Chương 19: Cô gái
Thế Minh đáp lại một tiếng, lấy chìa khóa ra mở cửa, khom người, bước vào trong. Thế Minh cúi đầu nhìn xung quanh, tối như hũ nút. Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ, những âm thanh đầy ái tình và gợi dục bao trùm cả căn phòng.
Thế Minh thắc mắc nhìn Năm Ma: "Đây là?"
Năm Ma cười nói: "Các anh em ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này nhịn sắp phế đến nơi rồi, không tìm chút thú vui cho mấy anh em thư giãn thì cái ghế đại ca này của tôi cũng chẳng thể ngồi được nữa!"
Thế Minh cười hùa theo hắn. Cậu biết, những người phụ nữ ở bên trong không phải bị cướp thì cũng là bị lừa về đây, cậu thấy cũng có chút đồng cảm với bọn họ. Nhưng cậu cũng không thể làm gì được, chỉ có thể thầm than số mệnh bọn họ quá khổ thôi!
Không lâu sau, thằng Út kéo một cô gái mặt đầy bùn đất vào, ấn đầu ấn cổ cô khiến cô ngã dúi dụi, cô như biết chuyện chẳng lành sắp đổ vào thân, giãy giụa mạnh mẽ, nhưng hai tay lại bị thằng Út giữ chặt lại. Năm Ma tiến tới, tát mạnh vào mặt cô:
"Mẹ nó chứ, ranh con, ngậm mồm vào cho tao. * chỉ có mày là khó bảo!"
Nói xong, hắn lau bùn đất trên mặt cô gái đi, gật gật đầu, cười nói với Thế Minh: "Người anh em, cô em này cho cậu đấy, hôm nay cậu hưởng phúc rồi nhá, đảm bảo mặt hàng này còn nguyên tem! Haha!"
Thế Minh quan sát cô, không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng cũng ngờ ngợ đoán tuổi đời cô còn rất trẻ, cô mặc một chiếc váy liền mỏng dính, mà bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu sắc ban đầu, vẻ bề ngoài thanh tú, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, sợ hãi như con mèo nhỏ nhìn về phía cậu.
Thế Minh vốn muốn từ chối ý tốt của Năm Ma, nhưng nhìn tận sâu trong đáy mắt của cô gái, cậu thầm thở dài, nếu đêm nay cô không đi cùng cậu thì chắc chắn sẽ phải tiếp Năm Ma làm mấy trò đó, nếu vậy thì một cô gái trinh nguyên như thế lại bị vấy bẩn bùn đen. Uổng lắm. Nghĩ đến đây, Thế Minh không nói gì nữa.
Năm Ma nở nụ cười quái gở với Thế Minh: "Tối nay người anh em cứ chơi hết mình nhé. Bây giờ anh cũng ngà ngà rồi, vào giường trước. Người anh em cần gì, thiếu gì cứ sai mấy thằng đệ ấy."
Thế Minh nói: "Được thôi, hôm nay anh Năm cũng uống quá chén rồi, nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Năm Ma vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài, thằng Út đứng bên cạnh nói với Thế Minh: "Anh Minh, em đưa anh đi xem phòng nhé!"
Thế Minh gật đầu.
"Tụi mày không phải khách sáo, tao ngủ đâu chẳng được!"
Thế Minh gật đầu, đi vào căn phòng kia. Vào trong, cậu thấy căn phòng này không lớn, chưa đến hai mươi mét vuông, trang trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và mấy cái ghế, ngoài ra không còn gì khác. Thế Minh quay một vòng, cảm thấy nơi này vừa tối, vừa ẩm ướt, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Thằng Út lôi cô gái kia vào, cô vừa mới đi đến cửa thì đã bắt đầu giãy giụa, đẩy người về sau, nhất quyết không chịu vào. Thằng Út đá vào chân cô, kéo xềnh xệch cô vào trong, rồi nói với Thế Minh:
"Anh Minh, anh nghỉ ngơi đi, hihi! Không có việc gì nữa thì em đi trước đây."
Thế Minh nhìn cô gái, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Nó bẩn quá, mày lấy giúp tao chậu nước qua đây, cho nó tắm rửa qua chứ!"
Thằng Út tự vỗ đầu, cười nói: "Anh xem cái đầu đất này của em, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ. Anh Minh, anh đợi một lát, em mang nước qua ngay đây."
Nói xong, thằng Út gọi thằng Tí rồi chạy ra ngoài.
Thế Minh nhìn bóng lưng của thằng Út thì lắc lắc đầu, quay người lại nhìn cô gái kia, thấy cô co ro ở một góc, đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình. Thế Minh tiến đến gần, đang định nói gì đó thì cô chợt đứng dậy chạy ra phía cửa. Thế Minh giật mình, thấy cô chạy đến cửa thì lại dừng lại. Thế Minh tò mò đi tới, nhìn ra bên ngoài, cậu bật cười lớn. Thì ra có mười hai con mắt màu xanh lá cây đang nhìn chằm chằm vào cô, sáu con chó săn đứng ở cửa, hàm răng trắng ngà nhô ra ngoài, nước miếng chảy dài thòng lòng. Cô gái đứng ở cửa một lúc rồi lại chậm rãi đi vào trong, thấy Thế Minh đang cười thì xấu hổ mắng: "Anh là cái thứ đê tiện, đồ vô liêm sỉ!"
Thế Minh bị chửi vậy thì ngơ ra, không ngờ cô nhóc này lại to gan đến thế, cá nằm trên thớt mà vẫn cứng miệng, nhưng cậu lại cười nói: "Còn chuyện đê tiện, vô liêm sỉ hơn tôi chưa làm đấy!" Nói xong, Thế Minh vươn tay về phía cô gái.
Cô sợ hãi hét lên, chạy đến một góc cách xa Thế Minh. Thấy cô gái hoảng sợ đến mức này, Thế Minh lại càng muốn trêu đùa, cậu bước về phía cô. Cô phản ứng không nhanh như Thế Minh, chẳng mấy chốc đã bị cậu túm lấy góc áo. Cô giãy giụa, tay chân đấm đá loạn xạ lên người Thế Minh.
Thế Minh đùa chán rồi, đang định buông tay ra thì chợt thấy cổ tay đau nhói, cậu cúi xuống nhìn, đầu của cô gái đang dính chặt trên tay cậu, không cần nhìn kĩ cũng biết chuyện gì xảy ra:
"Mẹ nó chứ.." Thế Minh giữ đầu cô gái, dùng hết sức mới có thể rút tay lại, nhìn kĩ có thể thấy được hai dấu răng chớm máu trên cổ tay.
Cô gái nhìn ánh mắt như muốn giết người của Thế Minh, thì ngồi vào góc tường co ro lại. Thế Minh thở dài, chửi thầm bản thân: "Đáng lắm! Cho mày thích trêu người ta này, rảnh rỗi kiếm chuyện, bị cắn cũng đáng!"
Thế Minh kìm nén cơn giận, ngồi phịch xuống giường, tự trách bản thân mình quá trẻ con.
Không lâu sau, thằng Út và thằng Tí bưng một chậu nước lớn vào đặt xuống đất. Thằng Út cười nói: "Anh Minh, nước em mang tới rồi đây. Nước ấm đó ạ!"
Thế Minh đang không vui, "ừ" một tiếng, nói: "Được rồi, không còn việc gì nữa đâu, chúng mày đi ngủ đi!"
Thằng Út nhìn Thế Minh rồi lại nhìn cô gái ở góc tường, cuối cùng ánh mắt lại hướng về phía cổ tay dính dấu răng của Thế Minh, cười thích thú nói:
"Em hiểu rồi, hiểu rồi, tụi em đi ngay đây, anh Minh cứ thong thả. Mấy em hàng nguyên tem này nhiều khi cũng mạnh bạo lắm, nhưng mà chơi thì cứ phải gọi là hết nước chấm haha!"
Nói xong, cậu ta kéo thằng Tí ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lê Thế Minh thấy chúng nó đã ra ngoài, quay ra nói với cô gái: "Tôi thấy cô cũng phải mấy ngày không tắm rồi, bây giờ có nước thì cô tắm đi. Yên tâm, tôi sẽ không nhìn trộm đâu!"
Cô gái nhìn nước trong chậu, ánh mắt chan chứa khát vọng nhưng lại lập tức cúi đầu xuống.
Thế Minh thấy hết, hiểu cô gái đang sợ gì, nằm lên giường cười nói: "Cô yên tâm đi, tôi không hứng thú với một đứa trẻ. Không ăn thịt cô đâu mà phải sợ!"
Thế Minh quay lưng lại, mặt hướng vào tường, không để ý cô nữa. Nhưng một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Thế Minh thở dài, thôi, thế thì tùy, thích làm gì thì làm. Hình ảnh cô gái co ro cúm rúm ở xó tường hiện lên trong đầu cậu, cậu thấy có hơi buồn. Thầm trách bản thân ban nãy không nên trêu cô. Thế Minh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, hôm nay cậu thật sự hơi mệt, lại uống thêm ít rượu trắng nên chẳng mấy chốc đã lờ mờ thiếp đi.
Cô gái ngồi trong góc tường, đợi một lúc lâu, nghĩ Thế Minh như đã ngủ thật rồi. Cô thấy kì lạ, tên này hình như cũng không khốn nạn lắm, ít nhất cũng không làm gì cô..
Nghĩ đến đây, mặt cô gái đỏ ửng lên. Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, cẩn thận lay nhẹ Thế Minh. Thấy cậu không phản ứng gì, cô gái mới to gan hơn một chút, lay liền vài cái, vẫn không có phản ứng gì. Lúc này cô mới yên tâm. Nhìn xung quanh, trên cửa sổ có dây sắt dày bằng ngón tay cái, không thể chạy trốn từ đó được. Sau đó, cô lại rón rén đi ra cửa. Mở hờ cửa ra, nhìn qua khe hở, mấy con chó sói đang ngồi bên ngoài lập tức nhổm dậy, mắt nó hau háu như thấy mồi ngon, chúng nhìn qua khe hở gầm gừ! Hừ hừ!
Cô gái vội đóng cửa lại, nghĩ đến việc mình bị nhốt ở đây, sống chết còn chưa biết thế nào, không biết người nhà sốt ruột lo lắng đến mức nào rồi. Nghĩ vậy, cô bật khóc. Một lúc lâu sau, tâm trạng cô bình tĩnh hơn. Nhìn nước trong chậu, cơ thể cũng ngứa ngáy. Đã mấy tuần rồi cô chưa tắm, mùi hôi trên người đến chính bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn. Nhìn qua Thế Minh đang nằm trên giường, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, lặng lẽ cởi quần áo trên người xuống, thân thể yêu kiều ẩn hiện. Cô đắm mình trong làn nước mát, nhẹ nhàng lấy khăn lau sạch vết bùn đất.
Làn da trắng nõn nà lấp ló trong màn đêm, bộ ngực tròn khẽ phập phồng. Cô vẫn còn rất trẻ, chưa hết tuổi dậy thì. Tắm rửa xong, cô gái nhanh chóng lau người, mặc quần áo vào.
Động tác thuần thục chỉ sợ người đàn ông trên giường kia nhân lúc này tỉnh giấc rồi xồ vào thân mình. Quay đầu lại nhìn thấy cậu ta đang nằm trên giường, vẫn đang ngủ ngáy khò khò, cô mới thả lỏng hơn. Cô nhẹ nhàng từng bước di chuyển chiếc ghế đến nơi xa chiếc giường nhất rồi ngồi xuống, dựa vào tường quan sát Thế Minh đang ngủ.
Đêm đã khuya, cơn buồn ngủ làm cô không mở nổi mắt, dựa vào tường thiếp đi. Không biết đã trôi qua bao lâu, cô gái tỉnh dậy vì lạnh, sương giá về đêm nơi rừng hoang núi thẳm, sự ẩm ướt, lạnh lẽo trong căn phòng khiến cô rùng mình. Nhìn Thế Minh đang nằm trên giường, trùm chăn kín đầu say giấc. Tại sao cô phải chịu cái cảnh lạnh lẽo này còn cậu ta thì ung dung hưởng thụ chăn ấm nệm êm. Hằn học vì lẽ đó, cô đi đến bên giường, đẩy mạnh người cậu vào bên trong, chừa ra một chỗ trống, sau đó cô nằm xuống.
Một lúc sau, cô gái kéo chiếc chăn trên người Thế Minh về rồi trùm lên người mình, nhắm mắt vào giấc nồng.
Thế Minh đang ngủ ngon, cảm nhận có người đẩy mình, nhưng cậu cũng không để ý. Lúc sau cô nằm bên cạnh, cậu cũng mặc kệ. Không ngờ cô được nước lấn tới, giành hết phần chăn của cậu. Thế Minh mở mắt ra, kéo chăn về. Chẳng được mấy chốc, cô lại tỉnh giấc vì lạnh, thấy chăn bị giành mất thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, ra sức kéo chăn về..
Cứ thế, không biết hai người họ đã chiến tranh trên giường trong bao lâu, cuối cùng, hai người đều có phần chăn của riêng mình, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng. Bầu không khí trong lành đặc trưng của vùng quê khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Thế Minh mở mắt ra, thấy một bên người nặng trĩu, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì bật cười. Hóa ra là cô đang ngủ bên cạnh cậu, một tay ôm cổ Thế Minh, một chiếc chân gác lên bụng cậu. Cả người bám lấy Thế Minh như một con bạch tuộc. Thế Minh nhấc cánh tay ở trên cổ mình ra nhưng không tài nào nhấc được, tay của cô gái cứ bám chặt lấy góc áo trên vai anh. Hành động này của cậu khiến cô gái giật mình nên lại càng ôm chặt hơn.
Thế Minh thở dài, quay qua nhìn gương mặt đang ngủ say của cô. Bây giờ mặt cô sạch sẽ hơn nhiều rồi, nhan sắc vốn có cũng lộ ra. Là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tuổi chưa quá mười lăm, trên đôi lông mi dài dường như vẫn còn vương nước mắt.
Thế Minh thấy đau lòng, cô cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, vẫn đang trong độ tuổi được bố mẹ yêu thương, bao bọc, rơi vào tay đám người Năm Ma mà rồi phải chịu cái giày vò, cái hồn nhiên ngây thơ lại thay bằng những giọt nước mắt. Đám người này đúng là bọn súc sinh chứ không phải là người nữa, đến một đứa trẻ mà cũng không tha. Nghĩ vậy, một ý muốn giết người mạnh mẽ xuất hiện trong đầu cậu.
Thế Minh lặng lẽ nằm trên giường, mặc cho cô gái ôm mình. Cô ngủ không được an giấc cho lắm, lúc thì nhíu mày, lúc thì lại nói mớ. Thế Minh vỗ nhẹ vai cô, cô gái dần thiếp vào giấc.
"Cốc cốc!"
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào, sau đó cửa bị mở ra, cơ thể mập mạp của Năm Ma tiến vào. Thấy Thế Minh và cô gái đang nằm trên giường ôm nhau thì cười lớn, nói: "Tối qua người anh em thoải mái lắm nhỉ! Cảm giác bóc tem là phê nhất đời phỏng?"
Thế Minh kìm nén cái ghê tởm, cười nói: "Anh Năm nói đúng lắm, bây giờ thằng em muốn dậy, anh Năm xem.."
Năm Ma hiểu ra, nói: "Ai dà, cậu xem đầu óc của anh này, anh ra ngoài trước đây. Người anh em không phải vội, không vội, cứ từ từ! Haha!"
Năm Ma vừa nói vừa ra ngoài, nhìn bóng lưng của Năm Ma, Thế Minh cười khẩy, biết Năm Ma đã hiểu nhầm ý mình, nhưng như vậy thì càng tốt, sớm muộn cũng có một ngày cậu khiến hắn không thể cười được, nhưng trước tiên phải rút cạn máu của hắn đã.
Lúc này, giọng nói của Năm Ma cũng đã đánh thức cô gái, thấy mình vòng tay vòng chân lên người Thế Minh, thì mặt cô đỏ ửng như sắp vắt ra máu. Cô kéo chăn trùm đầu mình lại. Thế Minh thấy vẻ ngây thơ của cô thì bật cười. Nghe thấy tiếng cười của cậu, cô gái trùm chăn càng kín hơn. Thật giống một con thỏ đang sợ hãi, Thế Minh đột nhiên nghĩ vậy.
Cậu vỗ vỗ đầu cô gái, nói: "Dậy đi, ngủ no nê cả đêm rồi, mặt trời chiếu đến mông luôn rồi kìa!"
Nói xong, Thế Minh ngồi dậy, rời khỏi giường. Cậu đi giày vào, vươn vai vươn cổ, đêm qua cậu cũng chẳng mấy yên giấc. Thế Minh ra khỏi phòng, nhìn xung quanh một cách kĩ lưỡng.
Tối qua trời tối thui nên không thể thấy được gì, bây giờ mới phát hiện hóa ra nơi này là một công xưởng cũ. Bốn phía là những bức tường sập xệ đổ nát, cỏ mọc um tùm trong sân. Nơi cậu gặp Năm Ma ngày hôm qua không phải là một nhà kho nhỏ, mà nó giống một công xưởng hơn.
Năm Ma đứng trước cổng công xưởng, thấy Thế Minh ra ngoài thì tươi cười lên tiếp đón, nói với ý tứ sâu xa: "Người anh em chưa gì đã 'mặc xong quần áo' rồi à, haha!"
Thế Minh cười gượng, nói: "Anh Năm, thằng em có chuyện này muốn thương lượng không biết anh có thể đồng ý không?"
Năm Ma vỗ ngực nói: "Người anh em có chuyện gì thì cứ nói, nếu làm được thì anh đây nhất định sẽ giúp!"
Thế Minh cố ý tỏ ra ngại ngùng, cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, đôi môi mấp máy, cuối cùng lại im lặng không nói gì. Năm Ma lăn lộn ra đời bao nhiêu năm trời, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ.
Vừa nhìn dáng vẻ này của Thế Minh liền hiểu cậu có ý gì. Nghĩ một lúc thì hỏi: "Có phải người anh em muốn con ả kia không?"
Thế Minh thầm cười khen Năm Ma thông minh, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng, ngẩng đầu lên mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu.
Chuyện này thì lại khó cho Năm Ma rồi. Không phải hắn để ý đến cô gái kia mà là sợ giao cô cho Thế Minh rồi, lỡ như cô ta lại chạy đi báo cảnh sát về những chuyện ở đây thì hắn xong đời. Năm Ma mâu thuẫn, mặt mày gợn đầy những nếp nhăn suy nghĩ.
Thế Minh đều thấy rõ mồn một, nhỏ giọng nói: "Anh Năm sợ con ả đó chạy khỏi tay em sao? Chuyện này thì anh Năm cứ yên tâm đi, thứ gì mà vào tay thằng em này rồi thì một cọng lông cũng không bay đi được. Nói thật với anh nhé, thằng em ở thành phố H cũng thuộc hạng có chút 'tiếng', dưới trướng cũng phải vài trăm thằng, muốn trông một đứa con gái.. Ờm! Hơn nữa, nếu cô ta mà chạy thì em cũng xong đời. Anh Năm nói xem em nói có phải không?"
Đôi lời của tác giả: Sự xuất hiện của cô gái điểm nhấn đắt giá cho bộ truyện. Cô gái là một nhân vật rất quan trọng. Các bạn nhớ lưu tâm nha.
Thế Minh thắc mắc nhìn Năm Ma: "Đây là?"
Năm Ma cười nói: "Các anh em ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này nhịn sắp phế đến nơi rồi, không tìm chút thú vui cho mấy anh em thư giãn thì cái ghế đại ca này của tôi cũng chẳng thể ngồi được nữa!"
Thế Minh cười hùa theo hắn. Cậu biết, những người phụ nữ ở bên trong không phải bị cướp thì cũng là bị lừa về đây, cậu thấy cũng có chút đồng cảm với bọn họ. Nhưng cậu cũng không thể làm gì được, chỉ có thể thầm than số mệnh bọn họ quá khổ thôi!
Không lâu sau, thằng Út kéo một cô gái mặt đầy bùn đất vào, ấn đầu ấn cổ cô khiến cô ngã dúi dụi, cô như biết chuyện chẳng lành sắp đổ vào thân, giãy giụa mạnh mẽ, nhưng hai tay lại bị thằng Út giữ chặt lại. Năm Ma tiến tới, tát mạnh vào mặt cô:
"Mẹ nó chứ, ranh con, ngậm mồm vào cho tao. * chỉ có mày là khó bảo!"
Nói xong, hắn lau bùn đất trên mặt cô gái đi, gật gật đầu, cười nói với Thế Minh: "Người anh em, cô em này cho cậu đấy, hôm nay cậu hưởng phúc rồi nhá, đảm bảo mặt hàng này còn nguyên tem! Haha!"
Thế Minh quan sát cô, không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng cũng ngờ ngợ đoán tuổi đời cô còn rất trẻ, cô mặc một chiếc váy liền mỏng dính, mà bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu sắc ban đầu, vẻ bề ngoài thanh tú, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, sợ hãi như con mèo nhỏ nhìn về phía cậu.
Thế Minh vốn muốn từ chối ý tốt của Năm Ma, nhưng nhìn tận sâu trong đáy mắt của cô gái, cậu thầm thở dài, nếu đêm nay cô không đi cùng cậu thì chắc chắn sẽ phải tiếp Năm Ma làm mấy trò đó, nếu vậy thì một cô gái trinh nguyên như thế lại bị vấy bẩn bùn đen. Uổng lắm. Nghĩ đến đây, Thế Minh không nói gì nữa.
Năm Ma nở nụ cười quái gở với Thế Minh: "Tối nay người anh em cứ chơi hết mình nhé. Bây giờ anh cũng ngà ngà rồi, vào giường trước. Người anh em cần gì, thiếu gì cứ sai mấy thằng đệ ấy."
Thế Minh nói: "Được thôi, hôm nay anh Năm cũng uống quá chén rồi, nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Năm Ma vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài, thằng Út đứng bên cạnh nói với Thế Minh: "Anh Minh, em đưa anh đi xem phòng nhé!"
Thế Minh gật đầu.
"Tụi mày không phải khách sáo, tao ngủ đâu chẳng được!"
Thế Minh gật đầu, đi vào căn phòng kia. Vào trong, cậu thấy căn phòng này không lớn, chưa đến hai mươi mét vuông, trang trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và mấy cái ghế, ngoài ra không còn gì khác. Thế Minh quay một vòng, cảm thấy nơi này vừa tối, vừa ẩm ướt, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Thằng Út lôi cô gái kia vào, cô vừa mới đi đến cửa thì đã bắt đầu giãy giụa, đẩy người về sau, nhất quyết không chịu vào. Thằng Út đá vào chân cô, kéo xềnh xệch cô vào trong, rồi nói với Thế Minh:
"Anh Minh, anh nghỉ ngơi đi, hihi! Không có việc gì nữa thì em đi trước đây."
Thế Minh nhìn cô gái, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Nó bẩn quá, mày lấy giúp tao chậu nước qua đây, cho nó tắm rửa qua chứ!"
Thằng Út tự vỗ đầu, cười nói: "Anh xem cái đầu đất này của em, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ. Anh Minh, anh đợi một lát, em mang nước qua ngay đây."
Nói xong, thằng Út gọi thằng Tí rồi chạy ra ngoài.
Thế Minh nhìn bóng lưng của thằng Út thì lắc lắc đầu, quay người lại nhìn cô gái kia, thấy cô co ro ở một góc, đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình. Thế Minh tiến đến gần, đang định nói gì đó thì cô chợt đứng dậy chạy ra phía cửa. Thế Minh giật mình, thấy cô chạy đến cửa thì lại dừng lại. Thế Minh tò mò đi tới, nhìn ra bên ngoài, cậu bật cười lớn. Thì ra có mười hai con mắt màu xanh lá cây đang nhìn chằm chằm vào cô, sáu con chó săn đứng ở cửa, hàm răng trắng ngà nhô ra ngoài, nước miếng chảy dài thòng lòng. Cô gái đứng ở cửa một lúc rồi lại chậm rãi đi vào trong, thấy Thế Minh đang cười thì xấu hổ mắng: "Anh là cái thứ đê tiện, đồ vô liêm sỉ!"
Thế Minh bị chửi vậy thì ngơ ra, không ngờ cô nhóc này lại to gan đến thế, cá nằm trên thớt mà vẫn cứng miệng, nhưng cậu lại cười nói: "Còn chuyện đê tiện, vô liêm sỉ hơn tôi chưa làm đấy!" Nói xong, Thế Minh vươn tay về phía cô gái.
Cô sợ hãi hét lên, chạy đến một góc cách xa Thế Minh. Thấy cô gái hoảng sợ đến mức này, Thế Minh lại càng muốn trêu đùa, cậu bước về phía cô. Cô phản ứng không nhanh như Thế Minh, chẳng mấy chốc đã bị cậu túm lấy góc áo. Cô giãy giụa, tay chân đấm đá loạn xạ lên người Thế Minh.
Thế Minh đùa chán rồi, đang định buông tay ra thì chợt thấy cổ tay đau nhói, cậu cúi xuống nhìn, đầu của cô gái đang dính chặt trên tay cậu, không cần nhìn kĩ cũng biết chuyện gì xảy ra:
"Mẹ nó chứ.." Thế Minh giữ đầu cô gái, dùng hết sức mới có thể rút tay lại, nhìn kĩ có thể thấy được hai dấu răng chớm máu trên cổ tay.
Cô gái nhìn ánh mắt như muốn giết người của Thế Minh, thì ngồi vào góc tường co ro lại. Thế Minh thở dài, chửi thầm bản thân: "Đáng lắm! Cho mày thích trêu người ta này, rảnh rỗi kiếm chuyện, bị cắn cũng đáng!"
Thế Minh kìm nén cơn giận, ngồi phịch xuống giường, tự trách bản thân mình quá trẻ con.
Không lâu sau, thằng Út và thằng Tí bưng một chậu nước lớn vào đặt xuống đất. Thằng Út cười nói: "Anh Minh, nước em mang tới rồi đây. Nước ấm đó ạ!"
Thế Minh đang không vui, "ừ" một tiếng, nói: "Được rồi, không còn việc gì nữa đâu, chúng mày đi ngủ đi!"
Thằng Út nhìn Thế Minh rồi lại nhìn cô gái ở góc tường, cuối cùng ánh mắt lại hướng về phía cổ tay dính dấu răng của Thế Minh, cười thích thú nói:
"Em hiểu rồi, hiểu rồi, tụi em đi ngay đây, anh Minh cứ thong thả. Mấy em hàng nguyên tem này nhiều khi cũng mạnh bạo lắm, nhưng mà chơi thì cứ phải gọi là hết nước chấm haha!"
Nói xong, cậu ta kéo thằng Tí ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lê Thế Minh thấy chúng nó đã ra ngoài, quay ra nói với cô gái: "Tôi thấy cô cũng phải mấy ngày không tắm rồi, bây giờ có nước thì cô tắm đi. Yên tâm, tôi sẽ không nhìn trộm đâu!"
Cô gái nhìn nước trong chậu, ánh mắt chan chứa khát vọng nhưng lại lập tức cúi đầu xuống.
Thế Minh thấy hết, hiểu cô gái đang sợ gì, nằm lên giường cười nói: "Cô yên tâm đi, tôi không hứng thú với một đứa trẻ. Không ăn thịt cô đâu mà phải sợ!"
Thế Minh quay lưng lại, mặt hướng vào tường, không để ý cô nữa. Nhưng một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Thế Minh thở dài, thôi, thế thì tùy, thích làm gì thì làm. Hình ảnh cô gái co ro cúm rúm ở xó tường hiện lên trong đầu cậu, cậu thấy có hơi buồn. Thầm trách bản thân ban nãy không nên trêu cô. Thế Minh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, hôm nay cậu thật sự hơi mệt, lại uống thêm ít rượu trắng nên chẳng mấy chốc đã lờ mờ thiếp đi.
Cô gái ngồi trong góc tường, đợi một lúc lâu, nghĩ Thế Minh như đã ngủ thật rồi. Cô thấy kì lạ, tên này hình như cũng không khốn nạn lắm, ít nhất cũng không làm gì cô..
Nghĩ đến đây, mặt cô gái đỏ ửng lên. Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, cẩn thận lay nhẹ Thế Minh. Thấy cậu không phản ứng gì, cô gái mới to gan hơn một chút, lay liền vài cái, vẫn không có phản ứng gì. Lúc này cô mới yên tâm. Nhìn xung quanh, trên cửa sổ có dây sắt dày bằng ngón tay cái, không thể chạy trốn từ đó được. Sau đó, cô lại rón rén đi ra cửa. Mở hờ cửa ra, nhìn qua khe hở, mấy con chó sói đang ngồi bên ngoài lập tức nhổm dậy, mắt nó hau háu như thấy mồi ngon, chúng nhìn qua khe hở gầm gừ! Hừ hừ!
Cô gái vội đóng cửa lại, nghĩ đến việc mình bị nhốt ở đây, sống chết còn chưa biết thế nào, không biết người nhà sốt ruột lo lắng đến mức nào rồi. Nghĩ vậy, cô bật khóc. Một lúc lâu sau, tâm trạng cô bình tĩnh hơn. Nhìn nước trong chậu, cơ thể cũng ngứa ngáy. Đã mấy tuần rồi cô chưa tắm, mùi hôi trên người đến chính bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn. Nhìn qua Thế Minh đang nằm trên giường, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, lặng lẽ cởi quần áo trên người xuống, thân thể yêu kiều ẩn hiện. Cô đắm mình trong làn nước mát, nhẹ nhàng lấy khăn lau sạch vết bùn đất.
Làn da trắng nõn nà lấp ló trong màn đêm, bộ ngực tròn khẽ phập phồng. Cô vẫn còn rất trẻ, chưa hết tuổi dậy thì. Tắm rửa xong, cô gái nhanh chóng lau người, mặc quần áo vào.
Động tác thuần thục chỉ sợ người đàn ông trên giường kia nhân lúc này tỉnh giấc rồi xồ vào thân mình. Quay đầu lại nhìn thấy cậu ta đang nằm trên giường, vẫn đang ngủ ngáy khò khò, cô mới thả lỏng hơn. Cô nhẹ nhàng từng bước di chuyển chiếc ghế đến nơi xa chiếc giường nhất rồi ngồi xuống, dựa vào tường quan sát Thế Minh đang ngủ.
Đêm đã khuya, cơn buồn ngủ làm cô không mở nổi mắt, dựa vào tường thiếp đi. Không biết đã trôi qua bao lâu, cô gái tỉnh dậy vì lạnh, sương giá về đêm nơi rừng hoang núi thẳm, sự ẩm ướt, lạnh lẽo trong căn phòng khiến cô rùng mình. Nhìn Thế Minh đang nằm trên giường, trùm chăn kín đầu say giấc. Tại sao cô phải chịu cái cảnh lạnh lẽo này còn cậu ta thì ung dung hưởng thụ chăn ấm nệm êm. Hằn học vì lẽ đó, cô đi đến bên giường, đẩy mạnh người cậu vào bên trong, chừa ra một chỗ trống, sau đó cô nằm xuống.
Một lúc sau, cô gái kéo chiếc chăn trên người Thế Minh về rồi trùm lên người mình, nhắm mắt vào giấc nồng.
Thế Minh đang ngủ ngon, cảm nhận có người đẩy mình, nhưng cậu cũng không để ý. Lúc sau cô nằm bên cạnh, cậu cũng mặc kệ. Không ngờ cô được nước lấn tới, giành hết phần chăn của cậu. Thế Minh mở mắt ra, kéo chăn về. Chẳng được mấy chốc, cô lại tỉnh giấc vì lạnh, thấy chăn bị giành mất thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, ra sức kéo chăn về..
Cứ thế, không biết hai người họ đã chiến tranh trên giường trong bao lâu, cuối cùng, hai người đều có phần chăn của riêng mình, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng. Bầu không khí trong lành đặc trưng của vùng quê khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Thế Minh mở mắt ra, thấy một bên người nặng trĩu, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì bật cười. Hóa ra là cô đang ngủ bên cạnh cậu, một tay ôm cổ Thế Minh, một chiếc chân gác lên bụng cậu. Cả người bám lấy Thế Minh như một con bạch tuộc. Thế Minh nhấc cánh tay ở trên cổ mình ra nhưng không tài nào nhấc được, tay của cô gái cứ bám chặt lấy góc áo trên vai anh. Hành động này của cậu khiến cô gái giật mình nên lại càng ôm chặt hơn.
Thế Minh thở dài, quay qua nhìn gương mặt đang ngủ say của cô. Bây giờ mặt cô sạch sẽ hơn nhiều rồi, nhan sắc vốn có cũng lộ ra. Là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tuổi chưa quá mười lăm, trên đôi lông mi dài dường như vẫn còn vương nước mắt.
Thế Minh thấy đau lòng, cô cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, vẫn đang trong độ tuổi được bố mẹ yêu thương, bao bọc, rơi vào tay đám người Năm Ma mà rồi phải chịu cái giày vò, cái hồn nhiên ngây thơ lại thay bằng những giọt nước mắt. Đám người này đúng là bọn súc sinh chứ không phải là người nữa, đến một đứa trẻ mà cũng không tha. Nghĩ vậy, một ý muốn giết người mạnh mẽ xuất hiện trong đầu cậu.
Thế Minh lặng lẽ nằm trên giường, mặc cho cô gái ôm mình. Cô ngủ không được an giấc cho lắm, lúc thì nhíu mày, lúc thì lại nói mớ. Thế Minh vỗ nhẹ vai cô, cô gái dần thiếp vào giấc.
"Cốc cốc!"
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào, sau đó cửa bị mở ra, cơ thể mập mạp của Năm Ma tiến vào. Thấy Thế Minh và cô gái đang nằm trên giường ôm nhau thì cười lớn, nói: "Tối qua người anh em thoải mái lắm nhỉ! Cảm giác bóc tem là phê nhất đời phỏng?"
Thế Minh kìm nén cái ghê tởm, cười nói: "Anh Năm nói đúng lắm, bây giờ thằng em muốn dậy, anh Năm xem.."
Năm Ma hiểu ra, nói: "Ai dà, cậu xem đầu óc của anh này, anh ra ngoài trước đây. Người anh em không phải vội, không vội, cứ từ từ! Haha!"
Năm Ma vừa nói vừa ra ngoài, nhìn bóng lưng của Năm Ma, Thế Minh cười khẩy, biết Năm Ma đã hiểu nhầm ý mình, nhưng như vậy thì càng tốt, sớm muộn cũng có một ngày cậu khiến hắn không thể cười được, nhưng trước tiên phải rút cạn máu của hắn đã.
Lúc này, giọng nói của Năm Ma cũng đã đánh thức cô gái, thấy mình vòng tay vòng chân lên người Thế Minh, thì mặt cô đỏ ửng như sắp vắt ra máu. Cô kéo chăn trùm đầu mình lại. Thế Minh thấy vẻ ngây thơ của cô thì bật cười. Nghe thấy tiếng cười của cậu, cô gái trùm chăn càng kín hơn. Thật giống một con thỏ đang sợ hãi, Thế Minh đột nhiên nghĩ vậy.
Cậu vỗ vỗ đầu cô gái, nói: "Dậy đi, ngủ no nê cả đêm rồi, mặt trời chiếu đến mông luôn rồi kìa!"
Nói xong, Thế Minh ngồi dậy, rời khỏi giường. Cậu đi giày vào, vươn vai vươn cổ, đêm qua cậu cũng chẳng mấy yên giấc. Thế Minh ra khỏi phòng, nhìn xung quanh một cách kĩ lưỡng.
Tối qua trời tối thui nên không thể thấy được gì, bây giờ mới phát hiện hóa ra nơi này là một công xưởng cũ. Bốn phía là những bức tường sập xệ đổ nát, cỏ mọc um tùm trong sân. Nơi cậu gặp Năm Ma ngày hôm qua không phải là một nhà kho nhỏ, mà nó giống một công xưởng hơn.
Năm Ma đứng trước cổng công xưởng, thấy Thế Minh ra ngoài thì tươi cười lên tiếp đón, nói với ý tứ sâu xa: "Người anh em chưa gì đã 'mặc xong quần áo' rồi à, haha!"
Thế Minh cười gượng, nói: "Anh Năm, thằng em có chuyện này muốn thương lượng không biết anh có thể đồng ý không?"
Năm Ma vỗ ngực nói: "Người anh em có chuyện gì thì cứ nói, nếu làm được thì anh đây nhất định sẽ giúp!"
Thế Minh cố ý tỏ ra ngại ngùng, cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, đôi môi mấp máy, cuối cùng lại im lặng không nói gì. Năm Ma lăn lộn ra đời bao nhiêu năm trời, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ.
Vừa nhìn dáng vẻ này của Thế Minh liền hiểu cậu có ý gì. Nghĩ một lúc thì hỏi: "Có phải người anh em muốn con ả kia không?"
Thế Minh thầm cười khen Năm Ma thông minh, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng, ngẩng đầu lên mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu.
Chuyện này thì lại khó cho Năm Ma rồi. Không phải hắn để ý đến cô gái kia mà là sợ giao cô cho Thế Minh rồi, lỡ như cô ta lại chạy đi báo cảnh sát về những chuyện ở đây thì hắn xong đời. Năm Ma mâu thuẫn, mặt mày gợn đầy những nếp nhăn suy nghĩ.
Thế Minh đều thấy rõ mồn một, nhỏ giọng nói: "Anh Năm sợ con ả đó chạy khỏi tay em sao? Chuyện này thì anh Năm cứ yên tâm đi, thứ gì mà vào tay thằng em này rồi thì một cọng lông cũng không bay đi được. Nói thật với anh nhé, thằng em ở thành phố H cũng thuộc hạng có chút 'tiếng', dưới trướng cũng phải vài trăm thằng, muốn trông một đứa con gái.. Ờm! Hơn nữa, nếu cô ta mà chạy thì em cũng xong đời. Anh Năm nói xem em nói có phải không?"
Đôi lời của tác giả: Sự xuất hiện của cô gái điểm nhấn đắt giá cho bộ truyện. Cô gái là một nhân vật rất quan trọng. Các bạn nhớ lưu tâm nha.