Chương 42: Kẻ chủ mưu dẫn người đến đánh bọn tôi
Trả lại điện thoại một cách trơn tru, Lưu Hiên thở phào nhẹ nhõm, tự răn đe bản thân sau này phát ngôn phải uốn lưỡi bảy lần. Đối tượng bắt chuyện là Giai Thiệu Điền chứ không phải một ai khác, chính là cái người lúc tỉnh lúc điên, không nên tùy tiện.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào cổng, dọc hai bên con đường được mưa gội rửa, màu sắc của hoa đồng tiền nổi bật dưới ánh đèn, hạt mưa cũng trở nên sinh động, cây cỏ nhảy múa vui đùa với cơn gió thoáng qua.
Lưu Hiên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có những trải nghiệm này, đến bây giờ cậu mới cảm nhận được sự chân thực, giống như thoát khỏi cơn mộng mị và trở nên tỉnh táo.
Cậu không thể dùng bữa chiều cùng Giai Thiệu Điền, bụng no căng còn cố gượng nhất định sẽ nổ tung. Hắn nhìn ra chuyện đó nên không có ý trách mắng.
Ngày hôm sau cậu đi học lại bình thường nhưng có vẻ như mỗi cậu là người bình thường, Lưu Hiên nhìn đám người tụm năm tụm ba bàn tán náo nhiệt mà chẳng thể hiểu nổi là chuyện gì.
Trình Trục Tư đến sớm như mọi ngày, cậu ta đang gục đầu trên bàn, không đếm xỉa gì đến xung quanh.
“Trình Trục Tư, mau dậy đi.” Lưu Hiên xoay người ra phía sau, tiếp tục hỏi “Có phải cậu lại gây ra chuyện gì không?”
Cậu ta mệt mỏi đáp: “Là Sùng Bác Văn, không phải tôi.”
Lưu Hiên bán tín bán nghi rút điện thoại ra xem tin tức.
Sùng Bác Văn con trai út Sùng Gia, vì ghen tị với thành tích học tập của người khác mà lợi dụng mối quan hệ để làm giả xét nghiệm. Vu khống người có thành tích đứng đầu trường làm nữ sinh khối dưới có thai.
Bình luận đa phần đều nghiêng về Dạ Vu Ngôn và lên án mạnh mẽ Sùng Bác Văn, người xếp vị trí thứ hai toàn trường còn ghen tị cái nỗi gì? Nhưng lần này bị đẩy xuống vị trí thứ tư thì quả thật là một đả kích lớn.
Trình Trục Tư nhíu mày nói: “Tôi lần này xong rồi, nếu như bộ giáo dục can thiệp thì sẽ chết chắc.”
Lưu Hiên thấp giọng hỏi: “Cậu có liên quan.”
“Chúng ta đều có liên quan.” Trình Trục Tư nhanh chóng đáp.
“Tôi làm gì đâu chứ?” Cậu vừa nằm viện về, chỉ mới cập nhật tin tức thì có liên quan gì?
Cậu ta nghiêm túc phân tích: “Chẳng phải sao? Thực lực của Sùng Bác Văn cả trường này đều biết, lần này cậu ta xếp thứ tư, quay lại tố giác chúng ta gian lận đánh cắp đề thi, nếu như kết quả bị hủy thì tôi coi như xong đời.”
“Tôi có thể làm chứng các cậu không có.” Dạ Vu Ngôn tiện tay đưa hộp sữa việt quốc còn nguyên cho Lưu Hiên, rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Trục Tư.
“Chúng tôi có chút khó nói.” Lưu Hiên cấm ống hút, đau khổ mở miệng.
Bọn họ chưa chạm vào đề thi nhưng tối hôm đó quả thật có đến trường lục lọi như một kẻ gian lận, camera chẳng ghi lại được hành tung, bởi vì Trình Trục Tư đã đụng tay đụng chân, có người lợi dụng để tô vẽ chuyện muốn chứng minh cũng không thể trọn vẹn.
Trình Trục Tư nhìn Dạ Vu Ngôn một lúc, khó chịu hỏi: “Của tôi đâu?”
“Cậu không uống sữa mà.” Hắn ta ngạc nhiên đáp. Lúc đi cùng nhau Trình Trục Tư không hề động chạm đến sữa, những thứ cậu ta uống đều là nước có ga mà điển hình là bia.
“Có nhầm lẫn không vậy?” Trình Trục Tư hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc phức tạp.
Cậu ta khoanh tay trước ngực tiếp tục nói: “Tôi là chủ nợ của cậu, người mà cậu nên quan tâm là tôi, là tôi.”
Đặc biệt nhấn mạnh: “Không được quên.”
Dạ Vu Ngôn điềm tĩnh đáp: “Ừ.”
Giữa bọn họ có một giao kèo, Trình Trục Tư là chủ nợ cũng là người đã giúp đỡ Dạ Vu Ngôn vạch mặt Sùng Bác Văn, khiến cho người phụ nữ từng đứng giữa trường làm ầm ĩ đòi công bằng đã thừa nhận mọi chuyện, là do Sùng Bác Văn thuê bà ta làm như vậy để Dạ Vu Ngôn bị đuổi khỏi trường.
Mọi người đều nghĩ tâm điểm chú ý sẽ nghỉ học nhưng không, suy nghĩ đó quá nông cạn.
Sùng Bác Văn hùng hổ đi vào lớp với đôi mắt giăng đầy tơ máu, vì tin tức nổi rầm rộ từ hôm qua đến giờ, giá cổ phiếu của tập đoàn người nhà hắn điều hành bị ảnh hưởng, tuy không nhiều nhưng nó thực sự có ảnh hưởng.
Sùng Bác Văn tức giận đi đến chỗ Dạ Vu Ngôn, cái nhìn như muốn nghiền nát tất cả. Mà trước đó Trình Trục Tư và Lưu Hiên đã khiến tên đó khó chịu, ba người ngồi một chỗ đỡ phải đi tìm.
Một tên chăm học với cặp kính gọng đen, luôn gắn liền với hình tượng thiếu gia mà nay trở nên hung tàn, Sùng Bác Văn nắm chặt cổ áo Dạ Vu Ngôn, tay siết thành nắm đấm: “Tất cả là tại mày, nghèo như mày sao không cút đi tìm chỗ hợp với mình.”
Lưu Hiên uống có mỗi hộp sữa cũng không yên, bị Sùng Bác Văn hất rơi xuống sàn. Với cơ thể ở thế giới cũ cậu có thể tự tin thể hiện màn anh hùng cứu học bá rồi, hiện tại thì một ngọn gió thổi qua cũng trở nên xiêu vẹo, đánh đấm cái nỗi gì.
May mắn còn có Trình Trục Tư, cậu ta cao lớn, cơ bắp như được bàn tay của người nghệ nhân kỳ cựu tạo ra.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào cổng, dọc hai bên con đường được mưa gội rửa, màu sắc của hoa đồng tiền nổi bật dưới ánh đèn, hạt mưa cũng trở nên sinh động, cây cỏ nhảy múa vui đùa với cơn gió thoáng qua.
Lưu Hiên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có những trải nghiệm này, đến bây giờ cậu mới cảm nhận được sự chân thực, giống như thoát khỏi cơn mộng mị và trở nên tỉnh táo.
Cậu không thể dùng bữa chiều cùng Giai Thiệu Điền, bụng no căng còn cố gượng nhất định sẽ nổ tung. Hắn nhìn ra chuyện đó nên không có ý trách mắng.
Ngày hôm sau cậu đi học lại bình thường nhưng có vẻ như mỗi cậu là người bình thường, Lưu Hiên nhìn đám người tụm năm tụm ba bàn tán náo nhiệt mà chẳng thể hiểu nổi là chuyện gì.
Trình Trục Tư đến sớm như mọi ngày, cậu ta đang gục đầu trên bàn, không đếm xỉa gì đến xung quanh.
“Trình Trục Tư, mau dậy đi.” Lưu Hiên xoay người ra phía sau, tiếp tục hỏi “Có phải cậu lại gây ra chuyện gì không?”
Cậu ta mệt mỏi đáp: “Là Sùng Bác Văn, không phải tôi.”
Lưu Hiên bán tín bán nghi rút điện thoại ra xem tin tức.
Sùng Bác Văn con trai út Sùng Gia, vì ghen tị với thành tích học tập của người khác mà lợi dụng mối quan hệ để làm giả xét nghiệm. Vu khống người có thành tích đứng đầu trường làm nữ sinh khối dưới có thai.
Bình luận đa phần đều nghiêng về Dạ Vu Ngôn và lên án mạnh mẽ Sùng Bác Văn, người xếp vị trí thứ hai toàn trường còn ghen tị cái nỗi gì? Nhưng lần này bị đẩy xuống vị trí thứ tư thì quả thật là một đả kích lớn.
Trình Trục Tư nhíu mày nói: “Tôi lần này xong rồi, nếu như bộ giáo dục can thiệp thì sẽ chết chắc.”
Lưu Hiên thấp giọng hỏi: “Cậu có liên quan.”
“Chúng ta đều có liên quan.” Trình Trục Tư nhanh chóng đáp.
“Tôi làm gì đâu chứ?” Cậu vừa nằm viện về, chỉ mới cập nhật tin tức thì có liên quan gì?
Cậu ta nghiêm túc phân tích: “Chẳng phải sao? Thực lực của Sùng Bác Văn cả trường này đều biết, lần này cậu ta xếp thứ tư, quay lại tố giác chúng ta gian lận đánh cắp đề thi, nếu như kết quả bị hủy thì tôi coi như xong đời.”
“Tôi có thể làm chứng các cậu không có.” Dạ Vu Ngôn tiện tay đưa hộp sữa việt quốc còn nguyên cho Lưu Hiên, rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Trục Tư.
“Chúng tôi có chút khó nói.” Lưu Hiên cấm ống hút, đau khổ mở miệng.
Bọn họ chưa chạm vào đề thi nhưng tối hôm đó quả thật có đến trường lục lọi như một kẻ gian lận, camera chẳng ghi lại được hành tung, bởi vì Trình Trục Tư đã đụng tay đụng chân, có người lợi dụng để tô vẽ chuyện muốn chứng minh cũng không thể trọn vẹn.
Trình Trục Tư nhìn Dạ Vu Ngôn một lúc, khó chịu hỏi: “Của tôi đâu?”
“Cậu không uống sữa mà.” Hắn ta ngạc nhiên đáp. Lúc đi cùng nhau Trình Trục Tư không hề động chạm đến sữa, những thứ cậu ta uống đều là nước có ga mà điển hình là bia.
“Có nhầm lẫn không vậy?” Trình Trục Tư hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc phức tạp.
Cậu ta khoanh tay trước ngực tiếp tục nói: “Tôi là chủ nợ của cậu, người mà cậu nên quan tâm là tôi, là tôi.”
Đặc biệt nhấn mạnh: “Không được quên.”
Dạ Vu Ngôn điềm tĩnh đáp: “Ừ.”
Giữa bọn họ có một giao kèo, Trình Trục Tư là chủ nợ cũng là người đã giúp đỡ Dạ Vu Ngôn vạch mặt Sùng Bác Văn, khiến cho người phụ nữ từng đứng giữa trường làm ầm ĩ đòi công bằng đã thừa nhận mọi chuyện, là do Sùng Bác Văn thuê bà ta làm như vậy để Dạ Vu Ngôn bị đuổi khỏi trường.
Mọi người đều nghĩ tâm điểm chú ý sẽ nghỉ học nhưng không, suy nghĩ đó quá nông cạn.
Sùng Bác Văn hùng hổ đi vào lớp với đôi mắt giăng đầy tơ máu, vì tin tức nổi rầm rộ từ hôm qua đến giờ, giá cổ phiếu của tập đoàn người nhà hắn điều hành bị ảnh hưởng, tuy không nhiều nhưng nó thực sự có ảnh hưởng.
Sùng Bác Văn tức giận đi đến chỗ Dạ Vu Ngôn, cái nhìn như muốn nghiền nát tất cả. Mà trước đó Trình Trục Tư và Lưu Hiên đã khiến tên đó khó chịu, ba người ngồi một chỗ đỡ phải đi tìm.
Một tên chăm học với cặp kính gọng đen, luôn gắn liền với hình tượng thiếu gia mà nay trở nên hung tàn, Sùng Bác Văn nắm chặt cổ áo Dạ Vu Ngôn, tay siết thành nắm đấm: “Tất cả là tại mày, nghèo như mày sao không cút đi tìm chỗ hợp với mình.”
Lưu Hiên uống có mỗi hộp sữa cũng không yên, bị Sùng Bác Văn hất rơi xuống sàn. Với cơ thể ở thế giới cũ cậu có thể tự tin thể hiện màn anh hùng cứu học bá rồi, hiện tại thì một ngọn gió thổi qua cũng trở nên xiêu vẹo, đánh đấm cái nỗi gì.
May mắn còn có Trình Trục Tư, cậu ta cao lớn, cơ bắp như được bàn tay của người nghệ nhân kỳ cựu tạo ra.