Chương 8
13
Tại đám tang, tôi đọc lá thư mẹ để lại cho mình.
Bà nói: "Con yêu, xin hãy tha thứ cho mẹ."
"Mẹ không có rời khỏi con, chỉ ở một thế giới khác nhìn con."
"Mẹ cảm thấy rất thoải mái rất tự do."
"Không có mẹ liên lụy, con mới có thể sống tốt hơn...".
Từng câu từng chữ, đều giống như một con d.a.o, đâm vào trái tim tôi.
Còn sợ không? Còn gì để mất không?
Không còn nữa.
Hôm nay, có một người đàn ông lạ mà quen.
Cha của Nghiêm Án.
Trước mộ mẹ, ông ta thừa nhận đêm đó, không phải mẹ tôi quấy rầy ông ta.
Mẹ là mối tình đầu của ông ta, là ông ta nhớ mãi không quên mẹ, dùng cớ tôi và Nghiêm Án quen nhau, lừa bà đến nhà.
Trong lúc dây dưa, vừa vặn bị mẹ Nghiêm Án trở về sớm nhìn thấy.
Tất cả bi kịch bắt đầu ở đây.
Thủ phạm - cha của Nghiêm Án, lại trốn tránh tất cả mọi thứ, trốn ra nước ngoài.
Sau đó, ngay cả bản thân mẹ, cũng cảm thấy đó là lỗi của mình.
Bây giờ, cha của Nghiêm Án cúi đầu thật sâu trước tôi.
Ông ta nói: "Bác xin lỗi mẹ con, xin lỗi con."
"Có yêu cầu gì con cứ việc nói, bác sẽ dốc toàn lực bồi thường cho con."
Dường như tôi đã nghe thấy một trò hề lớn.
"Bồi thường?".
“Vậy ông đi chec đi! Xuống dưới bồi thường cho mẹ tôi!”
Tôi ném toàn bộ hoa và trái cây ông ta mang đến đ.ậ.p vào người ông ta, giờ khắc này, chẳng sợ trên tay có một thanh đ.a.o, tôi cũng sẽ không chút do dự đâm về phía ông ta.
Lúc tôi nhặt một cái chén khác định ném qua thì tay tôi bị nắm lại.
Nhìn m/á/u chảy trên đầu ông ta, tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Tôi ngửa mặt nhìn Nghiêm Án, điên cuồng cười.
"Như thế nào, xót ba anh hả?"
"Cái ch.ế.t của mẹ tôi và mèo của tôi, còn có vết thương trên người tôi, từng cái từng cái, có cái nào không phải là do các người ban tặng!"
"Nghiêm Án, anh cảm thấy mình có nực cười không?"
"Anh tự cho là đúng quyết định, tự cho là đúng trả thù, khi biết được thủ phạm là ba anh, ngay cả rắm cũng không dám thả!"
“Anh dám bảo ông ta đền mạng sao? Anh có dám trả lại tất cả những gì tôi đã chịu cho ông ta không?"
Đối mặt với dáng vẻ phát đi.ê.n của tôi, Nghiêm Án rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp.
Thậm chí anh ta còn không dám nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, lúc tôi giãy dụa không ngừng, gian nan nói một tiếng: "Thực xin lỗi."
14
Thực xin lỗi…
Hahahahahahahaha!
Tôi đã mất tất cả mọi thứ, cuối cùng nhận được một lời xin lỗi nhẹ nhàng.
Sau đó, tôi tự nhốt mình trong nhà, lẻ loi, mơ màng hồ đồ trong nhiều ngày.
Chu Kỳ vô số lần tới tìm tôi, tôi đều đóng cửa không gặp.
Thế giới của tôi vô cùng yên tĩnh, không còn ai đến làm nhục tôi một lần nữa.
Nhưng mẹ, mẹ nghĩ con có thể thuận lợi sống hết đời như vậy sao?
Không, còn chưa kết thúc…
Tin tức lan truyền tin tức tập đoàn Nghiêm thị phá sản, người sáng lập Nghiêm Trường Thanh bị bệnh nặng đã được đưa đi chữa.
Còn Nghiêm Án…
Tôi vén bức màn ra.
Dưới cơn mưa lớn, anh ta vẫn mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng tắp ở đó.
Ồ, thật đúng lúc.
Đến lúc rồi.
Tôi cầm ô đến trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt khó có thể khống chế sáng lên một chút hy vọng.
"Nghiêm Án, dáng vẻ này của anh, thật hạ tiện."
"Khương Mạn...".
"Anh cho rằng, tôi mất đi hết thảy, anh chỉ cần làm bộ đứng ở chỗ này vài ngày là có thể xóa sạch sao?"
Tay anh ta buông xuống.
"Ông ấy bị bệnh, sống không lâu."
Tôi nghiêng đầu mỉm cười.
“Vậy sao? Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin vui này."
Mặt Nghiêm Án như tro tàn, nước mưa không ngừng đổ lên người anh ta, rửa sạch cao ngạo và tự tôn của anh ta.
"Khương Mạn, anh giao cho em cả công ty lẫn tiền của ông ấy, được không..."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hoài nghi, rồi bật ra nụ cười châm biếm.
“Anh hy vọng thấy tôi phản ứng thế nào? Cảm động sao?".
"Trước kia anh đối xử với tôi thế nào, giờ cũng có thể làm như thế với ba anh, Nghiêm Án, anh có trái tim không vậy?"
Anh ta đỏ hốc mắt, trong mắt chỉ còn lại bi thương vô tận.
"Khương Mạn, anh chẳng còn gì cả, anh chỉ muốn…. Tận lực bồi thường cho em...".
"Anh chẳng còn gì, cũng là do anh tự tìm!" Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ta: "Còn tôi, mẹ tôi, chúng tôi đã làm điều gì sai!"
Quanh thân tôi tản ra sự căm hận đối với anh ta, làm cho anh ta không nói nên lời.
Một lát sau, anh ta giữ ống tay áo của tôi.
Cực kỳ hèn mọn, chậm rãi cúi đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt tôi.
Tại đám tang, tôi đọc lá thư mẹ để lại cho mình.
Bà nói: "Con yêu, xin hãy tha thứ cho mẹ."
"Mẹ không có rời khỏi con, chỉ ở một thế giới khác nhìn con."
"Mẹ cảm thấy rất thoải mái rất tự do."
"Không có mẹ liên lụy, con mới có thể sống tốt hơn...".
Từng câu từng chữ, đều giống như một con d.a.o, đâm vào trái tim tôi.
Còn sợ không? Còn gì để mất không?
Không còn nữa.
Hôm nay, có một người đàn ông lạ mà quen.
Cha của Nghiêm Án.
Trước mộ mẹ, ông ta thừa nhận đêm đó, không phải mẹ tôi quấy rầy ông ta.
Mẹ là mối tình đầu của ông ta, là ông ta nhớ mãi không quên mẹ, dùng cớ tôi và Nghiêm Án quen nhau, lừa bà đến nhà.
Trong lúc dây dưa, vừa vặn bị mẹ Nghiêm Án trở về sớm nhìn thấy.
Tất cả bi kịch bắt đầu ở đây.
Thủ phạm - cha của Nghiêm Án, lại trốn tránh tất cả mọi thứ, trốn ra nước ngoài.
Sau đó, ngay cả bản thân mẹ, cũng cảm thấy đó là lỗi của mình.
Bây giờ, cha của Nghiêm Án cúi đầu thật sâu trước tôi.
Ông ta nói: "Bác xin lỗi mẹ con, xin lỗi con."
"Có yêu cầu gì con cứ việc nói, bác sẽ dốc toàn lực bồi thường cho con."
Dường như tôi đã nghe thấy một trò hề lớn.
"Bồi thường?".
“Vậy ông đi chec đi! Xuống dưới bồi thường cho mẹ tôi!”
Tôi ném toàn bộ hoa và trái cây ông ta mang đến đ.ậ.p vào người ông ta, giờ khắc này, chẳng sợ trên tay có một thanh đ.a.o, tôi cũng sẽ không chút do dự đâm về phía ông ta.
Lúc tôi nhặt một cái chén khác định ném qua thì tay tôi bị nắm lại.
Nhìn m/á/u chảy trên đầu ông ta, tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Tôi ngửa mặt nhìn Nghiêm Án, điên cuồng cười.
"Như thế nào, xót ba anh hả?"
"Cái ch.ế.t của mẹ tôi và mèo của tôi, còn có vết thương trên người tôi, từng cái từng cái, có cái nào không phải là do các người ban tặng!"
"Nghiêm Án, anh cảm thấy mình có nực cười không?"
"Anh tự cho là đúng quyết định, tự cho là đúng trả thù, khi biết được thủ phạm là ba anh, ngay cả rắm cũng không dám thả!"
“Anh dám bảo ông ta đền mạng sao? Anh có dám trả lại tất cả những gì tôi đã chịu cho ông ta không?"
Đối mặt với dáng vẻ phát đi.ê.n của tôi, Nghiêm Án rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp.
Thậm chí anh ta còn không dám nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, lúc tôi giãy dụa không ngừng, gian nan nói một tiếng: "Thực xin lỗi."
14
Thực xin lỗi…
Hahahahahahahaha!
Tôi đã mất tất cả mọi thứ, cuối cùng nhận được một lời xin lỗi nhẹ nhàng.
Sau đó, tôi tự nhốt mình trong nhà, lẻ loi, mơ màng hồ đồ trong nhiều ngày.
Chu Kỳ vô số lần tới tìm tôi, tôi đều đóng cửa không gặp.
Thế giới của tôi vô cùng yên tĩnh, không còn ai đến làm nhục tôi một lần nữa.
Nhưng mẹ, mẹ nghĩ con có thể thuận lợi sống hết đời như vậy sao?
Không, còn chưa kết thúc…
Tin tức lan truyền tin tức tập đoàn Nghiêm thị phá sản, người sáng lập Nghiêm Trường Thanh bị bệnh nặng đã được đưa đi chữa.
Còn Nghiêm Án…
Tôi vén bức màn ra.
Dưới cơn mưa lớn, anh ta vẫn mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng tắp ở đó.
Ồ, thật đúng lúc.
Đến lúc rồi.
Tôi cầm ô đến trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt khó có thể khống chế sáng lên một chút hy vọng.
"Nghiêm Án, dáng vẻ này của anh, thật hạ tiện."
"Khương Mạn...".
"Anh cho rằng, tôi mất đi hết thảy, anh chỉ cần làm bộ đứng ở chỗ này vài ngày là có thể xóa sạch sao?"
Tay anh ta buông xuống.
"Ông ấy bị bệnh, sống không lâu."
Tôi nghiêng đầu mỉm cười.
“Vậy sao? Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin vui này."
Mặt Nghiêm Án như tro tàn, nước mưa không ngừng đổ lên người anh ta, rửa sạch cao ngạo và tự tôn của anh ta.
"Khương Mạn, anh giao cho em cả công ty lẫn tiền của ông ấy, được không..."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hoài nghi, rồi bật ra nụ cười châm biếm.
“Anh hy vọng thấy tôi phản ứng thế nào? Cảm động sao?".
"Trước kia anh đối xử với tôi thế nào, giờ cũng có thể làm như thế với ba anh, Nghiêm Án, anh có trái tim không vậy?"
Anh ta đỏ hốc mắt, trong mắt chỉ còn lại bi thương vô tận.
"Khương Mạn, anh chẳng còn gì cả, anh chỉ muốn…. Tận lực bồi thường cho em...".
"Anh chẳng còn gì, cũng là do anh tự tìm!" Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ta: "Còn tôi, mẹ tôi, chúng tôi đã làm điều gì sai!"
Quanh thân tôi tản ra sự căm hận đối với anh ta, làm cho anh ta không nói nên lời.
Một lát sau, anh ta giữ ống tay áo của tôi.
Cực kỳ hèn mọn, chậm rãi cúi đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt tôi.