Chương 13
Sau khi rời khỏi bệnh viện Tĩnh Ngữ liền chạy đến chỗ làm, cũng may là vẫn kịp giờ, nếu không lại bị trừ lương rồi.
Dạo này Tĩnh Ngữ nhận thêm rất nhiều việc làm thêm, buổi sáng thì đi phát tờ rơi, sau đó thì đi giao hàng đến trưa, chiều cô sẽ đến quán cà phê, gần tối cô lại tiếp tục đi bán hàng dạo, những món đồ thủ công do tự cô làm lúc rảnh.
Chỉ như vậy cô mới có thể nhanh kiếm được nhiều tiền, mới có thể mau chóng chữa bệnh cho em gái và trở về nhà, tránh xa thành phố phồn hoa, ồn ào, náo nhiệt, lòng người lạnh lẽo.
Người qua người lại, Tĩnh Ngữ phát từ rơi cho từng người, nhưng công việc này cũng không phải dễ dàng, có người cầm lấy rồi vứt đi, có người còn không thèm nhìn cô một cái, cũng không biết đến bao giờ mới có thể phát hết những tờ rơi này.
Đàm Dật Trì vô tình lái xe ngang qua chỗ cô phát tờ rơi, tuy nói là vô tình nhưng bản thân anh cũng không tin. Nói đúng hơn, anh muốn biết cô làm công việc gì mà lại gấp gáp xuất viện như vậy, đến sức khỏe của bản thân cũng bỏ mặt.
Anh hạ cửa kinh xuống, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng mỉm cười phát tờ rơi cho mọi người ở phía trước: "Con nhóc này đang làm cái trò gì vậy? Với cái nắng oi bức này mà lại đi phát tờ rơi? Đúng là uổng công mình chăm sóc cho cô ta một đêm." Anh lầm bầm, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm được gì.
"Reng! Reng! Reng!"
Là trợ lí, cậu ấy lại gọi đến cho anh: "Đàm tổng, lão gia đến rồi, ông ấy đang chờ ở công ti, anh thật sự không về công ti sao?"
"Ba tôi? Không phải ông ấy đang đi du lịch cùng mẹ tôi à? Sao lại về rồi?" Anh bực bội nói, tâm trạng vốn đã không tốt lại càng thêm khó chịu.
"Không phải, là chủ tịch, ông nội của anh."
Đàm Dật Trì tặc lưỡi: "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây."
...
Ở Đàm thị, chủ tịch chờ ở trong phòng làm việc của anh, ông ấy ngồi ở ghế tổng giám đốc, đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn vô cùng uy nghi.
Ông nội anh là chủ tịch của tập đoàn Kim Hải, mặc dù là chủ tịch nhưng từ lâu mọi việc đều do anh tiếp quản, xử lí, thỉnh thoảng ông ấy chỉ xem qua sổ sách hay đến công ti thăm nhân viên. Còn ba anh, trước giờ chưa từng nhúng tay vào việc làm ăn, ba anh là một kĩ sư, mẹ anh thì là thiên kim đại tiểu thư của Đoàn gia, bàn tay của bà ấy chỉ dùng để vẽ tranh, cũng không có hiểu biết về thương mại.
Suy cho cùng, tất cả đều do anh gánh vác, anh cũng chính là hi vọng duy nhất của Đàm gia.
"Cạch!"
"Ông nội, ông đến sao không báo trước cho con một tiếng?" Đàm Dật Trì bước vào, lo lắng ra mặt, ông nội anh năm nay cũng đã chín mươi sáu tuổi rồi, tuy vẫn còn minh mẫn nhưng cũng đã yếu đi rất nhiều, còn phải dùng đến xe lăn để di chuyển.
"Không sao, lúc nãy ông đi gặp vài người bạn già, sẵn tiện ghé qua xem thử." Ông cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh thật, ai cũng đi hết rồi, chỉ còn lại một mình ông với lão Tiền, cũng không biết là ai sẽ đi trước ai đây."
"Sao ông lại nói vậy? Ông vẫn còn khoẻ mà, chắc chắn là phải sống hơn trăm tuổi." Bên ngoài anh là một người cọc cằn nhưng anh lại vô cùng thương ông nội của mình, ông muốn gì anh đều chiều theo ý ông.
"Ha! Ai mà không phải chết, sống lâu quá... cũng nhàm chán. Từ lâu ông đã không còn sợ chết nữa rồi." Ông nói với giọng khàn khàn, chỉ nói một câu ngắn mà đã hết hơi.
Ông hít vào một hơi thật sâu, lại nói: "Nhưng trước khi chết ông muốn nhìn thấy con lập gia đình, con năm nay cũng đã ba mươi tư tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cỡ tuổi con người ta đã có gái trai đầy đủ luôn rồi. Không lẽ con định như vậy cả đời? Vậy Đàm gia phải làm sao?"
"Ông à, không phải con không muốn kết hôn, lập gia đình, chỉ là chưa tìm được đối tượng thích hợp."
"Mấy năm trước con cũng nói với ông câu này, sau đó thì sao?"
Anh né tránh ánh mắt của ông, nhưng lại không thể trốn khỏi đôi mắt tinh tường ấy: "Con lại định qua loa với ông cho qua chuyện à?"
"Con..." Đàm Dật Trì cứng họng, không cãi được lời nào.
"Nếu con không muốn lập gia đình ông cũng không ép, nhưng ít nhất cũng phải sinh cho Đàm gia một đứa cháu trai đích tôn chứ. Con như vậy, ông chết rồi làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên đây?" Ông than trách, đôi mắt già nua, nhăn nheo rũ xuống.
"Vậy... con..."
Đàm Dật Trì chưa kịp nói gì thì ông đã ngắt lời anh: "Ông đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt vào tối nay, là nhị tiểu thư của Cố gia, xét về gia thế hay tuổi tác cả hai đều rất hợp nhau. Con nhất định phải đến đấy."
Anh thở dài, không thể không đồng ý: "Được, con biết rồi."
Dạo này Tĩnh Ngữ nhận thêm rất nhiều việc làm thêm, buổi sáng thì đi phát tờ rơi, sau đó thì đi giao hàng đến trưa, chiều cô sẽ đến quán cà phê, gần tối cô lại tiếp tục đi bán hàng dạo, những món đồ thủ công do tự cô làm lúc rảnh.
Chỉ như vậy cô mới có thể nhanh kiếm được nhiều tiền, mới có thể mau chóng chữa bệnh cho em gái và trở về nhà, tránh xa thành phố phồn hoa, ồn ào, náo nhiệt, lòng người lạnh lẽo.
Người qua người lại, Tĩnh Ngữ phát từ rơi cho từng người, nhưng công việc này cũng không phải dễ dàng, có người cầm lấy rồi vứt đi, có người còn không thèm nhìn cô một cái, cũng không biết đến bao giờ mới có thể phát hết những tờ rơi này.
Đàm Dật Trì vô tình lái xe ngang qua chỗ cô phát tờ rơi, tuy nói là vô tình nhưng bản thân anh cũng không tin. Nói đúng hơn, anh muốn biết cô làm công việc gì mà lại gấp gáp xuất viện như vậy, đến sức khỏe của bản thân cũng bỏ mặt.
Anh hạ cửa kinh xuống, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng mỉm cười phát tờ rơi cho mọi người ở phía trước: "Con nhóc này đang làm cái trò gì vậy? Với cái nắng oi bức này mà lại đi phát tờ rơi? Đúng là uổng công mình chăm sóc cho cô ta một đêm." Anh lầm bầm, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm được gì.
"Reng! Reng! Reng!"
Là trợ lí, cậu ấy lại gọi đến cho anh: "Đàm tổng, lão gia đến rồi, ông ấy đang chờ ở công ti, anh thật sự không về công ti sao?"
"Ba tôi? Không phải ông ấy đang đi du lịch cùng mẹ tôi à? Sao lại về rồi?" Anh bực bội nói, tâm trạng vốn đã không tốt lại càng thêm khó chịu.
"Không phải, là chủ tịch, ông nội của anh."
Đàm Dật Trì tặc lưỡi: "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây."
...
Ở Đàm thị, chủ tịch chờ ở trong phòng làm việc của anh, ông ấy ngồi ở ghế tổng giám đốc, đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn vô cùng uy nghi.
Ông nội anh là chủ tịch của tập đoàn Kim Hải, mặc dù là chủ tịch nhưng từ lâu mọi việc đều do anh tiếp quản, xử lí, thỉnh thoảng ông ấy chỉ xem qua sổ sách hay đến công ti thăm nhân viên. Còn ba anh, trước giờ chưa từng nhúng tay vào việc làm ăn, ba anh là một kĩ sư, mẹ anh thì là thiên kim đại tiểu thư của Đoàn gia, bàn tay của bà ấy chỉ dùng để vẽ tranh, cũng không có hiểu biết về thương mại.
Suy cho cùng, tất cả đều do anh gánh vác, anh cũng chính là hi vọng duy nhất của Đàm gia.
"Cạch!"
"Ông nội, ông đến sao không báo trước cho con một tiếng?" Đàm Dật Trì bước vào, lo lắng ra mặt, ông nội anh năm nay cũng đã chín mươi sáu tuổi rồi, tuy vẫn còn minh mẫn nhưng cũng đã yếu đi rất nhiều, còn phải dùng đến xe lăn để di chuyển.
"Không sao, lúc nãy ông đi gặp vài người bạn già, sẵn tiện ghé qua xem thử." Ông cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh thật, ai cũng đi hết rồi, chỉ còn lại một mình ông với lão Tiền, cũng không biết là ai sẽ đi trước ai đây."
"Sao ông lại nói vậy? Ông vẫn còn khoẻ mà, chắc chắn là phải sống hơn trăm tuổi." Bên ngoài anh là một người cọc cằn nhưng anh lại vô cùng thương ông nội của mình, ông muốn gì anh đều chiều theo ý ông.
"Ha! Ai mà không phải chết, sống lâu quá... cũng nhàm chán. Từ lâu ông đã không còn sợ chết nữa rồi." Ông nói với giọng khàn khàn, chỉ nói một câu ngắn mà đã hết hơi.
Ông hít vào một hơi thật sâu, lại nói: "Nhưng trước khi chết ông muốn nhìn thấy con lập gia đình, con năm nay cũng đã ba mươi tư tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cỡ tuổi con người ta đã có gái trai đầy đủ luôn rồi. Không lẽ con định như vậy cả đời? Vậy Đàm gia phải làm sao?"
"Ông à, không phải con không muốn kết hôn, lập gia đình, chỉ là chưa tìm được đối tượng thích hợp."
"Mấy năm trước con cũng nói với ông câu này, sau đó thì sao?"
Anh né tránh ánh mắt của ông, nhưng lại không thể trốn khỏi đôi mắt tinh tường ấy: "Con lại định qua loa với ông cho qua chuyện à?"
"Con..." Đàm Dật Trì cứng họng, không cãi được lời nào.
"Nếu con không muốn lập gia đình ông cũng không ép, nhưng ít nhất cũng phải sinh cho Đàm gia một đứa cháu trai đích tôn chứ. Con như vậy, ông chết rồi làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên đây?" Ông than trách, đôi mắt già nua, nhăn nheo rũ xuống.
"Vậy... con..."
Đàm Dật Trì chưa kịp nói gì thì ông đã ngắt lời anh: "Ông đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt vào tối nay, là nhị tiểu thư của Cố gia, xét về gia thế hay tuổi tác cả hai đều rất hợp nhau. Con nhất định phải đến đấy."
Anh thở dài, không thể không đồng ý: "Được, con biết rồi."