Chương 66: Anh đến đón em
Tắt máy xong anh liền quay sang nhìn Lạc Yên Yên, chân mày cũng nhăn lại không thể nào thả lỏng ra được. Lạc Yên Yên từ xa nãy giờ đã đoán được anh đang nói chuyện với ai rồi, chỉ là Lạc Yên Yên đang chờ thời điểm thích hợp để xuất hiện mà thôi. Và đúng như những gì Lạc Yên Yên dự đoán, cả cô và anh cũng không thể ngờ được lại có người khác xuất hiện bất ngờ như thế này. Thấy nét mặt anh biến sắc nhưng chị ta vẫn coi như không thấy gì mà mỉm cười nói với anh.
“Anh Tư Thành, em đến để thăm anh.”
“Không có chuyện gì thì để dịp khác đi, trễ rồi nên em mau quay về đi.”
“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau mà, sao anh lại lạnh nhạt với em vậy cơ chứ.”
Nét mặt Lạc Yên Yên thoáng hiện lên vẻ buồn, lần cuối cùng mà hai người gặp nhau có lẽ là hôm ở bệnh viện. Kể từ đó cả hai không hề có cuộc gặp mặt nào cả, Lạc Yên Yên cứ nghĩ rằng anh sẽ đến tìm bàn thân mình nhưng mọi chuyện lại trái ngược lại hoàn toàn. Anh vốn dĩ không hề đến thăm chị ta sau lần gặp đó, cả tin nhắn lẫn một cuộc điện thoại cũng không. Không thể chịu đựic nữa nên là chị ta mới chủ động tìm đến anh như lúc này đây.
“Vốn dĩ đã trễ rồi nên em quay về đi, nếu muốn thăm thì lần sau cũng được.”
Anh quay người rời đi.
“Lúc nãy…anh nói chuyện với Dương Giai Nghiên à?”
Còn chưa đi được nửa bước thì câu hỏi của Lạc Yên Yên khiến anh dừng lại quay ra sau nhìn chị ta.
“Em biết sao?”
“Phải, em biết chứ…Không lẽ anh không biết rằng cô ấy có tin đồn hẹn hò với Trình Khải rồi sao? Lúc tham gia show em còn thấy hai người họ rất thân thiết với nhau, không lẽ anh định…ngó lơ chuyện này mà vẫn bước tiếp sao?”
“Chuyện đó không liên quan đến em, tới đây thôi. Em về đi.”
Trong lòng Lạc Yên Yên không chịu kết thúc ở đây liền nhỏ nhẹ hỏi anh.
“Anh không thể mời em vào nhà một chút được à?”
Lạc Yên Yên nũng nịu nhìn anh hệt như một bé mèo con đang làm nũng vậy. Nhìn vào thì thật sự không ai có thể chịu được sự đáng yêu này mà.
Còn anh, mặc kệ những cảm xúc mà Lạc Yên Yên thể hiện. Anh chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Anh Tư Thành!”
Thấy anh mất tập trung Lạc Yên Yên liền gọi lớn tên anh.
“Anh bận rồi, em tự mình về chắc được nhỉ?”
“Không, em muốn…”
“Về cẩn thận.”
Vừa dứt lời anh liền quay lưng bỏ đi mà không thèm quay mặc lại nhìn Lạc Yên Yên lấy một cái.
“Tư Thành, anh định như vậy mà bỏ em à?”
“Anh đã nói không có thời gian để nói chuyện với em rồi.”
“Nhưng em đã lặn lội đến đây đó!”
“Vậy thì lặn lội về lại chắc không sao đâu, có gì anh sẽ trả tiền phí qua lại cho em.”
Nhận được câu trả lời lạnh lùng từ anh khiến cho Lạc Yên Yên tức điên hết cả lên.
“Anh…”
Không cho Lạc Yên Yên nói xong thì anh đã đi đến mất dạng luôn rồi. Mặc kệ Lạc Yên Yên tức giận mà la hét. Thật tốn công, thật phí thời gian khi Lạc Yên Yên đã tự mình tìm đến anh trước như thế này. Đúng là tốn công vô ít.
Anh khi vừa lên nhà đã liền bấm số và gọi lại cho cô liền, anh không muốn chỉ vì chuyện khi nãy mà làm cô hiểu lầm nữa. Và anh muốn cả hai tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
Phía bên đây, khi vừa tắm xong cô liền cầm điện thoại lên. Vừa bật điện thoại lên thôi mà màn hình đã hiện thị có tám cuộc gọi nhỡ từ anh rồi. Cô giật mình khi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ liền quăng chiếc khăn qua một bên mà cận thận xem có phải là bản thân bị hoa mắt hay không mà anh lại điện cô nhiều đến như vậy.
“Cái…cái gì đây…”
Cô hoang mang nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ, những cuộc gọi đều liên tiếp nhau. Có lẽ thấy không gọi được cuộc gọi anh liền gọi tiếp cứ thế mà cứ tăng lên. Khi còn đang hốt hoảng thì màn hình hiện thị cuộc gọi bỗng xuất hiện trước mắt khiến cô giật mình đến thót tim. Nhìn màn hình hiển thị tên liên lạc không ai khác ngoài anh, cô còn đang phân vân không biết có nên bắt máy hay không nữa.
“Không phải anh ta đang vui vẻ với Lạc Yên Yên à? Sao giờ lại gọi mình kia chứ?”
Nét mặt giận dỗi liền hiện lên trên mặt cô, cũng đủ hiểu cô đã hiểu lầm việc vừa rồi rồi. Sau một hồi phân vân thù cuối cùng cô cũng quyết định bắt máy, cô hắng giọng rồi lạnh nhạt nói.
“Có chuyện gì?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Bên đầu đây bên kia khi vừa nghe thấy giọng cô gương mặt liền sáng rực lên liền hỏi cô.
‘Nãy giờ em làm gì vậy? Sao nghe điện thoại lâu thế?’
“Có chút chuyện, anh gọi có chuyện gì à?”
Nhận thấy giọng nói có phần khác lạ anh liền nhận ra ngay. Mỗi khi giận dỗi hay tức giận hoặc vui vẻ thì tông giọng cô liền khác ngay. Tâm trạng của con người cũng vậy, giọng nói của mỗi người cũng tùy thuộc vào tâm trạng ngay lúc đó nữa. Nên điều này khiến anh có thể dễ dàng nhận ra vì không có cảm xúc hay giọng nói nào từ cô khiến anh quên được cả.
‘Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy nhé!’
“…chuyện gì?”
‘Bây giờ không có gì có thể phá hỏng câu chuyện của hai ta được rồi, anh đến đón em nhé!’
Anh không hề để cho cô có thời gian suy nghĩ hay trả lời lại lời anh liền cúp máy ngang xương để cô ngớ ngẩn ra một hồi.
“Hả? hả? đến…đến đón mình sao?”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, giờ này cũng đã gần khuya rồi mà anh vẫn còn tâm trạng tâm sự được à? Có phải…là có hơi vội vã không vậy? Không có thời gian để suy nghĩ nữa cô liền đứng dậy chuẩn bị để gặp anh. Cô nhìn những giá treo trang phục trước mặt lại đột nhiên không biết nên chọn gì để mặc đây? Cô dạo quanh rồi ngó nghiêng từ bên trái rồi lại sàng qua bên phải nhưng vẫn chưa tìm được bộ ưng ý nào. Đây chẳng phải là trải nghiệm cỉa con gái khi lần đầu tiên hẹn hò sao? Lần đầu tiên hẹn hò vì muốn thật lộng lẫy và xinh đẹp thì quả thật lúc chọn trang phục cũng là điều khó khăn.
“Sao giờ mình mới biết mình có ít đồ đến như vậy nhỉ?”
Khái niệm ít đồ của cô có vẻ hơi lạ đối với một diễn viên, ít đồ của cô ý là chỉ ở đây có hơn 600 bộ trang phục khác nhau ở đây hay sao? Không thể chọn được bộ nào khác cô đành nhắm mắt rồi lựa đại một bộ rồi nhanh chóng thay nó vào. Thêm cả phụ kiện và trang điểm một cách nhẹ nhàng nữa là xong rồi. Khoảng tầm 20 phút sau thì cô cũng đã xong. Vì có lẽ trời sẽ lạnh nên cô đành chọn một chiếc quần dài rộng mặc cùng với chiếc áo yếm đen để lộ xương quai xanh quyến rũ. Khoác bên ngoài là một chiếc áo nhung ấm áp. Cô đứng đợi dưới sảnh vừa hồi hộp vừa căng thẳng vô cùng. Ngay lúc này một suy nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu cô, có phải giữa đêm khuya thanh vắng thế này mà một cô gái lại đi cùng với người đàn ông thì đó có phải gọi là hư hỏng không nhỉ?
“Anh Tư Thành, em đến để thăm anh.”
“Không có chuyện gì thì để dịp khác đi, trễ rồi nên em mau quay về đi.”
“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau mà, sao anh lại lạnh nhạt với em vậy cơ chứ.”
Nét mặt Lạc Yên Yên thoáng hiện lên vẻ buồn, lần cuối cùng mà hai người gặp nhau có lẽ là hôm ở bệnh viện. Kể từ đó cả hai không hề có cuộc gặp mặt nào cả, Lạc Yên Yên cứ nghĩ rằng anh sẽ đến tìm bàn thân mình nhưng mọi chuyện lại trái ngược lại hoàn toàn. Anh vốn dĩ không hề đến thăm chị ta sau lần gặp đó, cả tin nhắn lẫn một cuộc điện thoại cũng không. Không thể chịu đựic nữa nên là chị ta mới chủ động tìm đến anh như lúc này đây.
“Vốn dĩ đã trễ rồi nên em quay về đi, nếu muốn thăm thì lần sau cũng được.”
Anh quay người rời đi.
“Lúc nãy…anh nói chuyện với Dương Giai Nghiên à?”
Còn chưa đi được nửa bước thì câu hỏi của Lạc Yên Yên khiến anh dừng lại quay ra sau nhìn chị ta.
“Em biết sao?”
“Phải, em biết chứ…Không lẽ anh không biết rằng cô ấy có tin đồn hẹn hò với Trình Khải rồi sao? Lúc tham gia show em còn thấy hai người họ rất thân thiết với nhau, không lẽ anh định…ngó lơ chuyện này mà vẫn bước tiếp sao?”
“Chuyện đó không liên quan đến em, tới đây thôi. Em về đi.”
Trong lòng Lạc Yên Yên không chịu kết thúc ở đây liền nhỏ nhẹ hỏi anh.
“Anh không thể mời em vào nhà một chút được à?”
Lạc Yên Yên nũng nịu nhìn anh hệt như một bé mèo con đang làm nũng vậy. Nhìn vào thì thật sự không ai có thể chịu được sự đáng yêu này mà.
Còn anh, mặc kệ những cảm xúc mà Lạc Yên Yên thể hiện. Anh chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Anh Tư Thành!”
Thấy anh mất tập trung Lạc Yên Yên liền gọi lớn tên anh.
“Anh bận rồi, em tự mình về chắc được nhỉ?”
“Không, em muốn…”
“Về cẩn thận.”
Vừa dứt lời anh liền quay lưng bỏ đi mà không thèm quay mặc lại nhìn Lạc Yên Yên lấy một cái.
“Tư Thành, anh định như vậy mà bỏ em à?”
“Anh đã nói không có thời gian để nói chuyện với em rồi.”
“Nhưng em đã lặn lội đến đây đó!”
“Vậy thì lặn lội về lại chắc không sao đâu, có gì anh sẽ trả tiền phí qua lại cho em.”
Nhận được câu trả lời lạnh lùng từ anh khiến cho Lạc Yên Yên tức điên hết cả lên.
“Anh…”
Không cho Lạc Yên Yên nói xong thì anh đã đi đến mất dạng luôn rồi. Mặc kệ Lạc Yên Yên tức giận mà la hét. Thật tốn công, thật phí thời gian khi Lạc Yên Yên đã tự mình tìm đến anh trước như thế này. Đúng là tốn công vô ít.
Anh khi vừa lên nhà đã liền bấm số và gọi lại cho cô liền, anh không muốn chỉ vì chuyện khi nãy mà làm cô hiểu lầm nữa. Và anh muốn cả hai tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
Phía bên đây, khi vừa tắm xong cô liền cầm điện thoại lên. Vừa bật điện thoại lên thôi mà màn hình đã hiện thị có tám cuộc gọi nhỡ từ anh rồi. Cô giật mình khi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ liền quăng chiếc khăn qua một bên mà cận thận xem có phải là bản thân bị hoa mắt hay không mà anh lại điện cô nhiều đến như vậy.
“Cái…cái gì đây…”
Cô hoang mang nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ, những cuộc gọi đều liên tiếp nhau. Có lẽ thấy không gọi được cuộc gọi anh liền gọi tiếp cứ thế mà cứ tăng lên. Khi còn đang hốt hoảng thì màn hình hiện thị cuộc gọi bỗng xuất hiện trước mắt khiến cô giật mình đến thót tim. Nhìn màn hình hiển thị tên liên lạc không ai khác ngoài anh, cô còn đang phân vân không biết có nên bắt máy hay không nữa.
“Không phải anh ta đang vui vẻ với Lạc Yên Yên à? Sao giờ lại gọi mình kia chứ?”
Nét mặt giận dỗi liền hiện lên trên mặt cô, cũng đủ hiểu cô đã hiểu lầm việc vừa rồi rồi. Sau một hồi phân vân thù cuối cùng cô cũng quyết định bắt máy, cô hắng giọng rồi lạnh nhạt nói.
“Có chuyện gì?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Bên đầu đây bên kia khi vừa nghe thấy giọng cô gương mặt liền sáng rực lên liền hỏi cô.
‘Nãy giờ em làm gì vậy? Sao nghe điện thoại lâu thế?’
“Có chút chuyện, anh gọi có chuyện gì à?”
Nhận thấy giọng nói có phần khác lạ anh liền nhận ra ngay. Mỗi khi giận dỗi hay tức giận hoặc vui vẻ thì tông giọng cô liền khác ngay. Tâm trạng của con người cũng vậy, giọng nói của mỗi người cũng tùy thuộc vào tâm trạng ngay lúc đó nữa. Nên điều này khiến anh có thể dễ dàng nhận ra vì không có cảm xúc hay giọng nói nào từ cô khiến anh quên được cả.
‘Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy nhé!’
“…chuyện gì?”
‘Bây giờ không có gì có thể phá hỏng câu chuyện của hai ta được rồi, anh đến đón em nhé!’
Anh không hề để cho cô có thời gian suy nghĩ hay trả lời lại lời anh liền cúp máy ngang xương để cô ngớ ngẩn ra một hồi.
“Hả? hả? đến…đến đón mình sao?”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, giờ này cũng đã gần khuya rồi mà anh vẫn còn tâm trạng tâm sự được à? Có phải…là có hơi vội vã không vậy? Không có thời gian để suy nghĩ nữa cô liền đứng dậy chuẩn bị để gặp anh. Cô nhìn những giá treo trang phục trước mặt lại đột nhiên không biết nên chọn gì để mặc đây? Cô dạo quanh rồi ngó nghiêng từ bên trái rồi lại sàng qua bên phải nhưng vẫn chưa tìm được bộ ưng ý nào. Đây chẳng phải là trải nghiệm cỉa con gái khi lần đầu tiên hẹn hò sao? Lần đầu tiên hẹn hò vì muốn thật lộng lẫy và xinh đẹp thì quả thật lúc chọn trang phục cũng là điều khó khăn.
“Sao giờ mình mới biết mình có ít đồ đến như vậy nhỉ?”
Khái niệm ít đồ của cô có vẻ hơi lạ đối với một diễn viên, ít đồ của cô ý là chỉ ở đây có hơn 600 bộ trang phục khác nhau ở đây hay sao? Không thể chọn được bộ nào khác cô đành nhắm mắt rồi lựa đại một bộ rồi nhanh chóng thay nó vào. Thêm cả phụ kiện và trang điểm một cách nhẹ nhàng nữa là xong rồi. Khoảng tầm 20 phút sau thì cô cũng đã xong. Vì có lẽ trời sẽ lạnh nên cô đành chọn một chiếc quần dài rộng mặc cùng với chiếc áo yếm đen để lộ xương quai xanh quyến rũ. Khoác bên ngoài là một chiếc áo nhung ấm áp. Cô đứng đợi dưới sảnh vừa hồi hộp vừa căng thẳng vô cùng. Ngay lúc này một suy nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu cô, có phải giữa đêm khuya thanh vắng thế này mà một cô gái lại đi cùng với người đàn ông thì đó có phải gọi là hư hỏng không nhỉ?