Chương 4
9.
Xuân Hoa ép ta uống thuốc. Lúc nào ta cũng mê man. Đến hôm sau, khi tỉnh lại...
Trong phòng có rất nhiều người, có đại phu nhân, lão cha béo, Ngu Quy Vãn, còn có cả Liễu di nương và mấy vị hòa thượng.
Trong số 3 hòa thượng, người đi đầu mặc áo cà sa. Hai người còn lại đều là tiểu sa di. Chắc là Liễu di nương đã chuẩn bị một lý do thoái thác chu toàn, lão cha béo chỉ nhìn ta một cái, rồi rời đi cùng đại phu nhân và Ngu Quy Vãn.
Ánh mắt Ngu Quy Vãn nhìn ta cực kỳ phức tạp, hình như không dự đoán được chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ngay sau đó, các hòa thượng bắt đầu làm việc. Ta nhìn bọn họ sắp xếp đồ đạc lung tung, sau đó ngồi dưới đất gõ mõ, niệm kinh.
Ban đầu, ta cũng không để ý, đến khi vị hòa thượng mặc áo cà sa kia tham gia, ta mới nhận ra mình thật ngây thơ.
Những kinh văn đó có sức thương tổn rất lớn. Mỗi khi bọn họ đọc một đoạn, ta cảm giác như hồn phách của mình đang được gột rửa, không phải cảm giác tái sinh mà là cảm giác bị hủy diệt.
Cả khối ý thức trong đầu ta cũng trở nên đau đớn.
Ta "nhìn" hình dáng càng lúc càng nhẹ bay của cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy rằng mình sắp trở thành một con quỷ rồi.
Đến bây giờ, ta mới hiểu thế nào là linh hồn bị lăng trì.
Ban đầu ta còn cố gắng kìm nén, sau đó thì đau đến mức rên rỉ.
...
Ở trong phòng, thiếu nữ đau cuộn tròn thành một góc. Các hòa thượng nhắm mắt gõ mõ, không ngừng niệm kinh. Liễu di nương đứng ở một bên tiến từng bước đến mép giường.
Xuân Hoa ban đầu còn lạnh lùng niệm A Di Đà Phật, bây giờ đang ngồi dưới đất khóc thút thít.
Rất lâu sau.
Thanh âm tra tấn nhỏ dần, tiếng niệm kinh của các hòa thượng cũng ngừng lại.
Liễu di nương chạy đến bên giường, nước mắt rơi như mưa nhìn nhóm đại sư được mời đến.
"A Di Đà Phật. Trên người nữ tử này có hai hồn phách, hai người tương sinh tương khắc. Nếu như bần tăng tiếp tục, chỉ sợ sẽ khiến người vô tội bị thương. Ngoài ra, nữ tử này còn có duyên với Phật tổ. Căn cốt của nàng linh thông, đã được ta điểm hoá..."
"Nếu đã như vậy thì thôi đi."
"Phu nhân, bần tăng có lời muốn nói với bà. Mặc dù đây là một mối duyên kỳ lạ, nhưng lại có quan hệ rất lớn đối với tương lai và tính mạng của nguyên chủ, bà phải hết sức cẩn thận. A Di Đà Phật, bần tăng xin phép cáo lui."
"A Di Đà Phật, đa tạ." Liễu di nương vội vàng đứng dậy cảm ơn.
"Xuân Hoa, mau mang tiền cúng bái đã chuẩn bị để đưa cho đại sư."
"A." Xuân Hoa gội lau nước mắt, run rẩy lấy một túi tiền từ trong ngực ra, cung kính đưa cho đại sư.
Chờ đến khi trong phòng chị còn ba người bọn ta, Liễu di nương trầm mặc một lúc rồi nói: "Mau đi chuẩn bị nước ấm đi."
Người bất tỉnh trên giường, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
...
Khi ta mở mắt ra một lần nữa.
Có vẻ như là đã sang ngày hôm sau rồi.
Xuân Hoa đang đứng đằng xa, thấy ta tỉnh lại, mới đầu còn rất vui vẻ, muốn tiến lên lại không dám, đành đứng chôn chân tại chỗ.
"Ta muốn uống nước."
"Dạ."
"Ta muốn ăn chút gì đó."
"Nô tỳ sẽ vào phòng bếp tìm ngay."
"Ta muốn gặp Liễu di nương."
"...Vâng."
Xuân Hoa rót nước cho ta, nửa tiếng sau mới trở về, mang theo thức ăn, Liễu di nương theo ở phía sau.
"Người ngồi xuống đợi ta một lát, thật sự, ta đói bụng quá."
Liễu di nương không nói không rằng, tìm một chiếc ghế thêu ngồi xuống.
Ta ăn hết một bát cơm, dọn sạch hai đĩa đồ ăn, sau đó mới dùng trà để súc miệng. Cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
"Đầu tiên, ta không phải là yêu quái. Đúng là ta không phải Ngu Mộng Thu. Ngu Mộng Thu đang ở trong đầu ta, ngày nào cũng làm ầm ĩ khiến ta đau đầu nhức óc.
Điều thứ hai, ta cũng không muốn tới nơi này, cũng không muốn xuyên vào cơ thể này, mỗi ngày đều bị mang vạ. Xin lưu ý, ta không phải hung thủ, ta cũng là người bị hại!
Cuối cùng, Ngu Mộng Thu bây giờ chỉ còn là một khối ý thức. Ta cũng không có cách nào để cô ấy ra ngoài, và ta cũng không có cách rời khỏi thân thể này. Ta biết mấy người rất khó hiểu, nhưng đó là chuyện của mấy người. Mấy người cũng có thể tiếp tục mời các hòa thượng về đây, tốt nhất là diệt trừ ta luôn đi."
Liễu di nương im lặng hồi lâu, cụp mắt, khàn giọng nói:
"Thật lòng xin lỗi."
"Không có gì."
"Cô tên là gì?"
"Tạ Trĩ."
Liễu di nương gật đầu, nhìn ta rất lâu.
"Tạ Trĩ, cô và Thu Nhi không giống nhau. Nhưng mà, sau này, ta sẽ coi cô như Thu Nhi. Ta chỉ cầu xin cô hãy đối xử với Thu Nhi tốt một chút."
Thành thật mà nói, bây giờ ta muốn thở dài một cái.
"Người nói sai rồi, là cô ấy mỗi ngày đều hành hạ ta!"
Ta trở lại giường, nhắm mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Còn hai người kia thì tùy bọn họ đi.
Mạch truyện không xóa bỏ ta thành công.
Bây giờ ta đang rất tự tin!
Rác rưởi!
Lão tử không muốn làm nữ phụ đó!
Lão tử sẽ không đi theo con đường đã được định trước nữa!
Sao nào?
Ta đã quyết định rồi. Ta sẽ tích góp tiền và rời khỏi nơi thị phi này, bắt đầu một cuộc sống mới.
10.
Kể từ khi được hòa thượng kia niệm kinh, tờ giấy ngăn cách giữa ta, Liễu di nương và Xuân Hoa đã bị phá rách.
Đối với vị tiểu muội này, ta hiểu nhưng không thể tin tưởng nữa.
Câu chuyện bây giờ là như thế này, ta nghi ngờ Ngu Quy Vãn và tên Cửu hoàng tử kia đều là người trọng sinh.
Ta, một kẻ từ nơi khác đến đây, vẫn nên ngoan ngoãn chuẩn bị chạy trốn thì hơn.
Tục ngữ có nói: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.
Vậy thì chọn hôm nay đi!
"Xuân Hoa, vào phòng bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa. Ta đói bụng rồi."
Xuân Hoa gật đầu rồi đi ngay, không có chút nghi ngờ nào.
Vì sao lại không chọn buổi tối mà lại giờ đi vào buổi trưa sao?
Bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại... Khụ, trò đùa này nhạt thế.
Bởi vì buổi tối rất bất tiện. Không chỉ có gia đinh gác đêm mà trên đường còn có người đi gõ mõ và lính tuần tra, ta rất dễ bị bắt lại. Ta cũng không chắc là trời tối như thế có thể trốn ra ngoài.
Do đó, buổi trưa là cơ hội tốt nhất!
Mọi người đều đang bận ăn uống.
Nếu như ta rời đi, chỉ cần tìm bừa một chỗ nào đó là có thể trốn ra rồi.
Nơi này cũng coi như là kinh đô của một quốc gia. Có nhiều người như vậy, chờ đến khi bọn họ bắt đầu đi tìm ta, chắc là ta cũng đã đi xaxa rồi.
Trên đường đi, mọi chuyện đều thuận lợi.
Thuận lợi đến mức không thể tin được.
Ta quay đầu nhìn lại cửa sau, tiểu ca trông cửa vẫn đang cười toe toét với ta.
Ta bảo hắn là ta muốn lên phố mua diều.
Hắn cũng tin.
Bởi vì mấy ngày hôm nay, ta cứ đòi thả diều mãi, bọn hạ nhân đều biết chuyện này.
"Nhị tiểu thư, con diều sáo của nhà họ là đẹp nhất!"
Thật là hiểu biết quá đi. Ta quay đầu lại cười với hắn: "Cảm ơn."
Bây giờ ta chính là con diều này, phải tự mình bay đi!
Ta nhanh chóng đến chỗ lần trước mướn xe ngựa, ta cũng đã đổi sang một bộ y phục khác.
Sau khi đưa tiền, tùy tiện nói ra một nơi cần đi, coi như là ta đã xuất phát rồi.
Bắt đầu cuộc phiêu lưu một mình.
Thật sự rất thú vị!
...
Xe ngựa xóc nảy chạy trên đường, ta vừa thúc giục mã phu vừa ngắm hoa cỏ bên đường.
Không được, vẫn ít cỏ quá.
Vì thế, ta kêu mã phu chạy chậm một chút.
Chờ đến đoạn có hoa cỏ um tùm, ta bò ra từ cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Đau quá!
Nhưng vẫn ổn.
Dù sao thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng có hoa cỏ trên mặt đất làm đệm giảm xóc.
Ta nhìn chiếc xe ngựa đang rời đi phía xa, không dám kêu đau.
Ta đã thực hiện hành động nhảy qua cửa sổ này không biết bao nhiêu lần, đều tập trộm vào buổi tối.
Thời gian đó, trên người ta đều là vết xanh xanh tím tím.
Bây giờ ta muốn đến miếu Nam Phong.
Tìm vị đạo sĩ kia, xin mượn lộ dẫn*.
*giấy phép đi đường
Sau đó đi đâu thì còn tùy.
...
Nhà bếp hôm nay rất bận rộn, Xuân Hoa đợi rất lâu mà cũng chưa lấy được đồ ăn mà nhị tiểu thư muốn.
Vì thế, Xuân Hoa nhân dịp có người đang rảnh tay hỏi: "Sao hôm nay nhà bếp lại bận như thế?"
"Trong phủ có khách! Lão gia sai nhà bếp chuẩn bị thêm một chút đồ ăn!"
"Có khách? Là vị khách nào thế?"
"Là hoàng tử điện hạ!"
"Điện hạ?" Xuân Hoa kinh ngạc.
Lại nói, đã ở trong phủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy trong phủ có nhiều khách đến như thế, mà lại còn là Vương gia và Hoàng tử.
"Nhị tiểu thư không sao chứ? Chắc là sắp đói lả rồi." Xuân Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy trời đất bao la chỉ có chủ tử là lớn nhất, cho nên lại tiếp tục thúc giục đầu bếp.
"Được rồi." Đầu bếp đã quen bị thúc giục. Nhị tiểu thư gần đây ăn uống rất tốt, không còn bỏ bữa nữa, cứ mỗi lần tới giờ ăn đều kêu đói. Đầu bếp nghĩ, có lẽ là do đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên như thế cũng bình thường.
Vì thế Xuân Hoa mang theo thức ăn rồi đi.
Khi cô ấy mở cửa phòng ra...
Trong phòng không có ai!
Xuân Hoa sửng sốt, lập tức nhìn xung quanh, sau đó đi hỏi đám hạ nhân mới biết không có ai nhìn thấy nhị tiểu thư cả, trong lòng cực kỳ lo lắng!
Cô ấy muốn đi báo với phu nhân nhưng bước chân lại đi đến viện của Liễu di nương.
"Di nương! Không thấy nhị tiểu thư đâu nữa!"
Liệu di nương đang ngồi trên ghế thêu túi tiền, đó là món quà mà bà ấy chuẩn bị cho Tạ Trĩ vào dịp lễ Đoan Ngọ.
"Cái gì? Không thấy là có ý gì?" Liễu di nương chưa kịp phản ứng.
Xuân Hoa lo lắng nhảy dựng lên: "Không thấy tiểu thư đâu nữa. Con đã tìm khắp nơi mà cũng không thấy."
Lúc này, Liễu di nương mới hiểu ra, vô tình chọc kim vào tay. Trên tấm vải nguyệt bạch lập tức xuất hiện vài vệt đỏ thắm.
"Mau đi bẩm báo với phu nhân đi! Nếu bà ấy có hỏi thì con cứ nói là không biết. Chuyện của Thu Nhi, chỉ có hai chúng ta biết thôi, hiểu chưa?" Liễu di nương run rẩy nắm chặt túi tiền, sắc mặt nghiêm trọng.
"Nếu cô ấy ra ngoài, chắc sẽ có kẻ canh cổng nhìn thấy. Con đi hỏi trước sau đó hẵng đi báo với phu nhân."
"Vâng!"
Xuân Hoa vội vàng rời khỏi sân viện của Liễu di nương.
Liễu di nương ngồi trong phòng rất lâu, đầu óc rối bời.
Trong viện của Đại phu nhân.
Xuân Hoa vội vàng bẩm báo, quấy rầy bữa cơm của hai mẹ con họ.
"Mua diều?" Đại phu nhân khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Con cũng từng nghe nhị muội nói muốn đi thả diều." Ngu Quy Vãn nói.
"Sau đó thì không thấy người đâu nữa?"
"Vâng..."
Xuân Hoa quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
"Vậy người đã đi đâu? Đám hạ nhân trong viện đâu? Làm càn! Tiểu thư ra ngoài mà không có ai đi theo sao?"
Xuân Hoa run rẩy: "Tiểu thư bảo nô tì đi chuẩn bị cơm nước, còn các hạ nhân khác đều bị tiểu thư khiển trách không được đi theo..."
Mọi chuyện đúng là như thế. Tính cách của Ngu Mộng Thu vốn rất xảo quyệt, cứng đầu. Bọn hạ nhân không dám gây chuyện với nàng. Tả Trĩ dựa vào uy quyền của nguyên chủ, tự chuồn ra ngoài.
Một người mất tích ngay giữa ban ngày ban mặt. Đại phu nhân giận dữ, buông đũa, cả giận nói: "Ngươi! Còn kể tên gác cửa kia nữa, mau đi nhận phạt đi!"
Nói rồi lại hạ lệnh với người hầu bên cạnh: "Bây giờ, phái người trong phủ đi tìm nhị tiểu thư ngay! Nhất định phải tìm được nhị tiểu thư về đây!"
Ngay lập tức, hậu viện của Ngu phủ nổ tung.
Bọn hạ nhân vội vàng ra đường tìm người.
Đại phu nhân nhíu mày, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người Xuân Hoa từ trong viện vọng ra, bực bội nói: "Chuyện này ta còn phải báo cho lão gia biết."
Ngu Quy Vãn im lặng suốt buổi. Nàng ta nắm chặt tay áo, đầu óc quay cuồng.
Nàng ta không thể nào hiểu được. Ngu Mộng Thu, rốt cuộc đang muốn làm trò gì?
11.
Trong khi mọi người đang đi tìm Tạ Trĩ thì Tạ Trĩ đang ở miếu Nam Phong.
Đối mặt với vị khách hàng cải trang giả dạng quen thuộc, người đối diện hình như cũng không ngạc nhiên lắm.
Khi đối phương hỏi có thể mượn lộ dẫn hay không, chủ miếu lấy ra một tờ độ điệp*.
*Giấy phép thông hành của tu sĩ.
"Ta không có lộ dẫn, chỉ có cái này."
"À... Thì... Có giấy phút không?" Tạ Trĩ nhìn ngó một hồi rồi hỏi.
"Có." Chủ miếu gật đầu, quay người rời đi.
Một lúc sau, hắn mang tất cả các đồ cần dùng ra.
Đôi mắt Tạ Trĩ sáng lấp lánh, giơ ngón tay cái về phía chủ miếu.
Rõ ràng, hai người bọn họ mới chỉ gặp nhau một lần, bây giờ lại đang công khai ngồi đây làm giấy tờ giả, vậy mà đương sự hai bên lại không ai cảm thấy có gì đó không ổn.
Tạ Trĩ làm một cái, làm đến lúc mặt trời lặn luôn.
Phiền thế, thư pháp khó viết thế sao? Chỉ nhìn một cái thì kẻ ngốc cũng biết là đồ giả.
Chủ miếu ngồi ở một bên cực kỳ nhẫn lại, nhìn thấy Tạ Trĩ vất giấy tờ bừa bãi khắp nơi, hắn cũng không khó chịu chút nào.
"Đạo trưởng, có thể giúp ta một chút không?" Tạ Trĩ trơ mặt hỏi.
Chủ yếu suy nghĩ một chút: "Có thể."
Vì thế, một lúc sau, một độ điệp mới đã ra đời.
Vì để làm giống thật hơn, Tạ Trĩ còn chà xát và xử lý nó một chút.
"Cảm ơn đạo trưởng."
"Không cần khách khí." Chủ miếu cười giảo hoạt.
Tạ Trĩ đột nhiên cảm thấy không ổn.
"Cô không thể đi được."
"Tại sao?"
"Vì người muốn tìm cô đã tới cửa rồi."
Vẻ mặt Tạ Trĩ kinh hãi!
"Có cửa sau không?" Nàng vội vàng cất độ điệp đi.
"Có nhưng cô cũng không đi được."
Tạ Trĩ còn chưa kịp hỏi tại sao thì một người đã đứng ở trên nóc miếu nhìn xuống.
"Mé nó!"
Tạ Trĩ nhỏ giọng chửi một tiếng.
Cái quỷ gì thế? Sao tên này lại đến đây?
"Phất Vân đạo trưởng dạo này có khỏe không?" Cửu hoàng tử bay vào, động tác chạm đất vô cùng dứt khoát.
"Thiên Tôn Vô lượng. Dạo này điện hạ thế nào?"
"Ha ha ha. Rất tốt. Mấy ngày nữa, bổn điện hạ sẽ nạp thiếp, đến lúc đó, nhất định đạo trưởng phải tới uống rượu mừng nhé!"
Nạp thiếp?
Chẳng lẽ là ta sao?
Ở đời trước, hình như Ngu Mộng Thu đã ở đây.
Tạ Trĩ hoảng sợ, bất đắc dĩ nhìn vị hoàng tử điện hạ kia tới gần, sau đó làm ra một động tác không thể cự tuyệt.
Kéo cổ áo của nàng.
Trực tiếp.
Lôi đi.
Thân hình cao lớn của nam tử, dáng người nhỏ xinh của nữ tử.
Sự chênh lệch chiều cao không chỉ dễ thương mà hình ảnh xách người đi còn rất buồn cười.
Cuối cùng, Tạ Trĩ bàng hoàng bị mang đi.
…
Tạ Trĩ có một bụng đầy những lời chửi thề muốn nói.
...
Ta rất ghét bị người khác xách cổ áo.
Cho nên giờ phút này, ta vẫn luôn nhẫn nhịn phối hợp mà không phải trực tiếp xông lên cắn chết tên chó này.
"Đúng là đã thay đổi rồi."
Nam phụ nhìn ta, lạnh nhạt nói một câu. Hắn vốn dĩ là một người thích cười nhưng khi hắn cười thì luôn có thêm một chút âm u. Lúc bình thường còn đáng sợ hơn!
Ta toát mồ hôi đầm đìa.
Má nó, vì sao mọi người đều xuyên đến sảng văn, làm mưa làm gió, còn ta thì lại rơi vào tình huống bi kịch thế này.
Mặc dù trong lòng đang nghe nanh múa vuốt nhưng bên ngoài thì ta vẫn rất ngoan ngoãn.
Hơn nữa, còn phải giả vờ như đang cúi đầu trước quyền quý, mặc dù tức giận nhưng không dám làm mất lòng người khác.
Hắn không thèm nhìn ta, đợi ta vào xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa, dọc đường đi cũng không nói gì, tự đưa ta về nhà.
Trước khi đi, hắn nhìn ta, cười hỏi: "Bùi Hành Kiệm muốn cưới tỷ tỷ của ngươi, người có vui không?
Thằng cha này bị khùng hả? Ta có cưới đâu mà ta phải vui?
Những lời này giống như nút điều khiển từ xa của bom hẹn giờ, cùng lúc đó, cảm giác buồn nôn tích tụ trên đường đi cùng với cơn đau đầu ập đến, ngay trước cổng lớn, ta phun ra rồi bất tỉnh.
Thậm chí ta còn không thể nghe được thanh âm của người khác, chỉ có tiếng ù ù bên tai. Trước mắt tối sầm lại, ta không biết chuyện gì nữa.
...
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phòng của mình.
Người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt ra, không ngờ lại chính là Ngu Quy Vãn.
Ôi chao, vị tỷ tỷ tốt này của ta, ta không nghĩ tới là tỷ sẽ đến thăm ta đó.
Ta còn cho rằng nàng ta tới đây để thể hiện sự quan tâm nhưng ta chỉ đoán đúng một nửa.
Ta nhận được một cái ôm của mỹ nhân cùng với một câu cảnh cáo: "Nếu như ngươi dám làm hại mẫu thân của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Ta giả vờ như không biết gì: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì thế?" Nói xong, ta bật khóc.
Nàng ấy đưa tay đỡ ta ngồi dậy, quay mặt về phía ta, quay lưng về phía người khác. Khuôn mặt dịu dàng bây giờ đã có thêm sự lạnh lùng. Mặc dù nàng ấy cười với ta nhưng nụ cười lạnh nhạt, trong đôi mắt đều chứa đựng sự nghi ngờ.
"Muội muội, mau nghỉ ngơi đi. Tỷ tỷ sẽ không quấy rầy muội nữa." Nói xong, Ngu Quy Vãn lui tới bên người đại phu nhân.
Vâng, đúng thế. Lãnh đạo của hậu viện tỏ ra rất không hài lòng với hành vi trốn nhà của ta, không chỉ muốn ta hôm khác đến gặp bà ấy để khai báo mà còn báo cho ta biết, tương lai 3 tháng tiếp theo của ta sẽ không được ra cửa một bước. Không chỉ có thế, ta còn bị cắt tiền tiêu vặt của một năm.
Đại phu nhân nói xong, cau mày nhìn Liễu di nương đang ngồi một bên vẫn im lặng nãy giờ. Ta không biết tâm trạng của bà ấy lúc này thế nào nhưng chắc chắn bà ấy cũng không thích hai mẹ con chúng ta.
Bà ấy nhìn Liễu di nương bằng nửa con mắt, đối xử với ta cũng rất thờ ơ. Có lẽ sự coi thường trong im lặng này chính là sự nhượng bộ lớn nhất của bà ấy rồi. Dù sao thì bà ấy cũng chưa từng ra tay "chỉnh" bọn ta bao giờ.
Đại phu nhân nói xong thì rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ta, Liễu di nương và Xuân Hoa.
Xuân Hoa bước ra ngoài. Ta nghe thấy tiếng em ấy bảo bọn hạ nhân cách xa nơi này một chút.
Liễu di nương nhìn ta với ánh mắt khó hiểu:
"Tại sao?"
Ta biết bà ấy muốn hỏi ta cái gì.
"Ta không phải là Ngu Mộng Thu, nếu ta cứ ở nơi này, sớm hay muộn, mọi chuyện cũng sẽ bại lộ. Đám hòa thượng kia, có thể tới lần thứ nhất, cũng có thể tới lần thứ hai."
Liễu di nương mở miệng muốn bác bỏ nhưng cuối cùng lại mím môi, cúi đầu bất lực.
Thật lòng mà nói thì ta có thể thông cảm cho bà ấy. Nữ nhi biến mất chỉ sau một đêm, tính cách thay đổi, còn muốn rời khỏi nơi này, đối với bà ấy thì đây chính là nỗi đau đớn khi mất con.
Nhưng ta cũng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngu Quy Vãn đã biết nội dung của cốt truyện, thậm chí còn cảnh cáo ta. Át chủ bài duy nhất của ta là có thể nàng đã trọng sinh, nhưng nàng vẫn chưa biết ta chỉ là thế thân. Nhưng lá chắn này của ta cũng rất nguy hiểm, nếu có ngày nàng nhận ra, chẳng lẽ ta phải cầu xin nàng niệm tình ta ở đời này không có làm tổn thương mẫu thân nàng mà buông tha cho ta sao?
Chuyện sinh tử liên quan đến tính mạng, ta không dám đánh cược!
Ta càng không nói với bà ấy, bà ấy có tin là đại tiểu thư trọng sinh trở về hay không?
Khi hiệu ứng cánh bướm xảy ra, ta không dám tưởng tượng đến những chuyện nằm ngoài sự kiểm soát của ta.
Hiện tại, mục tiêu của ta rất đơn giản:
Rời xa nơi này, rời xa nơi này, tránh thật xa nơi này!
"Di nương, nếu có thể, người có muốn đi cùng con không?"
Xuân Hoa ép ta uống thuốc. Lúc nào ta cũng mê man. Đến hôm sau, khi tỉnh lại...
Trong phòng có rất nhiều người, có đại phu nhân, lão cha béo, Ngu Quy Vãn, còn có cả Liễu di nương và mấy vị hòa thượng.
Trong số 3 hòa thượng, người đi đầu mặc áo cà sa. Hai người còn lại đều là tiểu sa di. Chắc là Liễu di nương đã chuẩn bị một lý do thoái thác chu toàn, lão cha béo chỉ nhìn ta một cái, rồi rời đi cùng đại phu nhân và Ngu Quy Vãn.
Ánh mắt Ngu Quy Vãn nhìn ta cực kỳ phức tạp, hình như không dự đoán được chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ngay sau đó, các hòa thượng bắt đầu làm việc. Ta nhìn bọn họ sắp xếp đồ đạc lung tung, sau đó ngồi dưới đất gõ mõ, niệm kinh.
Ban đầu, ta cũng không để ý, đến khi vị hòa thượng mặc áo cà sa kia tham gia, ta mới nhận ra mình thật ngây thơ.
Những kinh văn đó có sức thương tổn rất lớn. Mỗi khi bọn họ đọc một đoạn, ta cảm giác như hồn phách của mình đang được gột rửa, không phải cảm giác tái sinh mà là cảm giác bị hủy diệt.
Cả khối ý thức trong đầu ta cũng trở nên đau đớn.
Ta "nhìn" hình dáng càng lúc càng nhẹ bay của cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy rằng mình sắp trở thành một con quỷ rồi.
Đến bây giờ, ta mới hiểu thế nào là linh hồn bị lăng trì.
Ban đầu ta còn cố gắng kìm nén, sau đó thì đau đến mức rên rỉ.
...
Ở trong phòng, thiếu nữ đau cuộn tròn thành một góc. Các hòa thượng nhắm mắt gõ mõ, không ngừng niệm kinh. Liễu di nương đứng ở một bên tiến từng bước đến mép giường.
Xuân Hoa ban đầu còn lạnh lùng niệm A Di Đà Phật, bây giờ đang ngồi dưới đất khóc thút thít.
Rất lâu sau.
Thanh âm tra tấn nhỏ dần, tiếng niệm kinh của các hòa thượng cũng ngừng lại.
Liễu di nương chạy đến bên giường, nước mắt rơi như mưa nhìn nhóm đại sư được mời đến.
"A Di Đà Phật. Trên người nữ tử này có hai hồn phách, hai người tương sinh tương khắc. Nếu như bần tăng tiếp tục, chỉ sợ sẽ khiến người vô tội bị thương. Ngoài ra, nữ tử này còn có duyên với Phật tổ. Căn cốt của nàng linh thông, đã được ta điểm hoá..."
"Nếu đã như vậy thì thôi đi."
"Phu nhân, bần tăng có lời muốn nói với bà. Mặc dù đây là một mối duyên kỳ lạ, nhưng lại có quan hệ rất lớn đối với tương lai và tính mạng của nguyên chủ, bà phải hết sức cẩn thận. A Di Đà Phật, bần tăng xin phép cáo lui."
"A Di Đà Phật, đa tạ." Liễu di nương vội vàng đứng dậy cảm ơn.
"Xuân Hoa, mau mang tiền cúng bái đã chuẩn bị để đưa cho đại sư."
"A." Xuân Hoa gội lau nước mắt, run rẩy lấy một túi tiền từ trong ngực ra, cung kính đưa cho đại sư.
Chờ đến khi trong phòng chị còn ba người bọn ta, Liễu di nương trầm mặc một lúc rồi nói: "Mau đi chuẩn bị nước ấm đi."
Người bất tỉnh trên giường, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
...
Khi ta mở mắt ra một lần nữa.
Có vẻ như là đã sang ngày hôm sau rồi.
Xuân Hoa đang đứng đằng xa, thấy ta tỉnh lại, mới đầu còn rất vui vẻ, muốn tiến lên lại không dám, đành đứng chôn chân tại chỗ.
"Ta muốn uống nước."
"Dạ."
"Ta muốn ăn chút gì đó."
"Nô tỳ sẽ vào phòng bếp tìm ngay."
"Ta muốn gặp Liễu di nương."
"...Vâng."
Xuân Hoa rót nước cho ta, nửa tiếng sau mới trở về, mang theo thức ăn, Liễu di nương theo ở phía sau.
"Người ngồi xuống đợi ta một lát, thật sự, ta đói bụng quá."
Liễu di nương không nói không rằng, tìm một chiếc ghế thêu ngồi xuống.
Ta ăn hết một bát cơm, dọn sạch hai đĩa đồ ăn, sau đó mới dùng trà để súc miệng. Cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
"Đầu tiên, ta không phải là yêu quái. Đúng là ta không phải Ngu Mộng Thu. Ngu Mộng Thu đang ở trong đầu ta, ngày nào cũng làm ầm ĩ khiến ta đau đầu nhức óc.
Điều thứ hai, ta cũng không muốn tới nơi này, cũng không muốn xuyên vào cơ thể này, mỗi ngày đều bị mang vạ. Xin lưu ý, ta không phải hung thủ, ta cũng là người bị hại!
Cuối cùng, Ngu Mộng Thu bây giờ chỉ còn là một khối ý thức. Ta cũng không có cách nào để cô ấy ra ngoài, và ta cũng không có cách rời khỏi thân thể này. Ta biết mấy người rất khó hiểu, nhưng đó là chuyện của mấy người. Mấy người cũng có thể tiếp tục mời các hòa thượng về đây, tốt nhất là diệt trừ ta luôn đi."
Liễu di nương im lặng hồi lâu, cụp mắt, khàn giọng nói:
"Thật lòng xin lỗi."
"Không có gì."
"Cô tên là gì?"
"Tạ Trĩ."
Liễu di nương gật đầu, nhìn ta rất lâu.
"Tạ Trĩ, cô và Thu Nhi không giống nhau. Nhưng mà, sau này, ta sẽ coi cô như Thu Nhi. Ta chỉ cầu xin cô hãy đối xử với Thu Nhi tốt một chút."
Thành thật mà nói, bây giờ ta muốn thở dài một cái.
"Người nói sai rồi, là cô ấy mỗi ngày đều hành hạ ta!"
Ta trở lại giường, nhắm mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Còn hai người kia thì tùy bọn họ đi.
Mạch truyện không xóa bỏ ta thành công.
Bây giờ ta đang rất tự tin!
Rác rưởi!
Lão tử không muốn làm nữ phụ đó!
Lão tử sẽ không đi theo con đường đã được định trước nữa!
Sao nào?
Ta đã quyết định rồi. Ta sẽ tích góp tiền và rời khỏi nơi thị phi này, bắt đầu một cuộc sống mới.
10.
Kể từ khi được hòa thượng kia niệm kinh, tờ giấy ngăn cách giữa ta, Liễu di nương và Xuân Hoa đã bị phá rách.
Đối với vị tiểu muội này, ta hiểu nhưng không thể tin tưởng nữa.
Câu chuyện bây giờ là như thế này, ta nghi ngờ Ngu Quy Vãn và tên Cửu hoàng tử kia đều là người trọng sinh.
Ta, một kẻ từ nơi khác đến đây, vẫn nên ngoan ngoãn chuẩn bị chạy trốn thì hơn.
Tục ngữ có nói: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.
Vậy thì chọn hôm nay đi!
"Xuân Hoa, vào phòng bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa. Ta đói bụng rồi."
Xuân Hoa gật đầu rồi đi ngay, không có chút nghi ngờ nào.
Vì sao lại không chọn buổi tối mà lại giờ đi vào buổi trưa sao?
Bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại... Khụ, trò đùa này nhạt thế.
Bởi vì buổi tối rất bất tiện. Không chỉ có gia đinh gác đêm mà trên đường còn có người đi gõ mõ và lính tuần tra, ta rất dễ bị bắt lại. Ta cũng không chắc là trời tối như thế có thể trốn ra ngoài.
Do đó, buổi trưa là cơ hội tốt nhất!
Mọi người đều đang bận ăn uống.
Nếu như ta rời đi, chỉ cần tìm bừa một chỗ nào đó là có thể trốn ra rồi.
Nơi này cũng coi như là kinh đô của một quốc gia. Có nhiều người như vậy, chờ đến khi bọn họ bắt đầu đi tìm ta, chắc là ta cũng đã đi xaxa rồi.
Trên đường đi, mọi chuyện đều thuận lợi.
Thuận lợi đến mức không thể tin được.
Ta quay đầu nhìn lại cửa sau, tiểu ca trông cửa vẫn đang cười toe toét với ta.
Ta bảo hắn là ta muốn lên phố mua diều.
Hắn cũng tin.
Bởi vì mấy ngày hôm nay, ta cứ đòi thả diều mãi, bọn hạ nhân đều biết chuyện này.
"Nhị tiểu thư, con diều sáo của nhà họ là đẹp nhất!"
Thật là hiểu biết quá đi. Ta quay đầu lại cười với hắn: "Cảm ơn."
Bây giờ ta chính là con diều này, phải tự mình bay đi!
Ta nhanh chóng đến chỗ lần trước mướn xe ngựa, ta cũng đã đổi sang một bộ y phục khác.
Sau khi đưa tiền, tùy tiện nói ra một nơi cần đi, coi như là ta đã xuất phát rồi.
Bắt đầu cuộc phiêu lưu một mình.
Thật sự rất thú vị!
...
Xe ngựa xóc nảy chạy trên đường, ta vừa thúc giục mã phu vừa ngắm hoa cỏ bên đường.
Không được, vẫn ít cỏ quá.
Vì thế, ta kêu mã phu chạy chậm một chút.
Chờ đến đoạn có hoa cỏ um tùm, ta bò ra từ cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Đau quá!
Nhưng vẫn ổn.
Dù sao thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng có hoa cỏ trên mặt đất làm đệm giảm xóc.
Ta nhìn chiếc xe ngựa đang rời đi phía xa, không dám kêu đau.
Ta đã thực hiện hành động nhảy qua cửa sổ này không biết bao nhiêu lần, đều tập trộm vào buổi tối.
Thời gian đó, trên người ta đều là vết xanh xanh tím tím.
Bây giờ ta muốn đến miếu Nam Phong.
Tìm vị đạo sĩ kia, xin mượn lộ dẫn*.
*giấy phép đi đường
Sau đó đi đâu thì còn tùy.
...
Nhà bếp hôm nay rất bận rộn, Xuân Hoa đợi rất lâu mà cũng chưa lấy được đồ ăn mà nhị tiểu thư muốn.
Vì thế, Xuân Hoa nhân dịp có người đang rảnh tay hỏi: "Sao hôm nay nhà bếp lại bận như thế?"
"Trong phủ có khách! Lão gia sai nhà bếp chuẩn bị thêm một chút đồ ăn!"
"Có khách? Là vị khách nào thế?"
"Là hoàng tử điện hạ!"
"Điện hạ?" Xuân Hoa kinh ngạc.
Lại nói, đã ở trong phủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy trong phủ có nhiều khách đến như thế, mà lại còn là Vương gia và Hoàng tử.
"Nhị tiểu thư không sao chứ? Chắc là sắp đói lả rồi." Xuân Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy trời đất bao la chỉ có chủ tử là lớn nhất, cho nên lại tiếp tục thúc giục đầu bếp.
"Được rồi." Đầu bếp đã quen bị thúc giục. Nhị tiểu thư gần đây ăn uống rất tốt, không còn bỏ bữa nữa, cứ mỗi lần tới giờ ăn đều kêu đói. Đầu bếp nghĩ, có lẽ là do đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên như thế cũng bình thường.
Vì thế Xuân Hoa mang theo thức ăn rồi đi.
Khi cô ấy mở cửa phòng ra...
Trong phòng không có ai!
Xuân Hoa sửng sốt, lập tức nhìn xung quanh, sau đó đi hỏi đám hạ nhân mới biết không có ai nhìn thấy nhị tiểu thư cả, trong lòng cực kỳ lo lắng!
Cô ấy muốn đi báo với phu nhân nhưng bước chân lại đi đến viện của Liễu di nương.
"Di nương! Không thấy nhị tiểu thư đâu nữa!"
Liệu di nương đang ngồi trên ghế thêu túi tiền, đó là món quà mà bà ấy chuẩn bị cho Tạ Trĩ vào dịp lễ Đoan Ngọ.
"Cái gì? Không thấy là có ý gì?" Liễu di nương chưa kịp phản ứng.
Xuân Hoa lo lắng nhảy dựng lên: "Không thấy tiểu thư đâu nữa. Con đã tìm khắp nơi mà cũng không thấy."
Lúc này, Liễu di nương mới hiểu ra, vô tình chọc kim vào tay. Trên tấm vải nguyệt bạch lập tức xuất hiện vài vệt đỏ thắm.
"Mau đi bẩm báo với phu nhân đi! Nếu bà ấy có hỏi thì con cứ nói là không biết. Chuyện của Thu Nhi, chỉ có hai chúng ta biết thôi, hiểu chưa?" Liễu di nương run rẩy nắm chặt túi tiền, sắc mặt nghiêm trọng.
"Nếu cô ấy ra ngoài, chắc sẽ có kẻ canh cổng nhìn thấy. Con đi hỏi trước sau đó hẵng đi báo với phu nhân."
"Vâng!"
Xuân Hoa vội vàng rời khỏi sân viện của Liễu di nương.
Liễu di nương ngồi trong phòng rất lâu, đầu óc rối bời.
Trong viện của Đại phu nhân.
Xuân Hoa vội vàng bẩm báo, quấy rầy bữa cơm của hai mẹ con họ.
"Mua diều?" Đại phu nhân khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Con cũng từng nghe nhị muội nói muốn đi thả diều." Ngu Quy Vãn nói.
"Sau đó thì không thấy người đâu nữa?"
"Vâng..."
Xuân Hoa quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
"Vậy người đã đi đâu? Đám hạ nhân trong viện đâu? Làm càn! Tiểu thư ra ngoài mà không có ai đi theo sao?"
Xuân Hoa run rẩy: "Tiểu thư bảo nô tì đi chuẩn bị cơm nước, còn các hạ nhân khác đều bị tiểu thư khiển trách không được đi theo..."
Mọi chuyện đúng là như thế. Tính cách của Ngu Mộng Thu vốn rất xảo quyệt, cứng đầu. Bọn hạ nhân không dám gây chuyện với nàng. Tả Trĩ dựa vào uy quyền của nguyên chủ, tự chuồn ra ngoài.
Một người mất tích ngay giữa ban ngày ban mặt. Đại phu nhân giận dữ, buông đũa, cả giận nói: "Ngươi! Còn kể tên gác cửa kia nữa, mau đi nhận phạt đi!"
Nói rồi lại hạ lệnh với người hầu bên cạnh: "Bây giờ, phái người trong phủ đi tìm nhị tiểu thư ngay! Nhất định phải tìm được nhị tiểu thư về đây!"
Ngay lập tức, hậu viện của Ngu phủ nổ tung.
Bọn hạ nhân vội vàng ra đường tìm người.
Đại phu nhân nhíu mày, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người Xuân Hoa từ trong viện vọng ra, bực bội nói: "Chuyện này ta còn phải báo cho lão gia biết."
Ngu Quy Vãn im lặng suốt buổi. Nàng ta nắm chặt tay áo, đầu óc quay cuồng.
Nàng ta không thể nào hiểu được. Ngu Mộng Thu, rốt cuộc đang muốn làm trò gì?
11.
Trong khi mọi người đang đi tìm Tạ Trĩ thì Tạ Trĩ đang ở miếu Nam Phong.
Đối mặt với vị khách hàng cải trang giả dạng quen thuộc, người đối diện hình như cũng không ngạc nhiên lắm.
Khi đối phương hỏi có thể mượn lộ dẫn hay không, chủ miếu lấy ra một tờ độ điệp*.
*Giấy phép thông hành của tu sĩ.
"Ta không có lộ dẫn, chỉ có cái này."
"À... Thì... Có giấy phút không?" Tạ Trĩ nhìn ngó một hồi rồi hỏi.
"Có." Chủ miếu gật đầu, quay người rời đi.
Một lúc sau, hắn mang tất cả các đồ cần dùng ra.
Đôi mắt Tạ Trĩ sáng lấp lánh, giơ ngón tay cái về phía chủ miếu.
Rõ ràng, hai người bọn họ mới chỉ gặp nhau một lần, bây giờ lại đang công khai ngồi đây làm giấy tờ giả, vậy mà đương sự hai bên lại không ai cảm thấy có gì đó không ổn.
Tạ Trĩ làm một cái, làm đến lúc mặt trời lặn luôn.
Phiền thế, thư pháp khó viết thế sao? Chỉ nhìn một cái thì kẻ ngốc cũng biết là đồ giả.
Chủ miếu ngồi ở một bên cực kỳ nhẫn lại, nhìn thấy Tạ Trĩ vất giấy tờ bừa bãi khắp nơi, hắn cũng không khó chịu chút nào.
"Đạo trưởng, có thể giúp ta một chút không?" Tạ Trĩ trơ mặt hỏi.
Chủ yếu suy nghĩ một chút: "Có thể."
Vì thế, một lúc sau, một độ điệp mới đã ra đời.
Vì để làm giống thật hơn, Tạ Trĩ còn chà xát và xử lý nó một chút.
"Cảm ơn đạo trưởng."
"Không cần khách khí." Chủ miếu cười giảo hoạt.
Tạ Trĩ đột nhiên cảm thấy không ổn.
"Cô không thể đi được."
"Tại sao?"
"Vì người muốn tìm cô đã tới cửa rồi."
Vẻ mặt Tạ Trĩ kinh hãi!
"Có cửa sau không?" Nàng vội vàng cất độ điệp đi.
"Có nhưng cô cũng không đi được."
Tạ Trĩ còn chưa kịp hỏi tại sao thì một người đã đứng ở trên nóc miếu nhìn xuống.
"Mé nó!"
Tạ Trĩ nhỏ giọng chửi một tiếng.
Cái quỷ gì thế? Sao tên này lại đến đây?
"Phất Vân đạo trưởng dạo này có khỏe không?" Cửu hoàng tử bay vào, động tác chạm đất vô cùng dứt khoát.
"Thiên Tôn Vô lượng. Dạo này điện hạ thế nào?"
"Ha ha ha. Rất tốt. Mấy ngày nữa, bổn điện hạ sẽ nạp thiếp, đến lúc đó, nhất định đạo trưởng phải tới uống rượu mừng nhé!"
Nạp thiếp?
Chẳng lẽ là ta sao?
Ở đời trước, hình như Ngu Mộng Thu đã ở đây.
Tạ Trĩ hoảng sợ, bất đắc dĩ nhìn vị hoàng tử điện hạ kia tới gần, sau đó làm ra một động tác không thể cự tuyệt.
Kéo cổ áo của nàng.
Trực tiếp.
Lôi đi.
Thân hình cao lớn của nam tử, dáng người nhỏ xinh của nữ tử.
Sự chênh lệch chiều cao không chỉ dễ thương mà hình ảnh xách người đi còn rất buồn cười.
Cuối cùng, Tạ Trĩ bàng hoàng bị mang đi.
…
Tạ Trĩ có một bụng đầy những lời chửi thề muốn nói.
...
Ta rất ghét bị người khác xách cổ áo.
Cho nên giờ phút này, ta vẫn luôn nhẫn nhịn phối hợp mà không phải trực tiếp xông lên cắn chết tên chó này.
"Đúng là đã thay đổi rồi."
Nam phụ nhìn ta, lạnh nhạt nói một câu. Hắn vốn dĩ là một người thích cười nhưng khi hắn cười thì luôn có thêm một chút âm u. Lúc bình thường còn đáng sợ hơn!
Ta toát mồ hôi đầm đìa.
Má nó, vì sao mọi người đều xuyên đến sảng văn, làm mưa làm gió, còn ta thì lại rơi vào tình huống bi kịch thế này.
Mặc dù trong lòng đang nghe nanh múa vuốt nhưng bên ngoài thì ta vẫn rất ngoan ngoãn.
Hơn nữa, còn phải giả vờ như đang cúi đầu trước quyền quý, mặc dù tức giận nhưng không dám làm mất lòng người khác.
Hắn không thèm nhìn ta, đợi ta vào xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa, dọc đường đi cũng không nói gì, tự đưa ta về nhà.
Trước khi đi, hắn nhìn ta, cười hỏi: "Bùi Hành Kiệm muốn cưới tỷ tỷ của ngươi, người có vui không?
Thằng cha này bị khùng hả? Ta có cưới đâu mà ta phải vui?
Những lời này giống như nút điều khiển từ xa của bom hẹn giờ, cùng lúc đó, cảm giác buồn nôn tích tụ trên đường đi cùng với cơn đau đầu ập đến, ngay trước cổng lớn, ta phun ra rồi bất tỉnh.
Thậm chí ta còn không thể nghe được thanh âm của người khác, chỉ có tiếng ù ù bên tai. Trước mắt tối sầm lại, ta không biết chuyện gì nữa.
...
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phòng của mình.
Người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt ra, không ngờ lại chính là Ngu Quy Vãn.
Ôi chao, vị tỷ tỷ tốt này của ta, ta không nghĩ tới là tỷ sẽ đến thăm ta đó.
Ta còn cho rằng nàng ta tới đây để thể hiện sự quan tâm nhưng ta chỉ đoán đúng một nửa.
Ta nhận được một cái ôm của mỹ nhân cùng với một câu cảnh cáo: "Nếu như ngươi dám làm hại mẫu thân của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Ta giả vờ như không biết gì: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì thế?" Nói xong, ta bật khóc.
Nàng ấy đưa tay đỡ ta ngồi dậy, quay mặt về phía ta, quay lưng về phía người khác. Khuôn mặt dịu dàng bây giờ đã có thêm sự lạnh lùng. Mặc dù nàng ấy cười với ta nhưng nụ cười lạnh nhạt, trong đôi mắt đều chứa đựng sự nghi ngờ.
"Muội muội, mau nghỉ ngơi đi. Tỷ tỷ sẽ không quấy rầy muội nữa." Nói xong, Ngu Quy Vãn lui tới bên người đại phu nhân.
Vâng, đúng thế. Lãnh đạo của hậu viện tỏ ra rất không hài lòng với hành vi trốn nhà của ta, không chỉ muốn ta hôm khác đến gặp bà ấy để khai báo mà còn báo cho ta biết, tương lai 3 tháng tiếp theo của ta sẽ không được ra cửa một bước. Không chỉ có thế, ta còn bị cắt tiền tiêu vặt của một năm.
Đại phu nhân nói xong, cau mày nhìn Liễu di nương đang ngồi một bên vẫn im lặng nãy giờ. Ta không biết tâm trạng của bà ấy lúc này thế nào nhưng chắc chắn bà ấy cũng không thích hai mẹ con chúng ta.
Bà ấy nhìn Liễu di nương bằng nửa con mắt, đối xử với ta cũng rất thờ ơ. Có lẽ sự coi thường trong im lặng này chính là sự nhượng bộ lớn nhất của bà ấy rồi. Dù sao thì bà ấy cũng chưa từng ra tay "chỉnh" bọn ta bao giờ.
Đại phu nhân nói xong thì rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ta, Liễu di nương và Xuân Hoa.
Xuân Hoa bước ra ngoài. Ta nghe thấy tiếng em ấy bảo bọn hạ nhân cách xa nơi này một chút.
Liễu di nương nhìn ta với ánh mắt khó hiểu:
"Tại sao?"
Ta biết bà ấy muốn hỏi ta cái gì.
"Ta không phải là Ngu Mộng Thu, nếu ta cứ ở nơi này, sớm hay muộn, mọi chuyện cũng sẽ bại lộ. Đám hòa thượng kia, có thể tới lần thứ nhất, cũng có thể tới lần thứ hai."
Liễu di nương mở miệng muốn bác bỏ nhưng cuối cùng lại mím môi, cúi đầu bất lực.
Thật lòng mà nói thì ta có thể thông cảm cho bà ấy. Nữ nhi biến mất chỉ sau một đêm, tính cách thay đổi, còn muốn rời khỏi nơi này, đối với bà ấy thì đây chính là nỗi đau đớn khi mất con.
Nhưng ta cũng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngu Quy Vãn đã biết nội dung của cốt truyện, thậm chí còn cảnh cáo ta. Át chủ bài duy nhất của ta là có thể nàng đã trọng sinh, nhưng nàng vẫn chưa biết ta chỉ là thế thân. Nhưng lá chắn này của ta cũng rất nguy hiểm, nếu có ngày nàng nhận ra, chẳng lẽ ta phải cầu xin nàng niệm tình ta ở đời này không có làm tổn thương mẫu thân nàng mà buông tha cho ta sao?
Chuyện sinh tử liên quan đến tính mạng, ta không dám đánh cược!
Ta càng không nói với bà ấy, bà ấy có tin là đại tiểu thư trọng sinh trở về hay không?
Khi hiệu ứng cánh bướm xảy ra, ta không dám tưởng tượng đến những chuyện nằm ngoài sự kiểm soát của ta.
Hiện tại, mục tiêu của ta rất đơn giản:
Rời xa nơi này, rời xa nơi này, tránh thật xa nơi này!
"Di nương, nếu có thể, người có muốn đi cùng con không?"