Chương 10
22.
Khi ta tỉnh lại, trong tiểu viện chỉ còn ta và Xuân Hoa.
Cái khác biệt duy nhất là ngoài cửa có thêm hai người nữa.
Bây giờ, cả Vương phủ đã biết chuyện nha hoàn bên cạnh Vương gia Trắc phi hại chết đứa con của Vương tư hầu, bây giờ đang bị Vương gia nhốt lại.
Ta gọi Xuân Hoa, bảo em ấy cẩn thận kể lại sự tình ngày hôm qua một lần nữa.
“Buổi sáng hôm qua, nô tỳ gặp Tiểu Đào ở trong bếp. Cô ta nói Vương tư hầu muốn ăn món gà cung bảo của nô tỳ.
Cô ta đã chuẩn bị đủ nguyên liệu cho nô tỳ, lúc ấy em đã về báo với chị. Chị còn nói với em rằng Vương gia đã nhắc đến chuyện này rồi, bảo em làm cho bọn họ.
Sau khi em làm xong, Tiểu Đào cầm theo hộp đồ ăn đến lấy.
Không ngờ, hai canh giờ sau, hài tử của Vương tư hầu đã không còn...”
Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, Xuân Hoa vẫn còn chưa hết sợ.
“Em có kiểm tra lại hết nguyên liệu nấu ăn không?”
“Dạ, có. Em nghe lời tiểu thư, kiểm tra mấy lần rồi, còn rửa đi rửa lại mấy lần nữa.”
“Từ lúc bắt đầu nấu ăn đến khi nấu xong, không xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng! Không có vấn đề gì cả.”
Xuân Hoa giơ tay thề, ta vỗ vai an ủi em ấy: “Đừng sợ.”
Xuân Hoa gật đầu nghẹn ngào. Ta nghĩ không biết hộp đồ ăn kia có trải qua tay người khác trên đường di chuyển không nữa.
Giả thiết trước mắt:
1. Trong nguyên liệu nấu ăn có độc.
2. Quá trình di chuyển, đã có người bỏ độc vào.
3. Cơm ăn kèm thức ăn có độc.
Ta nói mấy giả thiết này cho nam phụ nghe. Nam phụ ngồi trên ghế không động đậy.
So với thái độ tức giận đùng đùng hôm qua, hôm nay, hắn cực kỳ bình tĩnh.
Ta thấy nam phụ gật đầu, không nhịn được mà hỏi: “Vương gia tra được cái gì rồi?”
“Bổn vương đã chém chết (loạn đao chém chết) tên hung thủ rồi rồi kéo ra ngoài cho chó ăn rồi.”
Trong lòng ta cả kinh, cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Vậy còn tên tòng phạm thì sao?”
“Đánh đến chết.” (Loạn côn đánh chết)
Đột nhiên, ta có cảm giác như mới rơi vào một hầm băng lạnh lẽo, trong lòng toàn là khí lạnh, cả người rét buốt.
Nam nhân đang ngồi trên ghế kia, trên mặt thậm chí còn không có chút hung ác nào.
Nhưng kẻ kia lại vô cảm nói ra 8 chữ loạn đao chém chết, loạn côn đánh chết, dường như có vô số mạng người đang gào khóc, khiến người nghe rùng mình.
Ta nghe thấy thanh âm mình run rẩy: “Là ai đã làm?”
“Trịnh Cơ là chủ mưu, Tiểu Đào là tòng phạm. Thức ăn của Vương tư hầu không có vấn đề gì cả, trước đó nàng ta có ăn một chút điểm tâm.”
Ta nhớ ra Trịnh Cơ rồi!
Khi ta mới vào cửa, các thiếp thất trong Vương phủ đều tới. Người khác tới thăm ta vài lần rồi thôi, Trịnh Cơ là người kiên trì lâu nhất.
Ta không thể ngờ kẻ gây ra chuyện này lại là nàng ta.
“Không muốn hỏi cái gì sao?”
Ta lắc đầu. Bây giờ ta vẫn thấy rất lạnh.
Chỉ trong hai ngày, 3 người đã bỏ mạng.
Nam phụ tới gần, trên mặt lộ ra vẻ dò xét.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra vuốt má ta.
Ta sợ đến mức không dám thở mạnh, nỗi hoảng sợ không thể kiểm soát được bùng phát từ tận đáy lòng. Ta nhìn người đàn ông đáng sợ này với khuôn mặt cứng đờ, không dám cử động.
"Ngày hôm qua, bổn vương mất bình tĩnh nên đã ra tay với nàng, nàng còn đau không?"
Trong đầu ta, Ngu Mộng Thu bắt đầu tạo phản. Đầu ta đau muốn chết!
Nỗi sợ hãi của ta bị cắt ngang, ta hít sâu một hơi, lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn của nam phụ, ta mới biết hắn đáng sợ cỡ nào!
“Nàng đang sợ ta.” Hắn cười, ngữ khí chắc nịch. Hắn nhìn ta, không còn là anh mắt nhìn về phía cố nhân ở đời trước mà đã thay đổi rồi. Ánh mắt nhìn ta thích thú lạ lùng.
Ngu Mộng Thu đang nhắc nhở ta không được phân tâm.
Ta cố gắng để bản thân không quá chật vật quá mức.
“Vương gia có đói bụng không?”
Ta đói bụng rồi.
Một cảm giác cồn cào từ dạ dày truyền đến.
Ta nhận ra đã một ngày rồi ta chưa ăn gì cả.
Nụ cười của nam phụ cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt ta lại biến thành niết chặt cằm ta.
Hắn nhéo mặt ta rất mạnh, dường như ta biến thành một món đồ chơi vô cảm rồi.
Giờ phút này, sắc mặt lạnh lùng như A Tu La biến mất, có thêm một chút nhân tính.
Ta bị nhéo đau quá.
Ta vỗ hất tay hắn ra.
Ta không dám nhéo lại hắn, chỉ có thể chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Nam phụ gọi một bàn thức ăn lớn.
Hôm nay, ta vừa kinh (ngạc) vừa sợ (hãi). Xuân Hoa sống sót sau tai nạn. Hai người bọn ta ngồi trên bàn, cũng không thèm quan tâm ai là Vương gia nữa, tự an ủi chính mình.
Sau khi Bùi Dụ rời đi, ta vẫn đang đắm chìm trong cảm giác may mắn.
May mắn quá, may mắn quá!
Tuy ban đầu ta không phục nhưng ta không có tranh chấp với hắn.
Mới có một ngày, hắn đã giải quyết xong chuyện này. Hung thủ và tòng phạm đã bỏ mạng.
Bùi Dụ không phải một tên ngốc. Ngược lại, hắn là một kẻ lòng dạ thâm sâu.
Ta đã hiểu rồi, có lẽ ngay từ đầu, khi ta chọn lười biếng ở một chỗ, chính là quyết định sáng suốt nhất của ta.
Khi mới gặp ta, Bùi Dụ rất hứng thú. Mục đích và tính toán của hắn khi cưới ta, ta không biết. Tuy rằng có vết xe đổ của Ngu Mộng Thu đời trước, nhưng trải qua sự việc hôm nay, ta cảm thấy Bùi Dụ vẫn có lòng muốn lợi dụng Ngu Mộng Thu.
Mọi thứ vẫn còn là ẩn số...
Chuyện buồn cười nhất là, nhớ đến biểu hiện mấy tháng trước của hắn, ta còn nghĩ hắn rất dễ đối phó nữa.
Khi ta tỉnh lại, trong tiểu viện chỉ còn ta và Xuân Hoa.
Cái khác biệt duy nhất là ngoài cửa có thêm hai người nữa.
Bây giờ, cả Vương phủ đã biết chuyện nha hoàn bên cạnh Vương gia Trắc phi hại chết đứa con của Vương tư hầu, bây giờ đang bị Vương gia nhốt lại.
Ta gọi Xuân Hoa, bảo em ấy cẩn thận kể lại sự tình ngày hôm qua một lần nữa.
“Buổi sáng hôm qua, nô tỳ gặp Tiểu Đào ở trong bếp. Cô ta nói Vương tư hầu muốn ăn món gà cung bảo của nô tỳ.
Cô ta đã chuẩn bị đủ nguyên liệu cho nô tỳ, lúc ấy em đã về báo với chị. Chị còn nói với em rằng Vương gia đã nhắc đến chuyện này rồi, bảo em làm cho bọn họ.
Sau khi em làm xong, Tiểu Đào cầm theo hộp đồ ăn đến lấy.
Không ngờ, hai canh giờ sau, hài tử của Vương tư hầu đã không còn...”
Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, Xuân Hoa vẫn còn chưa hết sợ.
“Em có kiểm tra lại hết nguyên liệu nấu ăn không?”
“Dạ, có. Em nghe lời tiểu thư, kiểm tra mấy lần rồi, còn rửa đi rửa lại mấy lần nữa.”
“Từ lúc bắt đầu nấu ăn đến khi nấu xong, không xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng! Không có vấn đề gì cả.”
Xuân Hoa giơ tay thề, ta vỗ vai an ủi em ấy: “Đừng sợ.”
Xuân Hoa gật đầu nghẹn ngào. Ta nghĩ không biết hộp đồ ăn kia có trải qua tay người khác trên đường di chuyển không nữa.
Giả thiết trước mắt:
1. Trong nguyên liệu nấu ăn có độc.
2. Quá trình di chuyển, đã có người bỏ độc vào.
3. Cơm ăn kèm thức ăn có độc.
Ta nói mấy giả thiết này cho nam phụ nghe. Nam phụ ngồi trên ghế không động đậy.
So với thái độ tức giận đùng đùng hôm qua, hôm nay, hắn cực kỳ bình tĩnh.
Ta thấy nam phụ gật đầu, không nhịn được mà hỏi: “Vương gia tra được cái gì rồi?”
“Bổn vương đã chém chết (loạn đao chém chết) tên hung thủ rồi rồi kéo ra ngoài cho chó ăn rồi.”
Trong lòng ta cả kinh, cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Vậy còn tên tòng phạm thì sao?”
“Đánh đến chết.” (Loạn côn đánh chết)
Đột nhiên, ta có cảm giác như mới rơi vào một hầm băng lạnh lẽo, trong lòng toàn là khí lạnh, cả người rét buốt.
Nam nhân đang ngồi trên ghế kia, trên mặt thậm chí còn không có chút hung ác nào.
Nhưng kẻ kia lại vô cảm nói ra 8 chữ loạn đao chém chết, loạn côn đánh chết, dường như có vô số mạng người đang gào khóc, khiến người nghe rùng mình.
Ta nghe thấy thanh âm mình run rẩy: “Là ai đã làm?”
“Trịnh Cơ là chủ mưu, Tiểu Đào là tòng phạm. Thức ăn của Vương tư hầu không có vấn đề gì cả, trước đó nàng ta có ăn một chút điểm tâm.”
Ta nhớ ra Trịnh Cơ rồi!
Khi ta mới vào cửa, các thiếp thất trong Vương phủ đều tới. Người khác tới thăm ta vài lần rồi thôi, Trịnh Cơ là người kiên trì lâu nhất.
Ta không thể ngờ kẻ gây ra chuyện này lại là nàng ta.
“Không muốn hỏi cái gì sao?”
Ta lắc đầu. Bây giờ ta vẫn thấy rất lạnh.
Chỉ trong hai ngày, 3 người đã bỏ mạng.
Nam phụ tới gần, trên mặt lộ ra vẻ dò xét.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra vuốt má ta.
Ta sợ đến mức không dám thở mạnh, nỗi hoảng sợ không thể kiểm soát được bùng phát từ tận đáy lòng. Ta nhìn người đàn ông đáng sợ này với khuôn mặt cứng đờ, không dám cử động.
"Ngày hôm qua, bổn vương mất bình tĩnh nên đã ra tay với nàng, nàng còn đau không?"
Trong đầu ta, Ngu Mộng Thu bắt đầu tạo phản. Đầu ta đau muốn chết!
Nỗi sợ hãi của ta bị cắt ngang, ta hít sâu một hơi, lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn của nam phụ, ta mới biết hắn đáng sợ cỡ nào!
“Nàng đang sợ ta.” Hắn cười, ngữ khí chắc nịch. Hắn nhìn ta, không còn là anh mắt nhìn về phía cố nhân ở đời trước mà đã thay đổi rồi. Ánh mắt nhìn ta thích thú lạ lùng.
Ngu Mộng Thu đang nhắc nhở ta không được phân tâm.
Ta cố gắng để bản thân không quá chật vật quá mức.
“Vương gia có đói bụng không?”
Ta đói bụng rồi.
Một cảm giác cồn cào từ dạ dày truyền đến.
Ta nhận ra đã một ngày rồi ta chưa ăn gì cả.
Nụ cười của nam phụ cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt ta lại biến thành niết chặt cằm ta.
Hắn nhéo mặt ta rất mạnh, dường như ta biến thành một món đồ chơi vô cảm rồi.
Giờ phút này, sắc mặt lạnh lùng như A Tu La biến mất, có thêm một chút nhân tính.
Ta bị nhéo đau quá.
Ta vỗ hất tay hắn ra.
Ta không dám nhéo lại hắn, chỉ có thể chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Nam phụ gọi một bàn thức ăn lớn.
Hôm nay, ta vừa kinh (ngạc) vừa sợ (hãi). Xuân Hoa sống sót sau tai nạn. Hai người bọn ta ngồi trên bàn, cũng không thèm quan tâm ai là Vương gia nữa, tự an ủi chính mình.
Sau khi Bùi Dụ rời đi, ta vẫn đang đắm chìm trong cảm giác may mắn.
May mắn quá, may mắn quá!
Tuy ban đầu ta không phục nhưng ta không có tranh chấp với hắn.
Mới có một ngày, hắn đã giải quyết xong chuyện này. Hung thủ và tòng phạm đã bỏ mạng.
Bùi Dụ không phải một tên ngốc. Ngược lại, hắn là một kẻ lòng dạ thâm sâu.
Ta đã hiểu rồi, có lẽ ngay từ đầu, khi ta chọn lười biếng ở một chỗ, chính là quyết định sáng suốt nhất của ta.
Khi mới gặp ta, Bùi Dụ rất hứng thú. Mục đích và tính toán của hắn khi cưới ta, ta không biết. Tuy rằng có vết xe đổ của Ngu Mộng Thu đời trước, nhưng trải qua sự việc hôm nay, ta cảm thấy Bùi Dụ vẫn có lòng muốn lợi dụng Ngu Mộng Thu.
Mọi thứ vẫn còn là ẩn số...
Chuyện buồn cười nhất là, nhớ đến biểu hiện mấy tháng trước của hắn, ta còn nghĩ hắn rất dễ đối phó nữa.