Chương 15
33
Tại sao đang yên đang lành, Hoàng đế lại nhớ đến ta.
Ta chưa vào cung bao giờ, càng chưa từng gặp Hoàng đế Tại sao tự nhiên lại giam ta vào thiên lao chờ xử tội?!
Chẳng lẽ, Bùi Dụ đã xảy ra chuyện rồi!
...Trong thiên lao rất yên tĩnh, bây giờ ta đã trở thành tội phạm bị nhốt trong đây.
Trên bức tường cao khảm một cửa sổ nhỏ, ánh nắng chiếu vào liên tục thay đổi, cuối cùng đổi thành ánh trăng sáng.
Ta ngồi ở góc tường chờ người.
Ta đang chờ Bùi Dụ đến.
Cho dù ai đang muốn ta chết, cũng phải cho ta một câu trả lời.
...
Ta ngồi trong tù ngắm trăng.
Trưa hôm sau, ta nghe có bước chân đang đến gần.
Khi ta ngẩng đầu, vừa đúng lúc Bùi Dụ cũng đang nhìn ta.
Tay hắn còn xách theo một hộp đồ ăn, nhanh chóng nhìn chỗ khác, nói với cai ngục mở cửa rồi lui ra.
Hắn đẩy cửa, bước đến trước người ta, tháo hộp đồ ăn trong tay ra: “Nàng ăn một chút đi, chờ một lúc nữa Bổn vương sẽ kể mọi chuyện cho nàng nghe.”
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, lòng ta cũng không có gì sợ hãi, cầm lấy đồ ăn hắn mang cho ta và bắt đầu ăn.
Ta chịu đói đã lâu, tuy cai ngục có đưa cơm nhưng có lẽ không có chuẩn bị gì, nên cũng không thể gọi là ăn được.
Thời gian gấp gáp, ta ăn qua loa vài miếng, buông chén đũa. Bùi Dụ lúc này cũng ngồi trên mặt đất, đối diện với ta.
Ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ hoàng bệnh tật triền miên, Bùi Chấn muốn tranh sủng, làm trò cầu y tìm thuốc. Hắn tìm được một vu y, chữa khỏi cho Phụ hoàng...”
“Sau đó thì sao?”
Bùi Dụ ngừng một lát, ánh mắt tối đi, thanh âm cũng trầm xuống: “Vu y kia nói, có người cản trở bệ hạ...”
“Là ta?”
“Ừm.”
Vẻ mặt Bùi Dụ không tốt lắm, hiển nhiên, còn chuyện khác.
“Ban đầu, Bệ hạ không tin. Nhưng vu y kia gieo một quẻ, nói nếu nàng không chết, Bệ hạ sẽ không còn nhiều thời gian nữa...”
Ta nghe thấy, toát mồ hôi, bình tĩnh phân tích: “Ta không quen biết vu y kia. Không! Vương gia, hắn đang nhắm vào ngài.”
Bùi Dụ gật đầu.
Hnagj người bề ngoài thì nói cười vui vẻ, bên trong lại nham hiểm, giết người không dao. Bùi Chấn, hắn muốn kéo Bùi Dụ xuống nước.”
“Ta chỉ là một Trắc phi, cùng lắm chết rồi cũng không sao, không ảnh hưởng gì đến ngài. Chắc chắn bọn họ còn kế hoạch khác!”
“Vu cổ!”
“Vu cổ.”
Ta khiếp sợ! Bùi Dụ đã nghĩ cẩn thận từ lâu, biểu cảm bình tĩnh, u ám.
“Vương gia có cách rồi sao?”
“Việc này, có bổn vương ở đây, nàng lưu lại đây vài ngày, đến khi xong chuyện, Bổn vương sẽ đến đón nàng.”
Giọng điệu rất bình tĩnh, dường như đã quen với mấy việc xấu xa kiểu này, không sợ gì cả.
Trong một khoảnh khắc, ta thậm chí còn có chút mừng vì mình đã không trở thành kẻ thù của Bùi Dụ!
Ta không biết Bùi Dụ tính làm gì nhưng ta hiểu rõ thủ đoạn của hắn.
Ta đã từng tận mắt nhìn thấy Bùi Dụ ra tay, đó là trong lễ hội lồng đèn lần trước. Thật ra, sau khi trở về, ta luôn nghi ngờ, nếu muốn hủy diệt kì lân nhi, hà tất phải dùng biện pháp như vậy? Ta không tin hắn không có cách nào khác.
Cho đến sau khi ta nắm quyền quản gia, có thể ra ngoài, ngơ ngác khắp phố phường rất lâu, mới nghe được vài lời đồn.
Kì lân bị trục xuất, nam chính bị giáng chức, cả nhà Nam Hoài Vương đều bị cảnh cáo.
Không chỉ thế, bởi vì ta mất tích, đã tra được một vụ địa án trong kinh thành.
Giết người, cướp đất.
Nhận hối lộ, tham ô.
Các thông tin kết hợp với nhau, tạo thành một cơn bão kinh hoàng! Khi đó, ta còn nghe người ta nói, một tháng sau, ở cổng chợ vẫn còn sót lại vài vết máu.
Mọi người đều mắng chửi những quan chức ăn thịt người đó.
Những quan chức đó, ít nhiều gì, cũng có quan hệ với Tam hoàng tử Bùi Chấn.
Khi đó, ta cố tình nói bóng nói gió, hỏi thăm mới biết Tam hoàng tử đã ở nhà nghỉ ngơi.
Hắn bề ngoài nói là nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế rất có khả năng là bị Hoàng đế hạ lệnh cưỡng chế hồi phủ.
Trái lại, kẻ chủ mưu lại chỉ là một Vương gia nhàn tản mới mới cưới, rất yêu thương thê thiếp.
Một cuộc thanh tẩy lớn như vậy, từ đầu tới cuối, kẻ chủ mưu lại không dính hạt bụi nào.
Hơn nữa, lão thừa tướng còn muốn gả nữ nhi cho hắn.
Đấu tranh chính trị, trò chơi chính trị, trao đổi chính trị.
Hắn thắng lớn rồi.
Nếu ta là Bùi Chấn, ta sẽ tức đến mức hộc máu!
Bây giờ, tên hoàng tử kia đã bắt đầu phản kích rồi.
Ta chính là mục tiêu đầu tiên, hoặc nói đúng hơn, ta là một bàn đạp rất thích hợp. Nếu làm tốt, có thể lý gián quan hệ giữa Bùi Dụ và Bệ hạ.
Ta không biết cuộc chiến của bọn họ như thế nào rồi, nhưng đang yên đang lành bị cuốn vào trận phong ba bão táp này không phải phong cách của ta.
Ta rất khó chịu!
Trong lòng còn có cảm giác sợ hãi, đó là thân phận của ta.
Đây không phải lúc thích hợp để ta lộ diện. Ta không muốn bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió này!
34
Ở trong thiên lao, ta lo lắng bồn chồn, đau lòng khi phát hiện ra mình đã không còn đường thoát.
Mà căn cứ theo định luật Murphy, càng sợ cái gì, thì cái đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Đợi đến khi nội thị trong cung bưng ba đồ vật đến trước mắt ta, ta bỗng nhiên cảm thấy đây thật sự là một chuyện xưa cẩu huyết cực buồn cười!
“Ta muốn gặp Bệ hạ.” Ta nhìn họ tiến lại gần, giọng khàn đi vì tức giận.
Công công đi đầu bất động, cong eo cười nịnh nọt với ta: “Trắc phi nương nương, đây là ý chỉ của Bệ hạ.”
Ta nói ta biết, nhưng ta muốn gặp Bệ hạ.
“Ta muốn biết lí do.”
“Ôi, trắc phi nương nương. Ngài đừng cố gắng chống cự nữa, kẻo lát nữa lại phải chịu khổ.”
Lão thái giám cười lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười không tán thành.
Hắn thở dài, tiểu thái giám bưng một khay đi vào, để ở trước mặt ta, sau đó thì lui xuống một bên.
Mấy đồ trên khay, trong bộ phim cung đấu nào cũng có.
Lụa trắng, rượu độc, chủy thủ.
A!
Ta cầm lấy một cây đao, nhìn tên dẫn đầu, tính toán xem có khả năng giết hết đám người, sống kiếp người vượt ngục được không.
Lão thái giám thấy ta không động đậy, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh. Một thái giám cường tráng đi đến chỗ ta, vẻ mặt dữ tợn.
“Đưa nương nương lên đường đi. “Lão thái giám cụp mắt, cười nham hiểm.
Hắn ra lệnh, tất cả mọi người đều vây quanh ta.
Bọn họ sợ chủy thủ trong tay ta nhưng bắt buộc phải đến gần ta.
“Cẩn thận một chút. Nếu như nương nương muốn các ngươi chôn cùng, sẽ hài hước lắm đó. Nếu không muốn chết, hãy cầu xin nương nương tha cho các ngươi đi!” Lão thái giám lạnh lùng nói. Giọng nói chói tai khiến người ta khó chịu.
Ta nghĩ nên để ai chôn cùng ta đây?
Một đám người cùng tới gần, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin và tuyệt vọng.
Giống như người sắp chết không phải ta, mà là bọn họ.
Ta không đành lòng.
Ta do dự.
Khi bọn họ nắm lấy tay áo ta.
Khi họ tóm được tay ta.
Khi họ hoàn toàn khống chế được ta.
Khi trên gương mặt bọn họ xuất hiện nụ cười như trút đi được gánh nặng.
Ta còn chưa quyết định là sẽ giết ai nữa!
Đây là một quyết định khó khăn, ta từ bỏ.
Lão thái giám vung tay, chọn rượu độc cho ta.
Khi tiểu thái giám với đôi tay cầm ly rượu đang run rẩy đến trước mặt ta, ta nhìn hắn. Hắn cúi đầu, sắc mặt tái xanh, đang rất sợ hãi.
Bỗng nhiên, ta thở dài.
Giơ tay nhận rượu, ta chợt nhớ đến mấy lời vừa nãy của vị công công kia, quay người nhìn hắn.
“Công công, tuy ta không biết tên ngươi, nhưng sau khi chết, ta sẽ trở về tìm ngươi. Lúc đó, ngươi phải nói cho ta biết nhé.”
Da mặt lão thái giám run rẩy, môi rưng rưng không dám nói gì.
Hắn tính nói gì cơ? Oan có đầu nợ có chủ? Chẳng lẽ muốn ta đi tìm Hoàng đế hả???
Người cổ đại rất tin vào quỷ thần, ta mới dọa một câu, hắn đã sợ rồi.
Đúng lúc ta sắp rời khỏi mạch truyện, Bùi Dụ tới.
Hắn nổi giận đùng đùng chạy đến, vừa nói không được uống, vừa mắng chửi.
“Ngươi là cái quái gì! Phụ hoàng chưa bao giờ nói với Bổn vương muốn ban chết Trắc phi của Bổn vương, ngươi tới đây làm cái gì! Mang theo mấy thứ đồ này cút đi cho ta!”
Đây là lần đầu tiên, lão thái giám thấy An vương giận dữ như vậy, hơi sợ hãi, vừa rồi còn đá một bước khiến hắn phải lùi lại mấy bước. Hiện tại, hắn đành trơ mắt nhìn Bùi Dụ bước vào, đánh đổ ly rượu trên tay ta, vòng tay kéo ta dậy, muốn mang ta ra ngoài.
Ta đứng lên, nhưng không chịu nhúc nhích.
Ta biết, nếu ta ra ngoài thế này, Bùi Dụ sẽ gặp rắc rối lớn.
Xông vào thiên lao và muốn thả phạm nhân ra, hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Bùi Dụ không phải là tên ngốc, hắn thất vọng rũ vai, ta đã biết đáp án rồi.
Hoàng đế không muốn tha cho ta.
Dường như, ta không thể không chết.
35
Ta không thất vọng như Bùi Dụ.
Nhưng ta biết ta phải đấu tranh vì bản thân.
Bùi Dụ thấy ta có lời muốn nói, quát tháo mấy người không liên quan xung quanh: “Còn ở đây làm gì? Mau cút ra ngoài cho Bổn vương!”
Mấy tên thái giám nhìn nhau, cai ngục ở bên cạnh không lên tiếng.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.
Ta ngồi luôn dưới đất, xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, hỏi thẳng: “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Hôm qua, Bùi Dụ rất tự tin, hôm nay lại có người tới đây muốn tiễn ta lên đường. Nếu không có chuyện gì, mọi chuyện không thể diễn ra nhanh như vậy được.
Bệnh tình của Hoàng đế đã tốt hơn rồi! Cho dù muốn ta chết, cũng không thể nhanh như vậy!
“Bùi Chấn dẫn người lục soát hậu viện của Bổn vương, tìm thấy một con rối...”
Ta giật mình, nhạy cảm nhận ra rằng đây là có người muốn vu oan tội nguyền rủa!
“Hắn bẩm báo chuyện đó với Phụ hoàng, nhưng may mà ta đã nhanh hơn hắn một bước, tìm được mấy món đồ kia rồi báo cáo với Phụ hoàng trước. Hơn nữa, lúc hắn muốn vu oan cho ta, ta đã điều rõ thân phận của Tần tương. Tuy Bệ hạ không nói gì, nhưng người cũng không tin ta nữa.”
Bùi Dụ đứng ở cửa, đôi mắt u ám. Thật ra, diện mạo của hắn rất đẹp, nhưng đôi mắt kia luôn luôn có cảm giác ma quái như u minh quỷ vực.
Ta nghĩ, có lẽ, Hoàng đế cũng sợ hãi đứa con vừa có bản lĩnh, vừa có tâm kế này.
Có lẽ, Hoàng đế sẽ phỏng đoán được, nếu đó là sự thật thì sao?
Có lẽ, đó là một loạt âm mưu vu oan cho nhau thì sao?
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ta là Hoàng đế, cho cũng không cho phép Bùi Dụ giở trò thế này.
Hơn nữa, hiện tại, nguyên khí Bùi Chấn đang bị hao tổn, mặc kệ là xuất phát mục đích gì, Hoàng đế sẽ không để Bùi Dụ thống trị.
Chỉ là, cũng không biết vị Bệ hạ vừa mới khỏi bệnh trong lời đồn kia, nếu nhất định muốn chèn ép Bùi Dụ thì hắn phải làm sao? Hắn là người dễ bị chèn ép thế sao?
“Bây giờ, Bệ hạ tin tưởng tên vu y kia thế nào?”
“Nàng muốn làm gì?”
“Nếu Bệ hạ đã muốn ta chết, vậy thì hãy thỏa mãn người đi. Nhưng mà, ta muốn quyết định ta phải chết như thế nào. Mục đích cuối cùng của chúng ta là đánh tan sự nghi ngờ của Bệ hạ."
Ánh mắt Bùi Dụ thay đổi: “Làm thế nào?”
“Vương gia, ta biết ngài có rất nhiều cách để hại chết tên vu y kia, có rất nhiều cách để ta được ra ngoài. Nhưng dù có thế nào, ta nhất định phải chết."
Ta dừng lại một chút, cổ họng cảm thấy đau rát.
“Bây giờ, bệ hạ đã có lòng nghi ngờ với ngài rồi, nếu ngài nhất quyết cãi lời, ngài biết cái giá phải trả mà. Thay vì mạo hiểm đánh mất thánh tâm, ngài hãy nói với Bệ hạ rằng ta là một con yêu quái! Nếu giết ta bằng cách thông thường thì sẽ không thể diệt trừ ta hoàn toàn, ta vẫn có thể gây rắc rối được. Bảo ngài ấy hãy đi tìm cao tăng và xá lợi tử. Chỉ có cách đó mới có thể trấn áp con yêu quái hung dữ như ta.”
Bùi Dụ không nói gì, ta tiếp tục bổ sung: “Hãy để vu y kia hãy nói những gì hắn muốn. Sau đó, hãy lan truyền tin tức này ra ngoài. Đúng lúc này, ngài hãy đứng ra, đại nghĩa diệt thân! Nhưng hãy nhớ phải khéo léo, thể hiện cho Bệ hạ thấy ngài tận trung tận hiếu, không có ý nghĩ nào khác.”
Nói xong, cổ họng ta khô khốc, ho khan mấy tiếng.
Mất một lúc, Bùi Dụ không nói lời nào. Hắn cân nhắc kỹ lưỡng, nhìn tôi và hỏi: “Nàng sẽ không sao chứ?”
"Đương nhiên!" Ta trợn mắt nhìn hắn, "Ai lại muốn chết chứ? Đến lúc đó, sau khi làm phép xong, cao tăng sẽ biết ta không có vấn đề gì. Bấy giờ, ngài mời cả chủ miếu Nam Phong đến, đạo sĩ và hòa thượng cùng tính bát tự của ta. Ta không tin, lời nói của hai người họ lại không có trọng lượng hơn tên vu y kia!”
Lúc này. Bùi Dụ không nói gì, hắn đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống, cẩn thận xác nhận lại một lần nữa: “Thật sự sẽ không sao chứ?”
“Thật sự sẽ không có chuyện gì đâu! Đến khi đó, ngài có thể gặp lại một Ngu Mộng Thu tung tăng nhảy nhót rồi! Còn nữa, nhất định phải báo thù! Tức chết ta!” Ta tức giận.
Bùi Dụ cười, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng của Bùi Dụ gần như thế.
Nụ cười thật trong sáng, làm ta chợt muốn khóc.
Bùi Dụ hỏi tại sao mắt ta lại đỏ, ta nói ta tủi thân. Đã mấy ngày rồi không được ăn đồ mà Xuân Hoa làm.
Bùi Dụ nói hắn sẽ sớm đưa ta ra ngoài, vô thức nở một nụ cười. Lần này nụ cười có chút thương xót, có chút chiều chuộng, có chút bất đắc dĩ.
Ta gật đầu nói được, lau khô nước mắt, dặn dò đừng chậm trễ.
Tại sao đang yên đang lành, Hoàng đế lại nhớ đến ta.
Ta chưa vào cung bao giờ, càng chưa từng gặp Hoàng đế Tại sao tự nhiên lại giam ta vào thiên lao chờ xử tội?!
Chẳng lẽ, Bùi Dụ đã xảy ra chuyện rồi!
...Trong thiên lao rất yên tĩnh, bây giờ ta đã trở thành tội phạm bị nhốt trong đây.
Trên bức tường cao khảm một cửa sổ nhỏ, ánh nắng chiếu vào liên tục thay đổi, cuối cùng đổi thành ánh trăng sáng.
Ta ngồi ở góc tường chờ người.
Ta đang chờ Bùi Dụ đến.
Cho dù ai đang muốn ta chết, cũng phải cho ta một câu trả lời.
...
Ta ngồi trong tù ngắm trăng.
Trưa hôm sau, ta nghe có bước chân đang đến gần.
Khi ta ngẩng đầu, vừa đúng lúc Bùi Dụ cũng đang nhìn ta.
Tay hắn còn xách theo một hộp đồ ăn, nhanh chóng nhìn chỗ khác, nói với cai ngục mở cửa rồi lui ra.
Hắn đẩy cửa, bước đến trước người ta, tháo hộp đồ ăn trong tay ra: “Nàng ăn một chút đi, chờ một lúc nữa Bổn vương sẽ kể mọi chuyện cho nàng nghe.”
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, lòng ta cũng không có gì sợ hãi, cầm lấy đồ ăn hắn mang cho ta và bắt đầu ăn.
Ta chịu đói đã lâu, tuy cai ngục có đưa cơm nhưng có lẽ không có chuẩn bị gì, nên cũng không thể gọi là ăn được.
Thời gian gấp gáp, ta ăn qua loa vài miếng, buông chén đũa. Bùi Dụ lúc này cũng ngồi trên mặt đất, đối diện với ta.
Ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ hoàng bệnh tật triền miên, Bùi Chấn muốn tranh sủng, làm trò cầu y tìm thuốc. Hắn tìm được một vu y, chữa khỏi cho Phụ hoàng...”
“Sau đó thì sao?”
Bùi Dụ ngừng một lát, ánh mắt tối đi, thanh âm cũng trầm xuống: “Vu y kia nói, có người cản trở bệ hạ...”
“Là ta?”
“Ừm.”
Vẻ mặt Bùi Dụ không tốt lắm, hiển nhiên, còn chuyện khác.
“Ban đầu, Bệ hạ không tin. Nhưng vu y kia gieo một quẻ, nói nếu nàng không chết, Bệ hạ sẽ không còn nhiều thời gian nữa...”
Ta nghe thấy, toát mồ hôi, bình tĩnh phân tích: “Ta không quen biết vu y kia. Không! Vương gia, hắn đang nhắm vào ngài.”
Bùi Dụ gật đầu.
Hnagj người bề ngoài thì nói cười vui vẻ, bên trong lại nham hiểm, giết người không dao. Bùi Chấn, hắn muốn kéo Bùi Dụ xuống nước.”
“Ta chỉ là một Trắc phi, cùng lắm chết rồi cũng không sao, không ảnh hưởng gì đến ngài. Chắc chắn bọn họ còn kế hoạch khác!”
“Vu cổ!”
“Vu cổ.”
Ta khiếp sợ! Bùi Dụ đã nghĩ cẩn thận từ lâu, biểu cảm bình tĩnh, u ám.
“Vương gia có cách rồi sao?”
“Việc này, có bổn vương ở đây, nàng lưu lại đây vài ngày, đến khi xong chuyện, Bổn vương sẽ đến đón nàng.”
Giọng điệu rất bình tĩnh, dường như đã quen với mấy việc xấu xa kiểu này, không sợ gì cả.
Trong một khoảnh khắc, ta thậm chí còn có chút mừng vì mình đã không trở thành kẻ thù của Bùi Dụ!
Ta không biết Bùi Dụ tính làm gì nhưng ta hiểu rõ thủ đoạn của hắn.
Ta đã từng tận mắt nhìn thấy Bùi Dụ ra tay, đó là trong lễ hội lồng đèn lần trước. Thật ra, sau khi trở về, ta luôn nghi ngờ, nếu muốn hủy diệt kì lân nhi, hà tất phải dùng biện pháp như vậy? Ta không tin hắn không có cách nào khác.
Cho đến sau khi ta nắm quyền quản gia, có thể ra ngoài, ngơ ngác khắp phố phường rất lâu, mới nghe được vài lời đồn.
Kì lân bị trục xuất, nam chính bị giáng chức, cả nhà Nam Hoài Vương đều bị cảnh cáo.
Không chỉ thế, bởi vì ta mất tích, đã tra được một vụ địa án trong kinh thành.
Giết người, cướp đất.
Nhận hối lộ, tham ô.
Các thông tin kết hợp với nhau, tạo thành một cơn bão kinh hoàng! Khi đó, ta còn nghe người ta nói, một tháng sau, ở cổng chợ vẫn còn sót lại vài vết máu.
Mọi người đều mắng chửi những quan chức ăn thịt người đó.
Những quan chức đó, ít nhiều gì, cũng có quan hệ với Tam hoàng tử Bùi Chấn.
Khi đó, ta cố tình nói bóng nói gió, hỏi thăm mới biết Tam hoàng tử đã ở nhà nghỉ ngơi.
Hắn bề ngoài nói là nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế rất có khả năng là bị Hoàng đế hạ lệnh cưỡng chế hồi phủ.
Trái lại, kẻ chủ mưu lại chỉ là một Vương gia nhàn tản mới mới cưới, rất yêu thương thê thiếp.
Một cuộc thanh tẩy lớn như vậy, từ đầu tới cuối, kẻ chủ mưu lại không dính hạt bụi nào.
Hơn nữa, lão thừa tướng còn muốn gả nữ nhi cho hắn.
Đấu tranh chính trị, trò chơi chính trị, trao đổi chính trị.
Hắn thắng lớn rồi.
Nếu ta là Bùi Chấn, ta sẽ tức đến mức hộc máu!
Bây giờ, tên hoàng tử kia đã bắt đầu phản kích rồi.
Ta chính là mục tiêu đầu tiên, hoặc nói đúng hơn, ta là một bàn đạp rất thích hợp. Nếu làm tốt, có thể lý gián quan hệ giữa Bùi Dụ và Bệ hạ.
Ta không biết cuộc chiến của bọn họ như thế nào rồi, nhưng đang yên đang lành bị cuốn vào trận phong ba bão táp này không phải phong cách của ta.
Ta rất khó chịu!
Trong lòng còn có cảm giác sợ hãi, đó là thân phận của ta.
Đây không phải lúc thích hợp để ta lộ diện. Ta không muốn bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió này!
34
Ở trong thiên lao, ta lo lắng bồn chồn, đau lòng khi phát hiện ra mình đã không còn đường thoát.
Mà căn cứ theo định luật Murphy, càng sợ cái gì, thì cái đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Đợi đến khi nội thị trong cung bưng ba đồ vật đến trước mắt ta, ta bỗng nhiên cảm thấy đây thật sự là một chuyện xưa cẩu huyết cực buồn cười!
“Ta muốn gặp Bệ hạ.” Ta nhìn họ tiến lại gần, giọng khàn đi vì tức giận.
Công công đi đầu bất động, cong eo cười nịnh nọt với ta: “Trắc phi nương nương, đây là ý chỉ của Bệ hạ.”
Ta nói ta biết, nhưng ta muốn gặp Bệ hạ.
“Ta muốn biết lí do.”
“Ôi, trắc phi nương nương. Ngài đừng cố gắng chống cự nữa, kẻo lát nữa lại phải chịu khổ.”
Lão thái giám cười lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười không tán thành.
Hắn thở dài, tiểu thái giám bưng một khay đi vào, để ở trước mặt ta, sau đó thì lui xuống một bên.
Mấy đồ trên khay, trong bộ phim cung đấu nào cũng có.
Lụa trắng, rượu độc, chủy thủ.
A!
Ta cầm lấy một cây đao, nhìn tên dẫn đầu, tính toán xem có khả năng giết hết đám người, sống kiếp người vượt ngục được không.
Lão thái giám thấy ta không động đậy, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh. Một thái giám cường tráng đi đến chỗ ta, vẻ mặt dữ tợn.
“Đưa nương nương lên đường đi. “Lão thái giám cụp mắt, cười nham hiểm.
Hắn ra lệnh, tất cả mọi người đều vây quanh ta.
Bọn họ sợ chủy thủ trong tay ta nhưng bắt buộc phải đến gần ta.
“Cẩn thận một chút. Nếu như nương nương muốn các ngươi chôn cùng, sẽ hài hước lắm đó. Nếu không muốn chết, hãy cầu xin nương nương tha cho các ngươi đi!” Lão thái giám lạnh lùng nói. Giọng nói chói tai khiến người ta khó chịu.
Ta nghĩ nên để ai chôn cùng ta đây?
Một đám người cùng tới gần, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin và tuyệt vọng.
Giống như người sắp chết không phải ta, mà là bọn họ.
Ta không đành lòng.
Ta do dự.
Khi bọn họ nắm lấy tay áo ta.
Khi họ tóm được tay ta.
Khi họ hoàn toàn khống chế được ta.
Khi trên gương mặt bọn họ xuất hiện nụ cười như trút đi được gánh nặng.
Ta còn chưa quyết định là sẽ giết ai nữa!
Đây là một quyết định khó khăn, ta từ bỏ.
Lão thái giám vung tay, chọn rượu độc cho ta.
Khi tiểu thái giám với đôi tay cầm ly rượu đang run rẩy đến trước mặt ta, ta nhìn hắn. Hắn cúi đầu, sắc mặt tái xanh, đang rất sợ hãi.
Bỗng nhiên, ta thở dài.
Giơ tay nhận rượu, ta chợt nhớ đến mấy lời vừa nãy của vị công công kia, quay người nhìn hắn.
“Công công, tuy ta không biết tên ngươi, nhưng sau khi chết, ta sẽ trở về tìm ngươi. Lúc đó, ngươi phải nói cho ta biết nhé.”
Da mặt lão thái giám run rẩy, môi rưng rưng không dám nói gì.
Hắn tính nói gì cơ? Oan có đầu nợ có chủ? Chẳng lẽ muốn ta đi tìm Hoàng đế hả???
Người cổ đại rất tin vào quỷ thần, ta mới dọa một câu, hắn đã sợ rồi.
Đúng lúc ta sắp rời khỏi mạch truyện, Bùi Dụ tới.
Hắn nổi giận đùng đùng chạy đến, vừa nói không được uống, vừa mắng chửi.
“Ngươi là cái quái gì! Phụ hoàng chưa bao giờ nói với Bổn vương muốn ban chết Trắc phi của Bổn vương, ngươi tới đây làm cái gì! Mang theo mấy thứ đồ này cút đi cho ta!”
Đây là lần đầu tiên, lão thái giám thấy An vương giận dữ như vậy, hơi sợ hãi, vừa rồi còn đá một bước khiến hắn phải lùi lại mấy bước. Hiện tại, hắn đành trơ mắt nhìn Bùi Dụ bước vào, đánh đổ ly rượu trên tay ta, vòng tay kéo ta dậy, muốn mang ta ra ngoài.
Ta đứng lên, nhưng không chịu nhúc nhích.
Ta biết, nếu ta ra ngoài thế này, Bùi Dụ sẽ gặp rắc rối lớn.
Xông vào thiên lao và muốn thả phạm nhân ra, hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Bùi Dụ không phải là tên ngốc, hắn thất vọng rũ vai, ta đã biết đáp án rồi.
Hoàng đế không muốn tha cho ta.
Dường như, ta không thể không chết.
35
Ta không thất vọng như Bùi Dụ.
Nhưng ta biết ta phải đấu tranh vì bản thân.
Bùi Dụ thấy ta có lời muốn nói, quát tháo mấy người không liên quan xung quanh: “Còn ở đây làm gì? Mau cút ra ngoài cho Bổn vương!”
Mấy tên thái giám nhìn nhau, cai ngục ở bên cạnh không lên tiếng.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.
Ta ngồi luôn dưới đất, xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, hỏi thẳng: “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Hôm qua, Bùi Dụ rất tự tin, hôm nay lại có người tới đây muốn tiễn ta lên đường. Nếu không có chuyện gì, mọi chuyện không thể diễn ra nhanh như vậy được.
Bệnh tình của Hoàng đế đã tốt hơn rồi! Cho dù muốn ta chết, cũng không thể nhanh như vậy!
“Bùi Chấn dẫn người lục soát hậu viện của Bổn vương, tìm thấy một con rối...”
Ta giật mình, nhạy cảm nhận ra rằng đây là có người muốn vu oan tội nguyền rủa!
“Hắn bẩm báo chuyện đó với Phụ hoàng, nhưng may mà ta đã nhanh hơn hắn một bước, tìm được mấy món đồ kia rồi báo cáo với Phụ hoàng trước. Hơn nữa, lúc hắn muốn vu oan cho ta, ta đã điều rõ thân phận của Tần tương. Tuy Bệ hạ không nói gì, nhưng người cũng không tin ta nữa.”
Bùi Dụ đứng ở cửa, đôi mắt u ám. Thật ra, diện mạo của hắn rất đẹp, nhưng đôi mắt kia luôn luôn có cảm giác ma quái như u minh quỷ vực.
Ta nghĩ, có lẽ, Hoàng đế cũng sợ hãi đứa con vừa có bản lĩnh, vừa có tâm kế này.
Có lẽ, Hoàng đế sẽ phỏng đoán được, nếu đó là sự thật thì sao?
Có lẽ, đó là một loạt âm mưu vu oan cho nhau thì sao?
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ta là Hoàng đế, cho cũng không cho phép Bùi Dụ giở trò thế này.
Hơn nữa, hiện tại, nguyên khí Bùi Chấn đang bị hao tổn, mặc kệ là xuất phát mục đích gì, Hoàng đế sẽ không để Bùi Dụ thống trị.
Chỉ là, cũng không biết vị Bệ hạ vừa mới khỏi bệnh trong lời đồn kia, nếu nhất định muốn chèn ép Bùi Dụ thì hắn phải làm sao? Hắn là người dễ bị chèn ép thế sao?
“Bây giờ, Bệ hạ tin tưởng tên vu y kia thế nào?”
“Nàng muốn làm gì?”
“Nếu Bệ hạ đã muốn ta chết, vậy thì hãy thỏa mãn người đi. Nhưng mà, ta muốn quyết định ta phải chết như thế nào. Mục đích cuối cùng của chúng ta là đánh tan sự nghi ngờ của Bệ hạ."
Ánh mắt Bùi Dụ thay đổi: “Làm thế nào?”
“Vương gia, ta biết ngài có rất nhiều cách để hại chết tên vu y kia, có rất nhiều cách để ta được ra ngoài. Nhưng dù có thế nào, ta nhất định phải chết."
Ta dừng lại một chút, cổ họng cảm thấy đau rát.
“Bây giờ, bệ hạ đã có lòng nghi ngờ với ngài rồi, nếu ngài nhất quyết cãi lời, ngài biết cái giá phải trả mà. Thay vì mạo hiểm đánh mất thánh tâm, ngài hãy nói với Bệ hạ rằng ta là một con yêu quái! Nếu giết ta bằng cách thông thường thì sẽ không thể diệt trừ ta hoàn toàn, ta vẫn có thể gây rắc rối được. Bảo ngài ấy hãy đi tìm cao tăng và xá lợi tử. Chỉ có cách đó mới có thể trấn áp con yêu quái hung dữ như ta.”
Bùi Dụ không nói gì, ta tiếp tục bổ sung: “Hãy để vu y kia hãy nói những gì hắn muốn. Sau đó, hãy lan truyền tin tức này ra ngoài. Đúng lúc này, ngài hãy đứng ra, đại nghĩa diệt thân! Nhưng hãy nhớ phải khéo léo, thể hiện cho Bệ hạ thấy ngài tận trung tận hiếu, không có ý nghĩ nào khác.”
Nói xong, cổ họng ta khô khốc, ho khan mấy tiếng.
Mất một lúc, Bùi Dụ không nói lời nào. Hắn cân nhắc kỹ lưỡng, nhìn tôi và hỏi: “Nàng sẽ không sao chứ?”
"Đương nhiên!" Ta trợn mắt nhìn hắn, "Ai lại muốn chết chứ? Đến lúc đó, sau khi làm phép xong, cao tăng sẽ biết ta không có vấn đề gì. Bấy giờ, ngài mời cả chủ miếu Nam Phong đến, đạo sĩ và hòa thượng cùng tính bát tự của ta. Ta không tin, lời nói của hai người họ lại không có trọng lượng hơn tên vu y kia!”
Lúc này. Bùi Dụ không nói gì, hắn đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống, cẩn thận xác nhận lại một lần nữa: “Thật sự sẽ không sao chứ?”
“Thật sự sẽ không có chuyện gì đâu! Đến khi đó, ngài có thể gặp lại một Ngu Mộng Thu tung tăng nhảy nhót rồi! Còn nữa, nhất định phải báo thù! Tức chết ta!” Ta tức giận.
Bùi Dụ cười, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng của Bùi Dụ gần như thế.
Nụ cười thật trong sáng, làm ta chợt muốn khóc.
Bùi Dụ hỏi tại sao mắt ta lại đỏ, ta nói ta tủi thân. Đã mấy ngày rồi không được ăn đồ mà Xuân Hoa làm.
Bùi Dụ nói hắn sẽ sớm đưa ta ra ngoài, vô thức nở một nụ cười. Lần này nụ cười có chút thương xót, có chút chiều chuộng, có chút bất đắc dĩ.
Ta gật đầu nói được, lau khô nước mắt, dặn dò đừng chậm trễ.