Chương 22: Hành động
Cô gái ngủ rất ngon lành, nhớ lúc rơi vào tay Năm Ma cả ngày cô đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng đêm nào được yên giấc. Nhưng từ ngày đến đây với Thế Minh, không biết vì lý do gì, cô có cảm giác an toàn đến lạ, cô cảm nhận chàng trai lớn hơn mình vài tuổi này sẽ không hại mình. Tâm thái thoải mái, cô ngủ cũng sâu giấc hẳn, có lúc cô còn tưởng đây là nhà mình.
Có người bước đến bên giường lay cô, đang lơ mơ trong giấc ngủ, cô cứ nghĩ ông nội gọi mình, lấy gối đè lên đầu, li nhí: "Ông, để con ngủ lúc nữa."
Thế Minh nghe xong không biết nên khóc hay cười, cậu cũng không già như thế đâu nhỉ? Cô bé này chắc đang ngủ mơ, nếu không bắt dậy thì chắc cô cứ ngủ mãi mất thôi.
Vừa nghĩ, cậu kéo chăn vứt sang một bên. Nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mặt làm cậu ngây ngốc, cô cởi hết quần áo ngoài ra, chỉ mặc một bộ quần áo lót trên người.
Nhìn dáng vẻ nửa kín nửa hở của cô, Thế Minh nhắm mắt lại, đắp chăn lại như cũ.
Thân là một đứa con gái bị một người đàn ông lạ mặt kéo đến một nơi xa lạ mà lại dám lõa lồ không mặc đồ đi ngủ? Thật là quá sức tưởng tượng. Thế Minh nổi giận đùng đùng, quát to:
"Có dậy ngay không thì bảo.'
Tiếng quát khiến bọn đàn em đứng ngoài cũng hết hồn, tròn mắt nhìn nhau, tự hiểu chuyện lắc đầu.
Cô gái giật mình, nhảy dựng lên. Đứng trên giường nhìn bốn phương tám hướng, sau cùng nhìn mặt Thế Minh, nghi hoặc:" Cháy nhà à?'
Thế Minh không nói gì, dùng ánh mắt phát ra tia lửa nhìn cô.
Cô gái còn không biết nguy hiểm đang cận kề trong tích tắc, nhìn Thế Minh hỏi: "Sao đấy?'
Thế Minh thở hắt, cô gái này quả là đang thử thách sự kiên nhẫn của anh, quát:" Mặc quần áo hẳn hoi, có muốn ăn đòn không?'
Câu nói này làm cô giật mình, cô nhìn xuống dưới, hóa ra chỉ mặc một bộ quần áo lót, cô hét lên rồi chạy vào chăn trùm kín mít.
Thế Minh nhìn bộ dạng của cô, lắc đầu: "Cho năm phút chuẩn bị, nếu mà lề mề tôi vào mặc hộ đấy."
Ngắt lời, cậu bước thẳng ra ngoài.
Đợi một lúc sau, cô cúi đầu bước ra, trên người là một chiếc váy đầy cáu bẩn, nhem nhuốc và cũ kĩ. Thế Minh nhìn thân thể gầy gò của cô, nói nhẹ nhàng:
"Đói chưa? Anh dẫn đi ăn."
Cô gái không trả lời, chỉ gật đầu, cô còn ngại ngùng vì sự việc vừa nãy, chàng trai trước mặt đã nhìn mình từ đầu đến chân, nghĩ đến mặt cô lại phơn phớt hồng.
Thế Minh dẫn cô đến một quán cơm bụi gần đó, gọi mấy món ăn đơn giản. Nhìn bộ dạng ăn thốc ăn tháo của cô, Thế Minh càng căm ghét Năm Ma hơn, cậu nói với cô:
"Nhà em ở đâu? Mai anh dẫn em về nhà."
Cô gái ngạc nhiên đặt bát cơm xuống bàn, do dự hỏi: "Anh.. anh dẫn em về nhà thật à?'
Thế Minh cười:" Chị ạ, chị ăn như thuồng luồng thế này, nếu tôi giữ lại thì chỉ có nước khuynh gia bại sản ấy chứ. "
Cô gái mắt nhoèn lệ, nước mắt rơi lã chã xuống cổ, kéo tay Thế Minh:" Cảm ơn anh, anh tốt thật ấy. "
Nói hết câu, cô khóc ngào ngào như đứa trẻ lên ba, khóc để trút hết những tủi hờn mà mấy ngày nay phải chịu đựng. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt như người thân của mình, ở bên cậu cô có cảm giác thân thuộc và an toàn.
Thế Minh nhìn xung quanh, mọi người đang dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu, cậu vỗ nhẹ vai cô, lúng túng:" Thôi, đừng khóc nữa. Khóc là hết xinh đấy. Khóc mọi người cười cho.'
Cô gái ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người trong quán đang đổ dồn về phía mình, đỏ mặt cúi đầu thấp hơn.
Thế Minh xoa đầu cô, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cậu bật cười thành tiếng. Thầm nghĩ, cậu mà có một đứa em gái thì tốt biết bao.
Lúc sau, cô gái lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lần này không ai chú ý đến cô nữa. Cô gái chu miệng, thở dài. Khuôn mặt đáng yêu của cô làm Thế Minh cảm thấy ở bên cạnh cô rất thú vị, những sầu não dần tan biến.
Thế Minh chợt nghĩ ra gì đó, hỏi: "Em vẫn chưa nói cho anh biết em tên là gì? Nhà ở đâu?'
Cô gái nhỏ tiếng trả lời:" Nhà em ở thành phố J, em tên là Hoàng Thùy Linh, còn anh? "
Hoàng Thùy Linh, Thế Minh ngầm nhẩm trong đầu cái tên này, cậu cười:" Tên em hay thật đấy, anh tên là Lê Thế Minh. "
Cô lặng thinh, dần ghi nhớ tên này trong tâm thức.
Thành phố H về đêm vẫn luôn sầm uất như thế, những quán xá lề đường vẫn tập nập người ra vào, trước cửa treo đầy những tấm biển hiệu với màu sắc xanh đỏ tím vàng rực rỡ, khung cảnh này khiến cả dãy phố được phát sáng, quả không hổ danh thành phố không ngủ.
Tận hưởng cảm giác đi giữa lòng đường trong đêm mùa hè đầy gió, không còn tiếng còi xe inh ỏi, tạm biệt khói bụi của những con xe máy, xe ba gác, mà thay vào đó là ánh đèn lung linh và màn đêm đen trong lành dễ chịu.
Thế Minh và Thùy Linh bước ra khỏi cửa tiệm, cậu đã để ý thấy quần áo của Thùy Linh cũng nên thay, cậu sờ túi quần, trong túi vẫn còn một trăm nghìn. Cậu rất ít khi mua đồ, mà có mua thì cũng là anh em mua hộ, tiền trong người là tiền tiêu vặt bố mẹ cho.
Thế Minh đang định mua cho cô vài bộ quần áo, nhưng sợ không đủ tiền. Lắc đầu, cậu nghĩ cái chức đàn anh này chỉ được tiếng chứ chẳng có miếng, bọn đàn em còn nhiều tiền hơn mình. Nghĩ đoạn cậu dặn mình từ sau phải lót ít tiền phòng thân.
Thế Minh đưa Thùy Linh đi đến chợ đêm, trong chợ có rất nhiều các gian hàng, rạp hàng to nhỏ, bán đầy đủ các loại quần áo. Cậu phải mặc cả mới mua được cho cô một bộ quần áo gọi là vừa ý. Thùy Linh thấy cậu đứng kì kèo với mấy bà bán buôn, cô đứng một góc cười toe toét.
Đêm muộn, hai người ngồi xe về nhà Thế Minh. Cậu giải thích với bố mẹ cô bị kẻ xấu lừa bán đến thành phố H, may mà nhân lúc kẻ xấu không để ý mà thoát thân. Cậu vừa hay đi ngang qua nên đã cứu cô, giờ đêm muộn không có chỗ tá túc, nên cậu đành dẫn về nhà mình cho nghỉ nhờ một đêm. Bố mẹ Thế Minh nghe xong thì vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh éo le của cô, ngay lập tức đồng ý. Thùy Linh ngủ phòng cậu, còn cậu thì ngủ ở ghế sofa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thế Minh dẫn Thùy Linh đi đến ga tàu mua hai vé đến thành phố J. Rồi cậu đến Bi-a Hân Hân tìm một thằng đàn em đáng tin đưa cô về nhà. Trước lúc lên xe, mặt cậu đỏ lòm, dặn kĩ:
" Linh à, về đến nhà đừng nói với nhà biết chuyện của Năm Ma. Anh sẽ cho nó một bài học, em nhớ chưa?'
Thùy Linh gật đầu, nghẹn lời: "Dạ em biết rồi ạ. Em không nói đâu. Em sẽ quay lại thăm anh sau."
Thế Minh lòng nặng trĩu đi, vẫy tay tạm biệt Thùy Linh. Cậu tự hỏi lòng, cũng chẳng biết đến bao giờ cậu mới có thể gặp lại cô nữa?
Tiễn Thùy Linh xong xuôi, Thế Minh đến T-bar tìm Long.
Sau khi gặp Long cậu hỏi: "Anh Long, mọi người hành động đến đâu rồi?'
Long trả lời:" Bang Vinh gù anh đã điều tra được đôi chút, anh cũng đã mua một lô điện thoại rồi. "
Thế Minh gật đầu:" Vâng, anh phát cho bọn đàn em đi.'
"Hôm nay bằng cách nào cậu cũng buộc phải tra ra tin tức liên quan đến bọn Vinh gù. Chỉ cần đợi Phạm Cường về là ra tay."
Long nghe xong, máu nóng trong người cứ thế hừng hực, nói: "Minh, cậu yên tâm. Nếu không tra ra được thì anh không về."
Dứt lời, cậu ta lôi bọn đàn em ra ngoài.
Đến tầm trưa, Phạm Cường và bọn đàn em đều được thả ra. Chúng lập tức đến T-bar gặp Thế Minh, gọi to: "Anh Minh"
Thế Minh quay đầu nhìn thấy Phạm Cường, mặt mũi bầm dập, biết cậu bị ăn đòn nhiều trận, hỏi: "Sao rồi? Ở đấy chúng nó tẩn em ác không?'
Phạm Cường đau lòng, nghẹn ngào:" Em bị đánh vài vết này chẳng nhằm nhò gì. Còn Béo sao rồi anh?'
Thế Minh lắc đầu: "Vẫn đang trong tình hình nguy kịch, sống hay chết còn chưa biết."
Phạm Cường lau nước mắt, đau đáu: "Anh Minh, bao giờ chúng ta đi tính sổ chúng nó?'
Thế Minh nói:" Đợi chúng ta tóm được thóp chúng nó đã, đến lúc ý bắt nó nợ máu phải trả bằng máu. "
Phạm Cường gật đầu.
Đến trưa, Long báo tin chính xác cho anh em ở T-bar, thấy Cường quay trở về, cậu ôm thắm thiết, anh em xương máu giờ gặp lại nhau ai cũng nghẹn ngào nức nở.
Thế Minh nói:" Chiều đến bi-a Hân Hân họp mặt anh em. Cường, tẹo đi về trường bảo anh em chuẩn bị sẵn tinh thần xông pha. "
Phạm Cường gật đầu.
Chiều, Thế Minh, Long và bọn đàn em đều đang thảo luận và phân tích tình hình bang Vinh gù, chẳng bao lâu đã nghĩ ra kế hoạch tấn công, đồng thời còn hoạch định sẽ ra tay ngay và luôn.
Mười giờ đêm, những đám mây đen che khuất ánh trăng, trời mưa phùn lất phất, rất hiếm người đi lại, còn ở Bar Hello lại náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Đại ca của bang Vinh gù là Phùng Vinh đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, phía trước mặt là vài trăm tên thanh niên. Phùng Vinh khoái chí, hắn vừa nhận được cuộc điện thoại từ Thủy, biết tin quân Thế Minh chuẩn bị rút lui khỏi T-bar. Giờ T-bar chẳng ai quản thúc, đúng là mỡ dâng miệng mèo, đây rồi cũng sẽ là địa bàn của hắn. Cứ nghĩ đến phía Nam cái thành phố H này mình có thể chiếm đóng tận hai quán bar nổi tiếng, hắn cười không ngậm nổi miệng.
" Chúng mày nghe cho rõ đây, lúc nữa đến T-bar, quân thằng Thế Minh đã chạy mất dép rồi, từ nay trở đi đấy là địa bàn của tao, của chúng mày. Cả cái đất Bắc sớm muộn gì cũng về tay tao. "
Phùng Vinh đứng dậy hô hào với bọn đàn em, bọn chúng được phen hô hào. Phùng Vinh đắc ý cười, hắn vui là đúng, giờ có thể chiếm hai cái bar địa thế đắc địa như thế, thế lực hắn ngày càng mạnh, đừng nói là phía Nam đất H, đến cả đất Bắc sắp thuộc về tay hắn rồi.
Phùng Vinh nói to:" Nào chúng mày, giờ đi đến tiếp quản T-bar với tao, đêm nay anh mời. Sau này tiền kiếm được chia đều đầu người. "
Cả trăm người hô hào reo hò, Phùng Vinh cho vài thằng ở lại Bar Hello, rồi hắn mang tầm năm chục anh em hùng hổ đi đến T-bar.
Trên đường chẳng mấy bóng người đi lại, xe cộ cũng ít, đường từ Bar Hello đến T-bar cũng chẳng xa. Đi tầm nửa tiếng, chưa đến nơi chúng đã thấy biển quảng cáo T-bar bị rơi té tung dưới đất. Phùng Vinh tạm nén cái sung sướng lại, hắn quay sang nói với bọn đàn em:
" Gần đến T-bar rồi, chúng mày lẹ lẹ cái chân lên cho tao nhờ. "
Nói hết câu, hắn dẫn đầu quân đi về trước.
Bước gần đến T-bar, chúng thấy có một người đứng hiên ngang trước cửa. Người này trùm khăn qua mắt, thân hình vạm vỡ, tay cầm con dao mèo dài một mét sắc nhọn.
Phùng Vinh đứng thần ra, người kia đi đến phía hắn. Đợi đến lúc người kia tiến lại gần, Vinh cười mỉa:" Ôi, anh mày còn tưởng thằng nào, hóa ra là đệ Long à?'
Phùng Vinh nhìn thấy hình xăm con rồng trên người thanh niên mới nhận ra là Long.
Long cười lạnh tanh: "Vinh, mày chết đến nơi rồi."
Phùng Vinh lại được phen hụt mất một nhịp tim, nhìn xung quanh, không một bóng người:
"Haha, không phải đấy chứ? Có mỗi mình thằng em mà bạo miệng phết nhờ."
Long cười: "Vinh gù ơi là Vinh gù, mày đâm em tao mười bảy nhát, tao chém mày gấp đôi, tao phải cho mày biết thế nào là vị máu."
Dứt lời, cậu hô hào: "Anh em đâu, xông lên."
Cậu còn chưa dứt câu, hàng chục người từ hai ngõ hẻm bên cạnh nằm mai phục sẵn phi ra như ong vỡ tổ, người nào cũng cầm dao, nhìn thấy quân của Vinh gù là chém.
Mắt Long long sòng sọc, cậu phừng phừng cầm chắc con dao nhào thẳng về phía Vinh ra tay. Vinh biết mình trúng kế, thầm chửi, mẹ con đĩ thõa lừa tao, cứ để đấy tao cho mày biết tay. Long chẳng để cho hắn có thời gian nghĩ, cậu liên tiếp chém vào người hắn.
Phùng Vinh cũng chẳng phải dạng vừa, hắn nhanh như tên tránh kịp nhát đao của Long. Hắn lùi sau vài bước, rút con dao phay ra để chọi sức với Long. Long và Vinh sức khỏe tương đương một chín một mười. Nhưng Long mạnh hơn Vinh là ở cái khí thế báo thù. Cứ nghĩ đến việc báo thù, Long lại dồn hết sức lực vào con dao xông về phía hắn. Vinh cố gắng chống chọi được một lúc, hai tay dần tê liệt, lúc sau không dám tiếp đao của Long nữa mà chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Bọn đàn em của Phùng Vinh cũng không gồng được bao lâu. Quân của Long tiến nhanh, mạnh như vũ bão, hơn quân Vinh ở chỗ muốn đòi mạng. Cứ mỗi đao giáng xuống là một phát dao chí mạng, nếu không mất mạng thì cũng bị trọng thương.
Trước quán T-bar là một cuộc giao tranh đẫm máu giữa hàng trăm người, trận đánh này được coi là cuộc chiến sinh tử. Những ánh sáng sắc lẹm của dao lóe lên, từng người kêu thảm thiết rồi ngã gục, cả con đường nhuốm màu máu đỏ.
Đúng lúc hai bên đang hòa về số lượng, từ xa một con xe cà tàng lao đến như bay. Con xe dựng sát gần chỗ ẩu đả, khoảng bốn mươi tên thanh niên bước xuống, tất cả đều bịt mặt kín mít, xuống xe đã lôi dao ra. Chúng chạy như bay về phía quân Phùng Vinh. Cộng thêm đội quân vừa mới gia nhập, số lượng hai bên đã có chênh lệch lớn. Đàn em của Phùng Vinh dần bị hạ gục.
Liền sau đó, một trong số những người bước xuống xe là một chàng thanh niên đứng từ xa nhìn toàn cảnh. Cậu phát hiện ra Long đang đánh Vinh, ánh mắt cậu sắc lẹm tiến lại gần. Cậu nhanh gọn lẹ phi đến sát người Vinh, rút con dao găm chọc sâu vào lưng hắn ta. Trong lúc đang hăng máu đánh nhau với Long, Vinh chẳng chút đề phòng phía sau.
Trúng nhát dao của người thanh niên, vết thương sau lưng sâu gần hai cm, đau đến đến tận xương, Phùng Vinh chỉ kịp kêu "A" một tiếng, không kịp quay đầu lại nhìn đối thủ, đứng né sang một bên.
Hắn giơ tay ra sờ phía sau lưng, cả một mảng máu. Phùng Vinh cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, quay đầu chạy về bar Hello. Long thấy tình thế bất lợi, quát to: "Chặn nó lại."
Ngay sau đó, từ trên xe lại bước xuống hai người chặn đường Vinh, mỗi người cầm một con dao phay chuẩn bị sẵn tư thế. Phùng Vinh mắt hằn đỏ, hắn thừa sống thiếu chết xông thẳng về phía hai người. Mỗi người chuẩn bị sẵn tư thế đâm Vinh gù một đao, hắn cũng bạo gan, không những không tránh, mà lao như điên đến chỗ hai người.
Vinh gù chỉ hơi nghiêng người đi để tránh, nhưng cuối cùng cũng bị trúng hai nhát dao sắc nhọn. Một nhát đam vào cánh tay, một nhát là ở phần bụng dưới. Vinh gù nghiến răng, quăng loạn con dao vào hai người. Hắn không biết có đâm trúng vào hai người kia hay không, hắn chỉ biết chạy bạt mạng thoát thân.
Có người bước đến bên giường lay cô, đang lơ mơ trong giấc ngủ, cô cứ nghĩ ông nội gọi mình, lấy gối đè lên đầu, li nhí: "Ông, để con ngủ lúc nữa."
Thế Minh nghe xong không biết nên khóc hay cười, cậu cũng không già như thế đâu nhỉ? Cô bé này chắc đang ngủ mơ, nếu không bắt dậy thì chắc cô cứ ngủ mãi mất thôi.
Vừa nghĩ, cậu kéo chăn vứt sang một bên. Nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mặt làm cậu ngây ngốc, cô cởi hết quần áo ngoài ra, chỉ mặc một bộ quần áo lót trên người.
Nhìn dáng vẻ nửa kín nửa hở của cô, Thế Minh nhắm mắt lại, đắp chăn lại như cũ.
Thân là một đứa con gái bị một người đàn ông lạ mặt kéo đến một nơi xa lạ mà lại dám lõa lồ không mặc đồ đi ngủ? Thật là quá sức tưởng tượng. Thế Minh nổi giận đùng đùng, quát to:
"Có dậy ngay không thì bảo.'
Tiếng quát khiến bọn đàn em đứng ngoài cũng hết hồn, tròn mắt nhìn nhau, tự hiểu chuyện lắc đầu.
Cô gái giật mình, nhảy dựng lên. Đứng trên giường nhìn bốn phương tám hướng, sau cùng nhìn mặt Thế Minh, nghi hoặc:" Cháy nhà à?'
Thế Minh không nói gì, dùng ánh mắt phát ra tia lửa nhìn cô.
Cô gái còn không biết nguy hiểm đang cận kề trong tích tắc, nhìn Thế Minh hỏi: "Sao đấy?'
Thế Minh thở hắt, cô gái này quả là đang thử thách sự kiên nhẫn của anh, quát:" Mặc quần áo hẳn hoi, có muốn ăn đòn không?'
Câu nói này làm cô giật mình, cô nhìn xuống dưới, hóa ra chỉ mặc một bộ quần áo lót, cô hét lên rồi chạy vào chăn trùm kín mít.
Thế Minh nhìn bộ dạng của cô, lắc đầu: "Cho năm phút chuẩn bị, nếu mà lề mề tôi vào mặc hộ đấy."
Ngắt lời, cậu bước thẳng ra ngoài.
Đợi một lúc sau, cô cúi đầu bước ra, trên người là một chiếc váy đầy cáu bẩn, nhem nhuốc và cũ kĩ. Thế Minh nhìn thân thể gầy gò của cô, nói nhẹ nhàng:
"Đói chưa? Anh dẫn đi ăn."
Cô gái không trả lời, chỉ gật đầu, cô còn ngại ngùng vì sự việc vừa nãy, chàng trai trước mặt đã nhìn mình từ đầu đến chân, nghĩ đến mặt cô lại phơn phớt hồng.
Thế Minh dẫn cô đến một quán cơm bụi gần đó, gọi mấy món ăn đơn giản. Nhìn bộ dạng ăn thốc ăn tháo của cô, Thế Minh càng căm ghét Năm Ma hơn, cậu nói với cô:
"Nhà em ở đâu? Mai anh dẫn em về nhà."
Cô gái ngạc nhiên đặt bát cơm xuống bàn, do dự hỏi: "Anh.. anh dẫn em về nhà thật à?'
Thế Minh cười:" Chị ạ, chị ăn như thuồng luồng thế này, nếu tôi giữ lại thì chỉ có nước khuynh gia bại sản ấy chứ. "
Cô gái mắt nhoèn lệ, nước mắt rơi lã chã xuống cổ, kéo tay Thế Minh:" Cảm ơn anh, anh tốt thật ấy. "
Nói hết câu, cô khóc ngào ngào như đứa trẻ lên ba, khóc để trút hết những tủi hờn mà mấy ngày nay phải chịu đựng. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt như người thân của mình, ở bên cậu cô có cảm giác thân thuộc và an toàn.
Thế Minh nhìn xung quanh, mọi người đang dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu, cậu vỗ nhẹ vai cô, lúng túng:" Thôi, đừng khóc nữa. Khóc là hết xinh đấy. Khóc mọi người cười cho.'
Cô gái ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người trong quán đang đổ dồn về phía mình, đỏ mặt cúi đầu thấp hơn.
Thế Minh xoa đầu cô, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cậu bật cười thành tiếng. Thầm nghĩ, cậu mà có một đứa em gái thì tốt biết bao.
Lúc sau, cô gái lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lần này không ai chú ý đến cô nữa. Cô gái chu miệng, thở dài. Khuôn mặt đáng yêu của cô làm Thế Minh cảm thấy ở bên cạnh cô rất thú vị, những sầu não dần tan biến.
Thế Minh chợt nghĩ ra gì đó, hỏi: "Em vẫn chưa nói cho anh biết em tên là gì? Nhà ở đâu?'
Cô gái nhỏ tiếng trả lời:" Nhà em ở thành phố J, em tên là Hoàng Thùy Linh, còn anh? "
Hoàng Thùy Linh, Thế Minh ngầm nhẩm trong đầu cái tên này, cậu cười:" Tên em hay thật đấy, anh tên là Lê Thế Minh. "
Cô lặng thinh, dần ghi nhớ tên này trong tâm thức.
Thành phố H về đêm vẫn luôn sầm uất như thế, những quán xá lề đường vẫn tập nập người ra vào, trước cửa treo đầy những tấm biển hiệu với màu sắc xanh đỏ tím vàng rực rỡ, khung cảnh này khiến cả dãy phố được phát sáng, quả không hổ danh thành phố không ngủ.
Tận hưởng cảm giác đi giữa lòng đường trong đêm mùa hè đầy gió, không còn tiếng còi xe inh ỏi, tạm biệt khói bụi của những con xe máy, xe ba gác, mà thay vào đó là ánh đèn lung linh và màn đêm đen trong lành dễ chịu.
Thế Minh và Thùy Linh bước ra khỏi cửa tiệm, cậu đã để ý thấy quần áo của Thùy Linh cũng nên thay, cậu sờ túi quần, trong túi vẫn còn một trăm nghìn. Cậu rất ít khi mua đồ, mà có mua thì cũng là anh em mua hộ, tiền trong người là tiền tiêu vặt bố mẹ cho.
Thế Minh đang định mua cho cô vài bộ quần áo, nhưng sợ không đủ tiền. Lắc đầu, cậu nghĩ cái chức đàn anh này chỉ được tiếng chứ chẳng có miếng, bọn đàn em còn nhiều tiền hơn mình. Nghĩ đoạn cậu dặn mình từ sau phải lót ít tiền phòng thân.
Thế Minh đưa Thùy Linh đi đến chợ đêm, trong chợ có rất nhiều các gian hàng, rạp hàng to nhỏ, bán đầy đủ các loại quần áo. Cậu phải mặc cả mới mua được cho cô một bộ quần áo gọi là vừa ý. Thùy Linh thấy cậu đứng kì kèo với mấy bà bán buôn, cô đứng một góc cười toe toét.
Đêm muộn, hai người ngồi xe về nhà Thế Minh. Cậu giải thích với bố mẹ cô bị kẻ xấu lừa bán đến thành phố H, may mà nhân lúc kẻ xấu không để ý mà thoát thân. Cậu vừa hay đi ngang qua nên đã cứu cô, giờ đêm muộn không có chỗ tá túc, nên cậu đành dẫn về nhà mình cho nghỉ nhờ một đêm. Bố mẹ Thế Minh nghe xong thì vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh éo le của cô, ngay lập tức đồng ý. Thùy Linh ngủ phòng cậu, còn cậu thì ngủ ở ghế sofa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thế Minh dẫn Thùy Linh đi đến ga tàu mua hai vé đến thành phố J. Rồi cậu đến Bi-a Hân Hân tìm một thằng đàn em đáng tin đưa cô về nhà. Trước lúc lên xe, mặt cậu đỏ lòm, dặn kĩ:
" Linh à, về đến nhà đừng nói với nhà biết chuyện của Năm Ma. Anh sẽ cho nó một bài học, em nhớ chưa?'
Thùy Linh gật đầu, nghẹn lời: "Dạ em biết rồi ạ. Em không nói đâu. Em sẽ quay lại thăm anh sau."
Thế Minh lòng nặng trĩu đi, vẫy tay tạm biệt Thùy Linh. Cậu tự hỏi lòng, cũng chẳng biết đến bao giờ cậu mới có thể gặp lại cô nữa?
Tiễn Thùy Linh xong xuôi, Thế Minh đến T-bar tìm Long.
Sau khi gặp Long cậu hỏi: "Anh Long, mọi người hành động đến đâu rồi?'
Long trả lời:" Bang Vinh gù anh đã điều tra được đôi chút, anh cũng đã mua một lô điện thoại rồi. "
Thế Minh gật đầu:" Vâng, anh phát cho bọn đàn em đi.'
"Hôm nay bằng cách nào cậu cũng buộc phải tra ra tin tức liên quan đến bọn Vinh gù. Chỉ cần đợi Phạm Cường về là ra tay."
Long nghe xong, máu nóng trong người cứ thế hừng hực, nói: "Minh, cậu yên tâm. Nếu không tra ra được thì anh không về."
Dứt lời, cậu ta lôi bọn đàn em ra ngoài.
Đến tầm trưa, Phạm Cường và bọn đàn em đều được thả ra. Chúng lập tức đến T-bar gặp Thế Minh, gọi to: "Anh Minh"
Thế Minh quay đầu nhìn thấy Phạm Cường, mặt mũi bầm dập, biết cậu bị ăn đòn nhiều trận, hỏi: "Sao rồi? Ở đấy chúng nó tẩn em ác không?'
Phạm Cường đau lòng, nghẹn ngào:" Em bị đánh vài vết này chẳng nhằm nhò gì. Còn Béo sao rồi anh?'
Thế Minh lắc đầu: "Vẫn đang trong tình hình nguy kịch, sống hay chết còn chưa biết."
Phạm Cường lau nước mắt, đau đáu: "Anh Minh, bao giờ chúng ta đi tính sổ chúng nó?'
Thế Minh nói:" Đợi chúng ta tóm được thóp chúng nó đã, đến lúc ý bắt nó nợ máu phải trả bằng máu. "
Phạm Cường gật đầu.
Đến trưa, Long báo tin chính xác cho anh em ở T-bar, thấy Cường quay trở về, cậu ôm thắm thiết, anh em xương máu giờ gặp lại nhau ai cũng nghẹn ngào nức nở.
Thế Minh nói:" Chiều đến bi-a Hân Hân họp mặt anh em. Cường, tẹo đi về trường bảo anh em chuẩn bị sẵn tinh thần xông pha. "
Phạm Cường gật đầu.
Chiều, Thế Minh, Long và bọn đàn em đều đang thảo luận và phân tích tình hình bang Vinh gù, chẳng bao lâu đã nghĩ ra kế hoạch tấn công, đồng thời còn hoạch định sẽ ra tay ngay và luôn.
Mười giờ đêm, những đám mây đen che khuất ánh trăng, trời mưa phùn lất phất, rất hiếm người đi lại, còn ở Bar Hello lại náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Đại ca của bang Vinh gù là Phùng Vinh đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, phía trước mặt là vài trăm tên thanh niên. Phùng Vinh khoái chí, hắn vừa nhận được cuộc điện thoại từ Thủy, biết tin quân Thế Minh chuẩn bị rút lui khỏi T-bar. Giờ T-bar chẳng ai quản thúc, đúng là mỡ dâng miệng mèo, đây rồi cũng sẽ là địa bàn của hắn. Cứ nghĩ đến phía Nam cái thành phố H này mình có thể chiếm đóng tận hai quán bar nổi tiếng, hắn cười không ngậm nổi miệng.
" Chúng mày nghe cho rõ đây, lúc nữa đến T-bar, quân thằng Thế Minh đã chạy mất dép rồi, từ nay trở đi đấy là địa bàn của tao, của chúng mày. Cả cái đất Bắc sớm muộn gì cũng về tay tao. "
Phùng Vinh đứng dậy hô hào với bọn đàn em, bọn chúng được phen hô hào. Phùng Vinh đắc ý cười, hắn vui là đúng, giờ có thể chiếm hai cái bar địa thế đắc địa như thế, thế lực hắn ngày càng mạnh, đừng nói là phía Nam đất H, đến cả đất Bắc sắp thuộc về tay hắn rồi.
Phùng Vinh nói to:" Nào chúng mày, giờ đi đến tiếp quản T-bar với tao, đêm nay anh mời. Sau này tiền kiếm được chia đều đầu người. "
Cả trăm người hô hào reo hò, Phùng Vinh cho vài thằng ở lại Bar Hello, rồi hắn mang tầm năm chục anh em hùng hổ đi đến T-bar.
Trên đường chẳng mấy bóng người đi lại, xe cộ cũng ít, đường từ Bar Hello đến T-bar cũng chẳng xa. Đi tầm nửa tiếng, chưa đến nơi chúng đã thấy biển quảng cáo T-bar bị rơi té tung dưới đất. Phùng Vinh tạm nén cái sung sướng lại, hắn quay sang nói với bọn đàn em:
" Gần đến T-bar rồi, chúng mày lẹ lẹ cái chân lên cho tao nhờ. "
Nói hết câu, hắn dẫn đầu quân đi về trước.
Bước gần đến T-bar, chúng thấy có một người đứng hiên ngang trước cửa. Người này trùm khăn qua mắt, thân hình vạm vỡ, tay cầm con dao mèo dài một mét sắc nhọn.
Phùng Vinh đứng thần ra, người kia đi đến phía hắn. Đợi đến lúc người kia tiến lại gần, Vinh cười mỉa:" Ôi, anh mày còn tưởng thằng nào, hóa ra là đệ Long à?'
Phùng Vinh nhìn thấy hình xăm con rồng trên người thanh niên mới nhận ra là Long.
Long cười lạnh tanh: "Vinh, mày chết đến nơi rồi."
Phùng Vinh lại được phen hụt mất một nhịp tim, nhìn xung quanh, không một bóng người:
"Haha, không phải đấy chứ? Có mỗi mình thằng em mà bạo miệng phết nhờ."
Long cười: "Vinh gù ơi là Vinh gù, mày đâm em tao mười bảy nhát, tao chém mày gấp đôi, tao phải cho mày biết thế nào là vị máu."
Dứt lời, cậu hô hào: "Anh em đâu, xông lên."
Cậu còn chưa dứt câu, hàng chục người từ hai ngõ hẻm bên cạnh nằm mai phục sẵn phi ra như ong vỡ tổ, người nào cũng cầm dao, nhìn thấy quân của Vinh gù là chém.
Mắt Long long sòng sọc, cậu phừng phừng cầm chắc con dao nhào thẳng về phía Vinh ra tay. Vinh biết mình trúng kế, thầm chửi, mẹ con đĩ thõa lừa tao, cứ để đấy tao cho mày biết tay. Long chẳng để cho hắn có thời gian nghĩ, cậu liên tiếp chém vào người hắn.
Phùng Vinh cũng chẳng phải dạng vừa, hắn nhanh như tên tránh kịp nhát đao của Long. Hắn lùi sau vài bước, rút con dao phay ra để chọi sức với Long. Long và Vinh sức khỏe tương đương một chín một mười. Nhưng Long mạnh hơn Vinh là ở cái khí thế báo thù. Cứ nghĩ đến việc báo thù, Long lại dồn hết sức lực vào con dao xông về phía hắn. Vinh cố gắng chống chọi được một lúc, hai tay dần tê liệt, lúc sau không dám tiếp đao của Long nữa mà chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Bọn đàn em của Phùng Vinh cũng không gồng được bao lâu. Quân của Long tiến nhanh, mạnh như vũ bão, hơn quân Vinh ở chỗ muốn đòi mạng. Cứ mỗi đao giáng xuống là một phát dao chí mạng, nếu không mất mạng thì cũng bị trọng thương.
Trước quán T-bar là một cuộc giao tranh đẫm máu giữa hàng trăm người, trận đánh này được coi là cuộc chiến sinh tử. Những ánh sáng sắc lẹm của dao lóe lên, từng người kêu thảm thiết rồi ngã gục, cả con đường nhuốm màu máu đỏ.
Đúng lúc hai bên đang hòa về số lượng, từ xa một con xe cà tàng lao đến như bay. Con xe dựng sát gần chỗ ẩu đả, khoảng bốn mươi tên thanh niên bước xuống, tất cả đều bịt mặt kín mít, xuống xe đã lôi dao ra. Chúng chạy như bay về phía quân Phùng Vinh. Cộng thêm đội quân vừa mới gia nhập, số lượng hai bên đã có chênh lệch lớn. Đàn em của Phùng Vinh dần bị hạ gục.
Liền sau đó, một trong số những người bước xuống xe là một chàng thanh niên đứng từ xa nhìn toàn cảnh. Cậu phát hiện ra Long đang đánh Vinh, ánh mắt cậu sắc lẹm tiến lại gần. Cậu nhanh gọn lẹ phi đến sát người Vinh, rút con dao găm chọc sâu vào lưng hắn ta. Trong lúc đang hăng máu đánh nhau với Long, Vinh chẳng chút đề phòng phía sau.
Trúng nhát dao của người thanh niên, vết thương sau lưng sâu gần hai cm, đau đến đến tận xương, Phùng Vinh chỉ kịp kêu "A" một tiếng, không kịp quay đầu lại nhìn đối thủ, đứng né sang một bên.
Hắn giơ tay ra sờ phía sau lưng, cả một mảng máu. Phùng Vinh cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, quay đầu chạy về bar Hello. Long thấy tình thế bất lợi, quát to: "Chặn nó lại."
Ngay sau đó, từ trên xe lại bước xuống hai người chặn đường Vinh, mỗi người cầm một con dao phay chuẩn bị sẵn tư thế. Phùng Vinh mắt hằn đỏ, hắn thừa sống thiếu chết xông thẳng về phía hai người. Mỗi người chuẩn bị sẵn tư thế đâm Vinh gù một đao, hắn cũng bạo gan, không những không tránh, mà lao như điên đến chỗ hai người.
Vinh gù chỉ hơi nghiêng người đi để tránh, nhưng cuối cùng cũng bị trúng hai nhát dao sắc nhọn. Một nhát đam vào cánh tay, một nhát là ở phần bụng dưới. Vinh gù nghiến răng, quăng loạn con dao vào hai người. Hắn không biết có đâm trúng vào hai người kia hay không, hắn chỉ biết chạy bạt mạng thoát thân.