, anh ta tràn ngập lo lắng hỏi. " Cô không sao chứ? Bị bệnh sao? "
Đỗ Trình Tranh cố gắng lấy lại bình tĩnh, kéo lại lý trí của mình, cười cười xua tay nói " Tôi thật sự không sao. "
Lục Thiên Đình cười khẩy " Sao lại không tiếp đón chứ? Tao là đang vui hân hoan đấy "
" Ồ, mặt mày giống như bị tao trộm sổ gạo. "
Lục Thiên Đình cười qua loa không tiếp tục đề tài. " Công việc bên đó ổn định lại tốt rồi hả? "
Phong Hạo gật đầu, không mặn không nhạt trả lời. " Đã tốt rồi. Còn Phong Lạp Truy tao tuyệt đối không cho lão tiếp quản "
" Tốt nhất vẫn nên để ông ta điều trị ở bệnh viện. "
Phong Hạo nhìn Lục Thiên Đình, cái người này vẫn không thay đổi nhiều, có lẽ điều thay đổi duy nhất là có phong thái người đàn ông của gia đình. " Năm đó mày để tao làm lão đại Noir, thật sự rất ngạc nhiên đấy. "
Lục Thiên Đình cười trừ " Tao và Đông Thần đã có gia đình riêng, không thể quản hết được Noir, chỉ có kẻ còn độc thân mới làm được thôi. "
Phong Hạo nhíu mày, nén giận nói " Này, xỏ xiên tao đấy hả? "
Lục Thiên Đình nhún vai, giọng điệu châm chọc " Phải rồi, mày đâu có độc thân. Hotsearch trên mạng ấn tượng đấy "
Nói đến tin tức đứng đầu sáng nay, Phong Hạo đã nghe thư ký Cao báo cáo, anh cũng không để ý nên mặc kệ. " Mấy tên phóng viên rảnh rỗi phồng thổi lên. "
Lục Thiên Đình cười ha hả khi anh gặp nạn. " Không sợ cô ấy nhìn thấy? "
Phong Hạo đoán được " cô ấy " mà Lục Thiên Đình nhắc đến. Anh cong khóe môi, một nụ cười không cảm xúc " Đều không liên quan "
Người phụ nữ nhẫn tâm ấy nhìn thấy thì sao? Sẽ đau lòng khổ tâm? Không đời nào, cô ấy không có trái tim, chính là không biết cảm giác ấy, anh không quan tâm.
Tiếng bước chân chầm chậm từ trên lầu truyền xuống, hai người đàn ông khẽ nhìn lên, Tô Mạn Hân trong tay ôm một cục bột nhỏ trắng trẻo dễ thương, cậu bé ôm kè kè bên Tô Mạn Hân, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Lục Thiên Đình. Anh ấy mỉm cười đón lấy thằng bé từ tay Tô Mạn Hân.
Phong Hạo lần đầu tiên nhìn cậu bé, đã được 4 tuổi rồi, đã ra hình ra dạng rõ ràng, là một bản sao thu nhỏ của Lục Thiên Đình, gương mặt non choẹt nhưng lại có vẻ chững chạc ít nói. Anh thầm than trong lòng, ngoại hình và tính cách đều giống Lục Thiên Đình.
" Anh về rồi sao? " Tô Mạn Hân nhìn thấy anh, bất ngờ hỏi.
" Về tối qua, liền hôm nay tới thăm "
" Chào chú Hạo đi " Lục Thiên Đình bế cậu bé trước mặt Phong Hạo.
Cậu bé ngây thơ nhìn anh, hai má hồng hào phúng phính làm tan chảy tim anh, mặc dù mặt giống thằng cha nó nhưng nhìn vẫn đáng yêu hơn cha nó. Môi nhỏ khẽ nói " Chú Hạo "
Phong Hạo cười khúc khích, chạm nhẹ lên bàn tay bé xíu " Chào nhóc con. Tên thằng bé là gì thế? "
" Cứ gọi nó là tiểu Nam " Lục Thiên Đình nhìn vẻ mặt Phong Hạo như hoa si nhìn con trai mình, lạnh lùng đáp.
Phong Hạo hừ cười, tưởng có con là ngon à. Anh mặc kệ gương mặt âm trì kia, cười cười chọc tiểu Nam.
Anh ngồi được một lúc liền về công ty, không nán lại nữa.
***
Mẹ cô đã nhắc về thăm bà ngoại nên Đỗ Trình Tranh dành thời gian nghỉ ít ỏi đi mua sắm đồ. Trước mắt cô muốn mua cho bà ngoại quần áo giữ ấm, người già rất dễ bị trở lạnh. Khi đang mua đồ Đỗ Trình Tranh tình cờ gặp Hạ Vũ, anh ta thấy cô liền cười hào hứng. " Cô cũng đến mua đồ hả? "
Đỗ Trình Tranh mỉm cười " Phải, anh là đi với ai sao? "
" Tôi đi với em gái, hôm nay con bé đòi mua quần áo mới "
Đỗ Trình Tranh không biết nói gì hơn, chỉ cười gật đầu.
" Lát tôi sẽ quay lại nhé. Cô cứ mua đồ đi "
Đỗ Trình Tranh muốn nói anh ta không cần quay lại đây đâu nhưng chưa kịp nói thì bóng dáng anh ta đã đi khuất. Cô chỉ mím môi thở dài mặc kệ. Đi dạo ngang qua cửa hàng giày dép, trông thấy một đôi giày da phù hợp cho người lớn tuổi cô rất ưng ý, nghĩ sẽ hợp với bà ngoại cô, nhưng đôi giày này được trưng bày vị trí tương đối cao, với chiều cao của phụ nữ thì không thể chạm tới. Đỗ Trình Tranh nhón chân lên, cánh tay duỗi lên vẫn vô tác dụng, ngay khi cô muốn gọi nhân viên giúp thì một người đàn ông thân hình cao lớn đứng phía sau lúc nào không hay đã giúp cô lấy. Mùi hương bạc hà thơm mát như gió ngày xuân quen thuộc lởn vởn khiến đầu óc cô trì trệ vài giây. Giọng nói trầm ổn từ tính nhàn nhạt cất lên
" Cô muốn lấy này sao? " Bàn tay to, các khớp xương tinh tế cầm đôi dép đến trước mặt cô, Đỗ Trình Tranh nghi ngờ khả năng suy nghĩ của bản thân, không thể nào trùng hợp như thế. Ngay khi gương mặt cô đối diện với người đàn ông, nụ cười lịch sự chợt tắt ngấm, câu cảm ơn liền mắc nghẹn trong cổ họng. Quả nhiên thật sự chính là anh. Cô liền thay đổi sắc mặt, cứng đờ mất tự nhiên nhìn anh.
Phong Hạo cũng không ngờ bản thân sẽ gặp lại Đỗ Trình Tranh, còn trong tình huống như này. Lúc nãy anh đã thấy một người phụ nữ thân hình nhỏ bé cố gắng lấy cho bằng được đôi dép được để trên cao, đơn giản chỉ nghĩ giúp đỡ một chút nhưng không ngờ lại là người anh không bao giờ muốn gặp lại. Quả nhiên cô đã nhuộm tóc thành màu đen còn cắt ngắn đi, bỏ đi mái tóc vàng óng vốn có làm anh không nhận ra bóng lưng từ đằng sau. Ánh mắt lóe qua tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, không có cảm xúc dư thừa nào. Giọng nói lạnh nhạt hơn ban đầu " Của cô "
Đỗ Trình Tranh cắn môi nhìn tay anh, cứng nhắc nhận lấy đôi dép từ tay anh. Cô cũng không ngờ gặp lại anh sớm, không biết phải mở miệng câu đầu tiên sau bao nhiêu năm gặp lại thế nào.
" Cảm ơn, anh..." câu nói vế sau bị cô nuốt xuống khi bị một giọng nữ trong trẻo khác xen vào.
" Anh làm gì ở đó lâu thế? " người phụ nữ từ đầu đến chân mang hàng hiệu, phong thái tự tin quyến rũ đi đến gần. Trông thấy cô, người đó vừa bất ngờ vừa vui vẻ nói " Bác sĩ Đỗ là cô sao? Còn nhớ tôi chứ? "
Nghe có người hỏi mình, Đỗ Trình Tranh theo bản năng nhìn người phụ nữ, ngờ vực hỏi " Cô là Thư Nhiễm? " lần trước khám bệnh cô ấy đeo kính che nửa khuôn mặt, lần này có thêm chiếc khẩu trang đen nên cô chỉ phán đoán qua giọng nói. Thư Nhiễm cười qua lớp khẩu trang " Cảm ơn cô lần đó nhé, thuốc rất hiệu quả. Mấy nốt sẩn sắp hết rồi. "
" Không có gì, đều là việc tôi nên làm "
Phong Hạo nghe hai người phụ nữ kẻ ca người xướng, hơi chút thiếu kiên nhẫn, giọng nói duy trì sự lạnh nhạt. " Đi thôi "
Thư Nhiễm nghe anh nói, động tác rất tự nhiên khoác tay lên cánh tay săn chắc, cười cười chào tạm biệt cô. Đỗ Trình Tranh nhìn thấy thế, cũng không biết nên nói gì hay làm gì, mọi hành động như một con rô bốt cứng đờ. Lúc hai người họ sánh đôi rời đi, cô kịp nghe được cuộc đối thoại.
Thư Nhiễm nhìn anh hỏi " Anh quen biết bác sĩ Đỗ? "
Phong Hạo dửng dưng đáp lại " Loại người đó sao tôi có thể quen biết chứ "
Một câu nói như nhát dao vô hình đâm vào trái tim cô, rất đau. Đỗ Trình Tranh cứ ngỡ đang rơi xuống một hầm băng, cả cơ thể cô lạnh lẽo run rẩy. Người như cô không đáng để anh quen biết, có lẽ đây là cái giá phải trả của cô. Đỗ Trình Tranh biết bản thân là người đã làm tổn thương đến anh, đây là hậu quả, nhưng tại sao tim cô lại nhức nhối thế này? Hơi thở cô trở nên dồn dập, gương mặt tái xanh. Hạ Vũ tìm thấy cô đứng ở quầy bán dép liền đi đến thì thấy điều bất ổn ở cô, anh ta tràn ngập lo lắng hỏi. " Cô không sao chứ? Bị bệnh sao? "
Đỗ Trình Tranh cố gắng lấy lại bình tĩnh, kéo lại lý trí của mình, cười cười xua tay nói " Tôi thật sự không sao. "