Chương 25: Mở rộng địa bàn
Chưa đến ba ngày, Phạm Cường đã trở về, cậu cũng soạn hẳn một bản tin tình báo hẳn mấy trang dài như sớ để anh em ngâm cứu. Trong tin có viết rõ, phương Nam thành phố H có tổng cộng 5 thế lực nòng cốt.
Thứ nhất là quân của bọn Bằng Chồn, chúng được bang Anh em chống lưng, sở hữu không dưới mười địa bàn lớn nhỏ.
Bọn Lưu Thanh được Thanh bang chống lưng, nếu Thanh bang và bang Thế Minh đã liên minh với nhau thì gộp chung làm một khỏi tính cả bọn họ vào nữa.
Bang Dũng Trố do bang Hổ Trắng chống lưng, mấy bên này có khoảng trên dưới ba trăm anh em.
Hiếu dân chơi và Hải Trọc không có bang phái lớn chống lưng, nhưng đã cùng một số bang phái nhỏ liên kết lại với nhau, thế lực hai bên cộng vào cũng không bằng được bất cứ bên nào trong ba bên nêu trên..
Thế Minh đọc kĩ một lượt tình báo, rồi nói với Phạm Cường: "Cường, gọi mọi người đến Tân Dân họp!"
Cường nghe vậy thì gật đầu.
Trong tòa nhà dạy học của Tân Dân. Thế Minh gọi tất cả mọi người lên phòng vẽ ở tầng ba. Nơi này vừa yên tĩnh, vừa rộng rãi.
Mọi người xem tin tình báo xong thì chín người mười ý, không ai chịu nghe ai.
Đông Thắng đề nghị đánh Bằng Chồn trước, nắm được thằng to đầu thì bọn tép riu xung quanh cũng dễ xử.
Long lại đề nghị đánh bọn Dũng Trố trước, vì bọn này quan hệ cũng chẳng mấy tốt đẹp với các bên.
Phạm Cường nói đánh hai bên yếu trước, là Hiếu dân chơi và Hải Trọc. Sau đó tập trung sức lực để đối phó với các quân mạnh kia sau.
Thế Minh đứng một bên nghe ý kiến của tất cả mọi người, cúi đầu trầm tư. Cậu suy tính kĩ càng, thử giả sử những tình huống mà bọn họ vừa nói.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Thế Minh cũng lên tiếng: "Chúng ta vẫn nên đánh bọn Dũng Trố trước!"
Mọi người nghe vậy thì ngơ ra, tuy Dũng Trố không phải phe mạnh nhất trong năm phe trên, nhưng chỗ dựa của hắn là mạnh nhất.
Long nói: "Minh, ban nãy anh nói đánh Dũng Trố là nói bừa vậy thôi!"
Những người khác cũng gật như búa bổ: "Đúng thế, anh Minh! Bọn Dũng Trố có Hổ Trắng chống lưng đấy!"
Thế Minh cười nói: "Ban nãy Long cũng nói rồi, Dũng Trố không được lòng những người
Trong các phe phái khác, đây là điều đầu tiên. Ngoài ra, chính vì chống lưng của nó là bang Hổ Trắng nên tao mới muốn đánh nó trước!"
Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Thế Minh nói tiếp:
"Bang Hổ Trắng có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là phe cánh bên ngoài. Vừa chân ướt chân ráo đến đây chẳng bao lâu mà đã đòi hô mưa gọi gió, nó như cái gai trong mắt các bang phái khác. Nhưng vì bốn thế lực còn lại không hòa hợp, đoàn kết lại với nhau để đối phó nên chúng nó mới có dịp vênh váo đến tận bây giờ. Bang Dũng Trố vì muốn mở rộng thế lực mà ngấm ngầm lấy lòng bang Hổ Trắng, chuyện này để bang phái khác biết được thì ai thèm kết giao với chúng nó nữa! Về tình về lí chúng ta nên khử nó trước tiên!"
Trọng Tuấn bừng tỉnh nói: "Em hiểu ý anh Minh rồi. Thật ra cho dù chúng ta có ra tay với bất cứ bên nào trong bốn bên còn lại thì đều sẽ khiến những bang phái khác bất mãn, chỉ có bọn Dũng Trố là khác, không những khiến những bang phái khác hả hê mà có thể bọn họ sẽ ra tay giúp chúng ta nữa! Haha!"
Lúc này mọi người cũng hiểu ra, ai cũng cảm thấy suy nghĩ đánh Dũng Trố trước rất ổn.
Thế Minh nói: "Bây giờ vẫn có người không biết Dũng Trố và bang Hổ Trắng đã ngầm cấu kết với nhau, chúng ta nhất định phải bóc mẽ nó! Mọi người trở về bảo các anh em trong đảng truyền bá thông tin quân thằng Dũng Trố và Bang Hổ trắng đã liên minh với nhau từ lâu. Tuỳ sức chúng mày ba hoa bịa chuyện, chúng mày có thể nói chúng nó còn có ý đồ thôn tính thâu tóm toàn bộ giới xã hội đen ở phía Nam thành phố!"
Mọi người đồng thanh đáp rõ. Thế Minh lại nói với An Quốc và Trung Vương:
"Sáng nay chúng mày tiếp tục huấn luyện cho những anh em trong bang, một khi cơ hội chín muồi chúng ta sẽ đánh một trận thật lớn. À mà này, chúng mày nhớ chọn ra bốn mươi tay súng cừ, đôn thúc chúng luyện ngày luyện đêm cho anh!"
Bọn họ gật đầu đáp "vâng".
Phạm Cường chưa từng thấy hai người họ, nghi hoặc hỏi Thế Minh: "Anh Minh, hai người này là?"
Thế Minh mỉm cười, giới thiệu với Phạm Cường. Hai người kia nghe thấy Thế Minh nói Phạm Cường là người cai quản đội "Ám sát" thì cười, nói:
"Nếu đã là người cai quản Ám sát thì nên tăng cường huấn luyện các anh em dưới trướng. Trong quân đội, lính trinh sát không đơn giản đâu, vào những lúc quan trọng bọn họ có thể trở thành những sát thủ rất đáng gờm."
Phạm Cường kinh ngạc hỏi: "Trở thành sát thủ?"
Trung Vương nói tiếp: "Đúng, khi lính trinh sát có cơ hội, họ có thể thực hiện nhiệm vụ đơn phương chỉ một cá nhân ra tay, hoặc cũng có thể hợp lực với người khác để" chiến "nhân vật quan trọng nhất của phe địch!"
Thế Minh nảy ra một ý định táo bạo, cậu nghĩ hồi rồi bàn: "Chúng mày có biết cách huấn luyện lính trinh sát không?"
An Quốc lắc đầu, cười nói: "Em không biết, nhưng thằng này biết!"
Nói xong thì chỉ sang Trung Vương: "Vì nó xuất thân từ lính trinh sát mà lên! Haha!"
Thế Minh vui vẻ nói: "Vậy được, Trung Vương, sau này mày sẽ dẫn dắt huấn luyện các anh em trong đội Ám. Có yêu cầu gì thì cứ đề xuất! Người tùy mày chọn, người trong Ám mà không đủ tư cách mày có quyền" vứt "nó ra, rồi có thể chọn thêm các thằng từ những đảng phái thay khác vào!"
Trung Vương thấy Thế Minh xem trọng mình như vậy thì vui sướng, gật đầu đồng ý.
Từ đó, Thế Minh đã đổi tên Ám sát thành đội Ám, bớt đi một chữ cũng đỡ bị kẻ ngoài nghi ngờ, ai mà biết ám nghĩa là gì.
Thành viên của đội Ám do Trung Vương chọn ra và huấn luyện. Sau này, đội Ám của bang Thế Minh đã phân đội Ám làm hai nhánh một nhánh là Đội Máu lạnh khiến cho cả giới thương trường và giới xã hội đen cũng phải sợ hãi, nhưng bây giờ Thế Minh vẫn chưa nghĩ đến điều đó.
Trong một tháng sau đó, bang Thế Minh đã tuyên truyền tin Dũng Trố ngầm câu kết với bang Hổ Trắng. Tốc độ lan truyền tin tức trong thế giới ngầm thật đáng kinh ngạc, chưa đến ba ngày, đa số các bang phái trong toàn thành phố đều đã "đánh mùi" được tin tức này. Quả không sai tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc cùng luyện tập với Trung Vương thì Thế Minh còn mua thêm hai mươi khẩu AK47 từ Thanh bang và các bang phái nhỏ khác, hơn nữa cậu còn chia đều cho các đảng phái bốn mươi khẩu đã mua từ Thanh bang trước đó, đồng thời còn cho người ngầm quan sát giờ giấc sinh hoạt của Bang Dũng Trố.
Tháng Chạp, hay còn gọi là tháng củ mật, mọi người nô nức háo hức đón chờ ngày Tết đến xuân về, nhà nhà treo đèn lồng câu đối đỏ, mua hoa mai hoa đào trưng trước cửa. Trên đường, có tiếng trẻ con vui cười thích thú, có tiếng pháo nổ đôm đốp, có tiếng cô cậu bạn dì ới nhau đi tụ tập hội xuân, bầu không khí vui vẻ rợp trời.
Thế Minh ngồi một mình trong căn phòng riêng T-bar, nhắm mắt lại dựa lên sofa trầm tư, nghĩ đến việc lát nữa bọn họ bắt đầu hành động, cậu bất giác nghĩ về những gì mình đã trải qua trong một năm vừa rồi.
Từ một cậu học trò ngoan trong mắt các thầy cô giờ đây lại trở thành một đại ca xã hội đen nức tiếng phía Nam, quá trình này như một giấc mơ vậy.
Cậu muốn cái gì?
Thế Minh từng hỏi bản thân rất nhiều lần. Trước đây trong đầu cậu chỉ có khái niệm mơ hồ, nhưng bang Thế Minh ngày một lớn mạnh, cái khái niệm mơ hồ ấy dần khắc họa rõ nét trong tiềm thức cậu, đó chính là khát vọng chiếm hữu!
Mấy tháng trước đó, mỗi khi bang Thế Minh có ý định thôn tính một bang phái khác, Thế Minh đều có một cảm giác rất sung sướng khác lạ! Một khoái cảm mà người bình thường không thể có. Nghĩ đến đây, cậu bật cười thành tiếng, thầm chửi bản thân khốn nạn bẩm sinh!
Không biết trải qua bao lâu, Thế Minh mới đứng dậy, thở một hơi thật dài, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài. Các anh em của bang Thế Minh đã đứng sẵn ở ngoài cửa, các thành viên chủ chốt trong bang không thiếu một ai. Thấy Thế Minh ra ngoài, bọn họ đồng loạt khom mình nói:
"Anh Minh!"
Thế Minh nhìn mọi người, nói: "Hôm nay mọi người chia ra hành động theo kế hoạch! Đúng tám giờ ra tay! Nhớ kĩ sai một ly đi một dặm!"
"Rõ!"
Mọi người chỉ đợi câu nói này của Thế Minh, nghe xong, bọn họ lần lượt dẫn dắt các anh em đi về phía địa bàn của Dũng Trố. Người duy nhất ở lại là Trọng Tuấn, nhiệm vụ trong lần hành động này của đảng chấp pháp chính là bảo vệ Thế Minh.
Hành động lần này do đảng Hổ, đảng Báo và đội Ám tập kích bảy cái vũ trường của Dũng Trố, Thế Minh, đảng Long và đảng chấp pháp tấn công vào nơi mà Dũng Trố đang ở - nhà nghỉ Bắc Hồ, nhà nghỉ này chỉ là một cái biển hiệu bên ngoài, nhưng thực tế bên trong lại là một sòng bạc bí mật.
Thế Minh nói với Trọng Tuấn: "Tuấn, bảy giờ tối nay tuyên bố với bên ngoài bang Thế Minh sẽ khai chiến với bọn Dũng Trố!"
"Vâng ạ!"
Trọng Tuấn gật đầu đáp.
Thế Minh nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều. Cậu quay lại gian phòng ban nãy lấy điện thoại gọi cho Đỗ Chấn, hai người nói chuyện khoảng mười phút.
Trọng Tuấn đứng bên ngoài, tuy không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện nhưng từ sắc mặt của Thế Minh có thể thấy được, chắc hẳn kết quả rất đáng hài lòng. Thế Minh gọi điện thoại xong thì nằm trên sofa vờ ngủ. Trọng Tuấn không dám làm phiền, chỉ đứng ngoài cửa lặng lẽ đợi.
Bảy giờ, bang Thế Minh truyền tin quyết sẽ tuyên chiến với Dũng Trố. Bảy giờ mười phút, đại ca Thanh bang – Đỗ Chấn mặc cho hai người trưởng bối trong bang phái phản đối và ngăn cản mạnh mẽ, anh ta tuyên bố với toàn giới, Thanh bang chính thức tuyên chiến với bang Hổ Trắng.
Bảy rưỡi, Thế Minh và Trọng Tuấn dẫn năm mươi anh em của đảng chấp pháp đi từ T-bar ra, bên ngoài dựng sẵn rất nhiều xe đua. Bọn họ lên xe rồi đi thẳng đến sòng bạc lớn nhất phía Nam thành phố - nhà nghỉ Bắc Hồ.
Sòng bạc bên trong do Dũng Trố mở, có đủ loại công cụ và các loại hình đánh bạc, hơn nữa rất an toàn, rất có tiếng tăm trong thành phố. Sòng bạc mở cửa cả ngày, khách khứa tới nườm nượp quanh năm. Dũng Trố rất xem trọng nơi này, buổi tối thường sẽ đến đây ngồi. Đây cũng là nguyên nhân nhóm người Thế Minh đến đây.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở một con hẻm tối cách nhà nghỉ Bắc Hồ không xa. Có rất nhiều người đã đứng sẵn ở trong hẻm, Long và các anh em của đảng Long đã đợi ở đây nhiều giờ. Thấy xe của Thế Minh đã đến, mắt Long sáng lên, chạy tới.
Thế Minh xuống xe, gật đầu nói với Long: "Sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"
Long nhỏ giọng nói: "Các anh em đều đã chuẩn bị xong rồi."
Thế Minh nghe vậy thì nghĩ một lúc:
"Vậy được! Có thể hành động rồi!"
Long và Trọng Tuấn nhìn nhau, không nói gì, bọn họ lần lượt lấy mũ đen trùm lên đầu. Long và Tuấn dẫn gần hai trăm anh em của hai đảng xông vào nhà nghỉ Bắc Hồ. Thế Minh lại lên xe ngồi, bảo tài xế dừng ở trước cửa. Thế Minh ngồi trong xe, mỉm cười, sau đó cậu lấy một con dao dài khoảng tám thước ra nghịch trong tay, rồi nói với tài xế:
"Gọi điện cho những anh em khác, bắt đầu hành động!"
Tài xế đáp lại một tiếng, rồi lấy điện thoại ra bấm số..
Một mình Long xông vào bên trong nhà nghỉ Bắc Hồ trước, vừa vào đến sảnh, bảo vệ đứng ở cửa thấy có người đột nhiên xông vào, thì chạy tới lớn tiếng hỏi:
"Này! Làm gì đấy?"
Long không trả lời, biết những người này đều là đàn em của Dũng Trố nên không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì. Cậu chạy đến trước mặt bảo vệ, híp mắt nói:
"Tao ahihi!"
Nói xong, Long bóp cổ hắn, nhanh chóng lấy dao ra đâm vào bụng hắn. Đây vẫn là con dao Long dùng trước đó, máu tươi bắn ra, bảo vệ hét lên đau đớn, túm chặt áo Long, đôi mắt trợn trừng như không tin vào những việc đang xảy ra.
Long không dừng lại, nhấc chân đạp tên bảo vệ sắp chết ra rồi tiếp tục chạy vào trong.
Tiếng hét của tên kia đã đánh động sự chú ý của những tên bảo vệ khác, từ khắp các ngóc ngách của đại sảnh lần lượt nghe thấy tiếng bước chân chạy vội, hơn mười tên thanh niên quần áo không chỉnh tề vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì thì Long đã dẫn các anh em của đảng Long đuổi giết.
Cậu gầm lên một tiếng, nắm chặt con dao, một nhát vung thôi, đã có một vết rách dài nửa thước xuất hiện trước ngực hai tên bảo vệ.
Chúng mấp máy môi, chưa kịp kêu lên thàng tiếng đã bị Long cứa thẳng dao vào cổ họng. Trọng Tuấn đứng phía sau nhìn lặng lẽ gật đầu, kĩ năng đánh nhau của Long được tôi luyện trong một thời gian dài thực chiến, bây giờ đã đạt đến mức khiến người ta phải cảm thán.
Trọng Tuấn khẽ "hừ" một tiếng, cậu kém miếng khó chịu, tiến tới chém cùng Long.
Long dẫn đầu đoàn, hễ cậu vung nhát dao nào là có tiếng người kêu oai oái ngã xuống. Không để ý đến những người ngã dưới đất, Long xông vào gian phòng có bảo vệ đi ra.
Bên trong có một thanh niên cao to trần truồng đang đánh trận trên giường với một người phụ nữ yêu kiều trang điểm khá đậm, xem ra tiếng ồn bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cuộc "hứng" của bọn họ. Bên cạnh còn có năm sáu người phụ nữ không một mảnh vải che thân, Long mỉm cười bước tới.
Mấy người phụ nữ kia thấy có một người toàn thân đầy máu bước vào thì sợ hãi hét lớn tiếng. Cuối cùng thanh niên kia cũng cảm nhận được có gì đó bất ổn, nhanh chóng bò dậy khỏi người phụ nữ, mò khẩu 54 dưới gối ra.
Nhưng động tác của hắn quá chậm, Long bước tới trước mặt hắn, lập tức đâm con dao vào cái miệng đang há to của hắn.
Đầu dao sắc bén lòi ra khỏi đầu của tên thanh niên, máu tươi chảy xuống giường từ miệng hắn, đầu hắn. Trước khi chết hắn vẫn không hiểu tại sao lại có người xông vào đây giết mình, không phải bên ngoài đã có hơn mười anh em rồi sao?
Người phụ nữ nằm bên cạnh nào có từng chứng kiến cảnh máu me như vậy, cô ta sợ hãi co ro lại, lớn tiếng gào thét. Lúc này, vài anh em khác của đảng Long nghe thấy tiếng hét thì chạy vào, thấy vậy thì ngơ ra, sau đó hỏi Long:
"Anh Long, mấy người phụ nữ này?"
Sắc mặt Long lạnh lẽo, cậu không dư sức để trông coi bọn họ, cắn răng nói: "Giết!"
Nói xong thì đi ra ngoài, bên trong vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết của mấy người phụ nữ. Trong sảnh lớn, hơn mười tên bảo vệ đều đã bị chém ngã dưới đất.
Trọng Tuấn đang dẫn dắt anh em dọn dẹp chiến trường, kéo chục tên không rõ sống chết kia vào nhà vệ sinh, lau sơ qua vết máu dưới đất.
Long nhỏ giọng nói: "Tuấn, cửa sau giao cho mày đấy!"
Trọng Tuấn gật đầu: "Yên tâm đi, Dũng Trố nó không chạy được đâu!"
Long cười lớn, dẫn anh em của đảng Long đi lên tầng. Trận chiến dưới đại sảnh diễn ra quá nhanh, chỉ có mấy tiếng kêu thảm thiết kịp vang lên rồi lại yên tĩnh như cũ.
Lên trên tầng hai, Long dẫn đầu, Long chỉ vào căn phòng đang có tiếng động phát ra. Mọi người hiểu ý, chia ra đứng hai bên cánh cửa. Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra, có vài người bước ra.
Vừa ra trước cửa, chúng liền thấy có mấy tên bịt kín mặt, không khỏi ngơ ra, một tên không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi: "Chúng mày là.."
Hắn còn chưa nói xong, người đứng hai bên đã nhào tới, chém bọn chúng ngã xuống đất, sau đó xông vào căn phòng. Bên trong còn hơn mười người nữa.
Biết tình thế chẳng lành, chúng lần lượt lấy đồ lên chuẩn bị tư thế đánh nhau với đám người đảng Long. Vì căn phòng quá hẹp, đảng Long tuy đông người nhưng cũng khó bề hành động, khó phát huy được điểm mạnh, đảng Long chỉ có thể chọn cách một chọi một với đối phương.
Lúc này, những kiến thức An Quốc huấn luyện đã được áp dụng một cách triệt để. Anh em trong đảng Long bất kể là về sức mạnh hay kĩ thuật thì đều chiếm thế thượng phong, chưa đến một phút, vô số tên đàn em của Dũng Trố đã bị chém ngã nằm giãy giụa dưới sàn kêu oai oái.
Một người trông có vẻ như là tên cầm đầu nhóm người này trốn thui lủi vào một góc, hoảng loạn lấy điện thoại trong túi, gọi cho Dũng Trố: "Đại ca, không hay rồi, có người đến.."
Vừa nói đến đây, một tên trong đảng Long xông tới, chém đứt tay hắn, sau đó cậu ta giẫm nát cái điện thoại vẫn đang trong bàn tay đứt lìa kia. Tên kia đau đớn hét lên, nằm dưới đất giãy đành đạch.
Một anh em trong đảng Long liền đâm một nhát vào ngực hắn, "nhân từ" kết thúc sự đau khổ này.
Tuy điện thoại đã bị ngắt nhưng Dũng Trố vẫn nghe ra được. Hắn không ngu, lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra, hắn đoán nhất định là có người đến đánh úp bọn họ.
Hắn nhanh chóng gọi cho anh em của mình ở những nơi khác, bảo bọn họ tới đây giúp đỡ. Nhưng gọi một lúc lâu cũng không có ai nghe máy. Dũng Trố lờ mờ cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Nếu là ngày thường, đàn em của hắn sẽ nghe máy ngay lập tức. Mà bây giờ hắn gọi điện cho cả bảy địa bàn khác nhau thì đều không một ai nghe máy, trừ phi..
Dũng Trố không dám nghĩ tiếp, kéo toàn bộ đàn em trên tầng ba chạy xuống.
Trên cầu thang, hắn chạm mặt đảng Long. Hai bên bắt đầu giao chiến ở cầu thang. Long vung con dao trong tay chiến đấu với Dũng Trố.
Mấy lần hắn muốn nổ súng nhưng đều bị Long cản lại được. Đánh nhau một lúc, Dũng Trố thấy đối phương quá đông thì bèn dẫn dắt các anh em quay trở lại tầng ba.
Long đang định đuổi theo thì đàn em của Dũng Trố đã nhân cơ hội lôi súng ra, nổ súng liên tục xuống dưới tầng, lập tức có bảy tám anh em của đảng Long ngã xuống.
Khách khứa trong nhà nghỉ vừa nghe thấy tiếng hét thảm thiết thì sợ hãi không dám ra ngoài, bây giờ lại nghe thấy tiếng súng liên tục vang lên, bọn họ lại càng lo sợ hơn, lục tục gọi điện báo cảnh sát.
Mấy anh em trong đảng Long lồm cồm bò dậy, thấy anh em nằm ngã dưới cầu thang, cậu luôn miệng chửi thề. Bây giờ việc đánh úp đã bị lộ, không cần phải né tránh nữa.
Long và hơn mười tên đàn em cầm súng lên tầng ba đánh trả, hai bên khai chiến, những viên đạn liên tục bay qua bay lại giữa hai tầng. Long tức đến đỏ máu mắt, nhưng vũ khí của đối phương quá mạnh, nếu còn tiếp tục xông lên như vậy thì chẳng khác gì nộp mạng cả.
Dũng Trố thì càng sốt ruột hơn, bảy địa bàn của hắn lành ít dữ nhiều, hắn thì lại bị dồn vào đường cùng, chỉ biết chờ chết ở cái xó xỉnh này. Tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Dũng Trố lấy điện thoại ra gọi cho bang Hổ Trắng:
"Alo! Anh ạ! Em là Dũng đây, em bị đánh úp, anh mau đem người qua cứu em!"
"Sao cơ? Bên anh bị Thanh bang đánh úp không còn dư người á?"
"Mẹ nó lúc cần thì rụt cổ lại đéo khác gì con rùa!"
Dũng Trố đập nát điện thoại, hét lớn lên với anh em: "Các anh em, chiến tới cùng cho tao, lần này có thể sống sót ra ngoài, tao sẽ thưởng cho chúng mày mỗi thằng mười triệu!"
Nghe thấy lời này, các anh em lập tức thấy hưng phấn hơn, hơn ba mươi người đồng loạt nổ súng xuống tầng dưới.
Long thấy anh em bị dồn vào góc tường, vũ khí của đối phương quá mạnh, chỉ thò đầu ra thôi cũng rất nguy hiểm, cậu sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột. Không biết từ lúc nào Trọng Tuấn đã xuất hiện phía sau Long, vỗ lên vai cậu.
Long giật mình, quay đầu lại thấy Trọng Tuấn thì lớn tiếng quát: "Sao mày lại lên đây, tao bảo mày canh cửa sau cơ mà?"
Trọng Tuấn nói: "Em thấy tụi nó không thoát nổi đâu! Này, báu vật đây, anh cầm lấy!"
Nói xong, cậu ta giơ hai quả lựu đạn ra.
"Đây là?"
Long ngỡ ngàng nhìn Trọng Tuấn, cậu biết quả lựu đạn này ở trong lô vũ khí cướp được lần trước, nhưng Minh trước giờ không cho sử dụng.
Trọng Tuấn nhìn tình hình trên tầng ba, nhỏ giọng nói: "Em sợ hôm nay xảy ra chuyện gì
Nên đã xin anh Minh hai quả thủ thân!"
Nhận lấy lựu đạn từ tay Tuấn, tuy đây là lần đầu dùng nhưng nói thế nào thì nói, dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy.
Long rút dây ra, nhìn mọi người mỉm cười, vung tay ném lên tường ở cầu thang, lựu đạn va vào tường bật lên tầng ba.
Trên tầng ba vọng lại tiếng kêu gào sợ hãi, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Long cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, khói thuốc súng bay khắp tòa nhà. Tầng ba nơi Dũng Trố đang ở cũng không còn nổ súng nữa
Thứ nhất là quân của bọn Bằng Chồn, chúng được bang Anh em chống lưng, sở hữu không dưới mười địa bàn lớn nhỏ.
Bọn Lưu Thanh được Thanh bang chống lưng, nếu Thanh bang và bang Thế Minh đã liên minh với nhau thì gộp chung làm một khỏi tính cả bọn họ vào nữa.
Bang Dũng Trố do bang Hổ Trắng chống lưng, mấy bên này có khoảng trên dưới ba trăm anh em.
Hiếu dân chơi và Hải Trọc không có bang phái lớn chống lưng, nhưng đã cùng một số bang phái nhỏ liên kết lại với nhau, thế lực hai bên cộng vào cũng không bằng được bất cứ bên nào trong ba bên nêu trên..
Thế Minh đọc kĩ một lượt tình báo, rồi nói với Phạm Cường: "Cường, gọi mọi người đến Tân Dân họp!"
Cường nghe vậy thì gật đầu.
Trong tòa nhà dạy học của Tân Dân. Thế Minh gọi tất cả mọi người lên phòng vẽ ở tầng ba. Nơi này vừa yên tĩnh, vừa rộng rãi.
Mọi người xem tin tình báo xong thì chín người mười ý, không ai chịu nghe ai.
Đông Thắng đề nghị đánh Bằng Chồn trước, nắm được thằng to đầu thì bọn tép riu xung quanh cũng dễ xử.
Long lại đề nghị đánh bọn Dũng Trố trước, vì bọn này quan hệ cũng chẳng mấy tốt đẹp với các bên.
Phạm Cường nói đánh hai bên yếu trước, là Hiếu dân chơi và Hải Trọc. Sau đó tập trung sức lực để đối phó với các quân mạnh kia sau.
Thế Minh đứng một bên nghe ý kiến của tất cả mọi người, cúi đầu trầm tư. Cậu suy tính kĩ càng, thử giả sử những tình huống mà bọn họ vừa nói.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Thế Minh cũng lên tiếng: "Chúng ta vẫn nên đánh bọn Dũng Trố trước!"
Mọi người nghe vậy thì ngơ ra, tuy Dũng Trố không phải phe mạnh nhất trong năm phe trên, nhưng chỗ dựa của hắn là mạnh nhất.
Long nói: "Minh, ban nãy anh nói đánh Dũng Trố là nói bừa vậy thôi!"
Những người khác cũng gật như búa bổ: "Đúng thế, anh Minh! Bọn Dũng Trố có Hổ Trắng chống lưng đấy!"
Thế Minh cười nói: "Ban nãy Long cũng nói rồi, Dũng Trố không được lòng những người
Trong các phe phái khác, đây là điều đầu tiên. Ngoài ra, chính vì chống lưng của nó là bang Hổ Trắng nên tao mới muốn đánh nó trước!"
Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Thế Minh nói tiếp:
"Bang Hổ Trắng có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là phe cánh bên ngoài. Vừa chân ướt chân ráo đến đây chẳng bao lâu mà đã đòi hô mưa gọi gió, nó như cái gai trong mắt các bang phái khác. Nhưng vì bốn thế lực còn lại không hòa hợp, đoàn kết lại với nhau để đối phó nên chúng nó mới có dịp vênh váo đến tận bây giờ. Bang Dũng Trố vì muốn mở rộng thế lực mà ngấm ngầm lấy lòng bang Hổ Trắng, chuyện này để bang phái khác biết được thì ai thèm kết giao với chúng nó nữa! Về tình về lí chúng ta nên khử nó trước tiên!"
Trọng Tuấn bừng tỉnh nói: "Em hiểu ý anh Minh rồi. Thật ra cho dù chúng ta có ra tay với bất cứ bên nào trong bốn bên còn lại thì đều sẽ khiến những bang phái khác bất mãn, chỉ có bọn Dũng Trố là khác, không những khiến những bang phái khác hả hê mà có thể bọn họ sẽ ra tay giúp chúng ta nữa! Haha!"
Lúc này mọi người cũng hiểu ra, ai cũng cảm thấy suy nghĩ đánh Dũng Trố trước rất ổn.
Thế Minh nói: "Bây giờ vẫn có người không biết Dũng Trố và bang Hổ Trắng đã ngầm cấu kết với nhau, chúng ta nhất định phải bóc mẽ nó! Mọi người trở về bảo các anh em trong đảng truyền bá thông tin quân thằng Dũng Trố và Bang Hổ trắng đã liên minh với nhau từ lâu. Tuỳ sức chúng mày ba hoa bịa chuyện, chúng mày có thể nói chúng nó còn có ý đồ thôn tính thâu tóm toàn bộ giới xã hội đen ở phía Nam thành phố!"
Mọi người đồng thanh đáp rõ. Thế Minh lại nói với An Quốc và Trung Vương:
"Sáng nay chúng mày tiếp tục huấn luyện cho những anh em trong bang, một khi cơ hội chín muồi chúng ta sẽ đánh một trận thật lớn. À mà này, chúng mày nhớ chọn ra bốn mươi tay súng cừ, đôn thúc chúng luyện ngày luyện đêm cho anh!"
Bọn họ gật đầu đáp "vâng".
Phạm Cường chưa từng thấy hai người họ, nghi hoặc hỏi Thế Minh: "Anh Minh, hai người này là?"
Thế Minh mỉm cười, giới thiệu với Phạm Cường. Hai người kia nghe thấy Thế Minh nói Phạm Cường là người cai quản đội "Ám sát" thì cười, nói:
"Nếu đã là người cai quản Ám sát thì nên tăng cường huấn luyện các anh em dưới trướng. Trong quân đội, lính trinh sát không đơn giản đâu, vào những lúc quan trọng bọn họ có thể trở thành những sát thủ rất đáng gờm."
Phạm Cường kinh ngạc hỏi: "Trở thành sát thủ?"
Trung Vương nói tiếp: "Đúng, khi lính trinh sát có cơ hội, họ có thể thực hiện nhiệm vụ đơn phương chỉ một cá nhân ra tay, hoặc cũng có thể hợp lực với người khác để" chiến "nhân vật quan trọng nhất của phe địch!"
Thế Minh nảy ra một ý định táo bạo, cậu nghĩ hồi rồi bàn: "Chúng mày có biết cách huấn luyện lính trinh sát không?"
An Quốc lắc đầu, cười nói: "Em không biết, nhưng thằng này biết!"
Nói xong thì chỉ sang Trung Vương: "Vì nó xuất thân từ lính trinh sát mà lên! Haha!"
Thế Minh vui vẻ nói: "Vậy được, Trung Vương, sau này mày sẽ dẫn dắt huấn luyện các anh em trong đội Ám. Có yêu cầu gì thì cứ đề xuất! Người tùy mày chọn, người trong Ám mà không đủ tư cách mày có quyền" vứt "nó ra, rồi có thể chọn thêm các thằng từ những đảng phái thay khác vào!"
Trung Vương thấy Thế Minh xem trọng mình như vậy thì vui sướng, gật đầu đồng ý.
Từ đó, Thế Minh đã đổi tên Ám sát thành đội Ám, bớt đi một chữ cũng đỡ bị kẻ ngoài nghi ngờ, ai mà biết ám nghĩa là gì.
Thành viên của đội Ám do Trung Vương chọn ra và huấn luyện. Sau này, đội Ám của bang Thế Minh đã phân đội Ám làm hai nhánh một nhánh là Đội Máu lạnh khiến cho cả giới thương trường và giới xã hội đen cũng phải sợ hãi, nhưng bây giờ Thế Minh vẫn chưa nghĩ đến điều đó.
Trong một tháng sau đó, bang Thế Minh đã tuyên truyền tin Dũng Trố ngầm câu kết với bang Hổ Trắng. Tốc độ lan truyền tin tức trong thế giới ngầm thật đáng kinh ngạc, chưa đến ba ngày, đa số các bang phái trong toàn thành phố đều đã "đánh mùi" được tin tức này. Quả không sai tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc cùng luyện tập với Trung Vương thì Thế Minh còn mua thêm hai mươi khẩu AK47 từ Thanh bang và các bang phái nhỏ khác, hơn nữa cậu còn chia đều cho các đảng phái bốn mươi khẩu đã mua từ Thanh bang trước đó, đồng thời còn cho người ngầm quan sát giờ giấc sinh hoạt của Bang Dũng Trố.
Tháng Chạp, hay còn gọi là tháng củ mật, mọi người nô nức háo hức đón chờ ngày Tết đến xuân về, nhà nhà treo đèn lồng câu đối đỏ, mua hoa mai hoa đào trưng trước cửa. Trên đường, có tiếng trẻ con vui cười thích thú, có tiếng pháo nổ đôm đốp, có tiếng cô cậu bạn dì ới nhau đi tụ tập hội xuân, bầu không khí vui vẻ rợp trời.
Thế Minh ngồi một mình trong căn phòng riêng T-bar, nhắm mắt lại dựa lên sofa trầm tư, nghĩ đến việc lát nữa bọn họ bắt đầu hành động, cậu bất giác nghĩ về những gì mình đã trải qua trong một năm vừa rồi.
Từ một cậu học trò ngoan trong mắt các thầy cô giờ đây lại trở thành một đại ca xã hội đen nức tiếng phía Nam, quá trình này như một giấc mơ vậy.
Cậu muốn cái gì?
Thế Minh từng hỏi bản thân rất nhiều lần. Trước đây trong đầu cậu chỉ có khái niệm mơ hồ, nhưng bang Thế Minh ngày một lớn mạnh, cái khái niệm mơ hồ ấy dần khắc họa rõ nét trong tiềm thức cậu, đó chính là khát vọng chiếm hữu!
Mấy tháng trước đó, mỗi khi bang Thế Minh có ý định thôn tính một bang phái khác, Thế Minh đều có một cảm giác rất sung sướng khác lạ! Một khoái cảm mà người bình thường không thể có. Nghĩ đến đây, cậu bật cười thành tiếng, thầm chửi bản thân khốn nạn bẩm sinh!
Không biết trải qua bao lâu, Thế Minh mới đứng dậy, thở một hơi thật dài, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài. Các anh em của bang Thế Minh đã đứng sẵn ở ngoài cửa, các thành viên chủ chốt trong bang không thiếu một ai. Thấy Thế Minh ra ngoài, bọn họ đồng loạt khom mình nói:
"Anh Minh!"
Thế Minh nhìn mọi người, nói: "Hôm nay mọi người chia ra hành động theo kế hoạch! Đúng tám giờ ra tay! Nhớ kĩ sai một ly đi một dặm!"
"Rõ!"
Mọi người chỉ đợi câu nói này của Thế Minh, nghe xong, bọn họ lần lượt dẫn dắt các anh em đi về phía địa bàn của Dũng Trố. Người duy nhất ở lại là Trọng Tuấn, nhiệm vụ trong lần hành động này của đảng chấp pháp chính là bảo vệ Thế Minh.
Hành động lần này do đảng Hổ, đảng Báo và đội Ám tập kích bảy cái vũ trường của Dũng Trố, Thế Minh, đảng Long và đảng chấp pháp tấn công vào nơi mà Dũng Trố đang ở - nhà nghỉ Bắc Hồ, nhà nghỉ này chỉ là một cái biển hiệu bên ngoài, nhưng thực tế bên trong lại là một sòng bạc bí mật.
Thế Minh nói với Trọng Tuấn: "Tuấn, bảy giờ tối nay tuyên bố với bên ngoài bang Thế Minh sẽ khai chiến với bọn Dũng Trố!"
"Vâng ạ!"
Trọng Tuấn gật đầu đáp.
Thế Minh nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều. Cậu quay lại gian phòng ban nãy lấy điện thoại gọi cho Đỗ Chấn, hai người nói chuyện khoảng mười phút.
Trọng Tuấn đứng bên ngoài, tuy không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện nhưng từ sắc mặt của Thế Minh có thể thấy được, chắc hẳn kết quả rất đáng hài lòng. Thế Minh gọi điện thoại xong thì nằm trên sofa vờ ngủ. Trọng Tuấn không dám làm phiền, chỉ đứng ngoài cửa lặng lẽ đợi.
Bảy giờ, bang Thế Minh truyền tin quyết sẽ tuyên chiến với Dũng Trố. Bảy giờ mười phút, đại ca Thanh bang – Đỗ Chấn mặc cho hai người trưởng bối trong bang phái phản đối và ngăn cản mạnh mẽ, anh ta tuyên bố với toàn giới, Thanh bang chính thức tuyên chiến với bang Hổ Trắng.
Bảy rưỡi, Thế Minh và Trọng Tuấn dẫn năm mươi anh em của đảng chấp pháp đi từ T-bar ra, bên ngoài dựng sẵn rất nhiều xe đua. Bọn họ lên xe rồi đi thẳng đến sòng bạc lớn nhất phía Nam thành phố - nhà nghỉ Bắc Hồ.
Sòng bạc bên trong do Dũng Trố mở, có đủ loại công cụ và các loại hình đánh bạc, hơn nữa rất an toàn, rất có tiếng tăm trong thành phố. Sòng bạc mở cửa cả ngày, khách khứa tới nườm nượp quanh năm. Dũng Trố rất xem trọng nơi này, buổi tối thường sẽ đến đây ngồi. Đây cũng là nguyên nhân nhóm người Thế Minh đến đây.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở một con hẻm tối cách nhà nghỉ Bắc Hồ không xa. Có rất nhiều người đã đứng sẵn ở trong hẻm, Long và các anh em của đảng Long đã đợi ở đây nhiều giờ. Thấy xe của Thế Minh đã đến, mắt Long sáng lên, chạy tới.
Thế Minh xuống xe, gật đầu nói với Long: "Sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"
Long nhỏ giọng nói: "Các anh em đều đã chuẩn bị xong rồi."
Thế Minh nghe vậy thì nghĩ một lúc:
"Vậy được! Có thể hành động rồi!"
Long và Trọng Tuấn nhìn nhau, không nói gì, bọn họ lần lượt lấy mũ đen trùm lên đầu. Long và Tuấn dẫn gần hai trăm anh em của hai đảng xông vào nhà nghỉ Bắc Hồ. Thế Minh lại lên xe ngồi, bảo tài xế dừng ở trước cửa. Thế Minh ngồi trong xe, mỉm cười, sau đó cậu lấy một con dao dài khoảng tám thước ra nghịch trong tay, rồi nói với tài xế:
"Gọi điện cho những anh em khác, bắt đầu hành động!"
Tài xế đáp lại một tiếng, rồi lấy điện thoại ra bấm số..
Một mình Long xông vào bên trong nhà nghỉ Bắc Hồ trước, vừa vào đến sảnh, bảo vệ đứng ở cửa thấy có người đột nhiên xông vào, thì chạy tới lớn tiếng hỏi:
"Này! Làm gì đấy?"
Long không trả lời, biết những người này đều là đàn em của Dũng Trố nên không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì. Cậu chạy đến trước mặt bảo vệ, híp mắt nói:
"Tao ahihi!"
Nói xong, Long bóp cổ hắn, nhanh chóng lấy dao ra đâm vào bụng hắn. Đây vẫn là con dao Long dùng trước đó, máu tươi bắn ra, bảo vệ hét lên đau đớn, túm chặt áo Long, đôi mắt trợn trừng như không tin vào những việc đang xảy ra.
Long không dừng lại, nhấc chân đạp tên bảo vệ sắp chết ra rồi tiếp tục chạy vào trong.
Tiếng hét của tên kia đã đánh động sự chú ý của những tên bảo vệ khác, từ khắp các ngóc ngách của đại sảnh lần lượt nghe thấy tiếng bước chân chạy vội, hơn mười tên thanh niên quần áo không chỉnh tề vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì thì Long đã dẫn các anh em của đảng Long đuổi giết.
Cậu gầm lên một tiếng, nắm chặt con dao, một nhát vung thôi, đã có một vết rách dài nửa thước xuất hiện trước ngực hai tên bảo vệ.
Chúng mấp máy môi, chưa kịp kêu lên thàng tiếng đã bị Long cứa thẳng dao vào cổ họng. Trọng Tuấn đứng phía sau nhìn lặng lẽ gật đầu, kĩ năng đánh nhau của Long được tôi luyện trong một thời gian dài thực chiến, bây giờ đã đạt đến mức khiến người ta phải cảm thán.
Trọng Tuấn khẽ "hừ" một tiếng, cậu kém miếng khó chịu, tiến tới chém cùng Long.
Long dẫn đầu đoàn, hễ cậu vung nhát dao nào là có tiếng người kêu oai oái ngã xuống. Không để ý đến những người ngã dưới đất, Long xông vào gian phòng có bảo vệ đi ra.
Bên trong có một thanh niên cao to trần truồng đang đánh trận trên giường với một người phụ nữ yêu kiều trang điểm khá đậm, xem ra tiếng ồn bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cuộc "hứng" của bọn họ. Bên cạnh còn có năm sáu người phụ nữ không một mảnh vải che thân, Long mỉm cười bước tới.
Mấy người phụ nữ kia thấy có một người toàn thân đầy máu bước vào thì sợ hãi hét lớn tiếng. Cuối cùng thanh niên kia cũng cảm nhận được có gì đó bất ổn, nhanh chóng bò dậy khỏi người phụ nữ, mò khẩu 54 dưới gối ra.
Nhưng động tác của hắn quá chậm, Long bước tới trước mặt hắn, lập tức đâm con dao vào cái miệng đang há to của hắn.
Đầu dao sắc bén lòi ra khỏi đầu của tên thanh niên, máu tươi chảy xuống giường từ miệng hắn, đầu hắn. Trước khi chết hắn vẫn không hiểu tại sao lại có người xông vào đây giết mình, không phải bên ngoài đã có hơn mười anh em rồi sao?
Người phụ nữ nằm bên cạnh nào có từng chứng kiến cảnh máu me như vậy, cô ta sợ hãi co ro lại, lớn tiếng gào thét. Lúc này, vài anh em khác của đảng Long nghe thấy tiếng hét thì chạy vào, thấy vậy thì ngơ ra, sau đó hỏi Long:
"Anh Long, mấy người phụ nữ này?"
Sắc mặt Long lạnh lẽo, cậu không dư sức để trông coi bọn họ, cắn răng nói: "Giết!"
Nói xong thì đi ra ngoài, bên trong vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết của mấy người phụ nữ. Trong sảnh lớn, hơn mười tên bảo vệ đều đã bị chém ngã dưới đất.
Trọng Tuấn đang dẫn dắt anh em dọn dẹp chiến trường, kéo chục tên không rõ sống chết kia vào nhà vệ sinh, lau sơ qua vết máu dưới đất.
Long nhỏ giọng nói: "Tuấn, cửa sau giao cho mày đấy!"
Trọng Tuấn gật đầu: "Yên tâm đi, Dũng Trố nó không chạy được đâu!"
Long cười lớn, dẫn anh em của đảng Long đi lên tầng. Trận chiến dưới đại sảnh diễn ra quá nhanh, chỉ có mấy tiếng kêu thảm thiết kịp vang lên rồi lại yên tĩnh như cũ.
Lên trên tầng hai, Long dẫn đầu, Long chỉ vào căn phòng đang có tiếng động phát ra. Mọi người hiểu ý, chia ra đứng hai bên cánh cửa. Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra, có vài người bước ra.
Vừa ra trước cửa, chúng liền thấy có mấy tên bịt kín mặt, không khỏi ngơ ra, một tên không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi: "Chúng mày là.."
Hắn còn chưa nói xong, người đứng hai bên đã nhào tới, chém bọn chúng ngã xuống đất, sau đó xông vào căn phòng. Bên trong còn hơn mười người nữa.
Biết tình thế chẳng lành, chúng lần lượt lấy đồ lên chuẩn bị tư thế đánh nhau với đám người đảng Long. Vì căn phòng quá hẹp, đảng Long tuy đông người nhưng cũng khó bề hành động, khó phát huy được điểm mạnh, đảng Long chỉ có thể chọn cách một chọi một với đối phương.
Lúc này, những kiến thức An Quốc huấn luyện đã được áp dụng một cách triệt để. Anh em trong đảng Long bất kể là về sức mạnh hay kĩ thuật thì đều chiếm thế thượng phong, chưa đến một phút, vô số tên đàn em của Dũng Trố đã bị chém ngã nằm giãy giụa dưới sàn kêu oai oái.
Một người trông có vẻ như là tên cầm đầu nhóm người này trốn thui lủi vào một góc, hoảng loạn lấy điện thoại trong túi, gọi cho Dũng Trố: "Đại ca, không hay rồi, có người đến.."
Vừa nói đến đây, một tên trong đảng Long xông tới, chém đứt tay hắn, sau đó cậu ta giẫm nát cái điện thoại vẫn đang trong bàn tay đứt lìa kia. Tên kia đau đớn hét lên, nằm dưới đất giãy đành đạch.
Một anh em trong đảng Long liền đâm một nhát vào ngực hắn, "nhân từ" kết thúc sự đau khổ này.
Tuy điện thoại đã bị ngắt nhưng Dũng Trố vẫn nghe ra được. Hắn không ngu, lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra, hắn đoán nhất định là có người đến đánh úp bọn họ.
Hắn nhanh chóng gọi cho anh em của mình ở những nơi khác, bảo bọn họ tới đây giúp đỡ. Nhưng gọi một lúc lâu cũng không có ai nghe máy. Dũng Trố lờ mờ cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Nếu là ngày thường, đàn em của hắn sẽ nghe máy ngay lập tức. Mà bây giờ hắn gọi điện cho cả bảy địa bàn khác nhau thì đều không một ai nghe máy, trừ phi..
Dũng Trố không dám nghĩ tiếp, kéo toàn bộ đàn em trên tầng ba chạy xuống.
Trên cầu thang, hắn chạm mặt đảng Long. Hai bên bắt đầu giao chiến ở cầu thang. Long vung con dao trong tay chiến đấu với Dũng Trố.
Mấy lần hắn muốn nổ súng nhưng đều bị Long cản lại được. Đánh nhau một lúc, Dũng Trố thấy đối phương quá đông thì bèn dẫn dắt các anh em quay trở lại tầng ba.
Long đang định đuổi theo thì đàn em của Dũng Trố đã nhân cơ hội lôi súng ra, nổ súng liên tục xuống dưới tầng, lập tức có bảy tám anh em của đảng Long ngã xuống.
Khách khứa trong nhà nghỉ vừa nghe thấy tiếng hét thảm thiết thì sợ hãi không dám ra ngoài, bây giờ lại nghe thấy tiếng súng liên tục vang lên, bọn họ lại càng lo sợ hơn, lục tục gọi điện báo cảnh sát.
Mấy anh em trong đảng Long lồm cồm bò dậy, thấy anh em nằm ngã dưới cầu thang, cậu luôn miệng chửi thề. Bây giờ việc đánh úp đã bị lộ, không cần phải né tránh nữa.
Long và hơn mười tên đàn em cầm súng lên tầng ba đánh trả, hai bên khai chiến, những viên đạn liên tục bay qua bay lại giữa hai tầng. Long tức đến đỏ máu mắt, nhưng vũ khí của đối phương quá mạnh, nếu còn tiếp tục xông lên như vậy thì chẳng khác gì nộp mạng cả.
Dũng Trố thì càng sốt ruột hơn, bảy địa bàn của hắn lành ít dữ nhiều, hắn thì lại bị dồn vào đường cùng, chỉ biết chờ chết ở cái xó xỉnh này. Tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Dũng Trố lấy điện thoại ra gọi cho bang Hổ Trắng:
"Alo! Anh ạ! Em là Dũng đây, em bị đánh úp, anh mau đem người qua cứu em!"
"Sao cơ? Bên anh bị Thanh bang đánh úp không còn dư người á?"
"Mẹ nó lúc cần thì rụt cổ lại đéo khác gì con rùa!"
Dũng Trố đập nát điện thoại, hét lớn lên với anh em: "Các anh em, chiến tới cùng cho tao, lần này có thể sống sót ra ngoài, tao sẽ thưởng cho chúng mày mỗi thằng mười triệu!"
Nghe thấy lời này, các anh em lập tức thấy hưng phấn hơn, hơn ba mươi người đồng loạt nổ súng xuống tầng dưới.
Long thấy anh em bị dồn vào góc tường, vũ khí của đối phương quá mạnh, chỉ thò đầu ra thôi cũng rất nguy hiểm, cậu sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột. Không biết từ lúc nào Trọng Tuấn đã xuất hiện phía sau Long, vỗ lên vai cậu.
Long giật mình, quay đầu lại thấy Trọng Tuấn thì lớn tiếng quát: "Sao mày lại lên đây, tao bảo mày canh cửa sau cơ mà?"
Trọng Tuấn nói: "Em thấy tụi nó không thoát nổi đâu! Này, báu vật đây, anh cầm lấy!"
Nói xong, cậu ta giơ hai quả lựu đạn ra.
"Đây là?"
Long ngỡ ngàng nhìn Trọng Tuấn, cậu biết quả lựu đạn này ở trong lô vũ khí cướp được lần trước, nhưng Minh trước giờ không cho sử dụng.
Trọng Tuấn nhìn tình hình trên tầng ba, nhỏ giọng nói: "Em sợ hôm nay xảy ra chuyện gì
Nên đã xin anh Minh hai quả thủ thân!"
Nhận lấy lựu đạn từ tay Tuấn, tuy đây là lần đầu dùng nhưng nói thế nào thì nói, dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy.
Long rút dây ra, nhìn mọi người mỉm cười, vung tay ném lên tường ở cầu thang, lựu đạn va vào tường bật lên tầng ba.
Trên tầng ba vọng lại tiếng kêu gào sợ hãi, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Long cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, khói thuốc súng bay khắp tòa nhà. Tầng ba nơi Dũng Trố đang ở cũng không còn nổ súng nữa