Chương 37: Anh trai không phải là người nói một là một sao?
Cậu vừa xuống nhà đã bắt gặp cảnh Giai Thiệu Điền rời khỏi phòng, trong bộ dạng chỉnh chu từ đầu đến chân thế kia nhất định là có việc bận.
“Buổi trưa tôi sẽ về dùng bữa cùng cậu.” Hắn nghiêm túc truyền đạt.
Từ sau đợt bị Lý Mẫu cố ý mưu sát, Giai Thiệu Điền giả vờ như không quan tâm nhưng thật sự hắn đang chú ý đến những bữa ăn của Lưu Hiên, hàm lượng dinh dưỡng đều tham khảo qua bác sĩ Hạ.
Lưu Hiên ngoan ngoãn phối hợp: “Đi sớm về sớm.”
Mối quan hệ đã có một chút gì đó thay đổi nên không khí cũng dần khởi sắc, cậu cảm nhận được điều đó.
Lưu Hiên đi vào căn phòng vừa mới được dọn dẹp, trước mắt mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng, không có quá nhiều sự thay đổi.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi cậu tìm đến những trang nhóm thám tử, muốn có được thông tin chỗ Thạch Linh đang sinh sống. Cậu phải trả một số tiền vào việc đó, mặc dù hơi xót nhưng không thể không tìm.
Thân chủ làm sai, cậu nên đi xin lỗi người ta một tiếng thì hơn. Bởi vì Lưu Hiên thật đã trôi dạt ở phương trời nào rồi, cậu sử dụng cơ thể của người ta cũng nên chủ động tìm đường sống.
Rõ ràng ban đầu người làm sai là Lưu Hiên, Lý Mẫu cũng là người sai. Bà ta nếu như chấp nhận cúi đầu xin lỗi, vậy hà cớ gì cậu còn nghênh ngang không nhận lỗi giúp thân chủ, được sống là việc quan trọng.
Sau ba mươi phút cậu đã có được địa chỉ chỗ Thạch Linh đang sống, căn nhà thuê nằm sâu trong con hẻm.
“Bao giờ mới đi được đây?” Lưu Hiên nhìn chằm chằm vào dòng địa chỉ, ngớ người một lúc.
Những lúc nan giải như này phải tìm đến Trần Nghiêm, người ở bên cạnh và làm việc chung với Giai Thiệu Điền trong thời gian dài, ngoài anh thì còn là ai nữa.
Cậu không trực tiếp gọi vì sợ làm phiền, chỉ gửi đúng một dòng tin nhắn: “Anh Trần Nghiêm khi nào mới xong việc?”
“Chắc không sớm đâu, có việc gì không?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi, nhưng nó không quan trọng lắm.” Cậu định nhấn nút gửi nhưng khựng lại, bổ sung thêm một đoạn “Đừng nói cho anh trai tôi biết.”
Rất nhanh sau đó đã có phản hồi của Trần Nghiêm: “Được, ôm chân cậu cơ hội sống sót nhiều hơn, quyết định như vậy đi.”
Lưu Hiên đọc mà không hiểu, cái gì ôm chân cái gì được lợi, thân mình còn lo chưa xong, có lẽ đối phương nhầm lẫn cái gì đó rồi.
Tin tức Giai Thiệu Điền từ chối cuộc gặp mặt Sùng Nhã Hân tuy chẳng được trang báo nào nhắc đến, nhưng người biết cũng không ít, ví dụ như người rõ tường tận như Trần Nghiêm.
Anh kể cho đám trợ lý cùng nghe, thế là cả công ty đều biết. Đương nhiên câu chuyện chẳng dừng lại ở mức hủy buổi hẹn. Chẳng hạn như ai đó đá việc sang cho anh rồi chạy vào viện chăm sóc cho người thân ‘yêu’.
Giai Thiệu Điền đến giữa trưa đã về đến nhà, hắn ngồi vào bàn ăn với tấm lưng thẳng tắp, phong thái của người được rèn rũa từ nhỏ, toát lên được khí chất của người sinh ra trong gia đình giàu có.
Nhìn qua cậu thì chẳng buồn nói, muốn ngồi thế nào thì ngồi, tay cầm đũa cũng thấy ngứa mắt.
Bọn họ đây là lần đầu tiên ngồi ăn cùng nhau khi ở nhà, bệnh viện thì có thể bào chữa bằng vài lý do nhưng đến lúc này thì bản chất giấu làm sao được. Thói quen đáng sợ, không thể nói sửa là sửa được.
Giai Thiệu Điền dừng đũa hỏi: “Không thích những món này sao?”
Mỹ Ninh đang dọn dẹp trong bếp trái tim đập loạn nhịp, còn hơn cả khi nghe người mình thích tỏ tình. Cô nghe danh Lưu Hiên từ lâu rồi, tin tức trước đây đã làm mưa làm gió một trận, giờ đây cậu có Giai Thiệu Điền cưng chiều, làm gì sai sót xem như nhận nửa ngày lương rồi về.
“Rất hợp khẩu vị, chị Mỹ Ninh còn giỏi hơn đầu bếp ở nhà hàng.” Lưu Hiên mỉm cười nói tiếp “Tôi ăn cái kia trước được không?”
Vài đĩa bánh ngọt tỏa ra mùi hương dẫn dụ Lưu Hiên mãi thôi, cậu không thể cưỡng lại.
“Cậu nghĩ được không?” Giai Thiệu Điền trầm giọng hỏi ngược lại.
Dọa Lưu Hiên lắp bắp nói: “Chắc, chắc là không rồi.”
“Khi nào có thời gian cụ thể của buổi họp, báo tôi trước một ngày.” Hắn đặt đũa xuống nghiêm túc căn dặn.
Thời gian của Giai Thiệu Điền dư dả cho việc đi họp phụ huynh, báo bất chợt cũng không sao nhưng hắn cần chuẩn bị tâm lý. Thành tích học tập trước đây của Lưu Hiên phải nói là không thể chấp nhận được, cái cảm giác muốn tìm cái hố để chui xuống chẳng khác là bao.
Giai Thiệu Điền đang cân nhắc chuyện tìm gia sư về kèm cặp cho Lưu Hiên. Những người đang theo dõi trên mạng xã hội, sớm muộn gì cũng biết được sự thật cậu chỉ là người có vẻ bề ngoài.
Hàng mi cong dài đột nhiên cụp xuống mang theo chút đau thương, Lưu Hiên chậm rãi nói: “Không có đứng nhất lớp, anh trai không cần đến.”
“Tôi đã nói thế thì nghe lời đi.” Chuyện diễn ra mấy ngày trước Giai Thiệu Điền làm sao quên được, là nhận nhầm người nên mới như thế.
Đời trước thành tích cậu vô cùng tốt, nhưng chẳng có ai quan tâm nó cả, điều này làm cậu vui không ít.
“Buổi trưa tôi sẽ về dùng bữa cùng cậu.” Hắn nghiêm túc truyền đạt.
Từ sau đợt bị Lý Mẫu cố ý mưu sát, Giai Thiệu Điền giả vờ như không quan tâm nhưng thật sự hắn đang chú ý đến những bữa ăn của Lưu Hiên, hàm lượng dinh dưỡng đều tham khảo qua bác sĩ Hạ.
Lưu Hiên ngoan ngoãn phối hợp: “Đi sớm về sớm.”
Mối quan hệ đã có một chút gì đó thay đổi nên không khí cũng dần khởi sắc, cậu cảm nhận được điều đó.
Lưu Hiên đi vào căn phòng vừa mới được dọn dẹp, trước mắt mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng, không có quá nhiều sự thay đổi.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi cậu tìm đến những trang nhóm thám tử, muốn có được thông tin chỗ Thạch Linh đang sinh sống. Cậu phải trả một số tiền vào việc đó, mặc dù hơi xót nhưng không thể không tìm.
Thân chủ làm sai, cậu nên đi xin lỗi người ta một tiếng thì hơn. Bởi vì Lưu Hiên thật đã trôi dạt ở phương trời nào rồi, cậu sử dụng cơ thể của người ta cũng nên chủ động tìm đường sống.
Rõ ràng ban đầu người làm sai là Lưu Hiên, Lý Mẫu cũng là người sai. Bà ta nếu như chấp nhận cúi đầu xin lỗi, vậy hà cớ gì cậu còn nghênh ngang không nhận lỗi giúp thân chủ, được sống là việc quan trọng.
Sau ba mươi phút cậu đã có được địa chỉ chỗ Thạch Linh đang sống, căn nhà thuê nằm sâu trong con hẻm.
“Bao giờ mới đi được đây?” Lưu Hiên nhìn chằm chằm vào dòng địa chỉ, ngớ người một lúc.
Những lúc nan giải như này phải tìm đến Trần Nghiêm, người ở bên cạnh và làm việc chung với Giai Thiệu Điền trong thời gian dài, ngoài anh thì còn là ai nữa.
Cậu không trực tiếp gọi vì sợ làm phiền, chỉ gửi đúng một dòng tin nhắn: “Anh Trần Nghiêm khi nào mới xong việc?”
“Chắc không sớm đâu, có việc gì không?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi, nhưng nó không quan trọng lắm.” Cậu định nhấn nút gửi nhưng khựng lại, bổ sung thêm một đoạn “Đừng nói cho anh trai tôi biết.”
Rất nhanh sau đó đã có phản hồi của Trần Nghiêm: “Được, ôm chân cậu cơ hội sống sót nhiều hơn, quyết định như vậy đi.”
Lưu Hiên đọc mà không hiểu, cái gì ôm chân cái gì được lợi, thân mình còn lo chưa xong, có lẽ đối phương nhầm lẫn cái gì đó rồi.
Tin tức Giai Thiệu Điền từ chối cuộc gặp mặt Sùng Nhã Hân tuy chẳng được trang báo nào nhắc đến, nhưng người biết cũng không ít, ví dụ như người rõ tường tận như Trần Nghiêm.
Anh kể cho đám trợ lý cùng nghe, thế là cả công ty đều biết. Đương nhiên câu chuyện chẳng dừng lại ở mức hủy buổi hẹn. Chẳng hạn như ai đó đá việc sang cho anh rồi chạy vào viện chăm sóc cho người thân ‘yêu’.
Giai Thiệu Điền đến giữa trưa đã về đến nhà, hắn ngồi vào bàn ăn với tấm lưng thẳng tắp, phong thái của người được rèn rũa từ nhỏ, toát lên được khí chất của người sinh ra trong gia đình giàu có.
Nhìn qua cậu thì chẳng buồn nói, muốn ngồi thế nào thì ngồi, tay cầm đũa cũng thấy ngứa mắt.
Bọn họ đây là lần đầu tiên ngồi ăn cùng nhau khi ở nhà, bệnh viện thì có thể bào chữa bằng vài lý do nhưng đến lúc này thì bản chất giấu làm sao được. Thói quen đáng sợ, không thể nói sửa là sửa được.
Giai Thiệu Điền dừng đũa hỏi: “Không thích những món này sao?”
Mỹ Ninh đang dọn dẹp trong bếp trái tim đập loạn nhịp, còn hơn cả khi nghe người mình thích tỏ tình. Cô nghe danh Lưu Hiên từ lâu rồi, tin tức trước đây đã làm mưa làm gió một trận, giờ đây cậu có Giai Thiệu Điền cưng chiều, làm gì sai sót xem như nhận nửa ngày lương rồi về.
“Rất hợp khẩu vị, chị Mỹ Ninh còn giỏi hơn đầu bếp ở nhà hàng.” Lưu Hiên mỉm cười nói tiếp “Tôi ăn cái kia trước được không?”
Vài đĩa bánh ngọt tỏa ra mùi hương dẫn dụ Lưu Hiên mãi thôi, cậu không thể cưỡng lại.
“Cậu nghĩ được không?” Giai Thiệu Điền trầm giọng hỏi ngược lại.
Dọa Lưu Hiên lắp bắp nói: “Chắc, chắc là không rồi.”
“Khi nào có thời gian cụ thể của buổi họp, báo tôi trước một ngày.” Hắn đặt đũa xuống nghiêm túc căn dặn.
Thời gian của Giai Thiệu Điền dư dả cho việc đi họp phụ huynh, báo bất chợt cũng không sao nhưng hắn cần chuẩn bị tâm lý. Thành tích học tập trước đây của Lưu Hiên phải nói là không thể chấp nhận được, cái cảm giác muốn tìm cái hố để chui xuống chẳng khác là bao.
Giai Thiệu Điền đang cân nhắc chuyện tìm gia sư về kèm cặp cho Lưu Hiên. Những người đang theo dõi trên mạng xã hội, sớm muộn gì cũng biết được sự thật cậu chỉ là người có vẻ bề ngoài.
Hàng mi cong dài đột nhiên cụp xuống mang theo chút đau thương, Lưu Hiên chậm rãi nói: “Không có đứng nhất lớp, anh trai không cần đến.”
“Tôi đã nói thế thì nghe lời đi.” Chuyện diễn ra mấy ngày trước Giai Thiệu Điền làm sao quên được, là nhận nhầm người nên mới như thế.
Đời trước thành tích cậu vô cùng tốt, nhưng chẳng có ai quan tâm nó cả, điều này làm cậu vui không ít.