Chương 33: Chương 33
" Nước ấm rồi cô Lạc "Y tá Lưu Hạo gọi đến là một cô gái ngũ quan xinh đẹp, làm trong bệnh viện này được ba năm, năm nay nàng cũng hai mươi sáu rồi." Để đấy đi ạ "Lạc An nói rồi xuống giường đi đến nhà tắm, hơi nước bốc lên khiến cô bị hun đến đỏ mặt." Giúp em một chút, y tá Tạ "Lạc An không với tay lấy vòi hoa sen được nên gọi nàng đến giúp, y tá tên Tạ Anh, là một người không thích nói chuyện.Nàng chỉ bước vào rồi làm theo những gì mà Lạc An yêu cầu, chính cô cũng thấy khó hiểu, như thế nào có thể là một người không thích nói chuyện? Nàng là y tá, việc giao tiếp với bệnh nhân là điều mà mỗi cá nhân làm việc trong bệnh viện phải làm, ở thế giới này không thích nói chuyện cũng có thể làm một y tá sao?Tạ Anh đem những thứ Lạc An cần đến cho cô rồi ra ngoài cửa phòng chờ cô tắm rửa, vì tay cùng đầu bị thương nên Lạc An cũng không trực tiếp xịt nước lên người, lấy khăn thấm nước rồi lau từ từ lên cơ thể.Tầm mười phút, Lạc An loã thể đứng lên từ bồn tắm, đem khăn lau sơ qua người rồi gọi Tạ Anh vào giúp cô mặc đồ." Chị đừng thắt chặt quá nhé "Nghe lời cô Tạ Anh đem dây áo cột nhẹ nhàng, không thắt quá chặt nhưng lại chắc chắn." Cô cần gì nữa không? "Tạ Anh nhìn cô một chút thấy cô không động, cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo nên cất tiếng hỏi.Lạc An bị giật mình, cô đang suy nghĩ về hình xăm trên cổ của Tạ Anh.Vừa nãy lúc nàng giúp cô thắt dây áo, lúc vô tình quay lại thấy nàng cúi người thì hình xăm dưới cổ một chút, vị trí đó...là ở trước ngực?" Không còn việc gì nữa, chị ra ngoài trước đi ạ "Tạ Anh gật đầu chào cô, đem những đồ dùng vừa nãy cô tắm rửa rời đi." Hình đầu người? "Lạc An nhớ lại hình xăm vừa ban nãy vô tình nhìn thấy, đúng là có chút giống đầu người.Cũng có phần quỷ dị nên cô không nghĩ nhiều nữa, lên giường ngồi một lúc thì Lưu Hạo ra ngoài mua cháo cũng đã về, trên tay anh là những món ăn bổ dưỡng cho người bệnh." Canh giò heo, với một phần cháo "Lưu Hạo hướng đến ánh mắt rực sáng vì thấy đồ ăn của Lạc An mà nói, ánh mắt không giấu được sự cưng chiều." Lại đây ăn đi "Nghe anh lên tiếng gọi thì Lạc An nhấc chân đi đến, vui vẻ nhìn một bàn đồ ăn.Cũng chỉ có ba món, cháo cùng canh giò heo và phần cơm của Lưu Hạo.Lạc An ngồi chờ Lưu Hạo đổ ra cho mình mà cảm thán. Đại nam chủ này đẹp trai thật chứ Đúng là rất đẹp, đẹp nhất là khi mua đồ ăn ngon cho cô!!Đang ngẩn ngơ ngắm nhìn mỹ nam trước mặt thì anh đột nhiên đưa mặt lại gần, Lạc An bị chính Lưu Hạo doạ cho giật mình.Không còn đẹp trai nữa, anh ta chính xác là bị điên rồi mới đưa mặt lại gần mình như vậy." Muốn ăn gì trước? "" Giò heo " Nói rồi lấy bao tay đeo vào, múc một cái giò heo ra rồi yên ổn ngồi gặm.Ngon!" Anh không ăn sao? "Lạc An thấy Lưu Hạo ngồi đấy nhìn mình một miệng toàn thịt, khó hiểu nuốt miếng thịt trong miệng rồi hỏi.Lưu Hạo mở phần cơm của mình, vừa đổ bịch nước tương lên cơm vừa trả lời." Tôi ăn phần của tôi " Lạc An nhìn thấy đùi gà cùng với những món ngon có trong phần cơm của Lưu Hạo mà ngơ ngác, bị lừa rồi." Tôi cũng muốn, đùi gà "Lưu Hạo bắt lấy ánh mắt rực lửa của cô mà cười nhẹ, đáng yêu như vậy." Không thể, sẽ bị ngứa chỗ vết thương đấy "Lạc An nghĩ lại, cũng đúng, cô không tiếp tục đòi ăn nữa mà an phận gặm phần giò heo của mình.Ăn xong hai cái giò heo cô chuyển sang húp cháo, bên trong cháo có một phần thịt bằm, nhiều rất nhiều." Lưu Hạo "" Hả? "Đang ăn thì bị người gọi tên, đây có phải lần đầu cô ấy gọi tên mình một cái dịu dàng như vậy không? " Cảm ơn Lưu Hạo ngạc nhiên nhìn đến cô, người con gái đã khiến anh phá vỡ nhiều quy tắc của chính mình, dù chỉ mới quen biết không lâu nhưng sự khác biệt mà cô mang lại khiến anh biết được bản thân thay đổi, chính Lạc An đã kéo một Lưu Hạo từ một người lúc nào cũng suy nghĩ đến công việc, công việc và công việc trở thành người đôi khi sẽ suy nghĩ đến chuyện khác, đêm ngủ cũng đã không thường xuyên gặp ác mộng nữa.Lạc An cứ như vậy, vô tình mà khiến anh ôn nhu đối xử." Không cần cảm ơn "Lưu Hạo mỉm cười nhìn cô, ngay giây phút này Lạc An thật xinh đẹp, mái tóc cột vội mà bị rũ xuống bên khoé mắt cùng làn da trắng mịn làm tôn lên ngũ quan tinh xảo.Nguyên chủ thật sự xinh đẹp, Lạc An cũng nhiều lần cảm khái vì chuyện đó." Ăn xong rồi "Lạc An nuốt nốt muỗng cháo cuối cùng rồi lên tiếng, định đứng lên dọn dẹp thì Lưu Hạo ngăn cô lại.Anh cũng đã ăn xong nên lúc này đứng lên đem tay cô gỡ hai cái bao tay ra, dẫn cô vào rửa tay rửa miệng rồi an bài cho người ngồi trên giường an an ổn ổn gặm táo.Chính anh lại một lần nữa đem những thứ trên bàn kia dọn đi, để vào thùng rác gần cửa rồi bước vào nhà tắm rửa tay." Đợi một chút rồi uống thuốc "Lưu Hạo trở ra đem nước ấm đến ngâm chân cho cô, Lạc An ngạc nhiên nhìn đến người ngồi xuống trước mặt mình, vội giấu chân đi.Sao cô có thể mặt dày để cho Lưu Hạo làm việc này, không thể để anh chiều hư mình như thế này được." Cô trốn cái gì? "Lưu Hạo buồn cười nhìn đôi chân nhỏ vì trốn mình mà bị giấu đi sau lớp chăn, lộ ra ngón chân trắng nõn nhỏ nhắn trông thật sự xinh đẹp." Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền anh...!" Lạc An bị cưng chiều mà sợ, cô căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được người này chăm sóc đến cái mức độ này nên có chút không quen." Không phiền, thả chân xuống "Lưu Hạo chưa bao giờ ghét bỏ từ phiền đến mức này, có thể loại nó khỏi từ điển tư duy của Lạc An được hay không?Lạc An bị người nhìn đến sợ, cô rụt rè đưa chân ra, nắm quần dài kéo lên rồi đặt chân vào trong chậu.Bàn tay quanh năm dầm mưa dãi nắng của người nọ thô ráp nhưng lại ấm áp và dịu dàng, không khiến người khác ghét bỏ mà ngược lại được đụng đến thì vô cùng dễ chịu.Lưu Hạo xoa nhẹ nhàng lên chân cô, để bàn tay to lớn ấy bao bọc bàn chân nhỏ bé của Lạc An trông thật đẹp mắt.Cứ thế giúp cho Lạc An giãn gân cốt nơi cẳng chân, khiến cô thoải mái đến mức cười thật vui vẻ.Lưu Hạo cứ như vậy sẽ khiến Lạc An càng đắm chìm vào anh hơn mà thôi, để cho chính cô tự mình bước vào thế giới này của anh làm cho Lạc An quên mất cô là người từng cự tuyệt nó như thế nào.Không cẩn thận khiến tình cảm kia lớn dần hơn một chút rồi, làm sao đây!!___________Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.