Chương 15
Hôm nay được về sớm, đáng ra cô có thể tiếp tục đi làm thêm ở quán xiên nướng nhưng mà cô lại không có đủ sức lực, chỉ đành trở vè nhà trọ ngủ một giấc, ngày mai lại tính tiếp.
Nhưng mà cho dù là mệt, cô vẫn không dám bỏ tiền ra đi xe, chỉ có thể đi bộ, đi đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Con đường này có phải là dài hơn rồi không? Sao mình có cảm giác đi mãi mà cũng không đến nơi vậy?" Đột nhiên cô lại cảm thấy cơ thể rất lạ, hai chân dần trở nên run rẩy, mất sức, không đi nổi nữa.
Chợt, có một bóng đen lướt qua, Tĩnh Ngữ sợ hãi bừng tỉnh, cô nhìn xung quanh nhưng nơi này cũng thật vắng vẻ, chỉ có mình cô.
Nhưng khi cô xoay người lại, vội vàng bước tiếp thì lại va phải một người.
Cô ngẩng đầu, định xin lỗi, nhưng người đó bỗng nhiên lại bóp cằm cô: "Lâu rồi không gặp, người đẹp, nếu tao không nhìn thấy cái clip kia trên mạng thì tao cũng không biết mày làm việc ở cái quán mì đó đấy. Sao mày lại bất cẩn như vậy hả, còn làm đổ mì lên người khách?"
Tĩnh Ngữ run rẩy, cô trố mắt nhìn hắn ta, cô vẫn còn nhớ hắn, hắn chính là cái người hôm đó ở quán bar, không ngờ hắn lại tìm đến tận đây.
"Chú... chú muốn làm gì?" Cô run rẩy, giọng cũng lạc đi mấy phần.
Hắn hất cằm cô sang một bên, cười đểu: "Mày nghĩ xem."
Theo sao hắn là hai tên thuộc hạ, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt biến thái cứ như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô không thể để cho bọn họ bắt được, cô không thể để cho bọn họ làm nhục, cô cần phải tìm người cứu, chủ cần chạy đến chỗ đông người, phải, chỉ cần chạy đến chỗ đông người thì bọn họ sẽ không thể làm gì được cô.
Nhưng cô vừa xoay người lại thì đã bị hắn ta siết chặt lấy cổ tay, ôm chằm lấy cô: "Muốn chạy đi đâu hả? Cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao?"
Bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào người cô, sờ vào đùi, vào mông cô.
"Buông tôi ra, cứu tôi với!" Cô dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra nhưng vô dụng, cô căn bản không thể bì lại sức mạnh của một người đàn ông, đã vậy cô còn bị hắn giữ chặt.
"Mày la đi, đêm nay tao sẽ cho mày la hét đến thoả thích! He he he! Tao sẽ cho mày biết, thế nào là hậu quả của việc chống đối tao." Hắn ta dồn cô vào một góc cây, vùi đầu vào cổ cô, xé toạc cổ áo của cô ra.
"Á! Không được! Ưm! Không muốn! Chú mau buông tôi ra! Hức!" Cô dùng sức vùng vẫy nhưng cơ thể của cô càng lúc càng khó chịu, rất nóng, bên dưới cũng rất lạ.
"Có phải mày đang rất hưng phấn không? Mày có biết chai nước mày uống có bỏ gì trong đó không? He he he! Tao chống mắt lên xem, mày có thể giả vờ được đến bao giờ. Chỉ một lát nữa thôi, mày phải cầu xin tao cho mày xem." Hắn ta nhếch môi, như một con chó liếm láp khắp người cô.
Đôi mắt cô mơ màng, bờ môi mím chặt, cô lấy hết dũng khí ra để cắn vào cổ hắn.
"Mẹ kiếp! Lại là chiêu này? Tụi bây đuổi theo nó cho tao!" Hắn bực tức gầm lên như một con quái thú hung ác.
Hai tên thuộc hạ của hắn đuổi theo cô, bọn họ nhất quyết không buông tha cho cô, tại sao chứ?
Tĩnh Ngữ chạy trong sự tuyệt vọng, cô ước gì có một chiếc taxi chạy qua, nhưng ở con đường này, đến một bóng người cũng không thấy.
Cô gái nhỏ trong thân hình thất tha thất thỉu, không chạy nổi nữa mà vấp ngã xuống đường.
"Đệt! Chạy hả? Tao cho mày chạy!"
Hắn nổi cơn thịnh nộ bước đến nắm lấy tóc cô giựt ra phía sau, liên tục tát vào mặt cô, vô cùng đau đớn.
"Á!" Tĩnh Ngữ khóc không thành tiếng, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Cô bò trên đất, móng tay cào trên nền gạch cứng đến mức chảy máu, bỏ qua tất cả đau đớn, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ghê sợ của hắn ta.
Chợt, hắn siết chặt lấy cổ cô, kéo cô dậy, hành vi thô bạo, phỉ nhổ vào mặt cô: "Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt? Đêm nay mày chết chắc rồi con đĩ, tao xem xem lần này ai có thể cứu được mày. Tao cũng muốn nếm thử, đồ mà Đàm Dật Trì đã dùng qua sẽ có cảm giác như thế nào."
Hắn ghé vào tai cô, như ác ma đang thì thầm, làm cho cơ thể cô bất chợt run lên, kinh hãi đến mức sắc mặt tái nhợt: "Có phải là rất sướng không? Hửm? Chắc là mày phải làm tình giỏi lắm thì mới leo lên giường của Đàm Dật Trì được nhỉ? Ha! Nào! Rên rỉ thử tao nghe xem!"
Tĩnh Ngữ bị doạ cho hồn bay phách lạc, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, dáng người nhỏ nhắn cứ run lên bần bật, nước mắt tuôn trào ra khỏi hốc mắt.
Đàm Dật Trì? Anh ta là ai? Cô có quen sao? Cô cũng không biết, cô chỉ biết, cô muốn về nhà, ai đó làm ơn, đưa cô đi khỏi nơi này đi có được không?
Nhưng mà cho dù là mệt, cô vẫn không dám bỏ tiền ra đi xe, chỉ có thể đi bộ, đi đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Con đường này có phải là dài hơn rồi không? Sao mình có cảm giác đi mãi mà cũng không đến nơi vậy?" Đột nhiên cô lại cảm thấy cơ thể rất lạ, hai chân dần trở nên run rẩy, mất sức, không đi nổi nữa.
Chợt, có một bóng đen lướt qua, Tĩnh Ngữ sợ hãi bừng tỉnh, cô nhìn xung quanh nhưng nơi này cũng thật vắng vẻ, chỉ có mình cô.
Nhưng khi cô xoay người lại, vội vàng bước tiếp thì lại va phải một người.
Cô ngẩng đầu, định xin lỗi, nhưng người đó bỗng nhiên lại bóp cằm cô: "Lâu rồi không gặp, người đẹp, nếu tao không nhìn thấy cái clip kia trên mạng thì tao cũng không biết mày làm việc ở cái quán mì đó đấy. Sao mày lại bất cẩn như vậy hả, còn làm đổ mì lên người khách?"
Tĩnh Ngữ run rẩy, cô trố mắt nhìn hắn ta, cô vẫn còn nhớ hắn, hắn chính là cái người hôm đó ở quán bar, không ngờ hắn lại tìm đến tận đây.
"Chú... chú muốn làm gì?" Cô run rẩy, giọng cũng lạc đi mấy phần.
Hắn hất cằm cô sang một bên, cười đểu: "Mày nghĩ xem."
Theo sao hắn là hai tên thuộc hạ, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt biến thái cứ như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô không thể để cho bọn họ bắt được, cô không thể để cho bọn họ làm nhục, cô cần phải tìm người cứu, chủ cần chạy đến chỗ đông người, phải, chỉ cần chạy đến chỗ đông người thì bọn họ sẽ không thể làm gì được cô.
Nhưng cô vừa xoay người lại thì đã bị hắn ta siết chặt lấy cổ tay, ôm chằm lấy cô: "Muốn chạy đi đâu hả? Cô nghĩ mình có thể chạy thoát sao?"
Bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào người cô, sờ vào đùi, vào mông cô.
"Buông tôi ra, cứu tôi với!" Cô dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra nhưng vô dụng, cô căn bản không thể bì lại sức mạnh của một người đàn ông, đã vậy cô còn bị hắn giữ chặt.
"Mày la đi, đêm nay tao sẽ cho mày la hét đến thoả thích! He he he! Tao sẽ cho mày biết, thế nào là hậu quả của việc chống đối tao." Hắn ta dồn cô vào một góc cây, vùi đầu vào cổ cô, xé toạc cổ áo của cô ra.
"Á! Không được! Ưm! Không muốn! Chú mau buông tôi ra! Hức!" Cô dùng sức vùng vẫy nhưng cơ thể của cô càng lúc càng khó chịu, rất nóng, bên dưới cũng rất lạ.
"Có phải mày đang rất hưng phấn không? Mày có biết chai nước mày uống có bỏ gì trong đó không? He he he! Tao chống mắt lên xem, mày có thể giả vờ được đến bao giờ. Chỉ một lát nữa thôi, mày phải cầu xin tao cho mày xem." Hắn ta nhếch môi, như một con chó liếm láp khắp người cô.
Đôi mắt cô mơ màng, bờ môi mím chặt, cô lấy hết dũng khí ra để cắn vào cổ hắn.
"Mẹ kiếp! Lại là chiêu này? Tụi bây đuổi theo nó cho tao!" Hắn bực tức gầm lên như một con quái thú hung ác.
Hai tên thuộc hạ của hắn đuổi theo cô, bọn họ nhất quyết không buông tha cho cô, tại sao chứ?
Tĩnh Ngữ chạy trong sự tuyệt vọng, cô ước gì có một chiếc taxi chạy qua, nhưng ở con đường này, đến một bóng người cũng không thấy.
Cô gái nhỏ trong thân hình thất tha thất thỉu, không chạy nổi nữa mà vấp ngã xuống đường.
"Đệt! Chạy hả? Tao cho mày chạy!"
Hắn nổi cơn thịnh nộ bước đến nắm lấy tóc cô giựt ra phía sau, liên tục tát vào mặt cô, vô cùng đau đớn.
"Á!" Tĩnh Ngữ khóc không thành tiếng, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Cô bò trên đất, móng tay cào trên nền gạch cứng đến mức chảy máu, bỏ qua tất cả đau đớn, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ghê sợ của hắn ta.
Chợt, hắn siết chặt lấy cổ cô, kéo cô dậy, hành vi thô bạo, phỉ nhổ vào mặt cô: "Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt? Đêm nay mày chết chắc rồi con đĩ, tao xem xem lần này ai có thể cứu được mày. Tao cũng muốn nếm thử, đồ mà Đàm Dật Trì đã dùng qua sẽ có cảm giác như thế nào."
Hắn ghé vào tai cô, như ác ma đang thì thầm, làm cho cơ thể cô bất chợt run lên, kinh hãi đến mức sắc mặt tái nhợt: "Có phải là rất sướng không? Hửm? Chắc là mày phải làm tình giỏi lắm thì mới leo lên giường của Đàm Dật Trì được nhỉ? Ha! Nào! Rên rỉ thử tao nghe xem!"
Tĩnh Ngữ bị doạ cho hồn bay phách lạc, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, dáng người nhỏ nhắn cứ run lên bần bật, nước mắt tuôn trào ra khỏi hốc mắt.
Đàm Dật Trì? Anh ta là ai? Cô có quen sao? Cô cũng không biết, cô chỉ biết, cô muốn về nhà, ai đó làm ơn, đưa cô đi khỏi nơi này đi có được không?